[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 78: Không Phải Người
Thi Nam Bắc thật sự quá ngầu, đến nỗi ai cũng bị nàng làm mê mẩn, đặc biệt là Triệu Tuân Âm.Triệu Tuân Âm nhìn Thi Nam Bắc trong sân trượt ván, tóc buộc cao, nụ cười tự tin trên mặt, động tác dưới chân mượt mà như nước chảy. Triệu Tuân Âm trước đây chưa từng tiếp xúc với môn thể thao trượt ván, cô không giỏi về âm nhạc và cũng không có năng khiếu thể thao. Đừng nói là trượt ván, đến bóng rổ cô cũng là người không chạm nổi bóng trên sân.Cô tưởng rằng Thi Nam Bắc cũng như vậy, vì Thi Nam Bắc trông rất yếu đuối, là cô gái miền Nam điển hình, không cao lắm, cơ thể cũng không vững chắc. Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng khi Thi Nam Bắc đặt chân lên ván trượt, khí chất của em ấy lại thay đổi hoàn toàn.Trên sân trượt ván, Thi Nam Bắc không còn là cô gái dễ thương với hai lúm đồng tiền sâu trên má, mà là một vị vua tự tin, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ tự nhiên và phong thái, mỗi cử động đều thu hút mọi ánh nhìn. Thật không thể phủ nhận rằng, Thi Nam Bắc trong lúc này thật sự quá quyến rũ.Tuổi trẻ, phong độ như vậy, Triệu Tuân Âm nghĩ, Thi Nam Bắc chắc chắn sẽ rất xuất sắc. Không, em ấy nhất định vô cùng xuất sắc.Hoàn thành cú xoay 720 độ trên không cuối cùng, Thi Nam Bắc kết thúc, trượt ván một cách chắc chắn dừng lại trước mặt Triệu Tuân Âm. Sau khi vận động, gương mặt cô gái lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy niềm vui và tự hào, nàng dừng trước mặt Triệu Tuân Âm rồi nghiêng đầu hỏi:“Thế nào?” Cô gái nhỏ không quên lý do mình thể hiện xuất sắc, chỉ đơn giản là muốn nhận được lời khen từ vợ mình.Triệu Tuân Âm không làm cô thất vọng, nhìn vào đôi mắt đẹp của Thi Nam Bắc, không nhịn được tiến lên hôn nhẹ lên khóe môi nàng, cười: “Rất ngầu nhé~"Đáp lại cô là một cái ôm nồng nhiệt từ cô gái trẻ.Hậu kỳ: Này, 110 phải không? Ở đây có người đang hành hạ chó.Thi Nam Bắc thật sự đã thu hút mọi ánh nhìn, ngầu hơn bất kỳ ai có mặt, nên nàng dễ dàng giành được điểm ngưỡng mộ từ mười mấy học sinh tiểu học, không ai ngạc nhiên, chỉ có đội ngũ chương trình là cảm thấy đau lòng....Họ thật sự muốn báo cáo rằng người này đang gian lận.Với sự xuất hiện như một bug của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm và nàng đã hoàn thành nhiệm vụ mà chương trình giao cho.Lúc này mới là mười giờ sáng.Đội ngũ chương trình: "..."...Không phải người.Còn tận bốn tiếng nữa mới đến giờ kết thúc nhiệm vụ, Triệu Tuân Âm không giúp được gì trong nhiệm vụ này, nên khi Thi Nam Bắc hỏi có thể đến nhà các ông bà lớn tuổi ăn trưa không, Triệu Tuân Âm im lặng."...Đi thôi."Triệu Tuân Âm có lẽ đã từ bỏ việc khôi phục hình tượng ảnh hậu của mình, cô cũng đã hiểu ra, mình ngoài việc đóng phim không biết làm gì khác, nhưng thôi Thi Nam Bắc biết là đủ rồi.Không ai quy định làm ảnh hậu thì không thể dựa vào vợ, dựa vào vợ thật tốt, vợ cô lại ngầu và tuyệt vời như vậy.