[BHTT-Edit] - Họa Cốt

Chương 114



Không biết từ khi nào, Sở Ly Ca vốn đang nằm nghiêng trong lòng Kinh Nhan, giờ lại biến thành ngồi khóa chặt trên đùi nàng. Đôi tay Sở Ly Ca khẽ nâng lấy gương mặt Kinh Nhan, ôn nhu hôn xuống — từ những cái chạm môi nhẹ nhàng cho đến nụ hôn sâu nóng bỏng.

Kết thúc nụ hôn, Sở Ly Ca đặt trán mình lên trán Kinh Nhan, hơi thở gấp gáp, rồi mới khẽ nói:
"Màn trời chiếu đất, Thiên Nguyên Thần Quân, có thể hay không..."

"Không được."

Kinh Nhan lấy tay che môi nàng lại, đôi môi ấy mềm mại nóng rực, đến cả gương mặt cũng hừng hực nhiệt độ. Giờ phút này, cả hai nàng như hai ngọn lửa đang thiêu đốt lẫn nhau, thân thể nóng bỏng, mềm mại như nước.

Kinh Nhan trước nay chưa từng hiểu cảm giác bị dục vọng từng chút xâm chiếm là thế nào, giờ nàng đã hiểu, hơn nữa còn chìm sâu trong đó, như hai chân sa vào bùn lầy, không thể nhúc nhích được.

Phần lý trí còn sót lại cố gắng cự tuyệt, nơi đây màn trời chiếu đất, giữa thanh thiên bạch nhật này mà làm chuyện đó thì còn ra thể thống gì?

Sở Ly Ca hơi chu môi, hô hấp ngày càng dồn dập, nàng nỗ lực kiềm chế bản thân, qua vài hơi mới nói:

"Ngươi, nữ nhân này, còn biết trêu chọc ta nữa."

Nụ hôn ban nãy rõ ràng là Kinh Nhan chủ động trước, rồi sau đó như lửa bén dầu, không thể ngăn lại được.

Cầm lòng không đặng — chính là bốn chữ đó, nhưng Kinh Nhan lại chẳng thể nói nên lời.

Sở Ly Ca vẫn luôn ăn mặc đơn giản, khi ngồi trên đùi Kinh Nhan, nàng bỗng cảm thấy có gì đó khác thường chạm vào, mặt liền đỏ bừng.

"Khó chịu quá."

Sở Ly Ca tựa đầu vào vai Kinh Nhan, nói nhỏ:
"Lão Cổ Bản, còn giả bộ nghiêm túc."

"Hư... đừng nói."

Kinh Nhan nhẹ ôm nàng, vận linh lực giúp Sở Ly Ca điều hòa luồng nhiệt trong người. Đến khi hơi thở của Sở Ly Ca dần ổn định, sợi dây thần kinh căng cứng trong đầu nàng mới từ từ được nới lỏng.

Khi cơ thể đã bình phục, Sở Ly Ca đứng dậy, khẽ hỏi:
"Vì sao lại không muốn?"

"Ta... còn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Hơn nữa, giữa trời đất ban ngày thế này, nàng thật sự không thể làm chuyện đó ở nơi này — trái với mọi lễ nghi mà nàng vẫn luôn tuân thủ.

Sở Ly Ca khẽ thở dài, rồi từ đùi Kinh Nhan đứng dậy, ngồi sang bên cạnh. Kinh Nhan nhân lúc nàng quay đi, liền niệm chú xóa đi dấu vết sẫm màu còn trên y phục đùi mình, và cả...

Nàng khẽ cử động hai chân, vành tai lập tức nóng ran.

Thật mất mặt.

Hai nàng cùng tựa người vào thân cây, ngước nhìn tầng mây lững lờ nơi trời cao, ánh kim nhạt len qua kẽ lá. Sở Ly Ca khẽ nói:
"Không biết Cổ tiền bối bên kia thế nào rồi. Nữ nhân ấy, cũng giống như ngươi — rất nhiều chuyện đều không muốn nói."

Kinh Nhan chỉ cười khổ mà không đáp. Đôi khi có những lời thật sự khó nói ra, bởi nàng đã quen một mình gánh lấy mọi thứ. Đem cảm xúc nói ra, chẳng khác nào phơi bày điểm yếu nhất của bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tổn thương.

