[BHTT] [EDIT] [Hoàn] - Chúng ta yêu nhau, vì dân trừ hại
Chương 41
Cây đàn ghi-ta định tặng đêm Bình An cuối cùng vẫn không được trao đi. Cảnh Nhuế tiện tay đặt nó vào một góc khuất trong phòng sách, rồi cũng chẳng buồn ngó ngàng đến nữa.Dù nàng và Trì Gia đã vạch rõ ranh giới, nhưng điều đó cũng không ngăn được việc nàng thích đến quán bar N để nghe Trì Gia hát.Chẳng qua Cảnh Nhuế không còn ngồi ở những vị trí nổi bật nữa. Nàng sẽ cố tình trốn tránh Trì Gia, để cô khỏi nghĩ lầm rằng mình vẫn còn muốn dây dưa.Khi Trì Gia đi ngang qua từ phía xa, Cảnh Nhuế bưng ly rượu, theo bản năng nghiêng người, cố ý né tránh, không để cho cô nhìn thấy mình.Cảnh Nguy ngồi một bên uống rượu, nhìn ra được manh mối, giọng đã hơi líu lại vì men say: "Mới được bao lâu mà chị đã đá người ta rồi?"Cảnh Nhuế chỉ im lặng uống rượu.Cảnh Nguy vừa tức vừa xấu hổ. Cậu vốn muốn theo đuổi Trì Gia, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại nhớ lại cảnh chị mình và cô hôn nhau nồng nhiệt. "Chị không nghiêm túc, tại sao lại muốn tranh giành cô ấy với em?"Hỏi xong, Cảnh Nguy lại cảm thấy mình hỏi thừa. Cảnh Nhuế trước nay vẫn luôn xem tình cảm như một trò chơi, làm gì có chuyện nghiêm túc bao giờ. Cậu hiếm khi nói chuyện một cách nghiêm túc: "Chị, em nói cho chị biết, cô gái nào mà thật sự thích chị, chắc chắn là đã xui tám kiếp.""Em có tư cách nói tôi à?" Cảnh Nhuế nhìn về phía vị công tử đào hoa trước mắt mình, hỏi lại."Em đương nhiên có tư cách hơn chị rồi." Gã trai luôn bất cần đời này cũng chỉ dám tự tin như vậy trước mặt Cảnh Nhuế.Cảnh Nhuế không đáp lời nữa, nhớ lại việc bị Trì Gia hết lần này đến lần khác từ chối. Nàng chưa bao giờ sợ thật lòng yêu một người, cũng chẳng sợ tình cảm bị tổn thương, có lẽ là vì nàng chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác đó. Trước nay, nàng luôn là người làm tổn thương người khác.Nàng buồn bã uống một ngụm rượu, ánh mắt vô thức liếc tìm bóng dáng của Trì Gia, nhưng lại không thấy. Cảnh Nhuế vẫn không tin rằng sự kiên nhẫn của mình đối với một người có thể kéo dài bao lâu. Nàng nghĩ, kể cả với cô Trì cũng vậy.Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.Vẫn là Ninh Thiển nhìn thấu, cô Cảnh rõ ràng là trong lòng không buông được người ta, lại cứ chết không thừa nhận. Ngày trước, Cảnh Nhuế vẫn thường lui tới các quán bar đồng tính nữ để tìm kiếm những cuộc vui chớp nhoáng, đâu giống như bây giờ, sống khép mình, chỉ biết mượn rượu giải sầu.Nhưng dần dần, Cảnh Nhuế đến quán bar N cũng ít đi. Rượu ở đây khiến nàng càng uống càng thêm phiền lòng. Thậm chí có một lần, rượu mới uống được một nửa, nàng đã ném ly bỏ đi.Ở một góc khác, Trì Gia vẫn ngồi ở chỗ cũ, trò chuyện thân mật với Tần Đông, nụ cười rạng rỡ khoe lúm đồng tiền duyên dáng. Cảnh này, đã không phải lần đầu tiên.Cảnh Nhuế trở lại xe, đưa tay day trán, lim dim mắt, tâm trạng có chút nặng nề. Nàng biết mình thật ra rất để ý, cho nên bây giờ mới lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Câu nói của nàng với Trì Gia lúc trước "tôi thua em rồi", là nói từ tận đáy lòng.Nàng chưa bao giờ để ý một người đến vậy.*"Đi, đưa em đi ăn cơm."Trì Gia nhìn thời gian trên máy tính, đã sáu rưỡi tối, cô quay đầu lại: "Đi đâu ăn?"Tần Đông đáp: "Lái xe đến chỗ lão Hồ, hôm nay anh ấy mời khách."Trì Gia tắt máy tính, Tần Đông đã cầm túi xách giúp cô. Nửa tháng trước, Trì Gia đã đồng ý lời đề nghị "hẹn hò thử" của Tần Đông.Người ta nói biện pháp tốt nhất để quên đi một mối tình, là bắt đầu một mối tình mới. Tình cảm giữa cô và Cảnh Nhuế tuy chưa từng chính thức bắt đầu, nhưng cũng là cùng một lý lẽ.Khi Trì Gia đồng ý với Tần Đông, cô cũng muốn nghiêm túc hẹn hò, nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng."Tối nay ăn nhiều một chút, em gầy đi rồi.""Vâng..." Ngay khoảnh khắc bị Tần Đông nắm tay, Trì Gia không thể nói là ghê tởm, chỉ là lúc thang máy đông người, cô nhân cơ hội giật tay mình ra.Trên đường kẹt xe, gần tám giờ mới đến nơi.Nhìn thấy tấm biển hiệu quen thuộc, Trì Gia không ngờ địa điểm tụ tập lại chính là Cửu Hào."Sao vậy?" Tần Đông nhìn Trì Gia vừa xuống xe đã sững sờ tại chỗ."Không có gì." Trì Gia nghĩ, vào trong cũng không nhất định sẽ gặp phải ả hồ ly tinh đó.Nhưng Trì Gia đã nghĩ sai rồi. Dựa vào nghiệt duyên giữa cô và cô Cảnh, đến chơi một ứng dụng mạng xã hội còn có thể ghép đôi với nhau, huống chi là ở trên địa bàn của Cảnh Nhuế.Ở Cửu Hào gặp Cảnh Nhuế, tỷ lệ rất lớn, bởi vì trên lầu chính là văn phòng riêng của cô Cảnh."Món ăn ở đây tuyệt vời lắm, tôi phải đặt trước mấy ngày mới thành công đấy." Người đi cùng chỉ cần nhìn thực đơn đã khen không ngớt lời."Nghe nói bà chủ cũng siêu xinh đẹp."Trì Gia uống trà, nghe họ trò chuyện càng thêm thất thần, bởi vì trong đầu bây giờ toàn là Cảnh Nhuế, vứt đi không được ả hồ ly tinh đó."Tiểu Gia, không phải cậu thường đến đây sao? Bà chủ có thật sự xinh đẹp như lời đồn không!"Đồ ăn ở đây ngon, Trì Gia đã được nếm qua, bà chủ xinh đẹp... Trì Gia lại càng thấm thía điều này hơn ai hết, nhưng cô muốn từ chối trả lời câu hỏi này. Chỉ cần nhắc đến Cảnh Nhuế, Trì Gia lại không được tự nhiên, bởi vì giữa cô và Cảnh Nhuế đã xảy ra quá nhiều chuyện "một lời khó nói hết"."Vị kia chính là bà chủ..."Lời này vừa nói ra, cả bàn bất kể nam nữ, đều thỉnh thoảng liếc nhìn về một hướng.Trì Gia cũng là một trong số đó. Ánh mắt cô thoáng nhìn, Cảnh Nhuế lại đang ở trên bàn tiệc cùng người khác trò chuyện vui vẻ, đang nâng ly rượu, nhẹ nhàng nhấp rượu vang đỏ. Chỉ riêng việc ngồi ở đó, khí chất của nàng vẫn là nổi bật nhất, hệt như lần đầu tiên Trì Gia trông thấy, một vẻ đẹp trưởng thành, quyến rũ và đầy mê hoặc.