[BHTT] [EDIT] Cùng Ảnh Hậu Loé Hôn Sau
Chương 104: Nhớ Chị
Người lớn tuổi thường rất cẩn trọng, không còn dám yêu hết mình như những người trẻ tuổi. Có lẽ tình yêu của người trưởng thành luôn như vậy, luôn xen lẫn lợi ích này kia. Triệu Tuân Âm trước đây không phải là không biết điều này, nhưng khi thấy Thi Nam Bắc dùng cách riêng của mình để bày tỏ tình cảm, cô đột nhiên muốn yêu hết mình một lần nữa.Có người nói tình yêu như một ly rượu, một khi bị tổn thương, sẽ rót ra một nửa. Khi bạn sẵn sàng gặp người tiếp theo, bạn lại thêm nước vào ly rượu đó. Mặc dù ly vẫn đầy, nhưng vị không còn như cũ.Không nhớ rõ đã đọc câu này ở đâu, khi đó Triệu Tuân Âm đang trong tình cảnh khó khăn và mất phương hướng, có lẽ vì quá bất hạnh nên khi đọc câu này cô cảm thấy rất đúng. Nhưng gặp được Thi Nam Bắc, cô mới nhận ra rằng, khi gặp đúng người và ở bên người đó, đối phương giống như một máy chưng cất, không chỉ loại bỏ nước khỏi ly rượu mà còn cẩn thận thêm đầy ly rượu cho cô.Gặp gỡ và say đắm, cần rất nhiều thời gian để thưởng thức vẻ đẹp của em ấy.Cô sẽ không bỏ lỡ nữa.Gần như không do dự, Triệu Tuân Âm quyết định trở về Thành Đô, trở về thành phố có người cô yêu, để gặp cô gái trẻ đầy nhiệt huyết đó.Cô xin phép đạo diễn, ngồi vào xe bảo mẫu để ra sân bay. Người quản lý vẫn không ngừng lẩm bẩm bên cạnh, “... Cậu nói là mình sẽ bình tĩnh, không kích động, nhưng kết quả thì sao? Vẫn xin nghỉ để chạy đi gặp vợ.”Người quản lý thật sự thấy ghen tị:“Yêu sau hôn nhân có ngọt ngào thế này sao? Thật không biết em ấy đã cho cậu uống loại thuốc mê gì mà khiến cậu – một người từng thất bại trong tình trường, quay đầu lại. Nhìn cậu như vậy tôi cũng muốn kết hôn cho rồi.”Triệu Tuân Âm cầm điện thoại, nhìn Weibo, nghe người quản lý nói vậy, không biết nghĩ gì, lại cười khẽ, không tranh luận.Người quản lý thấy cô như vậy biết cô đang chìm đắm trong tình yêu, cũng không muốn nói nhiều, dù sao Triệu Tuân Âm cũng chuẩn bị bán nghỉ hưu để chuyển sang hậu trường, cô ấy cũng không thể quản lý cô mãi được.Tài xế lái xe về phía sân bay, người quản lý biết Triệu Tuân Âm rất nhớ vợ nên đã đặt chuyến bay sớm nhất trở về Thành Đô. Đến sân bay, người quản lý còn dặn dò trợ lý đi cùng về Thành Đô:“Trở về nhớ để ý đến chị Triệu một chút, cậu ấy đang chìm đắm trong tình yêu không thể tự kiềm chế, đầu óc đã bắt đầu nóng lên, không quan tâm gì nữa. Chuyến đi này khá đột ngột, nhưng không biết liệu có paparazzi nào theo dõi không. Dù sao cũng cần chú ý, chị không muốn lại kéo đội ngũ quan hệ công chúng đi xử lý tin tức của cậu ấy nữa.”Chỉ có trời mới biết sự cố tự tiết lộ tài khoản phụ trên Weibo lần trước của Triệu Tuân Âm đã gây cho người quản lý bao nhiêu ám ảnh tâm lý.Trợ lý vừa gật đầu vừa lắng nghe nghiêm túc, nhìn vẻ mặt như muốn lấy sổ ghi chép lại, khiến chị Cao rất hài lòng, trong lòng tính toán có nên thưởng cho trợ lý mới này một khoản tiền thưởng không....Thôi, đó là chuyện của Triệu Tuân Âm, cô ấy không cần phải lo lắng quá.