[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi
Chương 46: Nhưng may mà, chúng ta đều không có hứng thú với nhau
Vậy nên, yêu thầm mới bao nhiêu năm như vậy đều không có kết quả.
Cho nên Tống Vân mới nói, "Em và Giang Vãn Thu không phải người cùng một thế giới".
Nhắc tới những chuyện này, tâm trạng vốn đang vui vẻ thoải mái của Quý Hạ bỗng chốc lại trở nên nặng nề. Nhưng nghĩ lại, cô khác với Dịch Ý, cũng sẽ không trở thành một Dịch Ý thứ hai, sẽ không giống người kia giấu hết tình cảm trong lòng không cho ai biết.Tình cảm của cô cần có sự đáp lại, nếu không nhận được hồi đáp thì cô sẽ thu về.Rồi sẽ có một ngày cô sẽ tìm cơ hội cho Giang Vãn Thu biết, tình cảm này của mình không phải là cái gọi là tình chị em, cô cũng không thiếu chị gái.Có lẽ đây chính là tuổi trẻ đi.Bởi vì tuổi trẻ, nên mới trao đi tình cảm cuồng nhiệt mà không chút do dự, nên mới không màng hậu quả, vì thế mới dũng cảm.Nhưng Quý Hạ lại không hề biết câu nói này của mình cũng khiến Giang Vãn Thu ở đầu dây bên kia rơi vào thế khó xử. Cô ấy đang nghĩ, làm thế nào mới có thể phản bác lại vấn đề "chị chỉ thích con trai" một cách tự nhiên mà không gượng ép, lại kín đáo đây?Đáp án chỉ có một.Vẫn là Tống Vân.Đều do hai mươi mấy năm qua cô ấy đã xây dựng hình tượng "gái thẳng" quá vững chắc trong lòng mọi người, đến nỗi bây giờ muốn lật đổ cũng hơi khó khăn."Em tốt nhất đừng nghe Tống Vân nói linh tinh nữa.""Tống Vân nói mười câu thì có được một câu đáng tin đã là tốt lắm rồi."Giang Vãn Thu rũ mắt nhìn mũi chân mình, khéo léo đổ hết mọi chuyện lên đầu Tống Vân, chẳng qua là để ngầm truyền đạt cho Quý Hạ hai ý --Một là Tống Vân nói như đánh rắm.Hai là mình không nhất định chỉ thích con trai.Chỉ là thông tin ẩn ý như vậy, người ở đầu dây bên kia có đọc được hay không, lại là một chuyện khác.Tiếng hát karaoke như ma khóc sói tru trong KTV vẫn chưa từng dừng lại. Có lẽ vì Giang Vãn Thu đứng một mình ở đây gọi điện thoại quá bắt mắt, nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng không nhịn được mà ngoái đầu nhìn cô ấy thêm vài lần.Sau khi nói chuyện với Quý Hạ một lúc, tâm trạng của cô ấy rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với trước, cả người trông cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.Ngay cả Giang Vãn Thu cũng không ngờ, mình lại có thể trò chuyện sâu sắc đến vậy về vấn đề tình cảm với một cô em gái nhỏ hơn mình tám tuổi.Quý Hạ tuy không có nhiều kinh nghiệm tình cảm, nhưng xét theo nội dung cuộc trò chuyện, quan điểm về tình yêu đã khá chín chắn, hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy chút non nớt hay chưa trưởng thành nào."Chị thực ra có thể nói rõ ràng với chị ấy mà, chị ơi." Lúc cuộc gọi sắp kết thúc, Quý Hạ đột nhiên thăm dò đưa ra ý kiến của mình, "Em thấy Dịch Ý không phải kiểu người không nói lý lẽ, có lẽ nếu chị nói sớm hơn với chị ấy, mọi người đều sẽ thoải mái hơn, khúc mắc trong lòng chị ấy cũng có thể sớm được gỡ bỏ."Dù sao thì sự thiên vị của đối phương đã rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức người ngoài cũng có thể nhận ra.Trên đời này có rất nhiều loại tình cảm, không làm người yêu được thì cũng có thể làm bạn bè bình thường, nhưng tiền đề là, nhất định phải để đối phương từ bỏ trước đã.Quý Hạ không biết liệu lúc mình đưa ra gợi ý này có mang chút lòng