[BHTT] [EDIT] Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương bibi

Chương 16: Giống như một loại thạch mà chị rất thích ăn



Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác, tiến độ huấn luyện quân sự đã trôi qua hơn một nửa.

Gần một tuần nay trời cứ mưa suốt, Giang Vãn Thu gần như đã quen với trạng thái làm việc nhàn nhã và dễ chịu như thế này. Cô ấy không biết nếu sau này đột nhiên bận rộn trở lại thì liệu mình có còn thích ứng nổi không.

Suy cho cùng thì con người ai cũng có tính lười biếng.

So với mức độ bận rộn khi còn ở bệnh viện, công việc ở trường Đại học Ngoại ngữ này quả thực quá đỗi thoải mái.

"Lâu rồi không gặp, ngày mai cùng nhau ra ngoài ăn một bữa nhé?" Ở đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ có chút mệt mỏi.

Dịch Ý vừa về đến văn phòng liền tựa người vào ghế, một tay cầm điện thoại nói chuyện, một tay dùng sức xoa bốp sống mũi giữa hai mắt để giảm bớt mệt mỏi. Trên người cô ấy mặc chiếc áo blouse trắng đặc trưng của bác sĩ, chỉ hơi khác một chút là trên áo có in dòng chữ "Bệnh viện Trung tâm Thành phố", còn kẹp theo một tấm thẻ công tác.

Ở đầu dây bên này, Giang Vãn Thu theo phản xạ liếc nhìn đồng hồ, lúc này là bảy giờ tối, tính ra thì người ở đầu dây bên kia có lẽ vừa đi khám phòng xong, đang viết báo cáo.

Tuy hôm nay là thứ Sáu, nhưng một khi bệnh viện đã bận thì chẳng bao giờ có chuyện tan làm đúng giờ.

Dịch Ý là bạn nối khố của Giang Vãn Thu, hai người trạc tuổi nhau, quen biết từ nhỏ, từ tiểu học đến đại học đều học chung một trường, sau khi tốt nghiệp lại cùng vào một bệnh viện, chỉ là khác khoa mà thôi.

Hai tuần nay ít liên lạc, chẳng qua là vì bệnh viện quá bận, hơn nữa Giang Vãn Thu còn bị điều động tạm thời đến Đại học Ngoại ngữ làm bác sĩ của trường.

Nghĩ đến đây, Giang Vãn Thu không khỏi có chút đồng cảm với đối phương, nhưng khi mở miệng vẫn là lời từ chối: "E là không được rồi, mai mình có hẹn với người khác đi xem concert."

Giọng điệu cuối câu của cô ấy rõ ràng là cao lên, tâm trạng vui vẻ thể hiện rất rõ ràng, không hề che giấu.

—–Vé xem concert đã mua trước đó là vào ngày mai.

Chuyện này, Giang Vãn Thu đã chuẩn bị từ lâu rồi.

"Chu Chu lại giới thiệu bạn trai cho cậu à?" Chỉ nghe người đầu dây bên kia sau khi nghe Giang Vãn Thu nói thì im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.

"Không phải, là đi với một cô em gái."

"Cậu khó khăn lắm mới được nghỉ cuối tuần không có việc gì, cứ dành thời gian cho bạn gái cậu nhiều hơn đi, đừng bận tâm đến mình." 

Giang Vãn Thu nói một nửa, giấu một nửa, không nói rõ ràng, khiến người ở đầu dây bên kia ngẩn người ra một lúc lâu. Đến khi đối phương muốn hỏi kỹ hơn thì cô ấy lại nói "để hôm khác" sẽ nói chi tiết.

Thứ Bảy, các cơ quan làm việc bình thường đều được nghỉ hai ngày cuối tuần, nhưng các sinh viên đang trong kỳ huấn luyện quân sự thì lại không có khái niệm "nghỉ ngơi". Đến chiều, vào khoảng thời gian sắp kết thúc huấn luyện, Giang Vãn Thu đã sớm đứng đợi ở cửa ký túc xá nữ.

Cô ấy tưởng rằng Quý Hạ sẽ đến ngay sau khi đọc tin nhắn của mình, nhưng không ngờ lại muộn hơn dự tính một chút.

"Chị?" Khi thấy Giang Vãn Thu xuất hiện ở cửa phòng ký túc xá của mình, Quý Hạ vô cùng kinh ngạc, "Chị... là đến tìm em ạ?"

Cô hơi do dự, không dám chắc đối phương tình cờ đến để làm việc, hay là đến tìm mình.

