[BHTT] [EDIT] [Hoàn] - Chúng ta yêu nhau, vì dân trừ hại

Chương 48



"Đừng giày vò tôi..."

Tiếng thở dài của Cảnh Nhuế vang lên bên tai Trì Gia, vừa dịu dàng lại vừa như buông xuống mọi phòng bị. Trong sự mệt mỏi, bất đắc dĩ lại mang theo một nỗi quyến luyến không nỡ rời xa. Cả cơ thể cô cũng bị hơi ấm và mùi hương của nàng bao bọc lấy.

Khi đôi môi mềm mại của Cảnh Nhuế lướt trên khóe miệng cô, phòng tuyến trong lòng Trì Gia có lẽ đã hoàn toàn sụp đổ. Cô bất giác từ từ cụp mắt xuống, để cho Cảnh Nhuế hôn mình. Bất kể có phải là bị hôn đến choáng váng hay không, Trì Gia bây giờ chắc chắn rằng Cảnh Nhuế nhất định cũng giống như cô, là nghiêm túc.

Hai đôi môi chỉ lướt qua nhau như chuồn chuồn đạp nước rồi lại buông ra. Trì Gia nghiêm túc nhìn Cảnh Nhuế, và Cảnh Nhuế cũng đồng dạng nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô.

Chỉ là ánh mắt giao nhau, tiếng lòng đã bị đối phương lay động.

Trì Gia cũng đã từng ôm Cảnh Nhuế như vậy, nhưng cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác. Bị Cảnh Nhuế ôm thế này, cô thấy vừa ngọt ngào lại vừa xót xa, nhưng vị ngọt dường như lấn át tất cả.

May mà cô đã không cứng miệng từ chối nữa.

Cảnh Nhuế siết nhẹ tay Trì Gia, khẽ thở ra. Nàng nhắm mắt, lặng lẽ ôm lấy thân hình nhỏ bé trong lòng, cảm giác như trút được gánh nặng. Dùng từ "tra tấn" để hình dung một chút cũng không quá. Trì Gia chính là đang tra tấn nàng, về mặt tình cảm đã không chỉ một lần tra tấn nàng, rõ ràng trong lòng nhớ thương nhau, còn phải phối hợp với cái miệng cứng của cô Trì, nói là không làm phiền nhau nữa.

Vốn tưởng rằng không làm phiền thì cũng sẽ không làm phiền, còn có thể không quên được sao? Cảnh Nhuế cũng không ngờ mình lại có tài đến vậy, thua ngay trên tay một "con cừu non" vừa bướng bỉnh vừa xấu tính như Trì Gia.

Sự kiên nhẫn của nàng đối với Trì Gia là vô đáy sao? Cảnh Nhuế, người không bao giờ chủ động trong tình cảm, lại hết lần này đến lần khác chủ động thỏa hiệp với Trì Gia.

Dù cho có bị dội nước lạnh, cũng cam tâm tình nguyện.

Nghĩ đến đây, Cảnh Nhuế ôm chặt lấy Trì Gia, càng thêm không muốn buông tay, lần đầu tiên giống như một người bị thương, khát khao được nhận sự an ủi từ ai đó.

Cái ôm của Cảnh Nhuế siết chặt từng chút một, giống như Trì Gia từng điểm từng điểm lún sâu vào vũng lầy tình cảm, cuối cùng không thể thoát ra. Tra tấn nhau lâu rồi, đều đã tra tấn đến tận tâm can.

Trì Gia vừa xoay người, đã bị Cảnh Nhuế ôm lấy eo, hai người lại dán vào nhau. Lần này, ánh mắt họ tụ lại một chỗ, không còn né tránh và trốn chạy.

Cảnh Nhuế chưa từng nghĩ đến việc cho một nửa kia cảm giác an toàn, nhưng khi nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trì Gia, lại không nhịn được mà nói: "Tin tưởng tôi một lần, được không?"