riêng nào không, có lẽ là có một chút. Cô không muốn bên cạnh Giang Vãn Thu luôn có một người "bạn thanh mai trúc mã" như vậy tồn tại, dù cho đối phương không làm gì cả, cô cũng sẽ cảm thấy rất khó chịu.Vậy nên nhân chuyện hôm nay, cô đã đưa ra một gợi ý như vậy cho Giang Vãn Thu.Cúp điện thoại, Giang Vãn Thu bắt đầu đi theo đường cũ trở lại phòng hát. Cô ấy vừa đi vừa nhíu mày suy nghĩ về những lời Quý Hạ vừa nói, bỗng nhiên có cảm giác thông suốt hẳn ra.Có lẽ, giống như Quý Hạ nói, bao nhiêu năm qua sự thờ ơ "không chịu trách nhiệm, không từ chối, không chủ động, không vạch trần" của cô ấy cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm, bởi vì không muốn phá hỏng tình bạn thanh mai trúc mã này, nên mới im lặng không nói về những chuyện rõ ràng đã sớm phát hiện ra.Trong lòng cô ấy đã có quyết định.Mở cửa phòng hát, vừa nhìn đã thấy Tống Vân một tay cầm micro, một tay cầm ly rượu đang ngồi trên ghế cao, trông có vẻ đang rất cao hứng.Thấy Giang Vãn Thu đẩy cửa bước vào, Tống Vân rất nể mặt dừng ngay màn biểu diễn ngẫu hứng của mình, cô ấy cầm micro hỏi Giang Vãn Thu: "Cậu đi đâu lâu thế, trong phòng có toilet sao lại chạy ra ngoài làm gì?"Tống Vân dạo này nhìn Giang Vãn Thu không còn thấy chướng mắt như trước nữa.Cô ấy nghĩ, có lẽ là vì Quý Hạ, cũng có thể là vì cái nhỏ "gái thẳng chết tiệt" này cuối cùng cũng không thẳng nữa, khiến cô ấy thở phào nhẹ nhõm."Ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh gọi điện thoại thôi." Giang Vãn Thu liếc cô ấy một cái, rồi đi tới trước bàn trà, chọn một ly sạch rót cho mình một ly rượu.Chu Chu vốn đang dựa vào sofa nghịch điện thoại, thấy hành động của cô ấy không khỏi ngơ ngác: "Khát thì có nước uống mà, ngày mai cậu không phải đi làm sao?"Giang Vãn Thu không trả lời câu hỏi của cô, chỉ cầm ly rượu đã rót đầy lên, nhẹ nhàng lắc lư trong tay. Chất lỏng màu vàng cam trong ly còn sủi những bọt trắng li ti, ánh đèn xuyên qua ly thủy tinh khiến chất lỏng bên trong cũng trở nên đẹp đẽ.Trên bàn trà còn đầy ắp, toàn là bia chưa mở nắp.Cô ấy nghiêng đầu, đột nhiên đưa tay ngoắc ngoắc Tống Vân đang ngồi trên ghế cao.Trong đầu Giang Vãn Thu vẫn luôn nhớ câu nói của Quý Hạ trong điện thoại lúc nãy, "nhưng đáng tiếc là, chị chỉ thích con trai thôi", mặc dù... lời Tống Vân nói cách đây không lâu cũng vẫn là sự thật.Hành động này mang theo vài phần quyến rũ khó tả. Tống Vân dù sao trước đây cũng từng thích Giang Vãn Thu, thích chính là cái vẻ bề ngoài lạnh lùng, nhưng riêng tư lại hoàn toàn trái ngược của đối phương.Cho nên cái ngoắc tay này của Giang Vãn Thu, cô ấy quả thực rất hưởng thụ, liền đặt micro xuống rồi đi tới.Nhưng vừa đến gần, còn chưa kịp hoàn hồn, một tiếng "cạch" giòn tan của ly thủy tinh va chạm đã kéo suy nghĩ của cô ấy trở về."Cậu lại bày trò gì đây?" Tống Vân trợn tròn mắt, ánh mắt nhìn vào chất lỏng đang sóng sánh trong ly rượu của mình, cảm thấy thật hoang đường, không hiểu sao mình lại bị Giang Vãn Thu mời rượu.Đây đâu phải mời rượu, đây là ép người ta uống rượu!Mà Giang Vãn Thu bên kia đã ngửa cổ uống cạn ly chất lỏng sóng sánh ấy. Người đẹp, ngay cả động tác uống rượu cũng thêm vài phần quyến rũ, nhưng lúc này Tống Vân không có tâm trạng để thưởng thức những thứ đó.Tống Vân: "..."Tống Vân mím môi, theo phản xạ nhìn về phía Chu Chu, ra sức nháy mắt với cô.
Tối nay cô ấy ra ngoài hát karaoke đâu phải để uống rượu!
Nhưng Chu Chu lại rất không nghĩa khí mà quay mặt đi. Theo cô thấy, chắc là Tống Vân lại lén lút làm chuyện gì đó tồi tệ bị Giang Vãn Thu biết được rồi.
Đây đều là nhân quả tuần hoàn, là báo ứng. Sống ở đời, có vay có trả.
...
Hôm sau, Giang Vãn Thu với vẻ mặt mệt mỏi ra ngoài đi làm.
May mà hôm nay không phải khám bệnh, buổi trưa cô ấy có thể tranh thủ nghỉ ngơi chợp mắt một lát trong văn phòng.
Giữa tháng chín, nhiệt độ buổi sáng thậm chí còn khiến người ta cảm thấy hơi se lạnh, thực sự mang theo một chút hơi thu.
Cô ấy từ trong tòa nhà đi ra, dạo bước trên con đường sỏi đá trong khu, ngửi thấy hương hoa quế thoang thoảng bay tới, bỗng nhớ đến lời Quý Hạ nói hôm cùng cô ấy về nhà. Quý Hạ nói, sống trong một khu dân cư thế này, mỗi ngày đi làm chắc hẳn hạnh phúc lắm nhỉ.
Lúc đó cô ấy không cảm thấy vậy, bây giờ đột nhiên lại thấm thía câu nói ấy của Quý Hạ.
Giang Vãn Thu bất giác bắt đầu mở rộng thêm một chút giả thiết này của Quý Hạ -- nếu mỗi ngày đều nắm tay người ấy cùng ra ngoài, thì cuộc sống quả thực rất tươi đẹp.
Nhưng để viễn cảnh như vậy thành hiện thực, vẫn còn một chặng đường dài phải đi, rất nhiều vấn đề cần giải quyết.Kỳ nghỉ Trung Thu đang đến gần trong sự mong chờ từng ngày của đám sinh viên.Dư Trác hẹn Quý Hạ trên mạng, thời gian gặp mặt được ấn định vào trưa ngày trước khi kỳ nghỉ Trung Thu bắt đầu. Hôm đó thời khóa biểu của hai người trùng hợp, buổi sáng có tiết, buổi chiều không có.Nói cách khác, sau khi ăn cơm gặp mặt xong, họ có thể về ký túc xá, thu dọn đồ đạc rời trường về nhà đón Tết Trung Thu.Đây cũng chính là điều Dư Trác mong muốn. Trong kế hoạch của cô ấy, nếu trong quá trình gặp mặt có xảy ra chuyện gì khó xử, thì ba ngày nghỉ Trung Thu cũng vừa hay là một khoảng đệm.Chỉ là lúc nói chuyện trên mạng, từ đầu đến cuối, cô đều không hề nhắc đến việc mình chính là "Dư Trác".Hai người vẫn nói chuyện rất sôi nổi, đủ mọi chủ đề. Dù sao cũng là bạn qua mạng đã quen biết hơn một năm, bây giờ cuối cùng cũng sắp gặp mặt ngoài đời."Chính là 'Tiểu Ngư' mà trước đây chị từng hỏi qua đó." Quý Hạ rất vui, cũng rất mong chờ, thậm chí còn kể chuyện này cho Giang Vãn Thu nghe.Kể từ sau cuộc điện thoại tối hôm đó, mối quan hệ của hai người lại ấm lên một chút. Ngoài việc chia sẻ cuộc sống hàng ngày, thỉnh thoảng buổi tối họ còn gọi thoại cho nhau. Diễn biến này khiến Quý Hạ cảm thấy mình lại có cơ hội.Bởi vì cô cũng biết được rằng vào dịp lễ Thất Tịch cách đây không lâu, người tên Chu Dương kia đã bị Giang Vãn Thu từ chối thẳng thừng."Là bạn qua mạng, hay là bạn gái?" Nghe thấy tên Tiểu Ngư, Giang Vãn Thu không khỏi trở nên nhạy cảm.Cô ấy hỏi rất thẳng thắn, hay nói đúng hơn là cảm nhận được sự xuất hiện của nguy cơ.Bởi vì cô ấy đã từng năm lần bảy lượt tận mắt chứng kiến Quý Hạ và đối phương trò chuyện thường xuyên. Lúc đó tâm tư cô ấy đơn thuần, không có suy