[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 110: Động Viên
Một tháng trước, Lang Hứa nhận lệnh từ Nhị ca.Hắn bảo nàng khi rảnh thì đến Đông Lĩnh Sơn, tìm cách truyền hình ảnh Du Khuynh Trác về cho hắn.Lang Hứa không hiểu sao Nhị ca muốn xem hình ảnh ấy. Nghĩ sớm muộn cũng phải đưa Du Khuynh Trác về tộc, nàng tự ý quyết định: sau khi truyền hình ảnh, sẽ mang người về nơi đóng quân của mình, rồi mới hỏi ý Nhị ca.Du Khuynh Trác đã tìm được, nhưng chưa kịp rời Thù Cảnh, Chử Hoài Sương đã đuổi tới. Vừa ra tay, nàng dùng lôi pháp nỗi sợ hãi lớn nhất của Xích Long tộc đánh Lang Hứa suýt ngất, rồi xâm nhập bên trong động phủ của nàng.Dưới làn nước, dù gào thét cũng chẳng phát ra tiếng. Lang Hứa đau đến co rúm, trơ mắt nhìn Chử Hoài Sương dùng linh lực cầm kim khâu vết thương cho nàng.Mỗi mũi kim mang theo căm hận, khiến nàng đau đớn không chịu nổi, suýt ngất, nhưng chẳng thể thoát.Nàng không ngờ Chử Hoài Sương là Tam Kiếp Tán Yêu. Chênh lệch cảnh giới giữa họ không chỉ là vượt xa. Nếu Chử Hoài Sương muốn giết nàng, chỉ cần một ý niệm.Hạ một đạo tỉnh thần chú, Chử Hoài Sương biến nàng thành sợi dây thừng, quấn quanh cánh tay, rồi ôm Du Khuynh Trác, thi triển thuấn di rời khỏi thủy vực.Trên đường, Chử Hoài Sương cảm nhận Truyền Âm Châu liên tục nhận tin. Nàng biết, thân hữu của Du Khuynh Trác, sau khi nghe tin nàng bị bắt, còn hoảng loạn hơn cả mình. Dù sao, Du Khuynh Trác mang Dục Linh Huyết nếu rơi vào tay tà tu, hậu quả khôn lường.Phù mê man trên người Du Khuynh Trác chưa tan hết. Nàng tựa vào lòng Chử Hoài Sương, uể oải, tinh thần mơ màng. Chử Hoài Sương nói chuyện, nhưng nàng chỉ ậm ừ, chẳng nghe rõ câu nào.Chử Hoài Sương trầm mặt về Tầm Trúc trấn. Thấy Lang Mật đứng đợi một mình ngoài tửu phường, nàng lập tức giao Du Khuynh Trác cho cô.“Chử trưởng lão, ngươi thấy Lang Hứa đâu không?” Lang Mật đỡ Du Khuynh Trác, lo lắng hỏi, sắc mặt khó coi. Nàng đau lòng nhìn Du Khuynh Trác: “A Âm có phải bị nàng…”“Ta đã kiểm tra thân thể Khuynh Trác. Nàng chỉ chịu chút kinh hãi. Sở dĩ giờ như vậy là vì Lang Hứa dán phù mê man lên nàng,” Chử Hoài Sương nói, giơ cánh tay quấn dây thừng.“Trước tiên đưa Khuynh Trác lên linh chu,” nàng tiếp, “Không thể lỡ hành trình. Tình huống cụ thể, chúng ta trên đường sẽ bàn.”“Ngươi không về Huyền Nhân Cung sao?” Lang Mật ngạc nhiên.Chử Hoài Sương lắc đầu: “Ta sẽ gửi tin báo bình an cho hai nương thân, báo cáo xong sẽ đến ngay. Các ngươi khởi hành trước.”Nhìn Lang Mật đỡ Du Khuynh Trác lên linh chu, Chử Hoài Sương thi triển thuấn di, đến một khu rừng rậm không ai phát hiện.Trong rừng, nàng gửi tin báo bình an cho hai nương thân, tháo sợi dây thừng, dùng linh lực trói chặt, ném xuống đất. Dây thừng hóa lại thành Xích Long, vết thương trên bụng vẫn rỉ máu.“Kính xin các hạ cân nhắc, có nói ra kẻ sai khiến và mục đích bắt A Âm hay không,” Chử Hoài Sương lạnh lùng nói. Với bất kỳ ai tổn thương Du Khuynh Trác, nàng chẳng giữ chút thiện ý. “Nếu không nói, cũng không sao. Ta sẽ sưu hồn để xem ký ức của ngươi. Còn việc có vô tình làm tổn thương biển ý thức của các hạ hay không, chỉ đành xem số phận.”Không đợi Lang Hứa đáp, nàng dùng linh lực khóa chặt long não đối phương.Lang Hứa phẫn hận trừng nàng, chưa bao giờ thê thảm đến vậy!Nhưng nghĩ đến cảnh giới của Chử Hoài Sương, nàng kìm cơn giận, bất chấp