[BHTT] [Edit-Hoàn] Chết Trốn Về Sau, Nữ Chủ Vì Ta Nhập Ma - Nhân Gian Điềm Chanh

Chương 177: Phiên ngoại - Lông xù thiên



Lâm Kinh Vi dẫn mang theo kiếm, khí thế hung hăng dọa sợ đám thuộc hạ bên cạnh, đợi chúng đuổi theo thì bóng dáng Lâm Kinh Vi đã sớm biến mất.

Đám thuộc hạ ngơ ngác nhìn về phía chân trời, hồi lâu sau mới vỗ tay một cái thật mạnh, "Xong rồi!"

Với cái bộ dạng hằn học như muốn đi trả thù của Lâm Kinh Vi, chẳng phải sẽ khiến Hồ tộc hiểu lầm lang tộc muốn tấn công Thanh Khâu sao?!

Ngay khi đám thuộc hạ nóng như lửa đốt, Lâm Kinh Vi đã chạy đến Thanh Khâu.

Lang Vương điện hạ hung dữ xông đến đại môn nhà người ta, bộ dạng như muốn rút kiếm chém người, kỳ thực lại đàng hoàng đưa bái thiếp, thái độ có chút cung kính cẩn thận, sợ bị người ta đuổi ra ngoài.

Lúc này Phượng Án đang cùng Giang Thu Ngư thưởng trà, hai người ngồi trong đình giữa hồ, gió mát thổi hiu hiu, nghe tiếng cá nhảy tanh tách, thật là thư thái hài lòng.

Dĩ nhiên, có lẽ chỉ có Giang Thu Ngư cảm thấy ung dung tự tại, ít nhất Phượng Án rất khẩn trương.

"Giang cô nương, cô thật chắc chắn vị Lang Vương kia sẽ không động thủ hại người sao?"

Phượng Án nắm chặt chén trà trong tay, tai giật giật, dường như nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang đến gần.

Giang Thu Ngư lạnh nhạt nhìn về phía xa, một con bạch điểu bay thấp xuống lướt qua mặt nước, gợn lên một vòng rung động.

"Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?"

Phượng Án lúng túng khẽ ho một tiếng, "Ta dĩ nhiên không sợ nàng, bất quá Trú Hoàng Sơn từ trước đến nay coi trọng dĩ hòa vi quý."

Giang Thu Ngư biết nàng đang mạnh miệng, con phượng hoàng này cả người chỉ có cái miệng là cứng rắn, rõ ràng đã sợ đến mặt mày tái mét.

"Ngươi từng giao thủ với Lâm Kinh Vi chưa?"

Ngoài điều đó ra, Giang Thu Ngư không nghĩ ra lý do nào khác khiến Phượng Án sợ hãi Lâm Kinh Vi.

"Ta và nàng chỉ có duyên gặp mặt một lần, cũng chưa từng giao thủ."

Phượng Án cũng không biết vì sao, cứ nghĩ đến khuôn mặt không chút biểu cảm của Lâm Kinh Vi, trong lòng nàng lại không hiểu chột dạ, chân cũng bắt đầu nhũn ra, ý chí chiến đấu chỉ còn lại một hai phần.

Thật là quỷ quái!

Giang Thu Ngư như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, "Có lẽ kiếp trước ngươi đắc tội với nàng."

Phượng Án sờ cằm, "Chắc không có đâu."

Nàng dừng một chút, chậm rãi nói: "Ta nghi ngờ... Kiếp trước nàng có thể là mẫu thân ta."

Giang Thu Ngư: ???

Phượng Án thấy nàng không tin, giọng điệu vốn còn chút lơ lửng lập tức kiên định hơn mấy phần, "Vừa rồi cô nói, nàng là đạo lữ định mệnh của cô, ta lại cảm thấy cô giống phụ thân ta, vậy chẳng phải nàng là mẫu thân ta sao?"

Giang Thu Ngư: ...

Nghe cũng có lý!

Phượng Án cũng cảm thấy có chút mất mặt, vội vàng chuyển chủ đề, "Chút nữa nàng đến, ta có cần tránh mặt không?"

