[BHTT] [EDIT] Đột Nhiên Ái Muội Với Thái Hậu

Chương 36: Lại bị hôn rồi



Trương nương sau khi rót trà xong, lại nhẹ nhàng hỏi:

"Nhị vị cô nương đến đây bằng cách nào vậy? Gần đây trong thôn không yên ổn đâu, ma quái quấy phá suốt, đạo sĩ từ khắp nơi kéo tới đuổi tà. Hai vị nghỉ ngơi chút rồi nên rời đi cho sớm."

Giang Uyên vừa nhấp miệng chén trà đã khựng lại, đặt xuống bàn, đáp chậm rãi:

"Ta cùng... thê tử từ kinh thành ra ngoài làm việc. Trên đường về ghé qua nơi này, vốn định thăm Trịnh đại nương ở đầu thôn, ai ngờ nghe tin người đã qua đời."

Tiêu Mạc Tân khẽ nhíu mày: Trịnh đại nương? Ta chưa từng kể mà... sao nàng biết được?

Trương nương trầm ngâm, giọng nhỏ dần:
"Phải rồi... bà ấy mất rồi. Mấy tháng trước tuyết lớn, trời lạnh cắt da, bà ấy nhiễm phong hàn. Dù đã uống thuốc cả tháng, cuối cùng vẫn không qua khỏi."

Thực ra, Giang Uyên chỉ vô tình biết chuyện này.

Khi ấy vừa vào xuân, Tiên hoàng ban chỉ miễn vào triều. Giang Uyên cải trang theo một đoàn tiêu cục áp tiêu, ngang qua thôn Tỉnh Tử đúng lúc có đám tang. Tưởng là nhân vật lớn, ai ngờ chỉ là một lão nương nhân hậu mất bệnh. Dân trong thôn ai nấy đều ra tiễn, khiến người ngoài nhìn cũng phải cảm động.

Giang Uyên khẽ thở dài:
"Ôi chao, đáng tiếc thật."

"Phải đó... trước ta với bà ấy hay cùng nhau may vá, tán chuyện. Không ngờ bà lại ra đi sớm như vậy." – Trương nương cũng nghèn nghẹn, than thở chuyện đời vô thường.

Giang Uyên ngoảnh nhìn Tiêu Mạc Tân, ánh mắt chạm nhau, ánh lên một tầng cảm xúc dịu dàng. Khoảnh khắc ấy, Tiêu Mạc Tân chợt ngẩn người. Nàng thậm chí cảm giác bản thân thực sự là một nữ nhân bình thường đang cùng... phu quân sống nơi thôn dã yên bình này.

Tối đến, để tỏ lòng hiếu khách, Trương nương làm thịt một con gà, lại còn đem bột mì trắng ra nấu bữa ngon. Tiêu Mạc Tân sai Giang Uyên lấy trong túi thơm hai lượng bạc đưa cho bà, gọi là tiền ăn ở và gà. Bà nhất định không nhận, mãi đến khi Giang Uyên dẻo miệng năn nỉ, Trương nương mới chịu lấy một lượng, nhất quyết không nhận thêm.

Khi ngồi vào bàn, Giang Uyên gắp phần đùi gà vào bát Trương nương, vừa gắp vừa hỏi:

"Trương nương, ta thấy dân trong thôn tế bái một pho tượng đá gọi là Huyền Thánh đạo nhân. Chuyện ấy là thế nào?"

Trương nương thấy được đùi gà thì rạng rỡ hẳn, vừa ăn vừa kể:

"Pho tượng ấy ở thôn này đã mấy chục năm, xưa kia chỉ cúng vào lễ tiết như giếng cổ thôi. Nhưng hai tháng trước, không hiểu sao trong thôn lắm người phát bệnh, nằm liệt không dậy nổi. Mời đại phu cũng không khám ra nguyên nhân, lại đồn đoán là ôn dịch. Thành thử chẳng ai dám tới nữa."

Bà đặt đũa xuống, nói tiếp:

"Ngay lúc đó, có một người tự xưng là đệ tử của Huyền Thánh đạo nhân đến. Hắn bảo không phải dịch bệnh, mà là do... yêu tà hạ độc!"

"Ngụy Tử yêu sao?" – Giang Uyên nhanh chóng hỏi lại.