"Thần tộc không đến tìm ngươi sao?"

Nếu Kinh Nhan ở cùng Kinh Phạn Ca, tất nhiên nàng chưa quay lại Thần tộc. Thần tộc hẳn phải phái người đi tìm Thiên Nguyên Thần Quân chứ?

"Có. Ta đã tránh được."

"Ngươi không định trở về Thần giới sao?"

Sở Ly Ca không tin Kinh Nhan thật sự muốn theo Kinh Phạn Ca lang bạt chân trời góc bể. Nàng tin rằng Kinh Nhan làm thế tất có nguyên do.

"Ta sẽ trở về, nhưng không phải bây giờ."

"Ngươi định làm gì với cô cô của ngươi?"

Hai nàng ngươi một câu ta một câu, cứ như vậy mà an tĩnh nói chuyện phím, còn cảm thụ được ánh mặt trời chiếu xuống, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Đúng rồi, Sở Ly Ca chợt nhận ra — nàng là đang hưởng thụ ánh mặt trời, chứ không phải ẩn mình dưới bóng tối của Vô Thường. Hóa ra, ánh nắng cũng không tồi chút nào, nó đem đến sự sống và ánh sáng cho vạn vật, chỉ là nàng vẫn chưa quen với điều đó.

"Ta muốn ngăn cản cô cô tiếp tục tạo sát nghiệp, và tìm cách đánh thức bản tính thật sự của nàng."

Kinh Nhan kể lại việc mình đã gặp Lục Miên cho Sở Ly Ca nghe. Lúc này, Sở Ly Ca mới hiểu, thì ra còn có cách như vậy.

Chỉ là, một khi uống nước Vong Xuyên rồi, sẽ quên hết tất cả, chẳng còn biết nhân gian là gì nữa.

Đúng lúc ấy, cả hai cùng cảm nhận được có người đang đến gần. Các nàng lập tức đứng dậy, và phát hiện đó là người của tộc Thần Hoàng.

"Hừ, ngươi xem, chẳng phải đã bị tìm thấy rồi sao?"

Sở Ly Ca khoanh tay trước ngực, nhìn tên Thần tộc đang vội vàng kia, nàng cảm thấy có chút bất an. Người Thần tộc đó thoáng nhìn Sở Ly Ca, sau đó vội vàng hướng về phía Kinh Nhan nói:

"Thiên Nguyên Thần Quân, người mau trở về đi! Tộc trưởng bệnh nặng rồi!"

"Cái gì?"

Kinh Nhan nhíu mày. Người kia quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa nói:
"Thiên Nguyên Thần Quân, người cũng biết tộc trưởng có bệnh tim, giờ nằm trên giường hơi thở thoi thóp, cầu xin Thần Quân mau trở về!"

Sở Ly Ca nghe vậy, khóe miệng khẽ giật — thì ra Kinh Vũ Yên có bệnh tim. Thảo nào nàng ta được lên làm thần quan, Đế Thừa cũng để mặc cho nàng trưởng thành, bởi vì tu vi đã không thể thăng tiến.

Chỉ là... sao lại thấy có gì đó không đúng?

Tại sao lại cố tình vào lúc này.
"Trong Thần tộc chẳng phải có y sư sao, sao lại..."

"Y sư nói là tâm bệnh, tộc trưởng muốn gặp người."

Thần tộc kia khóc lóc, giọng run rẩy:
"Nếu Thần Quân không đồng ý, ta sẽ quỳ mãi không đứng dậy."

"Vậy thì cứ quỳ đi."

Sở Ly Ca khoanh tay, quả thật muốn xem thử, nếu Kinh Nhan không trở về, người này có thật sẽ quỳ mãi không đứng dậy hay không.

"Ngươi đứng lên."

Kinh Nhan sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng người kia nhất quyết không chịu đứng dậy. Nàng nhớ rõ dáng vẻ Kinh Vũ Yên mỗi lần phát bệnh tim, đau đớn như có ngàn mũi kim xuyên tim, thậm chí có khi nằm liệt giường cả tháng.

Y sư từng nói, mỗi cơn phát bệnh đều vô cùng nguy hiểm. Nếu ý chí không chịu nổi, thần hồn có thể tiêu tan.

"Ta sẽ trở về. Ngươi đứng dậy trước đi."

"Kinh Nhan!"

