[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 30
"Phụt ——!"Sở Ly Ca phun ra một ngụm máu đen, nhăn mặt nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu:
"Đắng chết mất."Nàng quay đầu nhìn Kinh Nhan. Người kia đang ngẩng đầu nhìn tượng Nữ Oa, ánh mắt xa xăm mông lung, bên trong đọng ánh nước, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn thành lệ. Vài sợi tóc đen thấm mồ hôi dính vào xương quai xanh của nàng, lúc này hai người gần gũi đến mức như gắn liền nhau.Bàn tay Sở Ly Ca vẫn đan chặt lấy tay Kinh Nhan. Người kia lại như đang nắm chặt một cọng cỏ cứu mạng, mặc cho mình là một khối gỗ mục trôi sông, chỉ mong tìm được một sự cứu rỗi.Nhưng... cứu rỗi cái gì?Ánh mắt Sở Ly Ca rơi vào miệng vết thương nơi vai trái của Kinh Nhan, nơi ấy máu đen đã chuyển sang đỏ thắm, tươi rói như hoa nở, chỉ là vẫn còn phảng phất khí tức âm độc màu xanh sẫm, như hồn ma oan khuất dai dẳng không tan.Kinh Nhan thấy Sở Ly Ca mãi chưa hành động tiếp, mới từ từ cúi đầu nhìn xuống nàng. Trong ánh mắt vẫn mang theo một chút tủi thân — nàng cũng không nghĩ tới, khoảng cách giữa mình và Sở Ly Ca lại gần như thế.Thân hình nàng hơi nghiêng, vòng eo mềm mại tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Khuôn mặt gần sát vai trái, vốn định nhìn miệng vết thương của chính mình, nhưng vừa cúi đầu đã chạm ngay ánh mắt của Sở Ly Ca.Hơi thở hai người đan xen, môi của người kia còn dính máu của nàng, vừa yêu mị lại vừa tà khí. Giống như chỉ cần Kinh Nhan ngẩng đầu lên, liền có thể chạm môi nhau trong khoảnh khắc.Không... Kinh Nhan bỗng hoảng hốt. Sao nàng lại có loại suy nghĩ này?Sở Ly Ca bắt được ánh mắt bối rối hoảng hốt như nai con kia, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra ý cười dịu dàng mơ hồ. Ngay cả ánh mắt cũng trở nên lả lơi dụ hoặc. Nàng nhìn vào đôi môi đã mất huyết sắc của Kinh Nhan — tựa như đóa hoa đã khô héo, khiến người ta muốn che chở, thương tiếc.Kinh Nhan đương nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chẳng hề che giấu đó của Sở Ly Ca, cũng rõ ràng cảm thấy một luồng dục vọng mờ ám đang lan ra từ thân thể đối phương. Ma tộc vốn không giỏi che giấu dục vọng, đặc biệt là Sở Ly Ca.Ngay lập tức, nàng rút tay khỏi tay Sở Ly Ca, lạnh giọng nói:
"Ngươi đừng làm điều gì vô lễ."Kinh Nhan dường như dốc toàn lực để đẩy nàng ra, nhưng lực đạo kia lại nhẹ đến mức yếu ớt, bàn tay đánh lên vai Sở Ly Ca cũng chỉ như một cái vuốt ve. Rõ ràng là cự tuyệt, nhưng lại mang theo một chút mềm mại không nên có.Sở Ly Ca vội vàng đứng dậy, hai tay giơ cao lên như thể đầu hàng, vẻ mặt vô tội:
"Ta chỉ là đang giúp ngươi chữa thương mà."Kinh Nhan thấy nàng thật sự không tiếp tục lại gần, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Cả người kiệt sức, nàng khẽ dựa vào bệ tượng Nữ Oa, điều chỉnh hơi thở, gom lại thần trí.Sở Ly Ca liếc nhìn miệng vết thương của nàng, thấy nàng vẫn còn cau mày vì đau, liền nói:
