[BHTT - EDIT] CẤM VƯỢT RÀO

CHƯƠNG 125



Phiên ngoại (5)

Khi Giản Đan tròn một tuổi, Giản Thực và Nghiêm Tố Quân xin nghỉ đặc biệt đến thành phố H tổ chức sinh nhật cho cháu gái. Trong một năm qua, Giản Thấm liên lạc với gia đình rất thường xuyên, gần như ngày nào cũng nhắn tin, hay gọi video để hai ông bà thấy tình hình của Giản Đan. Vì quê nhà gần thành phố H, cứ hai tháng Giản Thực và Nghiêm Tố Quân lại đến thăm một lần. 

Ban đầu, Cơ Cảnh Liên còn e dè việc Giản Thấm liên lạc với gia đình, nhưng dần dần, cô bắt đầu xuất hiện trong điện thoại, trong video, thậm chí khi Giản Thực và Nghiêm Tố Quân đến, cô cũng đường hoàng vào nhà, cùng ăn cơm với họ, đưa hai người đi chơi, buổi tối còn lén về phòng Giản Thấm ngủ. 

Đến khi Giản Thực kịp phản ứng, nhận ra có gì đó không ổn, Cơ Cảnh Liên đã nghiễm nhiên thành một phần của gia đình này. 

Hôm nay là sinh nhật Giản Đan, Cơ Cảnh Liên đương nhiên có mặt, không chỉ cô, Vương Quyên cũng đến. Đây là lần thứ 2 hai bên gia đình tụ họp, vừa tròn một năm kể từ khi Giản Thấm sinh con. 

Vương Quyên vốn muốn tổ chức sinh nhật đầu đời cho cháu gái thật hoành tráng, nhưng bị Cơ Cảnh Liên thẳng thừng từ chối. Giản Thực không ưa kiểu nhà giàu của bà, khăng khăng muốn tổ chức sinh nhật đơn giản ở nhà, nên Vương Quyên chỉ đành đến cửa tham gia. 

Qua một năm chung sống, quan hệ giữa Vương Quyên và Giản Thấm ngày càng hòa hợp, ngược lại bà thường bị Cơ Cảnh Liên chọc tức đến mức phải nhờ Giản Thấm hòa giải. Vì thế, Vương Quyên cũng khách khí hơn với cha mẹ Giản Thấm. Sau chút ngượng ngùng ban đầu, bà nhanh chóng cùng Nghiêm Tố Quân xoay quanh chủ đề Giản Đan. 

Không biết do tự mình nghĩ thông, hay vì gọi "Tịnh Xu" mà Giản Đan không phản ứng, giờ Vương Quyên cũng gọi nhũ danh "Giản Đan" như mọi người. Giản Thực thấy bà không đến quấy rối, cũng mặc kệ, một mình ngồi ở phòng khách xem TV. Cơ Cảnh Liên và Giản Thấm thì vào bếp chuẩn bị bữa tối. 

Thật ra cái gọi là sinh nhật, người đáng được khao nhất là mẹ, vì ngày này mẹ đã trải qua đau đớn sinh nở để đứa con đến với thế giới. Vậy nên tối nay, Cơ Cảnh Liên chuẩn bị toàn món Giản Thấm thích. 

"Gần xong rồi, có thể dọn món lên. Em đi gọi chú dì nhé." 

"Để em mang món hải sâm xào hành ra trước," Giản Thấm cởi tạp dề, bưng món vừa làm xong, "Đến lúc để mẹ em nếm tay nghề của em rồi." 

Tối nay đầu bếp chính là Cơ Cảnh Liên, nhưng Giản Thấm cũng tỉ mỉ chuẩn bị hai món. Sống cùng Cơ Cảnh Liên một năm, tay nghề của nàng tiến bộ vượt bậc. Chỉ là trước đây khi cha mẹ đến, Nghiêm Tố Quân xót con, hiếm khi để nàng xuống bếp. 

"Mẹ!" 

Giản Đan vừa thấy Giản Thấm liền vui vẻ ngọ nguậy trên đùi Vương Quyên, không ngừng vươn tay về phía nàng. 

"Ôi, bảo bối đừng động, nãi nãi ôm không nổi đâu." 

