[BHTT] [EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 2: Cô nương Nam Lương
Tạ Hoài theo dẫn đường của tỳ nữ mà đi đến thiên thính ngoại, hắn quay đầu lại, đối với A Y Nỗ mỉm cười gật đầu.A Y Nỗ cũng gật đầu đáp lại, liền nắm tay A Y Mộ đang đứng yên, thối lui đến bên sườn cửa."Chờ ta", Tạ Hoài đơn giản một câu, tay nâng vạt áo, một bước tiến vào thiên thính.A Y Mộ tò mò mà nghiêng đầu, liếc mắt một cái đánh giá. Bên trong là một trung niên nam tử mặc hoa phục, cũng là kiểu có tay áo dài rộng.A Y Mộ thấy thứ chú ý nhất trên người nam tử chính là ánh vàng rực rỡ, xuất phát từ kì lân quan trên đầu. Từ khi đến Nam Lương, dù gặp qua rất nhiều kì lân, nhưng chưa bao giờ gặp qua kì lân tinh xảo như vậy."Khụ khụ", A Y Nỗ nhẹ ho lấy hai tiếng, ý nhắc A Y Mộ thu liễm lại.A Y Mộ đành phải ngoan ngoãn mà lui đầu về, nhàm chán mà nhìn chính đôi tiểu hài màu đỏ của mình.A Y Nỗ nhìn nữ nhi ngoan ngoãn, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Tạ Hoài đi vào thiên thính, cung kính đối với nam tử mặc hoa phục hành lễ, "Điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".Nam tử vận hoa phục kia không ai khác chính là Nam Lương Thái tử, Tiêu Cương.Tấn An biệt viện này vẫn không hẵn là phủ Thái tử, ngày thường ở Đông Cung nếu trụ đến mệt mỏi, hắn liền sẽ đến nơi đây thanh tịnh mấy ngày, đối thơ cùng mấy thần tử thân tín, hay phẩm rượu phú thơ..."Mười năm, Tạ Hoài." Tiêu Cương ngữ khí tràn đầy khái ý, "Năm đó tại Kiến Khang, một thời niên thiếu, nay mười năm tái kiến, dung tư* không giảm a."*Dung tư: dung mạo, dáng vẻ riêng,...Tạ Hoài lại cung kính nhất bái, "Điện hạ chê cười."Tiêu Cương nở nụ cười, ý bảo Tạ Hoài đến nhập tòa.Tạ Hoài ổn định ngồi, lại giương mắt nhìn Tiêu Cương, "Hoài không phụ sứ mệnh, mười năm bôn ba Tây bắc, chung quy vẽ đến cuốn Tây Ngụy bố phòng đồ*, thỉnh điện hạ xem qua."*Tên bản đồ.Vừa nói, hắn vừa từ bên tay áo rộng lấy ra một khối lụa trắng, bằng phẳng rộng rãi mà mở ra, mặt trên chính là dáng vẻ của Tây Ngụy Nam cảnh đến Tây Bắc cảnh phòng bố.Tiêu Cương tiếp nhận lụa trắng, ánh mắt sáng ngời, "Có bố đồ này, Đại Lương Tây Bắc ta vô ưu rồi!"Tạ Hoài gật đầu, "Mười năm giao ước đã thành, điện hạ, Hoài cũng nên rời đi"."Chậm". Tiêu Cương đứng dậy, "Quá một lát Từ lão lại đến, trước đây vài ngày hắn còn thường xuyên nhắc ngươi mãi, liền lưu lại hội ngộ một lần".Tiêu Cương nói Từ lão, danh Từ Bắt, mấy năm nay văn danh thiên hạ ai cũng đều biết, năm xưa cũng từng chỉ điểm Tạ Hoài, cũng coi như là bậc sư trưởng."Này.....". Tạ Hoài muốn gặp Từ Bắt, nhưng cũng cố kỵ bên ngoài là thê nữ đang chờ.Tiêu Cương nhìn thoáng ra ngoài gian cửa, nhàn nhạt nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi cùng nữ tử Thạch quốc kia là giả ý, nguyên lai vẫn là động chân tình a".Tạ Hoài áy náy, cúi người nhất