[BHTT] - [EDIT] Bóng đêm cùng người
Chương 5: Ứng tuyển
Cố Hiểu Trì bị Cát Vĩ xinh đẹp uy nghiêm làm cho hơi ngẩn ra.Cố Hiểu Trì từ nhỏ đã có ngoại hình xinh đẹp, nên từ thôn làng đã bị mọi người bàn tán. Vào trường học, cũng không ít nữ sinh châm chọc cô, "Chẳng lẽ chỉ biết dựa vào nhan sắc của mình à?"Nhưng Cố Hiểu Trì chưa bao giờ cảm thấy mình đẹp.Hơn nữa suốt hai mươi năm qua, cô cũng chưa từng gặp ai trong đời khiến mình cảm thấy người đó thực sự dễ nhìn.Khi gặp Cát Vĩ, cô lần đầu tiên nhận ra rằng nhan sắc thật sự có thể tạo ra uy lực lớn đến vậy.Cát Vĩ thấy Cố Hiểu Trì không trả lời, vừa cười vừa gọi cô, "Bạn nhỏ?"Cố Hiểu Trì lấy lại bình tĩnh, cổ họng khẽ nhúc nhích, "Đến ứng tuyển.""Ứng tuyển?" Trong nụ cười của Cát Vĩ đầy sự tò mò, "Ứng tuyển cái gì?"Cố Hiểu Trì thành thật trả lời, "Lễ tân."Cát Vĩ cười, khóe mắt lộ vẻ tinh nghịch, "Lễ tân không hợp với em đâu, đi cùng chị đi."Vừa vặn lúc này, trợ lý của Cát Vĩ đi ra tìm cô ấy."Tới đúng lúc lắm." Cát Vĩ chỉ chỉ vào Cố Hiểu Trì nói với trợ lý, "Chị muốn bạn nhỏ này tài xế ca đêm cho chị."Tài xế ca đêm của cô ấy vừa nghỉ việc vì lý do gia đình.Trợ lý hơi giật mình, "Em ấy?"Cát Vĩ hỏi Cố Hiểu Trì, "Biết lái xe không?"Cố Hiểu Trì gật đầu một cái.Chuyện này cũng là Cát Vĩ từng giúp cô, việc học bằng lái rất tốn tiền, Cố Hiểu Trì cảm thấy không tiện nhận, vốn muốn từ chối nhưng thầy Vương lại khuyên cô, "Là phụ nữ học thêm càng nhiều kỹ năng thì càng tốt cho bản thân, sau này ra xã hội em sẽ hiểu. Cùng lắm thì sau này chính em tự kiếm tiền để trả lại những gì người giúp đỡ."Cố Hiểu Trì lúc này mới nhận lời, thời điểm vừa vào năm nhất đại học cô đã thi lấy bằng lái. Cô chưa từng nghĩ, hôm nay lại phát huy tác dụng ngay tại chỗ của Cát Vĩ.Trợ lý hơi do dự nhìn Cố Hiểu Trì, "Em mấy tuổi? Chắc vẫn còn là học sinh nhỉ?"Cố Hiểu Trì đáp, "Hai mươi tuổi. Mỗi ngày sau khi tan lớp, có thể đi làm."Ban đầu, cô chỉ định ứng tuyển vào vị trí lễ tân, đồng thời kiêm luôn mấy công việc khác trong ngày.Trợ lý gật đầu, "Vừa vặn thích hợp làm tài xế ca đêm." Nhưng khi nhìn Cố Hiểu Trì, một cô gái còn trẻ, chưa biết lái xe ra sao, trợ lý vẫn cảm thấy không yên lòng.Trợ lý thấp giọng hỏi Cát Vĩ, "Tại sao lại chọn em ấy? Chị Tinh đã chọn cho chị rất nhiều người có kinh nghiệm mà..."Cát Vĩ mỉm cười tinh nghịch, nói thẳng với khí thế uy nghiêm, "Bởi vì em ấy đẹp."Trợ lý chỉ còn biết nghẹn lời."Người xinh đẹp, thường đi kèm với một loại khí chất riêng biệt." Ánh mắt Cát Vĩ liếc nhìn Cố Hiểu Trì một cái, "Chị muốn để Dương San Dao đến nhìn thử một chút, muốn cô ta tự so sánh nhan sắc của mình với tài xế ca đêm của chị, để coi cô ta có cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào khuôn mặt toàn silicon mỗi ngày hay không!"Cố Hiểu Trì không biết Dương San Dao là ai. Nghe vậy cô đứng im, Cát Vĩ không quá thích nhan sắc của cô ta."Cát Vĩ quay sang trợ lý nói, "Em dẫn bạn nhỏ này đi làm thủ tục, chị đi tìm Du đạo trước." Rồi cô ấy đạp giày cao gót bước ra ngoài.Trợ lý dẫn Cố Hiểu Trì đến một phòng làm việc khác, bên trong một người phụ nữ lão luyện mặc bộ vest màu đen ngồi đó, khí chất cực kỳ uy nghiêm.Người phụ nữ tự giới thiệu bản thân, "Chị tên là Hàn Tinh, từ khi Cát Vĩ ra mắt đã đồng