[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 131: Nuôi Con [4]
Du Khuynh Trác vừa dứt lời, Huyền Long Khê Vân mở mắt, dùng ánh mắt lười nhác quan sát các nàng.Dù đã tỉnh, Khê Vân vẫn không hóa thành nhân hình. Khi ánh mắt dừng trên Minh Nhu, nàng giơ vuốt rồng vẫy nhẹ, Minh Nhu lập tức từ lòng Du Khuynh Trác bay ra.“Có thể mang ấu tể sống lại một đời đã là chuyện hiếm có,” Khê Vân hứng thú nói. “Ấu tể này lại sinh ra đã vượt qua lôi kiếp Phân Thần kỳ, có thể nói tiền đồ vô lượng.”Minh Nhu rơi vào vuốt rồng của nàng, cơ thể vì sợ hãi cuộn tròn, đầu chôn trong bờm rồng trắng tuyết.“Đừng sợ, ta không ăn ngươi đâu,” Khê Vân cúi đầu, đôi mắt rồng to lớn nhìn nàng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.Du Khuynh Trác toát mồ hôi lạnh, chỉ thấy quanh Minh Nhu tụ lại sương trắng mịt mờ, chốc lát bao bọc nàng chặt chẽ.“Long tức của ta sẽ từ từ thẩm thấu vào cơ thể nàng, dẫn nội tức về đan điền. Bao nhiêu ký ức nàng mới có, nàng sẽ dùng được bấy nhiêu nội tức,” Khê Vân chậm rãi giải thích. “Như vậy, sau này tu luyện, nàng sẽ không tự làm tổn thương mình.”Du Khuynh Trác mừng rỡ, vội hành lễ: “Đa tạ tiền bối giúp đỡ!”Là Long tộc lão tổ, Khê Vân hiểu rõ đạo lý “cho người cá không bằng dạy người câu cá”. Nàng không cho mượn sức mạnh, chỉ tùy tâm trạng ban cho hậu bối chút ân huệ nhỏ bé với nàng.Long tức hóa sương trắng dần thu lại, cuối cùng thấm vào cơ thể Minh Nhu. Minh Nhu cảm thấy linh lực và yêu tức trong kinh mạch yếu đi, lưu động chậm lại, nhưng biến hóa này khiến nàng thoải mái hơn nhiều.Ngẩng đầu cảm kích, Minh Nhu định nói lời cảm tạ, nhưng đối diện đôi mắt xanh biếc của lão tổ, nàng sợ hãi rụt lại.“Can đảm nhỏ quá,” Khê Vân mỉm cười, dùng móng vuốt sắc nhọn khẽ gãi bụng nàng, rồi nâng lên, đưa nàng về bên Du Khuynh Trác.Minh Nhu vẫn còn sợ hãi, vuốt nhẹ chỗ móng rồng lướt qua. Nàng cảm nhận được lão tổ không có ác ý, nhưng có một sự hứng thú kỳ lạ với nàng.Đều là rồng, Minh Nhu không hiểu vì sao lão tổ lại hứng thú với đồng tộc.“Nàng là Chử Minh Nhu, đúng không?” Khê Vân hỏi Du Khuynh Trác, nhận được câu trả lời, nàng nói tiếp: “Lang Chiếu chưa gặp nàng, phải không? Ngươi đưa nàng đi dạo đảo trước đi.”Nói xong, nàng lại vẫy vuốt rồng, gọi ấu tể tò mò trong lòng Du Khuynh Trác đến.“Ấu tể này khá kỳ lạ, ta muốn xem xét kỹ.”Lão tổ đã lên tiếng, Du Khuynh Trác không thể từ chối. Qua ý thức và ký ức của Khê Vân, nàng biết sau khi quen thuộc, Khê Vân không còn khiến nàng gò bó như lần đầu gặp.Cửa đá đóng lại, Hàm Phi bị để lại một mình, nằm trong vuốt rồng của lão tổ.Khê Vân tự nhận kiến thức rộng rãi. Là đại yêu từ thời Thượng Cổ, nàng gặp đủ loại tộc kỳ lạ, nhưng không ngờ hậu duệ của Bạch Lang tộc và Xích Long tộc lại có dáng vẻ này.