[BHTT] [EDIT] [Hoàn] - Chúng ta yêu nhau, vì dân trừ hại
Chương 17
Cảnh Nhuế vốn là người tinh ý, đương nhiên sẽ sắp xếp cho Vân Hân và Giản Dịch một phòng. Vốn dĩ chuyến đi này, nàng và Trì Gia đã là kỳ đà cản mũi, không thể nào hai "kỳ đà" lại còn tách nhau ra, mỗi người phá đám một bên được.Trì Gia lập tức phản đối, vùng vằng khoác tay Giản Dịch: "Tôi ở cùng Tiểu Dịch là được rồi."Cảnh Nhuế không nhanh không chậm, nói với Trì Gia: "Vừa hay tối nay có thời gian, chúng ta bàn bạc một chút về phương án thiết kế."Đối với sự sắp xếp này, Trì Gia quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục. Nào ngờ Giản Dịch lại lập tức cười hùa theo: "Được đó, Tiểu Gia cậu cứ ở cùng chị Cảnh Nhuế đi, mình cũng có vài vấn đề công việc muốn thỉnh giáo chị Vân Hân.""Vậy cứ thế đi," Vân Hân cũng lên tiếng, "Cảnh Nhuế, cậu chăm sóc Tiểu Gia một chút nhé."Khóe miệng Trì Gia giật giật. Rốt cuộc là ra ngoài chơi hay ra ngoài tăng ca vậy? Ba người này cứ như đã hẹn trước, ý kiến thống nhất đến lạ. Trì Gia tức muốn chết, ngay cả Giản Dịch cũng không về phe mình.Nhưng kết quả đã rõ ràng, ba người đồng ý, một người phản đối, sự phản đối của cô Trì không có hiệu lực.Cuối cùng, vẫn là Trì Gia và Cảnh Nhuế một phòng, Vân Hân và Giản Dịch một phòng. Sau khi cất hành lý xong, bốn người lại đến một nhà hàng đặc sản nổi tiếng nhất ở địa phương để ăn tối.Lần này đến núi Phong Sơn chủ yếu là để ngắm mặt trời mọc vào ngày mai. Cho nên sau bữa tối, mấy người dạo hai vòng quanh cổ trấn dưới chân núi rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.Lại là khách sạn, lại chỉ có cô và ả hồ ly tinh.Trì Gia nhìn chiếc giường lớn đủ cho bốn người ngủ, không chút khách khí nói với Cảnh Nhuế: "Tôi ngủ giường, cô ngủ sô pha.""Tại sao?""Tôi đã nói không muốn ở cùng phòng với cô, ai bảo cô..." Trì Gia nói, giọng yếu dần, bởi vì gương mặt Cảnh Nhuế đang tiến lại gần cô, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau."Ý tôi là giường rất lớn, có thể ngủ hai người."Trong phòng, ánh đèn màu cam ấm áp luôn dễ dàng tô đậm bầu không khí trở nên mờ ám. Hai người nhìn vào mặt nhau, thật ra trong lòng đều đang nghĩ đến chuyện đêm đó.Nồng nhiệt, hưởng thụ, thậm chí không nhịn được mà hồi vị.Tim đập thình thịch. Trì Gia đẩy mạnh Cảnh Nhuế ra, giữ khoảng cách. Cô sợ hai người dựa vào nhau quá gần, mình lại bốc đồng một cái, không kiểm soát được mà dây dưa với ả hồ ly tinh này."Tôi đồng ý ở cùng phòng với cô là nể mặt Tiểu Dịch, không phải muốn cùng cô... làm gì đó." Nói đến "làm gì đó", Trì Gia cảm thấy xấu hổ."Tôi đã nói muốn lên giường với em sao?" Cảnh Nhuế cười lạnh, nàng gãi gãi cổ, quay người đi về phía sô pha. "Tối nay tôi ngủ sô pha, em ngủ giường."Nhìn bóng lưng tiêu sái của Cảnh Nhuế, Trì Gia không còn lời nào để nói.Cảnh Nhuế ngồi xuống sô pha, sau gáy có chút ngứa. Nàng đưa tay