nghĩ gì khác về Quý Hạ, nên không để tâm... thậm chí còn buột miệng trêu chọc kiểu như "có phải bạn gái không".Bây giờ nghĩ lại, thật sự là hối hận đến xanh cả ruột gan.Nhưng không hiểu sao, bị cô ấy hỏi như vậy, lúc Quý Hạ trả lời lại không dứt khoát như trước."Là bạn qua mạng..." Cô gái nhíu mày suy nghĩ nên diễn giải mối quan hệ kỳ lạ giữa mình và Tiểu Ngư như thế nào, nên nói năng có chút chậm chạp.Về phương diện này, cô không định giấu Giang Vãn Thu: "Nhưng, suýt chút nữa là bạn gái rồi."Đúng là suýt chút nữa.Nếu như lúc đó cả cô và Tiểu Ngư đều không có những ý nghĩ gì khác về nhau.Chữ "nhưng" này ẩn chứa quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Giang Vãn Thu đột nhiên thấy lòng thắt lại, cô ấy muốn mở miệng hỏi thêm, thì đúng lúc này nghe thấy giọng Tống Na Na văng vẳng từ đầu dây bên kia, hình như đang gọi tên Quý Hạ."A, không kịp giờ rồi, em sắp muộn học rồi, chị ơi, không nói chuyện với chị nữa nhé.""Nói chuyện sau nha."Quý Hạ vội vàng nói vài câu rồi cúp máy, để lại một chữ "nhưng" đầy ẩn ý cho Giang Vãn Thu tự mình suy ngẫm.Tại sao lại là "suýt chút nữa"?Ở giữa đã xảy ra chuyện gì?Hay là giữa hai người họ thật sự đã từng có một giai đoạn phát triển tình cảm ngây ngô?Giang Vãn Thu nghĩ mãi không ra, đến nỗi buổi chiều lúc họp tổng kết ở khoa, ngồi ở dưới cũng liên tục lơ đãng -- một chữ này của Quý Hạ để lại cho cô ấy không gian tưởng tượng quá lớn.Và ngay lúc cô ấy còn đang lơ đãng vì chuyện này, cuộc gặp mặt ngoài đời của Quý Hạ và Tiểu Ngư đã bắt đầu đếm ngược.Bốn tiết học dày đặc buổi sáng nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh. Học liền mấy tiết như vậy, di chứng là khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, đầu óc hơi không đủ dùng.Điểm này, Tống Na Na đã phàn nàn rất nhiều lần rồi. Cô vẫn luôn không hiểu tại sao nhà trường lại xếp liền bốn tiết cùng một môn học.Lúc học môn chuyên ngành, Quý Hạ gần như không lơ đãng xem điện thoại. Cô phân biệt được việc gì nặng nhẹ, gấp hay không, nên thường trong giờ học, cô ở trạng thái "mất liên lạc" trên mạng, đến nỗi bỏ lỡ tin nhắn Tiểu Ngư gửi đến cách đây không lâu.【Bọn tôi tan học rồi, tôi đến cửa lớp cậu đợi nhé.】Dư Trác gửi tin nhắn đi nhưng không đợi được Quý Hạ trả lời, cô ấy đi thẳng qua con đường rợp bóng cây trong trường, tiến về phía tòa nhà giảng đường của khoa Ngôn ngữ Ý.Quý Hạ và các bạn học bốn tiết buổi sáng, cô ấy chỉ có ba tiết. Khi cô ấy đến cửa lớp của Quý Hạ, có thể nghe thấy tiếng giảng bài của giáo viên từ trong lớp học yên tĩnh vọng ra. Cách phát âm "ngôn ngữ" chuẩn mực đó là thứ mà một người chuyên ngành tiếng Anh như Dư Trác không hiểu được.