“Ngươi không sợ ta?” Thấy ấu tể tò mò nhìn mình chằm chằm, Khê Vân hỏi.Nói xong, nàng đưa linh thức vào cơ thể Hàm Phi, kiểm tra một vòng, hiểu nguyên nhân nàng gan lớn, lẩm bẩm: “Chẳng trách, ngươi chưa dẫn khí nhập thể, không phải tu sĩ, nên không cảm nhận được uy áp của ta.”Tại sao bảo Du Khuynh Trác mang ấu tể này đến? Khê Vân cũng không rõ, nhưng khi đối diện đôi mắt trong veo của Hàm Phi, thấy bóng mình phản chiếu, nàng hơi hoảng hốt.“Ngươi nhìn gì?” Nàng đột nhiên hỏi. “Trên người ta có gì kỳ lạ sao?”Hàm Phi đã muốn nói từ lâu, nghe Khê Vân hỏi, nàng lập tức đáp: “Sừng rồng của ngài bị tổn thương nặng, gãy mất một nhánh.”Sừng rồng bị tổn thương nặng?Khê Vân tùy ý chạm sừng rồng chỉ còn ba nhánh, thản nhiên hỏi lại: “Thì sao? Ta là Long tộc lão tổ, tất nhiên phải chiến đấu với yêu khác. Chiến đấu thì bị thương, trên người ta có vô số vết thương, đây chỉ là chỗ dễ thấy nhất.”Hàm Phi nghĩ ngợi: “Nếu có người kịp thời chữa trị, nhánh gãy có thể nối lại, hoặc mọc mới.” Nàng giơ vuốt sờ sừng mình. “Ngài xem, nương thân bẻ sừng của ta, giờ chúng mọc lại rồi.”Khê Vân cười khẽ: “Ngốc ấu tể, ngươi không biết đâu, một số vết thương đặc biệt nghiêm trọng, khó lành cả đời. Mọc sừng mới trên vết thương ấy, so với ngươi thay sừng vì lớn lên, độ khó khác xa.”Hàm Phi vẫn hồn nhiên: “Nhưng ngài khác, ngài có Dục Linh Huyết, không có vết thương nào ngài không lành được.”So với Khê Vân, yêu thân nàng nhỏ bé, như một cục bông nằm giữa vuốt rồng, sưởi ấm vảy rồng lạnh lẽo.Nhìn nàng chốc lát, Khê Vân bỗng hóa thành nhân hình, ôm bạch lang ấu tể vào lòng, cúi mắt nhìn.“Ngươi đúng là gì cũng dám nói, chẳng kiêng dè.”Dứt lời, Khê Vân bước xuống ao, mũi chân chạm mặt nước, gợn sóng lan tỏa.Như thường lệ, nàng ngưng nước thành ghế, ngồi xuống, năm ngón tay luồn vào lông sói xõa tung, xoa nhẹ Hàm Phi.Bị nhốt nơi này quá lâu, trong ký ức hàng ngàn năm, đây là lần đầu nàng chạm vào sinh vật sống động, ấm áp.Móng tay Khê Vân dài và nhọn, nhưng nàng xoa lông sói nhẹ nhàng, đầu ngón tay lướt qua lưng và bụng Hàm Phi, chạm vảy rồng hộ tâm, rồi di chuyển lên, khẽ nắm tai sói, cẩn thận vuốt hai sừng rồng nhỏ mới mọc.Hàm Phi thoải mái híp mắt, vô thức áp sát vào lòng nàng. Cọ sát một lúc, nàng bị hàn khí trên người Khê Vân làm lạnh, gừ một tiếng, rùng mình, nhưng vẫn dán chặt.Không muốn đổi tư thế, cứ thế này, nàng không sợ lạnh.Thấy vậy, Khê Vân theo bản năng thi triển lửa quyết ở bụng, giúp Hàm Phi nằm thoải mái hơn.“Ngươi thế này, dễ bị kẻ xấu bắt cóc lắm,” Khê Vân hù dọa. “Sau này đừng tùy tiện gần gũi người lạ.”