bái, "Nhân tâm đến cuối cùng cũng là một thân xác thịt tạo nên, mười năm chung đụng, há có thể vô tâm vô tình?"Tiêu Cương than thở, "Ngươi đây sẽ không về lại gia môn sao?"Tạ Hoài cười khổ, "Mặc kệ năm đó nguyên nhân là gì, rời nhà rồi, phụ thân nhất định không tha thứ cho ta"."Từ lão mấy năm gần đây thân mình càng thêm không tốt, hôm nay ít nhiều ngươi cũng nên nhìn một lần". Tiêu Cương nói xong, lại giương giọng "Người tới, mang hai người bên ngoài tới thiên viện nghỉ ngơi".Tạ Hoài nghe hắn dùng từ "mang" thay vì "thỉnh", trong lòng không khỏi bị đâm một chút. Chính là làm gì có biện pháp? Giang Nam thế gia, bọn họ như thế nào lại để nữ tử Tây Vực vào trong mắt?Thái tử lại có thể an bài như thế, cũng coi như là đại ân rồi.Tạ Hoài cảm kích, lại bái một lần, "Hoài, tạ ơn điện hạ"Tiêu Cương cầm Tây Ngụy bố phòng đồ quơ quơ, "Ta nghĩ, Từ lão thấy thứ này liền sẽ cao hứng. Tạ Hoài, đi, cùng ta đi hậu viên chờ Từ lão bọn họ"."Vâng, điện hạ". Tạ Hoài lĩnh mệnh.Trông khoảnh khắc, Tạ Hoài chỉ cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như so với mười năm trước.Khi đó, hắn vẫn là Ngũ công tử Tạ gia đầy kêu ngạo, còn Tiêu Cương vừa tấn chức vị Thái Tử. Một đám thiếu niên lang các khát vọng, thời khắc nâng rượu, tay liền chỉ trời hô to chí hướng.Tất cả cũng thật mau đổi thay.A Y Nỗ thấy Tạ Hoài cùng Tiêu Cương đi ra, bên này lại có tỳ nữ muốn đưa các nàng đi nơi khác, làm nàng không khỏi có chút sợ hãi.Tạ Hoài cười gật đầu, A Y Nỗ biết, đây là làm cho nàng yên tâm.Nàng tự cổ vũ chính mình, tay liền thuận theo mà dắt A Y Mộ đi đến hướng thiên viện.Tạ Hoài thoáng nhìn thật sâu theo bóng dáng thê nữ, hắn lặng lẽ thở dài một tiếng, liền thu đáy lòng đầy cảm xúc phức tạp, đi theo Tiêu Cương hướng đến hậu viên."Nương......", A Y Mộ không hiểu vì sao a phụ không cùng các nàng rời đi, mới vừa mở miệng, liền thấy nương đang nhìn chính mình lắc đầu.A Y Mộ thầm nghĩ, đây là ngày ủy khuất nhất từ khi nàng đến Nam Lương.Lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, lại không có được một lời giải, đành hậm hực đi theo a nương.Tỳ nữ đem hai người an bài ở tiểu đình thiên viện, rõ ràng một câu "Nơi này là biệt viện của Thái tử điện hạ, làm loạn chính là tội lớn, thỉnh hai vị quy củ". Nói xong, tùy nữ liền quay đầu rời đi. A Y Mộ nghe được có chút chói tai, vừa muốn mở miệng, A Y Nỗ liền đem nàng ngồi xuống."Nương!""Ngồi xuống."A Y Nỗ ôn nhu mà xoa lấy gương mặt A Y Mộ, "Nơi này không phải Tây Vực, phải nghe lời ta".A Y Mộ lại nghẹn khuất mà ngồi xuống, "Vì sao bọn họ nói chuyện đều là khó nghe như vậy? Chúng ta rõ ràng cái gì cũng đều chưa làm, vẫn luôn là quy quy củ củ a"."Bởi vì chúng ta không phải người Lương." A Y Nỗ xoa xoa đầu nàng."Những việc này đợi khi ngươi lớn liền sẽ hiểu. Bây giờ, ngoan ngoãn đợi a phụ quay về, được