[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 7: Đốt thuốc
Lúc Cố Hiểu Trì trở về ký túc xá, đã gần hai giờ sáng.Cô rón rén mở cửa, sợ đánh thức những người bạn cùng phòng đang ngủ say. "Anh muốn chia tay em?" Một giọng nói trầm thấp, đầy tức giận vang lên, "Đầu óc của anh có phải hỏng hết rồi không?"Cố Hiểu Trì sửng sốt.Dưới ánh sáng vàng, Trình Lăng Phỉ, trưởng ký túc xá, ngồi đó với vẻ mặt khẩn trương.Trình Lăng Phỉ khó tin nhìn vào màn hình điện thoại, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc không cãi nhau với cô ta nữa mà thẳng tay cúp máy.Cố Hiểu Trì nhẹ nhàng đóng cửa lại, Trình Lăng Phỉ ngẩng đầu.Một luồng nhiệt kỳ quái bao trùm lấy người Cố Hiểu Trì, giọng nói cũng tràn đầy sự tức giận, "Mới về à?"Cố Hiểu Trì không để ý đến cô ta, cầm cốc rửa mặt và bàn chải đánh răng.Trình Lăng Phỉ khó khăn lắm mới tìm được đối tượng để phát tiết, không muốn bỏ qua, đứng lên chặn trước mặt Cố Hiểu Trì, "Cô vừa mới tìm việc à? Là đến hội sở rót rượu, hay là trực tiếp phục vụ cho mấy người giàu kia?"Cố Hiểu Trì nhẹ nhàng đẩy Trình Lăng Phỉ ra, không muốn tranh cãi, rồi rón rén mở cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.Cố Hiểu Trì quay đầu, rũ mắt, giọng thật nhỏ nói một câu, "Cậu yên tâm, tôi không nghe thấy gì cả."Trình Lăng Phỉ càng tức giận hơn "Tỏ vẻ thanh cao làm gì chứ? Cô nghĩ ai cũng thích loại người như cô à?"Cố Hiểu Trì chỉ để cho Trình Lăng Phỉ một bóng lưng.Trình Lăng Phỉ nghĩ đến việc cô ta vừa bị bạn trai vứt bỏ, không biết liệu mình có bị Cố Hiểu Trì đem ra làm trò cười hay không, tức giận đến mức gương mặt đỏ bừng.******Ngày hôm sau, khi Cố Hiểu Trì đến phim trường, Dương San Dao đang nổi giận.Bên cạnh cô ta là một cô gái trang điểm, khom lưng cúi đầu, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.Cả đoàn phim im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng Dương San Dao vừa the thé vừa chua ngoa vang lên, "Cô làm ăn kiểu gì thế hả? Tôi bị cô trang điểm nhìn như béo thêm mười cân vậy đó?!"Tiểu Bình bước đến cạnh Cố Hiểu Trì, thấp giọng nói cho cô, "Cô ta lại quay đi quay lại một cảnh mà cứ NG nên mới trút giận ở đây đấy."Cô gái trang điểm nức nở nói, "Em đã cố gắng trang điểm thật tốt cho chị rồi mà...""Thế này mà cũng gọi là tốt sao?!"Một nhân viên trang điểm nhỏ bé mà dám cãi lại, Dương San Dao càng tức giận, túm lấy cô gái kéo ra trước ống kính.