[BHTT-Edit] - Họa Cốt
Chương 13
Trước mắt vẫn là không gian tối đen ấy, Sở Ly Ca chỉ nghe thấy tiếng nước vang vọng dưới chân mình mỗi khi bước đi, từng vòng từng vòng vang lên, tựa như nhà giam vô hình giam cầm nàng lại. Cánh tay của nàng vô cùng đau đớn, đau thấu tim gan, như thể có con dao nhỏ đang không ngừng rạch xé da thịt, lại thêm cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt tận xương.Nàng... vẫn chưa ra được sao?Kinh Nhan đã bỏ nàng lại mà đi rồi sao?Sở Ly Ca nắm chặt chiếc ô Vô Thường trong tay, đang lúc sắp mềm nhũn ngã xuống, thì vòng eo bỗng được một bàn tay dịu dàng đỡ lấy – là Kinh Nhan."Ta đưa ngươi ra ngoài."Sở Ly Ca còn chưa kịp phản ứng, liền bị cuốn vào một cơn xoáy trời đất quay cuồng, rơi vào bóng tối vô tận. Ngay cả cảm giác cũng dần biến mất, chỉ còn sót lại chút ít động tĩnh mơ hồ, là do nàng dù đến phút cuối cũng không cam lòng thả lỏng thần thức.Một lúc sau, nàng cảm nhận được linh lực cạn kiệt của bản thân đang dần dần hồi phục, thính giác cũng trở nên rõ ràng hơn. Nàng nghe được tiếng chim hót, tiếng côn trùng rì rầm, còn nghe thấy âm thanh gió thổi qua cỏ dại xào xạc rung động.Nàng... đã được đưa ra ngoài sao?Không bao lâu sau, nàng nghe được giọng nói của Hồ Sương Phi – phản ứng đầu tiên của nàng, vậy mà lại là sợ hãi. Trong lúc bản thân đang yếu ớt, chỉ nghe thấy giọng của Hồ Sương Phi thôi cũng khiến nàng cảm thấy bất an.Một kẻ hèn mọn của Yêu tộc, cớ sao nàng phải sợ?"Chi bằng giao Họa Cốt Tôn Chủ cho ta, để ta mang nàng đi chữa thương."Không!Phản ứng đầu tiên của Sở Ly Ca là kiên quyết cự tuyệt. Thế nhưng nàng lại rõ ràng nghe thấy Kinh Nhan thản nhiên đáp: "Được.""Ta đi đây."Ngay khoảnh khắc đó, Sở Ly Ca choàng tỉnh từ trong giấc mộng. Trái tim quặn thắt một trận đau đớn, từng cơn nóng rát dâng lên, tựa như trái tim nàng đang bị thiêu đốt. Thị lực từ từ khôi phục, lúc này nàng mới nhìn thấy dung nhan của Kinh Nhan – nét mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú, đôi mày nhíu lại rất nhẹ, như đang tập trung vào một việc vô cùng quan trọng.Lúc này, Sở Ly Ca mới cảm nhận được cơn đau nơi cánh tay đang dần tan biến, thay vào đó là dòng linh lực ấm áp nhẹ nhàng xoa dịu – thoải mái đến không ngờ.Nàng... không phải đã bỏ rơi ta sao?Sở Ly Ca khẽ vươn tay, muốn chạm đến Kinh Nhan, muốn xác nhận người trước mắt là thật hay chỉ là ảo ảnh. Nhưng nàng vừa nhúc nhích đã bị ngăn lại:"Đừng động."Sở Ly Ca đành thả lỏng thân thể, cũng không ngờ chính mình lại dễ dàng nghe lời đến vậy – điều này khiến nàng có chút kinh ngạc. Bản thân từ khi nào lại có thể tin tưởng Kinh Nhan đến vậy?Nơi này là một sơn động gần dòng nước, bên ngoài vang vọng tiếng suối róc rách. Trên đỉnh hang có một đoàn nghiệp hỏa lơ lửng tỏa sáng, ánh lửa phản