"Chính nó đấy!" – Trương nương hơi kích động:
"Hắn nói Ngụy Tử yêu tâm địa ác độc, dùng yêu pháp đoạt mạng người. Trong thôn đã có vài người chết rồi. Sau đó, Độ Hành đạo sĩ – tên đạo sĩ đó – bắt chúng tôi uống phù thủy thủy, nói là nước bùa đặc chế. Không ngờ uống xong, sáng hôm sau ai cũng khỏi bệnh, tỉnh táo như chưa từng đau."

Độ Hành đạo sĩ...

Tiêu Mạc Tân khẽ siết tay. Chẳng phải là kẻ hôm nay đứng trước tượng đá hay sao?

Sau khi Tiêu Mạc Tân và Giang Uyên nghe sơ tình hình trong thôn Tỉnh Tử, cả hai liền ngậm miệng như ngậm hột thị, chẳng dám hó hé thêm nửa lời. Ai biết được yêu tà có đang rình rập hay không? Thế nên, họ đành cắm cúi ăn cơm trong im lặng.

Cơm nước xong xuôi, trời cũng đã tối mịt. Trương nương thu xếp cho hai người nghỉ lại ở gian phòng phía đông – nơi từng là phòng của con gái và con dâu bà. Phòng không rộng, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, hằng ngày bà vẫn quét tước kỹ lưỡng.

Căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc giường gỗ dài, chiếm gần hết không gian. Kế bên là một chiếc rương gỗ lớn cũ kỹ.

Tiêu Mạc Tân vừa đứng trước giường định tháo trường sam, thì cạch – cánh cửa gỗ đột ngột bị đẩy mở.

Nàng ngoảnh đầu lại — là Giang Uyên, hai tay bưng một chiếc mộc bồn bốc hơi nghi ngút. Ánh nước nóng mờ ảo như sương sớm phủ lên gương mặt nghiêm nghị của nàng, làm người ta vô thức thấy yên lòng.

Giang Uyên khéo léo đá nhẹ chân, đóng cửa lại. Nàng đặt thau nước xuống trước giường, rồi đứng thẳng người, nhẹ giọng nói:

"Trương nương đun sẵn nước rửa chân cho chúng ta. Cả ngày hôm nay chạy ngược chạy xuôi, rửa một chút cho dễ chịu."

Tiêu Mạc Tân im lặng nhìn thau nước một lúc, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Sau đó, nàng cúi người, cởi giày và tất, gác sang bên, rồi thử đầu ngón chân chạm nhẹ vào nước — ấm vừa phải, dễ chịu vô cùng. Nàng liền thả cả hai chân vào, ngồi yên không nói gì.

Giang Uyên thì mang đồ ra giặt, dùng bồ kết kỳ cọ thật kỹ đôi tất dài. Sau đó, nàng đem phơi lên cành cây trong sân. Gió đêm thổi nhè nhẹ, bốn chiếc tất trắng bay phấp phới như những cánh bướm trắng lạc đàn, khiến khung cảnh càng thêm tĩnh mịch.

Cửa phòng đóng lại, hai người tự xử lý xong mọi việc. Trong phòng chỉ có một chiếc giường gỗ và một tấm chăn. Hiển nhiên... phải ngủ chung.

Giang Uyên liếc nhìn chiếc giường, ngập ngừng:

"Ngươi ngủ đi, ta trông cửa."

Tiêu Mạc Tân vừa cởi ngoại sam, vừa đáp tỉnh queo:

"Ngươi thấy thoải mái là được."

Nói xong, nàng lên giường, kéo chăn đắp, nhắm mắt dưỡng thần, không buồn nhiều lời.

Giang Uyên đặt chiếc ghế sát cửa, ôm lấy trường kiếm, dáng ngồi bất động, trông chẳng khác gì một môn thần sống.

Đêm dần sâu. Ngoài sân nổi lên trận gió nhẹ, cuốn theo tiếng lá cây xào xạc. Giang Uyên mới lim dim được chút đã bị âm thanh đánh thức. Nàng hé mắt nhìn ra ngoài qua lớp cửa sổ giấy, thấy bóng cây lay động thì đoán là gió, liền an tâm nhắm mắt lại.