"Vết thương của ngươi bề ngoài vẫn còn sót lại chút độc khí, tuy không ăn sâu vào xương, nhưng ta sẽ giúp ngươi dùng linh lực tẩy sạch.""Không cần."Kinh Nhan muốn kéo quần áo lại, nhưng tay vừa nhấc lên đã phát hiện ngón tay nặng như chì, run rẩy không nghe theo điều khiển. Sở Ly Ca thở dài một tiếng, cúi người tiến đến, không để nàng từ chối, liền giúp nàng mặc lại từng lớp áo.Từ áo trong, nội y đến áo khoác ngoài, từng lớp được sửa sang cẩn thận, cuối cùng là buộc chặt đai lưng. Sở Ly Ca nói:
"Ngươi vận công ép độc ra đi, hiện tại chắc là có thể tự làm rồi."Buộc xong đai lưng, nàng đi đến mở cửa. Một luồng gió lạnh tràn vào, như cuốn theo cả bóng tối ngoài kia ùa vào, khiến không khí trở nên vừa lạnh lẽo vừa quạnh hiu.Kinh Nhan ngồi xếp bằng, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Sở Ly Ca, sau đó nhắm mắt bắt đầu vận công trị thương. Linh lực trong cơ thể nàng dần dần tụ lại.Sở Ly Ca khoanh tay đứng yên. Như nhớ ra điều gì, nàng búng tay một cái, cây dù Vô Thường lập tức bay đến lơ lửng trên đầu nàng."Ngươi định đi đâu?"Kinh Nhan không mở mắt, nhưng vẫn cảm giác được Sở Ly Ca định rời khỏi miếu Nữ Oa, trong lòng khẽ siết lại."Yên tâm, ta không đi đâu."Dứt lời, Sở Ly Ca liền búng một đạo linh lực vào ngoài cửa, hóa giải khí lạnh và âm khí tràn vào, khiến không khí lập tức ấm lên vài phần. Sau đó nàng đóng cửa lại, quay về ngồi bên bàn thờ, hai chân dài thon trắng muốt giao nhau nhẹ nhàng đung đưa trước mặt Kinh Nhan."Vừa rồi, tim ngươi đập rất nhanh."Câu nói đó được thốt ra cùng nụ cười nửa miệng, như thể cố ý trêu chọc Kinh Nhan, muốn nàng thừa nhận điều gì đó. Dù Kinh Nhan vẫn nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của Sở Ly Ca, cùng tiếng cười nửa đùa nửa thật ấy.Nàng không trả lời. Tim đập nhanh vì điều gì, cuối cùng cũng chìm vào bóng tối, không ai rõ được.Là do cơn đau, do độc dược, hay là do những cảm xúc sâu kín không thể gọi tên?Sở Ly Ca không nói thêm gì nữa.Cho đến một lúc sau, sắc mặt Kinh Nhan dần trở lại bình thường, không còn vẻ yếu ớt tan vỡ như ban nãy. Nàng chậm rãi mở mắt, ánh nước trong mắt vẫn chưa hoàn toàn tan biến, vương trên hàng mi dài, khiến đôi mắt càng thêm quyến luyến mông lung.Kinh Nhan trời sinh đã có đôi mắt đào hoa, nhưng ánh mắt nàng luôn lãnh đạm, xa cách."Lần này, ngươi đã cứu ta."Trong lúc vận công, trong lòng nàng chẳng thể bình tĩnh nổi. Nàng nghĩ về trận chiến vừa rồi, tự trách bản thân chưa làm tròn nhiệm vụ ở đâu. Nhưng cũng không tránh khỏi nhớ đến hành động vừa rồi của Sở Ly Ca — dùng miệng hút độc vì mình.Cảm xúc ấy, mênh mang mà phức tạp, đến tận lúc này nàng vẫn chưa hiểu được đó là gì."Vậy... ngươi lại thiếu ta một ân tình rồi."Sở Ly Ca chống tay hai bên người, mặc dù trên bàn còn dính đầy tro hương, nàng cũng chẳng thèm để tâm."