gãi, từ cổ đến vai, như thể bị thứ gì đó cắn.Trì Gia ở một bên sắp xếp quần áo trong vali, ngẩng đầu thấy Cảnh Nhuế cau mày, dường như có vẻ đứng ngồi không yên. Cô muốn hỏi nàng làm sao vậy, nhưng cuối cùng vẫn không tiến lên quan tâm.Càng lúc càng ngứa, Cảnh Nhuế kéo cổ áo ra, mới phát hiện trên người nổi lên không ít nốt đỏ."Cô có dùng nhà vệ sinh không? Không thì tôi tắm trước..." Trì Gia cầm đồ ngủ ra, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi Cảnh Nhuế. Nhìn kỹ vào người đối phương, hình như có chút không ổn. "Cổ cô bị sao vậy?""Hình như bị côn trùng cắn.""Để tôi xem," Trì Gia ném bộ đồ ngủ lên giường, đi đến bên cạnh Cảnh Nhuế, vén tóc nàng lên. Vùng da sau gáy nối liền với vai đều đỏ ửng, đúng là bị côn trùng cắn rồi. Trì Gia nắm lấy tay Cảnh Nhuế: "Cô đừng gãi, càng gãi càng nghiêm trọng. Đúng là già rồi mà một chút kiến thức sinh hoạt thường thức cũng không có.""Em vừa gọi tôi là gì?!" Cảnh Nhuế ném cho Trì Gia một cái nhìn sắc lạnh. Sắp bước vào ngưỡng cửa ba mươi, nên Cảnh Nhuế đối với tuổi tác vô cùng nhạy cảm. "Trì Gia, bản thiết kế riêng của em không muốn nữa phải không?"Trì Gia trong một giây liền cụp đuôi, sờ sờ mũi, lảng sang chuyện khác: "Cái đó, không nghiêm trọng đâu, bôi chút thuốc mỡ là được rồi."Năm ngoái khi câu lạc bộ tổ chức hoạt động, Trì Gia cũng đã đến đây leo núi. Mùa hè vùng này rất nhiều muỗi, lúc đó cũng có người đi cùng bị đốt, tình hình y hệt như Cảnh Nhuế.Trì Gia vốn định tiếp tục đi tắm, không quan tâm đến chuyện bao đồng này. Loay hoay một lúc, cô vẫn cầm lấy điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài mua thuốc."Muộn thế này em đi đâu vậy?" Cảnh Nhuế gọi Trì Gia lại.Trì Gia cúi đầu thay giày ở cửa, không kiên nhẫn trả lời: "Đi mua thuốc cho cô chứ gì! Chỉ có cô là lắm chuyện..."Cảnh Nhuế ngẩn người, cũng đứng dậy đi theo, thay đôi giày cao gót: "Tôi đi cùng em, muộn quá rồi."Trì Gia lườm Cảnh Nhuế một cái: "Nói cứ như là cô đang giúp tôi vậy."Trợn mắt lườm mà cũng rất đáng yêu. Cảnh Nhuế cong môi cười, đột nhiên hứng chí đưa tay ôm lấy mặt Trì Gia, véo véo. Trẻ đúng là thích thật, toàn là collagen, sờ rất thoải mái."Đừng có chạm vào tôi..." Trì Gia ghê tởm muốn tránh ra, mặt bị xoa đến mức nói cũng không rõ. Nhưng thấy bộ dạng cười của Cảnh Nhuế, Trì Gia cũng bướng bỉnh cười theo, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đồ thần kinh!"Thời gian có chút muộn, không ít hiệu thuốc đã đóng cửa. Trì Gia và Cảnh Nhuế đi vòng hơn mười phút, cuối cùng cũng tìm được một nhà thuốc bán 24 giờ.Mua thuốc xong, hai người lại đi về.Cổ trấn Phong Sơn đã có lịch sử hàng trăm năm. Mấy năm gần đây nhờ tuyên truyền tốt, du khách ngày càng đông. Con phố cũ được lát bằng những phiến đá xanh, mỗi một phiến đều còn lưu lại dấu vết của thời gian. Trên đường mới mở không ít quán bar nhỏ có phong cách, cổ xưa xen lẫn lãng mạn.Trì Gia thích dạo phố cổ, đôi khi những kiến trúc cổ kính này cũng có thể giúp cô tìm được không ít cảm hứng thiết kế.Bầu trời đầy sao, đêm thật đẹp. Mặc dù đã khuya, nhưng trên đường vẫn có thể thấy những cặp tình nhân tay trong tay, nơi đây chính là một địa điểm du lịch lý tưởng cho các cặp đôi.