[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 20
Thời gian Thần Ma Hội Võ đã kết thúc, cánh cổng truyền tống từ bí cảnh một lần nữa mở ra, tất cả những người còn sống đều bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài.Người đầu tiên được truyền ra chính là Lạc Phi Thư và Tiêu Vân Minh. Lạc Phi Thư chỉ bị thương nhẹ, còn Tiêu Vân Minh thì bị thương nặng đến mức phải có đồng môn đỡ mới có thể đứng dậy nổi. Sau đó lần lượt có thêm vài người thuộc Thần tộc và Ma tộc xuất hiện, nhưng số lượng lại không nhiều, so với lúc mới vào đã giảm đi hơn một nửa.Kế tiếp, Hồ Sương Phi cũng được truyền tống ra. Toàn thân nàng khoác một chiếc trường bào màu bạc, nhưng đã bị rách nát ở nhiều chỗ, trông vô cùng thê thảm. Sắc mặt nàng tái nhợt, hiển nhiên cũng đã bị thương nặng."Thiếu chủ!"Đám người Yêu tộc lập tức chạy đến đỡ lấy nàng. Hồ Sương Phi không còn cứng rắn như trước, để mặc họ dìu mình quay về doanh trại.Thần Ma Hội Võ lần này vẫn như cũ—trận chiến khốc liệt, tử thương quá nửa, có không ít thiên tài đã vĩnh viễn nằm lại trong bí cảnh.Sở Thất Sát lo lắng đứng bên ngoài truyền tống môn, chờ đợi một thân ảnh mãi chưa thấy xuất hiện. Trái tim hắn căng thẳng đến mức lòng bàn tay cũng toát mồ hôi."Vì sao Ly Ca còn chưa ra?""Ma quân, xin người đừng lo lắng, Tôn Chủ nhất định sẽ không sao."Thanh La ở một bên an ủi. Sở Thất Sát chỉ "ừ" một tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi hướng truyền tống môn, mong chờ thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện, xua tan nỗi lo trong lòng hắn.Tiếp đó, Phong Nhất Hàn và Lục Miên của Quỷ tộc cũng được truyền ra. Cả hai đều bị thương nặng, thậm chí ngay cả Lục Miên cũng trông cực kỳ thê thảm.Rất nhanh sau đó, một bóng dáng mặc hồng y bước ra. Đôi chân trắng nõn dài thon bước trên mặt đất, vòng chân màu vàng dưới ánh nắng chiếu rọi khiến người ta không thể rời mắt. Sở Thất Sát cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở ra, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng được buông xuống.Sở Ly Ca cưỡi Vô Thường từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống. Theo sát phía sau là Kinh Nhan và Thanh Nguyệt Thần Quân. Ba người vừa xuất hiện liền thu hút toàn bộ ánh mắt xung quanh—có người ghen tị, có người oán độc, cũng có người ngưỡng mộ.Kinh Nhan có cảm giác bị nhìn, bèn liếc về phía Đế Hiền, chỉ thấy người kia lập tức tránh ánh mắt, rời đi.Tưởng như truyền tống môn sắp đóng lại, ai ngờ lại có hai người nữa lao ra, nhưng lại không phải bước ra một cách bình thường, mà lao vào nhau đánh lộn như đám tiểu hài ở nhân gian. Dù ngã lăn ra đất, họ vẫn không buông tay."Ta giết ngươi!"Nam tử mặc bạch y rút chủy thủ định đâm vào cổ họng của hắc y nam tử. Nhưng hắc y nam tử đã chặn lại được.Sở Ly Ca nhìn thấy cảnh này, không ngăn cản. Nàng khoanh tay đứng một bên, hờ hững như đang xem một trò vui. Ma tộc vốn ưa thích đấu đá, ưa thích nhìn người sống chết tranh đấu—đó là máu thịt và bản chất của họ.Cảnh tượng diễn ra rất nhanh. Hắc y nam tử vốn đã bị