[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 9
Sở Ly Ca lần theo khí tức của Kinh Nhan mà tìm tới, một làn sương đỏ uốn lượn xuyên qua rừng sâu, để lại sau lưng mùi hương hoa nhè nhẹ như dẫn lối lạc đường. Rất nhanh, nàng cảm nhận được vài luồng dao động linh lực — một là của Kinh Nhan, một là của Đế Hiền, còn một luồng hỗn loạn khác, nàng đoán là dược nô.Làn sương đỏ dừng lại trên ngọn núi giữa rừng, Sở Ly Ca hiện thân ngồi trên một cành cây to thô kệch, đôi chân dài trắng muốt đan chéo, thân hình nghiêng nghiêng dựa vào thân cây, đầy vẻ nhàn nhã và hứng thú nhìn xuống tình hình phía dưới.Gần cả trăm dược nô toàn thân xanh thẫm đang vây quanh Đế Hiền mà tấn công, phía Kinh Nhan cũng bị mấy chục tên bao vây. Số lượng như vậy thực sự khiến người ta kinh hãi, đến mức Sở Ly Ca phải nghi ngờ không biết có phải Đế Hiền đã chọc giận ổ dược nô hay không.Dược nô, khi còn sống là tộc nhân Thần Nông nhất tộc, vì quanh năm thử dược nên toàn thân mang sắc xanh lục, làn da như ngọc phỉ thúy thô ráp.Sau khi chết, thân xác của họ dù không bị thối rữa nhưng cũng chẳng còn ý thức, chỉ là những cái xác biết đi mà thôi. Toàn thân đều mang độc, chỉ cần bị cào nhẹ cũng khiến cả Thần tộc lẫn Ma tộc đau đớn muốn chết. Nếu trúng độc quá sâu thì thậm chí có thể mất mạng.Sở Ly Ca khoanh tay trước ngực, thanh Vô Thường lơ lửng trên đầu nàng, thỉnh thoảng xoay xoay như thể đang xem kịch rất vui vẻ. Đế Hiền vốn có tướng mạo anh tuấn, lông mày rậm, mắt sáng, tóc màu xám nhạt, mặc một bộ trường bào lam đậm, vốn nên toát ra khí thế oai hùng, nhưng hôm nay lại chật vật đến mức khiến Sở Ly Ca suýt bật cười.Người ta thường nói "hổ phụ không sinh khuyển tử", nhưng với huyết mạch kỳ lân của Thần Đế, sao lại sinh ra được một "bao cỏ" như vậy chứ? Truyền thừa chẳng lẽ là từ dòng máu mèo con sao?Sở Ly Ca nghĩ đến đây liền không nhịn được mà khẽ bật cười.Ngược lại, Kinh Nhan thì thong dong hơn nhiều. Trong tay nàng là một thanh Thần Hoàng kiếm bốc lên ngọn nghiệp hỏa sáng rực, từng đợt bức lui dược nô. Sau khi dọn dẹp xong đám dược nô xung quanh mình, Kinh Nhan liền vội lao về phía Đế Hiền.Có nghiệp hỏa của Kinh Nhan trợ giúp, dược nô không dám tiếp tục giao chiến mà bỏ chạy tán loạn. Lúc này Đế Hiền mới thở hắt ra một hơi, chỉnh lại mái tóc có phần hỗn loạn, rồi bước đến trước mặt Kinh Nhan:
"Đa tạ Thiên Nguyên Thần Quân tương trợ.""Vì sao lại có nhiều dược nô như vậy?"Kinh Nhan không thèm để ý đến khuôn mặt tươi cười kia, chỉ lạnh nhạt nhìn những thi thể dược nô rải đầy đất, lông mày khẽ nhíu lại. Thần Cấm Giới vốn là nơi tộc Thần Nông từng cư trú, có dược nô cũng không có gì lạ, nhưng số lượng nhiều thế này thì thật sự quá mức bất thường."Ta làm bị thương một tên Ma tộc, máu hắn nhỏ vào hoa Tử Kim Tiên, liền dẫn đến đám dược nô này trồi lên."Nghe đến đây, Sở Ly Ca ngồi trên cây hơi nhướng mày, khóe môi vẫn giữ nụ cười như có như không. Ánh mắt nàng luôn dừng lại trên cánh tay trái của Đế Hiền, như thể đang dùng ánh mắt để vẽ nên từng đường nét của cánh tay đó.Kinh Nhan lặng lẽ nhìn Tử Kim Tiên hoa nhuốm máu không xa, nhìn lượng máu kia, e rằng tên Ma tộc kia bị thương không nhẹ. Nàng thu kiếm, định rời đi, nhưng Đế Hiền lại tiến lên một bước:"Thiên Nguyên Thần Quân, không bằng chúng ta đồng hành, có thể chiếu ứng lẫn nhau.""Không cần."Trong lòng Đế Hiền trầm xuống, lại hỏi:
"Thiên Nguyên Thần Quân... là vì ta đã làm bị thương Ma tộc nên chán ghét ta sao?"Kinh Nhan hơi biến sắc, trong lòng có phần phức tạp. Nàng biết Thần tộc và Ma tộc sớm muộn cũng sẽ có một trận huyết chiến, sống chết tùy thiên mệnh. Nhưng nàng cũng hiểu con người Đế Hiền.Hắn tàn nhẫn, nham hiểm, vì đạt được mục đích có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào. Kinh Nhan không tin trận chiến vừa rồi đơn giản chỉ là vì tranh đoạt. Dựa trên hiểu biết của nàng về Đế Hiền, cho dù không có tranh đoạt gì, hắn cũng sẽ giết sạch Ma tộc nếu có cơ hội.Nàng không phải người nhân từ gì, nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ không nương tay, nhưng nàng ghét kiểu người như Đế Hiền."Thái tử điện hạ làm gì, không liên quan đến ta."Giờ phút này trong lòng Kinh Nhan chỉ có một ý niệm duy nhất: tuyệt đối không dính dáng gì đến Đế Hiền.Đế Hiền há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng của Kinh Nhan, mọi lời đều nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn lại một luồng nhiệt huyết bị nước lạnh dội cho tắt ngúm.Nữ nhân mà phần lớn lục giới mơ ước lại không dám vọng tưởng, trước nay đều như vậy — lạnh nhạt, vô tình."Đa tạ Thiên Nguyên Thần Quân, bảo trọng."Đế Hiền không dây dưa thêm, đành xoay người rời đi. Chỉ khi hắn đi rồi, Kinh Nhan mới nhàn nhạt hỏi:
"Xem đủ chưa?"Lúc này, một bóng người áo đỏ che dù đen mặt trắng từ từ đáp xuống, vạt áo đỏ quấn lấy gió bay phất phơ, đẹp đến mê hồn, như thể có người cùng nàng đan quyện giữa từng nhịp gió."Xem ra ngươi thực sự rất chán ghét Đế Hiền."
Sở Ly Ca nghiêng đầu tựa nhẹ chiếc dù lên vai, khóe môi vương nụ cười không dứt, nhìn dáng vẻ người kia đứng dưới trăng trời, lạnh nhạt mà chán ghét, cảm thấy thật thú vị."Ngươi không định đi tìm tên Ma tộc bị thương kia sao?""Tìm làm gì?"Sở Ly Ca vòng quanh Kinh Nhan mà đi, như thể muốn nhìn xuyên thấu toàn thân nàng. Điều này khiến Kinh Nhan có chút không thoải mái, nàng vốn không thích bị Sở Ly Ca đánh giá như vậy."Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Kỹ không bằng người, cho dù chết cũng đáng. Có đúng không?"Âm cuối trong lời nói của Sở Ly Ca mang theo chút nhấn nhá, câu nói như một lời cảnh cáo đầy thâm ý, khiến Kinh Nhan nhất thời không đoán được ý thật sự của nàng là gì.Ma tộc tôn sùng sức mạnh, đề cao kẻ mạnh và vũ lực tối thượng. Với bọn họ, thắng thua và sống chết vốn không thể tách rời.Kinh Nhan không bình luận gì về điều đó — nàng không quan tâm sống chết của tên Ma tộc kia. Ở nơi này, điều duy nhất nàng có thể kiểm soát là chính bản thân mình.Sở Ly Ca bước tới trước đóa tử kim tiên hoa dính máu, nhẹ nhàng ngắt lấy. Đóa hoa màu tím sẫm lập tức nằm gọn trong lòng bàn tay nàng."Ngươi có biết vì sao máu của Ma tộc chạm vào tử kim tiên hoa lại khiến lũ dược nô kéo đến đông như vậy không?"Sở Ly Ca liếc sang Kinh Nhan, bắt gặp tia tò mò thoáng hiện trong mắt nàng."Bởi vì máu Ma tộc, một khi chạm phải tiên khí, thần tức hay yêu khí — lập tức trở thành vật đại bổ. Đám dược nô kia tất nhiên ùa đến."Lời giải thích này khiến Kinh Nhan có phần khó tin. Nàng chưa từng nghe nói đến lý do như vậy. Thấy vẻ ngờ vực trong mắt nàng, ý cười thường trực nơi khóe môi Sở Ly Ca liền dịu xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm.Tử kim tiên hoa khẽ xoay nơi đầu ngón tay Sở Ly Ca. Chỉ một thoáng sau, một ngọn lửa tím bùng lên từ đầu ngón tay nàng, khí lạnh tỏa ra quanh quẩn. Đóa tử kim tiên hoa ngay lập tức hóa thành tro bụi, nhẹ nhàng rơi xuống đất.Kinh Nhan nhìn ngọn lửa tím đang tan dần trong không khí, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Không ngờ Sở Ly Ca lại tu luyện ra Ma chủng Nghiệt Hỏa.Ma chủng Nghiệt Hỏa có chút tương tự Cửu U Ma Hỏa — đều phát ra hàn khí rét buốt, có sức tàn phá hồn phách rất lớn. Nhưng loại hỏa này tiêu hao linh lực cực kỳ lớn, thông thường không mấy ai sử dụng.Sở Ly Ca luôn kiêu ngạo và phóng túng. Nàng chẳng ngại kẻ khác biết bí mật của mình, vì dù có biết, cũng chẳng ai địch lại nàng. Ít nhất, Kinh Nhan cho là như vậy."Đi nữa không?""Đi chứ. Ta còn chưa thu hoạch được bao nhiêu."Hai người lại tiếp tục bước sâu vào rừng, men theo nơi có dao động linh lực. Ban đầu vẫn là yên lặng, cho đến khi Sở Ly Ca phá vỡ sự im lặng ấy.Nàng cầm ô đi phía trước, từng bước bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng như yêu tinh giữa rừng cây. Bất chợt, nàng quay đầu lại nhìn Kinh Nhan, một tia nắng lạc xuống, phản chiếu trong đôi mắt đẹp của nàng, như ánh sáng bảy màu rực rỡ."Thiên Nguyên Thần Quân, xem ra kiến thức của ngươi... thật sự không nhiều lắm."Bọn họ đã bảo vệ ngươi rất kỹ, cũng đã bảo vệ những bí mật đen tối đó... rất kỹ.Từ đầu, Sở Ly Ca thực sự không ưa gì Thần Cấm Giới, nhưng mùi cỏ non cùng ánh nắng chan hòa lại khiến tâm trạng nàng tốt lên hẳn. Nàng hóa thành tinh linh, trong khi Kinh Nhan đi đúng quy củ, thì nàng lại tung mình theo gió, bay qua bụi cỏ, xuyên qua từng thân cây, tà áo đỏ tung bay theo từng nhịp bước — như đang cười đùa với thiên nhiên.Nàng vốn không sinh ra đã ghét ánh nắng, cũng không phải sinh ra đã thích sống trong hoang mạc. Ma tộc từng sống ở nơi hoa nở chim ca như bất kỳ tộc nào khác.Dọc đường, hai người còn hái được vài loại thảo dược hữu dụng — thu hoạch tạm xem là không tồi.Tối đến, Sở Ly Ca nằm nửa người trên một cành cây cao, Kinh Nhan thì ngồi xếp bằng dưới tán cây. Ánh lửa từ đống lửa nhỏ chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh.Lúc này, Sở Ly Ca co một chân lên, chân còn lại duỗi thẳng, lấy từ túi trữ vật ra một quyển trục màu đen. Nàng đặt nó lên đầu gối, để mặc nó lăn xuống bụng.Sau đó, nàng lấy