chiếu trên vách đá tạo thành từng làn thủy quang lấp lánh. Xem ra đây là một động đá sát suối.Kinh Nhan đang dùng một đoàn linh lực màu vàng kim để trị thương cho nàng. Sở Ly Ca cảm nhận được rõ ràng, đây là Chúc Dung Tâm Hỏa – một loại hỏa phách của dị không gian, hoàn toàn khác biệt so với hỏa linh lực phổ thông ngoài giới. Uy lực mạnh mẽ đến mức không thể lường được – Sở Ly Ca cũng chẳng biết nó sẽ gây ra thương tổn thế nào, chỉ biết rằng tuyệt đối không đơn giản.Hô hấp của nàng từ hỗn loạn dần trở nên ổn định. Ánh mắt hướng lên đỉnh động, nhìn ngọn nghiệp hỏa cháy hừng hực, tâm trí lại bị kéo về cơn mộng vừa rồi."Ta vừa nằm mơ một giấc mộng."Thần sắc Kinh Nhan khẽ động, không kìm được phân tâm, ánh mắt lướt qua gương mặt vẫn còn thất thần của Sở Ly Ca."Ta mơ thấy... ngươi sau khi cứu ta ra, lại giao ta cho Hồ Sương Phi."Sở Ly Ca hơi quay đầu lại, vài sợi tóc đen vì mồ hôi mà dính vào khuôn mặt, mang theo vẻ mị hoặc lẫn tiều tụy khó nói nên lời. Nàng nhìn chằm chằm vào Kinh Nhan, ánh mắt như làn nước phủ sương – muốn nói lại thôi, không biết nên dùng cách nào để bày tỏ: nàng thật sự an lòng, vì Kinh Nhan không có giao nàng đi."Người ấy đúng là có đến, nhưng ta không đồng ý."Kinh Nhan thu tay lại – vết thương bỏng nơi cánh tay đã ngừng rỉ máu, lòng bàn tay nàng cũng vậy. Có điều muốn để miệng vết thương khép lại hoàn toàn, e rằng vẫn cần một khoảng thời gian."Tại sao?" – Sở Ly Ca khẽ hỏi. Trong lòng nàng suy nghĩ: Yêu tộc và Ma tộc vốn xem như đồng minh. Nếu Kinh Nhan giao nàng cho Hồ Sương Phi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Nhưng vì sao... nàng lại không làm vậy?"Ngươi đã cứu ta," – Kinh Nhan điềm nhiên nói – "Ta nên vì ngươi trị thương."Nàng nói vô cùng bình thản, ánh mắt lại dừng trên vết thương nơi cánh tay. Bàn tay trắng muốt kia đã bị thiêu đến đỏ tím, vết thương dữ tợn đến khó nhìn – chẳng rõ Kinh Nhan thấy có thấy khó chịu hay không.Sở Ly Ca chậm rãi ngồi dậy. Linh lực trong cơ thể đang dần phục hồi, cơn đau nhức cũng không còn rõ ràng. Chỉ có điều... nàng tiếc nhất là bộ hồng y của mình. Nàng giơ tay phải lên, chăm chú nhìn như thể muốn nhìn xuyên qua cả xương cốt:"Xấu thật."Nàng thở nhẹ ra một hơi, theo bản năng đưa mắt nhìn về phía tay của Kinh Nhan. Lúc này mới phát hiện trên mu bàn tay trắng trẻo kia cũng có vài vết bỏng nhỏ.Sở Ly Ca liền nắm lấy tay nàng, ánh mắt chăm chú không chớp, như muốn đem tay Kinh Nhan hôn lên vậy. Nàng khẽ nói:"Ngươi bị thương... vì sao không xử lý?""Không sao." – Kinh Nhan nhẹ giọng đáp, rút tay về, giấu đi lòng bàn tay khẽ nóng lên, sau đó đứng dậy.Một làn gió mang theo hương hoa thoảng qua theo động tác của nàng, xua đi không khí oi bức trong hang đá.Dù trong động có nghiệp hỏa chiếu rọi, nơi này vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhưng vì sao ta lại thấy nóng như vậy?Kinh Nhan thu lại tâm tình, ánh mắt hướng ra ngoài cửa động. Màn nước mỏng ngoài kia chẳng rõ đã trở nên thế nào. Nàng nói:"Ngươi nghỉ thêm một chút nữa, rồi chúng ta sẽ xuất phát."Sở Ly Ca ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng Kinh Nhan. Nàng chỉ để lại cho nàng một mái tóc đen dài buông thẳng xuống tận eo cùng thân ảnh nhã nhặn, dịu dàng. Mọi cảm xúc trong lòng Sở Ly Ca, ngay khoảnh khắc ấy, lại bị giấu đi thật khéo léo.Sở Ly Ca sửa lại tóc, dùng ngón tay gỡ nhẹ những sợi dính trên mặt, sau đó đứng dậy. Linh lực hồi phục, cánh tay không còn đau – tinh thần của nàng cũng tốt hơn nhiều.Chỉ là... nàng vẫn không thể chịu được việc bản thân có một vết thương xấu xí như vậy."Ngươi... có thể giúp ta thêm một việc không?""Việc gì?" – Kinh Nhan quay đầu lại nhìn.Sở Ly Ca mỉm cười – dưới ánh lửa chiếu rọi, nụ cười ấy tựa như đào hoa nở rộ, rực rỡ mà động lòng. Kinh Nhan hơi dời mắt, ánh nhìn theo hướng tay nàng chỉ, nghe nàng nói:"Giúp ta băng bó lại một chút.""...Ừ."Sở Ly Ca lấy băng vải từ túi trữ vật đưa cho Kinh Nhan, sau đó đưa tay ra, mặc cho nàng xử lý.Kinh Nhan ra tay thành thạo, động tác lại vô cùng mềm nhẹ, tận lực tránh va chạm vào miệng vết thương của nàng. Sau khi băng bó xong cánh tay, lại cẩn thận xử lý vết thương lòng bàn tay, cuối cùng dùng một nút kết thật chắc để cố định lại."Thì ra Thiên Nguyên Thần Quân là người ôn nhu như vậy."Sở Ly Ca giơ cánh tay đã được băng bó lên lắc lắc, cười nói:
"Chỉ có người ôn nhu mới có thể cẩn thận đến mức cả việc băng bó cũng làm thật kỹ, sợ làm đau người khác.""Tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên."Kinh Nhan nhàn nhạt đáp một câu, đối diện ánh mắt của Sở Ly Ca, có một thoáng muốn tránh né, nhưng nàng vẫn kìm lại:
"Không muốn chịu thiệt thôi."Sở Ly Ca nhún vai, dường như nhìn thấu Kinh Nhan nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng nàng cũng không chắc mình có nhìn nhầm hay không, chỉ nói:
"Vậy thì trong bí cảnh thượng cổ, chúng ta hợp tác vui vẻ, ra khỏi nơi này rồi, ai đi đường nấy.""Ừ."Thấy Sở Ly Ca tiêu sái như thế, ngược lại làm Kinh Nhan hơi bất ngờ. Nhưng Sở Ly Ca nói đúng, rời khỏi bí cảnh thượng cổ, các nàng vốn định sẵn sẽ trở về vị trí của mỗi người, mỗi người một con đường.Nghỉ ngơi chốc lát, hai người chuẩn bị rời khỏi sơn động – nơi ẩn giấu một vài bí mật nhỏ. Ngay khi bước ra trước màn nước, Sở Ly Ca không kìm được hỏi:"Ngươi có từng mơ thấy ta bao giờ chưa?"Kinh Nhan nhìn Sở Ly Ca, có chút khó hiểu, nhưng không trả lời câu hỏi đó. Sở Ly Ca ngay sau đó vẫy tay, cười nói:
"Thôi, không có gì."Sở Ly Ca là người đầu tiên rời khỏi sơn động, đi xuyên qua màn nước, như muốn dùng nó để rửa sạch câu hỏi vừa rồi. Kinh Nhan đứng trong sơn động ngừng lại một chút, trong mắt thoáng hiện lên tia cảm xúc phức tạp, cuối cùng vẫn bước theo rời đi.Các nàng đi về hướng Bắc, qua rừng trăm dược. Trên đường, thấy không ít Yêu tộc và Nhân tộc chết dưới tay dược nô, máu nhuộm đỏ cả trăm dược lâm, nhưng đây cũng là chuyện thường tình. Trong rừng có đủ loại tiên thảo tiên hoa, nếu thu thập để luyện đan, tất sẽ giúp tăng tu vi rất lớn, bởi vậy rất nhiều người dù liều mạng cũng muốn xông vào.Ngay cả cường giả Đế Hiền cũng có thể bị dược nô vây khốn, huống chi là những Nhân tộc và Yêu tộc tu vi thấp. Nếu gặp phải, muốn thoát thân là điều vô cùng khó khăn.Sở Ly Ca cúi đầu nhìn thi thể không nhắm mắt dưới chân, da thịt đã hóa đen – rõ ràng trúng kịch độc. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra đây chính là tiểu tu sĩ hôm đó đi theo sau Tiêu Vân Minh, tiếc thay, cả đời hắn chỉ có thể dừng lại ở đây."Thật là thảm mà..."Sở Ly Ca tuy cảm thán, nhưng trong lòng không có chút thương tiếc, chỉ lách qua các thi thể mà hái những loại dược thảo mình cần. Kinh Nhan thở dài, những người này không phải Thần tộc, nàng không có tư cách xử lý thi thể họ, đành để vậy."Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi cảm thấy Chúc Dung Tâm Hỏa rốt cuộc là thứ gì?"Sở Ly Ca hái xong một đóa vân long hoa, cất vào túi trữ vật, rồi quay đầu nhìn về phía Kinh Nhan – người lúc này đang ngẩn người nhìn đám linh thảo, dường như vẫn chưa thấy được loại mình muốn."Không biết."Kinh Nhan trả lời dứt khoát, nhưng Sở Ly Ca đã bước tới gần. Vô Thường Dù che khuất hai người, bóng tối phủ xuống:
"Chỉ cần ta đến gần ngươi, linh lực liền dâng trào như muốn bùng phát.""Ta biết ngươi cũng cảm giác được."Nói rồi, nàng giơ tay nhẹ đặt lên vai Kinh Nhan, cúi người tới gần, cười khẽ bên tai nàng:
"Thiên Nguyên Thần Quân đúng là rất hay nói một đằng làm một nẻo."Không đợi Kinh Nhan phản ứng, Sở Ly Ca đã kịp lùi lại hai bước. Ánh nắng lại rơi trên người Kinh Nhan, còn nàng thì vẫn dưới bóng dù, như hai thế giới khác biệt."Chúc Dung Tâm Hỏa là một đôi, nghĩa là chỉ cần chúng ta hành động cùng nhau, các chiêu thức phát ra sẽ có uy lực lớn hơn."Sở Ly Ca xoay xoay cán dù trong tay, ô Vô Thường cũng xoay tròn như vui vẻ, nàng nói:
"Đây chỉ có 'khóa mệnh đồng tu' mới có thể làm được đó."Kinh Nhan khẽ nhíu mày, nhưng không phản bác, bởi vì những gì Sở Ly Ca nói đều là sự thật.Khóa mệnh đồng tu là một hình thức định khế mệnh để song tu, hiệu quả và uy lực còn mạnh hơn song tu thông thường. Nhưng loại khế ước này không thể hủy bỏ, nếu một trong hai bên phản bội, người đó sẽ bị hủy tu vi mà chết – đó là lý do rất nhiều người không dám kết khế mệnh.