thương nặng, gần như không còn sức lực chống đỡ. Bạch y nam tử đâm mạnh xuống, lưỡi chủy thủ lướt qua cổ, tuy không trí mạng nhưng máu tươi vẫn phun ra xối xả."Làm càn!"Tiếng quát lớn đánh gãy bầu không khí. Kinh Nhan phất tay áo, linh lực đánh bạch y nam tử bay ra khỏi hắc y nam tử. Đến lúc đó hắn mới nhận ra người vừa quát chính là Kinh Nhan, ánh mắt nàng sắc lạnh, khiến hắn run rẩy.Sở Ly Ca bước đến gần hắc y nam tử, dùng chân trần nhẹ nhàng đá vào người hắn, thấy hắn còn phản ứng thì lười nhác nói:
"Ồ, chưa chết.""Đem hắn về đi."Ma tộc người lập tức mang nam tử bị thương rời đi, để lại từng vệt máu loang lổ trên mặt đất. Nếu không cầm máu kịp thời, sợ rằng không sống nổi."Thần tộc và Ma tộc không được tùy tiện chém giết. Vi phạm, bị đánh mười trượng Thiên Đạo xích."Mười trượng Thiên Đạo xích, không chết cũng tàn phế—lão Cổ Bản đúng là không có thiên vị."Thần quân! Rõ ràng là ta thấy Thiên Vẫn Thạch trước, hắn dùng thủ đoạn lừa lấy, ta không phục!"Bạch y nam tử đỏ mắt, rống to, giọng the thé đến mức khiến Sở Ly Ca nhíu mày, khẽ xoa tai.Chói tai thật."Chuyện đó xảy ra trong bí cảnh, đúng không?"Nam tử nhất thời nghẹn lời, không biết đáp thế nào. Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Kinh Nhan, hắn bỗng thấy lạnh buốt sống lưng."Thần quân, ta biết sai rồi, xin tha tội!"Nam tử quỳ xuống cầu xin. Kinh Nhan lúc này liếc nhìn Sở Ly Ca, chỉ thấy nàng phất tay nói:"Đừng nhìn ta, hắn chết là do kém cỏi, chúng ta không nói chuyện quy củ. Ngươi muốn phạt bao nhiêu thì tùy, ta không hứng thú."Nói xong, nàng xoay người rời đi. Phong Nhất Hàn ghé sát nói với nàng vài câu, Kinh Nhan không nghe rõ, nhưng có thể thấy rõ Sở Ly Ca đang cười.Nàng thật sự không để bụng.Một người có thể liều chết vì bằng hữu, lại thờ ơ với sống chết của tộc nhân mình—người như vậy, thật mâu thuẫn.Đúng lúc ấy, một giọng nói truyền qua mật đạo truyền âm vang lên trong tai Kinh Nhan:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi khi ấy vì sao có thể kịp thời đến thượng cổ Phong Đô?"Loại truyền âm này chỉ kết khế đạo lữ mới có thể thực hiện. Nhưng rõ ràng các nàng không phải đạo lữ, chẳng lẽ là do Chúc Dung Tâm Hỏa?"Ta nhớ đến ngươi nên cảm ứng được ngươi ở Hỏa Diệm Sơn, cho nên... lúc đó ngươi cũng đang nhớ đến ta sao?"Kinh Nhan toàn thân cứng đờ. Tuy ngoài tai vẫn là tiếng khóc lóc cầu xin của bạch y nam tử, nhưng tâm trí nàng sớm đã bay đến người kia—Sở Ly Ca.Người nọ quay đầu lại, cười mị hoặc, khóe mắt xinh đẹp khiến tim người run rẩy.Kinh Nhan cưỡng ép mình ổn định tâm trí, rút Thiên Đạo xích ra. Trời đất chuyển sắc, sấm sét cuồn cuộn, thiên uy phủ xuống.Sở Ly Ca dừng bước, đẩy nhẹ Vô Thường ra, ngẩng đầu nhìn thiên lôi tụ lại, bật cười:"Lão Cổ Bản đúng là không nể mặt. Một chút cảm tình cũng không có."Có lẽ... Lão Cổ Bản cũng không thích cái gọi là "đạo lý xử thế".Trở về hoang vu.Sau khi từ biệt Phong Nhất Hàn và Lục Miên, Sở Ly Ca dẫn Ma tộc trở về doanh địa. Hội Võ đã kết thúc, cũng là lúc phải quay lại hoang vu."Ngươi bị thương, nghiêm trọng sao?"
