[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau

Chương 3: Em Không Chê Chị Lớn Tuổi Đâu



Triệu Tuân Âm là người giữ lời, cô đã nói sẽ quay lại vào cuối tuần thì sẽ chắc chắn quay lại vào cuối tuần. Nhưng đáng tiếc, Thi Nam Bắc không phải là người có trí nhớ đặc biệt tốt. Ngày đó, nàng đi ăn với Ngô Lệ Lệ rồi trở về ký túc xá để trau dồi bản thân. Sau khi chơi game vui vẻ, nàng hoàn toàn quên mất mình đã có vợ.

Là một nữ sinh viên đại học, cuộc sống của Thi Nam Bắc vẫn rất ổn định, ngoài việc đến lớp hàng ngày, nàng dành thời gian luyện tập, ở ký túc xá dành cho sinh viên y khoa vẫn còn rất gian khổ, đặc biệt là đối với những sinh viên hệ 8 năm như Thi Nam Bắc, học xong tưởng như có thể thành Phật ngay lập tức.

Hỏi Thi Nam Bắc vì sao muốn học y?

Đừng hỏi, nếu hỏi thì câu trả lời sẽ là muốn trở thành một bác sĩ giỏi có thể giúp đỡ thế giới.

Nếu còn hỏi tiếp thì nàng nghĩ nếu sau này bị bà nàng đánh gãy chân, nàng có thể tự mình nối lại... Thật là hèn mọn.

***

Sau mấy ngày bận rộn tu luyện, Thi Nam Bắc đương nhiên quên mất bản thân đã có cô vợ tên Triệu Tuân Âm – nên khi nhận được tin nhắn WeChat của Triệu Tuân Âm, sau chín giờ sáng thứ bảy, điện thoại di động của nàng đang ở trạng thái im lặng.

....Buổi sáng cuối tuần là thời điểm tuyệt vời để sinh viên đại học ngủ nướng. Nếu điện thoại di động không tắt âm, sẽ không thể ngủ được chút nào.

Triệu Tuân Âm không nhẫn tâm như Thi Nam Bắc. Cô đã sẵn sàng trở thành người phụ nữ của gia đình kể từ khi đồng ý với bà của Thi Nam Bắc đi xem mắt Thi Nam Bắc rồi, vì vậy cô nói với Thi Nam Bắc rằng cô sẽ trở về Thành Đô vào cuối tuần, cô đã tranh thủ đẩy nhanh tất cả các lịch trình chồng chất để hoàn thành sớm. Sau khi hoàn thành công việc, cô vội vã đến sân bay Song Lưu để đáp chuyến bay lúc 8 giờ 30 sáng. Cô nghĩ mình có thể tạo bất ngờ cho người vợ mới cưới của mình, nhưng khi cô thực sự đã làm vậy. Không ngờ Thi Nam Bắc lại có thể không biết ý.

Chuyến đi này khá đột ngột, có thể coi là đặt chỗ tạm thời, không qua tay công ty. Ngoài ra, cô còn sử dụng đường VIP để ra vào sân bay nên không gặp bất kỳ người hâm mộ nào đến tiễn hay đón cô.

Điều này tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Cô trợ lý lái xe tới đón cô, sau khi đón, trợ lý cất hành lý rồi hỏi cô có muốn trực tiếp quay lại biệt thự Long Tuyền không?

Triệu Tuân Âm có một biệt thự riêng ở Long Tuyền, tuy cách xa thành phố nhưng theo lời mọi người, nó nối liền với long mạch và chỉ cần nhìn vào là có thể khiến cô trở nên giàu có.

Nghe được câu hỏi của trợ lý, Triệu Tuân Âm nheo mắt nói “Ừm”, nhưng khi xe chạy ra khỏi đường cao tốc sân bay, cô chợt nhớ đến câu chuyện của Thi Nam Bắc.

...Cô gần như quên mất mình đã có vợ.

Cô gọi trợ lý, yêu cầu xe chuyển hướng: “Đi đến Trường đại học Tứ Xuyên.”

Trợ lý biết chuyện Triệu Tuân Âm kết hôn với Thi Nam Bắc nên lái xe tới cũng không hỏi thêm gì nữa.

Đến cuối tòa nhà ký túc xá của Học viện Khoa học Tây Y Trung Quốc của Đại học Tứ Xuyên, trợ lý đỗ xe. Triệu Tuân Âm ngồi trong xe không cử động, cầm điện thoại di động trên tay, giao diện trên WeChat dừng lại ở khung chat với Thi Nam Bắc:

Âm: 【Đi xuống tầng dưới.】

Không ai trả lời cô, vì vậy cô đã gửi một cái khác.

Âm: 【Xuống dưới ký túc xá đi.】

Vẫn không có ai trả lời tin nhắn WeChat của cô.

....

Triệu Tuân Âm nhìn điện thoại của mình với vẻ mặt vô cảm. Đã mười ba phút trôi qua kể từ khi tin nhắn WeChat cuối cùng của cô được gửi, Thi Nam Bắc vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat của cô. Trong hai ngày vội vã chạy lịch trình tổng thời gian cô ngủ cộng lại chưa đến sáu tiếng, có lẽ vì không còn trẻ nên không thể thức khuya và bây giờ huyệt thái dương cứ đập liên hồi.