***Chuyến bay trở về Thành Đô chỉ mất khoảng ba giờ, sau khi xuống máy bay, Triệu Tuân Âm, đang nóng lòng trở về, không quan tâm có fan đến đón hay không, trực tiếp đi vào lối VIP và ra khỏi sân bay một cách suôn sẻ.Trợ lý 2 ở lại Thành Đô biết Triệu Tuân Âm sẽ trở về nhà, đã lái xe đón cô ở ngoài sân bay. Đón được Triệu Tuân Âm, chưa kịp hỏi đi đâu, Triệu Tuân Âm đã vội vàng nói, “Đến khuôn viên bệnh viện Hoa Tây, Đại học Tứ Xuyên."Trợ lý ngạc nhiên một chút, sau đó gật đầu, lái xe đi.Trợ lý ở lại Thành Đô không phải lần đầu tiên đưa Triệu Tuân Âm đến khuôn viên bệnh viện Hoa Tây, Đại học Tứ Xuyên, nên biết rõ cô đến làm gì. Nhưng bình thường đều được lên kế hoạch trước, đột ngột như hôm nay là lần đầu tiên. Trợ lý nhìn Triệu Tuân Âm qua gương chiếu hậu.Ừm... Trông rất bình tĩnh, không giống như đã cãi nhau.“Chị Âm nhớ chị Nam Bắc phải không?” Trợ lý mạnh dạn trêu chọc.Triệu Tuân Âm bất ngờ nghe câu hỏi của trợ lý, ngẩn người. Thực ra suốt chặng đường này cô chỉ phản ứng theo bản năng, đến lúc trợ lý hỏi như vậy, Triệu Tuân Âm mới thật sự nhận ra mình đang nhớ Thi Nam Bắc.Cô nhớ Thi Nam Bắc.Nhớ rất nhiều. Cô đã ba mươi bốn mươi tuổi, không còn trẻ nữa, theo lý mà nói, cô không còn nhớ ai đến mức ăn không ngon ngủ không yên như hồi mười hai mươi tuổi nữa.Ở độ tuổi của cô, nhiều lúc phải cân nhắc đến các yếu tố thực tế hơn, nhưng hôm nay... Không, có lẽ không phải hôm nay, từ rất lâu rồi, từ khi kết hôn với Thi Nam Bắc, cô đã dần thay đổi.Cô bắt đầu mong chờ cuộc sống hơn, tâm trạng cũng ngày càng trẻ trung hơn, như một cây đã khô héo từ lâu gặp phải cơn mưa xuân, rồi hồi sinh.Thi Nam Bắc chính là cơn mưa xuân đó.Thừa nhận đi, Triệu Tuân Âm, cuối cùng cô vẫn yêu em ấy đến chết đi sống lại.Trái tim cô lớn như vậy, cô gái tên Thi Nam Bắc đã không khách sáo mà chiếm trọn từng góc nhỏ trong trái tim cô.“Phải, nhớ em ấy rồi.” Triệu Tuân Âm nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, tâm trạng rất tốt.Cô rất ít khi nói về cuộc sống tình cảm cá nhân trước mặt người khác, có lẽ là do mối tình công khai duy nhất khi còn trẻ đã gây cho cô vết thương quá lớn, nên sau này dù yêu đến đâu cô cũng không nhắc đến trước mặt người khác.Về phía Thi Nam Bắc, cô lại hoàn toàn tự nguyện.Trợ lý lái xe rất nhanh, đến trường của Thi Nam Bắc chỉ mất khoảng 40 phút. Từ khi Triệu Tuân Âm thấy tin trên Weibo đến lúc đứng trước cửa ký túc xá của Thi Nam Bắc, chỉ mất khoảng 5 tiếng đồng hồ.5 tiếng, hơn 2000 km.Khoảng cách dài của nỗi nhớ nhung bây giờ đã trở nên gần trong gang tấc.Lúc này, Thi Nam Bắc hoặc đang tự học buổi tối, hoặc vẫn đang đọc sách trong thư viện. Triệu Tuân Âm suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn qua WeChat: Âm: 【Em đang làm gì vậy?】Sau hơn 10 phút, Thi Nam Bắc mới trả lời: 【Đang đọc sách trong thư viện, còn chị? Đã xong việc chưa?】Triệu Tuân Âm ngồi trong xe, cầm điện thoại trả lời, biểu cảm dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra: 【Xong rồi, em khi nào về ký túc xá?】Nam Bắc– Hảo Hán:【Bây giờ mới hơn 7 giờ, chắc đọc thêm hai tiếng nữa, 9 giờ sẽ về. Lúc đó mở video nhé?】Không nhớ từ khi nào, họ đã có một thói quen không thành văn, mỗi đêm không ở bên nhau, bất kể muộn thế nào, họ sẽ dành một đến hai giờ video call. Không nhất thiết mỗi lần đều nói chuyện lâu, có thể chỉ là nhìn đối phương, trong khi đọc sách, học kịch bản hoặc làm việc, cùng nhau qua màn hình điện thoại, kiểu đồng hành hiện đại này cũng không tệ.