[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi
Chương 49: Em có muốn hôn chị một cái không?
Sự thay đổi của Giang Vãn Thu có thể nói là vô cùng rõ ràng, chỉ cần là người có mắt hầu như đều có thể nhận ra.Khi cô ấy chưa có bất kỳ suy nghĩ nào về Quý Hạ, cô ấy chỉ xem đối phương như một cô em gái nhỏ, đừng nói là dẫn người đến những nơi như quán bar, cho dù là dắt đi chơi, mọi người cùng nhau uống chút rượu, cô ấy cũng sẽ đặc biệt chăm sóc Quý Hạ. Giang Vãn Thu sẽ cảm thấy, trẻ con không nên uống nhiều rượu như vậy.So với hiện tại, khác biệt một trời một vực.Cô ấy không chỉ tự mình uống rượu, mà còn muốn Quý Hạ uống cùng mình, bởi vì cô ấy cần cồn trở thành trợ thủ đắc lực nhất, giúp cô ấy lay động trái tim đối phương.Đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, nhưng Giang Vãn Thu biết rằng, một khi bước này đã bước ra thì chắc chắn sau đó sẽ có bước thứ ba, bước thứ tư, bước thứ năm, mỗi "bước đi" này cuối cùng sẽ nối liền lại tạo thành một vòng tròn.Mà Quý Hạ, chính là người cô ấy muốn "tròng" nhất.Rõ ràng là hai người ngồi cùng nhau nhưng lại mang những tâm tư khác biệt, có những dự định riêng, nào ngờ mục đích cuối cùng của cả hai lại là chung một con đường.Nhìn chiếc ly rượu rỗng trong tay Giang Vãn Thu, Quý Hạ không chút do dự nói "Được".Đến quán bar, vốn dĩ là để uống rượu, mắt xích này vốn đã nằm trong kế hoạch của cô, cho dù Giang Vãn Thu không đề nghị thì cô cũng sẽ tìm cách kéo đối phương uống cùng.Cô đưa tay, nhận lấy chiếc ly rỗng từ tay đối phương, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía cô ấy: "Chị ơi, chị muốn chơi gì?"Đôi mắt vốn nên trong veo sạch sẽ giờ đây cũng nhuốm chút sắc màu của dục vọng.Sống giữa hồng trần, lại có ai thật sự thanh tâm quả dục, không chút mưu cầu chứ? Chẳng qua là những thứ mưu cầu không giống nhau mà thôi.Theo động tác chớp mắt của Quý Hạ, Giang Vãn Thu cũng nhìn rõ lớp trang điểm mắt hôm nay của đối phương, trước tiên là dùng phấn mắt màu cam đỏ tán nhẹ một vòng, sau đó lại phủ một lớp phấn xám ở mí trong, khiến đôi mắt vốn đã đẹp lại càng trông sâu và có khối hơn. Đuôi mắt còn điểm thêm kim tuyến.Trong môi trường mờ ảo nhưng lại có những nguồn sáng như ở quán bar, chút kim tuyến này gần như sẽ phát huy tác dụng mỗi khi Quý Hạ chớp mắt, quay đầu, khiến gương mặt cô gái không còn chút ngây ngô, non nớt nào nữa.Giang Vãn Thu thu lại ánh nhìn có chút tham lam của mình, đưa tay lấy bộ lắc xí ngầu còn trống trên bàn trà."Chơi loại bình thường nhất thôi, lắc xí ngầu đi." Cô ấy đề nghị, "Thua một lần uống nửa ly chắc là được, chịu không?"Thật ra chơi gì không quan trọng, quan trọng là uống rượu, rượu uống vào là được rồi. Còn những thứ khác, có thể đợi đến khi cồn phát huy tác dụng rồi hãy nói.Rượu Tây trong quán bar thường được pha chung với nước ngọt để uống, nên "nửa ly" mà Giang Vãn Thu nói thực ra cũng không quá đáng lắm, Quý Hạ đồng ý.Không ai biết, cô thực ra không hề trong sáng như tờ giấy trắng giống như Giang Vãn Thu tưởng tượng, những nơi như quán bar, cô chỉ là không thích đến lắm mà thôi, chứ không đến nỗi chưa từng đến một hai lần.Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba được xem là khoảnh khắc buông thả nhất trong đời cô, cũng trong khoảng thời gian đó, danh sách bạn bè của cô có thêm hơn một nửa là bạn mới, Quý Hạ thực ra rất ham chơi, chỉ là chơi cũng phải xem là chơi với ai. Kể cả khi mới vào đại học năm nhất, một số người trong khoa đặc biệt thích những nơi như quán bar, cô thỉnh thoảng cũng sẽ đi cùng mọi người cho vui.Nhưng người ta thường bị những ấn tượng bề ngoài mà mình nhìn thấy đánh lừa, Giang Vãn Thu chính là như vậy.Lần đầu tiên cô ấy gặp Quý Hạ là vài năm trước ở một thị trấn nhỏ, khi đó cô gái còn ngây ngô trong sáng, trên vai đè nặng gánh nặng học hành, chuyện lớn nhất cũng chỉ là thi trượt. Ấn tượng này kéo dài đến tận ngày hôm nay vẫn như vậy.Trong mắt Giang Vãn Thu, Quý Hạ chính là một "cô em ngoan", "đứa trẻ ngoan".Nhưng hiện tại, "cô em ngoan", "đứa trẻ ngoan" này, tâm tư lại không đơn thuần như cô ấy nghĩ.Trong quán bar, đám đông nhảy nhót cuồng loạn, dưới sự dẫn dắt của DJ, không khí hết lần này đến lần khác bùng nổ, từ lúc mới vào cho đến khi bắt đầu chơi trò chơi cũng đã qua khoảng nửa tiếng, Quý Hạ cũng dần nhập cuộc, hòa mình vào không khí ở đây.Quý Hạ nghĩ rằng những trò chơi như thế này Giang Vãn Thu chơi hẳn phải rất thuần thục, rất giỏi mới phải, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần uống rượu rồi, nhưng không ngờ đối phương lại "gà" đến vậy."Mở."Lại một lần nữa, Giang Vãn Thu gần như không cần suy nghĩ đã mở bộ lắc xí ngầu của Quý Hạ, trông cô ấy vô cùng tự tin.Cô ấy không mấy để tâm đến thắng thua của trò chơi, nên kết quả cũng như dự đoán là lại thua, tính cả ly này, Giang Vãn Thu đã uống liên tiếp ba ly rồi, nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo."Ừm...""Chị uống mấy ly liền rồi, có được ăn gian không?"Giang Vãn Thu cầm ly rượu trước mặt lên rồi lại đột ngột đặt xuống, cô ấy đẩy ly rượu đến trước mặt Quý Hạ: "Em uống giúp chị đi."Nói xong, cô ấy còn cong môi cười.Âm cuối trong giọng nói của người phụ nữ có chút biến đổi, nhẹ nhàng cong lên, nghe như đang làm nũng, rõ ràng là trò chơi của hai người mà lại còn chơi xấu, hơn nữa còn chơi xấu một cách công khai như vậy.Nhưng Quý Hạ lại cực kỳ thích kiểu này, cô liếc nhìn chị một cái, cười bất đắc dĩ, sau đó dứt khoát cầm lấy ly rượu uống cạn, trong ánh mắt cười vui vẻ của Giang Vãn Thu.Quý Hạ không nhớ nổi đây là ly thứ mấy cô uống giúp đối phương tối nay rồi, suốt cả quá trình chơi game, cảm khái lớn nhất chính là "Giang Vãn Thu chắc là một hố đen trò chơi".Đặc điểm "vừa gà vừa ham chơi" được thể hiện một cách nhuần nhuyễn trên người Giang Vãn Thu, nhưng cả hai người đều rất vui. Quý Hạ rất thích nhìn dáng vẻ chị "làm nũng" với mình để ăn gian, cô cảm thấy rất đáng yêu, rất thích, cho dù có uống thêm vài ly rượu cũng chẳng sao.Vì Giang Vãn Thu ăn gian, nên dù Quý Hạ thắng trò chơi nhưng lại không hề uống ít rượu đi chút nào.Cô ra hiệu tạm dừng, nói muốn nghỉ ngơi một lát cho tỉnh táo, thực ra là đang suy nghĩ xem tiếp theo mình nên làm gì. Cứ theo tình hình này mà tiếp tục chơi với đối phương, e rằng không bao lâu nữa sẽ bắt đầu thấy choáng váng.Giang Vãn Thu cũng đồng ý, cô ấy rất tự nhiên ngả người ra ghế sofa phía sau, bắt đầu cầm lấy điện thoại đã một lúc không xem để kiểm tra, lúc này mới phát hiện trên WeChat có mấy tin nhắn của Chu Chu gửi tới.