Đối với sự quyến rũ của Cảnh Nhuế, sự hiểu biết của Trì Gia đã không còn dừng lại ở bề ngoài, cho nên vừa nhìn thấy gương mặt này, lòng cô muôn vàn cảm xúc.Cảnh Nhuế hơi ngước mắt, cũng chú ý đến bàn của Trì Gia ở phía trước. Khi ánh mắt nàng lướt qua Trì Gia, gần như không có một chút dừng lại nào, rất ngắn.Đôi mắt thật sự rất khó che giấu tình cảm, luôn không tự giác mà muốn nhìn về phía người đó.Trì Gia cúi đầu, nghiêm túc dùng bữa. Chỉ cảm thấy món ăn này không ngon bằng Cảnh Nhuế nấu. Nhưng mà, cô cũng không có cơ hội được ăn đồ ăn ả hồ ly tinh đó làm nữa."Không thoải mái à?" Tần Đông đưa tay sờ lên trán Trì Gia, còn tưởng cô lại sốt, khoảng thời gian trước Trì Gia bị sốt nhẹ mãi không dứt."Không đâu."Tâm trạng Trì Gia bất giác sa sút, muốn uống rượu, lại bị Tần Đông giật lấy, đổi thành nước trái cây.Tần Đông vừa ấm áp lại vừa chu đáo, nhưng Trì Gia lại cứ thất thần, đây tuyệt đối không phải là trạng thái nên có khi yêu đương.Ngược lại, đồng nghiệp một bên thấy hai người họ, đều cười trêu chọc: "Tối nay đồ ăn đã đủ nhiều rồi, không cần phát thêm cơm chó nữa đâu."Cảnh Nhuế vờ như không thấy, nhưng tần suất nâng ly lại vô tình nhiều hơn hẳn.Vừa ăn vừa nói chuyện, đợi đến khi bọn Trì Gia kết thúc, nhà hàng cũng sắp đóng cửa.Thực khách dần vãn, Cảnh Nhuế ngồi một mình uống thêm vài ly rồi mới đứng dậy. Trên chiếc ghế cách đó không xa, có một chiếc khăn quàng cổ bị rơi lại, Cảnh Nhuế nhặt lên, nhận ra đây là của Trì Gia.Ra khỏi nhà hàng, một cơn gió lạnh buốt ùa tới, Trì Gia mới sực nhớ ra mình để quên đồ, liền nói với Tần Đông một tiếng, quay lại nhà hàng để lấy."Anh đi cùng em." Tần Đông theo sát sau lưng cô.Trì Gia lại vội vã đi vào nhà hàng, vừa hay gặp phải Cảnh Nhuế, trong tay nàng đang cầm chiếc khăn quàng cổ của cô. Trì Gia đứng trước mặt Cảnh Nhuế, hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm vào đối phương. Đây là lần đầu tiên hai người họ đối mặt trực diện sau khi đã nói sẽ không làm phiền nhau nữa.Một thoáng im lặng."Của em à?" Trên mặt Cảnh Nhuế vẫn là nụ cười, nên thế nào vẫn là thế đó. "Cái tật hay để quên đồ vẫn không sửa được à?"Trì Gia biết tại sao Cảnh Nhuế lại nói "vẫn". Lần trước tập hợp đồng của cô cũng bị rơi lại trong xe của cô Cảnh, còn phải cố ý chạy đến nhà nàng để lấy, kết quả dê vào miệng cọp, lại bị