[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 23: Chị có thể sẽ gặp nguy hiểm



Tống Vân vì một câu lỡ lời, lại lần nữa bị Giang Vãn Thu để ý tới.

Trò chơi xoay chai này, nói là xem vận may thì cũng là vận may, nhưng vào tay một số người thì lại chơi bằng kỹ thuật.

Mà Giang Vãn Thu vừa hay là kiểu người có thể biến trò chơi may rủi này thành trò chơi kỹ năng.

Cái chai lớn như vậy, mỗi lần vào tay cô ấy xoay, đều luôn có thể dừng lại chính xác ngay chỗ Tống Vân không sai một ly nào.

Lúc này đây, bản thân Quý Hạ cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ cách khuyên giải hai người họ nữa, tâm trạng của chính cô đã rối như tơ vò rồi, huống chi là đi lo chuyện của người khác.

Khi đêm càng về khuya, mọi người đều đã uống chút rượu nên hứng thú cũng tăng lên, những câu hỏi được đưa ra cũng dần trở nên táo bạo và mập mờ hơn, Quý Hạ không biết từ lúc nào, cũng đã khui một chai rượu.

Cô không thích uống rượu, nhưng không có nghĩa là không biết uống.

Khi thấy Quý Hạ cầm ly rượu lên, Giang Vãn Thu đã do dự nửa giây, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ngăn cản.

Dù sao cũng là người trưởng thành rồi.

Quý Hạ nghe chuyện riêng tư của mọi người lần lượt bị bày ra bàn tán, số lần nâng ly cũng ngày càng nhiều hơn.

Giữa tất cả mọi người, dường như chỉ có lịch sử tình trường của cô là một trang giấy trắng.

Có lẽ là vì cô còn nhỏ tuổi, nên mọi người cũng không làm khó cô lắm, câu hỏi cũng rất nương tay, cơ bản không đến mức phải dùng rượu để trốn tránh vấn đề, nhưng không ngăn được việc cô tự mình muốn uống.

Việc uống nhiều trở thành điều khó tránh khỏi.

Những chiếc đĩa vốn đầy ắp thức ăn bất giác đã trống trơn, chỉ còn lại những chiếc xiên que, than trong bếp nướng vì không có người trông coi cũng dần cháy rụi, cơn gió đêm hè thổi vào người vẫn mang đến cảm giác oi bức khó chịu.

Vỏ chai rỗng trên mặt đất ngày càng nhiều.

"Hôm nay đến đây thôi." Không biết qua bao lâu, Chu Chu đột nhiên đứng dậy tuyên bố kết thúc, sau đó tiễn một vài người bạn về.

Sau khi quay lại, trong sân vẫn còn lại mấy người chưa rời đi.

"Hai người hôm nay không về nữa chứ?" Cô ấy liếc nhìn hai người uống nhiều nhất tối nay.

Tống Vân thì khỏi phải nói, vì cái miệng khó ưa nói sai lời lại thêm chơi trò vận may không lại "tay nghề" của Giang Vãn Thu, bây giờ cả người đã say đến bảy tám phần, nghe Chu Chu đột ngột dừng lại còn có chút không vui, la lối đòi tối nay phải "không chết không thôi" với Giang Vãn Thu.

Giang Vãn Thu tuy không uống nhiều bằng Tống Vân, nhưng cũng đã say sáu bảy phần.

"Ngủ đây đi, lười về." Lúc này cô ấy đang nhắm mắt dựa vào người Quý Hạ, yên tĩnh lạ thường, so với Tống Vân đang say rượu làm loạn thì không biết lịch sự hơn bao nhiêu.

Nhưng trong lúc còn chút tỉnh táo, cô ấy cũng không quên mở miệng quyết định luôn cho người bên cạnh: "Quý Hạ cũng ngủ ở đây, cùng với mình."

Mối quan hệ của mọi người rất thân thiết, trước đây thỉnh thoảng chơi khuya cũng không ít lần ở lại đây, phòng trống đều có sẵn, nên Chu Chu mới hỏi như vậy.

"Vậy bọn mình cũng ngủ lại ở chỗ cậu nhé." Nghe Giang Vãn Thu nói vậy, Dịch Ý cũng lên tiếng.

Nói xong câu này, cô ấy lại nhìn Giang Vãn Thu đã hơi say một cái, vẻ mặt dường như có chút lo lắng.

Chỉ là bạn gái bên cạnh cô ấy dường như có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Mấy người bỏ lại một sân bừa bộn, chờ ngày mai dì giúp việc đến dọn dẹp.

Biệt thự có tổng cộng hai tầng, phòng cho khách cơ bản đều ở tầng hai, vì trước đây cũng thường xuyên ở lại nên mọi người đều đã quen đường quen lối.

