[BHTT] [EDIT] [Hoàn] - Chúng ta yêu nhau, vì dân trừ hại
Chương 60
"Đừng nói nữa." Cảnh Nhuế không bận tâm việc Bùi Du lôi mẹ mình vào cuộc, mẹ của nàng, nàng hiểu rất rõ."Em không nghĩ đến chuyện nghiêm túc một chút sao? Chỉ cần em dành cho tình cảm một phần ba sự nghiêm túc như trong công việc thôi cũng tốt rồi."Không thể phủ nhận, một người phụ nữ như Cảnh Nhuế rất có sức hút. Gương mặt, khí chất, vóc dáng, mọi thứ đều xuất chúng, vừa biết dỗ người khác vui vẻ, vừa lãng mạn, lại hiểu tình thú, năng lực lại càng không chê vào đâu được... Chỉ tiếc là quá đa tình.Nhưng có thể nắm bắt được trái tim của một người phụ nữ như vậy, làm cho nàng chỉ yêu một mình mình, tựa như thuần phục một con ngựa hoang, quả là một thử thách đầy mê hoặc. Cho nên, Bùi Du đối với Cảnh Nhuế vẫn luôn canh cánh trong lòng, thậm chí không ngại việc nàng đa tình. Một người chưa từng thật sự động lòng, làm sao có thể nói đến thâm tình? Cô luôn nghĩ, Cảnh Nhuế nếu thử chấp nhận cô, có thể sẽ có sự thay đổi.Suy nghĩ của Bùi Du không phải là không có lý, chỉ là cô không biết, bên cạnh Cảnh Nhuế đã sớm có một Trì Gia."Chúng ta đều không còn trẻ nữa, cũng phải tìm một người để ổn định lại. Em nghiêm túc nghĩ lại xem, còn có ai thích hợp với em hơn tôi sao?" Bùi Du rất kiêu ngạo. Cô có sự tự tin này là bởi vì cô tự thấy mọi mặt điều kiện đều tương xứng với Cảnh Nhuế, từ nhỏ lại thấu hiểu lẫn nhau, mà tình cảm của cô đối với Cảnh Nhuế cũng là thật lòng.Đứng ở góc độ lý trí để phân tích, hai người họ đúng là xứng đôi. Nhưng chuyện tình cảm, chỉ người trong cuộc mới hiểu, không phải điều kiện tương xứng là có thể nảy sinh tia lửa.Cảnh Nhuế ghét nhất là người khác can thiệp vào cuộc sống của nàng, nhưng xét đến mối quan hệ của Bùi Du và mẹ mình, nàng cũng không nói những lời quá khó nghe."Chị nói thích hợp không có nghĩa là thích." Gương mặt Cảnh Nhuế không có nửa phần gợn sóng, rất bình tĩnh. "Tình cảm hiện tại của tôi rất ổn định.""Ổn định?" Bùi Du cười nghi ngờ. Cô Cảnh nói tình cảm của mình ổn định, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. "Người hiện tại em quen đã bao lâu rồi? Tôi cá là không quá một tháng.""Cuộc sống tình cảm của tôi không cần phải báo cáo từng chút một với chị, phải không?" Cảnh Nhuế cong môi cười lạnh, toát ra cảm giác cự tuyệt người khác ngàn dặm. Đã không hợp nhau thì nửa câu cũng là thừa, không cần thiết phải làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Nàng đứng dậy: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."Nhìn bóng dáng yểu điệu rời đi của Cảnh Nhuế, thật ưu nhã, gần như là một người phụ nữ hoàn hảo. Bùi Du siết chặt ly rượu trong tay, nhíu mày uống cạn, nhưng vẫn không thể xua tan được phiền muộn. Cảnh Nhuế có thể cùng những người phụ nữ khác nơi nơi lưu tình, tại sao đối với mình lại không thể có thêm chút gì đó?Thứ không có được, vĩnh viễn là thứ xao động nhất.