Giản Đan được nuôi dưỡng rất tốt trong suốt một năm qua, trắng trẻo và mũm mĩm, không chỉ đáng yêu mà cân nặng cũng khá, sức lực lại lớn. Giờ con bé đã có thể tự chạy chậm mà không cần người đỡ, người lớn chỉ hơi lơ là một chút là không giữ kịp. Hơn nữa, phát âm rõ ràng, đã nói được vài câu đơn giản một cách lưu loát, đúng là giai đoạn tuổi thơ thú vị.

Cơ Cảnh Liên đã quây một góc phòng khách thành "công viên trò chơi" cho con bé. Vương Quyên ôm cháu ngồi đó trò chuyện với Nghiêm Tố Quân. 

"Mẹ ôm~" 

Giản Đan túm tay Vương Quyên, vặn vẹo thân hình mũm mĩm, bàn chân vừa đạp đã định đứng lên trên đùi bà. May mà Nghiêm Tố Quân phản ứng nhanh, Giản Thấm cũng đến kịp, hai người hợp sức đỡ được Giản Đan suýt lao đầu xuống. 

"Mẹ~ mẹ~" 

Mấy người lớn đều hoảng hồn, chỉ Giản Đan vô tư chẳng biết vừa rồi nguy hiểm thế nào, cười khanh khách nhào vào lòng Giản Thấm. 

"tiểu quỷ này, làm mẹ sợ chết khiếp biết không?" Giản Thấm không nương tay vỗ một cái vào mông con bé, "Xin lỗi các nãi nãi đi." 

Giản Đan sững sờ, nụ cười chưa tan lại vì đau ở mông mà sắp khóc đến nơi, vừa ủy khuất vừa khó hiểu nhìn Giản Thấm. 

"Mẹ đã nói với con bao lần rồi. Con lớn rồi, sức mạnh hơn nhiều. Vừa rồi nghịch ngợm như thế, mẹ và nãi nãi ôm không nổi, con sẽ ngã xuống đất đấy." 

Giản Thấm nói một tràng, thoạt nhìn không đặc biệt để ý đến khả năng hiểu của một đứa trẻ một tuổi, nhưng nàng nói chậm, dùng câu đơn. Giản Đan nghiêng đầu suy nghĩ, lát sau hiểu ra. 

"Nãi nãi xin lỗi." 

Tiểu bảo bối mắt đỏ hoe, bẹp miệng ủy khuất xin lỗi. Vương Quyên xót xa muốn chết, vội dỗ: "Không sao, không sao. Là nãi nãi không ôm được con. Bảo bối ngoan, đừng khóc." 

Giản Thấm thấy con nhận sai, cười khẽ véo mũi nó. 

"Mẹ bảo con xin lỗi là muốn con nhớ kỹ. Vừa rồi ngã thế, đau chẳng phải là con sao? Đến lúc đó con khóc nhè, các nãi nãi còn tự trách, đau lòng." 

Giản Đan mắt đỏ, cố nhịn nước mắt: "không....khóc!" 

Con bé nói được sớm, Cơ Cảnh Liên và Giản Thấm dạy cũng tốt, vốn từ nhiều hơn hẳn bạn cùng lứa. 

"Được, được, con dũng cảm, không khóc nhè. Giờ chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay là sinh nhật con, con là tiểu thọ tinh." 

Giản Đan thấy mẹ không phê bình nữa, lại nở nụ cười rạng rỡ, dựa vào vai Giản Thấm, làm nũng: "yêu mẹ." 

Giản Thấm sớm phát hiện, cô con gái này tinh ranh lắm, không chỉ biết nhìn mặt đoán ý, mà miệng còn ngọt, chẳng biết học ai.

"Còn ai nữa?" 

Giản Thấm ra hiệu nhìn Vương Quyên và Nghiêm Tố Quân. Tiểu quỷ đầu quả nhiên thông minh, lập tức bổ sung: "nãi nãi, gia gia, mommy." 

Dù đã giải thích với cha mẹ rằng Giản Đan gọi Cơ Cảnh Liên là "mommy" để tiện cho trẻ hiểu, xem như mẹ nuôi, nhưng mỗi lần nghe con bé gọi Cơ Cảnh Liên là "mommy" trước mặt Nghiêm Tố Quân và Giản Thực, Giản Thấm vẫn không khỏi chột dạ. May mà Giản Đan chưa nói được câu phức tạp, không thì nàng rất sợ một ngày con bé lỡ miệng nói ra quan hệ của mình với Cơ Cảnh Liên. 