Ừ."Kinh Nhan hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi, dù đã kích hoạt nghiệp hỏa trận, triệu hồi ra hỏa long, nàng vẫn đánh rất cẩn trọng, chỉ sợ sẽ phá hủy các kiến trúc dưới chân. Giờ nghĩ lại, người trong thị trấn ấy giờ đã chết sạch, giữ lại mấy căn nhà trống thì có ý nghĩa gì? Có lẽ là nàng đã nghĩ nhiều quá.Trái lại Sở Ly Ca, mỗi lần ra tay đều chẳng màng hậu quả, chỉ cần thắng, chỉ cần đối phương chết là được. Vì vậy nàng không kiêng dè gì cả — đúng như bản tính ngạo mạn, cuồng vọng của nàng.Nhưng trong lòng Kinh Nhan vẫn cảm thấy, Sở Ly Ca không nên chủ động chui vào bụng con Quỷ Chướng kia. Làm vậy quá nguy hiểm."Bây giờ ta thực sự có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.""Chuyện gì?"Sở Ly Ca thu lại nụ cười, nhảy xuống khỏi bàn, xoay tay một cái, lò hương lập tức biến mất không dấu vết. Lúc này, Kinh Nhan mới để ý rằng trên người Sở Ly Ca cũng có vết thương — tay chân đều có vài vết rách nhỏ, xung quanh vẫn còn loang lổ những vệt máu đen.Nhưng nàng dường như chẳng hề hấn gì, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Chỉ thấy nàng nửa quỳ trước mặt Kinh Nhan, nói:"Ta muốn ngươi điều tra trong Thần tộc — rốt cuộc là ai có liên hệ với Nhân giới, ai là kẻ muốn giết ta."Kinh Nhan im lặng. Nàng biết Sở Ly Ca chắc chắn đã nghi ngờ Thần tộc, chỉ là không ngờ đối phương lại muốn nàng trực tiếp điều tra chuyện này."Nếu điều tra ra kết quả, ngươi không cần ra tay. Việc đó để ta tự xử."Sở Ly Ca đứng dậy, khoanh tay trước ngực, cây dù Vô Thường vẫn lơ lửng trên đầu nàng, không rời lấy nửa bước."Dù có kết quả hay không, nhân tình lần này của chúng ta xem như xóa bỏ.""Còn chuyện ta từng cứu Thanh Nguyệt Thần Quân..."Sở Ly Ca khẽ cười, cúi mắt nhìn Kinh Nhan, ánh mắt dừng lại trên làn mồ hôi mỏng nơi gương mặt nàng:"Ta vẫn chưa nghĩ ra nên đổi lấy gì, nghĩ ra rồi nói sau."Kinh Nhan chống vào tượng Nữ Oa, chậm rãi đứng lên, thở ra một hơi, hỏi:"Ngươi không từng nghĩ... nhân lúc ta suy yếu mà ra tay ư?"Còn chưa nói hết câu, Sở Ly Ca đã ngắt lời:"Tất nhiên là không."Nàng cười, tiếp:"Nếu ta muốn giết một người, thì cũng là đường đường chính chính ra tay. Ta không thèm dùng mấy thủ đoạn ti tiện đó."Nói xong, Sở Ly Ca chậm rãi nghiêng sát mặt lại gần Kinh Nhan, khiến Kinh Nhan giật mình lùi một bước. Chỉ thấy nữ nhân yêu mị kia cười khẽ:"Nói thật, tay của Thiên Nguyên Thần Quân thật sự rất mềm."Làn da cũng mềm, xương quai xanh cũng đẹp... nhưng Sở Ly Ca không nói những lời ấy ra miệng, chỉ sợ nàng kia da mặt mỏng, lại giận.Nói gì thì nói, lần này gặp lại Kinh Nhan, nàng dường như cảm nhận được rất nhiều cảm xúc — không còn hờ hững như xưa.Thật thú vị."Ngươi vì sao lại giữ tay ta không cho cử động?"Kinh Nhan vẫn còn bực — người này... chẳng lẽ cố tình sàm sỡ mình?"Nếu ta không giữ tay ngươi lại, ngươi vùng vẫy, độc sẽ lan nhanh hơn, vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao?"Sở Ly Ca ra vẻ nói hợp lý đến mức không thể phản bác, nhưng nụ cười nơi khóe miệng nàng lại khiến Kinh Nhan cảm thấy — chắc chắn nàng ta không nói thật toàn bộ."Ta phải đi."Kinh Nhan bước qua người Sở Ly Ca, lại bị nàng giữ tay lại:"Thiên Nguyên Thần Quân, có lúc thả lỏng một chút dục vọng, cũng không phải điều sai trái."Kinh Nhan hất tay nàng ra, tà áo tung bay, đẩy cửa bước vào màn đêm. Sở Ly Ca nhìn bóng dáng màu trắng đó càng lúc càng khuất xa trong bóng tối, bất giác thở dài.Người này... thật chẳng thẳng thắn chút nào.Sở Ly Ca cũng không ở lại nữa. Sau khi