[BHTT-Edit] - Đại Yêu
Chương 31
Trên đầu Trường Ứng rậm rạp tối đen, mọc ra hai chiếc sừng đen như trò đùa, Chử U thoạt nhìn còn chưa phân rõ được hình dáng.Đặc biệt là phần gốc sừng, mềm yếu như thể chỉ cần bẻ cong liền gãy đoạn.Sau khi trong miệng bị nhét Linh thạch, Trường Ứng có muốn nhổ cũng nhổ không ra, chỉ có thể há miệng, hai chiếc răng nhọn chống lên Linh thạch, sắc bén tựa hồ có thể xuyên thủng khối đá ấy.Nàng tội nghiệp lắc đầu, vẫn cứ phun không được, nhìn hết sức ấm ức.Nhưng đôi mắt vàng rực kia của nàng vẫn lạnh lẽo băng giá, dáng vẻ rõ ràng là chẳng hề biết hối cải, trừng trừng nhìn chằm chằm vào ma nữ tóc trắng trước mặt."Biết sai rồi sao?"Chử U lại đưa tay về phía đôi sừng rồng mà nàng đã khao khát từ lâu, cuối cùng cũng chạm được vững vàng.Trên giác vằn vện hoa văn dày đặc, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra.Trường Ứng vẫy đuôi một vòng, mặt lạnh ngẩng đầu quét qua tay nàng, lớp vảy rồng sắc bén như muốn cắt nát làn da trắng muốt ấy.Thấy nàng hình như ngoan hơn một chút so với vừa rồi, Chử U mới rút Linh thạch ra. Có lẽ vì há miệng quá lâu, nên sau khi Linh thạch lấy ra, cái miệng ấy vẫn ngây ngốc há hốc một hồi, đến nỗi nước dãi rồng suýt nhỏ xuống.Nàng khẽ ấn hai ngón tay, ép miệng rồng khép lại.Hám Trúc kinh hãi há hốc mồm, lo lắng vô cùng:
"Tôn chủ như vậy đùa bỡn thần duệ... nếu sau này nàng trả thù, phải làm thế nào mới phải?"Nói nói đến đỏ cả mặt, nói xong lại càng cảm thấy không ổn."Ta nuôi dưỡng nàng lớn đến chừng này, nàng lấy tư cách gì mà trả thù?" – Chử U tuy nói với Hám Trúc, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con rồng đen sì trước mặt, nheo lại đầy uy hiếp.Trường Ứng vẫy nhẹ đuôi, như làm nũng lấy lòng, chỉ là động tác vô cùng qua loa. Nàng quăng cho cái người châm ngòi ly gián Hám Trúc kia một cái ánh mắt đầy lạnh lẽo.Hám Trúc run lẩy bẩy, vô thức lại nhìn sang đôi sừng rồng kia:
"Chuyện này... giác có thể che giấu không? Nếu bị người khác nhìn thấy, thì giải thích thế nào đây?"Chử U lại vuốt ve giác rồng, cảm giác trong lòng bàn tay thật tốt, chẳng biết sờ lâu có khiến con rồng này dịu đi phần nào không.Trường Ứng không có phản kháng, chỉ lạnh lẽo nhìn Hám Trúc, làm như đang kết thêm một mối thù mới.Vuốt vài cái, Chử U liền nâng đầu rồng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng rực ấy.Ánh mắt kia lạnh lẽo, đồng tử dựng thẳng u tối, tựa hồ một yêu thú vô tình vô nghĩa, không biết thương hại, cũng chẳng mang tâm hướng thiện, nhìn thế nào cũng chẳng giống dáng vẻ mà đám thần tiên trên trời nên có.Chử U ngả người về sau, hơi nheo mắt, thử hít ngửi lần nữa, nhưng quả thật vẫn không cảm nhận được Long khí. Con rồng này, dù đã mọc giác, vẫn chẳng giống rồng thường."Nếu ở trước mặt kẻ khác, tuyệt đối đừng để lộ giác. Sừng rồng nghe nói ngon ngọt, ăn vào lại còn tăng đạo hạnh. Gân rồng thì dẻo vô cùng, đem nướng lên lại giòn rụm." – Nàng nói chậm rãi.Hám Trúc cả người run lên, nghe xong chỉ thấy như thể Tôn chủ của mình thật sự đã từng ăn qua thịt rồng.Đôi mắt vàng của Trường Ứng hơi nheo lại, rõ ràng chẳng vui chút nào, nhưng cũng không kêu gào lấy một tiếng.Ngón cái Chử U khẽ nhấc, bóp nhẹ dưới cằm nàng, bàn tay dừng lại nơi khóe môi.Trường Ứng muốn há miệng cắn, nhưng lại chậm rãi khép miệng, đôi mắt liếc xuống, chỉ chăm chú nhìn bàn tay đang giữ lấy nàng.Ngón tay thon dài trắng muốt, trên mu bàn tay gân xanh nổi rõ, xương cổ tay mảnh mai, thoạt nhìn yếu đuối. Nhưng khi cầm nắm đồ vật, lại đẹp mắt đến lạ, chặt chẽ không buông.Thấy nàng không nổi giận, đôi mắt trong trẻo của Chử U cong lên một chút, như vầng trăng non nơi chân trời, tinh khiết vô ngần... nhưng nàng vẫn luôn là...luôn là...Một ma nữ."Trừ ta ra, tất cả đều là người ngoài. Người ngoài tuyệt đối không được nhìn thấy giác ngươi, nhớ kỹ chưa?" – Môi mỏng nàng mấp máy, thêm một câu.Vừa dứt lời, cánh tay nàng liền bị ép nặng xuống, không kịp chống đỡ, lập tức bị con rồng nhỏ đổ nhào vào lòng.Trường Ứng đã biến lại thành nhân thân, trên đầu chẳng còn sừng rồng. Nàng thức thời đến cực điểm, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có đôi lúc mới lộ ra chút sát khí.Chử U bị đè ép, hơi ngả ra sau, thầm nghĩ: con rồng này lại lớn thêm rồi sao, sao mà nặng thế. Nàng hơi ngẩng cằm, chiếc cổ mảnh khảnh liền lọt vào đáy mắt vàng rực kia.Trường Ứng bất chợt cúi xuống cắn, dùng lực chẳng nhẹ, như muốn thật sự ngoạm lấy một khối thịt.Chử U hít mạnh một hơi lạnh, lập tức vung tay, năm ngón kẹp lấy gáy nàng, giữ chặt.Trường Ứng bị khống chế, gáy mềm rơi gọn trong bàn tay ấy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, chẳng hề lộ ra cảm xúc.Nàng khẽ giãy dụa một chút, đôi mắt nhạt màu hơi cụp xuống, lạnh như băng nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình — cái ánh nhìn đó như muốn hút hồn người khác.Bàn tay ấy thật đẹp, khi nắm lấy đồ vật, gân cốt trên mu bàn tay rõ ràng, không biết nếu nắm thứ khác thì liệu cũng có như vậy không.Trước đó, hai luồng linh lực không rõ lai lịch mà nàng đã nuốt vào đã hoàn toàn dung hợp trong cơ thể, đặc biệt là phần còn sót lại bám vào các mạch huyết