[BHTT - EDIT - HOÀN] Đồ Đệ, Vi Sư Trở Về Sủng Ngươi - Tễ Thập Tam
Chương 101. Hai Năm
QUYỂN 5: LÂM THIÊN CHI ĐẢOTháng sáu, sông Đạm Thủy cá tôm tung tăng.Thừa dịp mặt trời chưa lên đến đỉnh, Minh Nhu mang theo một giỏ trúc, đặt Bạch Lang ấu tể đang ngủ say vào, vác giỏ gõ cửa phòng Niệm Mân.“Đi bắt cá nào, bắt cá thôi!”Nàng đến quá sớm, đứng đợi trước cửa hồi lâu, Niệm Mân mới còn ngái ngủ mở cửa bước ra. Nàng cũng đeo một giỏ trúc, trong giỏ chứa một xấp bùa chú xếp ngay ngắn.Cùng Minh Nhu trước sau đi về phía bờ sông, Niệm Mân cao hơn một chút, cúi đầu liếc vào giỏ trúc của Minh Nhu, không nhịn được đưa tay khẽ chọc Bạch Lang ấu tể.“Sao ngươi lại mang muội muội theo? Dù ở đâu nàng cũng chỉ ngủ, chi bằng để nàng ở nhà ngủ trên giường cho thoải mái!”Minh Nhu lắc đầu. “Phi Phi có thể dùng linh thức dò xét xung quanh, trí nhớ cực kỳ tốt. Chúng ta mang nàng đi chơi, coi như để lại cho nàng vài ký ức tuổi thơ thú vị.”Niệm Mân gật đầu. “Ngươi nói cũng đúng. Chạy nhảy bên ngoài vẫn hơn ở nhà ngột ngạt. Tuổi thơ của ta không được như vậy, hai nương thân quản ta rất nghiêm…”Bạch Lang ấu tể nghe tiếng nói chuyện, hé mắt, lộ ra đôi mắt màu ngọc bích, lười biếng liếc Niệm Mân, kêu “gào gào” hai tiếng. Giọng kêu non nớt mềm mại khiến Niệm Mân mềm lòng, chuyện đang nói dở quên sạch.Nàng không nhịn được sờ sừng rồng trên đầu Bạch Lang ấu tể, lại vuốt bộ lông trắng như tuyết, vuốt khiến ấu tể thoải mái híp mắt, ngáp một cái rồi ngủ tiếp. Lúc này Niệm Mân mới thu tay, tiếp tục sánh vai cùng Minh Nhu.“Nói mới nhớ, hai ngày trước ta nghe Thiên Nịnh di mẫu và nương thân ngươi thương lượng chuyện rời đi,” Niệm Mân nói. “Hình như cuộc thi chọn người thừa kế Chưởng môn Huyền Nhân Cung sắp bắt đầu. Hoài Sương di mẫu là người của Chử thị gia tộc, nếu muốn kế nhiệm Chưởng môn, phải quay về tham gia.”Kết giới do Thiện Đông Lăng duy trì chỉ giữ được ba năm, giờ thời hạn sắp hết, hiệu quả kết giới ngày càng suy yếu. Yêu Vực có thể kết nối với ngoại giới, nên Chử Hoài Sương đã nhận được tin tức về cuộc thi từ chính Chưởng môn.“Rời đi thì rời đi, cũng không phải không quay lại,” Minh Nhu thoải mái đáp. Nàng vẫn giữ một phần ký ức kiếp trước của Du Khuynh Trác, biết rằng người dân nơi đây có thể tự do ra vào Yêu Vực, chỉ là họ không muốn rời đi thôi.“Tuy nói vậy, nhưng ta cảm thấy ngày rời đi đã gần kề,” Niệm Mân nhìn về phía rừng Ô Tước. “Nếu không, hôm nay chúng ta bắt thêm ít cá, đến Ô Tước tộc tạm biệt các tiền bối trước? Ta sợ đến lúc không kịp, ta còn nhiều điều muốn nói với họ.”Trong hai năm qua, bộ tộc Ô Tước rất quan tâm đến đám tiểu bối như các nàng. Vũ Tụ và bà chủ quán trà thậm chí truyền dạy nhiều bí thuật Thượng cổ, tặng không ít tài nguyên, hoặc dẫn các nàng đến bảo địa phong thủy tu luyện, gần như trở thành sư phụ của cả hai.