[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 46
Cúi đầu nhìn xuống là vực sâu đen ngòm vô tận, bên cạnh là Kinh Nhan mặc một thân bạch y như ánh sáng. Nhiệt độ nơi cổ tay khiến Sở Ly Ca sợ hãi mà khẽ cúi đầu.Xung quanh yên tĩnh tuyệt đối, tựa như cách biệt hoàn toàn với mọi sinh khí của thế gian."Muốn xuống dưới."Kinh Nhan nhìn vực sâu dưới chân. Nàng không sợ, mà chính sự sợ hãi của Sở Ly Ca lại đem đến cho nàng một loại sức mạnh — một thứ lực lượng không thể bị nỗi sợ khuất phục."Được."Hai người cùng bước về phía trước một bước, sau đó thân thể từ từ rơi vào trong vực sâu, bóng tối nuốt chửng lấy họ. Cảm giác nghẹt thở chết người lại lần nữa bao phủ lấy Sở Ly Ca. Dù nàng đã tự nhủ rằng nơi này không phải là địa ngục hắc ám vô tận, nhưng thân thể nàng đã khắc ghi loại cảm giác ấy. Chỉ cần tiếp xúc với bóng tối, cơ thể liền không tự chủ mà run rẩy, hơi thở cũng trở nên khó khăn.Có lẽ cảm nhận được sự bất ổn của Sở Ly Ca, Kinh Nhan kịp thời mở ra thuật cách thủy, gọi ra nghiệp hỏa chi hỏa, ánh lửa bùng lên, chiếu sáng toàn bộ xung quanh. Trong vực sâu này vẫn còn lại một ít hài cốt, toàn là xương cá, trắng bệch một màu, hiện ra vẻ âm trầm và quỷ dị trong bóng đêm.Thấy đám xương cốt đó, Sở Ly Ca chợt thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác nghẹt thở ban đầu cũng dần được xoa dịu. Kinh Nhan cảm nhận được cơ bắp nàng dần thả lỏng, nhịp tim cũng dần trở nên ổn định, liền nói:
"Ta cảm nhận được ấn ký của mãnh thú kia ở ngay nơi này."Kinh Nhan dẫn Sở Ly Ca đi về phía bên phải. Dọc đường đi, không ít hài cốt lẫn trong đất, là những mảnh xương cá hình thù kỳ quái, đều là những sinh vật vô danh trong biển sâu này. Càng đi, hài cốt càng chất đầy, kết thành một ngọn núi nhỏ bằng xương trắng, giao thoa đan xen chằng chịt với nhau, toàn bộ đều chìm sâu trong khe vực tối tăm.Sở Ly Ca định đưa tay chạm vào đống xương đó, lúc này mới chợt nhớ ra tay mình vẫn bị Kinh Nhan nắm lấy, liền buông bỏ ý định ấy. So với những bộ hài cốt đó, lòng bàn tay của Kinh Nhan vẫn khiến người lưu luyến hơn nhiều.Vượt qua núi xương, hai người tìm được một cái thú ấn màu vàng kim hình con rắn chín đầu. Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ con hung thú đang ẩn nấp trong khe vực này là thứ gì."Nếu như ta không học được trận pháp kia, thì đúng là rất không ổn rồi."Sở Ly Ca tưởng tượng cảnh mình không biết trận pháp — như vậy thì Côn Vưu có thể triệu hồi tàn hồn của Tương Liễu đến, hai người bọn họ dù liên thủ, khả năng chiến thắng cũng bị kéo xuống cực thấp.Tương Liễu không phải loại dị thú như Lục Dực Phi Hổ có thể dễ dàng đối phó, huống hồ chỉ là tàn hồn thôi mà đã có thể ngưng tụ ra thú ấn, rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm. Không chừng còn có thể nghiền nát cả hai người họ. Chỉ tiếc rằng, tàn hồn Tương Liễu và sinh mệnh của Côn Vưu đã liên kết, chủ tử đã chết thì thuộc hạ cũng