ra một cây bút lông màu đen điểm xuyết hoa văn bạc, tỉ mỉ vẽ lên quyển trục. Không phải người, cũng chẳng phải cảnh — mà là một cánh tay trái. Từng đường nét đều được vẽ vô cùng tinh xảo, như thể đã vẽ ngàn vạn lần trong đầu.Nửa canh giờ sau, một cánh tay xương tay hoàn chỉnh hiện ra. Sở Ly Ca ngắm nghía tác phẩm một cách hài lòng, thậm chí trong đáy mắt còn lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Rồi nàng dùng bút nhấn mạnh vào xương tay trên giấy, sau đó thuận tay quét ngang — lập tức, toàn bộ hình vẽ tinh xảo kia bị vấy đen, tan biến.Màu đen trên quyển trục dần dần biến mất, như bụi bị lau đi. Chẳng mấy chốc, quyển trục trắng sạch trở lại như chưa từng có gì."A ————!"Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang vọng khắp núi rừng. Chim chóc hoảng sợ bay tán loạn. Những sinh linh quanh đó đều bị tiếng kêu làm cho bàng hoàng, rối rít tìm hiểu chuyện gì xảy ra.Kinh Nhan dưới tán cây từ từ mở mắt, ánh lửa hắt vào trong đôi mắt nàng, soi rõ sự ngạc nhiên đáy mắt.Nàng quay đầu nhìn về hướng chim chóc bay lên — như thể cố bắt lấy bóng tối trong tầm mắt.Đế Hiền?Ngay lúc ấy, một thân hồng y từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nàng. Hương lạc đường và vô ưu hòa lẫn, khiến Kinh Nhan thoáng ngẩn ngơ."Hét nghe thảm như vậy, chắc đau lắm. Ngươi không đi xem sao?"Khóe mắt Sở Ly Ca ánh lên ý cười, dường như chẳng lấy gì làm lạ với tiếng thảm thiết kia, thậm chí còn như đang xem trò vui.Kinh Nhan chăm chú nhìn khuôn mặt yêu mị của nàng — ban đêm, Sở Ly Ca càng thêm rực rỡ, như đóa hoa đêm vừa nở, thản nhiên tỏa ra mị lực thần bí và kiều diễm.Nhưng từ nụ cười kia, Kinh Nhan nhận ra vài phần chân tướng: "Là ngươi làm?"Sở Ly Ca chỉ cười, nhướng mày, không phủ nhận — nghĩa là thừa nhận."Đó là Họa Cốt quyển trục. Ngươi đã làm gì?""Không có gì, chỉ... chặt một cánh tay của hắn."Nghe đến đây, lông mày Kinh Nhan khẽ nhíu. Ngón tay nàng như nhiễm chút cảm xúc nhân gian, dù là thần chỉ lạnh lùng, lúc này cũng hơi run.Sở Ly Ca rất yêu dáng vẻ hiện giờ của nàng — sống động, thú vị.Khi thấy Sở Ly Ca càng lúc càng cười rạng rỡ, Kinh Nhan chợt hiểu: Câu nói ban ngày kia của nàng — 'kỹ không bằng người, tính ném mạng cũng đáng' — là đã có tính toán từ trước.Giữa mày nàng giãn ra, rồi lại nhắm mắt — dường như muốn bỏ ngoài tai tất cả.Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp đến gần trước mặt mình, buộc nàng phải mở mắt ra.Là Sở Ly Ca.Nàng đang cúi sát lại, chiếc mũi cao gần như chạm vào mũi mình."Làm gì vậy?""Ngươi không định đi xem hắn à?""Không đi."Kinh Nhan đáp cực nhanh, rồi đưa tay đẩy nhẹ vai nàng ra: "Đừng lại gần như vậy."Sở Ly Ca lùi ra một chút, khóe môi vẫn nở nụ cười như sao trời rực rỡ, ánh mắt nhìn Kinh Nhan tràn ngập tò mò và... hứng thú.Nàng thích Kinh Nhan như hiện tại — vô tình, lạnh nhạt. Dù Đế Hiền có đau đớn rên rỉ suốt đêm, nàng cũng chẳng có lấy một gợn sóng cảm xúc.Dĩ nhiên, nếu Kinh Nhan cũng đối xử như vậy với nàng, thì nàng... sẽ không vui.
