[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 5: Tôi Như Vậy Là Vì Ai?



Dương San im lặng hồi lâu rồi mới hỏi nàng: "Ý cậu là, bà nội cậu giới thiệu cho cậu một người đàn ông ba mươi bốn tuổi?"

Thi Nam Bắc gật đầu sửa lại: “Nhưng chị ấy là nữ, không phải nam.”

"Điều đó không quan trọng. Dù sao thì chị ấy cũng đã khá già rồi." Dương San dừng lại, nghiêm túc hỏi Thi Nam Bắc: "Nhưng điều tớ muốn hỏi là, cậu có phải là cháu gái ruột của bà nội không?"

Câu hỏi này thực sự khiến Thi Nam Bắc băn khoăn, nàng cắn ngón tay, ngập ngừng nói: “Có lẽ là vậy, nhưng bà nội tớ thường gọi bố tớ là đứa con ngỗ nghịch. Nếu biết sớm hơn, bà đã không nên nhặt bố tớ bên bờ sông mang về nhà."

Dương San luôn ngưỡng mộ hoàn cảnh gia đình của Thi Nam Bắc, sau khi nghe những lời này của Thi Nam Bắc, cô càng cảm thấy ấn tượng hơn: "...Vậy cậu chắc chắn là cháu ruột của bà rồi."

Dương San lại nhìn bộ dáng yếu đuối tự đề cao của Thi Nam Bắc, không biết nàng đang nghĩ gì, thở dài: “Vì là bà nội giới thiệu cho cậu nên ít nhất cũng có chút bảo đảm, nhưng cậu phải cẩn thận nhé, biết không? Đừng để bị lừa."

Thi Nam Bắc gật đầu, Dương San quay lại và tiếp tục viết văn.

Thi Nam Bắc thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, đã là một giờ sau, nàng chạy bộ tới chỗ xe của Triệu Tuân Âm, sau đó mở cửa bước vào.

Triệu Tuân Âm đang nhìn máy tính bảng, có lẽ là để làm việc, nhưng khi nhìn thấy Thi Nam Bắc tới, cô đặt máy tính bảng xuống và nhìn Thi Nam Bắc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Thi Nam Bắc – người đã ăn mặc cẩn thận, trông giống như một cô gái Thành Đô điển hình. Em ấy có làn da trắng, ngoại hình xinh đẹp và đôi mắt to. Khi nhìn người khác, em ấy trông giống như một cô bé ngoan, như con mèo nhỏ cư xử đúng mực.

Khuôn mặt hình trái xoan, nhìn có vẻ đẹp cổ điển nhưng lại quá thuần khiết và đáng yêu, dễ dàng khơi dậy những ý nghĩ xấu xa trong lòng người.

"Chuẩn bị xong chưa?" Triệu Tuân Âm nhướng mày hỏi nàng.

Thi Nam Bắc cười lớn, có chút xấu hổ nói: “Em để chị đợi lâu rồi, lần sau em sẽ nhanh hơn.”

Triệu Tuân Âm cũng cười lớn, không nhịn được giơ tay sờ đầu Thi Nam Bắc, tựa như đang đối xử với Thi Nam Bắc như khi còn nhỏ.

Đứa trẻ này... Vẫn giỏi kiếm cớ như vậy.

“Không sao đâu.” Triệu Tuân Âm nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Đợi vợ là điều nên làm."

Nếu có người khác nghe được nữ hoàng điện ảnh nói chuyện với mình bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy thì chắc chắn sẽ đỏ mặt phải không? Tuy nhiên Thi Nam Bắc không phải là người đó, sau khi nghe những gì Triệu Tuân Âm nói, nàng chỉ gật đầu, thừa nhận lời nói của Triệu Tuân Âm và nói một cách nghiêm túc: “Vậy sau này em sẽ ngoan ngoãn chờ đợi chị như thế này.”

Mặc dù Thi Nam Bắc không làm theo lệ thường, nhưng không biết vì sao sau khi nghe được lời nàng nói, tâm tình Triệu Tuân Âm đột nhiên trở nên rất tốt.

A... Ở cùng người trẻ quả thực rất thú vị, Triệu Tuân Âm nghĩ.

***

Cô trợ lý thấy mọi người đã ngồi yên nên lái xe ra ngoài. Sau khi rời khỏi khuôn viên trường, Triệu Tuân Âm trên đường hỏi Thi Nam Bắc muốn ăn gì. Thi Nam Bắc không chút do dự nhắc lại: "Lẩu!"

Đối mặt với sự kiên trì của vợ, Triệu Tuân Âm vẫn tàn nhẫn từ chối nàng: "Ngoại trừ món này."

Thi Nam Bắc trừng mắt nhìn cô, cho dù người ngồi bên cạnh mình có phải là nữ diễn viên đi chăng nữa thì cũng không mất đi khí thế: “Em muốn ăn lẩu, chị không thể đối xử với em như vậy được!”

