[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 32



Sở Ly Ca rất nhanh đã rơi vào cảnh trong mộng. Lần này, không phải là bóng tối, mà là một mảnh sương mù.

Trước mắt nàng mờ mịt, tựa như bị phủ bởi một tầng sương mờ dày đặc. Muốn nhìn rõ, nhưng lại chỉ có thể cảm nhận được cả cơ thể như mất đi tri giác.

Trong mộng, phần lớn thời gian nàng đều ở trong trạng thái phiêu đãng, lơ lửng. Nhưng lần này, nàng cảm thấy bản thân đang nằm trên mặt đất, dường như có ai đó đang ôm lấy mình — chỉ là thân thể nàng đã dần trở nên tê liệt, mất cảm giác.

Lại là một giấc mộng quá mức chân thật.

Mắt nàng đã không còn nhìn rõ bất kỳ thứ gì, điều đó khiến Sở Ly Ca cảm thấy hoảng hốt, như thể thế giới quanh nàng đang mất dần màu sắc, đang khô héo từng chút một.

"Cốt cách ngươi... quả nhiên là đẹp nhất thế gian."

Đó là giọng nói của chính nàng. Sở Ly Ca suýt nữa không nhận ra — bởi vì âm thanh ấy khàn đục, như dòng sông cạn nước, đã mất đi sự quyến rũ vốn có.

Sở Ly Ca cảm nhận được thân thể mình khẽ động, là do có người ôm nàng. Nhưng ngay cả nhiệt độ cơ thể đối phương, nàng cũng không cảm nhận được, như thể bản thân đã hóa thành một u hồn.

Khi nàng còn đang hoang mang, hình ảnh trong mộng lại một lần nữa thay đổi. Lần này, nàng lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy cảnh tượng cũ — phàm nhân bị tàn sát, huyết vụ tràn ngập trong không khí, thế nhưng lại không hề thấy Thiên Đạo Cổ Thần xuất hiện ngăn cản.

Tại sao lại xảy ra chuyện này?

Ngay sau đó, nàng lại rơi vào một giấc mộng khác. Lần này, nàng đứng trên biển, dưới chân là sóng lớn cuộn trào, trên đầu là tiếng sấm vang dội. Ở đây không có mặt trời, thiên địa u ám. Nàng đứng giữa biển cả mênh mông, trông thật nhỏ bé. Nơi này không phải Yêu Ma Hải, mà là Bắc Minh — nơi Côn Bằng làm tổ.

Nhưng nàng không phải người duy nhất. Kinh Nhan đang đứng trước mặt nàng. Kinh Nhan cúi đầu nhìn mặt biển cuồng loạn kia, như thể nó có thể nuốt chửng mọi thứ bất cứ lúc nào. Ngay cả gió biển cũng dữ dội đến mức khiến người ta sợ hãi.

"Chúng ta phải chạy khỏi đây."

Cái gì?

Sau câu nói đó của Kinh Nhan, Sở Ly Ca bắt đầu hoài nghi — chẳng lẽ chính mình đang bị giam giữ ở nơi này?

Chẳng lẽ đây là... Bắc Minh Hải Ngục?

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, Sở Ly Ca bỗng giật mình tỉnh lại. Một cơn đau nhói quặn lên trong tim khiến nàng co quắp cả người, suýt nữa bật thành tiếng. May mà cơn đau ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt. Dường như cơn đau trong hiện thực và trong mộng đang đan xen với nhau.

"Tôn Chủ!"

Giọng của Huyễn Nữ hoàn toàn kéo Sở Ly Ca về thực tại. Nàng ngồi bật dậy trên giường, toàn thân nặng nề, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Huyễn Nữ có vẻ lo lắng, khẽ hỏi:

"Tôn Chủ cảm thấy không khỏe sao?"

Dù không thể nhìn thấy, nhưng Huyễn Nữ vẫn có thể nhận ra hơi thở hỗn loạn của Sở Ly Ca, ngay cả linh lực quanh nàng cũng đang rối loạn, giống như bị thứ gì đó làm chấn động.

"Không sao."

Sở Ly Ca thở dài, ôm lấy chiếc chăn vào lòng, hai chân co lại, đầu nhẹ nhàng tựa lên gối, mệt mỏi nói:

"Ngươi có hiểu những giấc mộng đó mang ý nghĩa gì không?"