"Bảo bối thật ngoan, nãi nãi cũng yêu con." Vương Quyên bị cháu gái dỗ đến vui như hoa nở, nghe con bé gọi nãi nãi và Cơ Cảnh Liên, suýt nữa cảm động rơi lệ, "Giản Đan thông minh quá, nói chuyện sớm, đi cũng sớm, giống y Cảnh Liên. Tương lai chắc chắn có tiền đồ." 

Bà sớm đã nhận định cháu gái là tiểu thiên tài, cho rằng con bé đặc biệt khác thường.

Nghiêm Tố Quân nghe vậy, nhướng mày, tiếp lời: "Thấm Thấm nhà tôi nói, đi cũng sớm lắm. Tôi thấy cái này liên quan đến di truyền." 

Vương Quyên nghẹn lời, sắc mặt hơi khó xử. Giản Thấm thấy vậy vội nói: "Con nghĩ thiên phú gì đó có thể để sau. Quan trọng hơn là bồi dưỡng những yếu tố hậu thiên. Cảnh Liên luôn giúp con chăm sóc Giản Đan. Con bé biết nói sớm như thế, công lao của Cảnh Liên không nhỏ."

Vương Quyên vội gật đầu: "Giáo dục trẻ đúng là cực kỳ quan trọng. Ta với mẹ con trước đó còn nói chuyện này mãi." 

Mấy người vừa nói vừa vào phòng ăn. Giản Thực đã ngồi sẵn ở bàn, thấy Giản Đan được Giản Thấm ôm, vội vươn tay: "Giản Đan, qua gia gia nào... Thấm Thấm, con ăn cơm đi, ba giúp con trông Giản Đan." 

Trước đó ông tranh không lại Nghiêm Tố Quân và Vương Quyên, đành xám xịt đi xem TV. Giờ khó khăn lắm có cơ hội, phải tranh thủ ngay. 

"Giản Đan, qua ngồi với gia gia được không?" 

Giản Đan đảo mắt to đen láy, ôm cổ Giản Thấm lắc đầu.

Giản Thực bị đả kích lớn. Giản Thấm dở khóc dở cười: "Sao lại lắc đầu. Giản Đan vừa rồi chẳng nói yêu gia gia sao?" 

Giản Đan nhăn mũi, khổ sở: "Gia gia hôi hôi, mặt...mặt đau đau." 

Giản Thực là lão nghiện thuốc, dù tuyệt đối không hút gần cháu gái, nhưng trên người thường ám mùi thuốc. Giản Đan đương nhiên không thích. Hơn nữa, ông hay trêu đùa hôn con bé, kết quả lúc hôn bị râu đâm vào miệng, nên giờ nó tránh ông như tránh tà. 

Vương Quyên trước đây bị Giản Thực chọc tức không ít, giờ nghe cháu gái nói vậy, vui đến phát điên, cảm thấy con bé giúp mình báo thù. 

Nghiêm Tố Quân cũng không phúc hậu, cười theo: "Đã bảo ông bỏ thuốc sớm đi, giờ bị cháu gái ghét rồi chứ gì?" 

Giản Thực xụ mặt, không vui: "Hừ, lát nữa tôi đi tắm... Về nhà sẽ bỏ, được chưa?" 

"Được rồi, mọi người ăn cơm thôi." Cơ Cảnh Liên mang chiếc bánh kem cuối cùng ra đặt giữa bàn, nói với Giản Thực, "Chú, chú uống rượu không? Trước có người tặng cháu một chai Mao Đài." 

Giản Thực nghe đến Mao Đài thì mắt sáng rực, nhưng nhớ vừa bị cháu gái chê hôi, uống rượu xong càng không khá hơn. Liếc quanh thấy mọi người nhìn mình, ông hừ lạnh: "Uống gì mà uống, một mình uống có gì hay? Không uống." 

Nói xong lòng ông nhỏ máu. Từ khi bị vợ quản chặt chuyện rượu, giờ ông chỉ dám dùng tiền tiêu vặt lén mua chút rượu uống. Đây là Mao Đài cơ mà, qua khu này không có tiệm khác! 