【A Thu, kiềm chế một chút, đừng lộ liễu quá.】【Chơi xí ngầu cũng tệ quá rồi đó!】Cùng ở trong một cuộc vui mà Chu Chu còn cố ý nhắn tin qua điện thoại, rõ ràng là không muốn qua làm phiền, nhưng lại âm thầm quan sát tình hình bên này.Giang Vãn Thu mím môi cười, sau đó gõ vài dòng trả lời, chỉ là khóe mắt lại liếc thấy Quý Hạ đang quay đầu nhìn về phía mình.Cô ấy bèn dưới sự chú ý của đối phương, trực tiếp nhấc chân trái lên, gác lên đầu gối người kia."Gác nhờ một chút, được không?" Giang Vãn Thu cong mắt, nhìn về phía Quý Hạ đang nhìn mình, mắt ngập ý cười, vừa hay chạm phải ánh mắt của em.Miệng thì có vẻ như đang hỏi, nhưng thực ra hoàn toàn không nghĩ sẽ bị từ chối.Quý Hạ liếc nhìn chân trái đối phương đang gác trên đùi mình, không trả lời, lặng lẽ dời tầm mắt.Ngầm đồng ý rồi.Dàn âm thanh trong quán bar chuyển hết bài nhạc rock này đến bài khác, tiếng nhạc mạnh mẽ dội vào màng nhĩ, kích thích dây thần kinh, thứ âm nhạc này nghe lâu sẽ khiến người ta cảm thấy có chút nhàm chán về mặt thẩm mỹ, nhưng cũng khiến người ta không kìm được mà muốn lắc lư theo điệu nhạc, giải tỏa những cảm xúc bị đè nén trong lòng.Vì vậy, dù bây giờ mới khoảng mười giờ mà đã có không ít người ói một lượt rồi, Quý Hạ đi vệ sinh cũng thấy mấy người đang móc họng. Hầu hết mọi người chỉ theo đuổi sự kích thích và vui vẻ của khoảnh khắc này, không quan tâm ngày mai thức dậy thế giới sẽ biến thành thế nào.Sau khi quay lại, Quý Hạ thấy ở phòng riêng của họ không biết từ lúc nào đã có một người phục vụ, anh ta đang đứng trước mặt Giang Vãn Thu, nói chuyện với cô ấy.Quý Hạ băng qua đám đông, nhanh chóng bước về."Có chuyện gì vậy?" Cô liếc nhìn người phục vụ trước."Thưa cô, chai rượu vang đỏ này là của một vị khách ở bàn đằng kia gửi tặng cô." Người phục vụ cúi người xuống, đưa tay ra sau chỉ về phía bàn bên cạnh.Quý Hạ quay đầu lại, nhìn thấy rõ một người đàn ông ở đó đang vẫy tay với họ, "Vị khách đó nói mình là bạn cũ của cô, muốn mời cô qua đó uống một ly."Cô khẽ cau mày, sau đó quay mặt nhìn Giang Vãn Thu: "Chị ơi..."Quý Hạ cực kỳ không muốn.Thứ nhất, cô cảm thấy những nơi như quán bar rất phức tạp, nhiều người đàn ông đến đây "săn mồi" với ý định tìm kiếm những cuộc gặp gỡ tình một đêm, hơn nữa đối phương còn mời Giang Vãn Thu qua "uống một ly" riêng, hai điều này gộp lại khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều. Trong lòng không thoải mái là chuyện nhỏ, chủ yếu là lo lắng cho sự an toàn của đối phương.Ai ngờ Giang Vãn Thu sau khi thấy phản ứng của Quý Hạ lại trực tiếp nhận lời người phục vụ, cô ấy nghĩ, nếu chất xúc tác tối nay chỉ dựa vào cồn thôi thì e rằng vẫn còn thiếu một chút. Đôi khi những cảm xúc tiêu cực như "ghen tuông" lại dễ khiến người ta nhận ra bản thân mình hơn —– ý cô ấy là, nếu