Trì Gia nhìn Cảnh Nhuế, ý thức được mình đã "hết thuốc chữa". Cô gục đầu dán vào vai Cảnh Nhuế, khẽ khàng tựa vào nàng, vẫn còn có cảm giác muốn đến gần nhưng lại do dự.

"Tôi sẽ đợi em." Cảnh Nhuế đã đứng ở lập trường của Trì Gia mà suy nghĩ. Sự do dự và băn khoăn của cô, nàng đều hiểu. Thời gian mà Trì Gia cần, nàng sẽ cho, nhưng không có nghĩa là sẽ dễ dàng từ bỏ. Trong khoảng thời gian này, Cảnh Nhuế cũng ý thức được, đối đãi với một người khẩu thị tâm phi như cô Trì, tuyệt đối không thể dựa vào cái miệng cứng của cô.

Cảnh Nhuế nhẹ nhàng vuốt ve lưng Trì Gia, một sự an ủi ấm áp không lời. Không kháng cự có lẽ là câu trả lời tốt nhất mà nàng có thể nhận được từ Trì Gia lúc này.

Một câu "tôi sẽ đợi em" và một cái ôm, làm cho Trì Gia vừa an tâm lại vừa cảm động. Người ngày thường không đứng đắn mà một khi đã đứng đắn lên thật muốn mạng. Trì Gia len lén cười, bất giác cũng muốn đưa tay lên, ôm lấy Cảnh Nhuế thật chặt. Nhưng cánh tay vừa mới chạm vào vòng eo nhỏ của nàng, đã nghe thấy có tiếng gọi từ bên ngoài: "Cảnh Nhuế ——"

"Có cần bọn này giúp không?" Ngoài cửa là bạn của Cảnh Nhuế.

Thấy có người đến, hai người mới kết thúc tư thế mờ ám, dính người này. Nhưng mà cảnh tượng này, đã sớm bị người ta thu vào đáy mắt, hiển nhiên trong bếp không cần thêm người thừa.

Cô Trì còn giả vờ như không có chuyện gì mà cầm dao lên thái rau. Cảnh Nhuế sợ cô thái vào tay, liền không cho cô động vào dao, còn trêu chọc cô: "Chân tay vụng về, chỉ biết ăn không biết làm."

Trì Gia không phục: "Cho nên mới phải học chứ."

"Sau này chị từ từ dạy em, hôm nay đừng nghịch nữa." Cảnh Nhuế lấy con dao trong tay Trì Gia.

"Không phải chị bảo em vào giúp sao..." Trì Gia theo thói quen nhỏ giọng lẩm bẩm.

Khi Cảnh Nhuế nhìn gương mặt Trì Gia, không nhịn được đưa tay xoa xoa, vội vàng vuốt lông cho cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ: "Ngoan —, giúp chị đi lấy bộ đồ ăn."

Trì Gia chính là thích cái dáng vẻ Cảnh Nhuế dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với mình. Khi bàn về phương án thiết kế, cô không ít lần bị Cảnh Nhuế hành hạ, lời nói của Cảnh Nhuế vừa sắc bén lại vừa không chút nể mặt. Cho nên Trì Gia đặc biệt thích Cảnh Nhuế lén lút hạ mình, tìm đủ mọi cách để dỗ dành cô. Rốt cuộc trước đây ở chỗ ả hồ ly tinh này, cô đã chịu quá nhiều uất ức.

"Nếm thử đi."

Nhà bếp thật đúng là một nơi mờ ám tốt. Khi Cảnh Nhuế đưa đồ ăn đến tận miệng, Trì Gia còn do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng nhận lấy. Khi Cảnh Nhuế chu đáo giúp cô lau khóe miệng, cô đã quên mất hương vị của món ăn.

"Thế nào?" Cảnh Nhuế hỏi.

"Cũng... tàm tạm." Trì Gia đưa ra câu trả lời cứng miệng tiêu chuẩn của mình.