chưa tan hết — sau khi nuốt xong, nàng suýt nữa không chịu nổi, cả người như bị chôn trong băng tuyết, mí mắt nặng trĩu.Lần này tỉnh dậy, tựa như linh hồn bị nghiền nát rồi tái sinh, không biết vì sao, lại cảm thấy dễ chịu hơn trước.Nàng nhìn con ma trước mặt — vốn là kẻ luôn tỏ vẻ bất lực mỗi khi thấy nàng bị bắt nạt, nay thấy nàng khẽ nhếch môi lại như thể quả ngọt đang chín tới, khiến người ta... thấy thích thú.Chử U bị chọc đến đầy một bụng tức, suýt nữa bị cái đầu của Trường Ứng húc vào cằm. Lúc này, thân thể con rồng quả thực đã lớn hơn một chút, tay chân dài ra, khuôn mặt cũng có chút nảy nở, trên chóp mũi cái nốt nhỏ kia càng rõ ràng hơn.Nhưng vẫn chỉ là một Trĩ nhi, dasg vẻ trắng bệch và gầy yếu.Nàng nắm lấy cổ Trường Ứng, năm ngón tay khẽ siết, khí tức trong người tiểu long dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt bất chợt ửng đỏ như sắp nghẹt thở.Hàn khí trên người Trường Ứng dọc theo bàn tay nàng tràn vào trong lòng, lạnh buốt hơn trước, như thể có một luồng khí lạnh đang cố đẩy ra khỏi sự khống chế của năm ngón tay nàng.Ngực nàng như bị đóng băng, chợt buông tay ra, rồi nghiêng đầu phun ra một luồng hàn khí, ngay sau đó vội vàng dùng ngón trỏ điểm mạnh lên ngực Trường Ứng.Vốn đang yếu ớt, Trường Ứng bỗng ngửa mặt lên, rồi lập tức đổ người xuống giường mềm, nằm sấp xuống đất điều hòa hơi thở, mái tóc đen xõa ra theo nhịp hô hấp phập phồng.Hám Trúc cũng không lấy làm ngạc nhiên — tính tình của Tôn chủ vốn chẳng tốt đẹp gì, một khi nổi giận là đòi mạng người ta, mấy ngày nay nàng đã kìm nén quá lâu rồi. Hám Trúc cúi đầu thấp xuống, trông có chút buồn bã, hai tay đặt trên vạt áo chậm rãi siết lại, rồi lại thả ra.Biết rõ mình chỉ là kẻ vì chủ mà bán mạng, nhưng khi nghe Chử U nói với Trường Ứng như thế...Ngoài bản thân ra, tất cả đều là "người ngoài". Lời ấy như kim nhọn đâm vào tim nàng mấy nhát.Nàng chưa từng dám nghĩ sẽ được ở bên Tôn chủ lâu dài, chỉ là cảm thấy thương thay cho người ấy — Tôn chủ sống mấy trăm năm, chẳng có lấy một người thân cận thật sự. Quái lạ... sao lại thấy đau lòng như thế. Nếu có thể, giá mà người ở bên Tôn chủ mãi mãi là nàng, thì tốt biết bao.Đang còn thất thần, nàng bỗng nhận ra ánh mắt Trường Ứng đang nhìn về phía mình.Ánh mắt lạnh lẽo ấy lướt qua nàng — rõ ràng chỉ là dáng vẻ của một Trĩ nhi, nhưng lại mang khí thế cao ngạo tựa như nàng vốn nên ở trên cao, đôi mắt lạnh băng liếc qua Hám Trúc như nhìn một con sâu nhỏ.Hám Trúc hoảng hốt cúi đầu, sợ bị nhìn thấu tâm tư, cố giấu đi sự tự ti và nỗi hèn mọn trong lòng.Chử U vốn chẳng định làm gì con tiểu long này, chỉ là thấy sau khi tỉnh dậy dường như nó không hiểu chuyện, nên mới định dạy dỗ một chút — tránh để về sau không biết trên dưới, vô lễ vô phép.Nàng cúi mắt, trong khi đó Trường Ứng mới chậm rãi thu ánh nhìn khỏi Hám Trúc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Chử U. Gương mặt lạnh nhạt, chẳng có chút gì gọi là nhận sai — trái lại, còn mang nét cứng đầu, như muốn thách thức.Đúng là một con rồng không biết nghe lời.Chử U thật sự không hiểu sao con rồng này lại bướng bỉnh đến thế. Nàng khẽ nói:"Bớt ngang ngược đi, đừng động một chút là trợn mắt nhìn người khác. Học Hám Trúc một chút, ánh mắt biết lúc nào nên thu liễm thì tốt hơn."Vừa dứt lời, Trường Ứng liền hơi nhíu mày, không chịu phối hợp, còn giọng mềm mại mà ương bướng nói:"Không muốn học nàng."Chử U vừa định đáp lại thì phát hiện bên ngoài có người đang đến gần.Cũng không thể gọi là "người" — bởi kẻ ấy chỉ giả dạng như con người, thực ra là một con ma.Cửa "đông" một tiếng bị va mạnh, luồng kình phong thổi tung tờ bùa linh dán trên cửa sổ, giấy kêu phần phật, nhưng cánh cửa vẫn không bị phá. Một tia sáng lạnh lóe lên, linh lực bị đánh bật ngược trở lại.Bên ngoài, con ma kia cố ổn định thân thể, giọng mềm mại như nước cất cất lên:"Đại nhân hạ mình đến Hoa Thừa Tông, sao lại chẳng nói với ta một tiếng?"Lời nói ấy nghe mà kỳ dị — cứ như thể chính nàng ta mới là tông chủ Hoa Thừa Tông vậy. Nếu Chu Hi Chiếu nghe được, chắc tức đến chết mất.Người đến không ai khác ngoài Kinh Khách Tâm, chỉ là bị cấm chế trên cửa ngăn lại. Nàng vốn định xông vào, nhưng căn bản không thể phá nổi.Chử U liếc sang Hám Trúc:
"Ngươi dẫn ả ta đến à?"Hám Trúc vốn ở ngoài vòng quanh vài vòng, không ngờ mọi chuyện lại rối tung thế này, run rẩy đáp:
"Ta tưởng đã cắt đuôi được nàng rồi..."Kinh Khách Tâm không mềm không cứng, cứ một bộ bám người dai dẳng — thấy trong phòng không ai đáp, giọng lại càng ướt át hơn, như sắp nhỏ ra nước:"Đại nhân đã từng bỏ qua ta, không ngờ vẫn đến Hoa Thừa Tông. Hà tất phải khổ tâm như vậy, ở bên ta chẳng phải tốt hơn sao?"Chử U đưa tay che một bên tai, cảm thấy đau đầu thực sự.Kinh Khách Tâm dù sao cũng là một đại ma, còn là một trong Tam chủ của Ma Vực, cảnh giới thấp cũng chẳng thấp bao nhiêu. Giờ trong mắt nàng khói độc càng sâu, linh lực chưa hồi phục hoàn toàn, nên cấm chế của Chử U chẳng khác nào một tờ giấy mỏng — chỉ cần đâm thêm vài lần là có thể phá được.Nếu là Kinh Khách Tâm cố ý xông vào, e rằng cấm chế của nàng cũng chẳng thể ngăn được.Hiện giờ nàng thật sự không muốn để tâm đến chuyện Kinh Khách Tâm là ai, chỉ muốn nghĩ cách làm thế nào để đuổi vật này đi xa. Ngay lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, cấm chế bị phá tan. Một luồng ánh sáng bạc chói mắt chợt dao động, như sóng nước giữa không trung dâng lên từng vòng gợn.Kẻ phá ta cấm chế – ma nữ ấy ho nhẹ một tiếng, nhếch môi cười nhạt, giấu bàn tay bị thương ra sau lưng rồi chậm rãi nói:
"Nơi đổ nát này đâu xứng với thân phận của đại nhân. Sao đại nhân không đến chỗ ta, chúng ta còn có thể tâm sự đôi chút chuyện khuê phòng.""Trăm năm không gặp, ngươi vẫn lẳng lơ chẳng khác xưa chút nào." Chử U ngồi thẳng dậy, nhíu mày đáp.Kinh Khách Tâm ôm ngực, tỏ vẻ như bị dọa sợ, nhưng vẫn ngang nhiên bước vào trong phòng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, khẽ hừ một tiếng mũi rồi nói với giọng ngọt ngào:
"Nơi ở của tên đàn ông hôi hám này, đại nhân không thấy oan ức sao? Ta nhìn còn thấy thương thay đại nhân đấy. Chi bằng đến chỗ ta, có trà nóng, có rượu ấm, tất cả đều vừa vặn ngon lành."Trường Ứng sớm đã bò dậy, đôi mắt không chớp nhìn chăm chăm ra ngoài cửa, nơi nữ ma kia đang đứng. Nàng lùi nửa bước, tuy xoay lưng lại nhưng như thể sau gáy mọc thêm đôi mắt – chỉ một cái vươn tay đã nắm lấy cổ tay Chử U, kéo nàng ra sau."Ta không muốn động thủ với ngươi." Chử U hất tay Trường Ứng ra, lạnh lùng thốt một chữ:
"Cút."Tự nhiên, câu đó không phải nói với Trường Ứng.Kinh Khách Tâm không hề giận, thậm chí còn cười khẽ:
"Đại nhân là không muốn ra tay, hay là... không nỡ ra tay? Trăm năm qua cảnh giới của đại nhân hẳn đã cao hơn xưa nhiều, ta thật sự muốn thử xem lần này liệu có thể đấu với đại nhân một trận."Vừa nói, ánh mắt nàng lướt từng tấc trên người Chử U, càng nhìn càng trắng trợn.Chử U không chịu nổi ánh nhìn đó, bàn tay đặt lên giường mềm vỗ mạnh một cái, giọng lạnh lẽo như băng:
"Ngươi thật không sợ chết.""Tại đây ta không sợ." Kinh Khách Tâm vẫn cười, "Đại nhân sẽ không ra tay đâu. Đại nhân cũng chẳng hỏi ta mấy ngày nay sống ra sao, ăn uống thế nào, ngủ có yên không."Chử U thấy phiền, cúi mắt xuống liền bắt gặp Trường Ứng bò đến bên cạnh, còn đưa tay che hai tai nàng.Đôi tai nhỏ bị bàn tay lạnh lẽo kia che kín, lạnh đến mức tê buốt.Kinh Khách Tâm hơi ngẩn ra — chưa từng có ai dám tùy tiện động tay chân với Chử U như thế. Nàng liếc mắt về phía Hám Trúc, chỉ thấy y đứng một bên, dáng vẻ như đã quen với cảnh tượng này."Đại nhân nhặt ở đâu đứa nhỏ thế? Nhìn là biết bệnh tật đầy người. Hay để ta hầu hạ đại nhân đi, đảm bảo chu đáo, lâu dài."Chử U không đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ — nói ta hầu hạ tổ tông này còn tạm được.Nàng ý tứ sâu xa mở miệng: "Thần Hóa Sơn quả là nơi tốt, nhưng khi Khai Sơn diễn ra thì chẳng còn an toàn nữa. Nếu các ngươi không tìm được hồn chuyển thế của Ma Chủ trước khi khai sơn, hắn e rằng vào được núi mà không trở ra nổi."Kinh Khách Tâm nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiến răng nói:
"Đa tạ đại nhân chỉ điểm."Vừa dứt lời, khói đen đặc cuộn lại thành một bàn tay khổng lồ, từ trước người nàng đánh tới. Cuồng phong nổi lên sau lưng, nhưng vẫn không thổi tan được luồng khói đó.Mây đen ùa tới, khí lạnh âm u bốc lên như sóng, nhanh chóng tích tụ.Kinh Khách Tâm thật sự muốn thử xem Chử U giờ đã đạt tới cảnh giới nào. Chử U hiểu ngay ý đồ của nàng — vì chỉ trong nháy mắt, Kinh Khách Tâm đã dùng đến tám phần linh lực.Nàng vừa định hóa giải làn khói đen thì Trường Ứng đột nhiên buông tay khỏi tai nàng.Trĩ nhi kia chậm rãi nghiêng người về trước, há miệng nuốt trọn luồng khói đặc kia.Răng nàng trắng như ngọc, cắn nát bàn tay khói đó, khiến nửa dòng khói xám bị hút ngược trở lại, rồi "phập" một tiếng — biến mất.Nàng nhai nhai hai lần, trên gương mặt trắng bệch không có biểu hiện gì, chỉ thấy yết hầu khẽ động rồi... đem khói nuốt xuống.Kinh Khách Tâm sững sờ, sống lưng lạnh lẽo một trận.Trường Ứng liếc nhìn nàng, ánh mắt phẳng lặng không mang theo vui buồn, như thể đang nhìn một vật vô tri. Sau khi nuốt xong linh lực, nàng khẽ hé môi, phả ra một hơi hàn khí trắng xóa.Kinh Khách Tâm quay người bỏ đi, vừa sợ vừa hoang mang. Đứa bé này rốt cuộc là thứ gì? Thân thể không có linh lực, vậy mà lại dễ dàng nuốt trọn linh lực của nàng như uống nước.Trước khi rời đi, nàng còn cười nhạt:
"Đại nhân, ta sẽ còn quay lại bái kiến."Khi bóng ma biến mất, Chử U mới bình tâm, quay sang vỗ hai cái lên lưng gầy yếu của Trường Ứng, nghiến răng nói:
"Phun ra!"Trường Ứng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:
"Tại sao phải nhổ?"Chử U vung tay, hai người – Trường Ứng và cả Hám Trúc – bị quăng thẳng ra ngoài cửa."Rầm!" – cửa đóng sập lại.Chử U khẽ vuốt tay, trầm ngâm suy nghĩ.Những gì Trường Ứng vừa làm, nàng đã chẳng còn thấy lạ, chỉ không ngờ Kinh Khách Tâm vẫn còn muốn dò xét tu vi của mình. Giả dối đến cực điểm — quả nhiên là ma.Ngoài cửa, Hám Trúc phủi lớp tuyết rơi trên đầu, liếc sang Trường Ứng bé nhỏ bên cạnh, thấy thoải mái hẳn. Có vẻ con rồng này trong lòng Tôn chủ cũng chẳng có mấy phần quan trọng.Trường Ứng bối rối một hồi, lông mày hơi nhíu, khuôn mặt tái nhợt như thể sắp chết đến nơi."Ngươi biết vì sao Tôn chủ ném ngươi ra không?" Hám Trúc hỏi, giọng đầy ẩn ý."Vì sao?" Trường Ứng ngẩng đầu, như đang giận dỗi."Ngươi bị dính linh lực của Kinh Khách Tâm." Hám Trúc thở dài, "Tôn chủ cảm thấy... ngươi bẩn rồi."Trường Ứng ngẩn người, rồi nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu. Cuối cùng, nàng cúi đầu, phun toàn bộ linh lực đã nuốt ra ngoài.Luồng khí đen ấy bị nàng nuốt vào nhiễm lạnh buốt, ma khí không tan, bay thẳng về phía Hám Trúc như một con quạ đen.Chưa kịp phản ứng, Hám Trúc đã bị húc vào cột nhà, tuyết trên mái rơi ào ào xuống đầu. Trong lòng nàng cảm thấy — con rồng này chắc chắn cố ý.Trường Ứng bước chậm tới, gõ nhẹ cửa. Khuôn mặt nàng trắng nhợt như tuyết, mái tóc đen càng làm nước da thêm tái, trông như người tuyết nhỏ.Nàng gõ nhẹ ba cái, ngoài miệng nói không muốn học, vào lúc này nhưng thật sự học giống Hám Trúc đến bảy phần, ngoan ngoãn, rất hiểu quy củ.Trong phòng, Chử U bình tĩnh đưa ngón trỏ, cửa gỗ liền mở. Nàng nói: "Kinh Khách Tâm là thật sự muốn cho ta tiến vào Thần Hóa Sơn, bằng không nàng đều có thể lấy tại này thả ra Ma khí, để chúng ta không thể không đi."Không biết Trường Ứng có nghe hay là không, chầm chậm đi tới nằm trên chiếc giường mềm mại hoàn toàn không phù hợp với sương phòng này, dùng âm thanh của một hài đồng mềm mại nói: " Sẽ không cần để ý tới nàng."Dáng dấp rất nghiêm túc, cứ như một ông cụ non.Chử U bật cười khẽ, trong lòng hiểu rõ — Trường Ứng chẳng phải con rồng vừa nở, mà là sinh vật nào đó tái sinh nhờ vào tiêu hao linh lực. Không biết là cái sinh vật gì.Hám Trúc bị tuyết rơi trúng đầu đã sớm bò đứng lên, thừa dịp những đệ tử kia không có trở về, mau mau đóng cửa lại, đỡ phải đem bọn họ doạ ra hồn.Sau khi Hám Trúc đóng chặt cửa, Chử U khẽ nói:
"Ta sẽ không vào Thần Hóa Sơn, nhưng đứa ngốc kia thì phải vào."Đứa ngốc — chính là kẻ mà nàng đã thấy trong biển ý thức của Hám Trúc.Đêm đó, gió tuyết đập vào khung cửa, ánh đèn trong viện đều tắt.Trường Ứng ngủ nhiều ban ngày, nên đêm liền tỉnh. Nàng từ trên thảm bò dậy, rón rén đến bên giường, nhẹ nhàng trèo lên. Không ngồi xếp bằng như mọi khi, mà chỉ yên lặng nhìn người đang ngủ.Gương mặt nàng không chút biểu cảm, lạnh nhạt như băng. Đặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo lên đầu gối Chử U, định đánh thức, nhưng rồi lại thôi.Như muốn sưởi ấm, nàng khẽ tựa má lên vai Chử U, vòng tay ôm lấy nàng thật chặt.Chử U lúc này đã rời khỏi Hoa Thừa Tông trong mộng, bước vào giấc mơ của "kẻ ngu si".Người ta thường mơ thấy điều mình nghĩ ban ngày — quả thật không sai.Trong mộng, Chử U đứng giữa một vùng tăm tối, bốn phía yên lặng đến rợn người, không một tia sáng, không tiếng động. Khi đưa tay lần mò, nàng chạm phải tấm ván gỗ lạnh lẽo — một chiếc quan tài.Mà là một quan tài... to đến mức dị thường, có thể chứa hơn chục người nằm.Nắp quan tài bỗng bật mở, bên trong vang lên tiếng cãi nhau và đánh đấm. Một cú đấm nặng nề vang rền.Chử U cúi xuống, thấy cạnh chân mình có một người — hắn bật dậy, tóc đen rũ rượi, khoác áo bào đen.Khuôn mặt quen thuộc — chính là kẻ ngu si.Hắn nhảy khỏi quan tài, tung mình lên cao, rồi đâm thẳng kiếm vào đồng môn từng bắt nạt mình. Mũi kiếm xuyên qua eo, máu đỏ tươi phụt ra.Thanh kiếm ấy — Chử U nhận ra ngay. Trên thân kiếm có hoa văn độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một.Nhưng điều quái dị là — vết thương lập tức liền lại, máu chảy ngược vào cơ thể.Kẻ ngu si hoảng sợ, che tai hét không ra tiếng. Thanh kiếm tan thành khói đen.Lúc này, hắn nhìn thấy đôi giày thêu màu mực chậm rãi tiến lại gần. Áo quần khẽ lay, lộ ra mắt cá chân trắng mảnh.Ngẩng đầu — hắn thấy một nữ tử tóc trắng, y phục đen, dung nhan như tiên, môi cong nhẹ, mắt ánh cười.Tưởng rằng nàng đến cứu mình, hắn còn chưa kịp nói, thì nàng khẽ cười nhạt, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.Chử U liền chen vào mộng, phá tan cảnh tượng. Nàng cúi đầu nhìn hắn, nói:
"Ngươi xem, hắn đáng chết hay không? Kiếm của ngươi đây — lấy lại mà đâm lần nữa, hay bị dọa đến vứt luôn kiếm rồi?"Kẻ ngu si run rẩy như lá rụng."Đây chỉ là mộng. Ngoài đời, ngươi mới chỉ là Luyện Khí kỳ, sao giết nổi hắn?"Hắn run rẩy, mắt dao động dữ dội."Muốn báo thù thì chờ tỉnh rồi hãy làm. Nếu không, sáng mai mở mắt ra, ngươi vẫn sẽ thấy hắn thôi."Chử U khẽ dụ dỗ."Phải... phải." Hắn gật đầu lia lịa."Nếu thật muốn giết, thì phải đột phá Luyện Khí. Nhưng thần hồn ngươi chưa hoàn chỉnh, chỉ khi vào Thần Hóa Sơn tìm được cơ duyên thì mới có thể. Kẻ nào ngăn cản ngươi, đều là sợ ngươi trả thù."Kẻ ngu si gật đầu liên tục. Cảnh mộng dần tối sầm rồi tan biến.Chử U tỉnh lại, mệt mỏi nghiêng người sang bên, bất chợt chạm phải một khối băng lạnh. Quay đầu, nàng thấy Trường Ứng ngồi ngay bên.Đôi mắt nàng sáng trong giữa đêm, như hạt lưu ly phát sáng."Ngươi làm gì ở đây?" Chử U khàn giọng hỏi, hơi thở yếu ớt.Trường Ứng ôm lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu hỏi nhỏ:
"Ngươi... có muốn vào giấc mơ của ta xem không?"Chử U cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia sắc bén đến tận cùng.