Quý Hạ thật sự nảy sinh chút tình cảm khác lạ với mình."Anh ấy à, vậy cậu đưa tôi qua đó đi.". Giang Vãn Thu nhìn về phía bàn bên cạnh từ xa, lời từ chối vốn đã đến bên miệng lại nuốt ngược vào trong, biến thành sự chấp thuận.Trước khi đi, cô ấy cũng không quên nói với Quý Hạ một tiếng: "Là người quen, Quý Hạ, chị qua đó một lát."Quý Hạ cứ thế trơ mắt nhìn người ta bị người phục vụ dẫn đi, rất khó khăn mới kìm nén được sự thôi thúc trong lòng, không đi theo. Cô tự nhủ đó là người Giang Vãn Thu quen biết, chắc là an toàn.Nhưng bây giờ đã không còn là vấn đề an toàn hay không an toàn nữa, câu nói "là người quen" của đối phương đã lái bản chất sự việc sang một hướng khác rồi."Người đàn ông bên đó là ai vậy?" Động tĩnh bên phòng riêng này không nhỏ, Tống Vân đương nhiên cũng bị thu hút. Cô ấy từ ghế sofa bên kia đứng dậy đi tới, hỏi thẳng Chu Chu.Tống Vân và Giang Vãn Thu không thân lắm, nhưng Chu Chu thì khác, những chuyện liên quan đến Giang Vãn Thu thì Chu Chu gần như đều biết, nên chắc chắn cũng biết người đàn ông tặng rượu là ai."Bạn trai thời mới yêu của Giang Vãn Thu đó, hai năm trước tìm đến đòi quay lại nhưng bị từ chối, sau đó chạy đi tỉnh khác phát triển sự nghiệp, không biết trở về đây lúc nào, không ngờ lại gặp ở đây." Nói rồi, Chu Chu còn cầm chai rượu vang đỏ mà người phục vụ vừa mang tới trên bàn trà lên, xem xét kỹ lưỡng, nở một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu, "Xem ra bây giờ làm ăn cũng khá lắm."Ra tay đã là một chai rượu như thế này, không thể kém được.Chỉ là khi nói những lời này, khóe mắt cô ấy không khỏi liếc về phía Quý Hạ. Theo những gì Chu Chu biết, cô ấy biết Giang Vãn Thu và người bạn trai cũ này cũng có một đoạn tình cảm rắc rối, hai người yêu nhau mấy năm cho đến tận đại học, chỉ là sau này người đàn ông này nảy sinh những ý nghĩ khác, muốn phát triển mối quan hệ sâu hơn. Kết quả là bị Giang Vãn Thu thẳng thừng từ chối, đồng thời đề nghị chia tay.Ấn tượng đầu tiên của hầu hết mọi người về Giang Vãn Thu đều là lạnh lùng, cấm dục, chỉ có Chu Chu biết cái "lạnh lùng cấm dục" này thực ra là thật, người ta đối với chuyện đó thật sự không có chút suy nghĩ nào. Không những không có suy nghĩ, mà còn cảm thấy có chút bẩn thỉu. Hoàn toàn là một "người ăn chay" đúng nghĩa.Nhưng những chuyện này, không tiện nói cho người ngoài biết."Quá đáng thật, sao cậu ta nhiều bạn trai cũ thế, vừa mới uống rượu với em ở đây xong giờ lại đi tìm bạn trai cũ rồi." Tống Vân nghe thấy năm chữ "bạn trai thời mới yêu" liền bắt đầu "phẫn nộ bất bình", "Đúng là không ra thể thống gì!"Trong lúc Quý Hạ và Giang Vãn Thu chơi trò chơi, cô ấy cũng đã uống không ít rượu với những người khác, lúc này cơn hưng phấn dâng lên liền chỉ sợ thiên hạ không loạn.Chỉ thấy Tống Vân một tay đưa lên quàng lấy Quý Hạ, bắt đầu nói "thì thầm": "Em có bạn gái cũ không, cũng gọi ra đây cho vui."Giọng nói của người phụ nữ hòa cùng tiếng nhạc rock nặng nề chui vào tai, Quý Hạ không thích tiếp xúc quá gần với người khác, cô vô thức lùi ra xa một chút: "Không có.""Quý Hạ em sao vậy, lớn từng này rồi mà ngay cả bạn gái cũ cũng không có?""Hay là thế này, hai đứa mình yêu nhau ở đây rồi chia tay tại chỗ luôn, lát nữa Giang Vãn Thu quay lại thì em bảo với cậu ta chị là bạn gái cũ của em.""