[BHTT] [EDIT] [Hoàn] - Chúng ta yêu nhau, vì dân trừ hại
Chương 77
"Trực giác của phụ nữ thôi."Trì Gia bĩu môi, tỏ vẻ không mấy tin tưởng."Trực giác của chị trước nay đều rất chuẩn." Cảnh Nhuế vừa xoa vừa véo nhẹ má Trì Gia, thích thú nhìn gương mặt đang bị mình nhào nặn."Ưm~ chị đủ chưa." Trì Gia gạt tay Cảnh Nhuế ra, tỏ vẻ "ghét bỏ" hành vi trẻ con của nàng."Đưa điện thoại cho chị một lát.""Để làm gì?" Trì Gia lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Cảnh Nhuế. Thấy nàng mở WeChat, Trì Gia chớp chớp mắt: "Muốn kiểm tra điện thoại em à?""Sợ sao?" Cảnh Nhuế ngước mắt hỏi, rồi lại cúi đầu cười, đầu ngón tay thuần thục lướt trên bàn phím.Trì Gia nhìn kỹ, thì ra Cảnh Nhuế đang gửi tin nhắn cho mẹ cô: Mẹ, tối nay con không về, mẹ nghỉ ngơi sớm nhé, ngủ ngon ạ."Cảnh tổng, chị giỏi thật, tự ý quyết định thay em luôn." Trì Gia nhìn màn hình điện thoại, rồi đột nhiên ôm chầm lấy eo Cảnh Nhuế, cứ thế ôm riết không buông. Đã lâu không gặp, cô chỉ hận không thể dính lấy nàng mỗi phút mỗi giây."Không muốn à? Không muốn thì về đi." Cảnh Nhuế vừa nói, vừa cố gỡ cánh tay đang siết chặt trên eo mình ra.Trì Gia cắn môi cười, càng ôm chặt hơn, ra vẻ mặt dày."Buông chị ra, nghe không.""Em không đấy."Hai người cứ thế lời qua tiếng lại, trông chẳng giống cãi cọ mà giống như đang tán tỉnh nhau. Nhưng khi ánh mắt chạm vào nhau, thứ đong đầy trong đó lại là nỗi nhớ nhung da diết.Chỉ mới mấy ngày không gặp, không có nàng ở bên, cuộc sống thật chẳng quen chút nào. Cảnh Nhuế nhận ra, thì ra mình cũng có thể quyến luyến một người đến mức này.Cũng vì Trì Gia, hôn nhân vốn tưởng là gánh nặng, giờ đây lại trở thành niềm mong đợi đẹp đẽ nhất. Mỗi lần Cảnh Nhuế thấy một chiếc váy cưới đẹp, trong lòng lại không khỏi nghĩ, nếu tiểu hồ ly tinh nhà mình mặc vào, sẽ trông thế nào nhỉ.Cảnh Nhuế đặt điện thoại sang một bên, vòng tay qua cổ Trì Gia, lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, rồi từ từ ghé sát lại, đôi môi mềm mại chạm nhau.Những cái vuốt ve đầy tình tứ.Trì Gia chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ môi lưỡi Cảnh Nhuế. Bất luận một giây trước có ồn ào đến đâu, chỉ cần một nụ hôn là có thể lập tức trở nên thâm tình.Hơi thở gấp gáp hòa quyện, quyến luyến không rời. Từ khi ở bên Cảnh Nhuế, Trì Gia cảm thấy kỹ năng hôn của mình cũng đã tiến bộ vượt bậc.Tay phải Trì Gia men theo eo Cảnh Nhuế, chậm rãi lướt đến phần lưng, kéo đối phương sát vào lòng mình. Cô ghé vào đôi môi đỏ khẽ mở của Cảnh Nhuế, thì thầm: "Em đã nói rồi, sẽ không buông tay nữa đâu."Một lời hai nghĩa.Cảnh Nhuế nâng cằm Trì Gia, giữa đôi môi hé mở là những lời nói đứt quãng xen lẫn hơi thở dốc: "Không có em ở bên, chị chẳng có đêm nào ngủ ngon cả."