Ừ, làm một người dựa dẫm vợ cũng không tệ, Triệu Tuân Âm nghĩ thầm.....Sau khi được Triệu Tuân Âm đồng ý, Thi Nam Bắc vui vẻ dẫn vợ đến nhà các ông bà lớn tuổi làm khách. Các ông bà rất quý mến nàng, chuẩn bị một bữa trưa rất thịnh soạn.Triệu Tuân Âm vì hơi ngại nên ít nói, giao tiếp chủ yếu dựa vào Thi Nam Bắc, và Thi Nam Bắc không làm cô thất vọng... Thật là một người đáng yêu bẩm sinh, từ trẻ con ba tuổi đến bà cụ tám mươi tuổi, ai cũng thích Thi Nam Bắc.Triệu Tuân Âm: Ồ, ghen tị.Đội ngũ chương trình: Ồ, gian lận.Nhưng dù Thi Nam Bắc được mọi người yêu mến, trong mắt nàng chỉ có Triệu Tuân Âm, đi đâu hai người cũng nắm tay nhau, khi có người hỏi, nàng luôn giới thiệu Triệu Tuân Âm trước, sau đó cười nói mình là vợ của Triệu Tuân Âm, khiến Triệu Tuân Âm cảm động đến mức muốn bùng nổ tình cảm mẹ hiền.Nhờ miệng lưỡi ngọt ngào của Thi Nam Bắc, bữa ăn tại nhà các ông bà rất vui vẻ, ai cũng được Thi Nam Bắc quan tâm, trò chuyện cùng các ông bà, dưới ánh nắng trưa rực rỡ, màu xanh của cỏ cây, khiến Triệu Tuân Âm cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không có.Thi Nam Bắc...Thi Nam Bắc ơi...Nhưng so với sự tiến triển nhanh chóng và thuận lợi của họ, nhóm An Hòa và bà chủ Kỳ thì lại gặp đủ chuyện rắc rối.An Hòa và bà chủ Kỳ phải hoàn thành nhiệm vụ ở một công viên thành phố, dù là công viên thành phố nhưng diện tích khá lớn. Từ lúc 8 giờ sáng, An Hòa đã kéo bà chủ Kỳ đi quanh công viên, hăng hái tưởng tượng có thể tìm được học sinh tiểu học giúp họ hoàn thành nhiệm vụ....Nhưng sự thật thì ngược lại, trời hè ở Thượng Hải, dù mới 8 giờ sáng nhưng nhiệt độ đã tăng, không khí ngột ngạt, người chạy bộ buổi sáng gần như đã kết thúc, huống chi là những người khác trong công viên, đừng nói đến học sinh tiểu học còn đang ngủ ở nhà, ngay cả một cô lao công quét dọn cũng không thấy.An Hòa từ hăng hái ban đầu đến chán nản, công viên quá lớn, sau hai giờ đi vòng quanh, An Hòa đã không còn sức.Vì sự trở lại, vì muốn có hình ảnh hoàn hảo, lần này quay chương trình thực tế, An Hòa thực sự quá chảnh, đi giày cao gót 6 cm vào công viên, hậu quả của việc này là chưa đi hết nửa công viên, chân cô ấy đã đau không chịu nổi, nếu không có bà chủ Kỳ bên cạnh dìu, có lẽ cô ấy đã không thể đi hết một vòng công viên.Một vòng cũng phải sáu bảy km, họ vẫn không gặp được một học sinh tiểu học nào.Bà chủ Kỳ: "..."Biết ngay sẽ có kết quả như vậy.An Hòa: "..."Đây rốt cuộc là kết quả quái quỷ gì vậy???Đội ngũ chương trình thực sự điên cuồng, nhìn hai người bọn họ nhà tài trợ lớn nhất của chương trình và vợ của nhà tài trợ lớn nhất, vậy mà lại làm việc chính trực đến mức không cung cấp bất kỳ sự tiện lợi nào, chỉ để hai người bọn họ loanh quanh trong công viên tìm kiếm học sinh tiểu học một cách điên cuồng.Bà chủ Kỳ: "..."Có lẽ đôi khi cô thực sự không nên dạy nhân viên của mình rằng một là một, hai là hai, làm việc phải có nguyên tắc.An Hòa đã chịu đựng đến mức không thể chịu nổi, giờ đã là 11 giờ trưa, mặt trời đã lên cao, hai người họ vẫn còn loanh quanh trong công viên, An Hòa không thể nhịn nổi nữa liền hỏi người phụ nữ cao lớn lạnh lùng bên cạnh: "... Chị thực sự không đắc tội với người trong chương trình này chứ?"Biểu