Đời người dài đằng đẵng, ai thật sự có thể đi cùng ai đến cuối đời?"Vậy chúng ta bây giờ... có được coi là khóa mệnh đồng tu không?"Sở Ly Ca cố tình trêu chọc Kinh Nhan, người kia quả nhiên nhíu mày như nàng đoán, đáng tiếc Sở Ly Ca vẫn không nhìn rõ cảm xúc của nàng."Hồ đồ."Kinh Nhan xoay người tiếp tục tìm kiếm linh thảo, thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng thật ra tâm trí đã bay đi xa, cũng giống như người cầm ô dưới nắng kia – Sở Ly Ca.Cả hai đều hiểu rõ, việc họ đồng thời nhận được loại truyền thừa hỗ trợ nhau như vậy tuyệt đối không phải trùng hợp. Đó là sự cho phép của vận mệnh. Chỉ là, không ai nói ra, vì một khi dính đến chữ "vận mệnh", thì càng gỡ càng rối, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, dừng đúng lúc.Nhưng... giữa các nàng, rốt cuộc là có loại vận mệnh tương liên gì?
"Chỉ có người ôn nhu mới có thể cẩn thận đến mức cả việc băng bó cũng làm thật kỹ, sợ làm đau người khác.""Tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên."Kinh Nhan nhàn nhạt đáp một câu, đối diện ánh mắt của Sở Ly Ca, có một thoáng muốn tránh né, nhưng nàng vẫn kìm lại:
"Không muốn chịu thiệt thôi."Sở Ly Ca nhún vai, dường như nhìn thấu Kinh Nhan nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng nàng cũng không chắc mình có nhìn nhầm hay không, chỉ nói:
"Vậy thì trong bí cảnh thượng cổ, chúng ta hợp tác vui vẻ, ra khỏi nơi này rồi, ai đi đường nấy.""Ừ."Thấy Sở Ly Ca tiêu sái như thế, ngược lại làm Kinh Nhan hơi bất ngờ. Nhưng Sở Ly Ca nói đúng, rời khỏi bí cảnh thượng cổ, các nàng vốn định sẵn sẽ trở về vị trí của mỗi người, mỗi người một con đường.Nghỉ ngơi chốc lát, hai người chuẩn bị rời khỏi sơn động – nơi ẩn giấu một vài bí mật nhỏ. Ngay khi bước ra trước màn nước, Sở Ly Ca không kìm được hỏi:"Ngươi có từng mơ thấy ta bao giờ chưa?"Kinh Nhan nhìn Sở Ly Ca, có chút khó hiểu, nhưng không trả lời câu hỏi đó. Sở Ly Ca ngay sau đó vẫy tay, cười nói:
"Thôi, không có gì."Sở Ly Ca là người đầu tiên rời khỏi sơn động, đi xuyên qua màn nước, như muốn dùng nó để rửa sạch câu hỏi vừa rồi. Kinh Nhan đứng trong sơn động ngừng lại một chút, trong mắt thoáng hiện lên tia cảm xúc phức tạp, cuối cùng vẫn bước theo rời đi.Các nàng đi về hướng Bắc, qua rừng trăm dược. Trên đường, thấy không ít Yêu tộc và Nhân tộc chết dưới tay dược nô, máu nhuộm đỏ cả trăm dược lâm, nhưng đây cũng là chuyện thường tình. Trong rừng có đủ loại tiên thảo tiên hoa, nếu thu thập để luyện đan, tất sẽ giúp tăng tu vi rất lớn, bởi vậy rất nhiều người dù liều mạng cũng muốn xông vào.Ngay cả cường giả Đế Hiền cũng có thể bị dược nô vây khốn, huống chi là những Nhân tộc và Yêu tộc tu vi thấp. Nếu gặp phải, muốn thoát thân là điều vô cùng khó khăn.Sở Ly Ca cúi đầu nhìn thi thể không nhắm mắt dưới chân, da thịt đã hóa đen – rõ ràng trúng kịch độc. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra đây chính là tiểu tu sĩ hôm đó đi theo sau Tiêu Vân Minh, tiếc thay, cả đời hắn chỉ có thể dừng lại ở đây."Thật là thảm mà..."Sở Ly Ca tuy cảm thán, nhưng trong lòng không có chút thương tiếc, chỉ lách qua các thi thể mà hái những loại dược thảo mình cần. Kinh Nhan thở dài, những người này không phải Thần tộc, nàng không có tư cách xử lý thi thể họ, đành để vậy."Thiên Nguyên Thần Quân, ngươi cảm thấy Chúc Dung Tâm Hỏa rốt cuộc là thứ gì?"Sở Ly Ca hái xong một đóa vân long hoa, cất vào túi trữ vật, rồi quay đầu nhìn về phía Kinh Nhan – người lúc này đang ngẩn người nhìn đám linh thảo, dường như vẫn chưa thấy được loại mình muốn."Không biết."Kinh Nhan trả lời dứt khoát, nhưng Sở Ly Ca đã bước tới gần. Vô Thường Dù che khuất hai người, bóng tối phủ xuống:
"Chỉ cần ta đến gần ngươi, linh lực liền dâng trào như muốn bùng phát.""Ta biết ngươi cũng cảm giác được."Nói rồi, nàng giơ tay nhẹ đặt lên vai Kinh Nhan, cúi người tới gần, cười khẽ bên tai nàng:
"Thiên Nguyên Thần Quân đúng là rất hay nói một đằng làm một nẻo."Không đợi Kinh Nhan phản ứng, Sở Ly Ca đã kịp lùi lại hai bước. Ánh nắng lại rơi trên người Kinh Nhan, còn nàng thì vẫn dưới bóng dù, như hai thế giới khác biệt."Chúc Dung Tâm Hỏa là một đôi, nghĩa là chỉ cần chúng ta hành động cùng nhau, các chiêu thức phát ra sẽ có uy lực lớn hơn."Sở Ly Ca xoay xoay cán dù trong tay, ô Vô Thường cũng xoay tròn như vui vẻ, nàng nói:
"Đây chỉ có 'khóa mệnh đồng tu' mới có thể làm được đó."Kinh Nhan khẽ nhíu mày, nhưng không phản bác, bởi vì những gì Sở Ly Ca nói đều là sự thật.Khóa mệnh đồng tu là một hình thức định khế mệnh để song tu, hiệu quả và uy lực còn mạnh hơn song tu thông thường. Nhưng loại khế ước này không thể hủy bỏ, nếu một trong hai bên phản bội, người đó sẽ bị hủy tu vi mà chết – đó là lý do rất nhiều người không dám kết khế mệnh.Đời người dài đằng đẵng, ai thật sự có thể đi cùng ai đến cuối đời?"Vậy chúng ta bây giờ... có được coi là khóa mệnh đồng tu không?"Sở Ly Ca cố tình trêu chọc Kinh Nhan, người kia quả nhiên nhíu mày như nàng đoán, đáng tiếc Sở Ly Ca vẫn không nhìn rõ cảm xúc của nàng."Hồ đồ."Kinh Nhan xoay người tiếp tục tìm kiếm linh thảo, thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng thật ra tâm trí đã bay đi xa, cũng giống như người cầm ô dưới nắng kia – Sở Ly Ca.Cả hai đều hiểu rõ, việc họ đồng thời nhận được loại truyền thừa hỗ trợ nhau như vậy tuyệt đối không phải trùng hợp. Đó là sự cho phép của vận mệnh. Chỉ là, không ai nói ra, vì một khi dính đến chữ "vận mệnh", thì càng gỡ càng rối, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, dừng đúng lúc.Nhưng... giữa các nàng, rốt cuộc là có loại vận mệnh tương liên gì?