Giang Thu Ngư cười híp mắt nhìn nàng, "Ngươi ở lại cũng được, đi cũng dược."

Phượng Án rùng mình một cái, "Thôi vẫn là không nên."

Trong lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, Lâm Kinh Vi cuối cùng cũng đến.

Bóng dáng trắng muốt kia xuất hiện trong ánh mắt, Phượng Án hít sâu một hơi, nâng bình trà lên, rót đầy chén cho Giang Thu Ngư, "A Ngư, chuyện giữa chúng ta, ý của nàng thế nào?"

Câu nói này vừa vặn lọt vào tai Lâm Kinh Vi.

Nàng không nghe ra vẻ không tự nhiên và thấp thỏm trong giọng Phượng Án, trong mắt chỉ có cảnh hai người ngồi đối diện trò chuyện thân mật quen thuộc.

A Ngư thật sự muốn kết làm đạo lữ với con phượng hoàng ngốc nghếch kia?!

Lòng Lâm Kinh Vi vừa hoảng vừa vội, sợ mình đến quá muộn, Giang Thu Ngư đã động lòng, lại sợ bản thân tỏ ra quá mạnh mẽ, chọc Giang Thu Ngư không vui.

Dù trong lòng đã tràn ngập ghen tị và hối hận, Lâm Kinh Vi vẫn cố giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, nàng đi theo thị nữ phía sau, khi đến gần, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người Giang Thu Ngư, không hề liếc nhìn Phượng Án một cái.

Phượng Án vừa cảm thấy không cam lòng, vừa không nhịn được khẽ thở dài.

Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, tuyệt đối đừng nhìn ta!

Phượng Án hận không thể chui xuống gầm bàn, sao trời không chiều lòng người, đúng lúc nàng đang khẩn cầu Lâm Kinh Vi đừng chú ý đến mình, Lâm Kinh Vi lại không chút dấu vết liếc nhìn nàng một cái.

Ánh mắt ấy tràn đầy dò xét và khiêu khích, còn có mười phần phòng bị và cảnh giác, Phượng Án cứng đờ người, bỗng nhiên đứng dậy.

Giang Thu Ngư ngước mắt nhìn nàng, ý cười trong mắt đặc biệt rõ ràng, "Sao vậy?"

Lâm Kinh Vi thế là cũng quang minh chính đại nhìn nàng một cái, đáy mắt cảnh giác càng sâu.

Phượng Án giật mình nhận ra phản ứng của mình có vẻ hơi quá, lúc này hối hận cũng không kịp, nàng cố gắng thẳng lưng, lớn tiếng nói: "A Ngư, người kia là ai vậy?"

Lâm Kinh Vi nghe thấy lời này, không khỏi khẩn trương nắm chặt nắm đấm, khóe môi mím thành một đường thẳng, nhìn Giang Thu Ngư trong mắt thêm mấy phần chờ mong và bất an.

Giang Thu Ngư bỗng nhiên nhớ đến lúc Lâm Kinh Vi bị thương phải duy trì nguyên hình không ngừng, cũng sẽ tội nghiệp nhìn nàng như vậy, chờ nàng bôi thuốc cho.

Nàng còn hạ thấp đôi tai trên đỉnh đầu, đôi mắt xanh thẳm không chớp nhìn nàng, hai chân trước chồng lên nhau, làm ra vẻ yếu thế.

Giang Thu Ngư lặng lẽ suy tư trong lòng, sau này nàng nhất định phải để Lâm Kinh Vi biến về nguyên hình, để nàng tha hồ nắn bóp.

"Nàng là một vị hảo bằng hữu của ta."

Lâm Kinh Vi mấp máy môi, nhưng không nói gì.

Là nàng quá ngốc, không dám bày tỏ lòng mình, biết rõ A Ngư hiểu lầm ý của nàng, nhưng cũng không dám giải thích, chỉ biết trốn chạy, tất cả đều là do nàng tự chuốc lấy.

Nàng không có tư cách ngăn cản A Ngư ở bên người khác.

