[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 39: Chị Không Phải Tài Xế



Sáng nay Thi Nam Bắc thi xong hai bài, phải đợi đến thứ ba tuần sau mới thi nữa nên cặp đôi mới cưới nhìn nhau rồi ngầm hiểu ý lái xe về Long Tuyền.

Trên đường đi, Thi Nam Bắc nhìn Triệu Tuân Âm bằng đôi mắt rực cháy. Quá thuần khiết, thấy Triệu Tuân Âm cũng vô cùng hấp dẫn, Triệu Tuân Âm sau khi bị nhìn chằm chằm hồi lâu không khỏi đỏ mặt, "Sao lúc nào em cũng nhìn chị vậy?"

Ngồi ở ghế phụ, Thi Nam Bắc cong mắt mỉm cười: "Nhìn chị kìa, trông chị rất đẹp."

Triệu Tuân Âm tâm tình vui vẻ nhếch lên môi, không biết mình đang nghĩ tới điều gì,đột nhiên thấp giọng nói với Thi Nam Bắc: "Yên tâm, em sẽ sớm về nhà."

“?” Triệu Tuân Âm không biết nàng không hiểu hay là không có phản ứng, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ngơ ngác, khiến bà già Triệu Tuân Âm nhìn thấy liền không khỏi trêu chọc: “Lâu rồi không gặp, có phải muốn chị rồi không? "

"Muốn gì ạ?"

Triệu Tuân Âm nghiêng đầu nhìn Thi Nam Bắc, người trong đầu đầy suy nghĩ đen tối – Thi Nam Bắc, lập tức hiểu ra, sau đó lắp bắp...

Xe đang tăng tốc, bầu không khí trong xe càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng cũng lái xe về nhà, hai người vừa bước vào cửa liền nóng lòng muốn hôn nhau.

Sau đó hai người vào phòng ngủ lái chiếc xe* không chút xấu hổ, vừa lái xe*, Thi Nam Bắc vừa hỏi Triệu Tuân Âm, lần này ai sẽ là người lái*? Triệu Tuân Âm gần như không chút do dự mời Thi Nam Bắc đi tới: "Lần này em lái* đi."

Thi Nam Bắc nghe vậy có chút bối rối, buồn bực nói:

"Chị yêu, không phải là em không muốn làm tài xế, chỉ là em chưa lấy được bằng lái xe, bây giờ chị bảo em lên lái, chị thực sự không sợ sao?"

Triệu Tuân Âm yêu nhiều năm như vậy, là loại người gì mà cô chưa từng gặp qua? Khi Nam Bắc nói điều này, đã nói rõ rằng nàng không muốn làm tài xế. Cô không nhận ra rằng em bé lại là một người thích tận hưởng khi còn trẻ như vậy. Đương nhiên, bà cô già Triệu Tuân Âm sẽ không tha thứ cho nàng. Ba mươi bốn, cô giống như một con hổ đói. Cô đã có tuổi, nhưng cô vẫn không quên rằng Thi Nam Bắc đã nói rằng cô là T, từ ý nàng, cô còn là một T chính hiệu. Tất nhiên, Triệu Tuân Âm phải dùng sự thật để chứng minh mình là P.

Một P có thể công có thể thụ nên cô dùng tay chạm vào khuôn mặt mịn màng của Thi Nam Bắc một cách rất yêu thương, rồi nói với Thi Nam Bắc với giọng điệu rất cuốn hút:

"Không sao đâu, làm vợ thì phải có ý thức hy sinh, dạy vợ lái xe cũng là nghĩa vụ của chị."

"...."

Vẻ mặt của Thi Nam Bắc thay đổi liên tục, cuối cùng nàng tuyệt vọng hỏi Triệu Tuân Âm:

“Nhưng vấn đề là thời gian này...” Chị thực sự không vội sao? Em gần như cởi quần áo rồi, chị bảo em làm tài xế à?

Triệu Tuân Âm khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm, chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Kể từ khi Triệu Tuân Âm nói điều này, Thi Nam Bắc không còn cách nào khác ngoài cắn răng làm một người mới lái xe, Thi Nam Bắc không giỏi kiểm soát lực khi lái xe, và một hành động vô tình ra vào đã khiến Triệu Tuân Âm bị thương. Thật sự không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, đau đớn đến mức Triệu Tuân Âm vốn tính tình tốt không khỏi cau mày, điều này khiến Thi Nam Bắc vốn luôn rụt rè nhút nhát giờ lại thêm sợ hãi có chút lo lắng, nàng lập tức dừng lại và hỏi cô:

"Chị thấy sao rồi? Có đau không...? Em đã nói với chị là em sẽ không làm tài xế, nên chị đừng ép. Nhưng chị nhất định phải để em làm tài xế. Nhìn đi, nhìn này..."