Kinh Nhan hóa thành một luồng ánh sáng trắng rời đi, nàng cũng rời khỏi nơi đó, chuẩn bị quay lại hoang vu. Tuy vết thương không quá nặng, nhưng vẫn cần tìm một chốn yên tĩnh để trị thương. Lão Cổ Bản kia chắc vẫn sẽ hộ pháp giúp nàng.Hừ, lão Cổ Bản, tên đầu gỗ chết tiệt!Chỉ là, Sở Ly Ca không ngờ rằng khi mình đi qua Yêu Ma Hải, sẽ gặp một "khúc nhạc dạo" nhỏ đáng chú ý.Yêu Ma Hải nằm giữa ranh giới Yêu giới và Ma giới, là một khu vực phân cách cực kỳ quan trọng. Trong biển có nhiều yêu thú, là nơi tốt để Yêu tộc tu luyện, cũng là nguồn tài liệu tuyệt vời để luyện khí, luyện đan. Vì vậy, Yêu tộc thường xuyên xuất hiện ở đây.Sở Ly Ca thấy Yêu tộc ở Yêu Ma Hải không lấy gì làm lạ. Lạ là, lại có một Tiên tộc đang đứng ở bờ biển, cùng Hồ Sương Phi — người của Yêu tộc — nói chuyện với sắc mặt vô cùng trầm trọng.Sở Ly Ca nhận ra nữ tiên kia — chính là Vân Thiển Nguyệt sư muội, Xích Tiêu Tiên Quân, một người có tính cách hoàn toàn trái ngược với Vân Thiển Nguyệt. Nàng cũng là cánh tay đắc lực của Tiên Đế Mạc Anh.Với bản tính thích hóng chuyện không ngại lớn chuyện, Sở Ly Ca lập tức bay đến gần, khiến mọi người lập tức cảnh giác.Tuy trong lòng nàng không muốn dây dưa với Hồ Sương Phi, nhưng Xích Tiêu Tiên Quân kia lại là người thú vị, trêu chọc một chút cũng vui.Nếu nói Vân Thiển Nguyệt là kiểu người lười biếng, phong lưu buông thả, thì Xích Tiêu Tiên Quân chính là hình mẫu chăm chỉ, nghiêm khắc và tận tụy.Yêu Ma Hải có màu lam tối gần như đen, sóng biển cuộn trào dữ dội, đủ sức cuốn trôi cả người phàm. Bãi cát đen bên bờ do đá đen tạo thành, dưới ánh nắng lại lấp lánh sắc tối — mang vẻ đẹp kỳ dị.Sở Ly Ca che Vô Thường dù, đôi chân trần bước nhẹ trên bãi cát đen, vòng chân bằng vàng nơi mắt cá chân lấp lánh, khiến ai nấy không nhịn được liếc nhìn đôi chân tuyệt mỹ ấy."Có chuyện gì thú vị vậy?"Hồ Sương Phi thấy nàng thì hơi sững người, sau đó lập tức nở nụ cười hồ ly điển hình, tuy mưu mô nhưng không khiến người ta chán ghét:"Họa Cốt Tôn Chủ, hữu lễ."Xích Tiêu Tiên Quân thấy Sở Ly Ca, chân mày lập tức nhíu chặt, biểu cảm như gặp phải kẻ địch."Ngươi đừng căng thẳng vậy, ta cũng đâu ăn thịt ngươi."Sở Ly Ca ném cho nàng một cái liếc mắt mị hoặc, rồi cười hỏi:"Cho nên... rốt cuộc có chuyện gì thú vị ở đây?"Tiên tộc vốn không bao giờ đặt chân đến Yêu Ma Hải — Xích Tiêu Tiên Quân chắc chắn không phải lạc đường mà đến."Xích Tiêu Tiên Quân nói...""Một con xà yêu trộm đan dược của ta."Xích Tiêu Tiên Quân vừa nói xong lại bổ sung:"Ta mới đuổi theo đến đây.""Ta không có!"Phía sau Hồ Sương Phi còn có một thiếu nữ nhỏ nhắn, co rụt sau lưng nàng, vẻ mặt như muốn khóc, rít lên câu "Ta không có" rồi lại rụt người trở lại — đúng là nhát gan đến đáng thương."Đan dược gì mà quan trọng đến vậy?"Xích Tiêu Tiên Quân không đáp, chỉ nhíu mày, gương mặt đầy vẻ lo âu — cứ như sợ cả thế giới không biết đan dược kia quan trọng cỡ nào.Sở Ly Ca vừa nhìn đã đoán được tám, chín phần.Viên đan dược kia hẳn là liên quan đến Mạc Anh. Nếu không, Xích Tiêu Tiên Quân tuyệt đối sẽ không liều lĩnh xâm nhập Yêu Ma Hải.