Âm: 【Chị có mua cho em ít đồ, đang ở dưới tòa ký túc xá, cần em xuống ký nhận, có tiện không?】Nam Bắc – Hảo Hán:【Bây giờ á??】Thi Nam Bắc gửi một biểu cảm, hỏi: 【Chị mua gì thế? Hàng gấp à?】Âm: 【Ừ, đúng vậy.】Nam Bắc – Hảo Hán: 【OK, em sẽ nói với người giao hàng, khoảng 10 phút nữa em sẽ xuống.】Âm: 【Được.】Gửi tin nhắn xong, không hiểu sao Triệu Tuân Âm đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cô cầm điện thoại, bật camera trước để kiểm tra trang điểm của mình.Ừm... Vẫn khá tươm tất, mặc dù đi đường mệt mỏi nhưng may mà thợ trang điểm giỏi, trang điểm vẫn chưa bị phai. Chỉ là hôm nay ra khỏi nhà vội, không kịp thay đồ, vẫn mặc đồ thường ngày trong đoàn phim....Không biết có đủ đẹp không, Triệu Tuân Âm thầm nghĩ.Mặc dù nghĩ vậy nhưng Triệu Tuân Âm vẫn không quên nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát từng người đi qua dưới tòa ký túc xá của Thi Nam Bắc.Sợ bỏ lỡ cơn mưa xuân, không gặp được mùa xuân đầu tiên.Không biết đã bao lâu trôi qua, có thể chỉ là một hai phút, có thể như cả nửa thế kỷ, cô cuối cùng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, người đã vào giấc mơ của cô mỗi đêm.Mùa thu đã đến, trời Thành Đô bắt đầu lạnh, Thi Nam Bắc mặc một chiếc áo khoác hoodie màu xanh nhạt, quần jean bó màu đen, để lộ đôi mắt cá chân tinh tế, đi giày thể thao trắng, đeo ba lô, tai nghe cắm vào tai, khuôn mặt nghiêm túc, từ phía giảng đường từ từ bước tới.Mặc dù có nhiều người đi lại dưới tòa ký túc xá, Triệu Tuân Âm chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra em ấy, ánh mắt dừng lại trên người đó. Cô nhìn người đó càng ngày càng gần, tóc của em ấy có vẻ dài ra, lần trước mới chạm vai, lần này đã gần đến ngực.Gầy đi một chút, không còn tròn trịa như lần gặp vào dịp Quốc khánh, chắc là rất mệt mỏi, dưới mắt có chút quầng thâm, chắc là học hành rất vất vả, Triệu Tuân Âm xót xa nghĩ.Đột nhiên, điện thoại cô rung lên, tin nhắn âm thanh của Thi Nam Bắc gửi đến:【Em đến rồi, người giao hàng ở đâu?】Triệu Tuân Âm nhìn tin nhắn mà không trả lời, trực tiếp mở cửa xe, bước xuống và đi về phía Thi Nam Bắc.Thi Nam Bắc cúi đầu đánh chữ trên điện thoại, Triệu Tuân Âm cười, muốn đến gần cho nàng một bất ngờ. Nhưng không ngờ, như có thần giao cách cảm, khi còn cách khoảng 5 mét, Thi Nam Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau không hề chuẩn bị.Giây tiếp theo, Triệu Tuân Âm thấy gương mặt nghiêm túc của cô gái trẻ bỗng rạng rỡ nụ cười sáng nhất, nhanh chóng bước về phía cô.Lời “Nhớ chị không?” Còn chưa kịp nói ra, cô gái trẻ đã đưa tay ôm cô vào lòng.Hơi thở của em ấy chạm vào tai cô, hít sâu mùi hương của cô, rồi như hài lòng thở dài, “—Nhớ chị quá.”Cô đáp lại cái ôm của Thi Nam Bắc.“Chị cũng nhớ em.”——— Hoàn Chính Văn. ———