[BHTT-Edit] - Đại Yêu
Chương 8
Trên đỉnh đại điện, tấm giao sa điếu khẽ lay động, ngọn lửa Phượng Hoàng cũng theo đó mà lặng yên không một tiếng động.Trong đại điện tràn ngập yêu binh cùng ma khí, Ma thần duệ và thị nữ của nàng đều mở to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm quả trứng rồng mỹ lệ kia.Âm thanh vừa nãy nghe được không phải ảo giác, lẽ nào bên trong thực sự có rồng muốn phá xác?Chử U nâng quả trứng lên. Không hiểu vì sao, bàn tay nàng hơi run rẩy, như thể chính trứng của nàng sắp phá vỏ vậy.Quả trứng này lạnh đến mức giống như nắm tuyết giữa mùa đông khắc nghiệt, mà tay Chử U vốn ấm áp. Nhiệt và lạnh chạm nhau, dường như đang giả vờ giằng co."Rồng nở ra sẽ trông thế nào?" Hám Trúc căng thẳng hỏi, đôi mắt lóe sáng, cổ họng không kìm được mà nuốt khan."Không biết." Chử U nâng trứng lên nhìn hồi lâu, nhưng không thấy vết nứt nào, chẳng lẽ thứ bên trong đã... nát rồi?Không thể nào là rồng nát được.Nàng hoảng hốt, vội run run đặt quả trứng sang một bên, sợ lòng bàn tay quá nóng sẽ làm nó "hóa" mất.Tuy rằng lạnh, nhưng cũng không phải băng thật, hẳn là không thể tan biến.Chử U vốn chẳng sợ liên lụy nhân quả gì. Năm xưa, trên chín tầng trời, nàng từng đoạt lấy Trừng Phạt Kiếm, chém đứt xiềng xích thần, ma khí cuồn cuộn tràn vào Linh Hải. Xung quanh chỉ toàn tiếng nguyền rủa mắng nhiếc, đôi tai ong ong, đầu đau như búa bổ, trước mắt phủ kín màn máu. Một đường đi đến Hoàng Tuyền phủ, nàng chẳng còn thấy rõ mình đã làm tổn thương ai, đoạt đi mạng sống của ai...Con đường đó, nàng đã kết quá nhiều nhân quả, cả đời này sợ rằng cũng trả không hết.Nhưng đã nhập ma, còn cần gì tuân theo Thiên Đạo, còn để tâm nhân quả làm chi.Chỉ là đã lâu lắm rồi, nàng chưa từng nhìn thấy một thần duệ nào yếu ớt, tinh khiết như vậy. Nó vẫn còn trong trứng, thiện hay ác đều phụ thuộc vào nàng dạy bảo. Thế là nàng bỗng nổi lên hứng thú."Tiểu long của Long tộc, trăm ngày tuổi đã có thể hóa hình. Ta từng thấy ở Long Cung, nó mặc cái yếm đỏ, bụ bẫm dễ thương." Chử U hơi sốt sắng nói, "Đứa bé ấy có hình dạng con người, tay chân mập mạp, trên đầu mọc hai cái sừng nhỏ non mềm, nhìn rất thú vị.""Vậy vừa sinh ra đã có thể hóa thành người sao?" Trong mắt Hám Trúc hiện lên ánh sáng ngưỡng mộ.Chử U gật đầu, ngay cả hơi thở cũng thu lại một phần, sợ chỉ một hơi thở thôi cũng khiến trứng nứt ra, "Không sai. Phượng Hoàng cũng vậy, từ nhỏ đã có thể hóa hình."Chỉ là thứ còn trong trứng này cần được bảo hộ cẩn thận, không thể cưỡng ép phá vỏ. Nếu không, tiểu long hay tiểu phượng sinh ra sẽ rất yếu, căn bản chẳng khác gì gà vịt."Thật tốt quá." Hám Trúc khẽ xoa tay, "Vậy... vậy thuộc hạ nên chuẩn bị ít y phục trẻ con phải không? Chưa từng nuôi con nít, chẳng biết chăm sóc thế nào... rồng mới nở có cần uống sữa không?"Chử U thoáng ngẩn người, rồi nhấc mí mắt, liếc Hám Trúc nhạt nhẽo: "Ta chưa từng sinh con, hỏi ta làm gì."Hám Trúc vốn định nói, ngài dù gì cũng từng làm tiên, lại quen thuộc Long tộc, lẽ nào không biết. Nhưng lời đến mép, nàng vội nuốt xuống.Nhà nàng tôn chủ, so với bất kỳ ai còn hận tiên nhân trên trời, lại càng chuyên tâm làm ma hơn cả