Sở Ly Ca nắm chặt tay áo Kinh Nhan, định ngăn lại nàng, nhưng Kinh Nhan không hề thay đổi ý định. Tên Thần tộc kia mừng rỡ đứng dậy, dùng tay áo lau nước mắt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm lấy áo Kinh Nhan của Sở Ly Ca.

"Thần Quân, chúng ta đi nhanh thôi!"

Thần tộc kia lên tiếng thúc giục, gấp đến độ muốn dậm chân.

"Kinh Nhan, ngươi phải biết, hiện giờ ngươi là cái gai trong mắt Đế Thừa. Nếu trở về, e rằng sẽ khó thoát."

Sở Ly Ca dùng mật ngữ truyền âm, chỉ người có Chúc Dung Tâm Hỏa mới có thể nghe thấy.

"Ta và tộc trưởng vốn bất đồng, ta không ủng hộ việc nàng làm. Nhưng nàng đã dưỡng ta, nuôi ta, ân tình này không thể quên. Ta bắt buộc phải về một chuyến."

Kinh Nhan nhìn Sở Ly Ca thật sâu, rồi thân ảnh nàng dần xa khuất.

"Kinh Nhan!"

Sở Ly Ca cảm thấy có chút bất an. Linh cảm mách bảo nàng rằng, chuyến trở về này chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành.

"Đừng trở về."

Bước chân Kinh Nhan khựng lại. Người Thần tộc kia không nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, nhưng bầu không khí mờ mịt giữa họ lại khiến ai cũng thấy lạ.

Theo lý, Ma tộc và Thần tộc vốn đối lập, thế nhưng giữa hai nàng lại chẳng có chút sát khí nào,thậm chí trong ánh mắt còn mang theo nét vương vấn.

"Lần này ta phải trở về."

Kinh Nhan nói xong, Sở Ly Ca như nghẹn lại, khó thở nói:

"Nếu Kinh Vũ Yên lừa ngươi thì sao?"

"Nếu là thật thì sao?"

Kinh Nhan dừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Ly Ca, ta không dám đánh cược. Có những ân tình, ta cần phải trả."

Nói xong, Kinh Nhan rời đi cùng Thần tộc kia. Sở Ly Ca tiến lên vài bước, nhìn theo luồng sáng trắng dần xa, trong ngực nghẹn lại, cảm thấy mỗi hơi thở đều khó khăn vô cùng.

Nàng vừa rồi nên dùng sức mà giữ Kinh Nhan ở lại.
Nhưng như vậy... Kinh Nhan nhất định sẽ hận ta.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh sáng dần biến mất giữa bầu trời, mắt chợt cay xè. Rõ ràng là đã đoán ra được, nhưng không có cách nào ngăn cản nàng.

Giờ chỉ còn biết cầu mong Kinh Nhan sẽ không có việc gì, với bản lĩnh của nàng, chắc nàng sẽ không sao đâu...

**

Trong sơn động âm u, từng đợt khí lạnh tỏa ra nồng nặc. Cổ Nhược Thi đi sâu vào trong, cảm nhận sát khí đậm đặc đến nghẹt thở. Nàng biết chủ nhân nơi đây không chào đón mình, nhưng vẫn kiên định bước tiếp, cho đến khi thấy bóng dáng hồng y kia mới dừng lại.

"Ta đã cảnh cáo ngươi, sao còn dám đến."

Kinh Phạn Ca ngồi xếp bằng, chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử đỏ sẫm lạnh lẽo nhìn chằm chằm Cổ Nhược Thi, trong mắt tràn đầy sát ý.

Cổ Nhược Thi vẫn không sợ, tiến lại gần, mỉm cười:
"Ngươi không muốn biết vì sao ta đến nơi này sao?"

Hôm nay Cổ Nhược Thi mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, mỉm cười nói:
"Sao ngươi lại không muốn gặp ta?"

Vì thấy ngươi là ta lại đau đầu.

Kinh Phạn Ca quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng:
"Ta muốn gặp ai thì gặp, không muốn thì không gặp. Ngươi quản được sao?"

Cổ Nhược Thi cũng không nổi giận, chỉ ngồi xuống trước mặt nàng, dường như không hề sợ sát khí đang vờn quanh. Bởi nàng biết, trong lòng Kinh Phạn Ca không thực sự có địch ý với mình.