Ánh mắt cô ấy xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Quý Hạ giữa những người đang ngồi trong lớp.Cũng không biết có phải vì trong lòng có ý niệm hay không, cả lớp học hơn sáu mươi người, cô ấy chỉ liếc nhanh hai cái đã tìm thấy Quý Hạ ở vị trí hàng thứ ba.Lúc này Quý Hạ đang chống khuỷu tay, đỡ cằm nhìn lên slide PPT trên màn hình. Mái tóc xõa xuống che đi nửa khuôn mặt, không hề chú ý đến việc có người đang nhìn mình từ hành lang bên ngoài lớp học.Mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, từng tốp học sinh túa ra từ trong lớp."Dư Trác?" Dư Trác đứng ngay đối diện cửa trước của lớp học, nên Quý Hạ vừa ra ngoài đã nhìn thấy. "Trùng hợp quá, lại gặp rồi."Hành động định xem điện thoại của Quý Hạ vì thế mà dừng lại. Cô cầm điện thoại, đi về phía Dư Trác: "Sao cậu lại ở đây? Cậu đợi ai trong lớp tôi à?"Dư Trác cứ thế nhìn Quý Hạ đi về phía mình, thu hết vẻ "kinh ngạc" trên mặt cô vào đáy mắt."Cậu chưa xem tin nhắn trên điện thoại sao?" Cô ấy hỏi, ánh mắt cũng theo đó rơi vào chiếc điện thoại Quý Hạ đang cầm trong tay.Quý Hạ bị hỏi bất ngờ, thoáng chút ngơ ngác, có một khoảnh khắc mờ mịt, không hiểu rõ ý của Dư Trác. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cô đã bị nụ cười trên mặt Dư Trác thu hút.Dư Trác cười một cách khó hiểu, lại mang theo chút tinh nghịch, dường như đang che giấu chuyện gì đó.Quý Hạ xâu chuỗi câu nói này của Dư Trác với một vài chuyện, đáp án gần như hiện ra ngay.Cô bừng tỉnh: "A, cậu là --"Không đợi Quý Hạ nói xong, Dư Trác đã cướp lời."Không phải trùng hợp đâu.""Tôi đang đợi cậu."...Nếu nói đây cũng được coi là bất ngờ thú vị, thì đối với Quý Hạ, có lẽ "kinh sợ" lớn hơn "vui mừng" rất nhiều.Có lẽ vì chuyện này thực sự khiến người ta không dễ chấp nhận, nên lúc nói chuyện với Dư Trác, cô không được tự nhiên và thoải mái như khi nói chuyện trên mạng.Quý Hạ nhất thời vẫn chưa thể liên kết "Tiểu Ngư" và "Dư Trác" lại với nhau.Tiểu Ngư trên mạng và Dư Trác ngoài đời thực sự khác biệt quá lớn. Một người là cô gái dễ thương, văn tĩnh, nội tâm; một người là thiếu nữ năng động, hoạt bát, mỗi ngày đều mơ ước thoát ế.Vậy mà hai người này lại chính là một.Quý Hạ có chút mơ hồ.Nếu bắt buộc phải nói "hai người này" mang lại cho cô cảm giác khác biệt gì, có lẽ cô thích trò chuyện với Tiểu Ngư trên mạng hơn một chút.Họ làm theo như đã bàn bạc trên mạng từ trước, đến một quán lẩu bên ngoài trường ngồi xuống. Sau khi gọi món xong, Dư Trác mới bắt đầu thăm dò mở lời."Tôi chỉ đang nghĩ, tại sao cậu nhận ra tôi từ trước mà lại không nói."Quý Hạ thẳng thắn, đưa câu chuyện vào điểm mấu chốt.Lúc nãy trên đường đi, họ đã nói chuyện phiếm đủ thứ, nhưng lại không hề nhắc đến chuyện này."... Tôi cũng phát hiện ra vào hôm quét mã QR WeChat của cậu ở nhà ăn."Dư Trác hơi ngượng ngùng cầm cốc nước lên uống một ngụm, lặng lẽ che giấu cảm xúc của mình.Không ai biết, bàn tay kia của cô ấy giấu dưới bàn đã lặng lẽ nắm chặt.Sự căng thẳng của cô chưa từng dừng lại một giây nào -- thực ra từ lúc mở mắt thức dậy sáng nay, cô ấy đã bắt đầu căng thẳng rồi.Mặc dù chuyện đã qua lâu rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Dư Trác đều không khỏi tê dại da đầu. Cái