[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 36: Chị Suy Nghĩ Nhiều Quá



Thi Nam Bắc có ngốc đến đâu cũng có thể nhìn thấy chữ "Hối hận" viết đầy trên mặt Triệu Tuân Âm, dù sao thì nàng cũng là người chiếm được lợi thế, nên cuối cùng Thi Nam Bắc chân thành vỗ vai vợ mình nói lời vô nghĩa: "Chị nhìn em như vậy làm gì? Em làm việc này là vì lợi ích của chị. Những người trong giới giải trí các chị không phải rất quan tâm đến hình dáng cơ thể của mình sao? Nhìn xem, nếu như bị ông trời trừng phạt vì thất hứa, bắt chị sẽ trở thành một người to béo... Hãy nghĩ đến những người hâm mộ của chị, à, chỉ nghĩ đến họ thôi em cũng cảm thấy rất đau lòng cho họ ".

Triệu Tuân Âm: "..."

Câu em nói hình như không phải là câu tôi hiểu phải không? Đừng nghĩ rằng em có thể lừa dối tôi vì em học giỏi. Tôi chưa học đại học, không có nghĩa là tôi chưa đọc sách đâu nhé?

Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm không khỏi nghĩ tới việc cô đã ra chiến đấu nhiều năm như vậy, tại sao trong buổi hẹn hò mù quáng lại không thấy vợ mình có tài hùng biện như vậy?

Không phải nói ngây thơ trong sáng?

Nói ít?

Dễ thương sao?

Cuối cùng, cô không ngờ rằng con thỏ trắng nhỏ này lại hoàn toàn làm trái ý mình khi gặp phải chuyện như thế này.

Ngoài việc thấy Thi Nam Bắc dễ thương, cô dường như không tìm được từ nào khác để miêu tả Thi Nam Bắc.

Ai trên đời lại không muốn nhìn thấy người vợ trẻ tài năng của mình cứ ôm chặt lấy mình không chịu buông ra?

Nghĩ từ một góc độ khác, điều này không phải có nghĩa là Thi Nam Bắc thích cô sao?

Nghĩ đến đây, tâm tình Triệu Tuân Âm trở nên rất vui vẻ, đưa tay xoa mặt cô vợ nhỏ, cười mắng: “Càng ngày em càng thông minh."

Thi Nam Bắc từ nhỏ đã là một đứa trẻ nghịch ngợm, để tự bảo vệ mình, nàng đã phát triển một cách tự nhiên khả năng nhìn vào khuôn mặt của mọi người và hành động theo sở thích của họ... Vì vậy nàng biết rằng biểu hiện của Triệu Tuân Âm là đã đồng ý. Khi nàng nghĩ rằng mình có cơ hội làm những điều như vậy với ảnh hậu trên giường... Khụ.

Tâm trạng của nàng không khỏi trở nên rất vui vẻ.

Hmm... Nhưng rồi nàng lại nhớ ra rằng hình như mình không có những dụng cụ đó ở nhà!! Mặc dù ảnh hậu Triệu có vẻ ngoài ổn định và xa cách nhưng bên trong lại khá phóng đãng, điều này có thể thấy được qua cách cô chở* Thi Nam Bắc hai lần trên хе.

Nhưng phóng đãng là phóng đãng, trước đây Triệu Tuân Âm không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ làm nũng như vậy, đương nhiên sẽ không có những thứ mà vợ mình là Thi Nam Bắc muốn dùng ở nhà. Nhưng nàng.... có dây thừng, chúng đều được làm bằng những vật liệu thông thường và có thể làm tổn thương người khác nếu sử dụng mạnh quá, hmm....

...Thật là rắc rối. Phải tìm cách giải quyết được mới được. Thi Nam Bắc nghĩ.

Triệu Tuân Âm chưa bao giờ tưởng tượng rằng người vợ có vẻ ngây thơ và thiếu hiểu biết của mình lại nghĩ về tất cả những điều vớ vẩn này sau lưng... Trời đất có lương tâm, mặc dù cô đã thân thiết với Thi Nam Bắc nhiều năm trước, nhưng so với cuộc đời dài lâu của con người thì đó chỉ là vài năm ngắn ngủi.

Kể từ đó, cô chưa bao giờ tham gia vào quá trình trưởng thành của Thi Nam Bắc, nên đương nhiên trước khi hẹn hò với Thi Nam Bắc, ấn tượng của cô về Thi Nam Bắc vẫn là một đứa trẻ gầy gò hồi nhỏ.

Sau cuộc hẹn hò mù quáng và kết hôn, họ dành ít thời gian bên nhau và nhiều thời gian xa nhau hơn. Không thể nói họ hiểu nhau đến mức nào. Họ chỉ nhìn thấy một số khía cạnh từ bề ngoài chứ chưa nhìn thấy những điều sâu bên trong.