"Đắng chết mất."Nàng quay đầu nhìn Kinh Nhan. Người kia đang ngẩng đầu nhìn tượng Nữ Oa, ánh mắt xa xăm mông lung, bên trong đọng ánh nước, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn thành lệ. Vài sợi tóc đen thấm mồ hôi dính vào xương quai xanh của nàng, lúc này hai người gần gũi đến mức như gắn liền nhau.Bàn tay Sở Ly Ca vẫn đan chặt lấy tay Kinh Nhan. Người kia lại như đang nắm chặt một cọng cỏ cứu mạng, mặc cho mình là một khối gỗ mục trôi sông, chỉ mong tìm được một sự cứu rỗi.Nhưng... cứu rỗi cái gì?Ánh mắt Sở Ly Ca rơi vào miệng vết thương nơi vai trái của Kinh Nhan, nơi ấy máu đen đã chuyển sang đỏ thắm, tươi rói như hoa nở, chỉ là vẫn còn phảng phất khí tức âm độc màu xanh sẫm, như hồn ma oan khuất dai dẳng không tan.Kinh Nhan thấy Sở Ly Ca mãi chưa hành động tiếp, mới từ từ cúi đầu nhìn xuống nàng. Trong ánh mắt vẫn mang theo một chút tủi thân — nàng cũng không nghĩ tới, khoảng cách giữa mình và Sở Ly Ca lại gần như thế.Thân hình nàng hơi nghiêng, vòng eo mềm mại tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Khuôn mặt gần sát vai trái, vốn định nhìn miệng vết thương của chính mình, nhưng vừa cúi đầu đã chạm ngay ánh mắt của Sở Ly Ca.Hơi thở hai người đan xen, môi của người kia còn dính máu của nàng, vừa yêu mị lại vừa tà khí. Giống như chỉ cần Kinh Nhan ngẩng đầu lên, liền có thể chạm môi nhau trong khoảnh khắc.Không... Kinh Nhan bỗng hoảng hốt. Sao nàng lại có loại suy nghĩ này?Sở Ly Ca bắt được ánh mắt bối rối hoảng hốt như nai con kia, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra ý cười dịu dàng mơ hồ. Ngay cả ánh mắt cũng trở nên lả lơi dụ hoặc. Nàng nhìn vào đôi môi đã mất huyết sắc của Kinh Nhan — tựa như đóa hoa đã khô héo, khiến người ta muốn che chở, thương tiếc.Kinh Nhan đương nhiên cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng chẳng hề che giấu đó của Sở Ly Ca, cũng rõ ràng cảm thấy một luồng dục vọng mờ ám đang lan ra từ thân thể đối phương. Ma tộc vốn không giỏi che giấu dục vọng, đặc biệt là Sở Ly Ca.Ngay lập tức, nàng rút tay khỏi tay Sở Ly Ca, lạnh giọng nói:
"Ngươi đừng làm điều gì vô lễ."Kinh Nhan dường như dốc toàn lực để đẩy nàng ra, nhưng lực đạo kia lại nhẹ đến mức yếu ớt, bàn tay đánh lên vai Sở Ly Ca cũng chỉ như một cái vuốt ve. Rõ ràng là cự tuyệt, nhưng lại mang theo một chút mềm mại không nên có.Sở Ly Ca vội vàng đứng dậy, hai tay giơ cao lên như thể đầu hàng, vẻ mặt vô tội:
"Ta chỉ là đang giúp ngươi chữa thương mà."Kinh Nhan thấy nàng thật sự không tiếp tục lại gần, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào. Cả người kiệt sức, nàng khẽ dựa vào bệ tượng Nữ Oa, điều chỉnh hơi thở, gom lại thần trí.Sở Ly Ca liếc nhìn miệng vết thương của nàng, thấy nàng vẫn còn cau mày vì đau, liền nói:
"Vết thương của ngươi bề ngoài vẫn còn sót lại chút độc khí, tuy không ăn sâu vào xương, nhưng ta sẽ giúp ngươi dùng linh lực tẩy sạch.""Không cần."Kinh Nhan muốn kéo quần áo lại, nhưng tay vừa nhấc lên đã phát hiện ngón tay nặng như chì, run rẩy không nghe theo điều khiển. Sở Ly Ca thở dài một tiếng, cúi người tiến đến, không để nàng từ chối, liền giúp nàng mặc lại từng lớp áo.Từ áo trong, nội y đến áo khoác ngoài, từng lớp được sửa sang cẩn thận, cuối cùng là buộc chặt đai lưng. Sở Ly Ca nói:
"Ngươi vận công ép độc ra đi, hiện tại chắc là có thể tự làm rồi."Buộc xong đai lưng, nàng đi đến mở cửa. Một luồng gió lạnh tràn vào, như cuốn theo cả bóng tối ngoài kia ùa vào, khiến không khí trở nên vừa lạnh lẽo vừa quạnh hiu.Kinh Nhan ngồi xếp bằng, ngẩng đầu khẽ liếc nhìn Sở Ly Ca, sau đó nhắm mắt bắt đầu vận công trị thương. Linh lực trong cơ thể nàng dần dần tụ lại.Sở Ly Ca khoanh tay đứng yên. Như nhớ ra điều gì, nàng búng tay một cái, cây dù Vô Thường lập tức bay đến lơ lửng trên đầu nàng."Ngươi định đi đâu?"Kinh Nhan không mở mắt, nhưng vẫn cảm giác được Sở Ly Ca định rời khỏi miếu Nữ Oa, trong lòng khẽ siết lại."Yên tâm, ta không đi đâu."Dứt lời, Sở Ly Ca liền búng một đạo linh lực vào ngoài cửa, hóa giải khí lạnh và âm khí tràn vào, khiến không khí lập tức ấm lên vài phần. Sau đó nàng đóng cửa lại, quay về ngồi bên bàn thờ, hai chân dài thon trắng muốt giao nhau nhẹ nhàng đung đưa trước mặt Kinh Nhan."Vừa rồi, tim ngươi đập rất nhanh."Câu nói đó được thốt ra cùng nụ cười nửa miệng, như thể cố ý trêu chọc Kinh Nhan, muốn nàng thừa nhận điều gì đó. Dù Kinh Nhan vẫn nhắm mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của Sở Ly Ca, cùng tiếng cười nửa đùa nửa thật ấy.Nàng không trả lời. Tim đập nhanh vì điều gì, cuối cùng cũng chìm vào bóng tối, không ai rõ được.Là do cơn đau, do độc dược, hay là do những cảm xúc sâu kín không thể gọi tên?Sở Ly Ca không nói thêm gì nữa.Cho đến một lúc sau, sắc mặt Kinh Nhan dần trở lại bình thường, không còn vẻ yếu ớt tan vỡ như ban nãy. Nàng chậm rãi mở mắt, ánh nước trong mắt vẫn chưa hoàn toàn tan biến, vương trên hàng mi dài, khiến đôi mắt càng thêm quyến luyến mông lung.Kinh Nhan trời sinh đã có đôi mắt đào hoa, nhưng ánh mắt nàng luôn lãnh đạm, xa cách."Lần này, ngươi đã cứu ta."Trong lúc vận công, trong lòng nàng chẳng thể bình tĩnh nổi. Nàng nghĩ về trận chiến vừa rồi, tự trách bản thân chưa làm tròn nhiệm vụ ở đâu. Nhưng cũng không tránh khỏi nhớ đến hành động vừa rồi của Sở Ly Ca — dùng miệng hút độc vì mình.Cảm xúc ấy, mênh mang mà phức tạp, đến tận lúc này nàng vẫn chưa hiểu được đó là gì."Vậy... ngươi lại thiếu ta một ân tình rồi."Sở Ly Ca chống tay hai bên người, mặc dù trên bàn còn dính đầy tro hương, nàng cũng chẳng thèm để tâm."Ừ."Kinh Nhan hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi, dù đã kích hoạt nghiệp hỏa trận, triệu hồi ra hỏa long, nàng vẫn đánh rất cẩn trọng, chỉ sợ sẽ phá hủy các kiến trúc dưới chân. Giờ nghĩ lại, người trong thị trấn ấy giờ đã chết sạch, giữ lại mấy căn nhà trống thì có ý nghĩa gì? Có lẽ là nàng đã nghĩ nhiều quá.Trái lại Sở Ly Ca, mỗi lần ra tay đều chẳng màng hậu quả, chỉ cần thắng, chỉ cần đối phương chết là được. Vì vậy nàng không kiêng dè gì cả — đúng như bản tính ngạo mạn, cuồng