Triệu Tuân Âm đã nghe bà của Thi Nam Bắc kể về Thi Nam Bắc và tình yêu của em với món lẩu. Em ăn món này gần như hai hoặc ba lần một tuần, nhưng dù gia đình có nói với em bao nhiêu lần cũng vô ích. Triệu Tuân Âm không đến từ Thành Đô, cô chỉ học ở Thành Đô một khoảng thời gian khi còn học trung học, cô không thể hiểu được sở thích ăn lẩu của Thi Nam Bắc, nhưng ít nhất cô cũng hiểu được việc ăn hai ba lần món lẩu một tuần không tốt cho dạ dày.

Có lẽ vì đã già đi nên Triệu Tuân Âm những năm gần đây ngày càng chú ý đến việc chăm sóc cơ thể của mình hơn.

"Bà nội em nói dạ dày em không tốt, nên ăn ít lẩu đi, lần sau tôi dẫn em đi ăn." Triệu Tuân Âm bình tĩnh nói.

Thi Nam Bắc cảm thấy thực sự đau lòng sau khi nghe điều này. Chuyện gì đã xảy ra với bà của nàng vậy! Tại sao bà lại cần phải nói với Triệu Tuân Âm điều này? Nàng là sinh viên y khoa, sao có thể lấy lý do này để ngăn cản nàng được chứ?

Nàng làm nũng nói: "Dạ dày của em không có vấn đề gì cả. Hôm nay em rất muốn ăn. Đây là bữa ăn đầu tiên của cả hai chúng ta! Chị không muốn ăn gì đó thú vị sao?"

"Tôi không muốn." Triệu Tuân Âm mặt không biểu cảm nói.

Thi Nam Bắc: "..."

Hừm, thật khó để giao tiếp với những bà già.

Nhìn bộ dáng không vui của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm, người đã nhiều năm không chăm sóc một đứa trẻ, không khỏi đau đầu lần nữa, người trẻ cũng có cái tốt nhưng khi cố chấp thật khiến người ta thấy nhức đầu, nhưng cô sẽ không chiều ý Thi Nam Bắc về vấn đề này, vì vậy cô nhắc lại: "Ngoại trừ lẩu, em có thể ăn bất cứ thứ gì em muốn."

Thấy Triệu Tuân Âm thật sự kiên quyết không cho nàng ăn lẩu, Thi Nam Bắc cũng rất sáng suốt chấp nhận số phận, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Được rồi, chúng ta ăn xiên nướng đi!"

Triệu Tuân Âm: "..."

Cũng khá biết cách thỏa hiệp ha?

.....

Cuối cùng ngồi vào quán cháo dưỡng sinh, vẻ mặt Thi Nam Bắc vô cùng tuyệt vọng. Nàng liên tục nhấn mạnh với Triệu Tuân Âm: “Sao chị lại thế này? Không phải chị nói em có thể ăn bất cứ thứ gì ngoại trừ lẩu sao? Ngoài ra, độ ẩm ở Thành Đô quanh năm tương đối cao. Chị có biết người ta ăn lẩu và đồ cay để tránh độ ẩm không? Em là bác sĩ, bác sĩ nhân đạo, không nói dối!"

Triệu Tuân Âm gọi đồ ăn xong, lúc này Thi Nam Bắc cũng vừa nói xong, cô liền ngước mắt nhìn Thi Nam Bắc, mỉm cười nói: “Vậy sao? Em cũng không phải là Phật tử, nên không nói dối thật không? "

Thi Nam Bắc: "..."

Nếu tôi tu theo đạo Phật, chị có biết nếu lấy chị là tôi sẽ phạm giới không? Hả? ??

Không còn cách nào khác, sau khi bữa ăn được dọn ra, Thi Nam Bắc chỉ có thể bưng bát cháo trước mặt lên, tuyệt vọng hớp một ngụm:

"!!!"

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Triệu Tuân Âm, nhẹ giọng nói: "Chị à, cái này ăn ngon quá!"

Nhìn khuôn mặt đáng yêu của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói với Thi Nam Bắc: “Nếu ngon thì ăn thêm đi."

Thế là Thi Nam Bắc ngoan ngoãn uống liên tiếp ba bát cháo, cho đến khi cô ợ hơi rời khỏi nhà hàng vừa đi vừa xoa bụng.

Như chúng ta đã biết, Triệu Tuân Âm là một nữ diễn viên nổi tiếng. Khi có hoạt động bên ngoài, cô luôn đeo khẩu trang, đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, và vì cô ở bên Thi Nam Bắc nên cô càng che mặt kỹ hơn, sợ bị nhận ra và liên lụy đến cuộc sống của Thi Nam Bắc.

Chà, người vợ trẻ của cô nói rằng chưa muốn công khai mối quan hệ của họ.