đám ma trong Ma giới. Nhắc đến việc "từng làm tiên", chẳng khác nào sỉ nhục nàng.Hám Trúc rụt cổ, thầm nghĩ may mà mình chưa lỡ lời, nếu không thì cái đầu này sớm muộn cũng bay mất.Quả trứng rồng kia ngoài tiếng nứt "ca" vừa nãy thì im lìm, như thể chuyện lúc trước chỉ là trò đùa.Nhưng Chử U lại chẳng cười nổi. Nàng ngồi ngay ngắn trên nhuyễn tháp, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng. Bạc tóc, làn da băng cơ, vai gáy trắng như tuyết, cánh tay và đùi đều phủ kín ma văn. So với những kẻ ma không thấy được ánh sáng, nàng còn giống ma hơn.Hồi lâu sau, Hám Trúc căng thẳng đến mức nuốt nước bọt một cái rõ ràng vang lên "ừng ực".Chử U nghi hoặc hỏi: "Ngươi lại đói bụng à?""Đói... đói cái gì?" Hám Trúc hoảng hốt, rõ ràng nuốt khan nhưng không phải muốn ăn trứng rồng này.Chử U đưa ngón tay thon dài chỉ về phía xa: "Những thứ kia, toàn bộ linh thạch đó, đều là cho trứng này dùng."Xung quanh, những khối linh thạch xám xịt rải rác khắp nơi, chồng chất tựa núi giả."Nó còn có thể nuốt linh khí sao?" Hám Trúc vô thức lùi lại hai bước, con ngươi khẽ run.Chử U gật đầu: "Ngày ta ôm nó về, rõ ràng thần thức đã trở lại thân thể, nhưng đôi mắt vẫn mù mịt, cơ thể gần cạn kiệt linh lực để áp chế độc trong mắt. Sau mới phát hiện, chính quả trứng này vô độ, lén hút linh lực của ta."Nói đến đây, nàng còn khẽ "hừ" một tiếng.Hám Trúc thầm nghĩ, ai dám mạo phạm Tôn chủ đều khó tránh báo thù, chỉ có quả trứng rồng này mới chỉ bị nàng hừ nhẹ một tiếng, lại còn được yên lành đặt trên nhuyễn tháp..."Vậy... chẳng lẽ để nó tự nuốt linh thạch làm điểm tâm?" Hám Trúc vừa buột miệng nói xong mới sực nhớ, linh thạch trong đại điện cơ hồ đã bị rút sạch từ lâu.Một ánh mắt sắc lạnh liếc đến, từ trên xuống dưới lướt qua nàng một vòng.
Cái nhìn kia, tự nhiên chẳng ai khác ngoài Tôn chủ nhà mình.Chử U chăm chú nhìn thị nữ đang rụt cổ đứng cạnh, giọng nhàn nhạt:
"Linh lực của ngươi đã khôi phục được mấy phần mười?""Thuộc hạ bất tài, chỉ mới khôi phục chưa đến một thành." Hám Trúc cuống quýt đáp.Chử U hơi lộ vẻ tiếc nuối, ngón tay thon dài gõ gõ mấy đóa hoa Ngô Đồng điêu khắc trên tay vịn:
"Quả nhiên ma thì vẫn là ma, tráo trở vô thường, lời nói gió bay. Khi muốn ta làm việc thì hứa ban linh thạch, nhưng linh thạch không tới tay, ta làm sao bước vào nhân gian được?"Hám Trúc chỉ dám cúi đầu, không dám chen lời. Lời này nghe ra... sao lại quen tai thế. Nghĩ một hồi, nàng bỗng giật mình — chẳng phải chính Tôn chủ mới là kẻ hay tráo trở, làm ma mà cũng coi phản phúc là tôn chỉ hay sao?"Lạc Thanh tiến vào Vấn Tâm Nham đã bao lâu?" Chử U đột ngột hỏi."Chừng hai canh giờ." Hám Trúc vội bấm ngón tay tính."Hai canh giờ rồi ư..." Chử U khẽ lẩm bẩm, "Thời gian quá dài. Sợ rằng tia hồn kia trong pháp tinh đã xảy ra vấn đề."Hám Trúc ngẩn người:
"Dù gì cũng là một hồn của Ma chủ, cho dù chỉ còn sót lại một, thì cũng mang theo linh lực trời sinh, đủ khiến đám ma khác thèm khát. Sao có thể xảy ra chuyện được?"Chử U nhớ đến uy phong năm xưa của Ma chủ từng hô mưa gọi gió, trong lòng dấy chút tiếc thương:
"Ba hồn vốn có liên hệ mật thiết. Nếu một trong số đó may mắn được chuyển thế, hoài thai mười tháng sinh ra, tất sẽ trở thành kẻ ba hồn chẳng đồng đều, trí tuệ ngu ngốc. Hai hồn còn lại, để giữ cho kẻ ấy tuệ căn đầy đủ, e rằng sẽ phải tự tước bỏ linh lực, cuối cùng tan biến khỏi trần thế.""Nhưng... nhưng hồn trong pháp tinh nghe nói còn lưu giữ ký ức của Ma chủ mà! Làm sao có thể nói mất là mất?" Hám Trúc vội thốt."Đúng vậy, nói mất là mất thì quá đơn giản rồi." Chử U gật đầu, ánh mắt thoáng lóe tia hứng thú. "Cũng chính vì thế mà Nhị chủ mới chôn chân trong Vấn Tâm Nham không chịu ra. Hắn không thể để tia hồn kia biến mất."Hám Trúc im lặng, chẳng thể đoán ra tâm tư Tôn chủ.Chử U phẩy tay:
"Ngươi đi... trêu chọc cây sen trong chậu kia một phen."Hai chữ "trêu chọc" vừa thoát ra, sắc mặt Hám Trúc lập tức cứng ngắc, căng thẳng suýt vỡ nát."Đi mau. Chính tay ngươi bỏ cây ấy vào chậu hoa, đừng nhầm lẫn." Chử U nhấn mạnh.Nói đoạn, nàng cúi đầu nhìn quả trứng rồng, trong lòng thầm than: vì một quả trứng này, bản thân nàng đã trả cái giá quá lớn.Ma vực vốn khó khăn, không thấy được ánh sáng mặt trời hay vầng trăng sáng cũng đành, khắp nơi chỉ toàn gió cát. Người ma tộc tính lại lười nhác, yêu quái buôn bán thì giảo hoạt lọc lừa, quay đi quay lại chẳng ai giữ nổi chút tiền bạc. Nghèo đến khốn cùng.Quả trứng rồng này theo nàng, cũng chỉ có thể chịu cảnh sống khổ mà thôi.May thay, nàng còn giữ được tòa cung điện huy hoàng nhô lên giữa biển ma, bằng không thì sớm đã phải tha hương khắp bốn bể, như kẻ nhặt rác giữa đại mạc.Trong chậu hoa bên cạnh cửa điện, đoá sen đáng thương run rẩy chịu nhục, cánh hoa suýt nữa bị ngắt đến nát bấy.Ngồi xổm trước chậu, Hám Trúc vừa bứt từng cánh hoa sen vừa thì thầm trong lòng tạ tội: "Không phải ta muốn thế... là Tôn chủ sai ta làm..."Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chợt ngộ ra: phía sau mình đã có Tôn chủ làm chỗ dựa. Càng nghĩ, tay nàng càng hăng, bứt đến mức... cánh hoa tàn tạ không còn nhận ra hình dáng.Một lúc sau, bên ngoài điện lại vang lên giọng nói yếu ớt của hoa sen yêu, so với lần trước càng run rẩy, như sắp tắt thở đến nơi.Trên nhuyễn tháp, hắc y Tôn chủ khẽ phẩy tay, cửa điện tự động mở ra.Hồng Cừ vừa bước qua ngưỡng cửa son, liền "rầm" một tiếng quỳ xuống, khóc rống:
"Đại nhân! Xin tha cho tiện mệnh này!"Tiếng khóc rung rinh cả đại điện, dường như muốn làm long xà trên nóc sụp xuống.Chử U chau mày, chỉ cảm thấy mất mặt. Nàng lại nhấc tay, cửa điện lập tức đóng sập, tiếng khóc bị ngăn ngoài."Tha ngươi cũng được." Giọng nàng bình thản, "Nhưng ngươi phải làm cho ta một chuyện.""Đại nhân xin phân phó." Hồng Cừ dập đầu liên hồi, nhưng vẫn liếc thầm về phía chậu hoa nơi bản thể nàng bị giam cầm.Từ lúc Hồng Cừ bước vào, Hám Trúc đã rụt tay về, vờ như việc chẳng liên quan gì đến mình.Chử U cong môi khẽ cười:
"Ngươi hãy vào Vấn Tâm Nham, tìm Nhị chủ mà nói thế này: con chim tạp lông này trong mắt chỉ có linh thạch, chuyện ác nào cũng dám làm, còn nắm lấy bản thể ngươi uy hiếp. Lòng dạ hiểm độc như thế, sao có thể cùng ma tộc đồng tâm?"Nghe xong, Hồng Cừ chết lặng. Lời này vốn thường do nàng nói, nay bị nắm thóp bắt ép lặp lại... thực quá khó xử.
