[Bhtt-Edit] Đêm Khuya Đi Mở Quán Ăn

Chương 25



Hà Chiêu từ trước đến nay luôn bị tiền bạc vây quanh, nên trong đầu cô cũng vô thức gắn nhiều thứ với giá trị vật chất. Khi nhận quà sinh nhật, cô thường tính toán giá trị món quà, xem nó có đắt đỏ với người tặng không, mà lại thường bỏ qua tấm lòng của họ.
Vì thế, vô thức, khi mua những món đồ nhỏ này, dù nghĩ đến việc mua cho Kiều Ngôn Ngọc một phần, cô vẫn cho rằng chúng chẳng đáng là bao. Nhất là khi Kiều Ngôn Ngọc còn đãi cô ăn cơm, chiếc chăn nhỏ này so với tiền ăn thì chẳng thấm vào đâu.
Hơn nữa, người ta ngày nào cũng thức đêm, không ngại khó khăn đến làm vệ sĩ cho mình, cô cũng phải tạo điều kiện thuận lợi cho họ chứ.
Quan trọng nhất, Hà Chiêu thật sự đã đặt Kiều Ngôn Ngọc vào lòng mình.
Là một tiểu thư nhà giàu, nếu Hà Chiêu có tiền, cô chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì tốt đẹp nhất để dâng tặng Kiều Ngôn Ngọc. Cô chưa từng theo đuổi ai, nhưng nếu là trước khi xuyên không, cô sẽ dạn dĩ hơn nhiều, hoa tươi, đá quý, cứ thế mà tặng.
Tiếc là bây giờ Hà Chiêu không có cơ hội đó.
Điều này cũng khiến cô hiểu ra, nếu mình thật sự làm những chuyện như vậy để theo đuổi người ta, Kiều Ngôn Ngọc chắc chắn sẽ chẳng thèm liếc mắt tới.
Ừm, may mà bây giờ mình là một kẻ trắng tay.
Đắp chiếc chăn nhỏ giống hệt của Kiều Ngôn Ngọc, Hà Chiêu rất vui vẻ. Thấy cô như vậy, Kiều Ngôn Ngọc cũng không nói thêm lời cảm ơn nào nữa. Cô chỉ âm thầm giữ những thiện ý đó trong lòng, và thề rằng nhất định sẽ không để Hà Chiêu chịu bất kỳ tổn hại nào từ yêu ma quỷ quái.
Trong bầu không khí dễ chịu ấy, Kiều Ngôn Ngọc gục mặt xuống bàn, không lâu sau, hơi thở đều đặn, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ.
Kiều Ngôn Ngọc là kiểu người ngủ rất ngoan, không ngáy cũng không nghiến răng. Hơn nữa, từ lúc ngủ đến lúc tỉnh, cô ấy thậm chí còn không xoay đầu, luôn giữ nguyên một tư thế. Ngủ quá quy củ, đến mức Hà Chiêu có thể ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Kiều Ngôn Ngọc một cách thỏa mãn.
Khách quen của Hà Chiêu cũng chẳng có mấy người, chỉ có hai người đầu tiên cộng thêm Qua Tư Nhiên, và tên ma bạo hành gia đình đã bị Kiều Ngôn Ngọc thu phục. Số khách còn lại thỉnh thoảng mới đến, đa số đều không lặp lại. Đến 12 giờ rưỡi, một vị khách nữa xuất hiện mà Hà Chiêu chưa từng gặp.
Thành thật mà nói, vị khách này trông cũng khá hung tợn.
Rất vạm vỡ, rất to lớn, dù nói vậy nghe không hay lắm, nhưng thịt trên người nó cứ cuồn cuộn, như những chiếc lốp xe xếp chồng lên nhau.
Vì quá béo và thân hình đồ sộ, Hà Chiêu ước chừng nó phải cao khoảng hai mét rưỡi. Khi nó đứng trước xe hàng của Hà Chiêu, nửa thân trên của nó đã ở trên mặt bàn, Hà Chiêu hoàn toàn không nhìn rõ. Nó tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngay khoảnh khắc đó, Hà Chiêu còn hơi lo lắng chiếc ghế nhựa rẻ tiền của mình không chịu nổi cân nặng của nó mà sập mất.