Cảnh Nhuế cười mà không nói, bởi vì đã quá hiểu tính tình của Trì Gia. Nàng cúi đầu tiếp tục bận rộn, dao pháp thuần thục.

Mặc dù Trì Gia không biết nấu ăn, nhưng thấy Cảnh Nhuế chuẩn bị nguyên liệu, đều là những món mình ngày thường thích ăn. Cảnh Nhuế từ khi nào đã hiểu rõ khẩu vị của cô như vậy... Trì Gia nhìn góc nghiêng của Cảnh Nhuế, lại là một trận im lặng cảm động.

"Khi nào em có buổi biểu diễn?"

"Hả?"

Cảnh Nhuế lại nói: "Chị muốn nghe em hát."

Từ sau Tết, Trì Gia đã không còn đi hát nữa, đến quán bar N cũng không còn thường xuyên như trước. Nhưng nghe Cảnh Nhuế hỏi như vậy, Trì Gia liền trả lời: "Tối thứ tư này."

"Tối thứ tư, cùng nhau ăn cơm đi." Cảnh Nhuế nghĩ nghĩ lịch trình, thứ tư nàng cũng từ nơi khác đi công tác về rồi. Nàng xoay người nhìn thẳng Trì Gia, nói: "Chỉ có hai chúng ta, chị có quà tặng cho em."

"Quà... cho em?"

Cảnh Nhuế dừng một chút, thành thật trả lời: "Quà đã chuẩn bị cho em từ đêm Bình An năm ngoái, bây giờ, chị vẫn muốn tặng cho em."

Mặc dù Trì Gia ngày thường trông có vẻ vô tâm vô phế, nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ. Những lời này của Cảnh Nhuế xem như là đang tỏ tình một cách biến tướng, bởi vì đêm Bình An hôm đó, Cảnh Nhuế cũng đã tỏ tình với cô, chẳng qua khi đó, cô đã từ chối một cách dứt khoát.

"Có thời gian không? Chúng ta nói chuyện cho kỹ." Cảnh Nhuế cảm thấy nàng và Trì Gia, đều cần phải thẳng thắn một chút, nói chuyện cho rõ ràng.

"Vâng." Trì Gia nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu.

Thời gian thật sự có thể cho người ta câu trả lời. Có người có thể vượt qua, có người không thể, có người từ bỏ cũng liền từ bỏ, có người chung quy luyến tiếc không muốn từ bỏ.

Trì Gia lúc trước một câu "không phải không có cô thì không được" đã từ chối Cảnh Nhuế, nghĩ đến quá đơn giản. Tình cảm phức tạp thực, ôm chấp niệm, lại lặp lại rối rắm, cũng là đối với chính mình tra tấn...

Nghe được Trì Gia nhỏ giọng đáp ứng, ý cười trên mặt Cảnh Nhuế có một xu thế không thể kiểm soát. Mấy tháng này, Trì Gia đúng là đã hành hạ nàng quá sức. Nàng có lẽ đã đem hết kiên nhẫn trong tình cảm dành cho cô Trì, đến nỗi đối với những người phụ nữ khác không có nửa điểm hứng thú.

Nhìn thấy nụ cười động lòng người trên mặt Cảnh Nhuế, Trì Gia mím môi, cũng không kìm được mà nở nụ cười. Tuy nói còn có vài phần bướng bỉnh, nhưng tâm trạng của cô dường như đã thản nhiên, thoải mái hơn rất nhiều.

Trốn tránh lâu như vậy, Trì Gia bây giờ muốn cho chính mình một cơ hội. Mỗi lần cùng Cảnh Nhuế tiếp xúc đều phải giả vờ như không có chuyện gì, thật khó. Đêm đó Cảnh Nhuế yên lặng xuất hiện bên cạnh cô, che ô cho cô, cô đã rất muốn đi cùng Cảnh Nhuế.

Trì Gia phát giác, từ chối Cảnh Nhuế và chấp nhận Cảnh Nhuế, đều cần dũng khí rất lớn.