"Tôn chủ như vậy đùa bỡn thần duệ... nếu sau này nàng trả thù, phải làm thế nào mới phải?"Nói nói đến đỏ cả mặt, nói xong lại càng cảm thấy không ổn."Ta nuôi dưỡng nàng lớn đến chừng này, nàng lấy tư cách gì mà trả thù?" – Chử U tuy nói với Hám Trúc, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi con rồng đen sì trước mặt, nheo lại đầy uy hiếp.Trường Ứng vẫy nhẹ đuôi, như làm nũng lấy lòng, chỉ là động tác vô cùng qua loa. Nàng quăng cho cái người châm ngòi ly gián Hám Trúc kia một cái ánh mắt đầy lạnh lẽo.Hám Trúc run lẩy bẩy, vô thức lại nhìn sang đôi sừng rồng kia:
"Chuyện này... giác có thể che giấu không? Nếu bị người khác nhìn thấy, thì giải thích thế nào đây?"Chử U lại vuốt ve giác rồng, cảm giác trong lòng bàn tay thật tốt, chẳng biết sờ lâu có khiến con rồng này dịu đi phần nào không.Trường Ứng không có phản kháng, chỉ lạnh lẽo nhìn Hám Trúc, làm như đang kết thêm một mối thù mới.Vuốt vài cái, Chử U liền nâng đầu rồng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt vàng rực ấy.Ánh mắt kia lạnh lẽo, đồng tử dựng thẳng u tối, tựa hồ một yêu thú vô tình vô nghĩa, không biết thương hại, cũng chẳng mang tâm hướng thiện, nhìn thế nào cũng chẳng giống dáng vẻ mà đám thần tiên trên trời nên có.Chử U ngả người về sau, hơi nheo mắt, thử hít ngửi lần nữa, nhưng quả thật vẫn không cảm nhận được Long khí. Con rồng này, dù đã mọc giác, vẫn chẳng giống rồng thường."Nếu ở trước mặt kẻ khác, tuyệt đối đừng để lộ giác. Sừng rồng nghe nói ngon ngọt, ăn vào lại còn tăng đạo hạnh. Gân rồng thì dẻo vô cùng, đem nướng lên lại giòn rụm." – Nàng nói chậm rãi.Hám Trúc cả người run lên, nghe xong chỉ thấy như thể Tôn chủ của mình thật sự đã từng ăn qua thịt rồng.Đôi mắt vàng của Trường Ứng hơi nheo lại, rõ ràng chẳng vui chút nào, nhưng cũng không kêu gào lấy một tiếng.Ngón cái Chử U khẽ nhấc, bóp nhẹ dưới cằm nàng, bàn tay dừng lại nơi khóe môi.Trường Ứng muốn há miệng cắn, nhưng lại chậm rãi khép miệng, đôi mắt liếc xuống, chỉ chăm chú nhìn bàn tay đang giữ lấy nàng.Ngón tay thon dài trắng muốt, trên mu bàn tay gân xanh nổi rõ, xương cổ tay mảnh mai, thoạt nhìn yếu đuối. Nhưng khi cầm nắm đồ vật, lại đẹp mắt đến lạ, chặt chẽ không buông.Thấy nàng không nổi giận, đôi mắt trong trẻo của Chử U cong lên một chút, như vầng trăng non nơi chân trời, tinh khiết vô ngần... nhưng nàng vẫn luôn là...luôn là...Một ma nữ."Trừ ta ra, tất cả đều là người ngoài. Người ngoài tuyệt đối không được nhìn thấy giác ngươi, nhớ kỹ chưa?" – Môi mỏng nàng mấp máy, thêm một câu.Vừa dứt lời, cánh tay nàng liền bị ép nặng xuống, không kịp chống đỡ, lập tức bị con rồng nhỏ đổ nhào vào lòng.Trường Ứng đã biến lại thành nhân thân, trên đầu chẳng còn sừng rồng. Nàng thức thời đến cực điểm, ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có đôi lúc mới lộ ra chút sát khí.Chử U bị đè ép, hơi ngả ra sau, thầm nghĩ: con rồng này lại lớn thêm rồi sao, sao mà nặng thế. Nàng hơi ngẩng cằm, chiếc cổ mảnh khảnh liền lọt vào đáy mắt vàng rực kia.Trường Ứng bất chợt cúi xuống cắn, dùng lực chẳng nhẹ, như muốn thật sự ngoạm lấy một khối thịt.Chử U hít mạnh một hơi lạnh, lập tức vung tay, năm ngón kẹp lấy gáy nàng, giữ chặt.Trường Ứng bị khống chế, gáy mềm rơi gọn trong bàn tay ấy, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, chẳng hề lộ ra cảm xúc.Nàng khẽ giãy dụa một chút, đôi mắt nhạt màu hơi cụp xuống, lạnh như băng nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình — cái ánh nhìn đó như muốn hút hồn người khác.Bàn tay ấy thật đẹp, khi nắm lấy đồ vật, gân cốt trên mu bàn tay rõ ràng, không biết nếu nắm thứ khác thì liệu cũng có như vậy không.Trước đó, hai luồng linh lực không rõ lai lịch mà nàng đã nuốt vào đã hoàn toàn dung hợp trong cơ thể, đặc biệt là phần còn sót lại bám vào các mạch huyết chưa tan hết — sau khi nuốt xong, nàng suýt nữa không chịu nổi, cả người như bị chôn trong băng tuyết, mí mắt nặng trĩu.Lần này tỉnh dậy, tựa như linh hồn bị nghiền nát rồi tái sinh, không biết vì sao, lại cảm thấy dễ chịu hơn trước.Nàng nhìn con ma trước mặt — vốn là kẻ luôn tỏ vẻ bất lực mỗi khi thấy nàng bị bắt nạt, nay thấy nàng khẽ nhếch môi lại như thể quả ngọt đang chín tới, khiến người ta... thấy thích thú.Chử U bị chọc đến đầy một bụng tức, suýt nữa bị cái đầu của Trường Ứng húc vào cằm. Lúc này, thân thể con rồng quả thực đã lớn hơn một chút, tay chân dài ra, khuôn mặt cũng có chút nảy nở, trên chóp mũi cái nốt nhỏ kia càng rõ ràng hơn.Nhưng vẫn chỉ là một Trĩ nhi, dasg vẻ trắng bệch và gầy yếu.Nàng nắm lấy cổ Trường Ứng, năm ngón tay khẽ siết, khí tức trong người tiểu long dần trở nên gấp gáp, khuôn mặt tái nhợt bất chợt ửng đỏ như sắp nghẹt thở.Hàn khí trên người Trường Ứng dọc theo bàn tay nàng tràn vào trong lòng, lạnh