Quý Hạ dìu Giang Vãn Thu vào một căn phòng, còn Tống Vân thì bị Chu Chu lùa vào một phòng khác.

Rượu ngấm khá mạnh, lúc đầu ở bên ngoài Giang Vãn Thu vẫn còn tương đối tỉnh táo, nhưng vào phòng không bao lâu cô ấy rõ ràng đã cảm thấy hơi chóng mặt.

Cô ấy dựa vào chiếc sô pha nhỏ trong phòng, một tay chống đầu trông rất khó chịu.

Quý Hạ thấy bộ dạng này của cô ấy cũng không nói gì, đứng dậy rót một cốc nước nóng đặt trước mặt Giang Vãn Thu, sau đó ngồi xuống sát bên cạnh đối phương.

"Khó chịu lắm ạ?" Cô gái có chút lo lắng, trong lời nói ẩn chứa sự không đồng tình, "Chị, chị uống nhiều rượu quá rồi."

Trong phòng yên tĩnh, Giang Vãn Thu đột nhiên khẽ "hừ" một tiếng từ trong mũi, có chút thờ ơ: "Ai bảo cậu ấy cứ để ý đến em làm gì."

Mang theo chút tùy hứng kiêu kỳ, lại có chút oán trách.

Sau khi uống rượu, Giang Vãn Thu không còn giữ vẻ "chị gái" trước mặt Quý Hạ như thường lệ, giờ phút này lại mất đi sự trưởng thành chín chắn, thêm vào vài phần trẻ con.

Nhìn Giang Vãn Thu như vậy, Quý Hạ cảm thấy dây đàn trong lòng mình như lại bị gảy nhẹ mấy cái, trái tim vừa mới nguội lạnh cách đây không lâu dường như sống lại một chút.

"Cậu ấy" này là chỉ ai, tự nhiên không cần nói nhiều.

Hàng mi dài của Quý Hạ khẽ run, cô đưa lưỡi liếm đôi môi hơi khô, hỏi ra điều mình đã muốn hỏi từ lâu: "Vậy chị... Tối nay là vì chuyện này nên mới kiếm chuyện với Tống Vân ạ?"

–— vì cô.

"Chị không thích cậu ấy đến quá gần em." Giang Vãn Thu thu lại cảm xúc, nghiêm túc trả lời.

Có lẽ vì uống quá nhiều rượu, nên lúc nói chuyện đều mang theo hương rượu trái cây ngọt ngào thoang thoảng, tối nay họ uống loại rượu trái cây mà Chu Chu cố ý mua để ở nhà.

Vốn dĩ Giang Vãn Thu muốn nói là "Chị không muốn người khác đến quá gần em".

Nhưng nghĩ kỹ lại, cảm thấy không thích hợp lắm, sẽ khiến mình có vẻ quản quá nhiều, hơn nữa trông rất kỳ quặc, thế là lại sửa đổi lời nói vốn đã đến bên miệng.

Ngồi chưa được bao lâu, đã có tiếng gõ cửa "cộc cộc", quản gia mang đến cho họ đồ dùng cá nhân và quần áo thay giặt dùng một lần đã chuẩn bị sẵn trong nhà.

Nhìn đồ thay giặt được mang đến, Quý Hạ dứt khoát đề nghị mình đi tắm trước.

Lúc này...

"Quý Hạ." Giang Vãn Thu đột nhiên gọi  Quý Hạ đang ôm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm, cô ấy ngập ngừng, nhưng vẫn hỏi ra nghi vấn của mình, "Tối nay em không vui phải không?"

Người phụ nữ hỏi xong liền ngồi thẳng dậy từ sô pha, đôi mắt mở to mang theo chút mờ mịt.

Cô ấy cảm nhận được tâm trạng không mấy vui vẻ của Quý Hạ, nhưng lại không biết tại sao.

Sống lưng cô gái được hỏi rõ ràng cứng đờ, lúc này từ từ xoay người lại, trên mặt lại mang theo chút nghi hoặc, dường như không hiểu lắm vì sao Giang Vãn Thu lại hỏi như vậy.

"Sao có thể ạ?" Quý Hạ rõ ràng cao giọng hơn một chút, cô cười cười, "Chị cố ý đưa em ra ngoài chơi, em rất vui mà, với lại mọi người đều đối xử với em rất tốt."

Giang Vãn Thu lúc này mới xua tan được nghi ngờ.

Hai người gần như nối đuôi nhau vào phòng tắm, đợi đến khi tắm rửa xong xuôi nằm lên giường, trời đã rất khuya, Quý Hạ hỏi ý kiến Giang Vãn Thu một tiếng rồi mới vươn tay tắt hết đèn trong phòng.