May mắn thay, chiếc ghế nhựa nhỏ dù kém chất lượng nhưng vẫn trụ được con ma to lớn này.
Tuy nhiên, dù chiếc ghế này có sập, Hà Chiêu cũng không thể trách hệ thống. Bởi vì ghế là do Hà Chiêu tự mua, cô ham rẻ nên mua loại rẻ nhất. Ghế của cô và Kiều Ngôn Ngọc ngồi thì tốt hơn, đắt gấp đôi ghế của khách.
Tâm tư nhỏ nhặt của cô đều dồn vào những chuyện này.
Trở lại với vị khách, sau khi nó ngồi xuống, nửa thân trên thì nhìn thấy được, nhưng đầu lại đâm thẳng vào mái che của xe hàng. Nó chỉ có thể rất tủi thân co mình lại, giống như Tru trong phim hoạt hình "Thám hiểm", mà Hà Chiêu từng xem hồi nhỏ, ngồi bẹp dí, nhỏ xíu, trông có vẻ co ro.
Chỉ là nó vẫn là một khối rất lớn, và khuôn mặt toàn là thịt xệ, khiến không thể nhìn rõ nó trông như thế nào.
"Một bát cơm."
Nó lên tiếng, Hà Chiêu thấy nó là lần đầu tiên đến, bèn giới thiệu sơ qua: "Chỉ bán cơm trắng thôi ạ, một bát 10 tệ âm phủ, anh muốn thì tôi đong cho."
Con quỷ này trông có vẻ rất điềm tĩnh, đương nhiên, to lớn như vậy thì nhìn thế nào cũng thấy điềm tĩnh.
Hà Chiêu nhìn con ma khổng lồ này, rồi lại nhìn Kiều Ngôn Ngọc vẫn đang ngủ. Cô hơi không chắc Kiều Ngôn Ngọc có đánh lại nó không, dù sao con ma to lớn toàn là thịt, một cú đấm vào chắc chẳng thấy đau đâu.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, Hà Chiêu vẫn quyết định tin tưởng Kiều Ngôn Ngọc: Không sao đâu, chị Kiều nhất định sẽ bảo vệ mình!
Nghĩ đến đây, Hà Chiêu cũng không đánh thức Kiều Ngôn Ngọc mà xúc cơm cho con ma khổng lồ trước. Vẫn là một bát cơm đầy đặn, cắm hai chiếc đũa lên trên, rồi đẩy thẳng đến trước mặt nó.
Con ma khổng lồ rút đũa ra, cầm trong tay và bắt đầu ăn. Nó ăn một lúc, dừng lại, rồi lại ăn tiếp. Cuối cùng, nó nhìn Hà Chiêu, đôi mắt ẩn trong lớp thịt xệ trên mặt, khiến mắt nó trông rất nhỏ.
Khi mắt nhỏ, ánh nhìn dễ trở nên hung ác.
Tim Hà Chiêu đập thình thịch, giọng nói cũng vô thức to hơn một chút: "Làm gì?"
Ngay lập tức cô lại sợ làm Kiều Ngôn Ngọc tỉnh giấc, liếc nhìn Kiều Ngôn Ngọc, xác nhận cô ấy không tỉnh, mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn con ma khổng lồ, đồng thời ưỡn thẳng lưng, để bản thân trông tự tin hơn một chút.
Con ma khổng lồ vẫn điềm tĩnh: "Cho thêm bát nữa."
Nó còn chưa ăn hết bát đầu tiên mà đã muốn thêm một bát nữa rồi. Hà Chiêu rướn cổ nhìn, xác nhận trong bát của con quỷ khổng lồ vẫn còn hơn nửa bát, có chút khó hiểu. Nhưng hành động của cô khiến con quỷ khổng lồ lầm tưởng Hà Chiêu nghi ngờ mình không có tiền ăn, nó liền lấy ra một nắm tiền lẻ từ túi quần.