...Cô đau đầu quá.

Đại khái là vì ngồi ở phía sau hồi lâu không động đậy, trợ lý quay người lại ân cần hỏi: “Chị Âm, có cần em lên gọi cô Thi không?"

Triệu Tuân Âm: "..."

Nghe chưa, ngay cả trợ lý đều biết cô không thể hạ mình thêm nữa, nhưng Thi Nam Bắc lại không biết.

“Chị sẽ gọi cho em ấy.” Triệu Tuân Âm vẻ mặt ủ rũ nói, vừa tìm số liên hệ của Thi Nam Bắc trong danh bạ, kết quả lướt tìm mãi mới phát hiện bản thân chưa lưu số điện thoại của Thi Nam Bắc.

“...” Cô thở dài, im lặng một lúc, lướt danh bạ sang một số điện thoại khác rồi gọi đi:

"Bà nội? Con là Tuân Âm, vâng đúng rồi, con về Thành Đô..."

......

Thi Nam Bắc tỉnh lại đã gần mười một giờ, nói chính xác thì nàng không phải tỉnh ngủ mà là tỉnh vì đói.

“Cậu tỉnh rồi à?” Bạn cùng phòng khác của nàng, Dương San, đang viết gì đó trên bàn— dưới gầm giường đối diện, thấy nàng đã tỉnh, cũng không quay đầu lại mà nói với Thi Nam Bắc: “Có bánh mì và sữa trên bàn, cậu tự ăn đi."

Thi Nam Bắc nghe vậy, sờ bụng bật khóc: "Ôi... San San, cậu thật tốt với tớ..."

“—Im đi.” Dương San đang bận viết, một bên tai vừa nói xong liền ngắt lời nàng, “Nếu còn tiếp tục ồn ào, tớ sẽ ném cậu ra ngoài.”

Khi Dương San học cấp ba, cô ấy đã có đai đen cấp hai môn Taekwondo. Cô ấy là nguồn sức mạnh không thể thiếu trong ký túc xá của họ. Cô ấy đã đá ngã một người đàn ông trên tàu điện ngầm và thậm chí còn được đăng trên báo địa phương và cô ấy trở nên nổi tiếng.

...Và cô ấy đã nói rằng nàng sẽ bị ném ra ngoài thì chắc chắn sẽ ném nàng ra ngoài thật nếu nàng còn nói ồn ào.

Vì vậy Thi Nam Bắc lập tức ngậm miệng, không dám nói chuyện.

***

Câu hỏi: Điều đầu tiên mà giới trẻ hiện đại làm sau khi thức dậy là gì?

Trả lời: Sờ vào điện thoại.

Mặc dù Thi Nam Bắc không có thói quen đó nên sẽ không chạm vào điện thoại của mình khi vừa mới thức dậy, nhưng hiện tại nàng cũng không dám đắc tội với Dương San, cách tốt nhất để giết thời gian là chơi điện thoại.

Kết quả khi nàng lấy điện thoại ra xem, nàng thấy bốn cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ một số lạ, cuộc gọi gần đây nhất là mười bảy phút trước.

Thi Nam Bắc: ...?

Chẳng lẽ trường học có chuyện liên quan tới nàng sao?

Thi Nam Bắc sợ rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nàng vẫn chưa quên rằng mình đã trượt bài kiểm tra tiếng Anh CET-4 vì đã ngủ quên vào năm thứ nhất... Vì vậy, Thi Nam Bắc lập tức bấm số gọi lại, sau khi bíp hai lần, có người trả lời điện thoại:

“Alo?” Một giọng nữ có vẻ khàn khàn vang lên từ trong điện thoại, bình tĩnh hỏi nàng: “Em tỉnh rồi à?”

Thi Nam Bắc nghe được thanh âm này, nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng quan trọng hơn là nàng vẫn có chút mơ hồ, ngủ quá lâu, có chút không kịp phản ứng: “Vâng, đúng rồi ạ... xin hỏi chị là ai vậy?

Nàng chưa kịp nói xong thì người trong điện thoại đã ra lệnh: "Vậy xuống lầu đi."

Nói xong cúp điện thoại, rất cao cao tại thượng, lạnh lùng và gọn gàng.

Thi Nam Bắc thực sự bối rối khi cầm chiếc điện thoại đã cúp máy: "...?"

Tại sao nàng có cảm giác như mình đã gặp một vị tổng tài độc đoán?

Quên đi, nằm một lát nữa.

Vừa lúc nàng chuẩn bị nằm xuống giường lần nữa, Dương San liền bước ra khỏi giường, như để mắt sau gáy nàng, nói với nàng: “Đừng ngủ nữa, dậy ăn cơm và dọn dẹp đi."

Nói xong, Thi Nam Bắc chợt nghĩ hôm nay đến lượt nàng dọn vệ sinh.