Trong bóng tối, Quý Hạ lặng lẽ xoay người đưa lưng về phía Giang Vãn Thu, nửa mặt gối lên cánh tay, mở mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trò thật hay thách tối nay quả thực đã giúp cô biết được rất nhiều chuyện về Giang Vãn Thu, nhưng sau khi biết những điều này, lại càng cảm thấy bản thân hình như đã nảy sinh những tâm tư không nên có.

Cô không cảm thấy việc mình thích con gái có gì là sai trái, nhưng thích một cô gái không thích người đồng giới, dường như lại là sai lầm lớn.

Bởi vì sẽ không có kết quả.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, Quý Hạ tưởng Giang Vãn Thu đã ngủ rồi.

Cô bèn nhẹ nhàng ngồi dậy.

Nhờ ánh trăng len lỏi qua khe rèm, cô nhìn thấy rõ đường nét của Giang Vãn Thu.

Quý Hạ mím môi, bắt đầu không nhịn được tưởng tượng đôi môi đẹp như vậy của đối phương nếu dùng để hôn thì sẽ là trải nghiệm như thế nào.

Cô bất giác nhớ lại lời Tiểu Ngư từng nói với mình.

Mà giờ phút này, người đang nằm ngay bên cạnh mình, ở vị trí có thể với tới.

Quý Hạ chỉ cảm thấy cổ họng bắt đầu khô khốc.

Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô —–

"Sao em lại lén nhìn chị." Người trên giường đã mở mắt, không hề chớp mắt mà nhìn Quý Hạ, "Em không phải nói là buồn ngủ rồi sao?"

Hóa ra Giang Vãn Thu cũng chưa ngủ, hơn nữa còn cảm giác được có người đang nhìn mình.

Không có gì xấu hổ hơn việc bị bắt quả tang khi đang nhìn trộm.

"..." Quý Hạ có chút hoảng loạn quay mặt đi, môi cô mấp máy, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, "Em không có nhìn trộm."

"Em chỉ là không ngủ được." Qua mấy giây, cô vụng về lái sang chuyện khác.

May mà Giang Vãn Thu cũng không có ý định hỏi tới cùng, cô ấy bây giờ mang theo vài phần say, lại ở trong môi trường ánh sáng không rõ ràng thế này, căn bản không thể bắt được những biểu cảm lóe qua trên mặt Quý Hạ.

Nghe Quý Hạ nói vậy, cô ấy cũng ngồi dậy theo.

Hai người nhanh chóng đối mặt nhau, mái tóc đẹp của Giang Vãn Thu hơi rối xõa trên vai.

"Quý Hạ, người em thơm quá, em xịt nước hoa à?" Giang Vãn Thu lúc này đột nhiên sáp lại gần, tựa trán vào sát cằm em, khẽ cọ cọ, vô cùng nghiêm túc phân biệt mùi hương trên người cô gái.

Tuy đã tắm rửa xong, nhưng lúc nói chuyện vẫn còn mang theo chút hương rượu trái cây còn sót lại.

Hơi thở ấm áp cứ thế nhẹ nhàng phả vào cổ Quý Hạ, cô gái chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, toàn thân đều nổi da gà, giờ phút này như có hàng vạn con kiến đang bò trên người mình, ngưa ngứa, nhưng lại bị giữ chặt không thể cử động.

Hành động thân mật thế này đã vượt ngoài phạm vi kiểm soát của Quý Hạ, cô cảm giác trái tim mình bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài vào giây tiếp theo.

Cô lúc này đã hoàn toàn rối loạn, sắp sửa bại trận, nhưng kẻ địch vẫn không hề động đậy, dường như không có ý định tấn công thêm.

Quý Hạ lập tức cảm thấy lòng nguội lạnh đi quá nửa.

Cô dùng chút lý trí còn sót lại gắng gượng lùi về sau một chút, cho đến khi đến mép giường, kéo dãn khoảng cách với Giang Vãn Thu.

"Quý Hạ?" Đối với sự kéo giãn khoảng cách đột ngột của cô gái, Giang Vãn Thu dường như có chút tổn thương.

"Chị, chị quên một chuyện rất quan trọng rồi." Giọng nói nghiêm túc và đứng đắn của cô gái vang lên trong bóng tối, cõi lòng Quý Hạ cuối cùng cũng cứng rắn, bắt đầu từ chối sự mập mờ không rõ ràng này, "Em thích con gái, cho nên nếu chị còn lại gần em như vậy nữa..."

"Hửm?" Giang Vãn Thu giống như một con mèo lười biếng, khẽ hừ một tiếng, chờ đợi vế sau của Quý Hạ.

Mà lời "cảnh cáo" của cô gái cũng đến rất nhanh —–

"Chị có thể sẽ gặp nguy hiểm."

==================

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Vãn Thu: Chị không tin, trừ khi em thử cho chị xem.

Chương trước Chương tiếp
Loading...