tiêu vong."Ngươi hấp thu đi."Kinh Nhan nói xong thì buông tay Sở Ly Ca ra, lui về sau một bước, nhưng vẫn không rời đi quá xa, để ngọn nghiệp hỏa có thể chiếu sáng cho nàng."Ngươi không hấp thu sao?""Không."Thấy dáng vẻ kiên định của Kinh Nhan, Sở Ly Ca liền hiểu được nàng đang nghĩ gì. Nói cho cùng, Côn Vưu cũng là người của Thần tộc, mà tất cả nơi này... rất có thể là do Đế Thừa tạo thành. Thú ấn kia, Kinh Nhan tất nhiên cảm thấy không xứng để nhận.Nhưng Sở Ly Ca thì không hề cảm thấy xấu hổ.Nếu Kinh Nhan đã nhường, nàng cũng không nhiều lời, lập tức vươn tay, hai tay ôm lấy thú ấn to bằng nắm tay kia. Linh lực chảy ngược, thú ấn màu vàng kim như kim khí bị hòa tan, chậm rãi thấm vào lòng bàn tay Sở Ly Ca, hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nàng.Chỉ sau nửa khắc, thú ấn hoàn toàn biến mất, hóa thành một phần sức mạnh thuộc về nàng."Đi thôi."Kinh Nhan đưa tay ra. Sở Ly Ca ngẩn người, rồi lập tức hiểu ý, cũng vươn tay ra, để mặc cho Kinh Nhan nắm lấy tay mình. Khi Kinh Nhan dẫn nàng rời khỏi khe biển, Sở Ly Ca vẫn không nhịn được nghiêng lại gần nàng:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi dịu dàng như vậy, chắc là người của Thần tộc không ai biết đâu nhỉ?"Kinh Nhan không đáp, vẫn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, làm như không nghe thấy lời Sở Ly Ca. Nhưng người kia lại tiếp tục hỏi:"Ngươi đối với người khác cũng sẽ dịu dàng như vậy sao?"Sở Ly Ca khẽ giật tay mình ra khỏi tay Kinh Nhan, ý như muốn hỏi: "Loại nào?"Kinh Nhan vẫn im lặng, mãi đến khi rời khỏi khe vực, mới buông tay nàng ra, nói:"Nếu không có ngươi đi ngược trận pháp, chúng ta đã không thể rời khỏi bảo khố kia. Chuyện như vậy..."Kinh Nhan giơ tay mình lên, bàn tay trắng trẻo thuần khiết với đường nét thanh tú vươn ra trước ngực Sở Ly Ca. Những ngón tay dài thon thả, không để móng, được chăm sóc sạch sẽ — như chính con người nàng, đơn giản mà thanh tịnh:"Cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng gì."Nói xong, Kinh Nhan đang định mở truyền tống môn thì bị Sở Ly Ca cản lại."Chờ đã, ta còn chuyện muốn nói với ngươi.""Chuyện gì?""Ta nghĩ, ngươi chắc cũng tò mò vì sao sau khi ta tỉnh lại, lại biết đạo môn kia sẽ phong ấn Lục Dực Phi Hổ."Kinh Nhan không đáp, nhưng im lặng của nàng cũng là một dạng thừa nhận."Nói thật thì... ta cũng không rõ chuyện đó là thế nào, nhưng những giấc mơ của ta... đôi khi thật đến mức như thể chúng từng xảy ra."Sở Ly Ca biết những việc ấy hẳn là chưa từng xảy ra. Nhưng loại cảm giác quen thuộc ấy lại khiến người ta khó mà bỏ qua được. Nàng nói tiếp:"Từ sau khi bế quan trước kỳ Hội Võ Thần Ma, khi tỉnh lại, ta cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Ví dụ như... nhìn ngươi cũng không còn thấy chán ghét như trước nữa."Kinh Nhan: "......"Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Kinh Nhan, Sở Ly Ca không nhịn được mà bật cười:"Ngươi làm sao lại lộ ra vẻ mặt đó chứ? Ta thật sự cảm thấy trước kia ngươi rất đáng ghét, vừa cứng nhắc vừa không biết nhân tình thế thái, suốt ngày chỉ biết quy củ quy củ quy củ, phiền muốn chết.""Bây giờ vẫn vậy."Kinh Nhan cảm thấy bản thân mình chưa từng thay đổi. Trong lòng nàng, quy củ vẫn luôn được đặt lên hàng đầu. Nàng không cho rằng có điều gì đã thay đổi cả."Ừ thì, bây giờ vẫn vậy, nhưng ta lại không thấy ngươi đáng ghét nữa."Sở Ly Ca nói xong, khẽ cười mấy tiếng, rồi nói:"Ta nói ngươi thú vị, không phải là đang trêu chọc ngươi, mà là thật lòng cảm thấy ngươi thú vị."Kinh Nhan im lặng. Nàng thật sự không cảm thấy mình có gì thú vị cả. Toàn bộ Thần giới đều biết nàng là một người khô khan, cứng nhắc. Dĩ nhiên, nàng cũng không phải từ đầu đã như vậy..."Rời khỏi nơi này rồi, chúng ta sẽ không thể nói chuyện phiếm như thế này nữa đâu."Sở Ly Ca nói đến đây thì ngưng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc:"Cuối cùng ta khuyên ngươi một câu — hãy cẩn thận Đế Thừa."Nói rồi, nàng đưa tay lên, một không gian truyền tống màu đen hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Chỉ thấy nàng nở nụ cười ranh mãnh:"Thiên Nguyên Thần Quân, lần sau nếu ngươi lại nghĩa vô phản cố* mà chắn trước người ta, ta thực sự muốn lấy thân báo đáp đó."(*) nghĩa vô phản cố (义无反顾): làm việc nghĩa không hề do dự, không ngoảnh lại.Kinh Nhan: "......"Thấy Kinh Nhan vẻ mặt khó xử không nói nên lời, Sở Ly Ca bật cười to, sau đó tặng nàng một cái hôn gió. Dù chỉ là hôn gió cách không, nhưng Kinh Nhan lại cảm thấy như có điều gì đó mềm mại rơi nhẹ trên má mình, giống như lần trước ở U Ma Cốc...Sở Ly Ca xoay người, hồng y tung bay, dứt khoát bước vào truyền tống môn, dáng đi tiêu sái quyết đoán, khiến Kinh Nhan trong khoảnh khắc chợt nhớ đến bóng hình kia — cũng từng kiên quyết như vậy, nghĩa vô phản cố.Kinh Nhan lắc đầu, vứt bỏ hình ảnh vừa thoáng hiện trong đầu, rồi bước vào truyền tống môn, đi theo Sở Ly Ca. Hai người rời khỏi bí cảnh, quay lại Vô Vọng Sơn... nhưng nơi đây —Không còn một bóng người.Lạc Phi Thư đâu?Rõ ràng Lạc Phi Thư đã nói sẽ chờ họ, sao giờ lại không thấy? Sở Ly Ca đảo mắt nhìn khắp nơi, mặt biển phủ kín sương mù dày đặc, chỉ có thể dùng thần thức dò xét, muốn tìm tung tích Lạc Phi Thư, nhưng thế nào cũng không thấy."Chuyện gì đang xảy ra vậy?"Sở Ly Ca xác định mình không mở sai truyền tống môn. Đây chính là Vô Vọng Sơn, cũng đúng là Bắc Minh — sao lại không có Lạc Phi Thư? Sở Ly Ca lập tức cảnh giác. Lạc Phi Thư tuyệt đối không thể nào rời đi mà không để lại gì cả — chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."Cẩn thận!"Một trận sương mù ập tới, Kinh Nhan lập tức kéo lấy Sở Ly Ca, cả hai bị cuốn vào trong sương mù. Các nàng như thể bị một luồng hấp lực kéo đi. Vô thức, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan chặt, các đốt ngón tay dùng sức ghì lại, sợ rằng sẽ bị tách ra bởi