Nhưng chuyện xảy ra là Thi Nam Bắc có bộ mặt giỏi lừa thiên hạ, đến nỗi ngay cả Triệu Tuân Âm, người có vô số người yêu trong đời, cũng mắc nhiều sai lầm và thường xuyên phạm sai lầm khi liên quan đến Thi Nam Bắc.

Thi Nam Bắc hoàn toàn không phải là một cô gái trong sáng và tốt bụng mà là một đứa trẻ nghịch ngợm và... Bướng bỉnh.

...Rõ ràng là Thi Nam Bắc đã khiến cô đau đầu.

Nói theo chiều hướng tốt đẹp, đối với một người phụ nữ trung niên từng đau lòng vì tình yêu trong những năm đầu đời, một tiểu quỷ trẻ tuổi, nghị lực và cư xử tốt như Thi Nam Bắc thực ra lại rất có thể...

Gợi lên một phần ba cuối cùng của sự chân thành trong trái tim của những người trung niên sắp mất đi sức lực vì tình yêu.

Chính vì điều này mà lúc đó bà nội của Thi Nam Bắc đã nói với cô: "Con có thể thử xem, đúng không? Các con đã ngầm hiểu từ nhiều năm trước rồi."

Được rồi, đúng vậy.

Vì vậy hai người có âm mưu đồng thanh cười lớn, cô cảm thấy mình đã cưới được một người vợ tốt, cuối cùng người bình tĩnh lại trước tiên là Triệu Tuân Âm, cô hỏi Thi Nam Bắc: “Nếu em không tức giận thì tại sao tối qua em không chú ý đến tôi?” Nói trắng ra, cô đã rơi vào bẫy của An Hòa và chỉ nghe theo lời cư dân mạng vì sự thờ ơ của Thi Nam Bắc với cô đêm qua.

Thi Nam Bắc cũng cảm thấy rất kỳ lạ về câu hỏi của cô. Nói một cách hợp lý, Triệu Tuân Âm đã ba mươi bốn tuổi rồi, vậy tại sao cô ấy suốt ngày thích hỏi nàng những câu hỏi này... Chẳng lẽ là sở thích của người trung niên sao???

Tưởng là ý kiến hay, nhưng Thi Nam Bắc vẫn thành thật nói: "Em ngủ mà? Hơn nữa, đêm hôm qua không phải em đã phớt lờ chị đâu?"

Triệu Tuân Âm lập tức bị câu hỏi ngăn cản: "..."

Xem ra sự thật là như vậy.

Đêm hôm kia, Triệu Tuân Âm không có lương tâm cắn rứt, cũng không suy nghĩ nhiều về lời nói và việc làm của Thi Nam Bắc. Nhưng đêm qua, cô cảm thấy vô cùng áy náy, cảm thấy bất cứ điều gì Thi Nam Bắc nói, tưởng đang chuẩn bị kìm nén tất cả và tự hủy diệt cô trong một lần.

Bây giờ có vẻ như... Có vẻ như cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Thật đáng xấu hổ, Triệu Tuân Âm tự mắng mình, nói chung, con người của cô ngày hôm nay và con người của cô ngày hôm qua đều thật đáng hổ thẹn, như độ tuổi 17, 18 hay 19 bồn chồn, bồng bột. Cô trông không giống một ngôi sao điện ảnh.

Khi nghĩ đến điều này, Triệu Tuân Âm mắng An Hòa, người phụ nữ suốt ngày chỉ thấy cái xấu của người khác, nếu An Hòa – người phụ nữ nhẫn tâm đó, không nói nhiều điều như vậy với cô qua điện thoại, cô đã có không mất trí làm những việc đội quần này.

Ô... Nghĩ lại, điều đáng xấu hổ nhất chính là bài đăng cô đăng trên Weibo. Trong lòng Triệu Tuân Âm thầm nghĩ rằng hôm nay cô phải quay lại xóa bài đăng đó.

“Chỉ cần em không tức giận là được.” Triệu Tuân Âm suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn phải nói rõ chuyện này với Thi Nam Bắc, Thi Nam Bắc là vợ của cô, có quyền được biết chuyện quá khứ của cô.

"Thật ra thì không có gì đâu. Thư Ngọc và tôi..." Triệu Tuân Âm thực sự định thành thật giải thích quá khứ của mình. Là một người trung niên có quá khứ thập phần thú vị, cô cảm thấy đã đi cùng Thi Nam Bắc đến nước này có thể nói cô cần thể hiện sự trung thành và tin tưởng của bản thân đối với nàng. Nhưng làm sao cô có thể biết rằng cô sẵn sàng nói chuyện nhưng Thi Nam Bắc lại không sẵn lòng lắng nghe.