“Đi thôi,” Minh Nhu vui vẻ đồng ý, cùng nàng nhanh chân đi về bờ sông, rồi đặt giỏ trúc xuống, hóa thành Xích Long lặn xuống nước.Khi cả ba đang bận rộn bắt cá tôm, trên giường trúc trong nhà, hai người đang ôm nhau ngủ cùng mở mắt.“… Vẫn chỉ là Nguyên Anh trung kỳ,” một nữ yêu mặc phỉ y bấm tay tính toán, kéo vạt áo vảy rồng, thở dài tiếc nuối. “Coi như đã đến bình cảnh.”Nữ yêu có dung mạo trẻ trung xinh đẹp, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt phượng màu nâu, đuôi mắt cong lên, thêm vài phần quyến rũ. Phỉ y hồng phấn tôn lên làn da trắng như tuyết, dáng người thướt tha, từ dung mạo đến vóc người đều khiến người say lòng.Nữ tử nằm bên cạnh là một Bạch Lang yêu, nghe vậy, nàng ngồi dậy, khoác thêm áo bào hoa văn cổ xưa, bước xuống giường.“Không sao, với người ngoài, ngươi chỉ mất một năm để từ Trúc Cơ kỳ đột phá đến Nguyên Anh kỳ đã là thiên tài hiếm có.”Hai nữ yêu này chính là Chử Hoài Sương và Du Khuynh Trác đã trưởng thành. Hai năm trước, sau khi tiểu long Chử Minh Nhu chào đời, Du Khuynh Trác dần khôi phục, chưa đầy một năm đã từ thiếu nữ non nớt hóa thành Yêu tộc trưởng thành xinh đẹp.Cười nhẹ đáp lời, Chử Hoài Sương bước đến bên tiểu đạo lữ, cúi xuống hôn nhẹ lên má phải nàng.“Hôm nay muốn ăn gì?” nàng hỏi.Du Khuynh Trác không đáp, vòng tay qua gáy nàng, môi kề sát, trao một nụ hôn chào buổi sáng, rồi mới nói: “Làn bì, không cho nước tỏi, thêm nhiều đậu phộng giã nhuyễn.”“Được,” Chử Hoài Sương cười đáp.Dù đã sớm luyện thành thuật Ích Cốc, hai năm qua cả hai vẫn sống như phàm nhân, ngày ba bữa không bỏ, còn đến quán trà ăn chút điểm tâm, trừ khi Du Khuynh Trác bế quan tu luyện hoặc luyện đan.Trong Yêu Vực có vô số thiên tài địa bảo. Lúc rảnh rỗi, Chử Hoài Sương cùng Thiên Nịnh và Lang Mật luyện thuốc, tạo ra nhiều đan dược hiệu quả tốt, bao gồm đan dược chữa thương, giải hỏa độc, hàn độc và bổ linh lực. Bình ngọc chứa Linh đan đã chất thành núi trong túi trữ vật của ba người.Nhờ những loại đan dược đa dạng này, Thiên Nịnh còn cải thiện thể chất của Lang Mật. Lang Mật là hậu duệ của Xích Long tộc và Ma thú Đan Hủy, thể chất từ nhỏ không sánh bằng Xích Long thuần huyết. Nhưng hai năm qua, yêu thân của nàng được Thiên Nịnh nuôi dưỡng khỏe mạnh hơn, sừng rồng cũng dài ra một đoạn, trông chẳng khác gì Xích Long thuần chủng, cảnh giới cũng đột phá đến Phân Thần trung kỳ.Chử Hoài Sương vào bếp, lấy bột nhão đã chuẩn bị từ tối qua, hấp sợi mì, đặt lên thớt gỗ cắt thành sợi, xếp lên bàn, rồi pha nước chấm.Tài nấu nướng của nàng không xuất sắc, kém xa tiểu đạo lữ, khẩu vị thường thích thanh đạm, gặp món nặng mùi thì không chịu nổi. Nhưng nhờ nhiều người hướng dẫn trong Yêu Vực, nàng tiến bộ rất nhanh, thậm chí học được cách ăn cay.Rưới dầu cay nóng lên làn bì, rắc đậu phộng giã nhuyễn mà tiểu đạo lữ yêu thích, Chử Hoài Sương nếm thử một miếng, thấy mùi vị cũng ổn. Định bưng cho tiểu đạo lữ ăn, nàng bỗng bị một đôi tay từ phía sau ôm lấy.