đau đớn, thừa nhận: “Là gia chủ Xích Long tộc sai ta đến. Nhưng gia chủ chỉ yêu cầu truyền hình ảnh Thiếu Tộc trưởng. Việc bắt người là ý nhất thời của ta, không liên quan đến gia chủ.”Nàng càng thẳng thắn, Chử Hoài Sương càng không tin. Đợi nàng nói xong, linh thức lập tức dò xét biển ý thức của nàng.Lang Hứa: “…”Trước khi ý thức mơ hồ, nàng bật thốt: “Đồ lừa đảo!”E ngại thân phận đặc thù của Lang Hứa, Chử Hoài Sương không định làm tổn thương biển ý thức. Hơn nữa, việc trở về Đảo Lâm Thiên của Xích Long tộc vẫn chưa rõ ràng. Dù sưu hồn xong, nàng vẫn giữ Lang Hứa.Sau khi xem ký ức, Chử Hoài Sương nhíu chặt mày. Nàng phát hiện một tình huống chẳng lành.Ngũ Hành Thiên Mẫn Bát Linh trận ở Thù Cảnh, quả nhiên do Lang Tố và bộ hạ gây ra. Mục đích tụ linh của trận pháp là giúp Lang Tố nuốt hồn phách tiền nhiệm gia chủ Lang Chiếu.Dựa trên ký ức của Lang Hứa, Chử Hoài Sương đoán Lang Tố cũng là kẻ sống lại. Với Lang Hứa người thân cận từ nhỏ hắn không che giấu kế hoạch nuốt hồn phách. Thậm chí, Lang Hứa là người duy nhất hắn tin tưởng.Nhưng sau khi nuốt hồn phách, hành động của Lang Tố trở nên khó hiểu, ngay cả Lang Hứa người tự nhận hiểu hắn nhất cũng không lý giải nổi.Chử Hoài Sương cân nhắc, thi triển thuật chữa trị cấp thấp lên vết thương của Lang Hứa.Lang Hứa bị cơn đau làm tỉnh, thân rồng khổng lồ giật mạnh, làm gãy vài cành khô và lá cây.“Ký ức của ta… ngươi xem hết, còn gì muốn hỏi?” Lang Hứa khàn giọng.Chử Hoài Sương đáp: “Ta tò mò, sau khi Lang Tố ra lệnh trở về nơi đóng quân của Xích Long tộc, những tộc nhân phân gia đi theo hắn mười mấy năm nghĩ gì?”Lang Hứa liếc nàng khinh bỉ: “Bọn họ không cần nghĩ gì. Chỉ cần nghe gia chủ là được.”Chử Hoài Sương khẽ động ngón tay. Vết thương vừa khép trên người Lang Hứa nứt toạc, máu tuôn ào ạt.“Dừng tay!” Lang Hứa gào thét, không dám động, sợ nếu nói lung tung, Chử Hoài Sương sẽ móc phủ tạng nàng ra.“… Đám giun dế đó… nghe nói được về tộc… đều rất vui mừng…” Đợi vết thương khép lại, Lang Hứa uể oải đáp, rồi khinh bỉ: “Nhị ca uổng phí mười sáu năm chịu nhục, dẫn họ rời khỏi Đảo Diệt Hồn… vậy mà chẳng hề biết tiến thủ…”“Đảo Diệt Hồn?” Chử Hoài Sương kinh ngạc. “Đảo Lâm Thiên chẳng phải nơi đóng quân đời đời của Xích Long tộc sao? Chẳng lẽ vì kẻ mang Dục Linh Huyết sáu trăm năm mới xuất hiện một lần, hòn đảo ấy thành Đảo Diệt Hồn?”“Không…” Mắt Lang Hứa lộ vẻ hoảng sợ. “Dưới đáy Đảo Lâm Thiên… có một con Ác Long thượng cổ… thỉnh thoảng nuốt ý thức và hồn phách tộc nhân…”Chử Hoài Sương biến sắc, nhưng dù truy hỏi, Lang Hứa cũng không nói thêm.“Nếu ngươi muốn biết… tự đi xem là được… hà tất hỏi nhiều…” Lang Hứa quái gở đáp.Chử Hoài Sương giữ nàng vì còn hữu dụng, không thể sưu hồn sâu hơn. Nghe vậy, nàng lười giao lưu: “Nếu các hạ không biết, cứ nói thẳng, hà tất phí sức.”Nàng một chưởng đánh ngất Xích Long, xử lý vết thương, lau sạch máu, biến con rồng sống dở chết dở thành dây thừng, quấn quanh cánh tay.Vũng máu trong rừng bị nàng dùng thủy linh lực rửa sạch, không để lại dấu vết.Chử Hoài Sương hướng về linh chu. Về thi đấu của Chử thị, nàng đã dựa vào kinh nghiệm đời trước trả lời hai nương thân, hứa ưu tiên giải quyết chuyện Xích Long tộc, bảo họ yên tâm.Việc bị đoạt vị trí Chưởng môn truyền nhân, nàng tin mình có thể dựa vào thực lực giành lại.Du Khuynh Trác nghỉ trong phòng ngủ trên linh chu, nhưng lại gặp ác mộng.Nàng mơ thấy người cha đã mất từ lâu trở về, nhưng đeo mặt nạ.Cha đau lòng nắm tay nàng, hỏi nàng trải qua những gì, có bị tổn thương, có chịu oan ức không.Du Khuynh Trác không nhớ rõ dung mạo cha. Nàng chỉ từng thấy hình ảnh ông qua Truyền Âm Châu từ Phu nhân Bạch Lang. Đó là một Long yêu trẻ, giống nàng như đúc, nụ cười ôn nhu.Nhưng Xích Long yêu trước mặt nàng giờ đeo mặt nạ che kín, mặc long văn mặc y.Long văn mặc y biểu thị thân phận phân gia của Xích Long tộc, Du Khuynh Trác nhớ rất rõ.Đây không phải cha nàng, là kẻ khác.Nàng chán ghét hất tay hắn, hóa tay thành trảo, bất ngờ tấn công!Nhưng có người nắm chặt cổ tay nàng.“Lại gặp ác mộng sao?” Giọng Chử Hoài Sương vang bên tai.Du Khuynh Trác giật mình tỉnh, mờ mịt nhìn người trước mặt.“… Hoài Sương?” Nàng gọi không chắc, quan sát xung quanh, nhận ra mình trong căn phòng xa lạ. Nhớ lại chuyện trước, nàng vội tránh tay Chử Hoài Sương, lật người nằm xuống.Chử Hoài Sương biết nàng bị Lang Hứa dọa, trong lòng có bóng tối. Nàng kéo nàng vào lòng, lấy xích ngọc trên gáy cho nàng xem: “Ta là thật.”Thấy tiểu đạo lữ vẫn nghi ngờ, nàng suy nghĩ, cởi cổ áo, để lộ dấu hồng mới thêm đêm qua.“Tin chưa?” Nhìn Du Khuynh Trác đỏ mặt, cúi mắt không nói, Chử Hoài Sương kéo lại y phục, xoa tóc nàng. “Xin lỗi, lại để ngươi bị dọa sợ.”“Không phải lỗi của Hoài Sương…” Du Khuynh Trác yên tâm tựa vào lòng nàng, lẩm bẩm. “Là ta không ngờ thân tín của Lang Tố lại đuổi đến, còn dịch dung thành dáng vẻ của ngươi…”Nghe nàng nhắc chuyện này, ngọn lửa vừa tắt trong lòng Chử Hoài Sương lại bùng lên.Khi tra ký ức Lang Hứa, nàng thấy Lang Hứa dịch dung thành mình, đứng sau lưng Du Khuynh Trác. Sau khi truyền hình ảnh cho Lang Tố, Lang Hứa triệt hồi thuật ẩn thân, chờ Du Khuynh Trác quay lại.Vì thế, nàng ra tay nặng với Lang Hứa.Biết linh chu đã rời Tầm Trúc trấn, sắp ra khỏi Thù Cảnh, Du Khuynh Trác giật mình, vội hỏi: “Hoài Sương, sao ngươi lại theo đến đây? Chẳng phải ngươi còn…”“Không tham gia nữa,” Chử Hoài Sương biết nàng nói gì. Nàng ôm chặt Du Khuynh Trác, lần lượt hôn nhẹ lên tai, gò má, và trán nàng ba lần.“Chuyện tương tự không được phép xảy ra lần thứ hai,” Chử Hoài Sương nghiêm túc. “Ta chỉ mong ngươi bình an.”Ngoài phòng, Minh Nhu ôm Hàm Phi, một tay vuốt lông sói, một tay lặng lẽ nghe động tĩnh bên trong.Hàm Phi chưa ngủ, bắt chước nàng dựng tai lắng nghe. Nàng chỉ làm theo, không biết tại sao tỷ tỷ đứng đây.Lang Mật đứng cạnh, thấy Minh Nhu nghe xong thì xoay người, nắm tay nàng, tỏ ý rời đi. Lang Mật thuận miệng hỏi: “Không vào sao?”Minh Nhu lắc đầu, mỉm cười cảm tạ.Nàng cầu xin Lang Mật đưa mình đến chỉ vì lo nương thân Khuynh Trác chịu oan ức. Sau khi nghe, nàng yên tâm, không vào làm phiền nương thân Hoài Sương.Đời trước, có những ký ức ly biệt mà cả hai đã quên, chỉ mình nàng nhớ.Nàng mãi mãi không nói ra. Những đau khổ ấy, để nàng thay hai nương thân giấu kín là đủ.---Tác giả có lời muốn nói:Long cha không có chuyện gì, có người sẽ nhận ra hắn, yên tâm ăn đường!
1 vote up liền 2-3 chương nè=))) muốn up cho mấy bà coi mấy khúc Phi Phi cắn người kk dễ thương xĩu. Song đó thì cũng tội Nhu Nhu :( thương ẻm
1 vote up liền 2-3 chương nè=))) muốn up cho mấy bà coi mấy khúc Phi Phi cắn người kk dễ thương xĩu. Song đó thì cũng tội Nhu Nhu :( thương ẻm