buốt hơn trước, như thể có một luồng khí lạnh đang cố đẩy ra khỏi sự khống chế của năm ngón tay nàng.Ngực nàng như bị đóng băng, chợt buông tay ra, rồi nghiêng đầu phun ra một luồng hàn khí, ngay sau đó vội vàng dùng ngón trỏ điểm mạnh lên ngực Trường Ứng.Vốn đang yếu ớt, Trường Ứng bỗng ngửa mặt lên, rồi lập tức đổ người xuống giường mềm, nằm sấp xuống đất điều hòa hơi thở, mái tóc đen xõa ra theo nhịp hô hấp phập phồng.Hám Trúc cũng không lấy làm ngạc nhiên — tính tình của Tôn chủ vốn chẳng tốt đẹp gì, một khi nổi giận là đòi mạng người ta, mấy ngày nay nàng đã kìm nén quá lâu rồi. Hám Trúc cúi đầu thấp xuống, trông có chút buồn bã, hai tay đặt trên vạt áo chậm rãi siết lại, rồi lại thả ra.Biết rõ mình chỉ là kẻ vì chủ mà bán mạng, nhưng khi nghe Chử U nói với Trường Ứng như thế...Ngoài bản thân ra, tất cả đều là "người ngoài". Lời ấy như kim nhọn đâm vào tim nàng mấy nhát.Nàng chưa từng dám nghĩ sẽ được ở bên Tôn chủ lâu dài, chỉ là cảm thấy thương thay cho người ấy — Tôn chủ sống mấy trăm năm, chẳng có lấy một người thân cận thật sự. Quái lạ... sao lại thấy đau lòng như thế. Nếu có thể, giá mà người ở bên Tôn chủ mãi mãi là nàng, thì tốt biết bao.Đang còn thất thần, nàng bỗng nhận ra ánh mắt Trường Ứng đang nhìn về phía mình.Ánh mắt lạnh lẽo ấy lướt qua nàng — rõ ràng chỉ là dáng vẻ của một Trĩ nhi, nhưng lại mang khí thế cao ngạo tựa như nàng vốn nên ở trên cao, đôi mắt lạnh băng liếc qua Hám Trúc như nhìn một con sâu nhỏ.Hám Trúc hoảng hốt cúi đầu, sợ bị nhìn thấu tâm tư, cố giấu đi sự tự ti và nỗi hèn mọn trong lòng.Chử U vốn chẳng định làm gì con tiểu long này, chỉ là thấy sau khi tỉnh dậy dường như nó không hiểu chuyện, nên mới định dạy dỗ một chút — tránh để về sau không biết trên dưới, vô lễ vô phép.Nàng cúi mắt, trong khi đó Trường Ứng mới chậm rãi thu ánh nhìn khỏi Hám Trúc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía Chử U. Gương mặt lạnh nhạt, chẳng có chút gì gọi là nhận sai — trái lại, còn mang nét cứng đầu, như muốn thách thức.Đúng là một con rồng không biết nghe lời.Chử U thật sự không hiểu sao con rồng này lại bướng bỉnh đến thế. Nàng khẽ nói:"Bớt ngang ngược đi, đừng động một chút là trợn mắt nhìn người khác. Học Hám Trúc một chút, ánh mắt biết lúc nào nên thu liễm thì tốt hơn."Vừa dứt lời, Trường Ứng liền hơi nhíu mày, không chịu phối hợp, còn giọng mềm mại mà ương bướng nói:"Không muốn học nàng."Chử U vừa định đáp lại thì phát hiện bên ngoài có người đang đến gần.Cũng không thể gọi là "người" — bởi kẻ ấy chỉ giả dạng như con người, thực ra là một con ma.Cửa "đông" một tiếng bị va mạnh, luồng kình phong thổi tung tờ bùa linh dán trên cửa sổ, giấy kêu phần phật, nhưng cánh cửa vẫn không bị phá. Một tia sáng lạnh lóe lên, linh lực bị đánh bật ngược trở lại.Bên ngoài, con ma kia cố ổn định thân thể, giọng mềm mại như nước cất cất lên:"Đại nhân hạ mình đến Hoa Thừa Tông, sao lại chẳng nói với ta một tiếng?"Lời nói ấy nghe mà kỳ dị — cứ như thể chính nàng ta mới là tông chủ Hoa Thừa Tông vậy. Nếu Chu Hi Chiếu nghe được, chắc tức đến chết mất.Người đến không ai khác ngoài Kinh Khách Tâm, chỉ là bị cấm chế trên cửa ngăn lại. Nàng vốn định xông vào, nhưng căn bản không thể phá nổi.Chử U liếc sang Hám Trúc:
"Ngươi dẫn ả ta đến à?"Hám Trúc vốn ở ngoài vòng quanh vài vòng, không ngờ mọi chuyện lại rối tung thế này, run rẩy đáp:
"Ta tưởng đã cắt đuôi được nàng rồi..."Kinh Khách Tâm không mềm không cứng, cứ một bộ bám người dai dẳng — thấy trong phòng không ai đáp, giọng lại càng ướt át hơn, như sắp nhỏ ra nước:"Đại nhân đã từng bỏ qua ta, không ngờ vẫn đến Hoa Thừa Tông. Hà tất phải khổ tâm như vậy, ở bên ta chẳng phải tốt hơn sao?"Chử U đưa tay che một bên tai, cảm thấy đau đầu thực sự.Kinh Khách Tâm dù sao cũng là một đại ma, còn là một trong Tam chủ của Ma Vực, cảnh giới thấp cũng chẳng thấp bao nhiêu. Giờ trong mắt nàng khói độc càng sâu, linh lực chưa hồi phục hoàn toàn, nên cấm chế của Chử U chẳng khác nào một tờ giấy mỏng — chỉ cần đâm thêm vài lần là có thể phá được.Nếu là Kinh Khách Tâm cố ý xông vào, e rằng cấm chế của nàng cũng chẳng thể ngăn được.Hiện giờ nàng thật sự không muốn để tâm đến chuyện Kinh Khách Tâm là ai, chỉ muốn nghĩ cách làm thế nào để đuổi vật này đi xa. Ngay lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, cấm chế bị phá tan. Một luồng ánh sáng bạc chói mắt chợt dao động, như sóng nước giữa không trung dâng lên từng vòng gợn.Kẻ phá ta cấm chế – ma nữ ấy ho nhẹ một tiếng, nhếch môi cười nhạt, giấu bàn tay bị thương ra sau lưng rồi chậm rãi nói:
"Nơi đổ nát này đâu xứng với thân phận của đại nhân. Sao đại nhân không đến chỗ ta, chúng ta còn có thể tâm sự đôi chút chuyện khuê phòng.""Trăm năm không gặp, ngươi vẫn lẳng lơ chẳng khác xưa chút nào." Chử U ngồi thẳng dậy, nhíu mày đáp.Kinh Khách Tâm ôm ngực, tỏ vẻ như bị dọa sợ, nhưng vẫn ngang nhiên bước vào trong phòng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, khẽ hừ một tiếng mũi rồi nói với giọng ngọt ngào:
"Nơi ở của tên đàn ông hôi hám này, đại nhân không thấy oan ức sao? Ta nhìn còn thấy thương thay đại nhân đấy. Chi bằng đến chỗ ta, có trà nóng, có rượu ấm, tất cả đều vừa vặn ngon lành."Trường Ứng sớm đã bò dậy, đôi mắt không chớp nhìn chăm chăm ra ngoài cửa, nơi nữ ma kia đang đứng. Nàng lùi nửa bước, tuy xoay lưng lại nhưng như thể sau gáy mọc thêm đôi mắt – chỉ một cái vươn tay đã nắm lấy cổ tay Chử U, kéo nàng ra sau."Ta không muốn động thủ với ngươi." Chử U hất tay Trường Ứng ra, lạnh lùng thốt một chữ:
"Cút."Tự nhiên, câu đó không phải nói với Trường Ứng.Kinh Khách Tâm không hề giận, thậm chí còn cười khẽ:
"Đại nhân là không muốn ra tay, hay là... không nỡ ra tay? Trăm năm qua cảnh giới của đại nhân hẳn đã cao hơn xưa nhiều, ta thật sự muốn thử xem lần này liệu có thể đấu với đại nhân một trận."Vừa nói, ánh mắt nàng lướt từng tấc trên người Chử U, càng nhìn càng trắng trợn.Chử U không chịu nổi ánh nhìn đó, bàn tay đặt lên giường mềm vỗ mạnh một cái, giọng lạnh lẽo như băng:
"Ngươi thật không sợ chết.""Tại đây ta không sợ." Kinh Khách Tâm vẫn cười, "Đại nhân sẽ không ra tay đâu. Đại nhân cũng chẳng hỏi ta mấy ngày nay sống ra sao, ăn uống thế nào, ngủ có yên không."Chử U thấy phiền, cúi mắt xuống liền bắt gặp Trường Ứng bò đến bên cạnh, còn đưa tay che hai tai nàng.Đôi tai nhỏ bị bàn tay lạnh lẽo kia che kín, lạnh đến mức tê buốt.Kinh Khách Tâm hơi ngẩn ra — chưa từng có ai dám tùy tiện động tay chân với Chử U như thế. Nàng liếc mắt về phía Hám Trúc, chỉ thấy y đứng một bên, dáng vẻ như đã quen với cảnh tượng này."Đại nhân nhặt ở đâu đứa nhỏ thế? Nhìn là biết bệnh tật đầy người. Hay để ta hầu hạ đại nhân đi, đảm bảo chu đáo, lâu dài."Chử U không đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ — nói ta hầu hạ tổ tông này còn tạm được.Nàng ý tứ sâu xa mở miệng: "Thần Hóa Sơn quả là nơi tốt, nhưng khi Khai Sơn diễn ra thì chẳng còn an toàn nữa. Nếu các ngươi không tìm được hồn chuyển thế của Ma Chủ trước khi khai sơn, hắn e rằng vào được núi mà không trở ra nổi."Kinh Khách Tâm nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, nghiến răng nói:
"Đa tạ đại nhân chỉ điểm."Vừa dứt lời, khói đen đặc cuộn lại thành một bàn tay khổng lồ, từ trước người nàng đánh tới. Cuồng phong nổi lên sau lưng, nhưng vẫn không thổi tan được luồng khói đó.Mây đen ùa tới, khí lạnh âm u bốc lên như sóng, nhanh chóng tích tụ.Kinh Khách Tâm thật sự muốn thử xem Chử U giờ đã đạt tới cảnh giới nào. Chử U hiểu ngay ý đồ của nàng — vì chỉ trong nháy mắt, Kinh Khách Tâm đã dùng đến tám phần linh lực.Nàng vừa định hóa giải làn khói đen thì Trường Ứng đột nhiên buông tay khỏi tai nàng.Trĩ nhi kia chậm rãi nghiêng người về trước, há miệng nuốt trọn luồng khói đặc kia.Răng nàng trắng như ngọc, cắn nát bàn tay khói đó, khiến nửa dòng khói xám bị hút ngược trở lại, rồi "phập" một tiếng — biến mất.Nàng nhai nhai hai lần, trên gương mặt trắng bệch không có biểu hiện gì, chỉ thấy yết hầu khẽ động rồi... đem khói nuốt xuống.Kinh Khách Tâm sững sờ, sống lưng lạnh lẽo một trận.Trường Ứng liếc nhìn nàng, ánh mắt phẳng lặng không mang theo vui buồn, như thể đang nhìn một vật vô tri. Sau khi nuốt xong linh lực, nàng khẽ hé môi, phả ra một hơi hàn khí trắng xóa.Kinh Khách Tâm quay người bỏ đi, vừa sợ vừa hoang mang. Đứa bé này rốt cuộc là thứ gì? Thân thể không có linh lực, vậy mà lại dễ dàng nuốt trọn linh lực của nàng như uống nước.Trước khi rời đi, nàng còn cười nhạt:
"Đại nhân, ta sẽ còn quay lại bái kiến."Khi bóng ma biến mất, Chử U mới bình tâm, quay sang vỗ hai cái lên lưng gầy yếu của Trường Ứng, nghiến răng nói:
"Phun ra!"Trường Ứng ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:
"Tại sao phải nhổ?"Chử U vung tay, hai người – Trường Ứng và cả Hám Trúc – bị quăng thẳng ra ngoài cửa."Rầm!" – cửa đóng sập lại.Chử U khẽ vuốt tay, trầm ngâm suy nghĩ.Những gì Trường Ứng vừa làm, nàng đã chẳng còn thấy lạ, chỉ không ngờ Kinh Khách Tâm vẫn còn muốn dò xét tu vi của mình. Giả dối đến cực điểm — quả nhiên là ma.Ngoài cửa, Hám Trúc phủi lớp tuyết rơi trên đầu, liếc sang Trường Ứng bé nhỏ bên cạnh, thấy thoải mái hẳn. Có vẻ con rồng này trong lòng Tôn chủ cũng chẳng có mấy phần quan trọng.Trường Ứng bối rối một hồi, lông mày hơi nhíu, khuôn mặt tái nhợt như thể sắp chết đến nơi."Ngươi biết vì sao Tôn chủ ném ngươi ra không?" Hám Trúc hỏi, giọng đầy ẩn ý."Vì sao?" Trường Ứng ngẩng đầu, như đang giận dỗi."Ngươi bị dính linh lực của Kinh Khách Tâm." Hám Trúc thở dài, "Tôn chủ cảm thấy... ngươi bẩn