[BHTT - EDIT] Cô lái đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 32: Hư Hoàng 9



Phượng Hoàng Ảo 9

Quay về Yên Vũ Tạ, đã là quá nửa đêm.

Chân trời đã loáng thoáng vài vệt trắng như màu bụng cá, bóng cây lay động chẳng còn giả ma giả quỷ nữa, thỉnh thoảng vẳng lại vài tiếng chim hót.

Liễu Trà nằm sấp trên sập, một chân chà chà xuống đất, rất hưng phấn.

Trong đầu cứ ong ong, như một guồng nước đang quay hết công suất, rào rào lại rào rào, lắc nhẹ một cái chỉ toàn là nước.

Cô liếc nhìn bóng dáng lướt qua song cửa sổ, rồi lại nhìn sang Phương Tiền Nguyệt bên cạnh.

Con ngươi dưới mí mắt lăn như hạt châu, lông mi chớp ba cái.

Như cảm nhận được Liễu Trà đang nhìn mình, nốt ruồi dưới môi Phương Tiền Nguyệt động đậy, nàng khẽ mỉm cười: "Vẫn chưa ngủ?"

Giọng nàng khẽ như hơi thở, hai tay đặt ngay ngắn chồng lên nhau đặt trên bụng.

Liễu Trà đến bên gối nàng cọ cọ, thì thầm: "Em bắt được bánh trưng rồi. (1)"

(1) Tống tử (粽子): Hay dịch ra là “Bánh trưng”

Chỗ này ghi là “Bánh trưng” nghe buồn cười quá nhưng mà liên quan bên dưới nên giữ nguyên “Bánh trưng” nhé =))

Cổ họng Phương Tiền Nguyệt rung nhẹ khẽ cười: "Lần thứ ba mươi bảy rồi đấy."

"Lần này khác."

"Khác chỗ nào?"

"Em động não rồi."

"Ồ?"

"Em chợt ngộ ra, tại sao trong giới lại gọi cương thi là bánh chưng."

"Nói xem nào?"

"Mẹ em buộc bánh chưng Tết Đoan Ngọ, hình như cũng buộc hình chữ “Mễ” (2) giống thế."

(2) Chữ Mễ: 米

Phương Tiền Nguyệt đưa tay lên, áp vào môi cười phá lên.

Liễu Trà nghiêng người, chống cằm nhìn nàng: "Nếu chị không ngủ được, hai đứa mình lẻn ra ngoài chơi đi."

Cô liếc nhìn hai người phía sau bình phong: "Không dẫn theo bọn họ."

Phương Tiền Nguyệt mở mắt, đôi mắt trong như nước hướng về cô: "Đi đâu?"

"Lúc nãy vào đây, em thấy có một khu vườn bên cạnh, trong đó có hươu con. Thừa dịp giờ này không có ai, chị đi xem thử với em."

"Việc này... Nếu bị người ta nhìn thấy, không hay lắm đâu."

Liễu Trà trở mình ngồi dậy, với người qua người Phương Tiền Nguyệt, móc túi đồ ở phía trong giường, lôi ra hai bộ nam trang: "Bọn mình mặc cái này. Có động tĩnh gì, em cõng chị chạy ngay, người ngoài nhìn thấy lưng, chỉ tưởng là gia nhân trong viên, không nghi ngờ đến bọn mình được."

Phương Tiền Nguyệt nghĩ đến cảnh Liễu Trà cõng nàng chạy trốn, cảm thấy hơi không tưởng tượng nổi.

Chẳng bao lâu sau, có hai bóng đen đã khom lưng chạy bộ ra khỏi Yên Vũ Tạ.

Chạy được nửa khu vườn, hai người mới thở không ra hơi dừng lại, Liễu Trà chống tay vào đầu gối, vừa thở vừa vẫy tay: "Lúc nãy bọn mình nói là... chạy về."

"Ừ." Phương Tiền Nguyệt vuốt ngực lấy hơi.

"Thế ra ngoài này tại sao lại chạy?"

"Em kéo chị mà." Phương Tiền Nguyệt bất lực nhắm mắt.