"..." Hừ, khách sộp đây rồi, còn khá giàu nữa chứ.
Mặc dù vị khách này tự nhiên muốn thêm một bát nữa khi chưa ăn hết bát đầu tiên, nhưng người ta có tiền mà, lại không có ý định quỵt tiền, ăn quỵt, hay sống sượng nuốt chửng bà chủ gì cả. Thế thì Hà Chiêu cũng không có lý do gì để không cho người ta ăn.
Vì vậy, Hà Chiêu nhiệt tình tiếp đãi, lại xúc thêm một bát cơm nữa cho khách.
Nhìn thấy hai bát cơm và hai đôi đũa bày trước mặt, vị khách hài lòng vô cùng. Nó cầm đôi đũa của bát thứ hai ra, đặt sang một bên, rồi bắt đầu cách ăn uống hào sảng của mình. Một tay nó cầm đũa, gắp bát cơm vừa nãy chưa ăn hết, tay kia trực tiếp bưng bát thứ hai, đổ ào ào vào miệng.
Cơm cũng rất nghe lời, không rơi cả cục làm bẩn mặt khách, mà cứ ba ba lả tả rơi xuống, chính xác đi vào miệng khách.
Cái khí thế ăn của nó, Hà Chiêu cảm thấy bát thứ hai trông không còn giống cơm nữa, mà giống như súp hay thứ gì đó lỏng lỏng. Vị khách rõ ràng ăn rất vui vẻ, thịt xệ trên mặt cứ rung rung, đôi mắt vốn đã nhỏ càng nheo lại thành một đường chỉ.
Ban đầu nó ăn rất nhanh, vài miếng đã hết nửa bát, nhưng sau đó, tốc độ lại chậm lại, chuyển sang ăn từng chút một, rất cẩn thận. Cuối cùng, nó lề mề mãi cũng ăn hết hai phần cơm trắng trước 1 giờ sáng.
Thân hình đồ sộ của vị khách, thực ra chỉ hai bát cơm cũng không đủ đối với nó, sau khi ăn xong, vị khách rõ ràng vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Hà Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần vị khách mở miệng, cô sẽ đi xúc bát cơm thứ ba. Đáng tiếc, vị khách lấy ra nắm tiền lẻ vừa nãy, đếm vài lần, nén đau lòng nhét hai tờ mười tệ dưới bát, rồi rời khỏi chiếc ghế nhựa rẻ tiền của Hà Chiêu.
Đối với vị khách sộp như vậy, Hà Chiêu hiếm khi nhiệt tình chào hỏi vài câu: "Ăn xong rồi lần sau lại đến nhé."
Đây đâu phải 20 tệ âm phủ, rõ ràng là 200 tệ. Hà Chiêu vội vàng cất tiền âm phủ, tiện tay nhét bát đũa vào máy rửa bát. Đối với Hà Chiêu, đây thực sự là một khách sộp hiếm có. Cho đến nay, chưa từng có ai chủ động ăn hai bát cơm.
Qua Tư Niên thì không tính, em ấy cũng không phải là đại gia, hoàn toàn là do Kiều Ngôn Ngọc ứng trước cho em ấy, nếu không thì làm sao em ấy có tiền ngồi đây ăn mười bát.
Nhìn vị khách hôm nay xem, đó mới thực sự là phóng khoáng, tuy trong tay toàn là tiền lẻ, nhưng nhìn là thấy có tiền rồi. Không lừa hết tiền nhỏ của nó sang đây, Hà Chiêu sẽ khó chịu trong lòng. Dù sao, Hà Chiêu bây giờ là một người nghèo rớt mồng tơi, chẳng có gì cả.
Cô còn muốn mua một chiếc tủ lạnh nhỏ nữa. Chiếc tủ lạnh trong phòng trọ của cô đã dùng quá lâu, luôn có một mùi khó chịu, Hà Chiêu ngửi còn thấy khó chịu, huống chi là để trái cây, bánh ngọt, kem, đồ uống vào trong. Cô thấy ghê tởm.
