[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 107: Phiên Ngoại 3
Thực ra sau khi kết hôn, Triệu Tuân Âm cũng không phải chưa từng hỏi Thi Nam Bắc về tình hình gia đình, nhưng câu trả lời của Thi Nam Bắc khá mơ hồ: Bố mẹ khỏe mạnh, gia đình hòa thuận câu này có vẻ áp dụng được cho bất kỳ gia đình nào ngoại trừ gia đình em ấy.Trước khi tham gia bữa cơm tất niên, Triệu Tuân Âm đã dành một khoảng thời gian để chuẩn bị tâm lý, dù cô là một ảnh hậu, đã gặp qua không ít tình huống, nhưng tình huống về nhà vợ để đón Tết năm đầu tiên sau khi kết hôn thì đây là lần đầu cô gặp phải.Cửa phòng bao vừa mở ra, Triệu Tuân Âm theo sau Thi Nam Bắc bước vào, ánh mắt của ba bốn chục người đang ngồi trò chuyện bên trong đồng loạt nhìn về phía họ, có nam có nữ, có già có trẻ, thậm chí còn có hai con chó lớn nhỏ và một con mèo ở góc phòng.Triệu Tuân Âm: "..."Không biết tại sao, cô cảm thấy khung cảnh này có chút kỳ quái.Thi Nam Bắc thì tỏ ra rất bình tĩnh, vào cửa liền dẫn Triệu Tuân Âm đến chỗ ngồi chính để chào bà nội, “Bà nội khỏe ạ.”Triệu Tuân Âm cũng chào bà nội, thái độ của bà nội Thi Nam Bắc đối với cô hoàn toàn khác với Thi Nam Bắc. Thấy cô đến, bà nội Thi Nam Bắc liền đứng dậy, kéo tay cô và nói với những người đang xem náo nhiệt, “Mọi người, tôi xin giới thiệu, đây là cháu dâu của tôi, Triệu Tuân Âm. Con bé vừa kết hôn với Nam Bắc vào giữa năm nay, từ nay sẽ là một thành viên của đại gia đình chúng ta."Triệu Tuân Âm không hổ danh là ảnh hậu đã trải qua nhiều sóng gió, dù cảm thấy có chút căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, “Chào mọi người đêm Giao thừa, con là Triệu Tuân Âm, vợ của Nam Bắc."Thi Nam Bắc cũng bước tới, nắm tay cô, khẽ gật đầu nhìn cô một cái để trấn an.Triệu Tuân Âm cười một cái, ba bốn chục người đối diện thấy cô cười thì không khỏi xôn xao. Nghe nói chuyện Thi Nam Bắc kết hôn trong gia tộc không nhiều người biết, một số người có lên mạng nhưng không nghiện như giới trẻ, vì vậy biết về hôn nhân của cô và Thi Nam Bắc thì thật sự không nhiều.Đây cũng là lý do bà nội chọn giới thiệu Triệu Tuân Âm trước bữa cơm tất niên. Người già có tư tưởng truyền thống, họ không tổ chức tiệc cưới, dù đã có giấy kết hôn nhưng chưa thông báo với gia tộc, trong mắt người già là có chút không danh chính ngôn thuận.Bà nội Thi là người có quyền uy tuyệt đối trong gia đình, vì vậy khi bà giới thiệu Triệu Tuân Âm, những người đã xem TV, phim ảnh của nhà Thi đều nhận ra cô là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng.Gia đình Nam Bắc đều là người bình thường, lần đầu tiếp xúc gần gũi với một ngôi sao lớn trên màn ảnh, người lớn tuổi hơn thì chỉ đứng đó nói chuyện nhỏ với người bên cạnh, không đến mức như fan hâm mộ ùa lên vây quanh cô.Ngược lại có vài đứa trẻ nhỏ tuổi hơn, dũng cảm hơn, chạy đến trước mặt hai người, ngước đầu nhìn Triệu Tuân Âm, rồi ngây thơ hỏi:“Cô đẹp quá, cô là ngôi sao lớn à?” Đứa đầu tiên hỏi là một bé gái khoảng bảy tám tuổi với hai bím tóc.Triệu Tuân Âm có lẽ thực sự đã lớn tuổi, tình mẫu tử đã lan tỏa, nghe bé gái hỏi liền cúi xuống, dịu dàng nói, “Cảm ơn lời khen của con, công việc của cô là diễn viên, nhưng ngôi sao lớn thì chưa dám nhận đâu.”Nói xong câu này, Triệu Tuân Âm lấy từ túi xách của mình ra một hộp quà nhỏ, đưa cho bé gái, “Quà Tết cho con."Bé gái rất lễ phép, dù ánh mắt hiện lên sự khao khát nhưng vẫn từ chối lời tặng quà của Triệu Tuân Âm, “Mẹ con nói không được nhận quà của người lạ.”Không biết tại sao, nhìn bé gái đáng yêu và nghiêm túc này, Triệu Tuân Âm bất chợt nhớ đến Thi Nam Bắc khi còn nhỏ, lúc họ chia tay, Nam Bắc mới ba tuổi hơn, không biết khi cô ấy lớn lên đến 7 tuổi có giống bé gái này không?Nghĩ vậy, Triệu Tuân Âm bắt đầu mong chờ đứa con của cô và Thi Nam Bắc.