sức mạnh quỷ dị kia.Chuyện cũ còn chưa kết thúc, chuyện mới đã tới rồi!Sở Ly Ca thầm rủa trong lòng, không lâu sau, màn sương tản đi — các nàng bị kéo đến giữa biển, bị nhốt trong một vùng biển vô tận."Chuyện gì vậy..."Sở Ly Ca đứng trên mặt biển, sóng vỗ cuộn trào, giống như tâm trạng kích động của nàng lúc này. Nàng bắt đầu hoảng loạn. Cảnh tượng này — sao lại giống hệt giấc mộng của nàng?Bắc Minh hải ngục?Trong truyền thuyết, Bắc Minh hải ngục là một không gian vô tận, một nhà tù biển không có giới hạn, không thể bay ra, không thấy ánh sáng, là sự tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất.Kinh Nhan vẫn nắm chặt tay nàng, lúc này mới phát hiện bản thân đang ghì chặt tay Sở Ly Ca, liền lập tức buông ra, lùi về sau một chút, đồng thời quay đi để che đôi tai đã ửng hồng. Vừa mới ra khỏi bí cảnh đã bị cuốn vào một lực lượng kỳ quái — chẳng lẽ..."Có người đã bày sẵn cạm bẫy chờ ngươi."Kinh Nhan chắc chắn. Và nàng càng chắc chắn rằng điều kiện kích hoạt bẫy chính là không gian truyền tống do Sở Ly Ca mở ra. Người bày trận là nhằm vào Sở Ly Ca, còn nàng — vì đi theo nàng ấy mà rơi vào bẫy này."Đây là Bắc Minh hải ngục."Sở Ly Ca khựng lại, hít sâu một hơi:
"Ta từng mơ thấy nơi này... và trong mơ cũng là ta cùng ngươi ở bên nhau.""Vừa ra khỏi bí cảnh đã bị cuốn vào bẫy, bị nhốt trong một không gian được dựng sẵn..."Giờ thì nàng đã hiểu vì sao lại không thấy Lạc Phi Thư — bởi vì nàng và Lạc Phi Thư vốn không còn cùng ở trong một không gian nữa."Ừ."Kinh Nhan đảo mắt nhìn xung quanh — biển cả vô biên vô hạn, ngay cả bóng dáng Vô Vọng Sơn cũng chẳng thấy đâu. Trên đầu là sấm chớp rền vang, mặt biển u ám không ánh mặt trời hay ánh trăng."Là ai... là ai muốn đẩy ta vào chỗ chết như thế này?"Sở Ly Ca nhíu mày, trong lòng vừa hoảng sợ vừa bất an. Nàng ghét bóng tối, ghét loại tuyệt vọng không biên giới này. Gió biển quất đến đau rát làn da."Chúng ta sẽ thoát ra được."Kinh Nhan chỉ nói một câu đơn giản, lại khiến lòng Sở Ly Ca như được trấn an. Nàng nhìn về phía người kia — bạch y tung bay, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Gió biển thổi tung áo nàng, nhưng không thể thổi tan sự trấn tĩnh trong đôi mắt kia.Ít nhất... lần này nàng không còn phải một mình.Gió biển dữ dội như dao, chém rát vào da thịt. Kinh Nhan dưới vẻ mặt bình tĩnh giấu đi một tia lạnh lẽo nơi đáy mắt.Trong trí nhớ của nàng, có thể dựng nên loại không gian bẫy rập này chỉ có hai người — một là Đế Thừa, một là Tam Hoang Thần Quân. Nàng không nói điều đó với Sở Ly Ca, bởi vì sợ mình không chịu nổi lửa giận của nàng ấy, cũng không biết nên đối mặt thế nào. Nàng không muốn khiến mọi chuyện tệ hơn nữa.Có lẽ, nàng vẫn ích kỷ — ích kỷ đến mức muốn bảo vệ bề ngoài tốt đẹp của Thần tộc."Vậy phải làm sao để ra ngoài? Ngươi có cách không?"Sở Ly Ca hoàn toàn không có manh mối, đầu óc đã rối bời. Trong thứ tuyệt vọng không biên giới