ăn sạch sẽ một lần."Vâng..." Cảm xúc của Trì Gia ngụy trang không tốt bằng Cảnh Nhuế, trên mặt có vài phần mất tự nhiên, vẫn không có cách nào giống như đối mặt với một người bạn bình thường để đối mặt với Cảnh Nhuế."Cô ấy vẫn luôn như vậy, cảm ơn." Người nhận lấy chiếc khăn quàng cổ từ tay Cảnh Nhuế không phải là Trì Gia, mà là Tần Đông.Cảnh Nhuế tự nhiên nhận ra Tần Đông, ở quán bar đối với Trì Gia vừa hát tình ca tỏ tình, lại vừa cùng uống rượu trò chuyện. Ngay cả không lâu trước đây, Cảnh Nhuế còn nhớ Trì Gia luôn miệng nói không có hứng thú với người đàn ông này, bây giờ lại thân mật thật sự. Xem ra cô Trì không chỉ khẩu thị tâm phi với một mình mình."Bạn trai của em à?" Cảnh Nhuế nhìn hai người đang vai kề vai đứng trước mặt, hỏi Trì Gia.Trì Gia vốn không định giải thích, không ngờ nàng lại chủ động hỏi. Cô cười với Cảnh Nhuế: "Đúng vậy, bạn trai của tôi, Tần Đông."Cảnh Nhuế cũng cười: "Chúc mừng, thoát ế rồi."Trì Gia ngẩn người. Có lẽ đây là lần đầu tiên, cô thấy được một tia u uẩn ẩn sau nụ cười phong tình vạn chủng của cô Cảnh. Tối nay nàng đã uống rượu, nên khi nói những lời này, ý tứ dường như cũng lộ ra đôi chút."Chào cô." Tần Đông đối với Cảnh Nhuế cũng có ấn tượng, dù sao cũng quá xinh đẹp, gặp qua một lần sẽ không quên. Anh nhớ là bạn của Trì Gia, tính cách không dễ chọc lắm.Cảnh Nhuế chỉ liếc mắt một cái, xoay người đi rồi.Mối quan hệ giữa phụ nữ, Tần Đông có chút không hiểu được. Rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người họ là tốt hay xấu?Lại ra khỏi nhà hàng, Tần Đông bảo Trì Gia lên xe trước, mình đi mua vài thứ. Trì Gia ngồi ở ghế phụ, thất thần. Tự nhủ lòng phải thoải mái, nhưng vừa gặp mặt, trong lòng vẫn tâm tâm niệm niệm bóng hình người phụ nữ ấy.Lúc này Trì Gia mới nhận ra, hóa ra mình lại là kẻ lụy tình đến vậy.Mười phút sau, Tần Đông chui vào xe, đưa cho Trì Gia một ly trà sữa ấm áp: "Buổi tối không ăn được bao nhiêu, có muốn đi ăn thêm chút gì không?"Trì Gia ôm ly trà sữa ấm tay, lắc đầu.Tần Đông lại từ trong túi lấy ra hai thanh sô cô la, cười đưa đến trước mặt Trì Gia: "Thấy em có vẻ thích ăn món này, nên anh tiện thể mua cho em."Trì Gia nhìn chằm chằm vào thanh sô cô la trong tay đối phương, nhìn một lúc lâu, cùng loại Cảnh Nhuế đã tặng cô. Mình thích món này từ khi nào vậy? Chính cô cũng không nhận ra.Vì thanh sô cô la, cả hai lại rơi vào im lặng."Dạo này em có phải có tâm sự không?" Thật ra Tần Đông đã sớm muốn hỏi, trạng thái của hai người họ bây giờ, có giống đang yêu đương không?Trì Gia ngẩng đầu nhìn về phía Tần Đông, vừa mở miệng, cô biết mình lại sắp phải đóng vai một "tra nữ" rồi. "...Chúng ta dừng lại đi."