Sở Thất Sát vừa thấy băng vải trên tay nàng liền đau lòng đến cực điểm, như thể cánh tay đó là của chính hắn vậy."Không sao, nghỉ vài ngày là khỏi."Sở Thất Sát lúc này mới yên tâm. Ánh mắt hắn nhìn về Đế Hiền nơi xa, thấp giọng hỏi:"Đó là tay ngươi tự chặt?""Có lẽ vậy.""Hả?""Về rồi nói.""Được."Trước khi Sở Ly Ca rời bí cảnh, Ma tộc đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này nghe nàng ra lệnh, cả đoàn không lưu lại giây nào, lập tức rút lui.Trên trời sấm sét ầm ầm, thiên lôi giáng xuống. Một tiếng gào thảm thiết vang lên, bị thiên uy nuốt trọn.Sở Ly Ca không quay đầu lại, nhưng khẽ thở dài.Lão Cổ Bản ơi lão Cổ Bản, chỉ sợ cuộc sống ở Thần giới của ngươi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.Sau khi trở về, Ma tộc kiểm kê số lượng thương vong. Trong tổng số 50 người, chỉ còn 12 người sống sót trở về, ai cũng bị thương, nhưng may mắn không quá nghiêm trọng.Trên đường đi, Sở Ly Ca đã kể sơ qua những gì đã xảy ra trong bí cảnh—chỉ là giấu đi vài chuyện, chẳng hạn như việc nàng đồng hành cùng Kinh Nhan.Đó là một bí mật nhỏ thuộc về riêng nàng, không muốn chia sẻ với ai."Muội muội, không đến dược đường sao?""Không cần, thuốc của ta tốt hơn bọn họ."Sở Thất Sát nghẹn lời, đúng là như vậy.Trở về phòng, Sở Ly Ca tắm rửa, thay đồ, tháo bỏ băng vải, nhưng không bôi thuốc mới. Tóc nàng còn ướt, vài lọn tóc dính vào mặt, lại càng thêm vài phần kiều mị.Nàng khoác lớp lụa mỏng, ngồi trên giường thưởng thức một khúc xương—đó là xương tay trái, đã được nàng dùng kim chỉ khâu lại hoàn chỉnh.Nàng nhớ đến Kinh Nhan lạnh lùng chặt tay Đế Hiền không chút do dự, không khỏi bật cười—sảng khoái vô cùng.Nhưng...Nàng nhớ lại lúc ở Hỏa Diệm Sơn, Thanh Nguyệt Thần Quân gọi ra một cái tên:Kinh Phạn Ca.Trăm năm trước, thiên tài mạnh nhất Thần tộc, khuynh quốc khuynh thành, phong thái tuyệt luân, ai gặp một lần cũng khó quên.Sở Ly Ca chưa từng gặp nàng, nhưng từ những gì nghe kể, ai cũng nói Kinh Phạn Ca là người duy nhất khiến Ma tộc không thể ngóc đầu trong trăm năm.Nàng từng tự hỏi, nếu mình so với Kinh Phạn Ca, ai mạnh hơn? Đáng tiếc, đời này sẽ không có câu trả lời.Kinh Phạn Ca—cái tên ấy, đã khắc sâu vào lòng nàng từ lâu.Bây giờ, gần như không ai còn nhắc đến cái tên đó nữa, Thần tộc càng xem là điều cấm kỵ.Bởi vì..."Muội muội."Sở Thất Sát gõ cửa, nhẹ giọng gọi, sợ quấy rầy."Ta chưa ngủ, vào đi."Sở Ly Ca chỉnh lại lụa mỏng, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn người mặc huyền y bước vào:
"Chuyện gì?""Đây là thuốc mờ sẹo tốt nhất, cho muội dùng.""Tốt, ta đang cần."Ma tộc hồi phục rất nhanh, dưới trị liệu của Chúc Dung Tâm Hỏa, vết thương đã không còn là vấn đề. Nhưng Sở Ly Ca tuyệt đối không cho phép tay mình có sẹo."Đúng rồi, ca. Ta mang về vài khối đại hàn băng từ Trường Hàn Cốc, chắc đủ cho người đó dùng 50 năm.""Lấy từ băng long à?""Đúng vậy."Sở Thất Sát đã biết về Trữ Linh Thạch và Băng Long, nơi ấy là nơi Ma tộc chịu thương vong nặng nề nhất."Đúng là lúc nên cho nàng thêm hàn băng."Sở Thất Sát thở dài, không nói thêm gì nữa. Trước khi rời đi, dặn Sở Ly Ca nghỉ ngơi nhiều hơn.Sở Ly Ca nhẹ nhàng vuốt ve đoạn xương tay trong tay, ánh mắt mơ màng.Ở Ma giới, cũng có một kỳ tài.Nghe nói nàng ấy có thiên phú y thuật siêu phàm, nhưng trăm năm trước đã trúng độc mà chết. Cha mẹ Sở Ly Ca dùng chân nguyên cứu mạng, nhưng không thể khiến nàng tỉnh lại, từ đó vẫn luôn ngủ say đến nay.Mỗi lần đi bí cảnh, Sở Ly Ca đều mang hàn băng từ Trường Hàn Cốc về bảo quản thân thể người đó—lời dặn cuối cùng của cha mẹ nàng.Nhưng nàng ấy trúng độc vì sao?Không ai biết. Cha mẹ Sở Ly Ca chưa từng nói, cũng không có ai dám hỏi.Trăm năm ngủ say, nàng ấy đang cất giữ bí mật gì?
"Ồ, chưa chết.""Đem hắn về đi."Ma tộc người lập tức mang nam tử bị thương rời đi, để lại từng vệt máu loang lổ trên mặt đất. Nếu không cầm máu kịp thời, sợ rằng không sống nổi."Thần tộc và Ma tộc không được tùy tiện chém giết. Vi phạm, bị đánh mười trượng Thiên Đạo xích."Mười trượng Thiên Đạo xích, không chết cũng tàn phế—lão Cổ Bản đúng là không có thiên vị."Thần quân! Rõ ràng là ta thấy Thiên Vẫn Thạch trước, hắn dùng thủ đoạn lừa lấy, ta không phục!"Bạch y nam tử đỏ mắt, rống to, giọng the thé đến mức khiến Sở Ly Ca nhíu mày, khẽ xoa tai.Chói tai thật."Chuyện đó xảy ra trong bí cảnh, đúng không?"Nam tử nhất thời nghẹn lời, không biết đáp thế nào. Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Kinh Nhan, hắn bỗng thấy lạnh buốt sống lưng."Thần quân, ta biết sai rồi, xin tha tội!"Nam tử quỳ xuống cầu xin. Kinh Nhan lúc này liếc nhìn Sở Ly Ca, chỉ thấy nàng phất tay nói:"Đừng nhìn ta, hắn chết là do kém cỏi, chúng ta không nói chuyện quy củ. Ngươi muốn phạt bao nhiêu thì tùy, ta không hứng thú."Nói xong, nàng xoay người rời đi. Phong Nhất Hàn ghé sát nói với nàng vài câu, Kinh Nhan không nghe rõ, nhưng có thể thấy rõ Sở Ly Ca đang cười.Nàng thật sự không để bụng.Một người có thể liều chết vì bằng hữu, lại thờ ơ với sống chết của tộc nhân mình—người như vậy, thật mâu thuẫn.Đúng lúc ấy, một giọng nói truyền qua mật đạo truyền âm vang lên trong tai Kinh Nhan:
"Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi khi ấy vì sao có thể kịp thời đến thượng cổ Phong Đô?"Loại truyền âm này chỉ kết khế đạo lữ mới có thể thực hiện. Nhưng rõ ràng các nàng không phải đạo lữ, chẳng lẽ là do Chúc Dung Tâm Hỏa?"Ta nhớ đến ngươi nên cảm ứng được ngươi ở Hỏa Diệm Sơn, cho nên... lúc đó ngươi cũng đang nhớ đến ta sao?"Kinh Nhan toàn thân cứng đờ. Tuy ngoài tai vẫn là tiếng khóc lóc cầu xin của bạch y nam tử, nhưng tâm trí nàng sớm đã bay đến người kia—Sở Ly Ca.Người nọ quay đầu lại, cười mị hoặc, khóe mắt xinh đẹp khiến tim người run rẩy.Kinh Nhan cưỡng ép mình ổn định tâm trí, rút Thiên Đạo xích ra. Trời đất chuyển sắc, sấm sét cuồn cuộn, thiên uy phủ xuống.Sở Ly Ca dừng bước, đẩy nhẹ Vô Thường ra, ngẩng đầu nhìn thiên lôi tụ lại, bật cười:"Lão Cổ Bản đúng là không nể mặt. Một chút cảm tình cũng không có."Có lẽ... Lão Cổ Bản cũng không thích cái gọi là "đạo lý xử thế".Trở về hoang vu.Sau khi từ biệt Phong Nhất Hàn và Lục Miên, Sở Ly Ca dẫn Ma tộc trở về doanh địa. Hội Võ đã kết thúc, cũng là lúc phải quay lại hoang vu."Ngươi bị thương, nghiêm trọng sao?"
Sở Thất Sát vừa thấy băng vải trên tay nàng liền đau lòng đến cực điểm, như thể cánh tay đó là của chính hắn vậy."Không sao, nghỉ vài ngày là khỏi."Sở Thất Sát lúc này mới yên tâm. Ánh mắt hắn nhìn về Đế Hiền nơi xa, thấp giọng hỏi:"Đó là tay ngươi tự chặt?""Có lẽ vậy.""Hả?""Về rồi nói.""Được."Trước khi Sở Ly Ca rời bí cảnh, Ma tộc đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này nghe nàng ra lệnh, cả đoàn không lưu lại giây nào, lập tức rút lui.Trên trời sấm sét ầm ầm, thiên lôi giáng xuống. Một tiếng gào thảm thiết vang lên, bị thiên uy nuốt trọn.Sở Ly Ca không quay đầu lại, nhưng khẽ thở dài.Lão Cổ Bản ơi lão Cổ Bản, chỉ sợ cuộc sống ở Thần giới của ngươi cũng chẳng dễ dàng gì đâu.Sau khi trở về, Ma tộc kiểm kê số lượng thương vong. Trong tổng số 50 người, chỉ còn 12 người sống sót trở về, ai cũng bị thương, nhưng may mắn không quá nghiêm trọng.Trên đường đi, Sở Ly Ca đã kể sơ qua những gì đã xảy ra trong bí cảnh—chỉ là giấu đi vài chuyện, chẳng hạn như việc nàng đồng hành cùng Kinh Nhan.