“Ta bắt được một con tinh linh,” Du Khuynh Trác buông nàng ra, giơ tay cho nàng xem con côn trùng xanh lam nhỏ. “Nhưng nó dường như không phải tinh linh trong Yêu Vực, trong cơ thể chứa linh khí thiên địa từ ngoại giới, không rõ từ đâu đến.”Chử Hoài Sương giật mình, vội nói: “Cho ta xem nào.”Nếu tinh linh này đến từ ngoại giới, e rằng đại kết giới Yêu Vực đã có vết nứt. Nàng phải nhanh chóng báo cho Thiện Đông Lăng.Cầm tinh linh trong tay, Chử Hoài Sương trầm ngâm, linh thức dò xét vào cơ thể tinh linh. Cảm nhận một lúc, trên mặt nàng lộ vẻ kỳ lạ.“Đây là sứ giả truyền tin của Chử thị, chắc là theo hơi thở của ta mà đến.” Nói xong, nàng thả tinh linh đi. “Không có gì nghiêm trọng, nó chỉ đến báo cho ta rằng Chưởng môn và Chưởng môn phu nhân hôm nay sẽ đến Yêu Vực, trưa sẽ tới.”Chử Hoài Sương nghĩ, hai vị nương thân của mình chắc là đến thăm Thiện Đông Lăng. Thiện Đông Lăng luôn sống cô độc ở ngoại vi Yêu Vực, không can thiệp vào cuộc sống của cư dân bản địa. Bạch Lang phu nhân là trưởng bối cùng tộc, lại là người dẫn nàng vào Yêu Vực. Dù công việc ở Huyền Nhân Cung bận rộn đến đâu, nàng cũng không thể không nhớ đến tiểu bối này.Du Khuynh Trác lại rất vui. “Vậy thì tốt. Chuyện chúng ta đến đảo Lâm Thiên, thảo luận ở Huyền Nhân Cung thì không tiện. Vừa hay nhân cơ hội này báo cho Chưởng môn và mọi người.”Nghe vậy, Chử Hoài Sương cười đáp ứng, lấy đôi đũa, bưng đĩa làn bì, lấy hai chiếc ghế ra, chọn một cái ngồi, vừa ăn vừa khen: “Hoài Sương, làn bì ngươi làm ngày càng ngon.”Chử Hoài Sương ngồi trên chiếc ghế còn lại, cười tủm tỉm nhìn nàng ăn, môi mỏng dính một vòng dầu cay đỏ. Nhưng trong lòng nàng vẫn nghĩ đến chuyện khác.Chưởng môn không dễ dàng dùng tinh linh truyền tin. Trước đây không lâu, nàng đã nhận được tin tức về cuộc thi của Chử thị qua Truyền Tấn Châu. Nếu việc này không quan trọng, Chưởng môn sẽ không lặp lại truyền tin để nhắc nhở.Chử Hoài Sương trầm tư nhớ về kiếp trước. Lúc đó, dù cũng có cuộc thi chọn người thừa kế Chưởng môn, nhưng người chiến thắng không phải nàng, mà là một tộc nhân họ Chử ở cảnh giới Tán Tiên. Chỉ là sau đó, thủ lĩnh tà tu Lang Tố dẫn binh kéo đến, Du Khuynh Trác hóa rồng, đại khai sát giới. Thù Cảnh ở Nhân giới có vô số tu sĩ bỏ mạng, ngay cả người thừa kế kia cũng chết trận. Nàng mới có cơ hội ngồi lên vị trí Chưởng môn, nhận công lực truyền thừa từ cha mẹ, miễn cưỡng đột phá đến Đại Thừa