... Chị có phải uống nhiều quá rồi không." Quý Hạ đẩy Tống Vân một cái, gỡ người ra, một mình quay lại ghế sô pha ngồi. Ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía Giang Vãn Thu hai ba cái.Nhưng không bao lâu sau, Tống Vân lại sáp tới.Sau khi ngồi xuống, cô ấy ngược lại không tiếp tục động tay động chân nữa, chỉ vô tình liếc thấy ly rỗng và bộ lắc xí ngầu trên bàn trà trước mặt, không khỏi hỏi thêm một câu: "Hai người vừa chơi xí ngầu à?"Quý Hạ lại "Ừm" một tiếng."Em thua Giang Vãn Thu bao nhiêu?" Tống Vân đi thẳng vào vấn đề, chỉ là lời này Quý Hạ nghe xong có chút không vui.Chỉ nghe cô gái khẽ "Chậc" một tiếng: "Sao chị không hỏi chị ấy thua em bao nhiêu?"Cô và Giang Vãn Thu chơi trò chơi, nếu không phải cô nhường đối phương ăn gian, thì bây giờ không biết đã uống bao nhiêu rồi nữa. Lời nói của Tống Vân này thật sự không dễ nghe chút nào.Cuộc nói chuyện của hai người có vẻ vô nghĩa, chẳng nói được gì, nhưng lại vô tình tiết lộ một số thông tin liên quan, đầu óc Tống Vân xoay chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hiểu ra một vài điều từ lời nói của Quý Hạ.Lời nói của cô em này, cộng thêm ngữ khí và biểu cảm đó, chẳng phải là đang nói trò chơi vừa rồi Giang Vãn Thu thua rất thảm sao?Trong phút chốc, ánh mắt Tống Vân nhìn đối phương đã thay đổi. Ánh mắt này có phức tạp, có thương hại, có hả hê, thậm chí còn có chút xem kịch trong đó, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo như vậy, Quý Hạ hoàn toàn không nhận ra.Xem thủ đoạn của Giang Vãn Thu kìa, người như Quý Hạ này e rằng bị bán đi rồi còn hăng hái giúp người ta đếm tiền, vậy mà lại tưởng Giang Vãn Thu là một "hố đen trò chơi" —– vừa nhìn đã biết là người chưa từng uống rượu với Giang Vãn Thu, nên mới ngây thơ như vậy.Tống Vân cũng không muốn nói thêm gì để làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, bởi vì đôi khi, làm một kẻ ngốc cũng khá tốt.Cô ấy bèn vỗ vai đối phương, sau đó đứng dậy rời đi: "Không sao đâu, em cứ chờ đi, cậu ấy với tên bạn trai cũ đó không nói chuyện lâu đâu, lát nữa sẽ quay lại tìm em thôi."Chiêu đi tìm bạn trai cũ này chính là lạt mềm buột chặt để làm tiểu Quý Hạ khó chịu một chút, chỉ cần người còn ở đây, thì chắc chắn sẽ quay lại. Loại mánh khóe này, cô ấy đã biết từ tám trăm năm trước rồi.Tống Vân đi rồi, tiếp tục chơi trò chơi với đối tượng mập mờ của mình.Chỉ là Quý Hạ lại không hề để tâm đến lời nói của cô ấy.Nói nhảm, người không quay lại chẳng lẽ lại biến mất được sao?Không bao lâu sau, Giang Vãn Thu quả thật đã quay lại.Cô ấy làm như không có chuyện gì xảy ra, ngồi lại bên cạnh Quý Hạ, ra hiệu đối phương có thể tiếp tục trò chơi, không một lời nhắc đến chuyện vừa rồi rời đi ôn lại chuyện cũ với người kia, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, cô gái trong quá trình chơi trò chơi tiếp theo không còn dễ nói chuyện nữa. Mấy lần cô ấy muốn "ăn gian", đều bị Quý Hạ khéo léo từ chối."