[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 129: Nuôi Con [2]
Sáng hôm sau, giờ Thìn, tại Mộ Sắc Tiểu Trúc ở Hồng Ngọc thành.Nơi này là chỗ các quan chức cao cấp và Thành chủ tĩnh tu, ngắm cảnh. Lúc này, bốn yêu tộc đang ngồi ngay ngắn bên bàn trong phòng luyện công.Phục Sương đưa Minh Nhu một khối linh tiên, bảo nàng sáng nay học thuộc khẩu quyết cơ bản, sau giờ Ngọ sẽ kiểm tra. Rồi nàng quay sang Niệm Mân, giơ tay, cầm một khối linh tiên mới, nói: “Đây là thần chú con phải chép sáng nay.”Niệm Mân ngẩn ra, mặt khổ sở hỏi: “Nương, sao con cũng có bài tập?”“Phù thuật cần luyện thường xuyên, không dễ quên,” Phục Sương đặt linh tiên ghi thần chú lên bàn, đưa nàng một xấp giấy, chu đáo chuẩn bị văn phòng phẩm. “Chép đi.”Niệm Mân đành nghe lời. Sau khi lướt qua linh tiên, nàng hơi hiểu ý nương.Lần trước, linh tiên nàng nhận chứa toàn bộ thần chú pháp thuật các cấp, khiến Hàm Phi lén học được “Huyễn hình thuật” và “Hoán Thần Thuật”. Nhưng lần này, linh tiên chỉ có thần chú cấp thấp, như thể chuẩn bị riêng cho Hàm Phi.Hàm Phi còn quá nhỏ, quen sống tự do. Bắt tiểu gia hỏa ngồi yên học pháp thuật ngay e là khó, nên phải đổi cách dạy.Nghĩ vậy, Niệm Mân có thêm động lực chép sách.Vừa chuẩn bị tư thế, nàng nghe nương thân Niệm Bạch Hồng gọi: “Phi Phi, lại đây.”Hàm Phi đang nằm trong lòng tỷ tỷ, nghe sư phụ gọi, lập tức chạy tới.Niệm Bạch Hồng vuốt lông nàng, đặt nàng lên bàn Niệm Mân. “Nhiệm vụ của con đơn giản: giám sát Mân Mân tỷ tỷ chép sách.”Tối qua, Hàm Phi đã chuẩn bị học thuộc lòng. Nghe vậy, nàng ngơ ngác, mắt tròn xoe.Niệm Mân, đoán được ý các nương, âm thầm thở phào, vuốt đuôi Hàm Phi, nói: “Lại đây, ta chép đây.”Nàng cầm bút, nhúng mực, nhanh chóng chép thần chú.Hàm Phi không hiểu sao nhiệm vụ của mình chỉ là nhìn Niệm Mân chép sách. Nhưng mấy ngày ở cùng, nàng đã quen xem nội dung chép. Niệm Mân chép từng câu thần chú, nàng nhìn từng câu.Nhận ra đây là những thần chú nàng từng tiếp xúc nhưng chưa hiểu rõ, Hàm Phi lập tức hứng thú.Nghe nàng lẩm bẩm thần chú bằng giọng mềm mại, Niệm Mân cố ý chép chậm lại, cho nàng thêm thời gian ghi nhớ.Chép xong một lượt, nàng còn chép lại từ đầu.Thấy nàng chép lại nội dung cũ, Hàm Phi rung tai sói, khẽ “ồ” một tiếng, quay sang định nhắc. Nhưng Niệm Mân xoay bút, bắt đầu chép thần chú mới.Lặp lại hai lần, Hàm Phi hiểu ý Niệm Mân, theo tốc độ chép của nàng, dần nhớ kỹ thần chú.Trong khi ba người chăm chỉ, Phục Sương và Niệm Bạch Hồng ngồi ở trà thất Tiểu Trúc, ăn bánh ngọt, trò chuyện với Chử Hoài Sương.Du Khuynh Trác, nhỏ hơn họ cả trăm tuổi, chỉ ngồi nghe, theo Chử Hoài Sương và các nàng nói chuyện xưa.Nói là chuyện xưa, chi bằng gọi là “ôn lại nguồn gốc” thì đúng hơn.“Hồi ta bái nhập Huyền Nhân Cung, Phục Sương chỉ là ấu tể Tuyết Hồ mới biết nói,” Chử Hoài Sương cười. “Tiểu Bạch Hồng thì ta nhìn lớn lên. Mới sinh, nàng đi còn chưa vững, phải có Phục Sương đỡ bên cạnh.”Niệm Bạch Hồng khẽ hừ, nói với Du Khuynh Trác: “Nhung Nhung tỷ tỷ hồi đó mê lông xù yêu tộc, nhất là thích ôm chúng ta. Dù chính nàng cũng là Bạch Lang tộc lông xù, mỗi lần thấy chúng ta, cứ muốn vùi mặt vào lông chúng ta cọ cho đã, như chú chó con đầy nhiệt huyết.”Du Khuynh Trác tưởng tượng Chử Hoài Sương ôm hai ấu tể trắng đen, dán vào lông, mặt thỏa mãn, không nhịn được bật cười.Chử Hoài Sương liếc Niệm Bạch Hồng, nhưng thẳng thắn thừa nhận hành động thời thơ ấu: “Yêu tộc từ nhỏ đã thân cận cường giả. Hồi đó, các ngươi dù là ấu tể, sức hút với ta đã lớn lắm.”