Vừa rồi, nàng ấy cũng bất quá là hư trương thanh thế thôi.

 Cổ Nhược Thi khẽ đưa tay chạm vào mặt Kinh Phạn Ca, giọng nói mang theo ôn nhu:
"Có thể gặp lại ngươi, là may mắn lớn nhất đời ta."

Kinh Phạn Ca khẽ ngẩng đầu, lần đầu dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt kia chan chứa thứ ôn tình khiến trái tim nàng khẽ run lên.

"Nghe Kinh Nhan nói... ngươi và ta từng là người yêu, nhưng ta lại vô tình hại ngươi."

Đầu Kinh Phạn Ca lại bắt đầu đau nhức. Ký ức về Cổ Nhược Thi như muốn tràn ra khỏi tâm trí, nhưng làm thế nào cũng không thể vượt qua được tầng phong ấn kia.

"Chúng ta hiện tại cũng là người yêu, bởi vì ngươi chưa từng nói sẽ rời xa ta."

Nghe Cổ Nhược Thi nói xong, Kinh Phạn Ca liền khựng lại, sau đó gạt tay nàng ra:
"Ta đã không còn là Kinh Phạn Ca của trước kia, đừng quấn lấy ta nữa."

"Ngươi sợ cái gì?"

Thấy ánh mắt Kinh Phạn Ca cứ nhiều lần né tránh, Cổ Nhược Thi lại từ trong mắt nàng ấy thấy được nàng đang sợ hãi, lòng bàn tay lại áp lên má Kinh Phạn Ca mà nói:
"Ngươi có biết trước kia ngươi lưu manh đến thế nào không?"

"Cái gì?"

Chưa kịp phản ứng, Cổ Nhược Thi đã cởi dải lưng, y phục vàng nhạt lỏng ra, chỉ cần hơi động một chút là để lộ những đường cong mê người.

"Đường đường một Thần Quân, trước đây lại dùng cách này để quyến rũ ta."

Nàng vòng tay qua cổ Kinh Phạn Ca. Cả người Kinh Phạn Ca cứng đờ, rõ ràng lý trí bảo nàng nên đẩy ra, nhưng trong sâu thẳm đáy lòng lại có một thanh âm, nói rằng nàng không nỡ làm như vậy.

"Kinh Phạn Ca, đây là tự ngươi tự chuốc lấy."

Cổ Nhược Thi câu đến hôn lên cổ Kinh Phạn Ca, thấp giọng nói:
"Ta rất nhớ ngươi, Kinh Phạn Ca."

"Đừng rời xa ta nữa."

Nghênh đón Kinh Phạn Ca chính là một nụ hôn sâu phủ xuống, hôn đến môi lưỡi giao triền, tựa như chuyện này họ đã làm vô số lần. Dựa theo ký ức của thân thể, Kinh Phạn Ca cũng đáp lại nàng.

Trong trí nhớ mơ hồ, Cổ Nhược Thi rất ít khi chủ động, mà cuồng nhiệt như thế này lại càng chưa từng có. Một sợi dây trong lòng Kinh Phạn Ca khẽ rung lên, đôi tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng sát vào trong ngực.

Động tác này, giống như làm nhiều đã thành thói quen, thân thể tự nhiên liền phản ứng như vậy.

Ngay khi hai người chìm trong cơn say tình, Kinh Phạn Ca bỗng cảm giác có thứ gì đó trượt vào miệng mình. Trong khoảnh khắc, tiếng chuông cảnh báo vang lên, nàng đẩy Cổ Nhược Thi ra, nhưng đã quá muộn.

Cổ Nhược Thi bị đẩy ngã xuống đất, quần áo xộc xệch, da thịt trắng mịn lộ ra.

"Khụ... khụ... Ngươi... cho ta uống cái gì?!"

Kinh Phạn Ca cảm giác toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, thần thức dần dần mờ đi. Nàng hối hận, vì sao lại để nữ nhân này mê hoặc?

"Ngươi... định giết ta sao?"

Kinh Phạn Ca gắt gao nhìn chằm chằm vào Cổ Nhược Thi, nhưng Cổ Nhược Thi chỉ thong thả chỉnh lại y phục, giọng bình thản:

"Không phải."

"Phạn Ca... ngủ đi. Ta sẽ luôn ở bên ngươi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...