Động tác của Dương San Dao rất thô bạo, còn cô gái trang điểm thì dáng người nhỏ nhắn, bị lôi đi đến mức loạng choạng suýt ngã."Cô tự mình nhìn đi!" Dương San Dao quát, gọi nhân viên quay phim chiếu lại hình, "Cô trang điểm mặt tôi nhìn như chậu rửa mặt thế đó!""A."Một tiếng cười khẽ vang lên, đầy vẻ giễu cợt.Cố Hiểu Trì quay đầu lại, thấy Cát Vĩ mặc trên người chiếc sườn xám trắng ngà, dựa vào tường hút thuốc.Màu sắc khó mặc như thế, người khác mặc thì hoặc thành diêm dúa tầm thường, hoặc ngây ngô non nớt nhưng khi ở trên người Cát Vĩ, lại trở nên tự nhiên, quyến rũ như thể trời sinh đã vậy.Hôm qua cô ấy là cây liễu yêu tinh, hôm nay đã biến thành đoá mẫu đơn yêu mị.Trong đầu Cố Hiểu Trì bất giác hiện lên một câu hát xưa: Hoa nở mỉm cười, liễu mang nét e thẹn. Dù chết dưới hoa mẫu đơn, cũng cam làm hồn ma phong lưu.Cát Vĩ bước đi trên đôi giày cao gót, mái tóc dài gợn sóng buông trên vai khẽ lay động, vừa đi tới vừa toả ra vẻ đẹp yêu kiều."Để tôi xem một chút."Cát Vĩ đứng trước camera, khéo léo che chắn cho cô gái trang điểm ở sau lưng mình."Ôi, quay tôi đẹp thế này cơ à." Cát Vĩ mỉm cười nói với nhân viên quay phim, "Cậu nhóc, tay nghề khá đấy."Nhân viên quay phim đỏ mặt, "Là nhờ chị Vĩ đẹp sẵn thôi ạ.""Nghe chưa?" Cát Vĩ mĩm cười, ánh mắt kiêu ngạo lướt về phía Dương San Dao."Có ý gì?" Dương San Dao cau mày.Cô ta tuy nhỏ tuổi hơn Cát Vĩ, địa vị trong giới cũng thấp hơn, nhưng sau lưng lại có một kim chủ quyền lực chống lưng nên quen thói ngang ngược. Người khác sợ Cát Vĩ, chứ cô ta thì không.Cát Vĩ mỉm cười, "Cùng được một chuyên viên trang điểm dặm mặt, cùng được một người cầm máy quay phim. Sao đến lượt tôi thì đẹp như tiên nữ, còn đến lượt cô thì mặt to như cái chậu rửa mặt thế?"Cát Vĩ giả vờ tiếc nuối, khẽ vỗ lên gương mặt xinh đẹp của mình.Hết lần này tới lần khác nói ra mấy lời khoe khoang kiểu vẻ đẹp như thế, nếu là người khác nói ra chắc chắn bị chê cậy đẹp mà kiêu nhưng từ miệng cô ấy thốt ra lại khiến người ta phải tâm phục khẩu phục.Hiện trường vang lên một tràng cười khẽ, Dương San Dao quay đầu, thấy không ít nhân viên hậu trường và chuyên viên trang điểm trẻ tuổi đều bị lời của Cát Vĩ chọc cười, cố che miệng cười trộm.Mặt mũi Dương San Dao lập tức sầm lại, mạnh miệng nói, "Ai biết được có phải cô ta cố tình chọc tức tôi hay không?"Cát Vĩ lắc đầu, giọng nói đáng tiếc, tỏ vẻ như đồng tình với Dương San Dao, "Sao cô lại không hiểu thế? Đầu óc chẳng sáng sủa chút nào."Rồi cô ấy quay sang nói với nhân viên quay phim, "Phiền cậu giúp tôi quay thêm vài cảnh nữa nhé."Nhân viên quay phim liền vội vàng gật đầu.Cát Vĩ khẽ liếc đuôi mắt về phía Cố Hiểu Trì, ngoắc tay gọi, đôi mắt long lanh mỉm cười, "Em lại đây."Cố Hiểu Trì bước tới.Cát Vĩ thân mật kéo cô lại gần, giới thiệu với Dương San Dao, "Đây là tài xế ca đêm của tôi."Dương San Dao lẫn Cố Hiểu Trì đều chẳng hiểu gì.Cát Vĩ dắt Cố Hiểu Trì đến ngay trung tâm ống