vọng của nàng.Nhưng trong lòng Kinh Nhan vẫn cảm thấy, Sở Ly Ca không nên chủ động chui vào bụng con Quỷ Chướng kia. Làm vậy quá nguy hiểm."Bây giờ ta thực sự có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp.""Chuyện gì?"Sở Ly Ca thu lại nụ cười, nhảy xuống khỏi bàn, xoay tay một cái, lò hương lập tức biến mất không dấu vết. Lúc này, Kinh Nhan mới để ý rằng trên người Sở Ly Ca cũng có vết thương — tay chân đều có vài vết rách nhỏ, xung quanh vẫn còn loang lổ những vệt máu đen.Nhưng nàng dường như chẳng hề hấn gì, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Chỉ thấy nàng nửa quỳ trước mặt Kinh Nhan, nói:"Ta muốn ngươi điều tra trong Thần tộc — rốt cuộc là ai có liên hệ với Nhân giới, ai là kẻ muốn giết ta."Kinh Nhan im lặng. Nàng biết Sở Ly Ca chắc chắn đã nghi ngờ Thần tộc, chỉ là không ngờ đối phương lại muốn nàng trực tiếp điều tra chuyện này."Nếu điều tra ra kết quả, ngươi không cần ra tay. Việc đó để ta tự xử."Sở Ly Ca đứng dậy, khoanh tay trước ngực, cây dù Vô Thường vẫn lơ lửng trên đầu nàng, không rời lấy nửa bước."Dù có kết quả hay không, nhân tình lần này của chúng ta xem như xóa bỏ.""Còn chuyện ta từng cứu Thanh Nguyệt Thần Quân..."Sở Ly Ca khẽ cười, cúi mắt nhìn Kinh Nhan, ánh mắt dừng lại trên làn mồ hôi mỏng nơi gương mặt nàng:"Ta vẫn chưa nghĩ ra nên đổi lấy gì, nghĩ ra rồi nói sau."Kinh Nhan chống vào tượng Nữ Oa, chậm rãi đứng lên, thở ra một hơi, hỏi:"Ngươi không từng nghĩ... nhân lúc ta suy yếu mà ra tay ư?"Còn chưa nói hết câu, Sở Ly Ca đã ngắt lời:"Tất nhiên là không."Nàng cười, tiếp:"Nếu ta muốn giết một người, thì cũng là đường đường chính chính ra tay. Ta không thèm dùng mấy thủ đoạn ti tiện đó."Nói xong, Sở Ly Ca chậm rãi nghiêng sát mặt lại gần Kinh Nhan, khiến Kinh Nhan giật mình lùi một bước. Chỉ thấy nữ nhân yêu mị kia cười khẽ:"Nói thật, tay của Thiên Nguyên Thần Quân thật sự rất mềm."Làn da cũng mềm, xương quai xanh cũng đẹp... nhưng Sở Ly Ca không nói những lời ấy ra miệng, chỉ sợ nàng kia da mặt mỏng, lại giận.Nói gì thì nói, lần này gặp lại Kinh Nhan, nàng dường như cảm nhận được rất nhiều cảm xúc — không còn hờ hững như xưa.Thật thú vị."Ngươi vì sao lại giữ tay ta không cho cử động?"Kinh Nhan vẫn còn bực — người này... chẳng lẽ cố tình sàm sỡ mình?"Nếu ta không giữ tay ngươi lại, ngươi vùng vẫy, độc sẽ lan nhanh hơn, vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao?"Sở Ly Ca ra vẻ nói hợp lý đến mức không thể phản bác, nhưng nụ cười nơi khóe miệng nàng lại khiến Kinh Nhan cảm thấy — chắc chắn nàng ta không nói thật toàn bộ."Ta phải đi."Kinh Nhan bước qua người Sở Ly Ca, lại bị nàng giữ tay lại:"Thiên Nguyên Thần Quân, có lúc thả lỏng một chút dục vọng, cũng không phải điều sai trái."Kinh Nhan hất tay nàng ra, tà áo tung bay, đẩy cửa bước vào màn đêm. Sở Ly Ca nhìn bóng dáng màu trắng đó càng lúc càng khuất xa trong bóng tối, bất giác thở dài.Người này... thật chẳng thẳng thắn chút nào.Sở Ly Ca cũng không ở lại nữa. Sau khi Kinh Nhan hóa thành một luồng ánh sáng trắng