[BHTT - EDIT] CẤM VƯỢT RÀO
CHƯƠNG 105
"Ưm, không..." Giản Thấm đối mặt với Cơ Cảnh Liên gần như không có chút sức lực nào để chống cự, dù là về thể lực hay khí thế, nàng đều thua hoàn toàn. Chỉ cần bị Cơ Cảnh Liên chạm vào, chỉ cần ngửi thấy hơi thở của cô, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô, cơ thể nàng liền không tự chủ mà phản bội ý chí của chính mình. Vì vậy, nàng muốn Cơ Cảnh Liên nhanh chóng rời đi, nhanh chóng biến khỏi nơi này, nhanh chóng khuất mắt nàng. Nhưng tại sao Cơ Cảnh Liên, người trước đó luôn tỏ ra nhún nhường, chịu đựng mọi thứ, giờ phút này lại mạnh mẽ và bá đạo đến vậy? Những câu hỏi của Cơ Cảnh Liên như từng nhát búa nặng nề đập vào lòng nàng, giống như trong quá khứ, khó mà trả lời. Cánh tay từng là chỗ dựa vững chắc cho nàng giờ đây giam cầm nàng chặt chẽ, khiến nàng không thể trốn đâu được. Nàng còn yêu Cơ Cảnh Liên không? Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Không ai có thể dễ dàng quên được Cơ Cảnh Liên, và nàng đương nhiên không phải ngoại lệ. Với nàng, Cơ Cảnh Liên ban đầu là một tồn tại xa vời, không thể với tới. Khi mới xuất hiện, sự kiêu ngạo và lạnh lùng của cô khiến nàng ngay lập tức nhận ra người này khác biệt với mình. Nhưng qua thời gian ở chung sau đó, nàng dần hiểu rằng, con người hoàn toàn khác biệt này không chỉ đẹp đẽ, xuất sắc, mạnh mẽ, mà còn ẩn chứa sự dịu dàng và yếu đuối dưới vẻ ngoài độc miệng và lạnh nhạt. Ở thời điểm nàng hoảng sợ, bất lực nhất, chính Cơ Cảnh Liên luôn giúp đỡ và chăm sóc nàng. Điều này, dù có lẫn chút lừa dối, cũng không thể thay đổi. Nàng ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Cơ Cảnh Liên, ganh tị với việc cô có thể không bị ràng buộc bởi thế tục, và không thể tránh khỏi việc say mê dung nhan của cô, tham luyến sự dịu dàng của cô. Trước khi gặp Cơ Cảnh Liên, Giản Thấm chưa từng nghĩ mình sẽ yêu một người phụ nữ, chưa từng tưởng tượng mình sẽ chấp nhận một mối tình khác thường như vậy. Nhưng Cơ Cảnh Liên đã khiến nàng đắm chìm trong hương thơm dịu ngọt, không thể suy nghĩ, ngoài sự dũng cảm ngốc nghếch tin rằng mọi thứ sẽ được giải quyết, nàng chẳng còn chút lý trí nào. Mối tình với Cơ Cảnh Liên dường như khiến nàng đột nhiên thoát khỏi phiên bản Giản Thấm lo trước nghĩ sau, suy nghĩ lung tung, để tâm đến ánh mắt và đánh giá của người khác trong quá khứ. Qua đôi mắt của Cơ Cảnh Liên, nàng nhìn thấy một thế giới mới. Vậy nên, làm sao nàng có thể nhanh chóng quên đi tình cảm với Cơ Cảnh Liên? Làm sao có thể dứt khoát không yêu chị nữa? Nàng chỉ sợ tình yêu này sẽ biến chất vì sự lừa dối, sợ nếu miễn cưỡng tiếp tục sẽ khiến nó trở thành oán hận, nên mới nhẫn tâm rời đi. Nàng rõ ràng đã nỗ lực lớn như vậy, hạ quyết tâm lớn như vậy, nhưng Cơ Cảnh Liên chẳng chút thông cảm cho nỗi khổ tâm