cảm giác phát hiện ra người mình thầm mến lại chính là bạn chat tương tác với mình bấy lâu, người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu nổi."Vậy sau đó cậu cũng có cơ hội nói mà." Quý Hạ lại hỏi. Cô bắt đầu bất mãn trách móc Dư Trác đã "che giấu" suốt bao nhiêu ngày, khiến cô cứ ngơ ngác không biết gì. "Nhưng mà cũng thật sự rất khó xử, chưa thích ứng kịp cũng là bình thường.""Tôi đã bảo sao giọng cậu nghe quen quen, lúc đó cũng không nhớ ra đã nghe ở đâu, hóa ra trước đây chúng ta đã từng luyện nói qua điện thoại rồi.""Không ngờ trường lớn thế này mà cũng gặp được nhau tình cờ như vậy.""Đúng rồi, tôi có khác nhiều so với tưởng tượng của cậu không?"Quý Hạ không giống Dư Trác, trong lòng cô rất thoải mái, hoàn toàn chỉ coi đối phương là một người bạn tốt để trò chuyện. Sau khi mở lòng nói chuyện nhiều hơn, cô cũng dần tìm lại được chút cảm giác quen thuộc như khi trò chuyện trên mạng, lúc nói chuyện với Dư Trác cũng tự nhiên hơn.Về mặt kết bạn, vốn dĩ là sở trường của cô, nên cô đã khuấy động không khí trên bàn, khiến Dư Trác cũng dần thả lỏng theo.Chủ đề dần chuyển sang hướng nhẹ nhàng, hài hước, cho đến khi Quý Hạ lại đặt ra một câu hỏi khác."Tôi rất tò mò, trước đây trên mạng cậu nói với tôi là định xin thông tin liên lạc của người ta, cậu xin được chưa?"Nồi lẩu đã được mang lên bàn cách đây không lâu. Đến giờ, nồi lẩu cay dầu đỏ đã bắt đầu sôi sùng sục dưới nhiệt độ cao, mùi cay nồng đậm đà khiến người ta ngửi thấy là muốn ăn ngay.Quý Hạ đưa tay lấy đĩa rau trên kệ bên cạnh, cẩn thận cho vào nồi lẩu, giọng điệu đầy tò mò."..." Dư Trác lại chẳng có chút khẩu vị nào. Tâm trạng vừa mới thả lỏng của cô ấy vì câu nói này của Quý Hạ mà lập tức lại trở nên căng thẳng."Không xin được."Cô ấy nói năng lấp lửng, muốn bỏ qua chủ đề này, nhưng Quý Hạ không hiểu ý đó."Tại sao không xin được? Cậu ấy không cho à?" Quý Hạ hỏi tiếp. "Theo lý mà nói thì đều là con gái, muốn xin thông tin liên lạc để kết bạn chắc không khó đâu nhỉ."Đối với chuyện này, cô tỏ ra rất hứng thú.Dư Trác không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp để né tránh. Cô ấy đành phải hỏi ngược lại Quý Hạ: "Vậy còn cậu thì sao? Trước đây cậu nói có người thích, cậu đã hành động chưa?"Đúng lúc, đây cũng là vấn đề mà cô ấy luôn muốn biết gần đây.Cô ấy muốn biết, liệu Quý Hạ có phải cũng là kiểu người "yêu thầm" mà không dám hành động không?"Ừm..." Bất ngờ bị đối phương hỏi ngược lại, Quý Hạ sững người một chút, nhưng không hề né tránh. "Đã bắt đầu từ lâu rồi, cậu cũng nhanh lên đi."Chuyển chủ đề rất thành công.Giọng nói của cô đầy vẻ kiên định. Nói rồi, cô còn cong mắt cười: "Nếu không nắm bắt cơ hội, người mình thích có thể sẽ bị người khác cướp mất đó."Câu nói này như lại đâm một nhát vào tim Dư Trác, sự phức tạp trong lòng cô ấy lại tăng thêm một bậc.Quả thực có thể coi là đã bắt đầu từ rất lâu rồi nhỉ. Sau khi trả lời xong, Quý Hạ lại tự