Đó là một bí mật nhỏ thuộc về riêng nàng, không muốn chia sẻ với ai."Muội muội, không đến dược đường sao?""Không cần, thuốc của ta tốt hơn bọn họ."Sở Thất Sát nghẹn lời, đúng là như vậy.Trở về phòng, Sở Ly Ca tắm rửa, thay đồ, tháo bỏ băng vải, nhưng không bôi thuốc mới. Tóc nàng còn ướt, vài lọn tóc dính vào mặt, lại càng thêm vài phần kiều mị.Nàng khoác lớp lụa mỏng, ngồi trên giường thưởng thức một khúc xương—đó là xương tay trái, đã được nàng dùng kim chỉ khâu lại hoàn chỉnh.Nàng nhớ đến Kinh Nhan lạnh lùng chặt tay Đế Hiền không chút do dự, không khỏi bật cười—sảng khoái vô cùng.Nhưng...Nàng nhớ lại lúc ở Hỏa Diệm Sơn, Thanh Nguyệt Thần Quân gọi ra một cái tên:Kinh Phạn Ca.Trăm năm trước, thiên tài mạnh nhất Thần tộc, khuynh quốc khuynh thành, phong thái tuyệt luân, ai gặp một lần cũng khó quên.Sở Ly Ca chưa từng gặp nàng, nhưng từ những gì nghe kể, ai cũng nói Kinh Phạn Ca là người duy nhất khiến Ma tộc không thể ngóc đầu trong trăm năm.Nàng từng tự hỏi, nếu mình so với Kinh Phạn Ca, ai mạnh hơn? Đáng tiếc, đời này sẽ không có câu trả lời.Kinh Phạn Ca—cái tên ấy, đã khắc sâu vào lòng nàng từ lâu.Bây giờ, gần như không ai còn nhắc đến cái tên đó nữa, Thần tộc càng xem là điều cấm kỵ.Bởi vì..."Muội muội."Sở Thất Sát gõ cửa, nhẹ giọng gọi, sợ quấy rầy."Ta chưa ngủ, vào đi."Sở Ly Ca chỉnh lại lụa mỏng, ngồi xếp bằng trên giường, nhìn người mặc huyền y bước vào:
"Chuyện gì?""Đây là thuốc mờ sẹo tốt nhất, cho muội dùng.""Tốt, ta đang cần."Ma tộc hồi phục rất nhanh, dưới trị liệu của Chúc Dung Tâm Hỏa, vết thương đã không còn là vấn đề. Nhưng Sở Ly Ca tuyệt đối không cho phép tay mình có sẹo."Đúng rồi, ca. Ta mang về vài khối đại hàn băng từ Trường Hàn Cốc, chắc đủ cho người đó dùng 50 năm.""Lấy từ băng long à?""Đúng vậy."Sở Thất Sát đã biết về Trữ Linh Thạch và Băng Long, nơi ấy là nơi Ma tộc chịu thương vong nặng nề nhất."Đúng là lúc nên cho nàng thêm hàn băng."Sở Thất Sát thở dài, không nói thêm gì nữa. Trước khi rời đi, dặn Sở Ly Ca nghỉ ngơi nhiều hơn.Sở Ly Ca nhẹ nhàng vuốt ve đoạn xương tay trong tay, ánh mắt mơ màng.Ở Ma giới, cũng có một kỳ tài.Nghe nói nàng ấy có thiên phú y thuật siêu phàm, nhưng trăm năm trước đã trúng độc mà chết. Cha mẹ Sở Ly Ca dùng chân nguyên cứu mạng, nhưng không thể khiến nàng tỉnh lại, từ đó vẫn luôn ngủ say đến nay.Mỗi lần đi bí cảnh, Sở Ly Ca đều mang hàn băng từ Trường Hàn Cốc về bảo quản thân thể người đó—lời dặn cuối cùng của cha mẹ nàng.Nhưng nàng ấy trúng độc vì sao?Không ai biết. Cha mẹ Sở Ly Ca chưa từng nói, cũng không có ai dám hỏi.Trăm năm ngủ say, nàng ấy đang cất giữ bí mật gì?