[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam

Chương 143: Nuôi Con [16]



Đối mặt ánh mắt tò mò của lão tổ tông, Hàm Phi do dự.

“Sao, không dám nói hay không biết nói thế nào?” Khê Vân nhéo má nàng, cảm nhận đôi má lông xù nóng lên. Nếu hóa hình người, chắc chắn là một tiểu cô nương mặt đỏ bừng.

Khê Vân hiểu ra. Xem ra giấc mơ trưởng thành có hình ảnh “không đứng đắn”.

“Ta… ta nói cho ngài…” Hàm Phi ấp úng, định mở miệng, nhưng bị Khê Vân nhẹ nhàng giữ mõm.

“Không cần, ta tự xem.”

Giọng ôn hòa vang lên, Hàm Phi cảm giác biển ý thức bỗng có thứ gì xâm nhập. Biết lão tổ tông sắp xem ký ức vừa rồi, nàng hoảng loạn, gào khóc: “Lão tổ tông, ta không cố ý mạo phạm ngài ô ô…”

Giấc mơ kia không phải nàng muốn, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ mơ như vậy.

Tiếng khóc khiến Khê Vân hơi bối rối, nhưng nàng vẫn xoa lông an ủi: “Đừng khóc, nội thương của ngươi vừa đỡ, khóc sẽ đau.”

Hàm Phi khóc không dễ dừng. Nghe vậy, nàng chỉ vùi mặt vào lòng Khê Vân, biến tiếng “ô ô ô” ồn ào thành tiếng “ô ô ô” nhỏ hơn.

Trong lúc Hàm Phi rơi nước mắt, linh thức Khê Vân đã lướt qua chùm sáng ký ức trong biển ý thức nàng.

Nàng thấy tiểu gia hỏa trong mơ mờ mịt, vừa mâu thuẫn vừa sợ hãi khi thân mật với mình, chắc là lần đầu mơ như vậy.

Nhìn xong, Khê Vân trầm tư.

Trong mơ, Chử Hàm Phi khoảng hai mươi tuổi, là đạo lữ hợp tịch của nàng.

Nhìn cách tiểu gia hỏa ôm hôn thuần thục, chắc sau hợp tịch, họ quen với cách ở chung thân mật này.

Khê Vân từng có đạo lữ hợp tịch, nhưng nàng biết rõ Ngân Long chỉ tiếp cận vì Dục Linh Huyết.

Ngàn năm trước, họ từng có ấu tể, nhưng không phải thai nghén mà thành. Ngân Long không cùng nàng trải qua mây mưa, chỉ lấy máu nàng hòa với máu mình, cất giấu đâu đó. Nửa năm sau, nàng ta ôm về vài chục ấu long các chủng tộc, vui vẻ nói đó là ấu tể của họ.

Truyền thuyết kể họ sinh ra nhiều Long tộc bằng cách thân mật, nhưng chân tướng chỉ người trong cuộc biết. Long tộc thai nghén ba năm mới sinh một lần.

Thấy cảnh thân mật trong mơ xảy ra với mình, Khê Vân hơi xấu hổ, nhưng giữ vẻ bình tĩnh, ít nhất bề ngoài không rung động.

Vuốt lông Hàm Phi, Khê Vân nghĩ lại suy đoán trước đó.

Nàng tưởng dục vọng của Chử Hàm Phi là sùng bái sức mạnh, không ngờ lại là cảm tình.

Ấu tể Chử Hàm Phi, trong tiềm thức, muốn thân mật với nàng, hợp tịch, làm đạo lữ.

Ngay Khê Vân cũng không ngờ họ có tương lai như vậy.

Lấy lại bình tĩnh, nàng hỏi thẳng: “Chử Hàm Phi, bảy ngày trước, khi khóc với Du Khuynh Trác, ngươi nghĩ đến ta, đúng không?”

Bảy ngày trước, qua ý thức trong biển ý thức Du Khuynh Trác, nàng thấy tiểu gia hỏa vùi trong lòng nương thân khóc, vừa khóc vừa nói “nhớ nàng”. Trước đó, nàng còn bảo Du Khuynh Trác: “Ta hình như thích một yêu.”

Bí mật đáy lòng bị vạch trần, Hàm Phi co rúm chặt hơn, run rẩy dữ dội.

“Ngài biết hết rồi?” Giọng nàng nhỏ, bất an. “Ngài có thể… giả vờ không thấy, không nghe không? Ta… ta không muốn…”

Nàng ngừng, vội giải thích: “Ta không muốn ngài ghét, cũng không cố ý nghĩ những chuyện này, ta…”

Ta chỉ thích ngài, muốn ở bên ngài.

Câu sau không nói ra được. Dù sớm tuệ, Hàm Phi không biết lão tổ tông sẽ nghĩ gì khi nghe lời này.

Ngài sống bao năm, mạnh mẽ như vậy, chắc đã có nhiều yêu dùng cách này lừa gạt.