Người đời đều biết Thực Mộng Sư có thể đi vào giấc mộng của người khác và "ăn" mộng, nhưng Huyễn Nữ còn có một thiên phú đặc biệt — đó là giải mộng. Từ khi Ma tộc đi đến nơi hoang vu, linh lực suy yếu, thần thức của họ cũng dần kém đi, khiến mộng mị nhiều hơn nhưng lại chẳng còn ý nghĩa gì. Vì thế, khả năng giải mộng của Huyễn Nữ, chỉ có số ít người biết đến.

Huyễn Nữ im lặng hồi lâu, sắc mặt trầm trọng, như muốn nói lại thôi. Điều đó khiến Sở Ly Ca cảm thấy có điều bất ổn:

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôn Chủ."

Chỉ một tiếng gọi khẽ ấy thôi đã khiến cảm xúc Sở Ly Ca ổn định lại. Nhưng ngay sau đó, lời của Huyễn Nữ lại khiến nàng chấn động.

"Vừa rồi, thứ ngài trải qua — không phải mộng, mà chỉ là... nửa mộng."

"Nửa mộng? Là sao?"

Sở Ly Ca chưa từng nghe qua cách nói như vậy — mộng thì là mộng, sao lại có cái gọi là "nửa mộng"?

"Nửa mộng tức là những ký ức được tái hiện lại dưới hình thức giấc mộng. Mộng chỉ là con đường truyền tải, không phải nội dung."

Nói đến đây, Huyễn Nữ nhíu mày, như gặp phải một vấn đề nan giải:

"Nói cách khác, những gì Tôn Chủ thấy vừa rồi... không phải mộng, mà là ký ức của ngài."

"Cái gì?!"

Sở Ly Ca toát mồ hôi lạnh. Ký ức của chính mình sao?

Không thể nào! Nàng rõ ràng chưa từng trải qua những điều đó. Thế gian chưa từng bị hủy diệt như vậy, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.

"Không thể nào."

Sở Ly Ca quả quyết phủ nhận, không chút do dự. Nhưng Huyễn Nữ cũng không phản bác, chỉ dịu giọng nói:

"Chính vì điều đó, ta mới cảm thấy nghi hoặc. Ta có thể nhìn thấy giấc mộng của Tôn Chủ thông qua con đường mộng cảnh, nhưng... ta cũng không tin Tôn Chủ từng trải qua chuyện ấy."

"Chẳng lẽ là phán đoán sai?"

Sở Ly Ca tiếp lời: "Hay là... chỉ là mộng tiên đoán?"

"Không. Ta không đoán sai."

Huyễn Nữ rất chắc chắn về năng lực của mình, dù cho chuyện này quá mức khó hiểu. Nàng tiếp tục:

"Đó thật sự là một 'nửa mộng'. Những ký ức đó thực sự tồn tại trong thần thức của Tôn Chủ, nhưng kỳ lạ là — Tôn Chủ lại chưa từng thật sự trải qua chúng."

Nói đến đây, Huyễn Nữ thở dài, giọng pha chút áy náy:

"Bởi vì là nửa mộng... ta không thể ăn được nó. Cũng không thể giúp gì cho Tôn Chủ."

Sở Ly Ca thấy mọi thứ ngày càng mơ hồ. Những hình ảnh trong mộng không phải là hư ảo — mà là ký ức?

Quá kỳ lạ. Ví dụ như lần ở Thần Cấm Giới, hay khi đối mặt với Chướng Quỷ — mọi thứ rất giống, nhưng kết cục lại khác.

Trước đây, nàng nghĩ đó là mộng tiên đoán. Nhưng nay, qua lời Huyễn Nữ... đó lại là "nửa mộng".

Ôm chăn trong ngực, Sở Ly Ca không ngừng hồi tưởng những hình ảnh trong mộng. Chúng giống như đang nhắc nhở nàng rằng: đó không phải là mộng.

Như thể bản thân đang chìm trong ảo ảnh.

"Tôn Chủ, ta chỉ biết được chừng đó."

Huyễn Nữ cũng không thể giải thích hết. Dù là Thực Mộng Sư mạnh nhất hiện tại, nàng cũng chưa từng gặp chuyện kỳ quái thế này. Nhưng nàng tin rằng: mọi chuyện đều có nguyên nhân. Dù là giấc mộng — cũng không ngoại lệ.

Những "nửa mộng" kia nhất định đang ẩn giấu một chân tướng nào đó. Một ngày nào đó, Tôn Chủ sẽ hiểu ra. Còn hiện tại, điều duy nhất nàng có thể làm, là giúp Sở Ly Ca nhận ra điều đó.

"Ừm."

Sở Ly Ca đưa tay che trán, chợt thấy Huyễn Nữ đang chuẩn bị rời đi, liền gọi:

"Chuyện này... đừng nói cho ca ta biết."