*

Chạng vạng, Cảnh Nhuế sẽ phải bay đi nơi khác, mấy ngày nay đều có việc phải bận, nếu không có thời gian rảnh, nàng chắc chắn sẽ đi quấn lấy Trì Gia. Cô Trì bây giờ vất vả lắm mới không còn cứng miệng như vậy.

Trì Gia gần đây tăng ca lợi hại, cho nên buổi tối không ra ngoài chơi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Co mình trên sô pha xem chương trình giải trí, mơ màng sắp ngủ, Trì Gia vừa cảm thấy nhàm chán, có người đã gọi điện cho cô.

Là Cảnh Nhuế.

Trì Gia tỉnh táo lại: "Alo..."

"Ở nhà à?" Cảnh Nhuế nghe thấy xung quanh cô rất yên tĩnh. Cô lại ngoan ngoãn ở trong nhà, không đi quán bar, nhưng ít đi quán bar uống rượu là chuyện tốt.

"Vâng, ở nhà."

"Buổi tối ăn gì?"

Trì Gia ôm lấy con thú nhồi bông bên cạnh, mặc dù hai người gọi điện thoại nói những chuyện bình thường này rất bình thường, nhưng cô vẫn không nhịn được mà châm chọc Cảnh Nhuế: "Chị hỏi vấn đề nhàm chán thật."

Cảnh Nhuế đang ở phòng chờ sân bay, nghe được giọng nói của Trì Gia tâm trạng rất tốt, tiếp tục chủ đề nhàm chán này: "Muốn biết."

"Gà hầm nấm hương..."

"Em tự làm à?"

Trì Gia hít một hơi thật sâu mới nói: "...vị mì ăn liền."

Đầu dây bên kia là tiếng cười của Cảnh Nhuế, còn cười một lúc lâu, cười đến Trì Gia cạn lời. Cô quả nhiên cùng cô Cảnh không có cách nào giao tiếp bình thường.

"Ăn ít cái đó thôi, không tốt cho sức khỏe."

"Chị có phải nhàm chán lắm không." Nghe được Cảnh Nhuế vẫn luôn cười, Trì Gia cắn môi, khóe miệng cũng mang theo cười, nhưng ngữ khí cố tình nói ra vẻ ghét bỏ.

"Muốn nghe giọng của em, không được sao?"

Trì Gia: "..."

"Tối nay chị bay đi thành phố Y, phải bận mấy ngày, thứ tư mới về." Cảnh Nhuế kiên nhẫn báo cáo hành trình của mình.

Trì Gia đắn đo một lúc, tiếp tục nói: "Chị không có việc gì nói với em những chuyện này làm gì?"

Quả thực là sát thủ trò chuyện. Trì Gia cùng người khác không như vậy, chỉ là một khi đã cùng Cảnh Nhuế, liền theo bản năng các loại "cãi nhau", liền không muốn thuận theo ý của Cảnh Nhuế.

"Trì Gia." Cảnh Nhuế đối với Trì Gia thật là vừa tức vừa yêu. Nàng cũng trầm giọng xuống: "Em cứ như vậy không muốn nói chuyện với chị à?"

Có muốn không, chính mình trong lòng còn không có chút phẩm giá nào sao? Vừa thấy là điện thoại của ả hồ ly tinh, cô Trì liền tỉnh ngủ.

"...Còn có chuyện gì khác không?" Trì Gia lựa chọn trốn tránh câu hỏi vừa rồi, ý đồ nói sang chuyện khác.

"Có."

"Cái gì?"

Cảnh Nhuế cười, giọng nói mang theo vài phần ý trêu chọc, lại vô cùng dịu dàng: "Sau này, mỗi đêm chị đều sẽ gọi điện cho em."

_______________________________

Đôi lời của editor:

Từ cuối chương này trở về sau, mình sẽ thay đổi xưng hô của hai người nhé. Bắt đầu giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi haha.

Chương trước Chương tiếp
Loading...