Đi trên đường, Cảnh Nhuế quay đầu nhìn về phía Trì Gia. Cô đang nhìn xung quanh, tay cầm túi thuốc, nhàm chán mà vung qua vung lại một cách trẻ con."Cô nhìn tôi chằm chằm làm gì?" Trì Gia tiêu sái quay đầu, ả hồ ly tinh quả nhiên đang nhìn cô."Không ngờ, em cũng rất chu đáo.""Trước nay vẫn vậy, đâu giống cô..." Với ả hồ ly tinh này, Trì Gia vẫn là nhìn không thuận mắt.Phía trước có một ngọn đèn đường bị hỏng, con phố trở nên tối tăm.Im lặng một lát, Cảnh Nhuế chậm rãi cất giọng: "Trì Gia...""Gì?" Trì Gia quay đầu lại. Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ chiếu lên người Cảnh Nhuế, khiến cho góc nghiêng của nàng càng thêm đẹp.Cảnh Nhuế cũng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Trì Gia: "Tôi đột nhiên có chút thích em, phải làm sao bây giờ?"Tỏ tình bất ngờ? Miễn cưỡng cũng coi là tỏ tình đi.Trì Gia đầu tiên là ngẩn người, cái gì gọi là đột nhiên có chút thích? Cô khinh thường cười lại: "Lời này của cô giữ lại để tán tỉnh người khác đi, tôi không mắc bẫy đâu."Hai người tiếp tục đi về phía trước."Không nghĩ đến việc tìm một người bạn gái sao?" Vừa đi, Cảnh Nhuế vừa bâng quơ trò chuyện với Trì Gia. "Thật ra ở bên phụ nữ thoải mái hơn, phụ nữ hiểu phụ nữ hơn.""Thôi đi, thích phụ nữ phiền phức càng nhiều." Trì Gia ngay lập tức phản bác. "Hơn nữa, tôi không có hứng thú với phụ nữ... chủ đề này tôi không thể nói chuyện với cô được, vì chúng ta không phải cùng một loại người."Đã lăn giường với phụ nữ rồi mà còn luôn miệng nói không có hứng thú. Cảnh Nhuế bình luận về cách nói của Trì Gia bằng bốn chữ: "Khẩu thị tâm phi."Trì Gia: "Tôi không có!"Một con chó hoang đột nhiên từ trong ngõ lao ra, sủa điên cuồng về phía hai người: "Gâu — gâu — gâu —"Trên con phố yên tĩnh đột nhiên diễn ra một màn như vậy, có chút đáng sợ.Cảnh Nhuế thật sự hoảng sợ, nắm chặt lấy cánh tay Trì Gia. Mấu chốt là Trì Gia cũng sợ, kết quả là hai người cô kéo tôi, tôi kéo cô, quay đầu chạy ngược lại."A —" Phiến đá xanh không bằng phẳng, khi quay người, Cảnh Nhuế không cẩn thận còn bị trẹo chân."Cô lại làm sao nữa vậy?!" Trì Gia ôm lấy eo Cảnh Nhuế, đỡ nàng đứng vững. "Lớn từng này rồi mà còn sợ chó.""Em chạy còn nhanh hơn tôi.""..." Trì Gia không còn lời nào để nói. Vừa rồi nếu không phải cô kéo Cảnh Nhuế chạy, nàng cũng sẽ không đến mức bị trẹo chân. "Ai bảo cô đi giày cao gót!"Cảnh Nhuế từ từ dịch bước chân, đau điếng."Còn đi được không?" Trì Gia nhìn chằm chằm vào chân Cảnh Nhuế, trong lòng vẫn không nhịn được mà châm chọc. Đi chơi thôi mà có cần phải đi đôi giày cao gót chọc trời như vậy không? Ngày thường đi đã vất vả, huống chi là bị trật chân.Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, đơn giản không đi nữa, nói: "Đi không nổi, em cõng tôi đi."Trì Gia liếc Cảnh Nhuế: "Cô có phải cố ý không?""Em không kéo tôi, tôi có thể bị trẹo chân sao?"Trì Gia trong miệng lại lẩm bẩm châm chọc hai câu. Giằng co một lúc, cô ném túi thuốc trong tay cho Cảnh Nhuế cầm, lòng không cam tình không nguyện mà ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Lên đi."Cảnh Nhuế nhìn tấm lưng gầy gò của Trì Gia, ngây người. Nàng vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, không ngờ Trì Gia thật sự cong lưng xuống. Đã có người phục vụ như vậy, nàng cũng không khách sáo...Về khách sạn ước chừng không đến mười phút. Cảnh Nhuế rất nhẹ, Trì Gia cõng lên cũng không tốn sức. Bước trên con đường lát đá xanh cũ kỹ, cô cõng Cảnh Nhuế đi qua con phố cổ, bước chân thong thả.Cảnh Nhuế gục trên lưng Trì Gia, đây giống như một cái ôm biến tướng, tư thế rất thân mật. Nàng cụp mắt nhìn gương mặt Trì Gia, cái vẻ mặt nghiêm túc đó, Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm một lúc lâu, có chút thất thần.Phía trước vừa hay có một cặp tình nhân đi tới, chàng trai cõng cô gái. Trì Gia đột nhiên cảm thấy cô và Cảnh Nhuế như vậy, cũng rất giống một cặp đôi. Có chút mờ ám.Gió đêm vùng núi thổi vào người rất thoải mái, cũng thổi rối mái tóc của Trì Gia. Cảnh Nhuế giúp cô vén lại, hỏi: "Tôi có nặng không?"Trì Gia không nể mặt, nói một cách phũ phàng: "Nặng chết đi được.""Có biết tại sao không?"Trì Gia không để ý đến Cảnh Nhuế, tiếp tục đi.Cảnh Nhuế cười ghé vào tai Trì Gia: "Bởi vì ngực tôi lớn hơn em."Trì Gia: "..."Lại chọc vào chỗ đau của mình, có ngực thì ghê gớm lắm à? Trì Gia trong lòng thừa nhận ả hồ ly tinh này đủ đầy đặn, nhưng ngoài miệng tuyệt đối không thỏa hiệp: "Cô cũng chỉ vậy thôi, tôi lại chẳng phải chưa từng sờ qua..."Một câu còn chưa nói xong, Trì Gia liền im bặt. Hai người họ nói chuyện này, có chút không thích hợp.Cảnh Nhuế nhìn thấy gương mặt Trì Gia, thoáng ửng hồng. Nàng vốn tưởng rằng da mặt Trì Gia có thể dày hơn cả tường thành, kết quả đêm đó nàng vừa trêu chọc một cái, mặt Trì Gia đã như quả táo chín.Lại nghĩ đến đêm đó, trước sau vẫn không thể quên.Cảnh Nhuế không nhịn được dùng ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt trên má Trì Gia. Không những không hạ nhiệt, ngược lại càng lúc càng nóng."Cô làm gì vậy..." Khi đầu ngón tay đối phương nhẹ nhàng chạm lên má mình, trong lòng Trì Gia tê tê dại dại. Đặc biệt là hai người còn gần nhau như vậy, Cảnh Nhuế vừa chạm vào, cô đã bắt đầu căng thẳng, không được tự nhiên. Ả hồ ly tinh lại đang trêu ghẹo cô...Cảnh Nhuế dùng hai tay vòng qua cổ Trì Gia, nhẹ giọng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy, mặt đỏ thế?"