kính, để cô ngồi xuống chiếc ghế dài, "Em ngồi yên đây nhé, không có thoại đâu, đừng lo lắng."Cát Vĩ gật đầu ra hiệu, "Bắt đầu."Chỉ một giây nhập vai, thần thái trên gương mặt Cát Vĩ đã biến thành dáng vẻ một nữ tử phong trần: quyến rũ, mê hoặc lòng người, trong nét phóng túng lại thấp thoáng chút dịu dàng.Cát Vĩ bước chậm rãi đến gần, rồi ngồi xuống bên cạnh, khẽ tựa đầu vào vai Cố Hiểu Trì.Toàn thân Cố Hiểu Trì lập tức căng cứng, sống lưng thẳng đơ như bị ai kéo dây.Giọng Cát Vĩ trầm thấp mở miệng, "Trương Ngọc."Một cái tên vốn dĩ bình thường, thế mà khi phát ra từ miệng Cát Vĩ, liền biến hóa uyển chuyển, tựa như khúc ca ngân nga, rơi vào lòng người, khiến tim cũng phải rung động.Cố Hiểu Trì cảm thấy lưng áo sơ mi của mình lại ướt đẫm mồ hôi.Từ người Cát Vĩ, hương rượu quyện lẫn cùng mùi hoa nhài thoang thoảng lan ra.Bối cảnh phía sau chiếc ghế dài là một sân viện vắng lặng, cỏ cây úa vàng, lâu ngày không người lui tới. Cát Vĩ khẽ tựa vai vào Cố Hiểu Trì, giọng dịu dàng hỏi cô, "Cô có tin tôi không?"Âm cuối ngân dài, như muốn nói lại thôi, chất chứa bao nhiêu tình ý chưa thốt ra.Cảnh phim này lấy bối cảnh: một nữ sĩ quan phát hiện thân phận khác thường của một kỹ nữ, sinh lòng nghi ngờ rằng cô ta chính là gián điệp của quân địch, rồi được cấp trên ra lệnh giết ngay để trừ hậu họa. Kỹ nữ kia không thể để lộ thân phận, chỉ còn cách dùng sự mềm mại quyến rũ của mình để lay động nữ sĩ quan, dụ dỗ cô phải thỏa hiệp.Bề ngoài là một cảnh quay thắm thiết ngọt ngào, nhưng ẩn sau lại là sát khí tiềm tàng. Trong khoảnh khắc ấy, hoặc là ngươi chết, hoặc là ta vong.Cố Hiểu Trì bị Cát Vĩ cuốn vào vai diễn, chữ 'tin' quanh quẩn trong đầu, khiến cổ họng khô khốc, chẳng thể thốt thành lời."Tốt." Một giọng nữ trung trầm ổn vang lên.Là Du đạo, không rõ đã nghỉ ngơi từ khi nào, giờ lại quay về phim trường, từ tận đáy lòng buông nói: "Rất tốt."Du đạo vừa bước vào đã thấy Cát Vĩ đang kéo cô bé mà hôm trước mình từng gặp, cùng nhau diễn một cảnh phim.Cô gái kia ngồi thẳng lưng, toàn thân căng cứng đến hơi thở cũng khẩn trương dồn dập.Nhưng chính dáng vẻ ấy lại vô cùng phù hợp với cảm xúc và tâm trạng của nữ sĩ quan, chỉ cần khoác thêm bộ quân phục, là lập tức như bước ra từ phim ảnh.Cát Vĩ lập tức ngẩng đầu từ vai Cố Hiểu Trì, mỉm cười chào, "Du đạo."Vai bỗng nhẹ đi, trong lòng Cố Hiểu Trì lại dâng lên chút hụt hẫng.Cát Vĩ bước đến cùng Du đạo quan sát màn hình, ngay cả Dương San Dao cũng không nhịn được mà liếc mắt, chen vào đứng xem.Cát Vĩ đúng là thiên tài diễn xuất, một cảnh quay không có lấy nửa khuyết điểm. Lần này Cố Hiểu Trì cũng hòa mình vào vai diễn, giữa hai người lập tức khơi dậy