Đặc biệt là những lúc phải xã giao tiệc tùng, Cảnh Nhuế không biết mình đã quen từ khi nào, cứ càng mệt lại càng muốn ôm Trì Gia. Chỉ cần ôm cô là lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Có những khi Cảnh Nhuế về nhà muộn, người đầy hơi men, Trì Gia ngoài miệng thì cằn nhằn đủ kiểu, nhưng lần nào cũng là vừa mâu thuẫn vừa chu đáo mà chăm sóc.Muốn đội được vương miện, ắt phải chịu được sức nặng của nó. Nhiều chuyện không hề hào nhoáng như vẻ bề ngoài. Trì Gia trước kia cũng cảm thấy Cảnh Nhuế là người hô mưa gọi gió, nhưng sau khi bước vào cuộc sống của nàng, cô mới hiểu được những vất vả mà nàng phải trải qua. Mỗi khi Cảnh Nhuế ôm cô thủ thỉ rằng mình mệt, Trì Gia lại đau lòng không chịu nổi."Mấy ngày nay chị mệt lắm phải không?" Trì Gia dịu dàng hỏi."Cũng ổn." Cảnh Nhuế đáp, gác cằm lên vai Trì Gia, chóp mũi hít hà mùi hương trên tóc, trên cổ cô còn thoang thoảng mùi nước hoa. Cảnh Nhuế cười, chính mình chỉ thuận miệng nói mùi nước hoa này không tệ, vậy mà Trì Gia lại ghi nhớ trong lòng. Mùi hương này, càng ngửi càng thấy mê luyến."Ngoan nào, để vợ ôm một chút." Trì Gia nói giỡn, như đang dỗ một đứa trẻ lớn, vỗ về sau lưng Cảnh Nhuế. Tuy Trì Gia không lãng mạn bằng Cảnh Nhuế, nhưng lúc cần dỗ vợ, cô chưa bao giờ qua loa."Năm nay chúng ta kết hôn đi." Cảnh Nhuế ngậm lấy môi Trì Gia, tinh tế hôn, "Chị có chút không chờ được nữa rồi..."Người lúc trước còn thề thốt theo chủ nghĩa không kết hôn, giờ đây lại luôn miệng nói đã chờ không kịp.Trì Gia nghiêm túc nhìn Cảnh Nhuế. Ở bên nàng, cô cuối cùng cũng từng chút một tìm được cảm giác an toàn mà mình khao khát. Giống như hiện tại, chỉ cần có nàng ở bên, mọi chuyện dường như sẽ chẳng còn quá tồi tệ.Một thời gian dài trước đây, Trì Gia luôn không thể đoán được Cảnh Nhuế. Nàng quá giỏi dùng nụ cười để che giấu cảm xúc, khiến người khác khó mà biết được vị trí của mình trong lòng nàng. Nhưng sau này, khi Cảnh Nhuế ôm cô không chịu buông tay, dùng giọng điệu vừa thỏa hiệp vừa tổn thương mà nói "Đừng giày vò chị nữa", cô mới bắt đầu chạm đến được một góc sâu thẳm trong lòng nàng...Từ lúc đó, Trì Gia cảm thấy mình như đi vào một mê cung, lạc trong lòng Cảnh Nhuế, không cách nào thoát ra.*Màn đêm dày đặc.Trì Gia tắm xong, thay áo ngủ rồi từ phòng tắm đi ra. Thấy Cảnh Nhuế đang yên tĩnh nằm trên giường, cô ngỡ nàng đã ngủ nên tự giác rón rén bước đi, nhẹ nhàng vén chăn lên giường.Cô vừa nằm xuống, Cảnh Nhuế liền dịch người qua ôm lấy cô, một tư thế vô cùng thân mật.Ngay khi vừa chạm vào, Trì Gia liền nhận ra có gì đó không đúng. Cô quay đầu nhìn về phía Cảnh Nhuế, nàng đã hoàn toàn dán sát vào người cô, chóp mũi cọ nhẹ lên gương mặt ửng hồng của cô, phả ra hơi nóng: "Tắm xong rồi à?"Giọng điệu và hơi thở này trêu chọc đến mức khiến Trì Gia hô hấp dồn dập. "Sao chị không mặc đồ ngủ..."Chóp mũi Cảnh Nhuế lướt đến vành tai Trì Gia, cười nói: "Chúng ta ngủ chung lâu như vậy, đây là lần đầu em biết chị thích ngủ không mặc đồ à?""Ngủ sớm một chút đi." Trì Gia chỉ hôn Cảnh Nhuế một cái, định vươn tay tắt đèn."Không ngủ được." Cảnh Nhuế phản ứng nhanh, bắt lấy tay Trì Gia kéo lại, không cho tắt đèn. Nàng