rồi."Trường Ứng ngẩn người, rồi nhìn cánh cửa đóng chặt hồi lâu. Cuối cùng, nàng cúi đầu, phun toàn bộ linh lực đã nuốt ra ngoài.Luồng khí đen ấy bị nàng nuốt vào nhiễm lạnh buốt, ma khí không tan, bay thẳng về phía Hám Trúc như một con quạ đen.Chưa kịp phản ứng, Hám Trúc đã bị húc vào cột nhà, tuyết trên mái rơi ào ào xuống đầu. Trong lòng nàng cảm thấy — con rồng này chắc chắn cố ý.Trường Ứng bước chậm tới, gõ nhẹ cửa. Khuôn mặt nàng trắng nhợt như tuyết, mái tóc đen càng làm nước da thêm tái, trông như người tuyết nhỏ.Nàng gõ nhẹ ba cái, ngoài miệng nói không muốn học, vào lúc này nhưng thật sự học giống Hám Trúc đến bảy phần, ngoan ngoãn, rất hiểu quy củ.Trong phòng, Chử U bình tĩnh đưa ngón trỏ, cửa gỗ liền mở. Nàng nói: "Kinh Khách Tâm là thật sự muốn cho ta tiến vào Thần Hóa Sơn, bằng không nàng đều có thể lấy tại này thả ra Ma khí, để chúng ta không thể không đi."Không biết Trường Ứng có nghe hay là không, chầm chậm đi tới nằm trên chiếc giường mềm mại hoàn toàn không phù hợp với sương phòng này, dùng âm thanh của một hài đồng mềm mại nói: " Sẽ không cần để ý tới nàng."Dáng dấp rất nghiêm túc, cứ như một ông cụ non.Chử U bật cười khẽ, trong lòng hiểu rõ — Trường Ứng chẳng phải con rồng vừa nở, mà là sinh vật nào đó tái sinh nhờ vào tiêu hao linh lực. Không biết là cái sinh vật gì.Hám Trúc bị tuyết rơi trúng đầu đã sớm bò đứng lên, thừa dịp những đệ tử kia không có trở về, mau mau đóng cửa lại, đỡ phải đem bọn họ doạ ra hồn.Sau khi Hám Trúc đóng chặt cửa, Chử U khẽ nói:
"Ta sẽ không vào Thần Hóa Sơn, nhưng đứa ngốc kia thì phải vào."Đứa ngốc — chính là kẻ mà nàng đã thấy trong biển ý thức của Hám Trúc.Đêm đó, gió tuyết đập vào khung cửa, ánh đèn trong viện đều tắt.Trường Ứng ngủ nhiều ban ngày, nên đêm liền tỉnh. Nàng từ trên thảm bò dậy, rón rén đến bên giường, nhẹ nhàng trèo lên. Không ngồi xếp bằng như mọi khi, mà chỉ yên lặng nhìn người đang ngủ.Gương mặt nàng không chút biểu cảm, lạnh nhạt như băng. Đặt bàn tay nhỏ lạnh lẽo lên đầu gối Chử U, định đánh thức, nhưng rồi lại thôi.Như muốn sưởi ấm, nàng khẽ tựa má lên vai Chử U, vòng tay ôm lấy nàng thật chặt.Chử U lúc này đã rời khỏi Hoa Thừa Tông trong mộng, bước vào giấc mơ của "kẻ ngu si".Người ta thường mơ thấy điều mình nghĩ ban ngày — quả thật không sai.Trong mộng, Chử U đứng giữa một vùng tăm tối, bốn phía yên lặng đến rợn người, không một tia sáng, không tiếng động. Khi đưa tay lần mò, nàng chạm phải tấm ván gỗ lạnh lẽo — một chiếc quan tài.Mà là một quan tài... to đến mức dị thường, có thể chứa hơn chục người nằm.Nắp quan tài bỗng bật mở, bên trong vang lên tiếng cãi nhau và đánh đấm. Một cú đấm nặng nề vang rền.Chử U cúi xuống, thấy cạnh chân mình có một người — hắn bật dậy, tóc đen rũ rượi, khoác áo bào đen.Khuôn mặt quen thuộc — chính là kẻ ngu si.Hắn nhảy khỏi quan tài, tung mình lên cao, rồi đâm thẳng kiếm vào đồng môn từng bắt nạt mình. Mũi kiếm xuyên qua eo, máu đỏ tươi phụt ra.Thanh kiếm ấy — Chử U nhận ra ngay. Trên thân kiếm có hoa văn độc nhất vô nhị, trên đời chỉ có một.Nhưng điều quái dị là — vết thương lập tức liền lại, máu chảy ngược vào cơ thể.Kẻ ngu si hoảng sợ, che tai hét không ra tiếng. Thanh kiếm tan thành khói đen.Lúc này, hắn nhìn thấy đôi giày thêu màu mực chậm rãi tiến lại gần. Áo quần khẽ lay, lộ ra mắt cá chân trắng mảnh.Ngẩng đầu — hắn thấy một nữ tử tóc trắng, y phục đen, dung nhan như tiên, môi cong nhẹ, mắt ánh cười.Tưởng rằng nàng đến cứu mình, hắn còn chưa kịp nói, thì nàng khẽ cười nhạt, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.Chử U liền chen vào mộng, phá tan cảnh tượng. Nàng cúi đầu nhìn hắn, nói:
"Ngươi xem, hắn đáng chết hay không? Kiếm của ngươi đây — lấy lại mà đâm lần nữa, hay bị dọa đến vứt luôn kiếm rồi?"Kẻ ngu si run rẩy như lá rụng."Đây chỉ là mộng. Ngoài đời, ngươi mới chỉ là Luyện Khí kỳ, sao giết nổi hắn?"Hắn run rẩy, mắt dao động dữ dội."Muốn báo thù thì chờ tỉnh rồi hãy làm. Nếu không, sáng mai mở mắt ra, ngươi vẫn sẽ thấy hắn thôi."Chử U khẽ dụ dỗ."Phải... phải." Hắn gật đầu lia lịa."Nếu thật muốn giết, thì phải đột phá Luyện Khí. Nhưng thần hồn ngươi chưa hoàn chỉnh, chỉ khi vào Thần Hóa Sơn tìm được cơ duyên thì mới có thể. Kẻ nào ngăn cản ngươi, đều là sợ ngươi trả thù."Kẻ ngu si gật đầu liên tục. Cảnh mộng dần tối sầm rồi tan biến.Chử U tỉnh lại, mệt mỏi nghiêng người sang bên, bất chợt chạm phải một khối băng lạnh. Quay đầu, nàng thấy Trường Ứng ngồi ngay bên.Đôi mắt nàng sáng trong giữa đêm, như hạt lưu ly phát sáng."Ngươi làm gì ở đây?" Chử U khàn giọng hỏi, hơi thở yếu ớt.Trường Ứng ôm lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu hỏi nhỏ:
"Ngươi... có muốn vào giấc mơ của ta xem không?"Chử U cúi đầu, trong mắt thoáng hiện lên một tia sắc bén đến tận cùng.