kỳ, ngăn được thế lực tà tu, rồi dần phân rã chúng.Kiếp này, nàng đã đạt Tam Kiếp Tán Yêu cảnh giới, có lẽ có thể đoạt lại tư cách người thừa kế từ tay tộc nhân họ Chử kia. Về việc người khác bàn tán ra sao, Chử Hoài Sương không bận tâm. Trong tu chân giới, thực lực luôn là tối thượng.Nhận được tin từ Chưởng môn, Chử Hoài Sương phải giải thích rõ tình hình cho các con trước. Du Khuynh Trác ở lại dọn dẹp phòng, còn nàng thả linh thức tìm người, nhanh chóng tìm thấy Minh Nhu và mọi người ở bờ sông, trực tiếp thuấn di đến đó.Nhưng vừa đến nơi, nàng đã thấy một con Xích Long bụng phình to nằm bên bờ sông. Niệm Mân đang xoa bụng cho Xích Long, giúp nàng nôn nước ra.“Nhu Nhu làm sao? Chết đuối à?” Chử Hoài Sương hoảng hốt hỏi, nhưng hỏi xong nàng cũng thấy ngượng. Xích Long sao có thể chết đuối được!“Không phải, không phải! Nhu Nhu chơi quá phấn khích, nuốt cả nước nuôi cá trong động phủ vào bụng,” Niệm Mân xua tay giải thích. “Nôn hết nước ra là ổn.”Chử Hoài Sương dở khóc dở cười, lại gần Minh Nhu, ngồi xổm xuống, đặt tay lên bụng phình của nàng. Chẳng mấy chốc, nàng dẫn hết nước ra, phất tay đưa chỗ nước về sông.“Ngươi muốn nuôi cá trong động phủ à? Hử?” Chử Hoài Sương nắm râu rồng của Minh Nhu nghịch ngợm, dùng linh thức dò xét động phủ của nàng. Quả nhiên, nàng thấy năm, sáu con cá đang bơi lội, liền nhíu mày, thở dài. “Học gì từ tiền bối Lang Cảnh không học, lại đi học cái này.”Lang Cảnh là tên thật của bà chủ quán trà. Sau khi Minh Nhu chào đời, bà rất yêu thích, nên để Minh Nhu theo mình học một số pháp thuật của Xích Long tộc.Minh Nhu tủi thân nói: “Nhưng… thân thế của Long tộc, Xà tộc và Đan Hủy tộc đều rất thích hợp tu luyện trong động phủ. Giờ ta đã đạt cảnh giới Phân Thần kỳ, nương thân cũng không cho ta học sao?”Chử Hoài Sương nhất thời không biết nói “Được” hay “Không cho”. Kiếp trước, Du Khuynh Trác nuốt chửng hàng vạn sinh linh, để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho nàng. Khiến nàng giờ đây, mỗi khi thấy Du Khuynh Trác hay tiểu long của mình trong động phủ tu luyện, liền cảm thấy sợ hãi, bản năng muốn ngăn cản.Thuận tay thả chút thủy linh lực vào động phủ của Minh Nhu để lũ cá sắp chết sống thêm một lúc, Chử Hoài Sương thu hồi linh thức, lặng lẽ đứng dậy. Nàng nhớ ra điều gì: Chử Hàm Phi hẳn đang ngủ trong giỏ trúc.Lại gần giỏ trúc, nàng cúi xuống ôm Bạch Lang ấu tể ra, thấy nàng ngủ say sưa, liền vuốt đuôi lông của nàng hai lần.Bỗng nàng cảm thấy mu bàn tay đau nhói. Hàm Phi xù lông, không khách khí cắn nàng một cái. Cắn xong mới nhận ra là nương thân, buồn ngủ lập tức tan biến. Nhanh chóng rúc vào lòng nàng, ngoan ngoãn thè lưỡi liếm vết thương cho nàng.---Tác giả có lời muốn nói:Chử Hoài Sương: … Tê