Liễu Trà gật đầu, nhanh chóng tính toán: "Còn phải dành sức chạy về, vậy sức bọn mình không đủ đi đến khu vườn kia rồi. Thôi dạo quanh đây vậy, hoa cỏ nở đầy, cũng đẹp lắm.”

"Ừm." Phương Tiền Nguyệt thở dần đều.

"Này." Liễu Trà nhổ một cọng cỏ đuôi chó bên đường, nói chuyện với Phương Tiền Nguyệt: "Hôm nay chị không ngủ, tiếc quá. Em còn muốn xem, tối nay chị mộng thấy gì nữa."

"Em... rất mong chờ sao?" Phương Tiền Nguyệt không hiểu.

"Em luôn mong sẽ có heo con, nai con gì đó, hợp với mặt chị, chắc chắn rất đáng yêu." Liễu Trà cười vui vẻ.

Phương Tiền Nguyệt cũng khẽ cười, thở dài một tiếng.

"Nói gì chị cũng cười." Liễu Trà quay người, đi giật lùi hướng mặt đối diện với Phương Tiền Nguyệt.

"Chị có đang chê em quê mùa không?" Liễu Trà lấy ngọn cỏ đuôi chó vung vẩy trước mặt Phương Tiền Nguyệt.

Phương Tiền Nguyệt nhíu mày, tóm lấy ngọn cỏ đuôi chó: "Đây nào phải cười nhạo..." Nàng khe khẽ kêu lên, cúi xuống nhìn bàn tay mình.

Không để ý đã tuốt một nắm hạt lông tơ xuống, dính vào kẽ tay, hơi ngứa.

Liễu Trà vội vàng cầm tay nàng giữ lại, nhặt từng hạt một: "Đồ ngốc, chỉ trẻ con mới tuốt cái này."

Ngẩng mặt lên, cô dọa Phương Tiền Nguyệt: "Chị lại cười, không được cười nữa." Nói rồi lại cúi xuống, chăm chú gỡ mấy sợi lông tơ: "Em biết chị cười gì rồi. Chị cười vì em lúc nào cũng nói năng linh tinh, như chẳng chịu nghĩ gì cả."

"Em cũng có vài câu... có suy nghĩ đấy, chị có muốn nghe không?" Cô vô thức bĩu môi.

"Câu gì?"

Liễu Trà nhìn quanh, kéo nàng đến chân tường, hạ giọng: "Em nói cái dinh thự này... Kỳ lạ lắm."

"Chị xem này, nhị công tử mới chết, trong nhà đến một cái quan tài, vải tang cũng không có, cũng không thấy người nào mặc đồ tang. Ban ngày em nghe Tần Ngôn nói chuyện với quản gia, quản gia nói, vì nhị thiếu gia vừa qua đời, lúc này vụ án đang điều tra, thi thể tạm gửi ở nhà xác, phải đợi tra xong mới chôn được, nói là cái gì... thủ tục kiểu Tây."

"Quản gia nói vì việc xảy ra đột ngột nên chưa kịp chuẩn bị tang lễ, giờ đang gấp rút lo liệu, thì em còn tạm chấp nhận được. Nhưng đứa con trai ruột cao bảy, tám thước (3) chết rồi, lão gia lại không lo điều tra vụ án, chỉ chăm chăm điều tra đứa con trong bụng Trần tiểu thư. Đêm xuống, sân bên cạnh còn tập hát tuồng nữa, chị có nghe không?"

(3) Thước: là một đơn vị chiều dài truyền thống của Trung Hoa. Thước đã được xác định từ năm 1984 là chính xác 1/3 của một mét, tức là 33 cm. Như vậy ở đây bảy, tám thước là tầm 2m31 đến 2m64. (Do mình tính nhầm hay sao mà cao khủng bố vậy???)

"Nghe rồi." Phương Tiền Nguyệt gật đầu.

"Đúng không?" Liễu Trà gõ gõ vào đầu: "Theo em thấy thì cái gì cũng không bình thường."

Phương Tiền Nguyệt hít một hơi, Liễu Trà nhăn mặt vẻ rất ấm ức: "Chị lại định cười."

"Không cười." Phương Tiền Nguyệt ho nhẹ một tiếng.

Đỉnh đầu bỗng vang lên một giọng nữ lười biếng: "Là không bình thường thật."