rời đi, nàng cũng rời khỏi nơi đó, chuẩn bị quay lại hoang vu. Tuy vết thương không quá nặng, nhưng vẫn cần tìm một chốn yên tĩnh để trị thương. Lão Cổ Bản kia chắc vẫn sẽ hộ pháp giúp nàng.Hừ, lão Cổ Bản, tên đầu gỗ chết tiệt!Chỉ là, Sở Ly Ca không ngờ rằng khi mình đi qua Yêu Ma Hải, sẽ gặp một "khúc nhạc dạo" nhỏ đáng chú ý.Yêu Ma Hải nằm giữa ranh giới Yêu giới và Ma giới, là một khu vực phân cách cực kỳ quan trọng. Trong biển có nhiều yêu thú, là nơi tốt để Yêu tộc tu luyện, cũng là nguồn tài liệu tuyệt vời để luyện khí, luyện đan. Vì vậy, Yêu tộc thường xuyên xuất hiện ở đây.Sở Ly Ca thấy Yêu tộc ở Yêu Ma Hải không lấy gì làm lạ. Lạ là, lại có một Tiên tộc đang đứng ở bờ biển, cùng Hồ Sương Phi — người của Yêu tộc — nói chuyện với sắc mặt vô cùng trầm trọng.Sở Ly Ca nhận ra nữ tiên kia — chính là Vân Thiển Nguyệt sư muội, Xích Tiêu Tiên Quân, một người có tính cách hoàn toàn trái ngược với Vân Thiển Nguyệt. Nàng cũng là cánh tay đắc lực của Tiên Đế Mạc Anh.Với bản tính thích hóng chuyện không ngại lớn chuyện, Sở Ly Ca lập tức bay đến gần, khiến mọi người lập tức cảnh giác.Tuy trong lòng nàng không muốn dây dưa với Hồ Sương Phi, nhưng Xích Tiêu Tiên Quân kia lại là người thú vị, trêu chọc một chút cũng vui.Nếu nói Vân Thiển Nguyệt là kiểu người lười biếng, phong lưu buông thả, thì Xích Tiêu Tiên Quân chính là hình mẫu chăm chỉ, nghiêm khắc và tận tụy.Yêu Ma Hải có màu lam tối gần như đen, sóng biển cuộn trào dữ dội, đủ sức cuốn trôi cả người phàm. Bãi cát đen bên bờ do đá đen tạo thành, dưới ánh nắng lại lấp lánh sắc tối — mang vẻ đẹp kỳ dị.Sở Ly Ca che Vô Thường dù, đôi chân trần bước nhẹ trên bãi cát đen, vòng chân bằng vàng nơi mắt cá chân lấp lánh, khiến ai nấy không nhịn được liếc nhìn đôi chân tuyệt mỹ ấy."Có chuyện gì thú vị vậy?"Hồ Sương Phi thấy nàng thì hơi sững người, sau đó lập tức nở nụ cười hồ ly điển hình, tuy mưu mô nhưng không khiến người ta chán ghét:"Họa Cốt Tôn Chủ, hữu lễ."Xích Tiêu Tiên Quân thấy Sở Ly Ca, chân mày lập tức nhíu chặt, biểu cảm như gặp phải kẻ địch."Ngươi đừng căng thẳng vậy, ta cũng đâu ăn thịt ngươi."Sở Ly Ca ném cho nàng một cái liếc mắt mị hoặc, rồi cười hỏi:"Cho nên... rốt cuộc có chuyện gì thú vị ở đây?"Tiên tộc vốn không bao giờ đặt chân đến Yêu Ma Hải — Xích Tiêu Tiên Quân chắc chắn không phải lạc đường mà đến."Xích Tiêu Tiên Quân nói...""Một con xà yêu trộm đan dược của ta."Xích Tiêu Tiên Quân vừa nói xong lại bổ sung:"Ta mới đuổi theo đến đây.""Ta không có!"Phía sau Hồ Sương Phi còn có một thiếu nữ nhỏ nhắn, co rụt sau lưng nàng, vẻ mặt như muốn khóc, rít lên câu "Ta không có" rồi lại rụt người trở lại — đúng là nhát gan đến đáng thương."Đan dược gì mà quan trọng đến vậy?"Xích Tiêu Tiên Quân không đáp, chỉ nhíu mày, gương mặt đầy vẻ lo âu — cứ như sợ cả thế giới không biết đan dược kia quan trọng cỡ nào.Sở Ly Ca vừa nhìn đã đoán được tám, chín phần.Viên đan dược kia hẳn là liên quan đến Mạc Anh. Nếu không, Xích Tiêu Tiên Quân tuyệt đối sẽ không liều lĩnh xâm nhập Yêu Ma Hải.