[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi
Chương 32: Bây giờ chị cũng có mùi sô cô la rồi
Giang Vãn Thu không ngờ Quý Hạ lại nhìn mình nói ra một câu như vậy, hồ nước xuân yên ả trong lòng dường như bị ném vào một viên đá nhỏ, gợn lên từng vòng sóng lăn tăn, hàng mi dài của cô ấy khẽ run, nhất thời cũng không mở miệng đáp lại câu "vui đùa" này của đối phương, chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn em và mèo con tương tác ấm áp.Ngẫm kỹ lại một chút, lời cô gái nói dường như cũng không sai.Hai chữ "thích" là chính miệng cô ấy đã từng nói ra, mà xét theo mức độ thiên vị của cô ấy đối với Quý Hạ, hai chữ này thật sự không quá đáng.Giang Vãn Thu thích nói những lời "thân mật" với Quý Hạ, như vậy càng thể hiện được sự khác biệt của đối phương trong lòng cô ấy, cô ấy cũng sẽ cảm thấy dáng vẻ có chút e thẹn của em trước mặt mình rất đáng yêu.Nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng, đây không phải là đặc quyền của riêng mình.Cho nên khi Quý Hạ cũng bắt đầu dùng cách này để đáp lại cô ấy, cô ấy lại có chút không biết phải làm sao.Từ trước đến nay luôn là cô ấy nắm quyền chủ động, lúc này bỗng nhiên bị đảo ngược."Chiều nay em có việc gì khác không?" Giang Vãn Thu đột nhiên hỏi, khiến Quý Hạ đang xoa mèo phải ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo một chút nghi hoặc.Cô không đoán được ý đồ của Giang Vãn Thu khi hỏi vậy, nên không trực tiếp trả lời.Mà đối phương cũng nhanh chóng bày tỏ ý của mình một cách trọn vẹn.Giang Vãn Thu chống đầu gối rồi từ từ ngồi xổm xuống theo, ánh mắt dừng trên con mèo đang hưởng thụ "massage nhân tạo", nói ra lời đề nghị của mình: "Bố Bố rất thích em, nếu không có việc gì khác thì...""Có thể ở lại chơi với nó thêm một lát được không?"Giang Vãn Thu khi nói câu này thì giọng điệu lập tức mềm xuống.Cô ấy đưa ra một lời đề nghị không hẳn là đề nghị, vừa đúng ý Quý Hạ, cũng không biết có phải là cố ý hay không.Chỉ là giọng điệu quả thực phù hợp với thái độ "khẩn cầu" này.Nhưng cô ấy không biết rằng Quý Hạ căn bản không chịu nổi kiểu "khẩn cầu" như vậy, cô gái rơi vào một cuộc đấu tranh tâm lý kỳ lạ, thậm chí cảm thấy có chút xấu hổ.Ngay sau đó, con mèo nằm trên đất cũng lật người lại "meo" một tiếng khe khẽ, như thể nghe hiểu và đang phụ họa theo lời chủ nhân, nó dùng móng vuốt cào nhẹ mu bàn tay Quý Hạ, như thể đang nói "Mau đồng ý đi, đừng có không biết điều".Quý Hạ rụt tay lại một chút, cảm thấy con mèo này có hơi quá linh tính rồi."Để báo đáp, chị có thể mời em ăn tối." Thấy Quý Hạ không nói gì, Giang Vãn Thu nói thêm, vài ba câu đã sắp xếp rõ ràng lịch trình từ chiều nay đến bữa tối cho Quý Hạ, có lẽ cô ấy biết đối phương cũng không nỡ từ chối mình.Chuyện tốt như vậy, Quý Hạ đương nhiên là đồng ý rồi.Cô có suy nghĩ nhỏ riêng của mình, còn mong gì hơn là được ở cùng Giang Vãn Thu thêm một lát... Hơn nữa hôm nay học sinh cô cần dạy kèm cũng vừa hay bị ốm, xin nghỉ hai ngày, biết đâu lát nữa ăn tối xong cô còn có thể tìm cớ khác để ở lại.Nghĩ đến đây, cả người cô đều hưng phấn hẳn lên, nhưng lại phải cố gắng kìm nén để không thể hiện ra trước mặt Giang Vãn Thu.Việc kìm nén này thật sự có chút khó chịu.Vì vui vẻ, nên động tác xoa mèo cũng trở nên thường xuyên hơn một chút.Cô không thể biểu hiện quá vui vẻ trước mặt Giang Vãn Thu, nhưng lại có thể truyền đạt cảm xúc giấu trong lòng cho chú mèo không biết nói, thế nhưng niềm vui nỗi buồn của động vật và con người dường như không tương thông, sau khi bị Quý Hạ xoa nắn một hồi, Bố Bố dường như thấy hơi phiền, bèn lật người đứng dậy quất cho cô gái một cái đuôi, rồi nhảy lên bệ cửa sổ trong phòng đi ngắm cảnh.Mới đó mà đã lật đổ phán đoán "Bố Bố rất thích em" mà chủ nhân nó vừa nói, không nể mặt chút nào.Bạn cũng sẽ không hiểu được, rốt cuộc một con mèo nhỏ đang nghĩ gì.Không còn mèo để chơi, Quý Hạ chán nản đành phải đứng dậy ngồi xuống ghế sô pha, tuy không phải lần đầu tiên đến nhà Giang Vãn Thu, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên, bất giác bắt đầu quan sát kỹ cách bài trí của cả căn nhà.Chỉ là ngồi trên sô pha chưa được bao lâu, Giang Vãn Thu đã cầm đồ đi về phía này."