vùi mặt vào lòng bàn tay cô, cười hôn nhẹ, ánh mắt như tơ.Trì Gia liếm đôi môi có chút khô khốc, cố gắng kiềm chế. Cô phàn nàn: "Bây giờ là lúc nào rồi, chị còn...""Lúc nào chứ, không phải còn sớm sao?" Cảnh Nhuế đã xoay người đè lên người Trì Gia, cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo.Làn da mịn màng, lại còn vương mùi hương mình yêu thích. Cổ họng Trì Gia khô lại, cô lại một lần nữa liếm môi.Cảnh Nhuế vẫn đang từ từ tiến đến, như gần như xa cọ lấy Trì Gia, trên mặt là nụ cười của một ả hồ ly tinh, đôi môi ấm áp lướt qua má cô, dừng lại nơi khóe miệng rồi nghiêm túc hôn nhẹ.Với tư thế này, Trì Gia thầm nghĩ, mình có lẽ không chống cự nổi năm giây.Dù cách một lớp áo ngủ, Trì Gia vẫn có thể cảm nhận từng tấc da thịt trên người Cảnh Nhuế đều đang nóng lên. Khi nàng đè lên người, ấm áp vô cùng, gần như làm cô quên mất hiện tại vẫn là mùa đông giá rét."Còn chưa nghĩ xong ngày mai phải làm sao..." Trì Gia nâng mặt Cảnh Nhuế, gần trong gang tấc nhưng không cho hôn. Tình cảnh này rồi mà cô vẫn còn đang nghĩ chuyện ngày mai. "Hay là mình nghĩ xem, ngày mai nên nói với mẹ em thế nào..."Hứng thú đang lúc cao trào lại bị dội một gáo nước lạnh, phá hỏng hết cả bầu không khí."Chuyện phải trái đúng sai, cứ để chị nói." Cảnh Nhuế vén tóc Trì Gia ra, hôn lên trán, lên má cô, trêu chọc nói: "Đêm nay em chuyên tâm một chút đi, chúng ta đã lâu không 'làm' rồi..."Trì Gia: "..."So với tần suất trước đây của họ, đúng là đã "kiêng khem" một thời gian rất dài.Cảnh Nhuế dịu dàng hôn lên cổ Trì Gia, đầy lưu luyến.Trì Gia ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày, tuy bị Cảnh Nhuế hôn đến ngứa ngáy, nhưng cô vẫn có chút mất tập trung. Cô đưa tay chống vai Cảnh Nhuế: "Chị còn có tâm trạng à..."Cảnh Nhuế tỏ vẻ bất mãn, không nói một lời mà trực tiếp bế bổng Trì Gia lên, đơn giản là khóa chặt môi cô, vuốt ve cơ thể cô và hôn sâu ướt át, làm cho Trì Gia không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Dù có tâm trạng hay không, cô Trì đều đã mắc câu.Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm.Dưới sự dụ dỗ như vậy, cảm xúc của Trì Gia nhanh chóng bị Cảnh Nhuế khuấy động, quả nhiên vẫn không chống cự nổi, dục vọng thoáng chốc chiếm cứ thượng phong. Đôi môi khô khốc của cô sớm đã bị Cảnh Nhuế liếm hôn đến hồng nhuận."Phụ nữ ba mươi tuổi nhu cầu rất lớn. Huống hồ, vợ của em có nhu cầu lớn hơn những người phụ nữ bình thường..." Cảnh Nhuế cười trêu Trì Gia đang hai má ửng hồng."Cả đống tuổi rồi mà không đứng đắn gì cả." Nói rồi, tay Trì Gia đã bất giác leo lên tấm lưng trần bóng loáng của Cảnh Nhuế."Em còn không hiểu chị sao?" Cảnh Nhuế xem như Trì Gia đang khen mình."Em hiểu thấu rồi..."Cảnh Nhuế xoa xoa mũi Trì Gia: "Cười cũng thật gian.""Gian cũng là học từ chị thôi." Trì Gia nói xong, liền hóa bị động thành chủ động, dồn dập hôn lên môi đối phương.Cảm giác này, một khi đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại.Trì