Ấu tể này quá vô tư, tâm tư đơn thuần là tốt, nhưng cũng là mối nguy lớn.Hàm Phi lắc đầu: “Ta phân biệt được tốt xấu.”“Phân thế nào? Dựa vào gì?” Khê Vân hỏi ngược. “Có kẻ cười đón ngươi, nhưng lén làm chuyện ác; có kẻ muốn ngươi chết, nhưng âm thầm bảo vệ thiên hạ. Phàm là loài khai trí, dù người, yêu, ma, tâm tư đều phức tạp, đa diện, không ai nhận rõ hết.”Hàm Phi rơi vào im lặng. Nhưng trước khi Khê Vân nói tiếp, nàng ngáp, lười nhác nói: “Vậy thì không phân, mệt lắm.”Khê Vân: “…”Lửa quyết của Khê Vân dường như có tác dụng ru ngủ. Hàm Phi dựa vào áo bào huyền sắc mềm mại, ấm áp, ngáp xong muốn ngủ, nhưng còn một khúc mắc, nàng cố tỉnh táo, kéo tay áo Khê Vân, làm nũng: “Tiền bối, Khê Vân tiền bối.”“Gọi ta làm gì?” Khê Vân nắm móng vuốt nhỏ của nàng, phủi tay áo bị kéo nhăn.Hàm Phi đáp chắc nịch: “Ta muốn nếm thử sừng rồng của ngài có vị gì.”Khê Vân sững sờ, hơi nhíu mày, không hiểu ý.Thấy nàng nhìn mình kỳ lạ, Hàm Phi không nói hai lời, gọi ra pháp khí lý sự. “Sừng rồng này ngọt, ta có thể cho ngài nếm vài cái, ngài cho ta thử sừng của ngài được không?”Nhìn sừng rồng trong móng vuốt nàng, Khê Vân im lặng.Sở thích kỳ quái gì đây? Sao pháp khí lý sự lại làm hình sừng rồng?Nàng đã qua tuổi ấu tể, không thể nếm thứ đồ chơi dỗ trẻ con này. Nhưng nếu hậu bối yêu cầu, chỉ là nếm, nàng hiện yêu thân Huyền Long, đặt Hàm Phi trên đầu.“Nếm đi.”Khê Vân lập tức cảm nhận hàm răng nhỏ gặm sừng mình, rồi nghe Hàm Phi “phì phì” hai tiếng, không nhịn được híp mắt, thầm cười.Sừng rồng thì có vị gì? Chẳng qua như nước biển, mặn và chát.“Thích vị sừng rồng của ta không?” Nàng nhịn cười, cố ý hỏi.Tâm nguyện đã đạt, Hàm Phi buồn ngủ, kẹp cả người vào nhánh sừng rồng, đáp qua loa, rồi ngủ thiếp đi.Mật thất trở lại tĩnh lặng. Khê Vân kinh ngạc thả linh thức, thấy bạch lang tể ngủ vô tư trên sừng mình, nghi ngờ trong lòng lại dâng lên.Sao lại thế này? Ấu tể này chẳng giống nương chút nào.“A, hậu bối vô tri, ngủ trên đầu ta sẽ gặp ác mộng,” Khê Vân lẩm bẩm, lắc đầu to lớn, để Hàm Phi rơi khỏi sừng, rồi trước khi nàng chạm ao, há miệng, đưa nàng vào động phủ trong cơ thể.Khác với yêu tộc khác, sau khi luyện thành động phủ trong cơ thể, Khê Vân đặt vào đó các linh bảo và đồ chơi thu thập được, dần biến nơi này thành một thế giới nhỏ chỉ nàng có thể vào.Động phủ của nàng tu luyện gần vạn năm, phong cảnh phong phú hơn ngoại giới nhiều.Hàm Phi vào động phủ, nằm trên một đám lông mềm mại, xung quanh thoang thoảng mùi hương, giúp nàng ngủ sâu hơn.Tại Lâm Thiên chi đảo.Dù đã biết từ ký ức Lang Tố rằng mình có một tôn nữ, khi chính thức gặp Minh Nhu ngoan ngoãn, Lang Chiếu vẫn cười không khép miệng.