Dù sao thì hai người cũng đã mấy ngày không gặp nhau rồi.

"Chị không tìm em thì tìm ai?" Giang Vãn Thu nhướng mày, sau đó hơi nghi ngờ hỏi, "Một tiếng trước chị có nhắn tin cho em, có phải em không thấy không?"

Nói xong, cô ấy thấy động tác mò tìm điện thoại của Quý Hạ, câu trả lời đã quá rõ ràng.

Giang Vãn Thu chỉ cảm thấy diễn biến sự việc dường như có chút vượt ra ngoài dự đoán của mình, cô ấy nhíu mày: "Chuyện chúng ta đã hẹn trước đó, em không quên đấy chứ? Giấy xin nghỉ bệnh chị cũng làm giúp em rồi."

Nhờ lời nhắc nhở của Giang Vãn Thu, Quý Hạ lúc này mới chợt nhớ ra hai tấm vé concert còn đang nằm trong ngăn kéo của mình, lúc đó không để ý lắm, giờ nghĩ lại, hình như ngày biểu diễn trên vé chính là hôm nay.

Mấy ngày nay cô bị đủ thứ chuyện linh tinh rối rắm làm cho lòng dạ không yên, cộng thêm nhiệm vụ huấn luyện ban ngày lại dày đặc, thế nên hoàn toàn quên mất chuyện này.

Nhưng hôm nay... Quý Hạ do dự liếc nhìn Tống Na Na đứng bên cạnh mình vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau đó liền nhanh chóng xoay người, chạy về phòng ký túc xá, chỉ bảo Giang Vãn Thu đợi mình một lát.

"Quý Hạ, hóa ra cậu và bác sĩ Giang đã hẹn nhau đi chơi sinh nhật từ trước rồi à." Tống Na Na tựa vào mép giường, nhìn cô bạn thân bận rộn lục tung tủ đồ để tìm quần áo, không khỏi cảm thấy ghen tị, "Thích thật đấy, sinh nhật 20 tuổi có người mời cậu đi xem concert, mình cũng muốn ghê..."

Hai chữ "sinh nhật" khiến động tác trên tay Quý Hạ khựng lại một chút, nhưng chẳng mấy chốc, cô lại tiếp tục.

Đúng vậy, hôm nay cũng vừa khéo là sinh nhật hai 20 tuổi của cô.

Ban đầu cô định lát nữa mời bạn cùng phòng đi ăn một bữa qua loa cho xong, nhưng không ngờ lại trùng đúng ngày đi xem concert với Giang Vãn Thu.

Mà Quý Hạ cũng không hề nói chuyện "sinh nhật" này cho đối phương biết.

Giang Vãn Thu đợi ở cửa phòng ký túc xá khoảng nửa tiếng, nhưng lúc Quý Hạ đi ra, phát hiện đối phương không thực sự đứng đợi tại chỗ, mà đã ngồi trong văn phòng quản lý ký túc xá vừa hưởng điều hòa, vừa nói chuyện phiếm với dì quản lí, trông vô cùng thoải mái.

Giang Vãn Thu chính là có loại năng lực như vậy, bất kể đi đến đâu, cũng có thể khiến người khác nhanh chóng có cảm tình với cô ấy.

"Chị ơi, em xong rồi." Quý Hạ đứng ngay ở cửa, khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ ra rồi báo một tiếng với người bên trong, cô thấy người trong phòng khi quay đầu nhìn sang, rõ ràng đã khựng lại một chút.

Quý Hạ có chút thấp thỏm, không biết phản ứng này của đối phương là tốt hay xấu. Cô lục tìm trong tủ quần áo một lúc, cuối cùng vẫn chọn mặc một chiếc váy voan màu xanh lá nhạt, Na Na cũng bảo mặc thế này trông rất đẹp.

Giang Vãn Thu rất nhanh đã chào tạm biệt với dì quản lý ký túc xá.

Cô ấy lái xe trực tiếp đưa người rời khỏi trường, vì có giấy xin nghỉ bệnh trong tay cho nên về cơ bản không gặp bất cứ trở ngại nào.

Đây là lần đầu tiên Quý Hạ ngồi xe của chị, trên xe có một mùi nước hoa thanh nhẹ.

Xe chạy trên con đường bằng phẳng, sự náo nhiệt của thành phố khác hẳn với trường học, mang lại một cảm giác phố thị sầm uất.