Nhưng... vừa nhắm mắt chưa được ba hơi thở, nơi cửa sổ bỗng có một cái bóng đen thập thò. Dáng hình kia không giống người, mà lại như một đoá hoa kỳ dị, không ngừng biến hoá, mỗi lúc một to ra, như thể muốn chui vào phòng.

Lòng nàng lập tức nổi lên một trận lạnh buốt sống lưng, toàn thân dựng đứng như bị nước lạnh dội từ đầu. Nàng lập tức quay đầu nhìn Tiêu Mạc Tân, thấy nàng vẫn ngủ say, không hề hay biết gì.

Cái bóng ngoài cửa sổ lượn qua lượn lại, như đang do thám. Một lúc sau thì biến mất.

Giang Uyên nhíu mày. Trực giác mách bảo: thứ kia có thể sẽ vòng qua đại sảnh rồi lẻn vào từ cửa chính. Nàng lập tức hành động.

Vèo một cái, nàng kéo ghế sang bên, cởi phắt ngoại y, ném thẳng lên giường, rồi nhảy lên giường, chui vào chăn nằm sát cạnh Tiêu Mạc Tân.

Tiêu Mạc Tân từ trước đến nay ngủ cực nhẹ, bị động tĩnh như thế tất nhiên lập tức tỉnh giấc. Nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi gì, thì môi đã bị một nụ hôn bất ngờ chặn kín.

Toàn bộ kinh ngạc chưa kịp thốt lên, đã bị nuốt trọn trong khoảnh khắc ấy.

Dù không nhìn rõ mặt trong bóng tối, Tiêu Mạc Tân lại lập tức nhận ra — là nàng ấy.

Cảm xúc dao động trong chớp mắt, tay nàng khẽ siết lại... nhưng rồi buông xuống, nhẹ nhàng đặt bên người.

Hai người bốn mắt nhìn nhau — một bên ánh mắt mơ màng, một bên thần sắc nghiêm nghị.

Giang Uyên khẽ rời môi nàng, nháy mắt ra hiệu "Đừng nói gì cả."

Ngay sau đó, từ gian ngoài vọng vào tiếng "két..." — cửa gỗ bị đẩy mở.

Tiếng động vang lên sắc lẹm giữa màn đêm, khiến da đầu cả hai người lập tức tê dại. Tiếng bước chân từ ngoài đang tiến lại gần, đều đặn từng nhịp, mỗi bước như giẫm vào tim người ta.

Là Trương nương, hay là... thứ kia?

Không ai biết. Nhưng chắc chắn không phải kẻ đến để đưa trà mời bánh.

Giang Uyên chưa nhìn rõ là gì, nhưng bóng in trên cửa sổ rõ ràng không phải người. Nàng siết chặt lấy chuôi kiếm, trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
"Dù là người hay yêu, ta cũng không để nàng bị thương!"

Tiêu Mạc Tân nhận ra khí thế sẵn sàng chiến đấu của nàng, không khỏi căng thẳng theo. Nàng cất giọng thấp như tiếng muỗi:

"Ngươi... liệu có địch nổi không?"

Giang Uyên nghiêng đầu, thì thầm sát bên tai nàng:

"Không rõ... nhưng chắc chắn không phải thứ tử tế."

Hơi thở ấm nóng phả nhẹ qua vành tai mẫn cảm, khiến Tiêu Mạc Tân bất giác rùng mình. Tay phải nàng âm thầm siết chặt mép chăn, tim đập thình thịch — không biết là do cái bóng kia... hay là do nàng bên cạnh nữa.

Thế nhưng Giang Uyên không mảy may để ý đến phản ứng lạ lùng của người kia. Nàng đã dồn toàn bộ tinh thần về phía cánh cửa, chỉ chờ kẻ ngoài kia bước vào là lập tức rút kiếm đối đầu.

Trong đầu nàng lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Chỉ cần đừng ai tổn thương nữ nhân đang nằm trong vòng tay ta...

Mà đánh lại được hay không... thì vẫn chưa chắc.

Tiêu Mạc Tân khẽ liếc nhìn cánh cửa gỗ đang từ từ hé mở, ánh mắt hơi nghiêng, như đang tính toán điều gì đó. Rồi đột nhiên, nàng ngẩng đầu, chậm rãi hé môi... chủ động hôn ngược lại!