“Ngươi chỉ đơn thuần thích ta, đúng không?” Khê Vân cười hỏi.

“Ta…!” Hàm Phi ngẩng đầu, đối diện đôi mắt tím thẫm mỉm cười, cắn răng gật. “Đúng, ta chỉ muốn bên ngài, không muốn thấy ngài cô độc.”

Khê Vân thu nụ cười, giả bộ nghiêm túc, đầu ngón tay vuốt lông nàng.

Hàm Phi cảm giác hàn ý từ đuôi lan lên lưng. Nàng linh cảm lão tổ tông sắp “đáng sợ”.

“Vậy ngươi ở đây bồi ta,” Khê Vân sâu xa nói. “Mười năm, hai mươi năm, trăm năm, hai trăm năm… Ta sẽ nhìn ngươi lớn lên, già đi, thành thi hài hoặc phi thăng. Ta có vô tận năm tháng. Nếu không muốn ta cô độc, cùng ta trải qua, xem ngươi chịu nổi nhàm chán không.”

Nghe xong, Hàm Phi thả lỏng thần kinh.

Nàng đoán đúng, lão tổ tông không giận vì giấc mơ. Nếu giận, đã uy hiếp đuổi nàng đi, chứ không trêu đùa như bây giờ.

Thế là nàng gật mạnh, dứt khoát: “Ta đồng ý. Từ giờ, không có ngài cho phép, ta không đi đâu. Ngài muốn ta làm gì, ta làm nấy.”

Đối diện ánh mắt kiên định, Khê Vân chậm rãi vuốt phẳng lông nàng.

“Bắt đầu từ xưng hô,” nàng nói. “Trước mười tám tuổi, âm thầm gọi ta ‘Vân tỷ tỷ’. Sau mười tám tuổi, gọi ta ‘A Vân’.”

Thấy Hàm Phi sáng mắt, Khê Vân thêm: “Lệnh của ta, ngươi nghe rõ chưa, tiểu ngốc?”

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng, Du Khuynh Trác dẫn Minh Nhu xuống biển sâu.

Khê Vân đã đợi trong điện, ngồi trên ghế nước, lòng bàn tay vuốt ve một đoàn lông trắng xù.

“Chào Khê Vân tiền bối,” Du Khuynh Trác vào điện, quỳ hành lễ. “Đa tạ ngài chữa trị tiểu nữ!”

“Miễn lễ, lại đây,” Khê Vân không phí lời, vẫy tay gọi mẹ con đến bên ao.

“Nếu ngươi đi tuyến đường từ Hồng Ngọc thành đến Lâm Thiên Chỉ đảo, chắc thấy nhiều tộc nhân canh gác,” Khê Vân nói. “Ta sẽ đặt một tia Long tức vào ngươi. Rời nơi ẩn cư, hóa yêu thân, bơi qua tuyến đường về.”

Du Khuynh Trác gật đầu, nhớ tin đồn hôm qua ở đảo, hỏi: “Tiền bối bảo tộc nhân rằng ta đã mất Dục Linh Huyết?”

“Đúng,” Khê Vân nheo mắt. “Huyết này là bảo vật Huyền Hề thần ban cho ta. Chỉ cần ta còn sống, nó sẽ mãi truyền trong Xích Long tộc, sáu trăm năm xuất hiện một lần.”

“Trước đây, một Xích Long tộc nhân từng vào biển sâu, cầu ta xóa Dục Linh Huyết trong cơ thể,” Khê Vân vuốt tiểu bạch lang trên đầu gối, tiếp tục. “Ta hỏi, biết đạo lữ nàng ta tiếp ứng gần đó. Ta khởi động Thượng cổ hung trận, tách hồn phách nàng khỏi thân thể, giúp nàng giải thoát.”

Nàng tự giễu cười: “Đáng tiếc, ta chưa tìm ra cách tự giết mình. Dù là Thượng cổ hung trận của Ngân Long hay Nhân giới yêu trụ, chỉ giết được kẻ yếu như ngươi hay Xích Long kia. Nên huyết này chỉ có thể truyền mãi.”

Du Khuynh Trác lặng lẽ nghe, không nói.

“Ta nghĩ, Dục Linh Huyết là ân thần ban, phải mang uy lực như thần, không để kẻ khác tham lam,” Khê Vân đổi giọng, nghiêm túc. “Thần nói, nếu Xích Long tộc tuyệt diệt, huyết này sẽ xuất hiện ở Long tộc khác, gây tai họa lớn, thậm chí uy hiếp Thượng Tam giới. Ta chỉ có thể thu hẹp phạm vi truyền thừa trong Xích Long tộc.”

Du Khuynh Trác suy nghĩ, thăm dò: “Tiền bối định ngụy trang ‘ban huyết mới’ cho ta?”