"Tất nhiên."

Huyễn Nữ vốn không phải người lắm lời, tất nhiên sẽ không nói cho Sở Thất Sát. Huống chi đã được dặn dò, cho dù Sở Thất Sát có hỏi, nàng cũng sẽ không tiết lộ.

Sau khi Huyễn Nữ rời đi, Sở Ly Ca lại nằm xuống giường, mắt dõi theo làn màn sa mỏng lượn lờ bên mép giường, tựa như tầng sương mù mờ ảo.

Bất chợt, nàng cảm thấy... có điều gì đó không thật.

Nếu đó thực sự là "nửa mộng", những ký ức ấy đã bị chôn sâu trong thần thức...

Vậy thì rốt cuộc — mình đã quên mất điều gì?

Đã từng xảy ra chuyện gì?

Cửu Tiêu, có một nơi xa xôi và cô độc nhất giữa cõi Thượng — gọi là Võ Thần Sơn.

Võ Thần Sơn là nơi cư ngụ của tộc Thần Hoàng. Phía Bắc là biển hoa Vô Ưu, phía Đông là làng mạc Thần Hoàng, còn phía Tây và Nam là trường luyện võ — nơi tộc Thần Hoàng dùng để tu luyện và khảo nghiệm.

Tộc Thần Hoàng mang huyết mạch của phượng hoàng viễn cổ. Dù dòng máu ấy đã trở nên loãng, nhưng chỉ cần một chút cũng đủ để được trời ban thiên phú vượt trội. Họ bẩm sinh đã có thể triệu hồi nghiệp hỏa, tu luyện nhanh gấp nhiều lần người thường, và có thể nhanh chóng nắm bắt các loại pháp thuật — là chủng tộc khiến vô số thần tộc khác phải ngưỡng vọng.

Phòng của Kinh Nhan nằm ở khu Bắc thôn Thần Hoàng, nơi không có bất kỳ hàng xóm nào, chỉ có một ngôi nhà gỗ nhỏ cô độc giữa núi non sông nước. Khu vực đó phong cảnh hữu tình, một con đường mòn nhỏ dẫn đến tận nơi, xung quanh trồng đầy hoa Vô Ưu, phía sau còn có một con suối nhỏ, cảnh sắc vô cùng tĩnh lặng.

Từ khi trở về từ Nhân giới, Kinh Nhan chưa từng bước ra khỏi phòng. Việc nàng bị thương chỉ có Kinh Vũ Yên biết, và người mang thuốc đến cũng chỉ là nàng.

Hôm nay, khi ánh sáng đầu tiên vừa le lói qua tán cây vào giờ Tý, Kinh Vũ Yên đã nhẹ nhàng gõ cửa:

"Nhan Nhi, ta mang thuốc đến cho ngươi."

Nói xong, nàng như thường lệ đặt thuốc trước cửa. Vừa cúi xuống thì cánh cửa gỗ chợt mở ra.

"Tộc trưởng."

Kinh Nhan đỡ lấy Kinh Vũ Yên đứng dậy, nhận lấy thuốc từ tay nàng. Kinh Vũ Yên nhẹ giọng nói:

"Sắc mặt của ngươi đã khá hơn rồi, có vẻ hồi phục rất thuận lợi."

Nàng vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Kinh Nhan trở về hôm đó — vết máu đen, gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt vì mất máu, mái tóc bết mồ hôi dính vào mặt, cả người đầy vẻ chật vật, yếu ớt khiến nàng kinh hãi không thôi.

Giờ đây, khi thấy Kinh Nhan đã khôi phục thần thái như xưa, phong thần tuấn lãng, nàng mới thấy an lòng hơn phần nào. Dù vậy, Kinh Nhan chưa từng nhắc lại chuyện ngày hôm đó — kể cả những việc liên quan đến Chướng Quỷ, và Kinh Vũ Yên cũng không hỏi. Với nàng, chuyện qua rồi thì nên để qua.

"Tộc trưởng, ta có một chuyện chưa rõ."

Kinh Nhan mời Kinh Vũ Yên vào nhà gỗ. Dù nhìn ngoài trông như một căn phòng gỗ đơn sơ, bên trong lại là một tứ hợp viện rộng rãi. Đây là nhờ Càn Khôn Thuật — tương tự túi trữ vật, sử dụng không gian nhỏ để chứa đựng những vật thể lớn — một loại thần thuật cao cấp của Thần tộc.

Trong viện trồng đầy hoa Vô Ưu, tuy đơn sơ nhưng rất hợp với tính cách giản dị của Kinh Nhan. Trước viện là đại sảnh, hai bên có hành lang, phía sau là phòng ngủ nàng thường lui tới.

