[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 84: Thế Thì Cứ Thể Hiện Đi



Nhận nhiệm vụ phải có được 10 điểm khen ngợi từ các bà cô, Triệu Tuân Âm cầm thẻ nhiệm vụ, mặt lạnh tanh, bắt đầu nghi ngờ nhóm sản xuất chương trình này rốt cuộc được mời từ đâu về.

Nhóm sản xuất này có thù gì với họ không chứ???

Chọn nhiệm vụ nào khó nhằn nhất, lại còn hiểu rất rõ về các ngôi sao như họ.

Đối với các ngôi sao, nhất là những người luôn coi trọng thể diện như cô, An Hòa và Kỳ Ngộ, bảo họ chơi nhảy dù hay đu dây trên vách núi, chỉ cần trả đủ tiền là họ đều sẵn lòng làm.

Nhưng những nhiệm vụ như thế này... Nhìn thì đơn giản nhưng lại quá đời thường, như tìm học sinh tiểu học hay các bà cô... Thật sự khó.

Rất khó.

... Nhưng cô có Thi Nam Bắc bên cạnh.

Cứ nghĩ lần này nhóm sản xuất đã có biện pháp đối phó với hành vi gian lận của Thi Nam Bắc trong nhiệm vụ trước, khiến cô phải hoàn thành nhiệm vụ một cách chân chính, nhưng không ngờ lần này họ lại đến một quán trà cũ.

Loại quán trà cũ này đặc trưng nhất là có một sân khấu bằng gỗ ở giữa, nơi thường có các nghệ sĩ dân gian biểu diễn nhạc cụ.

Biểu diễn nhạc cụ... Lại là điểm mạnh nhất của Thi Nam Bắc.

"... Đừng lên đó thổi kèn "Xô Na" nhé." Triệu Tuân Âm biết mình không thể ngăn cản người vợ háo hức này, biết rằng với tài năng của Thi Nam Bắc, chỉ cần em ấy lên sân khấu, không chỉ làm quán trà kinh ngạc, mà còn nổi danh khắp cả nước.

Và người dân cả nước chắc chắn sẽ ghi nhớ khoảnh khắc đó mãi mãi, Triệu Tuân Âm thực sự không muốn mình sau này khi được nhắc đến, người ta chỉ nói "À, đó là vợ của người thổi kèn "Xô Na" trên sân khấu." dù sao cô cũng là một ảnh hậu đấy.

Đã hơn một tháng trôi qua, mỗi khi Triệu Tuân Âm nhìn thấy nhạc cụ, cô lại nhớ đến cảnh Thi Nam Bắc đứng trước giường mình, say sưa thổi kèn "Xô Na" ... Thật khó quên.

Tất nhiên cô không muốn chuyện đó xảy ra lần thứ hai, nên khi thấy ánh mắt rực sáng của Thi Nam Bắc, cô mới nói như vậy.

...Thật sự đã hạ mình quá rồi.

Triệu Tuân Âm trong lòng cố gắng không để nước mắt rơi.

Cô có lẽ là ảnh hậu thảm nhất trong các truyện bách hợp giải trí trên trang Tấn Giang.

Quá uất ức.

Thi Nam Bắc không hiểu nỗi uất ức của cô, đôi khi phải thừa nhận rằng khi có một người yêu trẻ tuổi, bạn sẽ gặp rắc rối thế này: Suy nghĩ của em ấy quá trẻ trung và linh hoạt, người lớn tuổi như bạn luôn không theo kịp.

"Tại sao? Em thổi không hay à?"

Triệu Tuân Âm: "..."

Đây không phải vấn đề hay hay không.

"... Hay." Triệu Tuân Âm mặt không cảm xúc, nhìn khuôn mặt ngây thơ của vợ mình, nói, "Nhưng chị là người nhỏ nhen, chỉ muốn em thổi cho mình chị nghe."

...Để không cho Thi Nam Bắc thổi kèn trên chương trình, Triệu Tuân Âm đã phải dùng hết tâm tư, nghĩ ra đủ cách, cuối cùng không tiếc mặt mũi nói lời tình cảm.

Thi Nam Bắc hiểu ra, liền cười nói: "Chị ghen à."

Triệu Tuân Âm mặt lạnh: "..."

Chị không ghen.

Thi Nam Bắc nhìn vào máy quay, rồi nhẹ nhàng bước tới, lén hôn lên khóe miệng Triệu Tuân Âm.

Người phụ nữ lớn tuổi hơn bị hành động của Thi Nam Bắc làm choáng váng, nhưng hương vị ngọt ngào trên môi lại nói cho cô biết chuyện gì vừa xảy ra, "... Em làm gì vậy?"

Thi Nam Bắc đắc ý nói: "An ủi chị mà."

Khuôn mặt của cô bé hiện lên vẻ đắc ý như một tiểu ác ma vừa thực hiện thành công mưu kế, "Chị yên tâm, Bắc Bắc là người rất chung thủy, người Bắc Bắc thích là chị, và đã kết hôn với chị, nên em tuyệt đối sẽ không ngoại tình!"