“Nhưng cô không phải người lạ đâu, đây là quà gặp mặt của cô tặng con, con có thể nhận mà.” Triệu Tuân Âm nói.Cô tự cảm thấy câu nói của mình không có vấn đề gì, nhưng khi cô nói xong, Thi Nam Bắc đứng bên cạnh đột nhiên động đậy, rồi cùng cô cúi xuống, nói với bé gái, “Thi Tiểu Bạch, sao không chào người lớn?”Thì ra bé gái này tên là Thi Tiểu Bạch, ừm... Tên có vẻ hơi tùy tiện???Thi Tiểu Bạch có vẻ rất ngưỡng mộ Thi Nam Bắc, thấy Thi Nam Bắc nói chuyện với mình, mắt cô bé sáng rực, lập tức nói, “Chào tiểu bà nội~”Triệu Tuân Âm: “...."Tiểu... Bà nội???Thi Nam Bắc bình tĩnh xoa đầu bé gái, “Tiểu Bạch ngoan, đây là vợ của bà, con nên gọi là gì?"Thi Tiểu Bạch liền quay đầu, nhìn Triệu Tuân Âm, giòn giã nói, “Chào đại bà nội~”Triệu Tuân Âm: "???"Đại... Bà nội?Bà nội??!!Cô có thể chấp nhận việc tự xưng là cô trước bé gái đã là cực hạn rồi, không ngờ lại tăng lên một bậc, vô lý từ cô đã thành bà nội... Triệu Tuân Âm gần như phát điên.“... Con cũng khỏe.” Triệu Tuân Âm cười gượng gạo, dù trong lòng có nhiều thắc mắc nhưng rõ ràng lúc này không phải thời điểm tốt, cô nói chuyện với Thi Tiểu Bạch thêm vài câu, trao quà gặp mặt xong, Triệu Tuân Âm định quay lại nói với Thi Nam Bắc về vấn đề xưng hô, nhưng vừa ngẩng đầu lên, trước mặt đã có bốn năm đứa trẻ đứng sẵn rồi.Những đứa nhỏ nhất mới bốn tuổi, lớn hơn một chút chắc cũng đã mười lăm mười sáu.Khi thấy cô ngẩng đầu lên, năm đứa trẻ đồng loạt cúi chào cô, rồi đồng thanh nói:“Chào đại bà nội, chúc đại bà nội đêm Giao thừa vui vẻ~”Mặt Triệu Tuân Âm lập tức căng ra: "..."Nếu nói rằng việc bọn trẻ dưới 7 tuổi gọi cô là bà nội đã khiến cô không thể chấp nhận được, thì việc một thiếu niên 15-16 tuổi cũng gọi cô là bà nội khiến Triệu Tuân Âm bất chợt cảm thấy mình đã năm sáu mươi tuổi....Điều này không giống như tưởng tượng của cô về một gia đình sum vầy?Lúc này, cô vợ thiếu suy nghĩ của cô, Thi Nam Bắc, cuối cùng cũng có chút tự giác để giải đáp thắc mắc cho cô, “Dòng họ chúng em có chút cao về bậc, những đứa trẻ này đều là cháu chắt của em, từ trái qua phải lần lượt là Thi Tiểu Hắc, Thi Tiểu Lam, Thi Tiểu Thanh, Thi Tiểu Định, Thi Tiểu Cam.”Triệu Tuân Âm: "..."Không nói về thứ bậc, tôi chỉ muốn hỏi, gia đình em đặt tên có cần phải tùy tiện như vậy không?Theo cách gọi này, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, tại sao không đặt đầy đủ luôn?Dù có bao nhiêu thắc mắc, Triệu Tuân Âm cũng phải nuốt vào bụng, nở nụ cười gượng gạo, trao quà gặp mặt cho mấy đứa cháu chắt mới xuất hiện một cách khó hiểu.Khó khăn lắm mới xong phần chào hỏi với lũ trẻ, Triệu Tuân Âm chưa kịp thở đã theo Thi Nam Bắc đi gặp các thành viên khác trong gia đình Thi. Bắt đầu từ những người lớn tuổi.Trong phòng bao, ngoài bà nội của Thi Nam Bắc, còn có hai người già, một nam một nữ, trông khoảng bảy tám mươi tuổi.Triệu Tuân Âm cầm quà gặp mặt, theo sau Thi Nam Bắc, nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể được làm người nhỏ hơn. Nhưng khi Thi