Quan trọng nhất, vẫn là phải đổi chiếc điện thoại cũ nát của cô.
Vị khách đó trông mặt đầy thịt xệ, vẻ khó gần, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, Hà Chiêu lại thấy ma quỷ thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Trông thì hung ác, nhưng thực ra rất dễ nói chuyện, thậm chí khi bị Hà Chiêu hiểu lầm, nó còn chủ động giải thích.
Vừa nãy mình nói "lần sau lại đến", vị khách hình như không có biểu hiện gì, nhưng Hà Chiêu mắt tinh, thấy khối thịt kia dừng lại một chút, rồi đưa một bàn tay nhỏ vẫy vẫy với Hà Chiêu. Có thể thấy, con ma này tâm tính thật sự không tệ.
Hà Chiêu cảm thán: Cũng chỉ có những người tốt bụng như mình, đi ra ngoài mới gặp toàn ma tốt. Còn nếu là kẻ xấu, chỉ sợ gặp toàn ma ác.
Hệ thống luôn không ngần ngại phá vỡ ảo tưởng của Hà Chiêu: [Thế còn con ma bạo hành gia đình kia thì sao?]
Hà Chiêu xua tay: "Thì cũng có trường hợp ngoại lệ chứ."
Sau đó lại có vài vị khách khác đến, có người đã từng gặp, có người chưa từng gặp. Đa số đều mơ mơ màng màng, cũng không có con ma xấu nào, nên sau khi ăn xong, chúng cũng lơ ngơ rời đi. Nhưng không có ngoại lệ, trên mặt mỗi con ma đều lộ vẻ hạnh phúc.
Kiều Ngôn Ngọc tỉnh dậy vào khoảng năm giờ sáng, cô vươn vai, trông có vẻ đã ngủ rất ngon. Vừa tỉnh dậy, cô liền hỏi Hà Chiêu: "Chị ngủ không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Không có ạ." Hà Chiêu thành thật lắc đầu, sau đó còn kể cho Kiều Ngôn Ngọc nghe chuyện con quỷ khổng lồ vạm vỡ kia. Kiều Ngôn Ngọc sửng sốt một chút, rồi cau mày không đồng tình: "Em nên gọi chị dậy chứ, con quỷ đó trông không dễ đối phó, lỡ nó tấn công em thì sao?"
Hà Chiêu cười ha hả: "Thực ra cũng không đến nỗi khó đối phó, chỉ là trông nó hung dữ thôi. Với lại chị ở ngay cạnh em mà, nếu có chuyện gì em chắc chắn sẽ gọi chị dậy."
Kiều Ngôn Ngọc nghe cô nói vậy mới gật đầu: "Nhất định phải gọi chị đấy!"
Thực tế, Kiều Ngôn Ngọc cũng hơi ngạc nhiên, vì những chuyện Hà Chiêu kể, cô thật sự không có chút ấn tượng nào. Cô thực sự đã ngủ thiếp đi đêm đó, và ngủ rất sâu. Trải nghiệm này đối với Kiều Ngôn Ngọc rất hiếm.
Cô đã ngủ một giấc ngon lành, nhưng lại bỏ mặc đối tượng lẽ ra phải được bảo vệ. Nghĩ đến chuyện này, cô có chút hối hận. Nhưng ở bên cạnh Hà Chiêu, cô thực sự cảm thấy vô cùng yên bình, đến mức ngủ say như vậy.
Tuy nhiên, Hà Chiêu không bận tâm chuyện này. Không những thế, nhìn thấy gương mặt say ngủ thanh bình của người mình thích ở bên cạnh, trong lòng cô đều cảm thấy ngọt ngào.
Đáng tiếc, thời gian ban đêm dù dài đến mấy rồi cũng kết thúc. Khi phía chân trời hửng sáng, Hà Chiêu và Kiều Ngôn Ngọc đều biết, sẽ không có khách nào đến nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...