Triệu Tuân Âm cười: "Em chắc chắn mình sẽ không ngoại tình sao?"

Cô nhớ rõ rằng Ngô Lệ Lệ từng nói Thi Nam Bắc rất được các anh chị lớn trong trường thích, trong đó không thiếu những người theo đuổi rất xuất sắc.

"Tất nhiên rồi." Thi Nam Bắc nói chắc nịch, không nghĩ rằng mình đang nói lời ngọt ngào để làm Triệu Tuân Âm vui, nàng thật sự nghĩ vậy và thẳng thắn nói ra, "Chị là giấc mơ lớn nhất của em khi còn trẻ, em khó khăn lắm mới biến giấc mơ thành hiện thực, tại sao lại từ bỏ?"

Triệu Tuân Âm ngỡ ngàng, khóe miệng không tự chủ mở rộng: "Giấc mơ thành hiện thực?"

Cô không nhịn được mà đưa tay vuốt má Thi Nam Bắc: "Miệng em ngọt như vậy sao?"

"Liếm? Liếm gì? Liếm ở đâu???" Kết quả là Thi Nam Bắc không hiểu phong tình, nghe nhầm từ cuối cùng, thay vì nghe từ "ngọt" lại nghe thành "liếm", khuôn mặt ngơ ngác hỏi.

Triệu Tuân Âm: "..."

...Em im miệng lại đi.

***

Chương trình ghi hình rất suôn sẻ, lần này nhiệm vụ cũng được hoàn thành một cách khá nhẹ nhàng. Cặp vợ chồng Hầu Tước hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, Triệu Tuân Âm và Thi Nam Bắc xếp thứ hai, còn An Hòa và Kỳ Ngộ như dự đoán của mọi người, lại đứng cuối cùng.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bốn cặp vợ chồng đều tập trung tại điểm hẹn, gặp lại bạn thân, An Hòa bị ức chế cả buổi sáng liền lao tới ôm chặt Triệu Tuân Âm — rồi ôm Thi Nam Bắc.

Sau đó "Oa" một tiếng rồi khóc rống lên, khóc đến mức thương tâm nhưng.... tiếc rằng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

"Em không biết chị đã phải trải qua cuộc sống như thế nào, chịu đựng những uất ức gì đâu!!!" An Hòa điên cuồng hét lên.

"Chị thật sự nghi ngờ rằng Kỳ Ngộ, con người đó đã đắc tội với nhóm sản xuất chương trình, em có thấy chương trình nào dám xúc phạm nhà đầu tư như vậy không? Họ không sợ chúng ta rút vốn sao!?"

Hậu kỳ: Chúng tôi không sợ!

An Hòa ôm Thi Nam Bắc mềm mại dễ thương, vừa khóc vừa la, lại vừa thấy khoái chí: "... Em có biết chương trình này giao nhiệm vụ gì cho chị không? Em có thể tưởng tượng được không, họ bắt chị đi bán gà quay trong tiệm gà quay. Thật không thể tin nổi, Kỳ Ngộ cũng là nhà đầu tư của chương trình này mà, không nể mặt nhà đầu tư gì cả, họ lại đối xử với chúng ta như vậy!!!"

Hậu kỳ ở đây thêm dòng chữ: Chúng tôi xin thề, chương trình này tuyệt đối không cúi đầu trước nhà đầu tư!

Ừm, thật sự là một chương trình rất có khí phách.

"Bán gà quay trong tiệm gà quay – đây là ý tưởng điên rồ gì vậy, loại người điên rồ nào lại có thể nghĩ ra điều này?!" An Hòa thực sự đã chịu đủ nỗi uất ức này.

Không có sự so sánh thì không có sự tổn thương, bây giờ cô ấy cảm thấy cuộc sống làm bà nội trợ giàu có ở nhà, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, cả ngày chỉ tiêu tiền đúng là quá sướng!

Tại sao cô ấy lại nghĩ không thông?! Tại sao cô ấy lại muốn quay lại kiếm tiền?!

Chẳng lẽ gia tài của Kỳ Ngộ không đủ để cô ấy tiêu xài sao???!

Không, không phải!

Là cô ấy bị điên, muốn theo đuổi phong cách phụ nữ hiện đại — điều này hoàn toàn không phù hợp với cô ấy!

"... Em biết Kỳ Ngộ chứ? Chị ấy có khí chất tiểu thư nhà giàu, đứng đó mặt lạnh như băng, trên mặt viết rõ 'không vui', 'đừng chọc tôi', 'đừng nói chuyện với tôi'... Đừng nói là muốn nhận được điểm khen ngợi từ các bà cô, ngay cả bóng dáng của bà cô chị cũng không thấy! Người ta khó khăn lắm mới bị chị kéo đến, nhưng từ xa nhìn thấy Kỳ Ngộ đứng đó bán gà quay, họ liền quay đầu bỏ đi."

"Đi luôn!!!"