Cô vừa nói xong, Thi Nam Bắc liền hỏi cô một cách không rõ ràng:

“Chuyện quá khứ giữa chị và Thư Ngọc có liên quan gì đến em sao?" Câu hỏi thực sự rất sắc bén, rõ ràng, không hề có chút nũng nịu, ngượng ngùng hay ghen tị như cô bé Triệu Tuân Âm tưởng tượng.

"...."

Cô không thể tiếp tục cuộc trò chuyện.

Bởi vì Triệu Tuân Âm không ngờ Thi Nam Bắc lại hỏi hẳn vấn đề này, cô không khỏi sửng sốt trong chốc lát, nhìn sắc mặt của Thi Nam Bắc, không hiểu đối phương nói lời này là có ý gì, thế là cô chỉ có thể ngập ngừng trả lời: "Hình như... Không."

"Vậy chị đang nói cái gì?" Thi Nam Bắc tựa hồ thật sự không để ý. Nói xong, nàng cũng không nhìn Triệu Tuân Âm, mà cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong cặp sách.

Cặp sách của sinh viên y khoa thực sự có chút lộn xộn, trong đó có rất nhiều thứ. Trước mặt Triệu Tuân Âm, Thi Nam Bắc lấy ra rất nhiều báu vật từ trong cặp sách của mình: sách, hộp cơm, cam, sôcôla, son môi, một phiên bản thu nhỏ của thanh kiếm của Thượng Phương, cáp dữ liệu... Tất cả những thứ thường được con gái lẫn con trai sử dụng, đều có trong cặp sách của nàng. Cuối cùng cô không nhịn được, Triệu Tuân Âm hỏi:

"Em có định cho tôi xem Túi ba chiều Doremon của em phải không?" Chiếc cặp đi học của đứa trẻ này có thể chứa được bao nhiêu?

"Cái gì? Em đang tìm một thứ cho chị." Thi Nam Bắc vừa nói vừa lấy cặp sách ra.

Thì ra định tặng quà cho cô, Triệu Tuân Âm thầm vui mừng, nhưng suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra được vợ mới cưới sẽ tặng gì cho mình. Nói đến mới nhớ một người lớn tuổi hơn trong mối quan hệ như cô chưa mua gì cho Thi Nam Bắc thật là thất bại.

"—A, tìm được rồi!" Triệu Tuân Âm đang suy nghĩ cái gì đó, nghe thấy Thi Nam Bắc cổ vũ, cô ngẩng đầu nhìn, thấy Thi Nam Bắc tìm kiếm hồi lâu rốt cuộc cũng tìm được, đồ trên tay được lấy ra khỏi cặp sách, "Đây, cho chị!"

Triệu Tuân Âm nhìn móc khóa nhân vật hoạt hình trong tay Thi Nam Bắc, tuy rằng đã sống hơn ba mươi năm, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ tư duy của giới trẻ đương thời: “??????"

“Trước đây em mua một đôi.” Thi Nam Bắc nói như vậy còn có chút ngượng ngùng, “Em chưa từng có cơ hội dùng qua, nhưng bây giờ chị là của vợ em...”

Triệu Tuân Âm hiểu ý, liền đưa tay cầm lấy chiếc móc khóa. Đó là một cô gái tóc ngắn phiên bản Q có khuôn mặt tươi cười. Dừng lại, ánh mắt rơi vào chiếc móc khóa treo trên khóa kéo cặp sách của Thi Nam Bắc với khuôn mặt tươi cười giống hệt phiên bản Q của cô gái có mái tóc dài.

Ừm, những thiếu nữ thật sự thích những thứ này, Triệu Tuân Âm bình tĩnh nghĩ.

"Ừm..." Triệu Tuân Âm muốn suy nghĩ xem, về già mang theo thứ dễ thương này có ảnh hưởng gì đến hình tượng của mình không? Nhưng khi lời nói ra đến môi, cô nhìn khuôn mặt tươi cười của Thi Nam Bắc, liền thay đổi câu nói một cách kỳ lạ: "Tại sao tóc của tôi lại ngắn còn của em lại dài?"

Nghe xong lời của cô, Thi Nam Bắc tự tin trả lời, không hiểu gì: "Không phải chị T sao???"

Nụ cười trên mặt Triệu Tuân Âm cứng đờ: “...”

Tôi nói tôi là T khi nào?

Và tại sao em nghĩ T phải để tóc ngắn? ! Tôi không thể là B được sao?

Em không biết mỗi ngày có bao nhiêu cô gái nhỏ đòi tôi làm vợ sao? Còn em! Không coi trọng việc tôi là ảnh hậu thì thôi đi, nhưng giờ em còn nói tôi là T? Tôi là B không cần liêm sỉ nữa, được không? !

Chương trước Chương tiếp
Loading...