Triệu Tuân Âm cảm thấy lời nói của Thi Nam Bắc quá dài dòng, vừa lái xe vừa không ngừng suy ngẫm về bản thân nên ngồi dậy móc cổ Thi Nam Bắc và hôn nhau lần nữa.

Sau đó, khi tình trạng được cải thiện, Thi Nam Bắc, người đã đọc rất nhiều truyện tiểu thuyết tổng tài trên Tấn Giang, cảm thấy rất phấn khích khi được làm tài xế, đặc biệt là khi nhìn thấy nữ hoàng điện ảnh lạnh lùng và quyến rũ trước ống kính nằm ngay trước mặt nàng nhắm mắt hưởng thụ, niềm vui thể xác đã vượt qua niềm hạnh phúc khi hoàn thành trò chơi một cách trọn vẹn.

Hôm nay Triệu Tuân Âm quả thực tâm trạng rất tốt, ngay cả sau khi bị kỹ năng lái xe kém của Thi Nam Bắc chà đạp, vẫn khiến cô cảm thấy vui vẻ đến mức ôm mặt Thi Nam Bắc và hôn nàng mấy cái. Cô cảm thấy vui vẻ, không đề cập đến việc nghỉ ngơi. Sau khi hoàn thành công việc lái xe, Thi Nam Bắc nằm ngửa ra trên giường.

Triệu Tuân Âm: "..."

Nó có nghĩa là gì? ? ?

Việc Thi Nam Bắc thích làm nhất là làm hành khách. Sau khi nằm trên giường, nàng trông như một người quyến rũ mà không hề hay biết. Nàng móc chân vào vòng eo của Triệu Tuân Âm. Triệu Tuân Âm không nhịn được tát mông nàng hai cái, tức giận nói:

"Sao em bé lại thích nằm như vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Nam Bắc đỏ bừng, khá tự tin: "Nằm xuống thì có sao đâu? Em chỉ muốn nằm xuống nhìn chị trèo lên người em."

Nghe được từ "Chị" này, khuôn mặt già nua của Triệu Tuân Âm đỏ bừng, không còn cách nào khác, dù sao cô cũng là vợ của nàng, nên mở cửa lên xe, làm tài xế. Đừng nói tới, Thi Nam Bắc cũng có lý do nói cô là T, bởi vì so với em bé Thi Nam Bắc này, cô quả thực là T. Những người như Thi Nam Bắc, theo cách nói của những người trong ngành, là một thụ chính hiệu hay còn gọi là công chúa gối đầu, mặc dù Triệu Tuân Âm luôn cảm thấy bản thân không phân biệt công thụ, nhưng đối với một bạn thụ chính hiệu trong chính nhà mình, cô chỉ có thể coi như công.

Khi yêu sâu sắc, đương nhiên sẽ nói điều gì đó để vui lên. Triệu Tuân Âm, một bà cô già bề ngoài có vẻ nghiêm túc, mọi chuyện khác khá tốt, Thi Nam Bắc đều khá hợp tác. Khi cô hỏi Thi Nam Bắc có cảm thấy cô phóng đãng quá không, Thi Nam Bắc đột nhiên nhai chăn, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Chỉ là phóng đãng bình thường thôi?"

"...?"

Triệu Tuân Âm chưa bao giờ nghe thấy ai trả lời nghiêm túc như vậy, Triệu Tuân Âm suýt chút nữa cười lớn, thậm chí còn không cầm vô lăng, khiến Thi Nam Bắc rất không vui, nhẹ nhàng đá cô một cái: "Sao chị lại cười?!"

"Không có gì, không có gì..." Triệu Tuân Âm vội vàng dỗ dành.

Cô thực sự đã kiếm được lời ở tuổi ba mươi bốn, cô có thể kết hôn với một bảo bối sống thực sự, người có thể khiến cô cười chết ngay cả khi đang lái xe.

***

Cuối cùng sau khi lái được hai chiếc xe, cả hai người đều kiệt sức và thở dốc.

Triệu Tuân Âm nằm trên giường lấy điện thoại ra thì thấy đồng hồ đã hơn 2 giờ chiều, hai người lái xe cũng không quan tâm bất cứ chuyện gì, giờ trưa cũng không thèm ăn, hiện giờ rảnh rỗi và nhận ra rằng đã quá giờ ăn trưa, cái bụng của hai người bắt đầu òng ọc tố cáo.

Triệu Tuân Âm để điện thoại di động xuống, ôm Thi Nam Bắc lại gần, hỏi nàng có đói không?