Thi Nam Bắc hoàn toàn không hiểu ý tốt của cô, đây không phải lỗi của Thi Nam Bắc, nguyên nhân chính là cả đời nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một ngôi sao lớn như vậy, cho nên khi nhìn thấy Triệu Tuân Âm như vậy nàng tò mò hỏi: "Chị như vậy... Người khác sẽ càng để ý tới chị chứ?"

Thật khó để không thu hút sự chú ý vào mùa hè phải không?

Tháng năm ở Thành Đô trời đã nóng bức, Triệu Tuân Âm đang cầm ô che nắng cùng Thi Nam Bắc đi về phía bãi đậu xe, khi trợ lý đến nhà hàng, Triệu Tuân Âm đã để cô ấy về nhà trước, hiện tại chỉ có hai người trong xe.

Triệu Tuân Âm nghe xong lời này, dừng lại một chút, sau đó nhếch khóe miệng gật đầu, thành thật nói với Thi Nam Bắc: “Em nói có lý đấy.” Nhưng lại không nghĩ đến việc cô như thế này vì ai.

Nói xong, cô hào phóng cởi mũ và kính râm xuống, chỉ đeo khẩu trang và chơi đùa bên ngoài với Thi Nam Bắc.

Thi Nam Bắc nhìn sắc mặt Triệu Tuân Âm: "..."

Có điều gì đó có vẻ không ổn lắm.

Suy nghĩ hồi lâu, Thi Nam Bắc rốt cục nhớ ra không đúng: "Nhưng lỡ như cởi mũ và kính râm ra thì có người nhận ra chị thì sao?"

Hehe, em còn biết vấn đề này sao?

Nghe vậy, Triệu Tuân Âm khẽ mỉm cười, nghiêng đầu bình tĩnh nói với Thi Nam Bắc:

“Vậy em sẽ lên hot search."

Thi Nam Bắc: "..."

Làm sao nàng có thể quên rằng người phụ nữ bên cạnh nàng chính là người muốn làm cho tất cả các cô gái trên thế giới hạnh phúc!

Không thể chấp nhận được! ! !

Bởi vì lời nói của Triệu Tuân Âm, Thi Nam Bắc dọc đường nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, sợ có người phát hiện ra, sau khi lên xe, Thi Nam Bắc thở phào nhẹ nhõm, Triệu Tuân Âm cảm thấy có chút kỳ lạ khi nhìn thấy nàng như vậy: “Em sợ bị phát hiện vậy à?”

Có phải bây giờ nàng mới nhận ra rằng mình đã kết hôn với một người trong làng giải trí? Đây chẳng phải là kết quả đáng lẽ phải được mong đợi sao?

"Hả?" Thi Nam Bắc không có phản ứng.

"Là sợ người ta phát hiện quan hệ của chúng ta sao?" Triệu Tuân Âm lại hỏi nàng.

Triệu Tuân Âm nghĩ rằng Thi Nam Bắc sẽ phủ nhận, dù sao thì cô cũng là người phụ nữ mà giới lesbian muốn cưới nhất, mặc dù cô không biết Thi Nam Bắc có phải lesbian hay không nhưng thấy Thi Nam Bắc nghe lời bà nội như vậy thì chắc chắn sẽ là một người thích cái đẹp.

Về phần thích cái đẹp... Sau khi cưới cô không phải là thời điểm tốt nhất để mừng thầm trong lòng sao?

Nhưng Triệu Tuân Âm đã nghĩ sai, bởi vì sau khi nghe được lời cô nói, Thi Nam Bắc thực sự đã ngồi thẳng dậy, trịnh trọng nói: “Em chỉ không muốn bị bạo lực mạng.” Nàng không quên cách đây không lâu có một nam nghệ sĩ bị tung tin đang quen bạn gái ngoài ngành, cảnh tượng cư dân mạng phát cuồng và bạo lực mạng cô gái thực sự đã để lại cho nàng một nỗi ám ảnh.

Nàng nhìn khuôn mặt khiến hàng triệu người muốn gả của Triệu Tuân Âm, giọng nghiêm túc nói: “Sau này em sẽ là một bác sĩ có thể giúp đỡ thế giới, không thể có vết nhơ nào được!”

Triệu Tuân Âm sửng sốt một lúc, sau đó lại thấy thích thú trước vẻ mặt nghiêm túc của nàng, đây là lần đầu tiên cô thấy Thi Nam Bắc trông nghiêm túc như vậy, trẻ con nghiêm túc thật đáng yêu, nên cô mỉm cười gật đầu:

“Được rồi, em muốn làm bác sĩ, không được có vết nhơ.” Nói xong, cô chợt tỉnh táo lại, nhìn Thi Nam Bắc, nguy hiểm nheo mắt lại hỏi: “Ý em là... Tôi là vết nhơ của em sao?!"

Chẳng lẽ cô đường đường là một diễn viên đạt hai giải ảnh hậu liên tiếp, không xứng với một bác sĩ có thể cứu thế giới sao?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...