Hương hoa Vô Ưu nhẹ nhàng bay tới khiến người ta cảm thấy thư thái. Hoa này có ba màu: trắng, đỏ nhạt và lam nhạt. Trước đây, Kinh Nhan chỉ trồng hoa trắng, nhưng lần này, Kinh Vũ Yên phát hiện nàng đã trồng thêm cả hoa đỏ nhạt.

"Ngươi từ bao giờ bắt đầu trồng hoa Vô Ưu màu đỏ nhạt vậy?"

Kinh Vũ Yên cũng rất thích loài hoa này. Nhìn cả khoảng sân tràn ngập hoa, lòng nàng cũng vui vẻ hơn vài phần.

"Gần đây rảnh rỗi không có việc gì, nên trồng thêm một ít."

"Trước đây chẳng phải ngươi chỉ thích hoa màu trắng sao?"

Kinh Nhan khẽ khựng lại, bước chân không dừng, nhưng khóe mắt lại lướt nhẹ về phía rặng hoa đỏ nhạt:

"Ta phát hiện... màu đỏ cũng rất đẹp."

Kinh Vũ Yên gật đầu đồng tình.

Đi qua sân, Kinh Nhan dẫn nàng vào đại sảnh. Đại sảnh được xây hoàn toàn bằng gỗ Xích Mộc đỏ sẫm, bố trí đơn giản: một bức bình phong, một bàn, hai ghế ở giữa sảnh, hai bên đặt thêm trường kỷ và bàn trà, tất cả đều làm từ gỗ Thần Lôi Cửu Tiêu.

Kinh Nhan vận bạch y phiêu dật, bước đến bàn ngồi xuống, rót cho Kinh Vũ Yên một chén trà.

"Nhan Nhi, chuyện gì khiến ngươi thắc mắc?"

Trà là Thiên Dương Trà Cửu Tiêu, rất phù hợp với Thần Hoàng nhất tộc, uống lâu dài còn giúp tăng cường tu vi.

"Thần tộc có thể mộng thấy tiên đoán không?"

"Có thể." — Kinh Vũ Yên trả lời chắc chắn, sau đó nói thêm:

"Nhưng tộc Thần Hoàng rất hiếm khi xuất hiện tiên đoán mộng."

"Vì sao?"

"Để hình thành mộng tiên đoán cần hai điều kiện: thứ nhất là linh lực cực thịnh, thứ hai là huyết mạch truyền thừa."

"Huyết mạch truyền thừa?"

Về điều kiện thứ nhất, Kinh Nhan từng nghe qua. Nhưng điều thứ hai thì rất ít người nhắc đến.

"Huyết mạch càng thuần khiết, mộng tiên đoán càng liên quan đến đại cục thiên hạ. Chúng ta chỉ mang huyết mạch phượng hoàng đã loãng, nên nếu xuất hiện mộng tiên đoán, thì nhất định là việc cực kỳ trọng đại."

"Vì thế, tộc Thần Hoàng rất hiếm khi có mộng tiên đoán."

Nói đến đây, Kinh Vũ Yên khẽ cau mày, hỏi dò:

"Ngươi cảm thấy... ngươi đã từng có mộng tiên đoán?"

"Không có."
Kinh Nhan lắc đầu, nét mặt mơ hồ, đáp nửa thật nửa đùa:

"Chỉ là trong Thượng Cổ Bí Cảnh, ta thấy có người mơ mà phản ứng dữ dội... nên nghi là mộng tiên đoán."

"Ai?"

Kinh Nhan làm bộ suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng thở dài:

"Không nhớ rõ."

Người trong Thượng Cổ Bí Cảnh quá nhiều. Nếu chỉ lướt qua, thì quên cũng là bình thường. Không có gì quá nghiêm trọng, nên Kinh Vũ Yên cũng không hỏi thêm.

Ánh mắt nàng dừng lại ở bả vai trái của Kinh Nhan:

"Vết thương đã đỡ hơn chưa?"

"Ừm, thuốc tộc trưởng đưa rất hiệu nghiệm."

Kinh Nhan cũng không nói dối. Nàng vốn có thiên phú hơn người, lại được Kinh Vũ Yên tận tâm bồi dưỡng, dĩ nhiên những thứ nàng nhận được đều là tốt nhất — bao gồm cả linh dược.

"Tộc trưởng, còn một chuyện nữa."

"Ừ?"

"Ta muốn mượn xem ghi chép về việc Thần tộc rời khỏi Thần Cảnh."


Chương trước Chương tiếp
Loading...