dòng sóng ngầm, phản ứng hóa học tràn đầy.Khuôn mặt Cố Hiểu Trì trên màn hình lại càng thêm rõ nét, đường nét lập thể, đôi mắt đen trắng phân minh như ánh sao lạnh, toát ra vẻ anh khí của một nữ sĩ quan.Cát Vĩ khẽ cười nhìn Dương San Dao, "Thấy chưa?"Dương San Dao mặt lạnh lùng, "Thấy gì?"Cát Vĩ cười càng thêm vui vẻ, "Ngay cả một cô bé tài xế ca đêm của tôi cũng diễn còn hay hơn cô, lên hình cũng đẹp hơn cô. Hơn nữa, con bé còn chẳng cần trang điểm."Mặt Dương San Dao lập tức đen lại.Cát Vĩ vốn chẳng phải loại dễ bỏ qua, vẫn chưa chịu buông tha cho Dương San Dao, "Bây giờ cô còn mặt mũi đi trách chuyên viên trang điểm nữa không? Ồ, cô đó, dù sao mặt cô còn to hơn cả cái chậu rửa mặt cơ mà."Hiện trường lại vang lên một tràng cười khe khẽ."Cô...!"Dương San Dao tức đến mức định lao thẳng về phía Cát Vĩ.May mà trợ lý của cô ta tỉnh táo hơn, biết rõ gió ở hiện trường đang nghiêng hẳn về phía Cát Vĩ, nếu để Dương San Dao làm loạn lên, sự việc chỉ càng khó cứu vãn.Trợ lý vội vàng bước đến, kéo Dương San Dao sang một bên, "Đừng giận, đừng giận, để em bảo công ty cử chuyên viên trang điểm riêng cho chị, đảm bảo chị sẽ lấn át tất cả mọi người."Thật ra Dương San Dao cũng chẳng còn hơi sức, dù miệng hùng hổ nhưng vẫn để mặc cho trợ lý kéo đi.Cô gái trang điểm kia thở phào một hơi, trong lòng biết ơn đến mức chỉ muốn quỳ lạy Cát Vĩ, "Cảm ơn chị Cát Vĩ." "Đúng là trẻ con." Cát Vĩ cười, "Dương San Dao chỉ là hổ giấy thôi mà cũng dọa em sợ đến thế sao? Chị đã nói rồi, bây giờ cả đoàn đều biết em là người được chị che chở, em cứ ngẩng cao đầu lên cho chị."Cô gái trang điểm lau nước mắt, khẽ bật cười.Cố Hiểu Trì đang định lặng lẽ rút lui, thì Cát Vĩ bất ngờ quay sang phía cô.Ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng đưa ra, khẽ nâng cằm Cố Hiểu Trì, "Bạn nhỏ, dáng dấp đẹp mắt thật đó, khiếncho chị nở mày nở mặt."Trong giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo, lại có cảm giác như Cố Hiểu Trì vốn là người thân thuộc của cô ấy vậy.Tay Cát Vĩ nhanh chóng thu về, rồi liền bị đội trang điểm và trợ lý kéo đi để chỉnh lại lớp hóa trang.Chỉ là cảm giác lạnh buốt nơi ngón tay cô ấy vừa chạm vào, vẫn còn vương lại trên cằm Cố Hiểu Trì.Lạnh lạnh, tê tê.********Cố Hiểu Trì xoay người đi vào toilet.Điều kiện trong đoàn phim có hạn, nhà vệ sinh lại chật hẹp, chỉ có một tấm gương đặt dưới ánh đèn mờ nhạt, soi lên người cũng trở nên gầy gò hơn.Một con thiêu thân lạc lối, bay vòng quanh thứ ánh sáng lờ mờ ấy. Cánh nó chao nghiêng, bóng liền in xuống má trái Cố Hiểu Trì, rồi lại lướt sang má phải.Cố Hiểu Trì phất tay xua con thiêu thân đi.Cô muốn nhìn kỹ khuôn mặt mình một lần.Từ nhỏ đến lớn, đã không ít người khen Cố Hiểu Trì xinh đẹp, nhưng cô chưa bao giờ để tâm bởi nhan sắc, chung quy đâu thể trở thành cơm ăn áo mặc.Dường như đây lại là lần đầu tiên, cô nghiêm túc quan sát khuôn mặt của chính mình.Lông mày rậm, hơi cong lên, đuôi mắt lại nhẹ nhàng rủ xuống. Môi không dày cũng chẳng mỏng, khẽ mím, đường nét mềm mại lại có chút kiêu kỳ.