này, nàng chỉ cảm nhận được sự sợ hãi, đến mức không khí cũng như trở nên loãng hơn.Thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Sở Ly Ca đã đẫm mồ hôi mỏng, Kinh Nhan tiến lại gần, nhẹ giọng an ủi:"Đừng sợ."Thành thật mà nói, trong lòng nàng có chút áy náy — bởi vì những việc Thần tộc từng làm.Có lẽ... những lời Côn Vưu nói, đều không phải là dối trá."Tại sao ngươi lại sợ đến thế?"Sở Ly Ca vốn là người từng trải bao phong ba bão táp, sao lại chỉ vì bị nhốt một lúc mà hoảng loạn đến vậy? Điều đó thật không giống nàng. Khi nãy ở rãnh biển cũng vậy — sao nàng lại sợ bóng tối?"Ta..."Sở Ly Ca cắn môi, không muốn nhắc lại chuyện đó. Nhưng dưới ánh mắt ôn nhu và lo lắng của Kinh Nhan, nàng cuối cùng cũng không nén nổi mà thốt lên:"Ta từng bị giam trong địa ngục hắc ám vô tận.""Suốt ba năm."
"Ta cảm nhận được ấn ký của mãnh thú kia ở ngay nơi này."Kinh Nhan dẫn Sở Ly Ca đi về phía bên phải. Dọc đường đi, không ít hài cốt lẫn trong đất, là những mảnh xương cá hình thù kỳ quái, đều là những sinh vật vô danh trong biển sâu này. Càng đi, hài cốt càng chất đầy, kết thành một ngọn núi nhỏ bằng xương trắng, giao thoa đan xen chằng chịt với nhau, toàn bộ đều chìm sâu trong khe vực tối tăm.Sở Ly Ca định đưa tay chạm vào đống xương đó, lúc này mới chợt nhớ ra tay mình vẫn bị Kinh Nhan nắm lấy, liền buông bỏ ý định ấy. So với những bộ hài cốt đó, lòng bàn tay của Kinh Nhan vẫn khiến người lưu luyến hơn nhiều.Vượt qua núi xương, hai người tìm được một cái thú ấn màu vàng kim hình con rắn chín đầu. Hai người nhìn nhau, đều hiểu rõ con hung thú đang ẩn nấp trong khe vực này là thứ gì."Nếu như ta không học được trận pháp kia, thì đúng là rất không ổn rồi."Sở Ly Ca tưởng tượng cảnh mình không biết trận pháp — như vậy thì Côn Vưu có thể triệu hồi tàn hồn của Tương Liễu đến, hai người bọn họ dù liên thủ, khả năng chiến thắng cũng bị kéo xuống cực thấp.Tương Liễu không phải loại dị thú như Lục Dực Phi Hổ có thể dễ dàng đối phó, huống hồ chỉ là tàn hồn thôi mà đã có thể ngưng tụ ra thú ấn, rõ ràng là cực kỳ nguy hiểm. Không chừng còn có thể nghiền nát cả hai người họ. Chỉ tiếc rằng, tàn hồn Tương Liễu và sinh mệnh của Côn Vưu đã liên kết, chủ tử đã chết thì thuộc hạ cũng tiêu vong."Ngươi hấp thu đi."Kinh Nhan nói xong thì buông tay Sở Ly Ca ra, lui về sau một bước, nhưng vẫn không rời đi quá xa, để ngọn nghiệp hỏa có thể chiếu sáng cho nàng."Ngươi không hấp thu sao?""Không."Thấy dáng vẻ kiên định của Kinh Nhan, Sở Ly Ca liền hiểu được nàng đang nghĩ gì. Nói cho cùng, Côn Vưu cũng là người của Thần tộc, mà tất cả nơi này... rất có thể là do Đế Thừa tạo thành. Thú ấn kia, Kinh Nhan tất nhiên cảm thấy không xứng để nhận.Nhưng Sở Ly Ca thì không hề cảm thấy xấu hổ.Nếu Kinh Nhan đã nhường, nàng cũng không nhiều lời, lập tức vươn tay, hai tay ôm lấy thú ấn to bằng nắm tay kia. Linh lực chảy ngược, thú ấn màu vàng kim như kim khí bị hòa tan, chậm rãi thấm vào lòng bàn tay Sở Ly Ca, hoàn toàn dung nhập vào cơ thể nàng.Chỉ sau nửa khắc, thú ấn hoàn toàn biến mất, hóa thành một phần sức mạnh thuộc về nàng."