Khê Vân gật đầu. “Sáu trăm năm này, ngươi chịu thiệt. Sáu trăm năm sau, các ngươi phải đưa kẻ nắm Dục Linh Huyết mới sinh đến, ta sẽ tự ban Thượng cổ thần huyết thuần hơn. Ta mang ác danh, khiến ngoại giới biết huyết này từ ta, không phải trời sinh, sẽ kiêng dè. Công dụng huyết do các ngươi quyết định. Kẻ thích ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, giết, không nương tay.”

Du Khuynh Trác dắt đại nữ nhi rời biển sâu. Chưa đầy ba ngày, tin “thần huyết hiện thế” từ Lâm Thiên Chỉ đảo lan ra. Mười ngày sau, cả Âm U đại lục biết chuyện. Yêu tộc cần huyết chữa thương mang lễ trọng, cung kính đến đảo, ở lại ba ngày, khỏi bệnh, bái tạ hải vực Huyền Long lão tổ tông, rồi vui vẻ rời đi.

Kẻ mộ danh đến ngày càng nhiều, nhưng nhờ thủ đoạn Tộc trưởng Lang Chiếu, yêu tộc muốn cướp Dục Linh Huyết bị trục xuất không thương tiếc. Kẻ nhập cư trái phép hay mang quân đánh tới, chưa lên đảo đã chìm biển sâu, nhuộm đỏ hải vực. Người ta nói, chúng bị Huyền Long lão tổ tông trừng phạt, xé nát, vương vãi khắp nơi.

Tin đồn thay đổi, cuối cùng thành: kẻ lấy huyết với ý xấu sẽ chịu “thần phạt” Huyền Long, đạo tiêu thân vẫn, hài cốt không còn.

Còn Huyền Long lão tổ tông “thô bạo vô tình” trong tin đồn, lúc này đang sai khiến yêu tộc bắt từ mặt biển, xây nơi ở mới dưới đáy biển cho Hàm Phi.

Yêu tộc này, khi yêu nguyên cạn kiệt, sẽ ngủ say, hóa thành dinh dưỡng cho linh thực đáy biển. Linh thực được nuôi bằng huyết nhục yêu tu lớn nhanh, chưa đầy năm đã khai linh trí. Sau này, ác yêu đến, không cần Khê Vân ra tay, linh thực nhận lệnh sẽ kéo kẻ ác niệm vào biển sâu.

Từ đó, Lâm Thiên Chỉ đảo thành kỳ đảo lánh đời, nơi hy vọng và tuyệt vọng cùng tồn tại. Lòng nhân ái của Xích Long tộc và ác danh Huyền Long lão tổ tông lan xa, từ Âm U đại lục đến Nhân giới, cùng uy lực Dục Linh Huyết.

Bốn mùa thay đổi, năm xuân thu trôi qua. Hàm Phi tám tuổi ngồi trên yêu thân khổng lồ của lão tổ tông, tay cầm linh tiên, đung đưa chân, nhìn yêu tộc dưới đáy biển hì hục chuyển gạch ngói.

“Vân tỷ tỷ, gần đây ác yêu đến biển ngày càng ít. Tòa điện thứ ba của chúng ta có phải trì hoãn mới xây xong?” Hàm Phi hỏi, cố ý nở nụ cười lưu manh.

“Công ngươi chú,” Khê Vân lạnh nhạt đáp. “Câu tiếp theo là gì? Ngâm cho ta nghe.”

Hàm Phi không ngâm, chỉ cười lớn, run người, đôi lục lạc trên sừng rồng lấp ló, kêu leng keng giòn giã.

Dù dưới đáy biển, khu vực cung điện được lão tổ tông dựng bình phong cách nước, có thể thở như trên đất.

Nghe nàng cười, Khê Vân lắc yêu thân, hất nàng lên không trung, rồi dùng chóp đuôi kéo về, đặt trước mắt, cúi nhìn thiếu nữ nằm bẹp trên bờm rồng, nghiêm túc chải lông cho nàng.

“Vân tỷ tỷ, túm bờm rồng này lại phân nhánh dưới đáy, ta thiêu nó cho ngài nhé.”

Thiếu nữ cười tủm tỉm, vừa dứt lời, một chùm hỏa diễm phừng phừng thiêu túm bờm rồng quăn lại.

Khê Vân quen trò đùa dai của tiểu gia hỏa. Ngửi mùi khét, nàng chỉ thổi một hơi vào đuôi, xoay Hàm Phi lại, cõng nàng đi tuần khắp nơi.

Nàng còn vô tận năm tháng, có thể bồi tiểu gia hỏa tùy ý nghịch ngợm.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai sinh nhật, cập nhật hai chương sáng tối, vào quyển bảy.

Quyển bảy sẽ kể các chuyện vặt sáu năm qua, không theo thứ tự thời gian, mỗi chương ghi thời điểm sự kiện ở đầu, như tập hợp truyện ngắn về cặp chính và phụ.

Ừ, cũng sẽ viết chuyện Phi Phi trưởng thành ~

Từ quyển tám là phiên ngoại, sau phiên ngoại, sách hoàn thành!

Chương trước Chương tiếp
Loading...