"Ta... ta...""Sao trước kia miệng còn lanh lợi, giờ lại lắp bắp thế?" Chử U giả vờ thở dài, mày khẽ chau, đuôi mắt buông xuống, trông càng thêm chân thật."Đại nhân, ta biết sai rồi!" Hồng Cừ vội kêu."Ngươi đã là ma, trước sau hai mặt cũng chẳng hiếm. Nhưng nếu không truyền lời ta, ta sẽ cắt bỏ tận gốc rễ ngươi." Giọng Chử U bỗng nghiêm lạnh.Hồng Cừ lập tức dập đầu đồng ý, rồi lảo đảo rời đi.Trong điện lại chỉ còn Chử U, thị nữ của nàng, và quả trứng rồng im lìm không động tĩnh.Cửa điện vừa khép, gió cát ngoài đại mạc lập tức ùa vào, quét thẳng về phía nhuyễn tháp.Trên giường mềm, Chử U hơi ngẩng mí mắt. Mái tóc bạc đan xen chuỗi châu đen khẽ rung. Nàng ngồi thẳng, không hề nhúc nhích. Cát vàng lập tức bị chắn sang hai bên.Khi ấy, Hám Trúc mới hỏi:
"Tôn chủ... vì sao phải để hoa sen yêu đến trước mặt Nhị chủ nói những lời kia?"Chử U vốn chẳng muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ham học của con khổng tước xanh này, đành đáp:
"Để hoa sen yêu bôi xấu ta trước mặt hắn, khiến hắn thấy ta cô độc. Thứ hai, thúc ép hắn sớm giao linh thạch ra.Hơn nữa, khi hoa sen yêu xuất hiện, Lạc Thanh sẽ biết ta sớm đã nắm rõ việc hắn tiến vào Vấn Tâm Nham. Đã biết hắn ở trong đó, tự nhiên ta cũng đoán được hắn đang làm gì. Để giữ tia hồn kia, nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể nhờ hoa sen yêu dẫn ta đến.""Nhưng... nếu Nhị chủ không mời thì sao?" Hám Trúc bỗng tỉnh ngộ."Vậy ta chỉ còn cách xông vào. Chỉ là hành động ấy ít nhiều làm hạ thấp thân phận." Chử U hơi chau mày, giọng pha lẫn tiếc nuối.Lời vừa dứt, quả trứng rồng bên cạnh bỗng vang lên một tiếng rắc.Chử U nghiêng đầu, chỉ thấy vỏ trứng nứt ra, hé lộ một ngón tay nhỏ xíu, mảnh khảnh như ngón út.