“Nếu sức hút lớn vậy, Nhung Nhung tỷ tỷ có từng nghĩ… kết đạo lữ với ai trong chúng ta không?” Phục Sương chớp đôi mắt hồ ly quyến rũ, cố ý hỏi.“Không,” Chử Hoài Sương đáp ngay. “Sức hút đó không phải tình cảm. Ta thân cận các ngươi vì dòng máu cao quý, chỉ là sùng bái sức mạnh thôi.”Nàng nhìn Du Khuynh Trác, nghiêm túc nói: “Sức mạnh có thể thuyết phục, nhưng tình cảm không chỉ dựa vào sức mạnh. Mấy chục năm trước, Huyền Nhân Cung có nhiều bà mối cầu hôn, từ nhân, yêu, ma tam tộc, đều bị nương thân ta từ chối. Một là ta có mệnh định họa tinh, nếu không cùng họa tinh vượt tình kiếp, ta sẽ tiêu vong trước hai trăm tuổi, không được chết yên. Hai là ta khi ấy tu luyện lạc lối, tâm tình bất ổn. Nếu nổi giận, e rằng sẽ làm tổn thương những tu sĩ có ý đồ không trong sạch.”Phục Sương kinh ngạc, tiếp lời: “Oa, làm tổn thương cả người? Nhung Nhung tỷ tỷ, hóa ra ngươi nổi giận cũng bạo vậy? Bình thường chẳng ai thấy nổi.”Chử Hoài Sương: “…” Đó không phải trọng điểm mà?Nghe nhắc “mệnh định họa tinh”, Du Khuynh Trác giật mình. Nàng biết mình là “họa tinh” đó. Kiếp trước, nàng và Chử Hoài Sương đồng quy vu tận, hóa thành tro bụi, vì không vượt qua tình kiếp.May mà kiếp này, họ sống lại, thành đôi, hóa giải ân oán, tạm thời vượt qua tình kiếp chết người.Buổi trà không kéo dài. Gần giờ Tỵ, bốn người nghe phòng luyện công vang một tiếng nổ lớn, rồi tiếng sụp đổ.“Chuyện gì vậy?” Chử Hoài Sương đứng bật dậy, thân hình biến mất tại chỗ.Du Khuynh Trác và hai người kia vội đuổi theo.Phòng luyện công chỉ có các con gái họ, ngoài Mộ Sắc Tiểu Trúc có thị vệ cấp cao canh gác, không thể có người ngoài xâm nhập.Chử Hoài Sương đến đầu tiên, thấy Niệm Mân đang đỡ Minh Nhu. Hàm Phi đã hóa hình người, cố gắng dọn ngói vụn. Nàng vung tay áo, quét sạch ngói, ôm Hàm Phi vào lòng.“Chuyện gì vậy?” Cảm nhận Hàm Phi run rẩy, Chử Hoài Sương vuốt lông nàng an ủi, nhíu mày. “Ai làm sụp chỗ này?”“Nương thân, là con…” Minh Nhu và Niệm Mân chưa kịp nói, Hàm Phi vùi mặt vào áo nàng, nức nở: “Con thử pháp thuật mới học, không khống chế được yêu khí, làm sụp nóc nhà, còn làm tỷ tỷ bị thương, hu hu…”Nàng khóc to, Du Khuynh Trác nghe rõ, vội chạy đến Minh Nhu.“Nhu Nhu bị thương đâu?” Thấy khóe miệng Minh Nhu rỉ máu, nàng vừa hỏi vừa dùng linh thức dò xét, đưa ngón tay để Minh Nhu cắn, uống “Dục Linh Huyết” chữa nội thương.Niệm Mân đứng im, định giải thích, nhưng Hàm Phi khóc lớn, giọng the thé làm nàng đau đầu. Nàng đành kìm lời, cùng Du Khuynh Trác hộ tống Minh Nhu rời đi.Thấy tiểu đạo lữ và hai người đi xa, Chử Hoài Sương thở dài, nắm gáy bạch lang tể, bóp mặt đầy nước mắt của nàng. “Đừng khóc nữa. Yêu khí của con không thể phá hủy động phủ. Sao lại giấu?”Hàm Phi vừa khóc lóc, tưởng mình diễn giỏi, không ngờ bị Chử Hoài Sương nhìn thấu. Nàng tròn mắt, nghẹn hơi, ho sặc sụa.Chử Hoài Sương hoảng, vội vỗ lưng giúp nàng thuận khí.