Đi thôi."Kinh Nhan đưa tay ra. Sở Ly Ca ngẩn người, rồi lập tức hiểu ý, cũng vươn tay ra, để mặc cho Kinh Nhan nắm lấy tay mình. Khi Kinh Nhan dẫn nàng rời khỏi khe biển, Sở Ly Ca vẫn không nhịn được nghiêng lại gần nàng:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi dịu dàng như vậy, chắc là người của Thần tộc không ai biết đâu nhỉ?"Kinh Nhan không đáp, vẫn ngẩng đầu nhìn lên phía trên, làm như không nghe thấy lời Sở Ly Ca. Nhưng người kia lại tiếp tục hỏi:"Ngươi đối với người khác cũng sẽ dịu dàng như vậy sao?"Sở Ly Ca khẽ giật tay mình ra khỏi tay Kinh Nhan, ý như muốn hỏi: "Loại nào?"Kinh Nhan vẫn im lặng, mãi đến khi rời khỏi khe vực, mới buông tay nàng ra, nói:"Nếu không có ngươi đi ngược trận pháp, chúng ta đã không thể rời khỏi bảo khố kia. Chuyện như vậy..."Kinh Nhan giơ tay mình lên, bàn tay trắng trẻo thuần khiết với đường nét thanh tú vươn ra trước ngực Sở Ly Ca. Những ngón tay dài thon thả, không để móng, được chăm sóc sạch sẽ — như chính con người nàng, đơn giản mà thanh tịnh:"Cũng chỉ là chuyện nhỏ, không đáng gì."Nói xong, Kinh Nhan đang định mở truyền tống môn thì bị Sở Ly Ca cản lại."Chờ đã, ta còn chuyện muốn nói với ngươi.""Chuyện gì?""Ta nghĩ, ngươi chắc cũng tò mò vì sao sau khi ta tỉnh lại, lại biết đạo môn kia sẽ phong ấn Lục Dực Phi Hổ."Kinh Nhan không đáp, nhưng im lặng của nàng cũng là một dạng thừa nhận."Nói thật thì... ta cũng không rõ chuyện đó là thế nào, nhưng những giấc mơ của ta... đôi khi thật đến mức như thể chúng từng xảy ra."Sở Ly Ca biết những việc ấy hẳn là chưa từng xảy ra. Nhưng loại cảm giác quen thuộc ấy lại khiến người ta khó mà bỏ qua được. Nàng nói tiếp:"Từ sau khi bế quan trước kỳ Hội Võ Thần Ma, khi tỉnh lại, ta cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Ví dụ như... nhìn ngươi cũng không còn thấy chán ghét như trước nữa."Kinh Nhan: "......"Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Kinh Nhan, Sở Ly Ca không nhịn được mà bật cười:"Ngươi làm sao lại lộ ra vẻ mặt đó chứ? Ta thật sự cảm thấy trước kia ngươi rất đáng ghét, vừa cứng nhắc vừa không biết nhân tình thế thái, suốt ngày chỉ biết quy củ quy củ quy củ, phiền muốn chết.""Bây giờ vẫn vậy."Kinh Nhan cảm thấy bản thân mình chưa từng thay đổi. Trong lòng nàng, quy củ vẫn luôn được đặt lên hàng đầu. Nàng không cho rằng có điều gì đã thay đổi cả."