mình ngẫm lại vấn đề này -- giữa cô và Giang Vãn Thu, cô vẫn luôn hành động, chỉ là toàn bộ quá trình hành động bị kéo dài, tiến độ cũng rất chậm chạp, nhưng cũng còn hơn là không làm gì cả.Chỉ là cô không biết điều này khiến Dư Trác có chút buồn bã, Dư Trác đột nhiên rơi vào cảm xúc "thất tình".Nhưng cuộc hỏi đáp không vì thế mà dừng lại.Buồn thì buồn, nhưng sự tò mò trong lòng vẫn chiếm thế thượng phong tuyệt đối."Vậy... cô gái đó, cũng học trường mình à?" Dư Trác hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm hỏi tiếp, "Cô ấy học khoa nào, hay cũng học tiếng Ý?"Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng đang khoác trên mình lớp vỏ "bạn bè", nghĩ gì hỏi nấy, tin rằng Quý Hạ cũng sẽ không giấu giếm gì mình."Cô ấy không học tiếng Ý, cô ấy học y.""Cô ấy là bác sĩ."Quý Hạ cười thần bí, chỉ tiết lộ hai thông tin này, ngoài ra không nói thêm gì nữa.Cô không muốn để lộ tâm tư của mình cho người khác biết, người cô thích chính là Giang Vãn Thu. Bởi vì Giang Vãn Thu ở trường Đại học Ngoại ngữ cũng gần như là người nổi tiếng trong khóa của họ, nếu không cẩn thận để lộ ra ngoài, cô không biết liệu có gây ảnh hưởng gì đến Giang Vãn Thu không.Thấy không hỏi thêm được thông tin hữu ích nào khác, Dư Trác dứt khoát chuyển sự chú ý sang chuyện khác. Cô ấy nhìn Quý Hạ, nói ra điều khiến mình day dứt nhất trong lòng suốt thời gian qua: "Nói ra thì, tôi và cậu cũng suýt chút nữa thành một đôi rồi."Dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói ra những lời chua xót nhất. Dư Trác tiếc nuối trong lòng một lần, rồi lại nói ra miệng một lần nữa.Cũng chính vì sự "trớ trêu" này, mỗi khi nghĩ lại cô ấy đều rất không cam lòng.Hai người họ quen biết nhau từ rất sớm, ngay kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba. Nhưng lúc đó cô đã làm gì chứ?...Cô cứ ngỡ Quý Hạ ở đầu dây bên kia là một con mọt sách học rất giỏi, chỉ thích đọc sách. Dù hai người nói chuyện hợp nhau, nhưng lại luôn thiếu đi một chút cảm giác gì đó.Sau này mới biết, hóa ra đối phương không phải là "mọt sách", mà là một "học sinh ba tốt" gần như toàn năng về mọi mặt.Không chỉ xinh đẹp, mà còn biết rất nhiều kỹ năng. Một người như vậy lại bị cô ấy bỏ lỡ một cách đáng tiếc.Dư Trác không cam lòng, nhưng cũng biết không cam lòng cũng chẳng ích gì. Chỉ cần nhìn dáng vẻ hiện tại của Quý Hạ là biết cô rất thích người trong lòng mình.Chính cô ấy đã tự tay đánh mất cơ hội này, không thể trách ai được."Đúng là suýt chút nữa," Ngay lúc cô ấy đang suy nghĩ miên man, Quý Hạ đột nhiên lên tiếng. Cô ngẩng đầu lên, cười với người đối diện bàn, nở một nụ cười may mắn: "Nhưng may mà, chúng ta đều không có hứng thú với nhau."============Lời tác giả:Khi đối phương là người mình không thích: Mọt sách.Khi đối phương là người mình thích: "Học sinh ba tốt" xinh đẹp, đáng yêu, tích cực, năng động, toàn năng mười phân vẹn mười, hát hay nhảy giỏi, được mọi người yêu mến.