Nam Bắc đến trước mặt hai người già đó, hơi cúi người và gọi họ là “anh trai” và “chị dâu”.Mặt Triệu Tuân Âm xanh lè: "..."Cô gọi ông bà bảy tám mươi tuổi là anh trai và chị dâu sao???Thực lòng mà nói, Triệu Tuân Âm không thể mở miệng gọi như vậy.Có lẽ thấy được khó khăn của cô, ông già mỉm cười giải thích, “Em dâu đừng ngại, tổ tiên và ông nội của cô em là anh em ruột, chênh nhau 38 tuổi, ông nội sinh ra khi tôi đã hai tuổi rồi, vì vậy thứ bậc mới khác biệt như vậy.”Triệu Tuân Âm: "..."Triệu Tuân Âm: "???"Sao hai anh em ruột lại có thể chênh nhau 38 tuổi???Chênh nhau 38 tuổi mà gọi là anh em ruột sao???Thi Nam Bắc thì thầm, “... Nói đơn giản là bà nội của ông nội em sinh anh cả của ông nội em khi bà 15 tuổi, rồi sinh ông nội em khi bà 53 tuổi."Dù Triệu Tuân Âm đã trải qua nhiều sóng gió, cô cũng chưa từng thấy mối quan hệ lộn xộn như vậy: “...”...Vậy bà nội của ông nội cô kết hôn sớm đến mức nào? 15 tuổi đã có con? ... Rồi hơn 50 tuổi lại sinh đứa thứ hai???Triệu Tuân Âm bắt đầu bối rối.Nhưng dù có bối rối, cô vẫn phải chào hỏi hết mọi người.Sau khi chào anh trai và chị dâu, là đến những người thuộc thế hệ cha mẹ Triệu Tuân Âm. Cô nghe thấy từng tiếng “cô em dâu”, “đại bà nội”, xen lẫn vài tiếng “bà cụ”.Triệu Tuân Âm càng nghe càng cảm thấy hoảng loạn: "...."Đừng gọi tôi như vậy nữa, tôi thực sự cảm thấy mình sắp mất mạng rồi.Nhưng đó chưa phải là điều kinh ngạc nhất. Điều kinh ngạc nhất là một người cháu trai khoảng ba mươi tuổi dẫn hai con chó lớn nhỏ và một con mèo béo quá mức trong phòng bao, nói với Triệu Tuân Âm: “Đại Hôi, Chiêu Tài, Tây Tử, nào, chào đại bà nội đi."Mặt Triệu Tuân Âm mờ mịt, chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm đến thế: “...”...Sao tôi lại trở thành đại bà nội của thú cưng của cậu?Thi Nam Bắc đứng bên cạnh giải thích, “Anh ấy không có hứng thú với động vật linh trưởng, đó là con trai cả, con gái thứ hai và út của anh ấy.”Mặt Triệu Tuân Âm đầy nghi vấn: “???”"...Không có hứng thú với động vật linh trưởng là sao?" Triệu Tuân Âm không hiểu.“Nói đơn giản là không có cảm giác với con người.”Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và thấu hiểu của Thi Nam Bắc, Triệu Tuân Âm nhất thời không biết phải nói gì: “...”...Gia đình nàng có quá thoải mái không? Đồng tính, không có con, không kết hôn, vô tính, và các nhóm nhỏ khác... Trong nhà gần như đủ cả.Triệu Tuân Âm cảm thấy không chịu nổi nữa.Khó khăn lắm mới nhận hết mọi người, đầu óc Triệu Tuân Âm như muốn nổ tung cuối cùng cũng nhận ra một điều, cô vẫn chưa gặp bố mẹ của Thi Nam Bắc.“... Bố mẹ em đâu?” Bữa cơm tất niên đã bắt đầu, sau vài ly rượu, Triệu Tuân Âm cuối cùng cũng có thời gian thì thầm hỏi Thi Nam Bắc.Trước khi đến đây cô đã lo lắng suốt hai ngày để gặp bố mẹ vợ, sao đến giờ vẫn chưa gặp được họ?Thi Nam Bắc cũng có chút mệt mỏi, “... Thường thì họ không tham gia những dịp này, nếu không vì chị, lần này em cũng không có mặt.”"?? Tại sao?" Triệu Tuân Âm không hiểu.Dù gia đình Thi Nam Bắc có chút kỳ quặc, nhưng nhìn chung mọi người rất dễ gần, tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau, trong xã hội xô bồ này, một gia đình như vậy khá hiếm.Thi Nam Bắc nghiêm túc nói: “... Vì chênh lệch thứ bậc quá lớn, bị gọi như vậy khiến họ cảm thấy dễ mất mạng.”Triệu Tuân Âm: "..."Cô bắt đầu hiểu tại sao bố mẹ Thi Nam Bắc không ở lại Thành Đô rồi.