của nàng, lại ngang nhiên xuất hiện trước mặt nàng lần nữa. "Đừng, đồ xấu xa..." Giản Thấm bị Cơ Cảnh Liên ôm chặt trong lòng, lưng tựa vào tường. Nàng muốn đẩy cô ra, nhưng đôi tay chỉ vô lực đặt trên cánh tay cô, trông cực kỳ mỏng manh và đáng thương. Ngoài việc mắng Cơ Cảnh Liên là đồ xấu xa, nàng chẳng thể làm gì để chống cự, ngay cả câu "đồ xấu xa" cũng nghe như đang làm nũng. "Giản Thấm, chị rất nhớ em," Cơ Cảnh Liên dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào má nàng, giọng trầm ấm lộ ra sự mệt mỏi và nhớ nhung, "Chị cũng từng nghĩ sẽ không quấy rầy em nữa, để em và Giản Đan được giải thoát, nhưng chị không làm được. Trong nhà toàn là kỷ niệm với em. Khi không có em ở bên, chị luôn cô đơn một mình. Chị không cam lòng. Ngay cả mẹ chị còn được gặp em và Giản Đan mỗi tháng một lần, tại sao chị lại phải từ bỏ em?" Giản Thấm tinh thần hỗn loạn. Tai nàng nghe rõ từng chữ của Cơ Cảnh Liên, nhưng đầu óc không thể xử lý nổi lượng thông tin ấy. Sự chú ý của nàng gần như chỉ tập trung vào những điểm tiếp xúc giữa mình và Cơ Cảnh Liên. "Đừng chạm vào em..." Ảnh hưởng của Cơ Cảnh Liên với nàng quá lớn. Người phụ nữ đáng ghét này chắc chắn biết điều đó, nên mới đối xử với nàng như vậy. "Chị muốn chạm vào em, Giản Thấm. Em thơm quá," Cơ Cảnh Liên nửa thật nửa đùa khen nàng. Giản Thấm cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp ngất đi. Mặt nàng đỏ bừng như sắp chảy máu, lời nói của Cơ Cảnh Liên khiến nàng vô cùng xấu hổ. Nhưng trong sự xấu hổ ấy còn ẩn chứa một chút mong chờ và bất an. Những cảm xúc không nên có này càng làm nàng thêm thẹn thùng. Cơ Cảnh Liên chạm vào nàng rất nhẹ nhàng, cằm dựa vào má nàng, như một chú chó lớn dịu dàng cọ má để lấy lòng. Giản Thấm bất lực nhắm mắt, lông mi run rẩy. Dù được đối xử dịu dàng như vậy, nàng vẫn căng thẳng đến mức cả người cứng đờ. "Ưm..." Nụ hôn của Cơ Cảnh Liên cuối cùng dừng lại trên môi Giản Thấm. Sự tiếp xúc sau bao ngày xa cách khơi dậy kỷ niệm của cả hai. Giản Thấm cố giữ chút lý trí cuối cùng để nghiêng mặt đi, nhưng Cơ Cảnh Liên như bóng với hình đuổi theo, không cho nàng trốn thoát. Phòng tuyến cuối cùng bị phá vỡ. Khoảnh khắc tiếp xúc, đầu óc Giản Thấm trống rỗng, khả năng suy nghĩ bay lên chín tầng mây. Cơ thể nàng như chiếc lá tàn trong gió, run rẩy không ngừng. Nàng chỉ có thể cảm nhận hơi thở của Cơ Cảnh Liên, chỉ có thể cảm giác sự chạm vào của cô, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội của chính mình. Giản Thấm từng nghĩ mình có thể quên Cơ Cảnh Liên, quên đi những khoảnh khắc với cô, chỉ cần có đủ thời gian. Hai tháng qua, nàng đã cố gắng hết sức không nghĩ đến cô, dùng những việc bận rộn khác để làm tê liệt bản thân. Nhưng ngay khoảnh khắc này, những kỷ niệm đẹp đẽ ấy ùa về trong đầu nàng, khiến trái