không?"A Y Mộ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn nghe nương nói.Thật sự thì chính là quá nhàm chán, nàng ngồi ở đó trái phải nhìn xem, cuối cùng dừng tầm mắt lại bên một con kiến cạnh chiếc hài của mình."Kiến a kiến, ngươi chơi với ta có được hay không?", A Y Mộ ngồi xổm xuống, thoáng chạm con kiến kia, bị kinh động, kiến liền hướng tới ngoại đình mà bò đi.A Y Nỗ vốn định làm A Y Mộ ngồi an ổn lại, nhưng nhìn thì nàng cũng chỉ là ngồi xổm, nghĩ nghĩ lại thôi, vẫn là từ bỏ.Nam Lương hảo một cái lãnh địa phương!A Y Mộ trong lòng nghĩ như vậy, người ở đây lãnh tính, con kiến cũng liền như thế lãnh theo, thấy nàng liền chạy. Nàng vốn đang nghĩ, ngày sau lại đến Nam Lương, đi đứng nhất định phải thẳng lưng, nhưng bây giờ trong đầu chỉ có một ý niệm, cả đời này nhất định không cần quay lại cái nơi Nam Lương lạnh băng này.A Y Mộ biết mẫu thân sẽ không cho bản thân ra khỏi đình, nàng chu miệng nhỏ nhìn con kiến dần bò đi xa, trong lòng là một mảng chua xót."Quận chúa đừng đi bên kia a!""Bên kia có người dị tộc! Quận chúa cẩn thận!"Đột nhiên trong viện vang lên thanh âm sốt ruột của tỳ nữ, A Y Mộ làm cho chính mình mặc kệ những lời kia, liền chỉ chăm chăm nhìn con kiến nhỏ, nào biết con kiến nhỏ kia lại bị một đôi hài trắng tuyết dẫm dưới chân."A!"A Y Mộ kinh hô một tiếng, đứng lên, vốn định vài lời giáo huấn cái người dẫm chết con kiến kia, nào biết ánh mắt lại chết chân tại chổ--Người nọ là tiểu cô nương người Nam Lương, độ chừng chín tuổi. Vận trên mình là bộ tuyết sam, như là minh nguyệt đại mạc, rực rỡ lấp lánh. Chỉ thấy nàng có một tú mũi tiểu xảo, đôi mày cong đẹp, một cặp mắt thủy linh trông như ánh sao.Nàng như là bị người dị tộc trong đình làm cho hoảng sợ, vội vàng lui ra sau vài bước, thần thái kia làm cho A Y Mộ nhớ đến thỏ hoang đại mạc khi thấy hùng ưng, sợ đến mức lui về trong tổ. Thật sự khiến cho người ta phải liên tưởng."Lớn mật!" Bọn tỳ nữ đem tiểu cô nương chắn ở phía sau, trong đó một người lớn giọng quát, "Làm kinh hách Quận chúa, các ngươi có biết tội gì?!"A Y Mộ lúc này mới phục hồi tinh thần lại, theo bản năng mà hướng đến con kiến nhỏ kia thoáng nhìn qua một lần, xem ra là vẫn chưa bị dẫm chết, nhưng bị dọa kinh hồn mà bò đi rồi.Nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng thở ra một hơi, còn chưa kịp phản ứng đã bị nương lôi kéo quỳ xuống."Thỉnh Quận chúa thứ tội". A Y Nỗ liên tục dập đầu.A Y Mộ không hiểu vì sao nương lại làm như thế, nàng quay đầu về phía nương, "Nương, ta vừa rồi cái gì cũng chưa làm a......""Lớn mật!", tỳ nữ kia lại lớn giọng quát một câu.A Y Mộ ủy khuất mà ngẩn đầu nhìn lên, hướng về phía tỳ nữ, "Mới vừa rồi là lãnh tỷ tỷ đến nơi này, cũng là......cũng là nàng......" A Y Mộ dời tầm mắt về phía minh nguyệt Nam Lương cô nương kia, "Chính mình chạy vào a"."Làm