"Uuuuuuuuuuuuuuuuu San San, tớ có thể... Ngủ thêm chút nữa được không? Tớ sẽ vệ sinh sau."

“Không.” Bạn cùng phòng từ chối nàng một cách tàn nhẫn.

Thi Nam Bắc: "..."

Thế là Thi Nam Bắc phiền muộn rời khỏi giường, ăn bánh mì và uống sữa, sau đó lấy cây lau, lau sàn ký túc xá một lần. Đi lau lần thứ hai, điện thoại di động trên bàn lại reo lên.

Thi Nam Bắc cầm lấy, thấy vẫn là số như lúc trước, nàng trả lời: "Alo?"

"Em có xuống không?"

"... Không." Thi Nam Bắc cắn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Chị là ai? Tại sao tôi phải nghe lời chị mà đi xuống lầu? Tôi còn chưa dọn dẹp xong."

Người trong điện thoại nghe xong lời nói của nàng có vẻ hơi bất lực, cô khẽ thở dài và tự giới thiệu: “Tôi là Triệu Tuân Âm."

"Triệu Tuân... á!" Thi Nam Bắc lập tức phản ứng lại, kinh ngạc nói: "Chị đã trở lại?!"

Triệu Tuân Âm hỏi: “Vậy em có thể xuống lầu chưa?”

"Xin lỗi! Em không biết là chị..." Thi Nam Bắc vội vàng mở cửa ký túc xá, mặc bộ đồ ngủ chạy xuống lầu, trước khi cúp điện thoại, nàng hỏi Triệu Tuân Âm: "Chị ở đâu?"

"Ở bên đường, chiếc Audi màu đen lần trước."

Thi Nam Bắc cúp điện thoại đi tìm, quả nhiên nàng tìm thấy xe của Triệu Tuân Âm ở bên đường, vừa đi ngang qua, cửa sau khẽ mở ra.

"Mới tỉnh lại?" Vừa bước vào liền nhìn thấy Triệu Tuân Âm ngồi ở ghế phụ sau.

Lần này, Triệu Tuân Âm mặc một chiếc áo sơ mi trắng khá nghiêm túc và một chiếc váy chữ A màu đen, mái tóc đen hơi xoăn buông xõa trên vai, nét mặt thanh tú trông giống như một bức tranh phong cảnh đầy nghệ thuật, Thi Nam Bắc, người chưa bao giờ ham mê nữ sắc, đã choáng váng khi thấy người trước mặt.

"Sao thế?" Triệu Tuân Âm nhắc nhở Thi Nam Bắc.

Thi Nam Bắc phục hồi tinh thần lại, mặt có chút đỏ bừng nói: "Xin lỗi, sáng sớm điện thoại của em tắt tiếng, không nghe thấy cuộc gọi của chị..."

Triệu Tuân Âm đặt một tay lên tựa tay trên xe, tay kia nghịch chiếc iPhone màu đen của mình, hỏi lại: “Mới tỉnh dậy à?”

Thi Nam Bắc: "..."

Cô trợ lý ngồi ở ghế lái phía trước quay lại nói với Thi Nam Bắc: "Cô Thi, chị Âm đã đợi cô ở đây gần hai tiếng rồi."

Nghe vậy, Thi Nam Bắc biết mình sai và có thể sửa chữa, lập tức cúi đầu tiếc nuối nói: "Thực xin lỗi, em sai rồi!"

Triệu Tuân Âm khẽ mỉm cười, không để ý tới lời xin lỗi của nàng, chỉ hỏi: “Em ăn cơm chưa?"

Thi Nam Bắc vẫn còn đắm chìm trong cảm giác tội lỗi đã ngủ quên, để Triệu Tuân Âm đợi lâu như vậy, nàng đang nghĩ nếu mình giờ này chưa ăn cơm thì chẳng phải sẽ khiến cho vợ mới cưới của mình lo lắng sao? Vì vậy nàng thì thầm: "... Em ăn rồi."

Triệu Tuân Âm "Ồ" một tiếng dài, nhìn nàng cười nhạt nói: "Ăn gì?"

Thi Nam Bắc: "..."

Im lặng, nàng lại cúi đầu nói: "Bánh mì."

Triệu Tuân Âm nghe xong không khỏi thở dài: "Còn trẻ thật tốt." Ngủ được cả buổi sáng như vậy, sau đó chỉ cần ăn chút bánh thì, ở tuổi của cô mà buổi sáng không ăn nhất định sẽ đói đến hạ đường huyết, cô hoàn toàn không thể làm được dáng vẻ tràn đầy năng lượng như Thi Nam Bắc.

Nghe cô nói xong, Thi Nam Bắc nhanh chóng bảo vệ hình tượng của mình, nói: “Không sao đâu, chị lớn tuổi hơn nhưng em sẽ không chê đâu!"

Nụ cười trên mặt Triệu Tuân Âm đột nhiên cứng đờ: “...”

Nhìn bộ mặt ngây thơ vô hại của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm không khỏi muốn ném nàng ra khỏi xe.

Chương trước Chương tiếp
Loading...