tim vốn đã khó bình yên của nàng lại lần nữa dậy sóng. Cơ Cảnh Liên cảm nhận được sự đáp lại của Giản Thấm, mạnh dạn ôm chặt nàng hơn. Cô thực sự rất nhớ Giản Thấm. Nhưng để dọn sạch chướng ngại giữa hai người, để không còn lo lắng về sau, cô đã phải chịu đựng hơn một tháng qua, nỗi khổ tương tư, xử lý công việc ở công ty. Không có sự giằng xé hay đau khổ giữa hai lựa chọn. Khi quyết định buông bỏ gông xiềng mà mẹ cô đặt lên người mình, cô đã cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm. Và giờ đây, cô đặc biệt vui vẻ và nhẹ nhõm. "Giản Thấm, lừa dối em là lỗi của chị, nhưng chị yêu em là thật..." Cơ Cảnh Liên thấy Giản Thấm mơ màng, giảo hoạt dùng giọng nói dễ nghe, mê hoặc để cầu xin tha thứ, "Chị chưa bao giờ muốn làm tổn thương em. Chị chỉ không biết phải yêu em thế nào. Đây là lần đầu tiên chị yêu một người, cũng là lần đầu tiên được ai yêu như vậy... Chị quá sợ mất em, quá sợ em thất vọng về chị, nên đã dùng cách ngu ngốc nhất để giữ gìn. Giản Thấm, xin lỗi, xin em tha thứ cho chị..." Mỗi câu Cơ Cảnh Liên nói lại kèm theo một nụ hôn lên môi Giản Thấm, cắt đứt suy nghĩ và lời nói của nàng, khiến nàng chỉ có thể nghe giải thích của cô. "Ưm, không..." Giản Thấm gần như treo trên người Cơ Cảnh Liên, không còn sức để từ chối. Nàng muốn nói gì đó, nhưng ý nghĩ luôn bị ngắt quãng. "Em tha thứ cho chị, được không?" Cơ Cảnh Liên nói năng nhún nhường, yếu ớt đáng thương, khiến Giản Thấm không đành lòng. Nàng cảm nhận được Cơ Cảnh Liên gầy đi rất nhiều. Chiếc cằm gầy guộc nhọn đến mức cấn người, dù mặc nhiều áo mùa đông, cánh tay chị sờ vào vẫn mảnh mai như vậy. Nhưng... tại sao dù gầy yếu thế này, Cơ Cảnh Liên vẫn có thể áp đảo nàng hoàn toàn? Tại sao miệng nói đáng thương, mà hành động tay lại càng ngày càng không kiêng nể? "Thả em ra, Cảnh Liên, đừng chạm nữa," Giản Thấm yêu cầu. Cơ Cảnh Liên cúi đầu, từ cằm nàng hôn xuống cổ. "Gọi thêm vài lần nữa đi, chị thích em gọi tên chị." Giản Thấm cắn môi, nước mắt rơi xuống: "Đồ xấu xa..." "Gọi là đồ xấu xa cũng được. Em gọi chị thế nào, chị cũng thích nghe," Cơ Cảnh Liên đáp. Giản Thấm kinh ngạc trước sự trơ trẽn của Cơ Cảnh Liên, chỉ có thể dùng nắm tay vô lực đấm vào người cô. "Chỉ biết bắt nạt em..." "Em cũng có thể bắt nạt chị. Đánh chị, mắng chị đều được," Cơ Cảnh Liên nói, tay từ eo Giản Thấm trượt lên phía trước. Nhận ra trạng thái của nàng, giọng cô mang theo chút ý cười, "Em không mặc... đúng không? Rất khó chịu phải không?" Giản Thấm giật mình, cổ họng không kìm được phát ra tiếng kêu, da gà nổi lên từ xương sống lan khắp người. "Không...không, Cảnh Liên..." "Em thay quần áo là vì vừa cho Giản Đan bú đúng không?" Cơ Cảnh Liên hơi dùng sức trên tay, "Chị nhớ con bé ăn rất ít..." Giản Thấm cảm thấy lời cô có ẩn ý, như đang ám chỉ điều