..." Giang Vãn Thu dứt khoát từ bỏ việc giả vờ "gà", kỹ thuật lắc xí ngầu đột nhiên tốt hẳn lên.Quý Hạ từ thế chủ động uống rượu, biến thành bị động uống rượu.Về bản chất vẫn không có gì khác biệt.Nhưng may mắn là, Giang Vãn Thu cũng uống cùng cô.Cô chỉ có chút không hiểu, tại sao kỹ thuật chơi game của Giang Vãn Thu đột nhiên lại tốt hẳn lên, lẽ nào là vì đã vào guồng rồi?Cứ uống như vậy mãi, cả hai người đều đã có chút lâng lâng, cồn trong cơ thể bắt đầu từ từ phát huy tác dụng, gánh vác trách nhiệm làm "chất xúc tác" cho tối nay, thời gian cũng đã kha khá, cô gái cũng bắt đầu rục rịch.Ví dụ như mấy lần thua game, Quý Hạ cũng học được cách "ăn gian". Cô dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào đó làm nũng, một tay cầm ly rượu dựa vào vai Giang Vãn Thu, sau đó đưa thẳng ly rượu đến bên miệng đối phương -- sự chủ động như vậy, ai lại có có thể từ chối?Đến khoảng mười một giờ đêm, không khí trong quán bar thực sự lên đến đỉnh điểm, tiếng nhạc được mở lớn nhất, mỗi một nhịp đập đều khiến người ta cảm thấy màng nhĩ như bị đánh vào. Việc giao tiếp giữa người với người cũng chỉ còn cách hét lớn mới có thể miễn cưỡng nghe được, giọng của DJ trên sân khấu nghe đã có chút khàn đặc, nhưng vẫn đang ra sức khuấy động không khí trong quán.Tâm trí Giang Vãn Thu lại không còn đặt vào trò chơi trước mắt nữa.Uống từng đó rượu vào, dây thần kinh trong cơ thể cô ấy đã bắt đầu hưng phấn, người cũng bắt đầu khẽ lắc lư theo điệu nhạc, ánh mắt thỉnh thoảng lại lướt qua người Quý Hạ, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt xinh đẹp của cô gái. Giang Vãn Thu cảm thấy, trên toàn thân em, thứ cô ấy thích nhất có lẽ chính là đôi mắt này."Chúng ta lên trên kia chơi đi." Cô ấy ném bộ lắc xí ngầu trong tay xuống, nói với Quý Hạ."Hả?" Quý Hạ nghi hoặc phát ra một âm đơn từ cổ họng, còn chưa kịp đợi câu trả lời cụ thể đã bị Giang Vãn Thu kéo tay đứng dậy, chen về phía sân khấu có DJ phía trước.Lúc này Tống Vân vừa hay quay đầu lại nhìn họ một cái, chứng kiến toàn bộ quá trình bên này, cô ấy khịt mũi một tiếng ra vẻ kỳ quái, rồi lại quay đi.Quý Hạ bị người ta dắt tay băng qua đám đông, bên tai toàn là tiếng la hét phấn khích của nam thanh nữ tú, vô số bóng người lắc lư trước mắt, ánh mắt cô chỉ dừng lại ở Giang Vãn Thu phía trước. Cổ tay cô gái bị nắm chặt, bất giác đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.Giang Vãn Thu dẫn cô chen vào giữa đám đông, sau đó vài ba bước đã trèo lên bục cao ở giữa quán bar. Loại bục này, hầu như quán bar nào cũng có, Quý Hạ trước đây đến quán bar chỉ toàn xem người khác nhảy trên đó, chứ chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ đứng lên đó, mà trên sân khấu này bây giờ, mỗi một người đang đứng, thần kinh của họ đều đang ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.Quý Hạ lần đầu trải qua cảnh tượng như vậy, nhất thời có chút không thoải mái, nhưng không bao lâu sau, Giang Vãn Thu đã nắm lấy hai tay cô dẫn cô cùng lắc lư.Họ đối mặt nhau, gần như muốn dính sát vào nhau, tầm mắt cô dừng