cảm của bà chủ Kỳ không tốt cũng không xấu, không khác gì bình thường, nhưng An Hòa vẫn nhìn ra được sự bực bội trong mắt cô: "Không."An Hòa: "Chị không phải là nhà tài trợ sao???"Bà chủ Kỳ: "Đúng.""Vậy mà họ lại cho chúng ta chọn một nơi tồi tệ như vậy??? Đừng nói là học sinh tiểu học, em thậm chí còn không thấy sinh viên đại học nào xinh đẹp cả, đây là cái nơi quái quỷ gì vậy?!"Có lẽ biểu cảm của An Hòa quá khó coi, hoặc giọng điệu của cô ấy quá căng thẳng, bà chủ Kỳ, người thường ít nói, lại trả lời bằng một trò đùa lạnh lùng: "Đây là công viên thành phố."An Hòa: "..." Em không biết đây là công viên thành phố sao? Chị nghĩ em ngốc hay sao?Thấy An Hòa nhìn chằm chằm vào mình, bà chủ Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Cũng gọi là công viên sinh thái."An Hòa: "...?"...Vậy nên chị đang nói cái gì vậy?"Mục đích chính là bảo vệ sinh thái, cải thiện môi trường, cung cấp chỗ giải trí cho người dân xung quanh."Bà chủ Kỳ nhìn vào mắt vợ mình, nói từng chữ một.An Hòa: "..." Chị nghĩ đây là buổi họp công ty sao? Còn giải thích à?Bà chủ Kỳ có lẽ cũng nhận ra mình đang nói nhảm, nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ. Để tham gia chương trình này, bà chủ Kỳ đã gác lại tất cả công việc, hiện tại coi như đang nghỉ nửa buổi.Đối với một người nghiện công việc như bà chủ Kỳ, 365 ngày một năm, ngoài những ngày lễ, cô hầu như dành hết thời gian cho công việc. Sau khi kết hôn với An Hòa, để duy trì tình cảm vợ vợ, cô đã chuyển phần lớn năng lượng sang An Hòa.Để bù đắp cho công việc, ngoài thời gian dành cho An Hòa, cô đắm mình trong công việc không dứt ra được. Trạng thái nghỉ nửa buổi như bây giờ, ngoài kỳ nghỉ cưới, cô đã nhiều năm không có.Con người khi lớn tuổi không thể ngừng làm việc, ngay cả như bà chủ Kỳ, khi nghỉ ngơi một chút cũng cảm thấy không biết làm gì....May mà chương trình này khá rắc rối, những thứ rắc rối thường tốn nhiều thời gian, bà chủ Kỳ nghĩ thầm. Khi nghĩ đến đây, cô lại lén nhìn vợ mình đang ngồi bên cạnh, rõ ràng đã mệt mỏi, ừm, nghĩ đến chuyện đi dạo trong công viên, hình như từ khi yêu nhau đến khi kết hôn, họ chưa từng làm điều này.Như trở về thời gian khi cô và An Hòa hẹn hò, thời gian đó thật đáng nhớ.Khi nhận thức được điều này, bà chủ Kỳ lại cảm thấy hơi ngại ngùng....Bây giờ có nên nắm tay vợ mình không? Bà chủ Kỳ với gương mặt lạnh lùng nghĩ thầm. Hẹn hò là như vậy, đi dạo công viên, xem phim.Rất tốt, cô bắt đầu cảm thấy số tiền đầu tư vào chương trình này cũng có chút lợi ích, ít nhất bây giờ cũng coi như một buổi hẹn hò công khai.Nhưng khi cô đưa tay ra định nắm tay vợ mình, thì từ góc công viên đối diện, ba bốn học sinh đang đi tới, mang theo cặp sách, mặc áo sơ mi trắng và váy hoa, nhìn dáng vẻ có lẽ là học sinh tiểu học.Trời không phụ lòng người!!!An Hòa vui mừng nhảy dựng lên từ ghế, rồi bước về phía bốn học sinh đó trong đôi giày cao gót 6 cm, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt thoáng qua chút lo lắng của vợ cô ấy.Bà chủ Kỳ chạm vào khoảng trống, khuôn mặt lạnh lùng trở nên càng lạnh lùng hơn:"..."Ồ.