Ăn sô cô la không?" Cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quý Hạ, rồi đưa cho đối phương một hộp sô cô la còn chưa mở bao bì.Hộp sô cô la vừa lấy từ tủ lạnh ra, vỏ ngoài vẫn còn vương chút hơi lạnh, Quý Hạ không nhìn ra đây là nhãn hiệu gì, nhưng chỉ nhìn bao bì tinh xảo này cũng biết giá cả chắc chắn không rẻ.Giang Vãn Thu nhìn ra vẻ nghi hoặc trên mặt cô."Chẳng phải sắp đến Thất Tịch rồi sao, Dịch Ý trước đó đặc biệt nhờ bạn bè mang từ nước ngoài về, gửi cho chị một hộp." Nói đến đây, cô ấy dừng lại một chút, "Thật ra chị không thích ăn đồ ngọt loại này lắm, nên để trong tủ lạnh cũng chưa bóc ra.""Em ăn thử không?" Cô ấy hỏi lại lần nữa.Giang Vãn Thu nhớ hồi ở thị trấn nhỏ kia Quý Hạ khá thích ăn bánh ngọt các loại, cho nên mới lấy hộp sô cô la trong tủ lạnh ra, mượn hoa kính Phật.Nếu đối phương thích thì tốt quá rồi.Nếu đối phương không thích, cũng chẳng sao cả, coi ấy cất đi lại là được.Giang Vãn Thu chưa bao giờ quan tâm đến sở thích của ai như vậy, chỉ cảm thấy đối phương đã đến nhà mình thì cô ấy nên chăm sóc người ta chu đáo, cũng không nghĩ sâu xa hơn, càng không cảm thấy việc lấy sô cô la Dịch Ý tặng mình ra cho Quý Hạ ăn thì có gì không tốt.Sô cô la mà, mua về chẳng phải là để ăn sao?Quan tâm là ai tặng làm gì chứ."Cảm ơn chị, em thích ăn sô cô la nhất." Đang suy nghĩ, Quý Hạ nhiệt tình đưa tay nhận lấy hộp sô cô la, khuôn mặt cười rạng rỡ, khiến Giang Vãn Thu nhìn vào còn tưởng rằng đối phương thật sự thích ăn sô cô la.Cô ấy nghĩ, nếu lát nữa Quý Hạ thật sự thích thì ngày mai cô ấy lại đến xin Dịch Ý thêm hai hộp nữa.Dù sao lúc đó đối phương đưa cho cô ấy cũng nói là "lỡ mua nhiều quá".Cô gái cầm hộp sô cô la trong tay, cúi đầu nghiên cứu vỏ hộp một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị mở ra.Những từ như "Thất Tịch" và "sô cô la" xen lẫn vào nhau, lại còn là Dịch Ý "đặc biệt" nhờ người mang từ nước ngoài về tặng cho đối phương, Quý Hạ làm sao còn không hiểu rõ chỗ nào nữa?Đây chẳng phải là Dịch Ý đang mượn vỏ bọc "tình bạn thân thiết" để tặng quà Valentine sao?Chỉ là không thể tặng quá lộ liễu, nên mới nói là "nhờ người mang thêm mấy hộp".Cô không khỏi thầm mặc niệm cho bạn gái của người này trong lòng, nhưng động tác bóc vỏ hộp trên tay lại cực kỳ nhanh chóng, gần như chỉ trong chốc lát, một hộp sô cô la hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mặt hai người.Một hộp sô cô la có tổng cộng mười hai viên, giấy gói mỗi viên đều khác nhau, trông có vẻ màu mè không khác mấy so với sô cô la trên thị trường trong nước hiện nay.-- "Cũng thường thôi."Quý Hạ thầm hừ một tiếng trong lòng, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên bắt đầu ăn từ viên nào mới tốt.Nếu Dịch Ý có thể mượn "tình bạn thân thiết" để tặng sô cô la, thì cô cũng có thể mượn danh nghĩa "tình chị em" để ăn hết sạch sô cô la người ta tặng.Sô cô la của tình địch đã đến tay cô, thì tuyệt đối không có chuyện được yên ổn đặt về chỗ cũ, để không cho tâm tư nhỏ bé kia của Dịch Ý đạt được như ý, Quý Hạ đã định lát nữa sẽ ăn hết sạch hộp sô cô la này.Chỉ là không biết có ngán không... Thật ra