Với tất cả lương tâm, cô thực sự chỉ hỏi Thi Nam Bắc theo đúng nghĩa đen xem nàng có đói không, nhưng Thi Nam Bắc đã nghe nhầm ý cô và lầm tưởng rằng cô vẫn chưa hài lòng sau khi  lái xe lâu như vậy, và muốn đợi cho đến khi nàng lái xe xong.

Thi Nam Bắc tức giận nói: “Em nói cho chị biết, người trẻ phải chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, không được ham muốn tình dục quá mức, chị có biết không?"

Triệu Tuân Âm: "..."

Tại sao cô lại trở thành một người ham muốn quá độ vậy? Là ai quấn quýt lấy cô không ngừng?

"Chị..." Triệu Tuân Âm vừa nói xong, Thi Nam Bắc đã ngắt lời:

"Được rồi, đừng nói nữa, em biết chị ba mươi bốn tuổi giống như hùm sói, nhưng em mới 21 tuổi, còn trẻ, cơ thể trẻ trung tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng cũng phải chú ý bảo dưỡng!"

Triệu Tuân Âm: "..."

Em nói ai như sói như hổ?

Thi Nam Bắc rúc vào trong ngực Triệu Tuân Âm, có lẽ nàng cũng nhận ra lời mình nói có thể xúc phạm người phụ nữ đang ôm mình, nên rất thực dụng ngẩng đầu lên, chu môi hôn lên cằm Triệu Tuân Âm hai cái.

"Buổi tối tiếp tục thì thế nào? Bây giờ em hơi đói."

Triệu Tuân Âm im lặng một lúc lâu, sau đó nói với vợ mình, người thích suy nghĩ theo chiều hướng đen tối, "Vừa rồi chị chỉ hỏi em có đói không."

"Hả?!" Thi Nam Bắc trợn tròn mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe được, nhớ lại lời mình vừa nói, mặt đỏ bừng.

...Xong rồi.

Có vẻ như nàng đã lộ ra rằng đầu toàn những suy nghĩ đen tối.

"..." Thi Nam Bắc trầm mặc một lát, mới thận trọng nói:

“Em hơi đói, buổi trưa chị muốn ăn gì?”

Kết quả Triệu Tuân Âm lạnh lùng nói:

“Ba mươi tuổi chị giống như sói như hùm?”

Thi Nam Bắc: "..."

“Có phải chị đang ham muốn quá độ không?"

Thi Nam Bắc: "..."

“Người trẻ nên chú ý cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi?"

Thi Nam Bắc: "..."

Thi Nam Bắc mỗi lần nghe được một lời lại cúi đầu ba điểm, Thi Nam Bắc cảm thấy áy náy đến mức suýt chút nữa vùi đầu vào ngực cô.

“Thật ra ý em không phải vậy...” Thi Nam Bắc như một con gấu túi ôm chặt lấy Triệu Tuân Âm, nũng nịu nói: “Triệu ảnh hậu của chúng ta là ngôi sao nữ số một trong danh sách các đồng tính nữ muốn ngủ cùng nhất. Người ta không có vậy đâu mà.”

"Ồ? Vậy ý em là gì?" Đối mặt với sự nũng nịu của cô vợ nhỏ, Triệu Tuân Âm thờ ơ hỏi: "Tại sao chị cảm thấy em bận tâm đến tuổi tác của chị?"

Đầu của Thi Nam Bắc đã vùi vào ngực cô: “Em không quan tâm tuổi tác của chị...”

"Thật sao?" Triệu Tuân Âm, như một con ma trẻ con ba tuổi, hỏi, "Vậy thì em thề: Nếu em chê thì lần này em sẽ trượt mọi bài kiểm tra.”

Thi Nam Bắc: "..."

Vụ cá cược này hơi lớn.

Một lúc sau, Thi Nam Bắc nói với giọng còn to hơn cả tiếng muỗi: “Không phải là rất chê, chỉ là có chút thôi..."

Triệu Tuân Âm: "..."

Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô ra mắt, cô nghe thấy có người không thích cô mà nói điều đó một cách chính trực và ngay thẳng như vậy.

Cô nhìn người vợ nhỏ trong lòng mình một lúc, Triệu Tuân Âm muốn mở đầu vợ ra xem bên trong có gì.

Cô đường đường là nữ hoàng điện ảnh, chưa kể còn sẵn sàng kết hôn sau một cuộc hẹn hò mù quáng, nhưng sau khi kết hôn, cô thậm chí còn bị chính vợ mình ghét vì quá già.

...Điều này thật vô lý! Có phải ảnh hậu đều không biết xấu hổ không?!

Chương trước Chương tiếp
Loading...