Ừ thì, bây giờ vẫn vậy, nhưng ta lại không thấy ngươi đáng ghét nữa."Sở Ly Ca nói xong, khẽ cười mấy tiếng, rồi nói:"Ta nói ngươi thú vị, không phải là đang trêu chọc ngươi, mà là thật lòng cảm thấy ngươi thú vị."Kinh Nhan im lặng. Nàng thật sự không cảm thấy mình có gì thú vị cả. Toàn bộ Thần giới đều biết nàng là một người khô khan, cứng nhắc. Dĩ nhiên, nàng cũng không phải từ đầu đã như vậy..."Rời khỏi nơi này rồi, chúng ta sẽ không thể nói chuyện phiếm như thế này nữa đâu."Sở Ly Ca nói đến đây thì ngưng lại, nét mặt trở nên nghiêm túc:"Cuối cùng ta khuyên ngươi một câu — hãy cẩn thận Đế Thừa."Nói rồi, nàng đưa tay lên, một không gian truyền tống màu đen hiện ra trong lòng bàn tay nàng. Chỉ thấy nàng nở nụ cười ranh mãnh:"Thiên Nguyên Thần Quân, lần sau nếu ngươi lại nghĩa vô phản cố* mà chắn trước người ta, ta thực sự muốn lấy thân báo đáp đó."(*) nghĩa vô phản cố (义无反顾): làm việc nghĩa không hề do dự, không ngoảnh lại.Kinh Nhan: "......"Thấy Kinh Nhan vẻ mặt khó xử không nói nên lời, Sở Ly Ca bật cười to, sau đó tặng nàng một cái hôn gió. Dù chỉ là hôn gió cách không, nhưng Kinh Nhan lại cảm thấy như có điều gì đó mềm mại rơi nhẹ trên má mình, giống như lần trước ở U Ma Cốc...Sở Ly Ca xoay người, hồng y tung bay, dứt khoát bước vào truyền tống môn, dáng đi tiêu sái quyết đoán, khiến Kinh Nhan trong khoảnh khắc chợt nhớ đến bóng hình kia — cũng từng kiên quyết như vậy, nghĩa vô phản cố.Kinh Nhan lắc đầu, vứt bỏ hình ảnh vừa thoáng hiện trong đầu, rồi bước vào truyền tống môn, đi theo Sở Ly Ca. Hai người rời khỏi bí cảnh, quay lại Vô Vọng Sơn... nhưng nơi đây —Không còn một bóng người.Lạc Phi Thư đâu?Rõ ràng Lạc Phi Thư đã nói sẽ chờ họ, sao giờ lại không thấy? Sở Ly Ca đảo mắt nhìn khắp nơi, mặt biển phủ kín sương mù dày đặc, chỉ có thể dùng thần thức dò xét, muốn tìm tung tích Lạc Phi Thư, nhưng thế nào cũng không thấy."Chuyện gì đang xảy ra vậy?"Sở Ly Ca xác định mình không mở sai truyền tống môn. Đây chính là Vô Vọng Sơn, cũng đúng là Bắc Minh — sao lại không có Lạc Phi Thư? Sở Ly Ca lập tức cảnh giác. Lạc Phi Thư tuyệt đối không thể nào rời đi mà không để lại gì cả — chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."Cẩn thận!"Một trận sương mù ập tới, Kinh Nhan lập tức kéo lấy Sở Ly Ca, cả hai bị cuốn vào trong sương mù. Các nàng như thể bị một luồng hấp lực kéo đi. Vô thức, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón đan chặt, các đốt ngón tay dùng sức ghì lại, sợ rằng sẽ bị tách ra bởi sức mạnh quỷ dị kia.Chuyện cũ còn chưa kết thúc, chuyện mới đã tới rồi!Sở Ly Ca thầm rủa trong lòng, không lâu sau, màn sương tản đi — các nàng bị kéo đến giữa biển, bị nhốt trong một vùng biển vô tận."Chuyện gì vậy..."Sở Ly Ca đứng trên mặt biển, sóng vỗ cuộn trào, giống như tâm trạng kích động của nàng lúc này. Nàng bắt đầu hoảng loạn. Cảnh tượng này — sao lại giống hệt giấc mộng của nàng?Bắc Minh hải ngục?Trong truyền thuyết, Bắc Minh hải ngục là một không gian vô tận, một nhà tù biển không có giới hạn, không thể bay ra, không thấy ánh sáng, là sự tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất.Kinh Nhan vẫn nắm chặt tay nàng, lúc này mới phát hiện bản thân đang ghì chặt tay Sở Ly Ca, liền lập tức buông ra, lùi về sau một chút, đồng thời quay đi để che đôi tai đã ửng hồng. Vừa mới ra khỏi bí cảnh đã bị cuốn vào một lực lượng kỳ quái — chẳng lẽ..."Có người đã bày sẵn cạm bẫy chờ ngươi."Kinh Nhan chắc chắn. Và nàng càng chắc chắn rằng điều kiện kích hoạt bẫy chính là không gian truyền tống do Sở Ly Ca mở ra. Người bày trận là nhằm vào Sở Ly Ca, còn nàng — vì đi theo nàng ấy mà rơi vào bẫy này."Đây là Bắc Minh hải ngục."Sở Ly Ca khựng lại, hít sâu một hơi:
"Ta từng mơ thấy nơi này... và trong mơ cũng là ta cùng ngươi ở bên nhau.""Vừa ra khỏi bí cảnh đã bị cuốn vào bẫy, bị nhốt trong một không gian được dựng sẵn..."Giờ thì nàng đã hiểu vì sao lại không thấy Lạc Phi Thư — bởi vì nàng và Lạc Phi Thư vốn không còn cùng ở trong một không gian nữa."Ừ."Kinh Nhan đảo mắt nhìn xung quanh — biển cả vô biên vô hạn, ngay cả bóng dáng Vô Vọng Sơn cũng chẳng thấy đâu. Trên đầu là sấm chớp rền vang, mặt biển u ám không ánh mặt trời hay ánh trăng."Là ai... là ai muốn đẩy ta vào chỗ chết như thế này?"Sở Ly Ca nhíu mày, trong lòng vừa hoảng sợ vừa bất an. Nàng ghét bóng tối, ghét loại tuyệt vọng không biên giới này. Gió biển quất đến đau rát làn da."Chúng ta sẽ thoát ra được."Kinh Nhan chỉ nói một câu đơn giản, lại khiến lòng Sở Ly Ca như được trấn an. Nàng nhìn về phía người kia — bạch y tung bay, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Gió biển thổi tung áo nàng, nhưng không thể thổi tan sự trấn tĩnh trong đôi mắt kia.Ít nhất... lần này nàng không còn phải một mình.Gió biển dữ dội như dao, chém rát vào da thịt. Kinh Nhan dưới vẻ mặt bình tĩnh giấu đi một tia lạnh lẽo nơi đáy mắt.Trong trí nhớ của nàng, có thể dựng nên loại không gian bẫy rập này chỉ có hai người — một là Đế Thừa, một là Tam Hoang Thần Quân. Nàng không nói điều đó với Sở Ly Ca, bởi vì sợ mình không chịu nổi lửa giận của nàng ấy, cũng không biết nên đối mặt thế nào. Nàng không muốn khiến mọi chuyện tệ hơn nữa.Có lẽ, nàng vẫn ích kỷ — ích kỷ đến mức muốn bảo vệ bề ngoài tốt đẹp của Thần tộc."Vậy phải làm sao để ra ngoài? Ngươi có cách không?"Sở Ly Ca hoàn toàn không có manh mối, đầu óc đã rối bời. Trong thứ tuyệt vọng không biên giới này, nàng chỉ cảm nhận được sự sợ hãi, đến mức không khí cũng như trở nên loãng hơn.Thấy khuôn mặt tuyệt sắc của Sở Ly Ca đã đẫm mồ hôi mỏng, Kinh Nhan tiến lại gần, nhẹ giọng an ủi:"Đừng sợ."Thành thật mà nói, trong lòng nàng có chút áy náy — bởi vì những việc Thần tộc từng làm.Có lẽ... những lời Côn Vưu nói, đều không phải là dối trá."Tại sao ngươi lại sợ đến thế?"Sở Ly Ca vốn là người từng trải bao phong ba bão táp, sao lại chỉ vì bị nhốt một lúc mà hoảng loạn đến vậy? Điều đó thật không giống nàng. Khi nãy ở rãnh biển cũng vậy — sao nàng lại sợ bóng tối?"Ta..."Sở Ly Ca cắn môi, không muốn nhắc lại chuyện đó. Nhưng dưới ánh mắt ôn nhu và lo lắng của Kinh Nhan, nàng cuối cùng cũng không nén nổi mà thốt lên:"Ta từng bị giam trong địa ngục hắc ám vô tận.""Suốt ba năm."