Đầu tiên là khẽ mút lấy môi dưới của Giang Uyên, dịu dàng như nước xuân, lại quyến rũ đến mức khiến người khác... nghẹt thở.

Giang Uyên hoàn toàn đứng hình. Cả người cứng đờ như tượng đá. Hương thơm trên môi Tiêu Mạc Tân ngọt ngào, dịu dàng — khiến lòng nàng run rẩy.

Đây là lúc nào cơ chứ? Ngoài cửa rõ ràng có thứ gì đó đang nhìn trộm, vậy mà nàng còn dám... hôn ta?

"Ưm..." – Tiêu Mạc Tân cố tình bật ra một tiếng rên khẽ, mơ màng như mê hoặc lòng người. Hai tay trắng như tuyết vòng qua cổ Giang Uyên, ấn nàng xuống thấp hơn, đôi chân thon dài cong lên, khẽ chống vào đệm, nâng chăn phủ cao lên như đang... che cảnh xuân.

Giọng nàng mang theo vẻ nũng nịu oán hờn, mềm mại như mật:

"Ngươi nhanh chút đi mà..."

Giang Uyên lập tức tái mặt. Tóc gáy dựng đứng. Bốn chi đông cứng. Trong đầu chỉ có một chữ: Xong đời.

Thế nhưng Tiêu Mạc Tân dường như chẳng bận tâm đến cái phản ứng cứng đờ như khúc gỗ kia. Nàng nâng khuôn mặt Giang Uyên lên, nghiêm túc nói rõ từng chữ, còn cố tình nâng giọng như muốn cho ai đó ngoài cửa nghe thấy:

"Ngươi đã hứa rồi! Sau khi trở về phải cắt đứt quan hệ với nữ nhân trong thanh lâu kia, không được lừa ta! Nếu ngươi dám lừa ta... ta chết cho ngươi coi!"

Giang Uyên lúc này mới hiểu ra nàng đang diễn kịch — và nàng diễn còn nhập vai hơn cả đào chính gánh hát.

Nàng cúi đầu, ra vẻ hối lỗi:

"Ta chỉ đến đó nghe đàn một chút thôi... cùng lắm là nắm tay vài lần..."

"Nắm tay mà còn nói không làm gì?!" – Tiêu Mạc Tân bật dậy, làm bộ giận dữ, đẩy nàng ra: "Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa! Đi ra ngoài! Biến đi!"

Giang Uyên cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười khẽ, trong lòng vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy... đáng yêu.

"Đến nước này rồi còn ra ngoài đâu nữa..." – nàng dịu giọng dỗ dành – "Chịu chút đi, sắp xong rồi."

"Không muốn!" – Tiêu Mạc Tân nũng nịu như một nàng dâu nhỏ giận dỗi, tiếp tục đẩy nàng: "Đừng chạm vào ta! Ta ghét ngươi!"

Đây mà là Thái hậu uy nghiêm kia sao? Là thật đấy à?

Giang Uyên thở dài, buông chuôi kiếm giấu dưới chăn, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay Tiêu Mạc Tân, đặt nàng nằm xuống gối mềm, cúi đầu giả bộ hôn, thì thầm vào tai:

"Được rồi... bên ngoài còn người. Đừng để họ nghe thấy. Ta sẽ nhẹ nhàng thôi, đừng quậy nữa."

"Ngươi..."

Giọng hai người cứ thế nhỏ dần, mờ đi — đến mức không thể viết ra được thành lời.

Bên ngoài phòng, một bàn tay gầy guộc như rễ cây đang đặt trên cánh cửa... đột nhiên khựng lại.

Rồi lặng lẽ rút về.

Cánh cửa gỗ khẽ phát ra tiếng két khe khẽ, sau đó... từ từ khép lại.

Mọi âm thanh xung quanh, cũng dần biến mất.

Giang Uyên vẫn căng tai nghe ngóng, cho đến khi chắc chắn rằng thứ kia đã đi xa, nàng mới thở khẽ:

"Nó đi rồi."

Tiêu Mạc Tân lúc này mới thả lỏng hai chân, giấu dưới chăn, giọng nói bình tĩnh lại, không mang theo cảm xúc gì:

"Ừm."

Chương trước Chương tiếp
Loading...