"Được thôi, vậy cháu để ở cửa. Chú đi thì đừng quên mang về." 

"Ôi, cháu cho ông ấy làm gì? Bác sĩ bảo ông ấy uống ít rượu. Cảnh Liên, cháu lấy lại đi." 

Giản Thực nghe vợ nói, lập tức sốt ruột: "Bác sĩ bảo uống ít, chứ đâu nói không được uống! Dù rượu khác không uống được, Mao Đài thì uống được chứ!" 

Giản Thấm cười lắc đầu: "Mẹ, rượu cứ để ba mang về đi. Nhà mình cũng chẳng ai uống. Mẹ quản ba chút là được, mỗi lần uống ít thôi." 

Nghiêm Tố Quân sao không biết mấy trò lén lút của chồng? Cũng biết không thể cấm hẳn ông uống, cuối cùng bất đắc dĩ: "Mẹ thấy ông ấy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." 

Dù sao hôm nay là sinh nhật Giản Đan, mọi người không dây dưa vấn đề này nữa. Sau khi ngồi xuống, họ hát chúc mừng sinh nhật cho Giản Đan, mỗi người tặng quà. Giản Đan lần lượt ngồi trong lòng từng người, hôn mặt cảm ơn. Lần này không bỏ qua Giản Thực, lập tức dỗ ông vui vẻ trở lại.

Cuối cùng Giản Đan được Cơ Cảnh Liên ôm. Cô nhìn con bé, nụ cười đầy dịu dàng: "Giản Đan, hôm nay là sinh nhật con. Người con nên cảm ơn nhất là ai nào?" 

Giản Đan lập tức nhìn Giản Thấm, nói: "Mẹ!" 

"Đúng rồi. Cảm ơn mẹ đã mang Giản Đan đến thế giới này. Giờ Giản Đan muốn nói gì nào?" 

"Yêu...yêu mẹ." 

Người lớn nghe xong cười lớn. Vương Quyên khen bảo bối thông minh. Chỉ Giản Thấm nghe mà mắt hơi nóng. 

Khi xưa chọn sinh Giản Đan, khó nói trong đó có bao nhiêu là vì yêu con, huống chi giữa chừng còn xảy ra chuyện như vậy. Nàng may mắn gặp được Cơ Cảnh Liên, nên mới biến quyết định ngu ngốc thành hạnh phúc. Nàng không vì hạnh phúc hiện tại mà phủ nhận sai lầm ngày trước, vì may mắn không phải ai cũng có. Nàng chỉ quyết định chấp nhận, tiếp nhận, và sống tốt mỗi ngày sau này. 

"Giản Đan, mẹ cũng yêu con." 

Giản Thấm vươn tay với con. Giản Đan vui vẻ nắm tay nàng, tay kia túm áo Cơ Cảnh Liên: "yêu mẹ, yêu mommy. Mommy yêu con, mommy yêu mẹ. Mẹ yêu con, cũng yêu mommy!" 

Câu này Giản Đan nói cực kỳ trôi chảy. Đừng nói Nghiêm Tố Quân, ngay cả Giản Thấm và Cơ Cảnh Liên cũng lần đầu nghe con bé nói câu dài thế. Nhưng khi nghe rõ, nụ cười và cảm động của Giản Thấm cứng lại trên mặt. 

Vương Quyên cúi mặt, nghịch điện thoại. Nghiêm Tố Quân khẽ nhíu mày, liếc Cơ Cảnh Liên và Giản Thấm một cái. Chỉ Giản Thực chưa hiểu ngay, cười lớn: "Giản Đan, tiểu gia hỏa này sao nói yêu tới yêu lui lưu loát thế, haha, các người xem, câu dài thế mà nói được... Ừ?" 

Giản Đan đắc ý vì được khen: "Mẹ nói, mommy nói!" 

Ý con bé là do ngày thường Cơ Cảnh Liên và Giản Thấm hay nói, nên nó học được. Nhưng sắc mặt Giản Thực bắt đầu nghi hoặc. 

"Bảo bối giỏi quá!" 

Chỉ Cơ Cảnh Liên vẫn bình thản, vừa khen vừa ôm Giản Đan hôn một cái.

Chương trước Chương tiếp
Loading...