Giang Thu Ngư thấy Lâm Kinh Vi mặt đầy uể oải mất mát, người này nếu biến về nguyên hình, tai và đuôi nhất định sẽ rũ xuống.

Nàng khẽ tặc lưỡi, "Lâm Kinh Vi, nàng đến làm gì?"

Giang Thu Ngư có hảo cảm với Lâm Kinh Vi là thật, nhưng nàng không thích kẻ nhu nhược vô năng, nếu Lâm Kinh Vi không chịu nói, nàng thật sự muốn đuổi người.

Lâm Kinh Vi nắm chặt ngón tay, dường như cuối cùng đã đưa ra quyết định, "A Ngư, ta có vài lời muốn nói riêng với nàng, được không?"

Phượng Án còn đang xem kịch vui, chợt phát hiện ánh mắt hai người đều rơi trên người mình.

Được thôi.

Nàng lặng lẽ tránh xa một chút, chuẩn bị trốn trong bụi cây xem trộm tiếp, vừa đi vào đã thấy bên trong có người.

Phượng Án còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy người kia vẻ mặt không vui nhìn nàng, "Sao ngươi không đánh nàng ta?"

Phượng Án: "Hả?"

"Nàng ta cướp đạo lữ tương lai của ngươi, ngươi vậy mà không đánh nàng ta, ta còn thấy tức giận thay ngươi!"

Phượng Án im lặng một lát, "Thực ra là chính ngươi muốn xem náo nhiệt thì có."

Người kia chột dạ sờ chóp mũi, "Cái này không quan trọng."

Phượng Án có chút hứng thú, "Ta thấy ngươi trông quen quen, ngươi tên gì?"

"Ta tên Giang Chiết Lộ." Giang Chiết Lộ nở một nụ cười rạng rỡ với nàng, "Ngươi không cần giới thiệu, ta biết, ngươi tên Phượng Án."

Phượng Án có chút hoảng hốt, "Ừ."

Nàng càng nhìn Giang Chiết Lộ càng thấy quen mắt, luôn cảm thấy mình đã gặp nàng ở đâu đó.

Rốt cuộc là từ lúc nào gặp nhỉ?

...

Lâm Kinh Vi ngồi vào chỗ của Phượng Án, Giang Thu Ngư không nhìn nàng, chỉ nghiêng mặt về phía nàng.

Nàng yên tĩnh nghe Lâm Kinh Vi nói, từ sự phòng bị và không tin tưởng lúc ban đầu, đến sự rung động sau này, cuối cùng là nỗi lo lắng bất an khi chia ly.

Lâm Kinh Vi nói rất kỹ càng, sợ Giang Thu Ngư lại hiểu lầm.

"A Ngư." Mặt Lâm Kinh Vi đầy vẻ cay đắng, "Thật xin lỗi, là ta quá nhát gan, không dám bày tỏ lòng mình. Nhưng ta có thể dùng thiên đạo thề, nếu ta có nửa lời dối trá, sẽ hồn phi phách tán, không được chết yên lành."

Lời thề của người tu chân, không phải chỉ là mấy câu nói suông, mà đã được thiên đạo chứng giám, nếu Lâm Kinh Vi vi phạm lời thề, thật sự sẽ bị trừng phạt hồn phi phách tán.

Giang Thu Ngư lúc này mới dời mắt về phía Lâm Kinh Vi, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, "Ta biết rồi."

"Bây giờ nàng nói những lời này, là muốn phá hỏng hôn sự giữa Thanh Khâu và Trú Hoàng sơn Sao?"

Lâm Kinh Vi lắc đầu, "Ta không có ý đó."

Giọng nàng tuy nhẹ, nhưng ngữ khí rất kiên định, hiển nhiên không phải nói dối.

"Ta chỉ muốn tranh thủ cho bản thân một cơ hội theo đuổi nàng, nếu cuối cùng nàng vẫn chọn ở bên Phượng Án, vậy ta nhất định sẽ chân thành chúc phúc hai người."