Đẹp mắt thật sao?Cố Hiểu Trì cảm thấy mình không xinh đẹp bằng Cát Vĩ.Cố Hiểu Trì lại nghiêng đầu, soi gương thêm một lần nữa.Cằm...Như bị quỷ thần xui khiến, cô đưa tay khẽ chạm vào cằm mình.Cằm nhỏ nhắn, thanh thoát. Sờ thử trong lòng bàn tay, cảm giác... cũng không tệ lắm.Cố Hiểu Trì khẽ mỉm cười, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.*******Bị Dương San Dao làm ầm ĩ một trận, công việc hôm nay kết thúc muộn hơn thường thường.Cát Vĩ cùng Cố Hiểu Trì đi ra bãi đậu xe, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm.Có vẻ hơi mệt, Cát Vĩ vừa đi vừa dang hai tay, khẽ vươn vai một cái.Con ngõ nhỏ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai người, và có lẽ cả nhịp thở của chính Cố Hiểu Trì.Đi ngang qua ánh đèn đường vàng vọt, Cố Hiểu Trì lại cúi đầu xuống lần nữa.Cát Vĩ vươn vai, bóng dáng nghiêng xuống, trông như đang dang tay muốn ôm lấy Cố Hiểu Trì một cái.Lên xe, trông cô ấy vẫn còn vẻ mệt mỏi.Cát Vĩ thò tay vào túi quần jean, lấy ra một bao thuốc, rút một điếu rồi hỏi Cố Hiểu Trì, "Có ngại không?"Cố Hiểu Trì lắc đầu.Sợ khói thuốc bay sang làm ảnh hưởng đến Cố Hiểu Trì, Cát Vĩ chủ động hạ cửa kính xe xuống. Cô ấy đưa tay sờ túi mới phát hiện bật lửa đã để quên ở phim trường.Cát Vĩ nở một nụ cười nhợt nhạt với Cố Hiểu Trì, "Cho mượn bật lửa nhé?"Cố Hiểu Trì, "Em không hút thuốc."Cát Vĩ nghĩ một lát, "Em thử tìm trong ngăn kéo bên ghế phụ xem, hình như có một cái đấy."Cố Hiểu Trì hơi nghiêng người, lục tìm một lúc, quả nhiên lấy ra được một chiếc bật lửa.Cát Vĩ ngậm điếu thuốc trên môi, người hơi nghiêng hẳn về phía Cố Hiểu Trì.Cố Hiểu Trì ngẩn ra.Cô bấm bật lửa, lần đầu không cháy, lần thứ hai mới bật lên được.Đưa ngọn lửa hướng về phía Cát Vĩ, Cố Hiểu Trì mới phát hiện bàn tay mình đang khẽ run.Cát Vĩ cúi xuống châm thuốc, hít một hơi, điếu thuốc lập tức bén lửa, hương bạc hà mát lạnh lan khắp không gian trong xe.Khoảnh khắc ấy, ánh lửa hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của Cát Vĩ, vài lọn tóc mái rủ xuống gò má.Cô không kịp nghĩ ngợi, gần như theo bản năng đưa tay khẽ vén những sợi tóc ấy ra sau tai cho cô ấy.Trong chốc lát, Cát Vĩ sửng sốt.Cố Hiểu Trì cũng bàng hoàng không kém.========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!08/10/2025