*Trì Gia cúp điện thoại, chuẩn bị xuống lầu ăn chút gì đó thì quay người lại gặp Tần Đông. Cùng làm việc trên một tầng lầu, đi ra đi vào đều có thể gặp, cũng là chuyện bình thường.Cô chỉ cười với anh một cái, coi như là chào hỏi lịch sự."Em và cô ấy... đang ở bên nhau à?" Khi đi lướt qua, Tần Đông dừng bước, vẫn không nhịn được mà hỏi, giọng nói rất nhỏ, như thể chỉ là đang trò chuyện bâng quơ."Vâng.""Nhưng cô ấy là phụ nữ, em có nghiêm túc không..." Tần Đông không nhìn thẳng vào mặt Trì Gia, hai người đứng nghiêng đối diện nhau trong hành lang dài, cuộc nói chuyện có chút khó xử."Em biết." Trì Gia giờ phút này nói một cách bình tĩnh, nhưng đằng sau hai chữ này, cô đã từng phải giãy giụa bao nhiêu, chỉ có chính mình mới rõ."Anh không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho em, không muốn em bị tổn thương."Xác suất bạn thích một người nhưng người đó lại không thích bạn là rất lớn, nhưng vẫn luôn có người vì điều đó mà cố chấp. Vận may tốt có lẽ có thể thành đôi, còn phần lớn, đều sẽ bị thời gian xóa nhòa.Gặp được đúng người, khó khăn biết bao.Trì Gia không giải thích quá nhiều với Tần Đông, chỉ mỉm cười, nói một câu "cảm ơn".*Sau khi tan làm, Trì Gia hiếm hoi có dịp ghé qua quán bar N.Khoảng thời gian này Cảnh Nhuế rất bận, cô đã mấy ngày không gặp ả hồ ly tinh nhà mình. Mỗi đêm chỉ có thể gọi điện thoại hoặc video nhìn nhau, đối với những cặp tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt mà nói, thật sự rất gian nan.Đối với Trì Gia lại càng khó chịu hơn. Nhìn một ả hồ ly tinh yêu nghiệt như vậy qua màn hình mà không thể ôm, không thể hôn, trong lòng khó chịu biết bao. Cô và Cảnh Nhuế cũng ăn ý một cách kỳ lạ, cứ hễ gặp mặt là trên người như có lửa đốt.Nhưng cô Trì vốn cứng miệng, dù có nhớ Cảnh Nhuế đến mấy cũng sẽ không chủ động làm nũng qua điện thoại, để nàng phải dành thời gian ra ở bên cô. Cô biết Cảnh Nhuế thật sự bận, tuy có đôi khi tùy hứng, nhưng cô chưa bao giờ đưa ra những yêu cầu vô cớ.Khi đang trong giai đoạn nồng nhiệt mà hát tình ca, dường như cũng hay hơn ngày thường. Mỗi một từ cất lên, trong lòng Trì Gia đều nghĩ đến Cảnh Nhuế. Mỗi lần xong chuyện, Cảnh Nhuế đều thích quấn lấy cô, để cô đàn hát cho nàng nghe. Nghĩ đến những chi tiết này, trên mặt Trì Gia lại vô tình hiện lên nụ cười. Cô dạo này hay cười hơn trước rất nhiều. Có lẽ Cảnh Nhuế đã từng mang đến cho cô phiền muộn, nên bây giờ đang dùng sự ngọt ngào gấp bội để bù đắp lại.Ở quán bar, Trì Gia đụng phải Cảnh Nguy đã lâu không gặp. Cậu ngồi một mình, đã uống không ít rượu."Cùng uống một ly không?""Anh ngồi một mình à?" Cảnh Nguy cũng là khách hàng của cô. Trì Gia thân thiết chào hỏi, cô nào biết vì chính mình mà Cảnh Nhuế và Cảnh Nguy đã từng xảy ra tranh chấp.Vận đào hoa của Trì Gia phải nói là vượng hơn người thường rất nhiều. Ngũ quan tinh xảo, dáng vẻ đáng yêu, rất dễ làm cho đàn ông yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cảnh Nhuế và Trì Gia đều là mỹ nhân, nhưng nếu vẻ đẹp của Cảnh Nhuế là lạnh lùng, quyến rũ, cho người ta cảm giác xa cách, thì vẻ đẹp của Trì Gia lại càng