càn!""Câm mồm." Nam Lương cô nương cuối cùng cũng mở miệng, tỳ nữ đành lặng im.Dễ nghe.A Y Mộ hồi tưởng qua thanh âm mà mình từng nghe, cảm thấy thanh âm Nam Lương cô nương này thật giống như là đại mạc truyền tới, thanh thanh thúy thúy, làm người nghe xong liền thích.Nam Lương cô nương chống tay nở nụ cười, "Ngươi, đừng sợ. Ta hôm nay chính là nghe nói có hai người dị tộc, nên mới tự mình đến xem một cái".A Y Mộ gật gật đầu."Quận chúa, chung quy các nàng vẫn là người dị tộc.", tỳ nữ phía sau cất giọng nhắc nhở.Nam Lương cô nương quay đầu nhìn lại một cái, dù vẫn là cái tiểu cô nương, nhưng sinh ra đã có khí chất đế gia, làm cho tỳ nữ kia không khỏi sợ hãi mà ngậm miệng."Các người từ đâu tới?", Nam Lương cô nương chỉ về hướng A Y Mộ các nàng.A Y Mộ vừa định trả lời, nào biết a nương so với nàng còn nhanh hơn, "Hồi Quận chúa, chúng ta đến từ Thạch quốc"."Thạch quốc?", Nam Lương cô nương nghĩ nghĩ, lại nghĩ đến cái gì đó, "Chính là Tây Vực, Thạch quốc?"A Y Nỗ thế mà không ngờ vị Quận chúa này lại có nghe qua Tây Vực, nàng gật gật đầu.Nam Lương cô nương trông như hứng thú, "Vậy các ngươi sẽ biết múa khúc Chá Chi sao?""Nương ta có thể múa đến rất đẹp!" A Y Mộ rốt cuộc nhịn không được kích động dưới đáy lòng, thẳng thắn thân mình, kêu ngạo mà đáp.Nam Lương cô nương cao hứng mà nở nụ cười, "Ta muốn nhìn xem!".A Y Nỗ từ lâu đã không còn múa khúc Chá Chi kia, nàng lắc đầu "Hồi Quận chúa, ta đã nhiều năm chưa múa......chỉ sợ múa không tốt, làm Quận chúa không thích"."Như vậy a......", Nam Lương cô nương có chút thất vọng, "Ai, ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy"."Nếu là......Ngươi không chê, ta múa cho ngươi xem, nương đã từng dạy cho ta!" A Y Mộ nhịn không được mở miệng.A Y Nỗ lo lắng mà kéo kéo A Y Mộ, "Ngươi đừng xằng bậy."Nam Lương cô nương dường như biết các nàng lo lắng điều gì, lại chống tay đôi tay nhỏ, "Ngươi cho nàng múa đi, ta thật muốn xem, còn nếu múa không tốt, ta đây cũng không phạt.""Chính là......" A Y Nỗ thật sự không nghĩ đến Vũ Cơ hai chữ ấy lại dính lên quan hệ, cũng bởi vì một cái thân phận này, làm cho Tạ Hoài cả đời bị kém đi một bậc."Múa! Ta cũng muốn nhìn xem!", đột nhiên ngoại viên lại đi vào một cái cẩm y công tử, tuổi tác so với Nam Lương cô nương thực lớn hơn chút, so về dung mạo, phỏng chừng là huynh muội."Nhị ca!", Nam Lương cô nương tiến đến, vòng qua cánh tay vị công tử kia."Tới! Chúng ta cùng nhau xem!"-----------------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Nơi này giải thích một chút.Lật Dương Công chúa trong lịch sử tuổi tác thực sự là quá nhỏ, có điểm không hợp, cho nên ta liền thêm ba tuổi.Truyện này là giả tưởng, xin đừng coi như lịch sử thật a, cảm ơn~Editor: trong lịch sử thì Lật Dương Công chúa làm phi của Hầu Cảnh, không biết cốt truyện về sau như nào:333