Gia tham lam hít hà hương thơm của Cảnh Nhuế, nhắm mắt trao đi những nụ hôn nóng bỏng, hai người khẽ thở dốc luân phiên.Kỳ thực, cả hai đều rất muốn.Xa nhau một thời gian, nỗi nhớ càng thêm da diết, thân thể cũng vậy. Cũng may đêm nay có đủ thời gian để sưởi ấm cho nhau."Cảnh Nhuế..." Cơ thể Trì Gia căng cứng, cô trả thù mà cắn lên đầu vai Cảnh Nhuế. Nhưng cái cắn đầy ý loạn tình mê ấy, dần dần lại biến thành một nụ hôn nồng cháy."Bảo bối, chị yêu em."Đầu ngón tay lướt đi trên những đóa hoa rực rỡ.Trì Gia nhắm chặt hai mắt, dồn dập hô hấp, trong miệng hết lần này đến lần khác gọi tên Cảnh Nhuế.Trong tim và trong thân thể, đều chỉ có nàng.Thời gian trôi đi, hai người vẫn không có ý định tách ra, lại bắt đầu một vòng tấn công mới."Tiểu hồ ly tinh..." Cảnh Nhuế đưa tay xoa đầu Trì Gia, cắn cắn môi, bắt đầu không chịu nổi.Trì Gia cười xấu xa, không nhanh không chậm.Nàng có một sở thích xấu, đó là thích nghe Cảnh Nhuế cất lên những âm thanh không kìm nén được, quả thực vô cùng mê hồn.Một đêm dây dưa khó dứt.Tiếng vui thích không ngừng.Trì Gia nên thấy may mắn vì không đưa Cảnh Nhuế về nhà. Nhà cô chỉ là căn hộ nhỏ, cách âm cũng tàm tạm, nếu mà đưa hồ ly tinh lên giường mình, hậu quả thật không dám nghĩ đến.Đêm nay, Trì Gia ngủ sau Cảnh Nhuế. Bình tĩnh lại rồi, cô không tránh khỏi lại rối rắm một chút về chuyện ngày mai. Cô nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Nhuế thật lâu, trong lòng đã có tính toán của riêng mình. Chuyện này, cô vẫn muốn tự mình nói với mẹ trước để thử phản ứng của bà.Sáng hôm sau, chín giờ, Trì Gia còn đang rúc trong lòng Cảnh Nhuế ngủ ngon lành thì bị điện thoại của Trì Lệ Thư đánh thức."Dậy chưa con?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quan tâm của Trì Lệ Thư."Dạ, vẫn chưa ạ..." Trì Gia áp điện thoại vào tai, lười biếng đáp."Tối qua chơi muộn quá à." Trì Lệ Thư vừa nghe giọng Trì Gia là biết ngay bộ dạng của cô lúc này. "Trưa nay có về nhà ăn cơm không?"Cảnh Nhuế cũng đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ. Nàng từ phía sau ôm lấy Trì Gia, lười biếng thì thầm: "Thân ái, ai mà gọi điện thoại sớm như vậy..."Có lẽ vì ở gần micro, những lời này của Cảnh Nhuế, Trì Lệ Thư cũng nghe được rõ ràng.Dù chỉ là gọi điện thoại, Trì Gia trong nháy mắt có cảm giác như bị bắt gian tại trận.Một tiếng "thân ái" của Cảnh Nhuế đã khiến cả Trì Gia và Trì Lệ Thư ở hai đầu dây đều rơi vào im lặng.Một lát sau, chỉ nghe Trì Lệ Thư hỏi lại: "Bên cạnh con là Nhuế Nhuế phải không? Hai đứa tối qua ngủ cùng nhau à?""Vâng..." Trì Gia bây giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, nhưng vẫn cố nặn ra một giọng điệu ngái ngủ: "Tối qua chơi muộn quá nên con ở lại khách sạn luôn. Trưa nay con sẽ về ăn cơm."Trì Lệ Thư cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ nhiều, con gái với nhau gọi "thân ái" cũng rất bình thường. "Biết rồi, trưa con đưa Nhuế Nhuế qua đây luôn, mẹ làm thêm vài món."Trì Gia cân nhắc một chút: "Chị ấy hôm nay còn có việc, để hôm khác đi ạ."Nếu vậy, Trì Lệ Thư cũng không nói gì thêm, chỉ dặn Trì Gia nhớ ăn sáng rồi cúp máy."Ai vậy?""Mẹ em.""