"Đa tạ Thiên Nguyên Thần Quân tương trợ.""Vì sao lại có nhiều dược nô như vậy?"Kinh Nhan không thèm để ý đến khuôn mặt tươi cười kia, chỉ lạnh nhạt nhìn những thi thể dược nô rải đầy đất, lông mày khẽ nhíu lại. Thần Cấm Giới vốn là nơi tộc Thần Nông từng cư trú, có dược nô cũng không có gì lạ, nhưng số lượng nhiều thế này thì thật sự quá mức bất thường."Ta làm bị thương một tên Ma tộc, máu hắn nhỏ vào hoa Tử Kim Tiên, liền dẫn đến đám dược nô này trồi lên."Nghe đến đây, Sở Ly Ca ngồi trên cây hơi nhướng mày, khóe môi vẫn giữ nụ cười như có như không. Ánh mắt nàng luôn dừng lại trên cánh tay trái của Đế Hiền, như thể đang dùng ánh mắt để vẽ nên từng đường nét của cánh tay đó.Kinh Nhan lặng lẽ nhìn Tử Kim Tiên hoa nhuốm máu không xa, nhìn lượng máu kia, e rằng tên Ma tộc kia bị thương không nhẹ. Nàng thu kiếm, định rời đi, nhưng Đế Hiền lại tiến lên một bước:"Thiên Nguyên Thần Quân, không bằng chúng ta đồng hành, có thể chiếu ứng lẫn nhau.""Không cần."Trong lòng Đế Hiền trầm xuống, lại hỏi:
"Thiên Nguyên Thần Quân... là vì ta đã làm bị thương Ma tộc nên chán ghét ta sao?"Kinh Nhan hơi biến sắc, trong lòng có phần phức tạp. Nàng biết Thần tộc và Ma tộc sớm muộn cũng sẽ có một trận huyết chiến, sống chết tùy thiên mệnh. Nhưng nàng cũng hiểu con người Đế Hiền.Hắn tàn nhẫn, nham hiểm, vì đạt được mục đích có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào. Kinh Nhan không tin trận chiến vừa rồi đơn giản chỉ là vì tranh đoạt. Dựa trên hiểu biết của nàng về Đế Hiền, cho dù không có tranh đoạt gì, hắn cũng sẽ giết sạch Ma tộc nếu có cơ hội.Nàng không phải người nhân từ gì, nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ không nương tay, nhưng nàng ghét kiểu người như Đế Hiền."Thái tử điện hạ làm gì, không liên quan đến ta."Giờ phút này trong lòng Kinh Nhan chỉ có một ý niệm duy nhất: tuyệt đối không dính dáng gì đến Đế Hiền.Đế Hiền há miệng định nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng nghiêng nghiêng của Kinh Nhan, mọi lời đều nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn lại một luồng nhiệt huyết bị nước lạnh dội cho tắt ngúm.Nữ nhân mà phần lớn lục giới mơ ước lại không dám vọng tưởng, trước nay đều như vậy — lạnh nhạt, vô tình."Đa tạ Thiên Nguyên Thần Quân, bảo trọng."Đế Hiền không dây dưa thêm, đành xoay người rời đi. Chỉ khi hắn đi rồi, Kinh Nhan mới nhàn nhạt hỏi:
"Xem đủ chưa?"Lúc này, một bóng người áo đỏ che dù đen mặt trắng từ từ đáp xuống, vạt áo đỏ quấn lấy gió bay phất phơ, đẹp đến mê hồn, như thể có người cùng nàng đan quyện giữa từng nhịp gió."Xem ra ngươi thực sự rất chán ghét Đế Hiền."
Sở Ly Ca nghiêng đầu tựa nhẹ chiếc dù lên vai, khóe môi vương nụ cười không dứt, nhìn dáng vẻ người kia đứng dưới trăng trời, lạnh nhạt mà chán ghét, cảm thấy thật thú vị."Ngươi không định đi tìm tên Ma tộc bị thương kia sao?""Tìm làm gì?"Sở Ly Ca vòng quanh Kinh Nhan mà đi, như thể muốn nhìn xuyên thấu toàn thân nàng. Điều này khiến Kinh Nhan có chút không thoải mái, nàng vốn không thích bị Sở Ly Ca đánh giá như vậy."Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Kỹ không bằng người, cho dù chết cũng đáng. Có đúng không?"