Liễu Trà giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy một người phụ nữ lớn tuổi nằm vắt chân trên tường sân, đầu gối lên cánh tay ngọc, móng tay sơn đỏ khẽ gõ lên ngói.

"Bà... bà... bà... Tôi..." Liễu Trà muốn đếm một hai ba, rồi nắm tay Phương Tiền Nguyệt che mặt chạy trốn.

Nào ngờ nghe người phụ nữ kia nói: "Lên đây, ta kể cho các ngươi nghe, trong cái sân này à, chuyện thì nhiều lắm."

Liễu Trà cắn ngón tay, liếc nhìn Phương Tiền Nguyệt, rồi như bị ma đưa lối quỷ đưa đường, đi vào trong sân.

Vừa rẽ qua góc, nhìn qua cổng trăng, đã thấy người phụ nữ lúc nãy đang ngồi ở sảnh giữa, tay cầm một nắm hạt dưa cắn nghe giòn tan.

Thấy hai người thực sự đi vào, bà ta rất vui, ‘phụt’ một cái vỏ hạt dưa, nói: "Ngồi đi."

Bà ta mặc chiếc áo dài xẻ tà may cắt tinh tế, viền áo tỉ mỉ, nền trắng điểm hoa lam, chiếc vòng ngọc vàng trên cánh tay kêu leng keng, tóc uốn kiểu sóng đẩy tay đầy phong vận chín chắn, mặt trát phấn trắng bệch, trông tinh thần không được tốt.

Thấy Liễu Trà ngồi xuống ngây người, bà ta bật cười: "Sao, có gan đứng nói xấu dưới chân tường mà không có gan nghe chuyện à?"

Giọng bà ta sắc lẹm, nghe có chút thẳng thắn và đáo để.

"Bà là...?" Liễu Trà dùng kính ngữ.

"Ồ!" Bà ta cười lớn: "Lúc nãy còn dò được chồng ta đang ở nhà xác, mà không biết ta là ai? Mới vào? Xem da thịt non nớt thế này, tóc đuôi gà cũng giấu không cắt. Tuổi không lớn nhỉ? Nuôi để cho lão gia xả lửa à?"

"Bà..." Liễu Trà đỏ mặt: "Nói gì thế! Bọn ta là vào đây điều tra vụ án."

“Vậy, các ngươi còn được ra ngoài nữa sao?" Ánh mắt bà ta bỗng sáng rực.

"Được chứ." Liễu Trà cắn môi: "Lúc nãy nghe bà nói chồng bà ở nhà xác, chẳng lẽ bà là vợ nhị công tử?"

"Vệ Lương Thị."

"Vệ... Vệ lương thực?" Liễu Trà chớp mắt ngây người.

Phương Tiền Nguyệt lên tiếng: "Bà ấy họ Lương, theo họ chồng là Vệ."

"Ồ, ồ." Liễu Trà bừng tỉnh: "Hiểu rồi, hiểu rồi. Thế sao bà lại ở đây?"

"Ta không được hắn sủng ái, thể chất lại không tốt, vẫn được nuôi ở hậu viện." Vệ Lương Thị lười nhác vuốt lông mày, lại cắn một hạt dưa, nhai vài cái, nhếch miệng: "Ta nói cho ngươi biết, cái đồ đoản mệnh kia chết từ lâu rồi."

"Cái gì?" Liễu Trà không hiểu.

"Giữa tháng trước đã chết rồi, nha môn cảnh vệ đã có tin đến, là cùng công tử nhà đốc phủ Trương đại nhân dạo hồ, vì một ca kỹ mà tranh giành, không hợp ý bị tên công tử họ Trương ném xuống sông."

Bà ta vừa nói vừa che miệng cười có vẻ vui sướng.

"Công tử nhà đốc phủ là người thế nào chứ? Đó là người thân cận bên cạnh nguyên soái, nhà đốc vệ chúng ta đâu dám đắc tội. Trương đại nhân lại cho đủ mặt mũi, nói nếu vụ án mạng này được dàn xếp ổn thỏa, sẽ đề bạt đại thiếu gia nhà ta lên nha môn đốc phủ."