“Nhu Nhu ngoan, để tổ phụ xem nào,” Lang Chiếu xoa sừng rồng Minh Nhu, vuốt bờm rồng hai lần, ánh mắt tràn đầy hiền từ, lòng cũng ấm áp.Hắn chưa làm cha được bao năm, đã làm tổ phụ trước.Kỳ thực, Du Khuynh Trác cũng từng nghĩ vậy, nhưng tuổi ấu thơ của nàng tự do tự tại, được Du phụ Du mẫu đối đãi như con ruột, chưa từng bị bắt nạt. Dù kiếp trước trải qua sinh ly tử biệt, giờ được gặp lại người đã mất, nàng khá hạnh phúc.Lang Chiếu, nếu luyện hóa toàn bộ Lang Tố, hẳn biết hành động của Lang Hứa khi Du Khuynh Trác mang thai, cũng biết Minh Nhu đến không dễ, chịu nhiều đau khổ trong cơ thể mẫu thân.Thêm nữa, Du Khuynh Trác hiếm khi đến Lâm Thiên chi đảo, hắn dồn sức cưng chiều đại tôn nữ, thậm chí tìm cho Minh Nhu một đảo nhỏ giàu linh thạch và sản vật, hứa sau khi trưởng thành, nàng có thể thừa kế nơi này.Minh Nhu không còn ký ức yêu tộc trưởng thành, Du Khuynh Trác thay nàng đồng ý. Nàng mơ màng đáp lại, để Lang Chiếu ôm, chu du trên địa bàn mới.Đến đêm, quen ngủ cùng muội muội, Minh Nhu theo bản năng muốn tìm Hàm Phi, nhưng hôm nay quá mệt, nàng cuộn mình trong lòng nương thân, nghe tiếng hát trầm thấp, nhắm mắt ngủ say.Cùng lúc, Hàm Phi đột nhiên tỉnh lại.Nàng ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, không biết giờ là lúc nào. Ngoài kia cảm giác như ngủ đến đêm, trước đây cũng từng có, nhưng nếu ngủ quên, bên cạnh luôn có tỷ tỷ.“Tỉnh rồi?” Một giọng nữ trầm vang bên tai.Hàm Phi vểnh tai, từ đám lông trèo xuống, mờ mịt nhìn căn phòng tinh xảo.“Khê Vân tiền bối, đây là đâu?”Giọng nữ như suy nghĩ chốc lát: “Đây là trong bụng ta. Hôm nay ta đói, nên nuốt ngươi.”Hàm Phi choáng váng. Nàng nghĩ mình nghe nhầm, hỏi lại, nhận cùng câu trả lời, nàng thấy bàn ghế xung quanh biến mất, linh lực đăng tắt, bốn phía rơi vào bóng tối lạnh lẽo, ẩm ướt, lập tức khóc to.“Tiền bối, ngài không thể ăn ta!”“Sao không thể?” Giọng Khê Vân xa xôi. Nàng dường như tìm được cách làm ấu tể sợ mình.“Ta, ta…” Hàm Phi biết lý do của mình không thuyết phục, nói nữa cũng không được thả ra tìm nương và tỷ tỷ. Mắt ngấn lệ, nàng xoay vài vòng trong động phủ, bỗng ngã xuống, bất động.“Sao không chạy?” Khê Vân lại hỏi.“Ngài ăn đi, ta không giãy giụa,” Hàm Phi cố tỏ vẻ hồn bay phách lạc, nhưng trong lòng đã đoán ra nơi này là gì.Nàng cảm thấy lão tổ đang vui, nên quyết định diễn cùng đối phương.Thấy nàng định nhắm mắt ngủ tiếp, Khê Vân hơi mất hứng, hiện nhân hình trong động phủ, ôm nàng lên.Hàm Phi chờ chính khoảnh khắc này.Khê Vân vừa ôm nàng đứng vững, nàng ngẩng đầu, nhanh chóng liếm mặt Khê Vân, cười đến run người.Ghét bỏ nhìn nàng, Khê Vân xoa mặt, than: “Thật kỳ lạ, cách gì cũng không dọa được ngươi.”---Tác giả có lời muốn nói:Lão tổ tông: Mặt mũi mất hết [Không vui.jpg]