Quý Hạ yên tĩnh ngồi ở ghế phụ, nhưng không có nghĩa là đầu óc ngừng hoạt động, chẳng mấy chốc, cô liền có chút đứng ngồi không yên.

"Chị ơi, em..." Quý Hạ mấp máy cánh môi.

"Hửm?" Giang Vãn Thu quay đầu lại, khẽ hừ một tiếng từ trong mũi, nhưng mắt vẫn nhìn thẳng con đường phía trước.

"Không có gì."

Quý Hạ định nói rồi lại thôi, quay đầu đi chỗ khác.

Vốn dĩ định nói cho đối phương biết hôm nay cũng tình cờ là sinh nhật mình, nhưng lại cảm thấy dường như không cần thiết phải cố tình nhắc đến.

Trong xe lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ loa bluetooth. Đợi đến khi chuyển được hai, ba bài hát, Quý Hạ nghe thấy Giang Vãn Thu khẽ ngâm nga theo điệu nhạc, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Lúc này Quý Hạ không kìm được, lại lén quay đầu nhìn sang.

Chỉ là từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đường nét nửa khuôn mặt và góc nghiêng của Giang Vãn Thu. Cô ấy bị mái tóc xõa xuống che mất phần trán phía trên đôi mắt, vì vậy nhìn thoáng qua, nổi bật nhất chính là hàng lông mi dày và đôi môi xinh đẹp của chị.

So với hình ảnh xuất hiện trong đầu cô mấy ngày trước, thì người thật rõ ràng xinh đẹp và quyến rũ hơn nhiều.

"Em đang nhìn gì vậy?" Giang Vãn Thu đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Quý Hạ.

Lúc này Quý Hạ mới phát hiện, xe không biết đã dừng lại ở điểm đến từ lúc nào, giống như học sinh đột ngột bị bắt quả tang, cơ thể cô bỗng nhiên cứng đờ: "Em..."

"Em đang nhìn màu son của chị, đẹp lắm ạ, chỉ là không biết là mã màu số mấy."

Quý Hạ giả vờ bình tĩnh, nhưng thực tế bàn tay giấu ở một bên đã siết chặt lại rồi.

Nhưng Giang Vãn Thu lại không hề phát hiện ra.

"Vậy sao?" Cô ấy soi gương chiếu hậu trong xe, mỉm cười, sau đó lấy một thỏi son từ trong túi ra, vặn mở nắp rồi giơ lên trước mặt Quý Hạ.

"Vậy em cũng thử xem?"

Quý Hạ vui vẻ đồng ý, vừa định đưa tay ra nhận, nào ngờ giây tiếp theo Giang Vãn Thu đã đưa tay nhẹ nhàng giữ bã vai cô, sau đó lại gần, dùng một bàn tay nâng má cô lên, rõ ràng là định tự tay thoa son giúp cô.

Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của mình đang tăng tốc dữ dội.

Quá trình này không kéo dài quá lâu, sau khi hoàn thành Giang Vãn Thu ngắm nhìn tác phẩm của mình, mỉm cười hài lòng.

"Nào, mím môi lại một chút." Cô ấy hướng dẫn Quý Hạ tán đều son trên môi, thậm chidcòn đích thân làm mẫu.

Nhưng cảnh tượng này đối với Quý Hạ mà nói, lại có một sự tác động rất lớn.

—–Chỉ thấy môi trên và môi dưới của Giang Vãn Thu mím vào nhau, rồi đột ngột thả ra, phát ra một tiếng "bụp" nhẹ.

Quý Hạ chỉ cảm thấy bản thân như thể vừa bị hôn một cái.

Nhưng lý trí khiến cô ngoan ngoãn làm theo.

Chưa đến hai giây sau, chỉ thấy Giang Vãn Thu khẽ cười một tiếng: "Sao lại không cẩn thận thế chứ?"

Giang Vãn Thu miệng thì nói vậy, nhưng lại đưa ngón út tay phải ra, cẩn thận lau đi phần son bị lem ra ngoài.

Quý Hạ lại sững người, thậm chí hơi thở cũng dừng lại.

Giang Vãn Thu lúc này gọi cô một tiếng: "Quý Hạ."

"Dạ?" Hàng mi của Quý Hạ khẽ động.

"Có ai từng nói với em là dáng môi em rất đẹp chưa?" Trong mắt Giang Vãn Thu hiện lên ý cười, "Giống như một loại thạch mà chị rất thích ăn."

============

Tác giả có lời muốn nói:

Dừng tay lại đi, cầu xin các người đó.

Chương trước Chương tiếp
Loading...