Ừm..." Cảnh Nhuế hừ một tiếng, ôm Trì Gia ngủ tiếp. "Buổi tối cùng nhau ăn cơm, đừng quên đấy.""Nhớ rồi mà, em sẽ về nói với mẹ."Cảnh Nhuế "Ừm" một tiếng, rồi lại ngủ thiếp đi.Gần trưa, Trì Gia mới lái xe từ khách sạn về nhà. Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, một hương vị quen thuộc của gia đình."Mẹ, trưa nay có món gì ngon vậy." Trì Gia chạy vào phòng bếp."Tôm om và cá kho, thơm không." Trì Lệ Thư đang bận rộn, vừa nói: "Con rửa tay đi, múc canh ra, mẹ xào thêm đĩa rau nữa là ăn được."Trên bàn cơm có ba món mặn một món canh, đều là những món Trì Gia thích."Tối qua đi đâu chơi mà cả đêm không về nhà.""...Chỉ là đi cùng mấy người bạn thôi, con lớn thế này rồi, mẹ còn lo." Trì Gia nói xong, liền gắp rau ăn cơm."Ăn nhiều tôm vào.""Dạ." Trì Gia vội vàng đưa bát ra."Con và Nhuế Nhuế thân nhau lắm à?" Trì Lệ Thư đang ăn, đột nhiên hỏi một câu như vậy, "Trước đây có nghe con nhắc đâu.""Con có nói rồi mà, chắc mẹ quên thôi." Trì Gia lảng đi."Vậy à?"Chủ đề đến đây lại đột ngột im bặt.Trì Gia ăn liền mấy con tôm, mới tiếp tục mở lời: "Anh họ năm nay về rồi phải không mẹ...""Đúng vậy, về cùng với cậu ấy.""Lúc trước cả nhà đều phản đối, nhưng con thấy họ ở bên nhau rất xứng đôi, chồng anh ấy đối với anh ấy cũng tốt." Trì Gia vừa nói xong, liền phát hiện Trì Lệ Thư đang nhìn chằm chằm mình. "Sao vậy... mẹ?""Đúng là rất xứng đôi..." Trì Lệ Thư nói xong ngừng một lát, lại nói tiếp: "Kỳ thực hai người ở bên nhau, sống thoải mái là được rồi.""Đúng!" Trì Gia tán đồng rất nhanh, cô do dự một lúc, vẫn là lái chủ đề về phía công khai, dùng giọng điệu bâng quơ để trò chuyện: "Anh họ và chồng ảnh kết hôn ở nước ngoài rồi phải không mẹ? Bây giờ rất nhiều quốc gia và khu vực đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính rồi."Trì Lệ Thư nhanh chóng nói tiếp: "Đây là một xu thế tốt..."Cả hai người dường như đều còn giấu một nửa lời chưa nói.Trì Gia ngẩng đầu, không thể tin được tư tưởng của mẹ cô lại có thể cởi mở đến vậy. Cô hoài nghi nhìn Trì Lệ Thư: "Mẹ... mẹ có thể chấp nhận được sao?"Trì Lệ Thư siết chặt đôi đũa trong tay, ra vẻ nhẹ nhàng cười: "Chuyện này, chẳng lẽ... những người trẻ như các con không phải càng dễ chấp nhận hơn chúng ta sao?"Trì Gia trong lòng sướng điên lên, phảng phất như thấy được ánh bình minh. "Con đương nhiên có thể chấp nhận, thích một người là thích con người họ, chứ có phải thích giới tính của họ đâu..."Nhớ tới cuộc điện thoại buổi sáng, Trì Lệ Thư ngước mắt nhìn về phía Trì Gia, ánh mắt đầy nghi hoặc.Trì Gia cúi đầu ăn cơm.Hai người cứ như vậy lặng im ăn một lúc."Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.""Mẹ muốn nói với con một chuyện."Không hổ là mẹ con ruột, mở miệng chính là đồng thanh...