“… Là kiếm khí gây phá hủy,” Phục Sương thu linh thức, nghiêm nghị nói. “Long tộc chiến đấu khác Hồ tộc, kiếm kỹ không thể rập khuôn. Ta chỉ dạy Minh Nhu kiếm thuật cấp thấp, nhưng cảnh giới nàng quá cao. Do quên kiếp trước, nàng không khống chế được yêu khí và linh lực cân bằng, khiến kiếm khí bình thường cũng mất kiểm soát.”Hàm Phi ho mệt, mắt đỏ, nằm trên tay Chử Hoài Sương. Nghe vậy, nàng vểnh tai, khàn giọng: “Tỷ tỷ vừa nãy thổ huyết, các ngươi đừng phạt tỷ tỷ…”“Sẽ không phạt Nhu Nhu, không phải lỗi của nàng,” Chử Hoài Sương xoa móng vuốt nhỏ, dịu dàng dỗ.Hàm Phi sợ họ chỉ nói miệng, lại giả khóc một trận, khóc mệt, ngáp dài, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.“Giờ phải làm sao?” Nghe tiếng ngáy nhẹ trong lòng, Chử Hoài Sương hỏi.“Chỉ có thể để Nhu Nhu thôi diễn kiếm quyết trong đầu,” Phục Sương thở dài. “Có lẽ đợi nàng lớn thêm, nắm vững kỹ thuật khống chế nội tức, hoặc tu luyện tâm pháp Xích Long tộc, mới tiếp tục học kiếm.”“Thôi diễn kiếm quyết cần Vong Mạc tộc hỗ trợ,” Niệm Bạch Hồng nghiêm túc nói. “Ta sẽ để Mân Mân ở bên. Mân Mân tâm tư đơn thuần, giỏi ảo thuật biển ý thức, đã được tộc ta chân truyền. Nhung Nhung tỷ tỷ cứ yên tâm giao Nhu Nhu cho nàng.”Rời Mộ Sắc Tiểu Trúc, Du Khuynh Trác đưa Minh Nhu về chỗ ở, xử lý nội ngoại thương, đến giờ Mùi.Du Khuynh Trác quen chữa thương, lại có “Dục Linh Huyết” và thuốc giảm đau hỗ trợ, Minh Nhu không chịu khổ.Nàng thậm chí muốn luyện thêm một bộ kiếm, nhưng bị Du Khuynh Trác ấn xuống giường, dặn nghỉ ngơi.Niệm Mân ngồi bên giường, nhìn Xích Long yêu nhỏ nhắn trên giường.Là Vong Mạc tộc, nàng có đôi mắt tím nhìn thấu vạn vật. Dùng đồng thuật, nàng thấy trong cơ thể Minh Nhu ẩn chứa nội tức khủng khiếp, mạnh mẽ nhưng yên tĩnh, như đang ngủ say.Nhưng Niệm Mân không quên cảnh tại Mộ Sắc Tiểu Trúc: Minh Nhu chỉ tiện tay kết chú, nội tức bùng phát, làm tổn thương phủ tạng nàng và sụp phòng luyện công.Du Khuynh Trác rời phòng, thấy Minh Nhu ủ rũ, Niệm Mân không nhịn được vuốt tóc nâu rối của nàng.“Sau này đừng luyện kiếm quyết,” nàng nói. “Xin lỗi, đều tại ta không tìm được sư phụ dạy kiếm tốt. Cứ vung kiếm, múa kiếm như bình thường là được. Nhu Nhu múa kiếm đẹp lắm.”Minh Nhu im lặng, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm tay phải nàng đang vuốt tóc.Thấy ánh mắt nàng, Niệm Mân vội hỏi: “Nhu Nhu muốn gì?”Im lặng một lúc, Minh Nhu mỉm cười: “Muốn nắm tay phải Mân Mân tỷ tỷ.”Nụ cười làm Niệm Mân thoáng ngẩn ngơ, nhưng chỉ chốc lát. Nàng đưa tay phải ra.Nắm ngón tay nàng, lòng bàn tay áp sát, Minh Nhu bình tĩnh, chậm rãi cảm nhận linh lực lưu động trong tay nàng.Linh lực từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay, đến cổ tay, rồi từ từ lan lên cánh tay…“… Ta hiểu rồi,” lát sau, Minh Nhu thì thầm.Niệm Mân không hiểu: “Hiểu gì?”Minh Nhu cười bí ẩn, thả tay nàng, thuần thục kết chú.Thấy động tác nàng, Niệm Mân hoảng hốt, nắm chặt tay nàng.“Đừng! Tuyệt đối đừng!” Niệm Mân vội nói. “Thương chưa lành, không được dùng kiếm khí!”---Tác giả có lời muốn nói:Lại thật sự có ăn [Hàm Phi x lão tổ tông]. Khách quan! Cái này khiến ta không nhịn được muốn mở dự thu mới _(:3" ∠)_