gì. Phản ứng cơ thể nàng cuối cùng đẩy sự xấu hổ lên đỉnh điểm! "A—" Cơ Cảnh Liên đau đớn kêu lên. Giản Thấm nhân lúc cô lơ là vì đau, vội dùng hết sức đẩy ra. "Giản Thấm..." Cơ Cảnh Liên ôm tai bị cắn, có chút chật vật nhìn nàng. Nhưng Giản Thấm tóc tai rối bù, mắt ướt át, mũi đỏ bừng, trông còn chật vật hơn cả cô. "Chị quá đáng lắm!" Giản Thấm kéo áo lại, trừng mắt giận dữ. Lúc này Cơ Cảnh Liên mới nhận ra mình vừa rồi quá đà. Dù Giản Thấm vẫn còn yêu cô, dù cô khao khát nàng đến vậy, cô cũng không nên xem nhẹ sự xấu hổ của nàng. Phải biết rằng ngay cả khi tình cảm hai người hòa hợp nhất, Giản Thấm cũng rất rụt rè, ngoài phòng ngủ tuyệt đối không làm gì quá mức hôn môi. "Xin lỗi, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?" Cơ Cảnh Liên rất hối hận. Rõ ràng trước đó cô đã kiềm chế tốt, sao giờ gặp Giản Thấm lại như một thằng nhóc lỗ mãng ngu ngốc thế này? Cô rõ ràng muốn dùng thái độ chân thành để làm Giản Thấm hồi tâm chuyển ý, chứ không phải để nàng có ấn tượng lưu manh về mình. "Làm lại từ đầu?" Giản Thấm khó tin nhìn chị. "À không, ý chị là em có thể bỏ qua hành vi ngả ngớn vừa rồi của chị không? Chúng ta nói chuyện lại... bắt đầu từ việc tha thứ cho chị," Cơ Cảnh Liên vội giải thích. Giản Thấm tức đến phát điên: "Em không muốn nói với chị! Chị là đồ xấu xa, lưu manh, biến thái!" Nàng ôm áo cúi đầu chạy ra ngoài, Cơ Cảnh Liên đuổi theo sau. "Giản Thấm, không phải vậy, em nghe chị nói..." "Em không muốn nghe!" Giản Thấm không dám ở lại một mình với Cơ Cảnh Liên nữa. Bầu không khí và sự động tình vừa rồi vẫn kích thích cơ thể nàng. Nếu không nhân lúc còn chút khí thế này để dứt khoát rời đi, nàng rất có thể sẽ phạm phải sai lầm không thể cứu vãn! Cơ Cảnh Liên, người phụ nữ đáng ghét này, chắc chắn đang cố dụ dỗ nàng. "Giản Thấm..." Cơ Cảnh Liên muốn giữ nàng lại nhưng không dám chạm vào nàng nữa, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau. Giản Thấm sợ cô đi ra cùng, mở cửa chỉ thò nửa người ra rồi vội kéo then cửa. Nàng chặn Cơ Cảnh Liên trong nhà, hung dữ uy hiếp: "Không được đi theo! Không được để mẹ em thấy! Nếu không em sẽ không bao giờ gặp chị nữa!" Cơ Cảnh Liên bất đắc dĩ: "Vậy chúng ta lần sau nói tiếp." Giản Thấm "hung dữ" trừng mắt nhìn cô một cái, rồi đóng sầm cửa lại. Cơ Cảnh Liên thở dài, hối hận vì hành vi quá đáng của mình. Cô thực sự chỉ vì quá nhớ Giản Thấm mà mất kiểm soát. Khi Giản Thấm không phủ nhận tình yêu với cô, cô gần như muốn vui mừng đến phát khóc. Nhưng hành động vừa rồi quả thực không ổn, với Giản Thấm mà nói, cô quá càn rỡ. Chỉ là bị mắng lưu manh và biến thái thì hơi quá đáng rồi đấy chứ? Cơ Cảnh Liên vừa tự nhủ vừa nâng bàn tay ướt át lên, đặt gần môi liếm một cái. Sau này cô nhất định phải cố gắng thay đổi ấn tượng của Giản Thấm về mình. ---