Lâm Kinh Vi từ đầu đến cuối nhớ kỹ, quyền lựa chọn nằm ở Giang Thu Ngư, nàng chỉ có thể thông qua nỗ lực của mình thay đổi ý định của Giang Thu Ngư, chứ không thể ép buộc Giang Thu Ngư đưa ra lựa chọn.

Giang Thu Ngư rốt cục hài lòng, trên mặt nở nụ cười.

"Nàng định theo đuổi ta như thế nào?"

Lâm Kinh Vi vừa định nói, lại bị Giang Thu Ngư cắt ngang.

"Coi như không quan trọng." Giang Thu Ngư vẫy tay với nàng, trong mắt tràn đầy mong đợi, "Ta có chút lạnh, nàng lại đây gần một chút."

Một lát sau, Giang Thu Ngư sờ chiếc tai lông xù to của sói bạc, hài lòng thở dài.

Sói bạc ngồi xổm trước mặt nàng, dùng mũi cọ cọ vào cổ tay Giang Thu Ngư, cam tâm tình nguyện dâng ra đôi tai của mình.

Xa xa Phượng Án và Giang Chiết Lộ đồng thời hừ một tiếng.

"Lông sói thật sự sờ thích vậy sao?" Giang Chiết Lộ trăm mối vẫn không có cách giải, "Rõ ràng lông Hồ tộc mềm hơn."

Phượng Án: !

Phượng Án: "Ta không tin."

Giang Chiết Lộ: ?

Phượng Án: "Trừ khi ngươi cho ta sờ thử xem."

...

Nghe tiếng kêu thảm thiết vọng lại từ phía xa, Giang Thu Ngư đang định quay đầu nhìn, con sói bạc trước mặt đã nhanh chóng cọ cọ vào lòng bàn tay nàng, đôi mắt sâu thẳm phủ lên một lớp hơi nước.

Vẻ làm nũng này hoàn toàn đánh trúng trái tim Giang Thu Ngư, "Được được được, không nhìn nàng ta."

Lông chim làm sao sờ thích bằng lông sói?

Nàng vẫn nên chuyên tâm vuốt sói thôi.

Trong lúc bất tri bất giác, sói bạc dán sát lại gần hơn, nàng đặt đầu lên đùi Giang Thu Ngư, chiếc đuôi sau lưng vẫy nhanh chóng.

Mặt Giang Thu Ngư tràn đầy ý cười, nàng nghĩ, con lang yêu cao ngạo lạnh lùng này, cuối cùng vẫn bị nàng thuần phục.

Cẩn thận từng bước cũng xong, cuối cùng nàng vẫn là người thắng.

Lâm Kinh Vi có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng nàng vui vẻ chịu đựng, mặc kệ bản thân biến thành con chó con nghe lời mà Giang Thu Ngư thích nhất.

Thời gian còn rất dài, luôn có ngày trọn vẹn đó.

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tác phẩm đến đây là kết thúc rồi nha, nhưng tình yêu của Ngư Ngư và tiểu Vi vĩnh viễn sẽ không kết thúc, các nàng sẽ luôn hạnh phúc bên nhau!

Cảm ơn các bảo bối đã theo dõi đến cùng, nếu không có sự cổ vũ và ủng hộ của mọi người, tôi nhất định không kiên trì được đến đây ô ô ô ô, mọi người vất vả rồi!

______________

Lời của editor: 

Gửi những độc giả yêu mến, Kate vô cùng cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Giang Thu Ngư và Lâm Kinh Vi đến tận trang cuối. Mỗi lượt đọc, mỗi vote của các bạn là nguồn động lực lớn lao cho mình, được các bạn đón nhận là niềm hạnh phúc không gì sánh bằng. Hy vọng câu chuyện sẽ còn đọng lại những cảm xúc đẹp trong lòng mọi người. Hẹn gặp lại trong những tác phẩm sau!

Bộ truyện tiếp theo đang được edit của mình là: 

"Sư Tôn Mỗi Đêm Đều Muốn Ta Hống Ngủ" - Mộc Phong Khinh Niên, 79 chương.

"Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng" - Thời Vi Nguyệt Thượng, 167 chương.

Chương trước Chương tiếp
Loading...