cô cũng không thích ăn những thứ như sô cô la lắm.Suy nghĩ phức tạp của cô gái xoay chuyển trăm mối trong lòng, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là dáng vẻ cô em gái nhà bên ngây thơ đơn thuần."Trông cũng không tệ." Giang Vãn Thu nhận xét một câu, nhưng không hề có ý định ăn, cô ấy ngước mắt nhìn về phía Quý Hạ, "Em ăn trước đi, chị đi xem mèo thế nào rồi."Bố Bố sau khi từ bệnh viện thú y về tuy trông đã khá hơn nhiều, nhưng Giang Vãn Thu vẫn không thể nào yên tâm, cứ cách một hồi lại muốn quan sát tình hình của mèo cưng, cũng có thể là do bệnh nghề nghiệp tái phát.Quý Hạ thuận miệng đáp một tiếng, tâm trí vẫn còn để ở hộp sô cô la này.Giang Vãn Thu nhanh chóng rời khỏi phòng khách.Trong phòng ngủ thỉnh thoảng truyền ra tiếng người và mèo tương tác, Quý Hạ cũng không để ý, cứ như vậy khoảng bảy tám phút gì đó, Giang Vãn Thu cuối cùng cũng bỏ mèo lại, từ phòng ngủ đi ra, chỉ là khi quay lại trước bàn trà..."Em ăn nhanh vậy?" Nhìn hộp sô cô la gần như đã trống trơn, Giang Vãn Thu rất kinh ngạc, cô ấy có chút nghi ngờ, "Ngon đến thế cơ à?"Dịch Ý năm nào cũng tặng cô ấy một ít sô cô la, nhưng cô ấy chưa bao giờ ăn.Bây giờ thấy Quý Hạ ăn hết sạch, không khỏi nghi ngờ liệu mình có bỏ lỡ loại sô cô la ngon nào không.Người phụ nữ liếc nhìn viên cuối cùng đang được Quý Hạ cầm trên tay."Bây giờ cả người em toàn mùi sô cô la rồi." Quý Hạ ngồi xếp bằng trên sô pha, lẩm bẩm nói một câu, cô có thể cảm nhận được bây giờ mình nói một câu cũng mang theo vị sô cô la đậm đặc.Thật sự là bởi vì cô ăn quá nhiều sô cô la.Hương vị tuy không tệ, nhưng nhiều quá cũng sẽ ngấy."Mùi sô cô la là mùi gì?" Giang Vãn Thu cảm thấy cách miêu tả này của cô gái rất thú vị, cô ấy ngồi xuống sát bên đối phương, bất giác lại gần hơn một chút.Không lâu sau, cô ấy đã hiểu "mùi sô cô la" mà Quý Hạ nói rốt cuộc là mùi gì, trên người đối phương quả thực có mùi thơm thanh nhẹ của sô cô la, mang theo vị ngọt, nếu lúc này lại để lộ hai lúm đồng tiền ngọt ngào kia nữa, e là không biết sẽ làm mê đắm ánh mắt của ai mất.Giang Vãn Thu bất chợt cảm thấy, cô em gái mình nhận này thật xinh đẹp, rõ ràng bốn năm năm trước còn không phải như thế này."Nói làm chị cũng muốn thử rồi." Trong lòng cô ấy bỗng nhiên dâng lên một cảm giác khó tả, cũng không biết rốt cuộc là thật sự muốn ăn sô cô la, hay là vì cái gì khác.Mà cùng lúc câu nói của cô ấy vừa dứt, viên sô cô la cuối cùng trong tay Quý Hạ cũng đã bóc xong, chỉ là viên này cô không cho vào miệng mình, mà là cầm lên đưa thẳng đến bên miệng Giang Vãn Thu."Há miệng ra nào, chị." Quý Hạ nhẹ giọng nhắc nhở.Viên sô cô la lành lạnh chạm vào môi, Giang Vãn Thu theo bản năng há miệng ngậm lấy viên sô cô la, cũng không biết là cố ý hay vô tình, lúc cô gái đút sô cô la cho cô ấy đã không kịp rút tay về, khiến cho Giang Vãn Thu lúc ngậm đồ ăn cũng vô tình ngậm phải ngón trỏ của cô.Đầu ngón tay Quý Hạ trở nên hơi ẩm ướt, nhưng chính cô lại như không hề hay biết, không có bất kỳ biểu cảm ngượng ngùng nào, rất tự nhiên rút tay về."Ngon không chị?" Cô hỏi.Cô gái cong khóe môi, cũng không biết là đang hỏi cái gì.Tâm trí Giang Vãn Thu bay lơ lửng giữa trời, vừa cảm thấy lời đối phương nói có ẩn ý, lại vừa cảm thấy mình thật sự quá "đen tối", lại có thể suy diễn lung tung về một cô em gái nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy.Mà lúc này, Quý Hạ vẫn đang tự mình nói tiếp, bày tỏ một chút cảm khái của mình lúc này —–"Bây giờ chị cũng có mùi sô cô la rồi.""Mùi của chúng ta giống nhau rồi đó."================Tác giả có lời muốn nói:He he, mọi người đều khai giảng rồi phải không?Buổi tối có chương thứ 2 nha.