"Một đứa con trai vô dụng, bất tài, đổi lấy tiền đồ của đứa làm rạng danh tổ tông, đáng lắm chứ." Vệ Lương Thị tung nắm vỏ hạt dưa trong tay ném xuống đất “Xoạt” một tiếng.

"Cái lão gia họ Vệ này, nói là đau lòng đến tuyệt vọng, ta xem hắn sướng đến cười không ngậm được miệng. Bàn tính vài cái, coi như trong phủ không có tên nhị công tử kia. Nhưng lại còn muốn làm ra vẻ, thế mới vớt vát mười mấy ngày, phong tỏa bến tàu điều tra đấy. Xem kìa, động tĩnh lớn như vậy, chẳng phải là muốn cho thiên hạ thấy nhị công tử đích thực rõ ràng là tự mình trượt chân ngã xuống, không liên quan gì đến ai khác."

Vệ Lương Thị "Chậc chậc" hai tiếng, lại cười khúc khích vo viên chiếc khăn tay.

"Nhưng đám tang lại không dám làm lớn, bằng không là tát vào mặt ai đây?"

Một tràng chữ tuôn ra như đổ đậu, lăn lóc vài cái đã sạch bách. Nhưng Liễu Trà càng nghe càng kinh hãi, một nửa vì những mưu mô chằng chịt như rễ cây trong cái sân sâu thẳm này, một nửa vì giữa đêm khuya thanh vắng màn sương nặng nề phủ xuống, bà ta đáo để mà tinh thần không ổn định này lại hào hứng kể hết với hai người một tràng như vậy.

"Theo lẽ thường..." Cô giơ mu bàn tay, áp sát tai Phương Tiền Nguyệt thì thào: "Chúng ta nên bị giết người diệt khẩu rồi."

"Phụt" một cái vỏ hạt dưa bắn vào mặt cô, dính nước đập một cái rồi rơi xuống. Liễu Trà ôm mặt, thấy thủ phạm Vệ Lương Thị chống nạnh, cười lạnh lẽo: "Ai lại giết các ngươi chứ?"

"Ta một nữ nhân yếu đuối, giết được hai tiểu ca sao?" Bà ta nhấc chân lên, cọ cọ vào bắp chân Liễu Trà.

Liễu Trà rùng mình nổi hết da gà, vội nép vào Phương Tiền Nguyệt.

Vệ Lương Thị lại áp sát, nắm lấy tai Liễu Trà, bóp bóp trong tay: "Lúc nãy ngươi nói, ngươi muốn ra ngoài, những chuyện hôm nay nghe được, ngươi phải truyền ra ngoài không sót một chữ."

Ánh mắt đượm khói thấm ướt của bà ta nửa oán độc nửa bất cam, còn có chút cô quạnh lạc lõng.

"Bà... Tại sao lại muốn chúng tôi truyền lời." Liễu Trà giữ lấy tay mình.

Vệ Lương Thị chống đầu, nhìn những mái ngói đen vuông vức: "Cái hậu viện này à, thích chôn giấu chuyện nhất, ta thì lại muốn, ta thì lại muốn..."

Câu còn lại bà ta lại không nói, chỉ hơi mỉm cười ngẩn ngơ nhìn trời.

"Thế bà tự nói đi, chẳng lẽ không ra ngoài đánh bài, thì cũng mùng một, rằm mười lăm, cũng phải đi ăn chay lễ Phật chứ?" Liễu Trà lại lùi người ra.

"Không ra được nữa rồi." Vệ Lương Thị cười thê lương, mắt ngấn lệ: "Không ra được nữa rồi."

Bà ta hít mạnh một cái.

Phương Tiền Nguyệt nghiêng mặt, thấy trên bậc thềm trước cửa, vứt bừa bãi một loạt lọ thủy tinh màu khói, một chiếc tẩu thuốc đặt bên cạnh, to hơn cái Tần Ngôn dùng.

Ống đen, miệng tẩu khảm ngọc, trên miệng tẩu mạ bạc, lưu lại mùi thuốc phiện khó cưỡng.

Món đồ này nàng từng thấy trong nhà bá phụ của mình. Ông ta gầy trơ xương, lúc gia sản sạch sành sanh, vẫn cầm thứ đồ này, trước khi tắt thở vẫn muốn đưa lên miệng, đắm đuối hít một hơi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...