Cái nhìn kia, tự nhiên chẳng ai khác ngoài Tôn chủ nhà mình.Chử U chăm chú nhìn thị nữ đang rụt cổ đứng cạnh, giọng nhàn nhạt:
"Linh lực của ngươi đã khôi phục được mấy phần mười?""Thuộc hạ bất tài, chỉ mới khôi phục chưa đến một thành." Hám Trúc cuống quýt đáp.Chử U hơi lộ vẻ tiếc nuối, ngón tay thon dài gõ gõ mấy đóa hoa Ngô Đồng điêu khắc trên tay vịn:
"Quả nhiên ma thì vẫn là ma, tráo trở vô thường, lời nói gió bay. Khi muốn ta làm việc thì hứa ban linh thạch, nhưng linh thạch không tới tay, ta làm sao bước vào nhân gian được?"Hám Trúc chỉ dám cúi đầu, không dám chen lời. Lời này nghe ra... sao lại quen tai thế. Nghĩ một hồi, nàng bỗng giật mình — chẳng phải chính Tôn chủ mới là kẻ hay tráo trở, làm ma mà cũng coi phản phúc là tôn chỉ hay sao?"Lạc Thanh tiến vào Vấn Tâm Nham đã bao lâu?" Chử U đột ngột hỏi."Chừng hai canh giờ." Hám Trúc vội bấm ngón tay tính."Hai canh giờ rồi ư..." Chử U khẽ lẩm bẩm, "Thời gian quá dài. Sợ rằng tia hồn kia trong pháp tinh đã xảy ra vấn đề."Hám Trúc ngẩn người:
"Dù gì cũng là một hồn của Ma chủ, cho dù chỉ còn sót lại một, thì cũng mang theo linh lực trời sinh, đủ khiến đám ma khác thèm khát. Sao có thể xảy ra chuyện được?"Chử U nhớ đến uy phong năm xưa của Ma chủ từng hô mưa gọi gió, trong lòng dấy chút tiếc thương:
"Ba hồn vốn có liên hệ mật thiết. Nếu một trong số đó may mắn được chuyển thế, hoài thai mười tháng sinh ra, tất sẽ trở thành kẻ ba hồn chẳng đồng đều, trí tuệ ngu ngốc. Hai hồn còn lại, để giữ cho kẻ ấy tuệ căn đầy đủ, e rằng sẽ phải tự tước bỏ linh lực, cuối cùng tan biến khỏi trần thế.""Nhưng... nhưng hồn trong pháp tinh nghe nói còn lưu giữ ký ức của Ma chủ mà! Làm sao có thể nói mất là mất?" Hám Trúc vội thốt."Đúng vậy, nói mất là mất thì quá đơn giản rồi." Chử U gật đầu, ánh mắt thoáng lóe tia hứng thú. "Cũng chính vì thế mà Nhị chủ mới chôn chân trong Vấn Tâm Nham không chịu ra. Hắn không thể để tia hồn kia biến mất."Hám Trúc im lặng, chẳng thể đoán ra tâm tư Tôn chủ.Chử U phẩy tay:
"Ngươi đi... trêu chọc cây sen trong chậu kia một phen."Hai chữ "trêu chọc" vừa thoát ra, sắc mặt Hám Trúc lập tức cứng ngắc, căng thẳng suýt vỡ nát."Đi mau. Chính tay ngươi bỏ cây ấy vào chậu hoa, đừng nhầm lẫn." Chử U nhấn mạnh.Nói đoạn, nàng cúi đầu nhìn quả trứng rồng, trong lòng thầm than: vì một quả trứng này, bản thân nàng đã trả cái giá quá lớn.Ma vực vốn khó khăn, không thấy được ánh sáng mặt trời hay vầng trăng sáng cũng đành, khắp nơi chỉ toàn gió cát. Người ma tộc tính lại lười nhác, yêu quái buôn bán thì giảo hoạt lọc lừa, quay đi quay lại chẳng ai giữ nổi chút tiền bạc. Nghèo đến khốn cùng.Quả trứng rồng này theo nàng, cũng chỉ có thể chịu cảnh sống khổ mà thôi.May thay, nàng còn giữ được tòa cung điện huy hoàng nhô lên giữa biển ma, bằng không thì sớm đã phải tha hương khắp bốn bể, như kẻ nhặt rác giữa đại mạc.Trong chậu hoa bên cạnh cửa điện, đoá sen đáng thương run rẩy chịu nhục, cánh hoa suýt nữa bị ngắt đến nát bấy.Ngồi xổm trước chậu, Hám Trúc vừa bứt từng cánh hoa sen vừa thì thầm trong lòng tạ tội: "Không phải ta muốn thế... là Tôn chủ sai ta làm..."Nghĩ đi nghĩ lại, nàng chợt ngộ ra: phía sau mình đã có Tôn chủ làm chỗ dựa. Càng nghĩ, tay nàng càng hăng, bứt đến mức... cánh hoa tàn tạ không còn nhận ra hình dáng.Một lúc sau, bên ngoài điện lại vang lên giọng nói yếu ớt của hoa sen yêu, so với lần trước càng run rẩy, như sắp tắt thở đến nơi.Trên nhuyễn tháp, hắc y Tôn chủ khẽ phẩy tay, cửa điện tự động mở ra.Hồng Cừ vừa bước qua ngưỡng cửa son, liền "rầm" một tiếng quỳ xuống, khóc rống:
"Đại nhân! Xin tha cho tiện mệnh này!"Tiếng khóc rung rinh cả đại điện, dường như muốn làm long xà trên nóc sụp xuống.Chử U chau mày, chỉ cảm thấy mất mặt. Nàng lại nhấc tay, cửa điện lập tức đóng sập, tiếng khóc bị ngăn ngoài."Tha ngươi cũng được." Giọng nàng bình thản, "Nhưng ngươi phải làm cho ta một chuyện.""Đại nhân xin phân phó." Hồng Cừ dập đầu liên hồi, nhưng vẫn liếc thầm về phía chậu hoa nơi bản thể nàng bị giam cầm.Từ lúc Hồng Cừ bước vào, Hám Trúc đã rụt tay về, vờ như việc chẳng liên quan gì đến mình.Chử U cong môi khẽ cười:
"Ngươi hãy vào Vấn Tâm Nham, tìm Nhị chủ mà nói thế này: con chim tạp lông này trong mắt chỉ có linh thạch, chuyện ác nào cũng dám làm, còn nắm lấy bản thể ngươi uy hiếp. Lòng dạ hiểm độc như thế, sao có thể cùng ma tộc đồng tâm?"Nghe xong, Hồng Cừ chết lặng. Lời này vốn thường do nàng nói, nay bị nắm thóp bắt ép lặp lại... thực quá khó xử.
"Ta... ta...""Sao trước kia miệng còn lanh lợi, giờ lại lắp bắp thế?" Chử U giả vờ thở dài, mày khẽ chau, đuôi mắt buông xuống, trông càng thêm chân thật."Đại nhân, ta biết sai rồi!" Hồng Cừ vội kêu."Ngươi đã là ma, trước sau hai mặt cũng chẳng hiếm. Nhưng nếu không truyền lời ta, ta sẽ cắt bỏ tận gốc rễ ngươi." Giọng Chử U bỗng nghiêm lạnh.Hồng Cừ lập tức dập đầu đồng ý, rồi lảo đảo rời đi.Trong điện lại chỉ còn Chử U, thị nữ của nàng, và quả trứng rồng im lìm không động tĩnh.Cửa điện vừa khép, gió cát ngoài đại mạc lập tức ùa vào, quét thẳng về phía nhuyễn tháp.Trên giường mềm, Chử U hơi ngẩng mí mắt. Mái tóc bạc đan xen chuỗi châu đen khẽ rung. Nàng ngồi thẳng, không hề nhúc nhích. Cát vàng lập tức bị chắn sang hai bên.Khi ấy, Hám Trúc mới hỏi:
"Tôn chủ... vì sao phải để hoa sen yêu đến trước mặt Nhị chủ nói những lời kia?"Chử U vốn chẳng muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ham học của con khổng tước xanh này, đành đáp:
"Để hoa sen yêu bôi xấu ta trước mặt hắn, khiến hắn thấy ta cô độc. Thứ hai, thúc ép hắn sớm giao linh thạch ra.Hơn nữa, khi hoa sen yêu xuất hiện, Lạc Thanh sẽ biết ta sớm đã nắm rõ việc hắn tiến vào Vấn Tâm Nham. Đã biết hắn ở trong đó, tự nhiên ta cũng đoán được hắn đang làm gì. Để giữ tia hồn kia, nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể nhờ hoa sen yêu dẫn ta đến.""Nhưng... nếu Nhị chủ không mời thì sao?" Hám Trúc bỗng tỉnh ngộ."Vậy ta chỉ còn cách xông vào. Chỉ là hành động ấy ít nhiều làm hạ thấp thân phận." Chử U hơi chau mày, giọng pha lẫn tiếc nuối.Lời vừa dứt, quả trứng rồng bên cạnh bỗng vang lên một tiếng rắc.Chử U nghiêng đầu, chỉ thấy vỏ trứng nứt ra, hé lộ một ngón tay nhỏ xíu, mảnh khảnh như ngón út.