lại trên gương mặt gần trong gang tấc này rồi không thể nào rời đi được nữa."Em thả lỏng một chút đi." Giang Vãn Thu cong mắt, cố ý ghé sát vào tai Quý Hạ nói một câu.Dây thần kinh nhạy cảm của cô gái cũng run lên một chút, ngược lại càng thêm căng thẳng.Cô vốn tưởng, cái gọi là "quẩy" chính là lắc lư loạn xạ theo điệu nhạc trên sân khấu, chỉ cần vui là được, nhưng không ngờ khi một đợt cao trào âm nhạc mới nổi lên, Giang Vãn Thu lại áp sát vào cô bắt đầu lắc lư.Chân, eo, phần thân trên của đối phương đều đang cố ý áp sát vào cô mà lắc lư.Có lẽ không hẳn là áp sát, bởi vì giữa họ vẫn còn giữ một khoảng cách khoảng chừng một centimet.Quý Hạ chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài."Hãy lắc lư theo điệu nhạc của chúng tôi, cho tôi thấy tay của các bạn đâu, hãy vẫy lên nào!" DJ ấn tai nghe của mình tiếp tục hét lớn, giọng anh ta vang vọng bên tai mỗi vị khách, điên cuồng phấn khích, "Bây giờ hãy quay đầu lại nhìn người bên cạnh bạn, tìm kiếm cảm giác đặc biệt đó trong sự sôi động, những điều tuyệt vời vẫn đang tiếp diễn, hãy dang rộng vòng tay ôm lấy người ấy, cho người ấy một cái ôm yêu thương...""Hãy cho cô ấy một nụ hôn!"Tiếng micro vang dội của DJ vang khắp quán bar, giọng anh ta vừa dứt, đám đông hưởng ứng vô cùng mãnh liệt, Quý Hạ thấy trên sân khấu từng cặp tình nhân/bạn bè bắt đầu ôm nhau, mọi người dường như đều rất vui vẻ.Ngay khoảnh khắc tiếp theo khi cô đang quan sát xung quanh, không ngờ mình cũng rơi vào một vòng tay ấm áp.Quý Hạ còn tưởng có người lạ nào đó muốn tương tác với mình, vô thức muốn đẩy ra, nhưng khi quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc.Gương mặt Giang Vãn Thu từ từ phóng đại trước mặt cô, chỉ thấy người phụ nữ cong mắt, hơi nghiêng đầu một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má trái cô.Đôi môi của đối phương lành lạnh, có chút mềm mại, tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, Quý Hạ thậm chí còn không kịp cảm nhận.Đến khi cô hoàn hồn trở lại, người kia đã lùi ra xa.Mọi thứ xung quanh vào khoảnh khắc này dường như bị nhấn nút tạm dừng, đôi tay đang giơ cao của cô từ từ hạ xuống, cơ thể cũng không còn lắc lư theo điệu nhạc nữa.Quý Hạ ngẩn người đứng đó, ngay giữa sân khấu nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt Giang Vãn Thu, hoàn toàn lạc lõng giữa đám đông cuồng nhiệt xung quanh. Cô chỉ cảm thấy Giang Vãn Thu lúc này giống như một yêu tinh từ trong bóng đêm bước ra chuyên mê hoặc người đời, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, đều đang tỏa ra sức quyến rũ của riêng mình.Dường như cố ý, lại giống như vô tình.Cũng vào lúc này, Giang Vãn Thu chú ý thấy Quý Hạ bên cạnh đang nhìn mình, cô ấy hạ đôi tay đang vẫy trong không trung xuống, vô cùng tự nhiên đặt lên vai đối phương."Quý Hạ." Giang Vãn Thu gọi tên cô gái, giọng nói lúc này nghe có vẻ lười biếng lại ẩn chứa một chút phong tình đặc biệt, dưới sự chú ý của em, cô ấy càng chủ động đưa má trái của mình lại gần, hỏi: "Em có muốn hôn chị một cái không?"================Lời tác giả:Bạn có muốn hôn tôi một cái không?