Âm cuối trong lời nói của Sở Ly Ca mang theo chút nhấn nhá, câu nói như một lời cảnh cáo đầy thâm ý, khiến Kinh Nhan nhất thời không đoán được ý thật sự của nàng là gì.Ma tộc tôn sùng sức mạnh, đề cao kẻ mạnh và vũ lực tối thượng. Với bọn họ, thắng thua và sống chết vốn không thể tách rời.Kinh Nhan không bình luận gì về điều đó — nàng không quan tâm sống chết của tên Ma tộc kia. Ở nơi này, điều duy nhất nàng có thể kiểm soát là chính bản thân mình.Sở Ly Ca bước tới trước đóa tử kim tiên hoa dính máu, nhẹ nhàng ngắt lấy. Đóa hoa màu tím sẫm lập tức nằm gọn trong lòng bàn tay nàng."Ngươi có biết vì sao máu của Ma tộc chạm vào tử kim tiên hoa lại khiến lũ dược nô kéo đến đông như vậy không?"Sở Ly Ca liếc sang Kinh Nhan, bắt gặp tia tò mò thoáng hiện trong mắt nàng."Bởi vì máu Ma tộc, một khi chạm phải tiên khí, thần tức hay yêu khí — lập tức trở thành vật đại bổ. Đám dược nô kia tất nhiên ùa đến."Lời giải thích này khiến Kinh Nhan có phần khó tin. Nàng chưa từng nghe nói đến lý do như vậy. Thấy vẻ ngờ vực trong mắt nàng, ý cười thường trực nơi khóe môi Sở Ly Ca liền dịu xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm.Tử kim tiên hoa khẽ xoay nơi đầu ngón tay Sở Ly Ca. Chỉ một thoáng sau, một ngọn lửa tím bùng lên từ đầu ngón tay nàng, khí lạnh tỏa ra quanh quẩn. Đóa tử kim tiên hoa ngay lập tức hóa thành tro bụi, nhẹ nhàng rơi xuống đất.Kinh Nhan nhìn ngọn lửa tím đang tan dần trong không khí, đáy mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Không ngờ Sở Ly Ca lại tu luyện ra Ma chủng Nghiệt Hỏa.Ma chủng Nghiệt Hỏa có chút tương tự Cửu U Ma Hỏa — đều phát ra hàn khí rét buốt, có sức tàn phá hồn phách rất lớn. Nhưng loại hỏa này tiêu hao linh lực cực kỳ lớn, thông thường không mấy ai sử dụng.Sở Ly Ca luôn kiêu ngạo và phóng túng. Nàng chẳng ngại kẻ khác biết bí mật của mình, vì dù có biết, cũng chẳng ai địch lại nàng. Ít nhất, Kinh Nhan cho là như vậy."Đi nữa không?""Đi chứ. Ta còn chưa thu hoạch được bao nhiêu."Hai người lại tiếp tục bước sâu vào rừng, men theo nơi có dao động linh lực. Ban đầu vẫn là yên lặng, cho đến khi Sở Ly Ca phá vỡ sự im lặng ấy.Nàng cầm ô đi phía trước, từng bước bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng như yêu tinh giữa rừng cây. Bất chợt, nàng quay đầu lại nhìn Kinh Nhan, một tia nắng lạc xuống, phản chiếu trong đôi mắt đẹp của nàng, như ánh sáng bảy màu rực rỡ."Thiên Nguyên Thần Quân, xem ra kiến thức của ngươi... thật sự không nhiều lắm."Bọn họ đã bảo vệ ngươi rất kỹ, cũng đã bảo vệ những bí mật đen tối đó... rất kỹ.Từ đầu, Sở Ly Ca thực sự không ưa gì Thần Cấm Giới, nhưng mùi cỏ non cùng ánh nắng chan hòa lại khiến tâm trạng nàng tốt lên hẳn. Nàng hóa thành tinh linh, trong khi Kinh Nhan đi đúng quy củ, thì nàng lại tung mình theo gió, bay qua bụi cỏ, xuyên qua từng thân cây, tà áo đỏ tung bay theo từng nhịp bước — như đang cười đùa với thiên nhiên.Nàng vốn không sinh ra đã ghét ánh nắng, cũng không phải sinh ra đã thích sống trong hoang mạc. Ma tộc từng sống ở nơi hoa nở chim ca như bất kỳ tộc nào khác.Dọc đường, hai người còn hái được vài loại thảo dược hữu dụng — thu hoạch tạm xem là không tồi.Tối đến, Sở Ly Ca nằm nửa người trên một cành cây cao, Kinh Nhan thì ngồi xếp bằng dưới tán cây. Ánh lửa từ đống lửa nhỏ chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh.Lúc này, Sở Ly Ca co một chân lên, chân còn lại duỗi thẳng, lấy từ túi trữ vật ra một quyển trục màu đen. Nàng đặt nó lên đầu gối, để mặc nó lăn xuống bụng.Sau đó, nàng lấy ra một cây bút lông màu đen điểm xuyết hoa văn bạc, tỉ mỉ vẽ lên quyển trục. Không phải người, cũng chẳng phải cảnh — mà là một cánh tay trái. Từng đường nét đều được vẽ vô cùng tinh xảo, như thể đã vẽ ngàn vạn lần trong đầu.Nửa canh giờ sau, một cánh tay xương tay hoàn chỉnh hiện ra. Sở Ly Ca ngắm nghía tác phẩm một cách hài lòng, thậm chí trong đáy mắt còn lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Rồi nàng dùng bút nhấn mạnh vào xương tay trên giấy, sau đó thuận tay quét ngang — lập tức, toàn bộ hình vẽ tinh xảo kia bị vấy đen, tan biến.Màu đen trên quyển trục dần dần biến mất, như bụi bị lau đi. Chẳng mấy chốc, quyển trục trắng sạch trở lại như chưa từng có gì."A ————!"Đột nhiên, một tiếng hét thảm vang vọng khắp núi rừng. Chim chóc hoảng sợ bay tán loạn. Những sinh linh quanh đó đều bị tiếng kêu làm cho bàng hoàng, rối rít tìm hiểu chuyện gì xảy ra.Kinh Nhan dưới tán cây từ từ mở mắt, ánh lửa hắt vào trong đôi mắt nàng, soi rõ sự ngạc nhiên đáy mắt.Nàng quay đầu nhìn về hướng chim chóc bay lên — như thể cố bắt lấy bóng tối trong tầm mắt.Đế Hiền?Ngay lúc ấy, một thân hồng y từ trên cây nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh nàng. Hương lạc đường và vô ưu hòa lẫn, khiến Kinh Nhan thoáng ngẩn ngơ."Hét nghe thảm như vậy, chắc đau lắm. Ngươi không đi xem sao?"Khóe mắt Sở Ly Ca ánh lên ý cười, dường như chẳng lấy gì làm lạ với tiếng thảm thiết kia, thậm chí còn như đang xem trò vui.Kinh Nhan chăm chú nhìn khuôn mặt yêu mị của nàng — ban đêm, Sở Ly Ca càng thêm rực rỡ, như đóa hoa đêm vừa nở, thản nhiên tỏa ra mị lực thần bí và kiều diễm.Nhưng từ nụ cười kia, Kinh Nhan nhận ra vài phần chân tướng: "Là ngươi làm?"Sở Ly Ca chỉ cười, nhướng mày, không phủ nhận — nghĩa là thừa nhận."Đó là Họa Cốt quyển trục. Ngươi đã làm gì?""Không có gì, chỉ... chặt một cánh tay của hắn."Nghe đến đây, lông mày Kinh Nhan khẽ nhíu. Ngón tay nàng như nhiễm chút cảm xúc nhân gian, dù là thần chỉ lạnh lùng, lúc này cũng hơi run.Sở Ly Ca rất yêu dáng vẻ hiện giờ của nàng — sống động, thú vị.Khi thấy Sở Ly Ca càng lúc càng cười rạng rỡ, Kinh Nhan chợt hiểu: Câu nói ban ngày kia của nàng — 'kỹ không bằng người, tính ném mạng cũng đáng' — là đã có tính toán từ trước.Giữa mày nàng giãn ra, rồi lại nhắm mắt — dường như muốn bỏ ngoài tai tất cả.Nhưng rất nhanh, nàng cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp đến gần trước mặt mình, buộc nàng phải mở mắt ra.Là Sở Ly Ca.Nàng đang cúi sát lại, chiếc mũi cao gần như chạm vào mũi mình."Làm gì vậy?""Ngươi không định đi xem hắn à?""Không đi."Kinh Nhan đáp cực nhanh, rồi đưa tay đẩy nhẹ vai nàng ra: "Đừng lại gần như vậy."Sở Ly Ca lùi ra một chút, khóe môi vẫn nở nụ cười như sao trời rực rỡ, ánh mắt nhìn Kinh Nhan tràn ngập tò mò và... hứng thú.Nàng thích Kinh Nhan như hiện tại — vô tình, lạnh nhạt. Dù Đế Hiền có đau đớn rên rỉ suốt đêm, nàng cũng chẳng có lấy một gợn sóng cảm xúc.Dĩ nhiên, nếu Kinh Nhan cũng đối xử như vậy với nàng, thì nàng... sẽ không vui.