An Hòa vừa nói vừa ăn đậu hũ của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm đứng bên cạnh đều nhìn ra rằng An Hòa đang lợi dụng việc than phiền để chiếm tiện nghi, nhưng chỉ có Thi Nam Bắc ngây ngô là không nhận ra.

Thi Nam Bắc thật sự không hiểu, và nàng cũng chẳng nghĩ về chuyện đó, sau khi nghe xong, nàng cũng thấy An Hòa thật sự thảm: "Thế chị phải làm sao đây?"

"Hai người đứng thứ mấy?"

"Thứ hai."

An Hòa vui mừng khôn xiết, có kinh nghiệm hôm qua nên cô ấy liền nói ngay: "Vậy chúng ta đổi..."

Còn chưa nói xong, đã bị Triệu Tuân Âm thẳng thừng từ chối, "Đừng có mơ đến chuyện đổi phần thưởng vị trí với chúng tôi, đó là gian lận, biết không."

Thấy kế hoạch của mình bị Triệu Tuân Âm phát hiện, An Hòa liền xé rách mặt hỏi thẳng Triệu Tuân Âm:

"Đừng tưởng chị không biết em hoàn thành nhiệm vụ toàn nhờ ai, hôm nay chắc chắn lại là bé đáng yêu đưa em bay đúng không??? Người lớn như em mà vô dụng như vậy à, em không thấy xấu hổ à?! Lại còn xen vào khi chị nói chuyện với bé đáng yêu nữa, chỉ cần bé đồng ý là được, đúng không bé đáng yêu?"

Thi Nam Bắc bị hỏi và nhìn đến đỏ mặt, nghĩ rằng Kỳ Ngộ là sếp lớn của Triệu Tuân Âm, An Hòa đối xử tốt với mình, nếu chương trình cho phép họ đổi phần thưởng, thì đổi cũng chẳng sao. Nhưng khi nàng chuẩn bị đồng ý, tay nàng liền bị Triệu Tuân Âm kéo lại.

Khi đối mặt với An Hòa, Triệu Tuân Âm chưa bao giờ khách sáo, cô phản bác ngay: "Em ấy là vợ em, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do em quyết định, chị bảo em không được xen vào?"

An Hòa tức đến phát khóc: "Em là trâu già mà còn gặm cỏ non, cả ngày khoe khoang tình yêu trước mặt chị, nghĩ chị không có tình yêu để khoe à???"

An Hòa hoàn toàn chuyển hướng chú ý.

Triệu Tuân Âm cười nhạt: "Vậy chị cứ thể hiện đi."

"Ngộ!!" An Hòa quay đầu gọi vợ mình, nhưng lại thấy Kỳ Ngộ cao lớn 1m84 đang tìm chỗ ngồi xuống, nghe tiếng gọi liền ngước lên nhìn: "Sao thế?"

Kỳ Ngộ tuy hôm nay không giúp được gì nhiều trong việc bán gà quay và nhận điểm khen ngợi từ các bà cô, nhưng chị ấy cũng đã đứng suốt năm, sáu tiếng đồng hồ. Chị ấy vốn là người làm việc trong văn phòng lâu năm, đứng một chỗ lâu như vậy thực sự mệt mỏi.

"Có chuyện gì vậy?" An Hòa nhìn mặt Kỳ Ngộ, hỏi.

"Có hơi mệt." Kỳ Ngộ thấy An Hòa đến, liền kéo cô ấy vào lòng mình, để cô ấy ngồi phía trước, rồi dựa đầu vào vai An Hòa, nói nhẹ nhàng: "Cho chị dựa một lát."

Kỳ Ngộ rất hiếm khi nói mình mệt, lần này có nhiều người xung quanh, chị vẫn kéo An Hòa lại và nói mình mệt, chắc chắn là mệt thật rồi.

Kỳ Ngộ khác với An Hòa, chị ấy từ nhỏ đã là tiểu thư nhà giàu, chưa bao giờ phải chịu khổ, đi đâu cũng có bảo vệ và bảo mẫu lo liệu mọi thứ chu toàn. Làm sao mà giống hôm nay, đứng suốt năm, sáu tiếng, bận rộn từ đầu đến cuối mà không nhận được một lời khen từ An Hòa, cứ nói chị mặt lạnh.

Kỳ Ngộ cũng cảm thấy bất lực, chị ấy nói mình không mặt lạnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy không dễ gần.

Nói đến đây, An Hòa cũng biết không thể trách Kỳ Ngộ, từ khi cô ấy quen Kỳ Ngộ đã biết chị ấy sinh ra với khuôn mặt không dễ gần.

Nhưng biết là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác, nhìn mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ chỉ có họ là không, An Hòa vẫn thấy lý do là vì mặt Kỳ Ngộ quá lạnh.

Hừ.

Nhưng An Hòa vẫn ngoan ngoãn để Kỳ Ngộ ôm mình dựa vào ngủ, không có cách nào khác, dù sao chị ấy vừa là vợ vừa là chủ của mình, tất nhiên phải đối xử tốt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...