ôn hòa, làm người ta muốn gần gũi.Cảnh Nguy bây giờ nhìn Trì Gia, trong lòng vẫn còn tiếc nuối. Cô hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cậu, sao lại để cho chị mình nhanh chân đến trước."Nghe nói, em lại ở bên chị của anh à?" Chuyện này Cảnh Nguy cũng là nghe Cảnh Nhuế nói.Trì Gia ôm ly rượu. Gần đây sao mọi người đều có hứng thú với quan hệ của cô và Cảnh Nhuế vậy? Mặc dù chữ "lại" dùng không đúng lắm, nhưng Trì Gia lười giải thích, trực tiếp thừa nhận.Uống thêm vài ngụm rượu, Cảnh Nguy vẫn không nhịn được, luôn cảm thấy một cô gái đáng yêu như vậy không thể thua trong tay chị mình được. Vì thế hảo tâm nhắc nhở: "Em cùng chị ấy chơi đùa thì được, tuyệt đối đừng nghiêm túc."Trì Gia khựng lại, quên cả việc mình đang định uống rượu."Anh xem em như bạn bè mới nói như vậy. Anh hiểu chị ấy, những cô gái vì chị ấy mà muốn sống muốn chết nhiều không kể xiết."Trì Gia không biết nên nói gì. Khi cô chấp nhận Cảnh Nhuế, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ để bắt đầu lại. Nhưng nghe Cảnh Nguy nói những lời này, khó tránh khỏi vẫn có chút khó chịu."Anh không nên nói những chuyện này, anh tự phạt." Thấy sắc mặt Trì Gia không ổn, Cảnh Nguy hơi say, lại rót cho mình một ly.Chưa nói được vài câu, Trì Gia viện một cái cớ, rời khỏi quán bar.*Đường phố phồn hoa, náo nhiệt.Trì Gia thất thần đi trên phố, đi một đoạn mới phát hiện đã đi ngược hướng về nhà, lại hậm hực quay đầu lại.Cô ấy là phụ nữ, hai người không hợp. Cô ấy chỉ là chơi đùa thôi, em đừng nghiêm túc.Hai "người bạc tình" yêu nhau, nhìn thế nào cũng giống như một cuộc chơi, ai sẽ tin hai người họ thật sự động lòng, không ai sẽ coi trọng mối quan hệ này...Thì đã sao.Người khác có chỉ trỏ thế nào cũng không thể cảm nhận được cảm giác của hai người họ khi ở bên nhau. Mặc dù cả thế giới đều không chúc phúc, Trì Gia vẫn muốn tiếp tục yêu nàng. Tình cảm giữa hai người họ có lẽ chỉ có chính họ mới có thể hiểu.Trì Gia trước đây luôn yêu đương chóng vánh, không coi trọng tình cảm. Nhưng cô rất rõ ràng mình đối với Cảnh Nhuế không giống, là một loại cảm giác đã nắm được rồi thì không nỡ buông tay. Cô có trực giác Cảnh Nhuế đối với cô cũng là như thế. Cho nên cô không để tâm đến quá khứ của Cảnh Nhuế, chính cô cũng có quá khứ, cô chỉ để ý đến hiện tại và tương lai của hai người họ.Trì Gia hy vọng trực giác này không sai. Cô cam tâm tình nguyện trao đi tất cả tình cảm của mình cho Cảnh Nhuế, hy vọng Cảnh Nhuế đối với cô, cũng là như thế.*Trở lại chung cư, Trì Gia tắm rồi một mình co ro trên giường, trong lòng có chút rối loạn, thế nên càng nhớ Cảnh Nhuế, muốn có ả hồ ly tinh đó ở bên mình. Cô thích ở bên cạnh nàng, không chỉ vì sự hòa hợp về thể xác, mà còn là để cùng nhau sưởi ấm, thấu hiểu, và dựa dẫm.Lấy điện thoại ra, Trì Gia cuối cùng cũng chủ động gọi cho Cảnh Nhuế.Lúc này, Cảnh Nhuế vừa hay đã lái xe đến dưới lầu chung cư của Trì Gia, cũng đang chuẩn bị gọi cho cô thì thấy số của cô hiện lên trên màn hình.Khi tâm trạng không tốt, luôn là người đầu tiên nghĩ đến đối phương để được an ủi. Cả hai đều là như thế, càng ngày càng không thể rời xa nhau."Hiếm có nha, chủ động gọi cho chị à ~" Vừa nhận được điện thoại của cô Trì, bao nhiêu phiền muộn, Cảnh Nhuế đều tạm thời vứt ra sau đầu.Trì Gia nghe giọng nàng, không nhịn được mà làm nũng: "Em rất nhớ chị."Trong lòng Cảnh Nhuế nóng lên, hận không thể lập tức gặp mặt. Nàng nhìn tòa chung cư cách đó không xa, dịu dàng nói: "Tối nay chị đến nhà em, được không?""Vâng." Trì Gia vui sướng, và điều càng làm cho cô vui sướng hơn chính là, ba phút sau, chuông cửa đã vang lên. Cảnh Nhuế gửi cho cô một tin nhắn: "Chị đến rồi."Vừa mở cửa, quả nhiên là Cảnh Nhuế."Tối nay chị muốn đến sao không nói với em sớm một chút." Trì Gia vội kéo Cảnh Nhuế vào nhà, đóng cửa lại."Vừa mới không phải đã nói sao?"Trì Gia không còn lời nào để nói.Cảnh Nhuế vừa mới thay dép lê, đặt túi xuống, đã ôm lấy Trì Gia vào lòng.Mình cần gì, nàng dường như đều biết. Trì Gia vui mừng cười, cũng thoải mái ôm chặt lấy Cảnh Nhuế. Hai người cứ đứng ở cửa ôm nhau, một lúc lâu cũng không nói lời nào."Chịu uất ức gì à, nói với chị nghe xem." Cảnh Nhuế xoa đầu Trì Gia, hỏi."Uất ức?""Không chịu uất ức mà vừa rồi lại nói chuyện với chị như vậy à?" Cảnh Nhuế đã nhận ra thái độ khác thường của Trì Gia."Hôm nay sao chị lại có thời gian đến đây?" Trì Gia lém lỉnh chuyển chủ đề."Nói lại với chị một lần nữa." Cảnh Nhuế không để cô được như ý."Cái gì?"Cảnh Nhuế nhìn mặt Trì Gia, đặc biệt muốn nghe cô nói thẳng vào mặt mình: "Nói nhớ chị."Trì Gia ngây người nhìn Cảnh Nhuế vài giây, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt. Cô nắm chặt lấy cánh tay Cảnh Nhuế, làm cho cơ thể hai người dán vào nhau không còn một kẽ hở.Khẽ cụp mắt, Trì Gia dùng chóp mũi cọ lên gương mặt Cảnh Nhuế, không hề che giấu: "Nhớ chị.""Chị cũng vậy." Khi hôn lên Trì Gia, mọi phiền muộn đều tan biến. Cảnh Nhuế ngậm lấy môi Trì Gia, từ từ đè cô lên bức tường phía sau. Có chỗ dựa, đôi môi quấn quýt lấy nhau, càng hôn càng sâu."Ưm..." Trì Gia đỡ gáy Cảnh Nhuế, ngón tay thon dài quấn vào trong mái tóc nàng, tựa như lúc này hai người họ quyến luyến không rời, khó mà tách ra."Hôm nay mệt mỏi quá, muốn ôm em ngủ một giấc thật ngon." Cảnh Nhuế vùi đầu tựa vào vai Trì Gia, mệt mỏi nỉ non.Nàng ở trước mặt mình, cuối cùng không còn luôn là một bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, tươi cười tuyệt mỹ. Có thể nhìn thấy vui buồn của nàng làm cho Trì Gia cảm thấy an tâm, thỏa mãn.Ôm nhau, hai người vừa đối mặt, lại không nhịn được thì thầm hôn nhau vài phút. Nếu nụ hôn cứ tiếp tục trượt xuống, e rằng sẽ không chỉ dừng lại ở đó. Trì Gia thở không ra hơi, nghe Cảnh Nhuế nói mệt, cô vốn đang cố gắng giữ kẽ, nén lại cảm xúc. "Mệt thì tắm rửa nghỉ ngơi đi."Không ngờ Cảnh Nhuế lại câu lấy cằm cô, cười nói: "Chị muốn em giúp chị tắm."Quả nhiên trong sáng chẳng được bao lâu. Trì Gia ra vẻ rụt rè: "Em giúp chị tắm, chị chẳng phải sẽ càng mệt hơn sao?"