hành cùng em ấy, là trợ lý, cũng là chị em trong nhóm của em ấy, em có thể gọi chị là chị Tinh."Cố Hiểu Trì gật đầu, "Chị Tinh."Hàn Tinh tiếp tục giới thiệu, "Người vừa rồi là trợ lý sinh hoạt của Cát Vĩ, gọi là Tiểu Bình, sau này em sẽ thường xuyên làm việc cùng em ấy."Sau đó cô ấy lấy ra một bản hợp đồng, đưa cho Cố Hiểu Trì ký, "Công việc của tài xế ca đêm khá đơn giản, mỗi ngày bất kể Cát Vĩ quay phim hay tham gia chương trình, em chỉ cần đến đúng giờ, chờ kết thúc rồi đưa em ấy về nhà là được.Lịch trình ban ngày của minh tinh rất kín, sau ca ngày, tài xế còn phải làm ca đêm đến khuya, nếu không đủ sức, sẽ không an toàn.Đây chính là lời của tài xế ca đêm nói trước đó.Cố Hiểu Trì gật đầu, "Được."Hàn Tinh cười cười, " Em đúng là người ít nói, điều này rất tốt."Tài xế cũng thuộc diện người thân cận của minh tinh, Hàn Tinh cũng lo lắng sẽ tuyển phải người thích nói bậy.Hàn Tinh đứng lên, "Hôm nay em cứ về trước đi, chuẩn bị một chút, ngày mai bắt đầu đi làm."Một chiếc chìa khóa được quăng tới, Cố Hiểu Trì nhận lấy, nắm trong tay. Đôi mắt Cát Vĩ chứa đầy ý cười, làm cô hơi bối rối.Cố Hiểu Trì không hiểu sao lại cảm thấy chiếc chìa khóa trong tay hơi nóng lên.Hàn Tinh gọi một người phụ nữ tóc ngắn, khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua rất chuyên nghiệp.Người phụ nữ tự giới thiệu, "Tôi là Tưởng Nhất Hàm."Tưởng Nhất Hàm là tài xế ca ngày của Cát Vĩ, cô ấy dẫn Cố Hiểu Trì xuống bãi đậu xe của Chanh Quả Giải Trí, chỉ vào một chiếc xe màu đen cỡ S, "Buổi tối em sẽ lái chiếc này."Ban ngày Cát Vĩ nghỉ ngơi nhiều trong xe, thường dùng chiếc xe màu bạc giống như xe bảo mẫu. Buổi tối chỉ cần đưa Cát Vĩ về nhà thì sẽ đổi sang chiếc xe màu đen này để đi lại.Tưởng Nhất Hàm cẩn thận dặn dò, "Tối mai hãy đến trước chị Cát Vĩ, mở xe đi một vòng, luyện tay lái một chút."Cố Hiểu Trì gật đầu, "Cám ơn chị Hàm."Cố Hiểu Trì từ hồi có bằng cũng chưa từng lái xe, cô không đủ tiền để trả phí đỗ xe, vẫn như cũ đi xe buýt tới trường. Vì vậy cô quyết định tối mai sẽ đi xe buýt tới Chanh Quả Giải Trí lái xe.Trời đã tối, trên xe buýt có học sinh trung học đang học thêm, bắt đầu trò chuyện về tình cảm, một nam sinh nắm tay nữ sinh, đầu chạm vào nhau, trông khá tình tứ.Khi gặp đèn đỏ, tài xế thắng gấp, nam sinh vội vịn tay vào thắt lưng nữ sinh để giữ thăng bằng.Trong lòng Cố Hiểu Trì hơi bối rối, nhớ tới cảm giác khi Cát Vĩ trắng nõn dùng ngón tay chạm nhẹ vào hông mình.Dưới ánh đèn nhấp nháy của đêm, Cố Hiểu Trì đỏ mặt mà không biết lý do. May mà ánh sáng đỏ từ đèn neon chiếu lên khuôn mặt cô, che đi khiến người khác không nhìn ra.Xuống xe, Cố Hiểu Trì đi bộ về trường học, ghé mua một phần đồ ăn tối, rồi tính về phòng giải quyết."Trước đây vào năm nhất đại học, buổi tối Cố Hiểu Trì làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, làm gia sư để trang trải. Bây giờ lại trở thành tài xế ca đêm của Cát Vĩ, thu nhập cao hơn một chút.Nhưng số tiền này Cố Hiểu Trì vẫn để dành, chưa định dùng.Tắm rửa xong, cô bưng chậu nước đi vào phòng tắm.Cố Hiểu Trì bỏ chiếc áo sơ mi trắng mà mình mặc hôm nay vào chậu nước, khi giặt áo bằng bột giặt trước, Cố Hiểu Trì như bị ma xui quỷ khiến xốc áo sơ mi trắng lên, đưa gần mũi và hít một cái.Cũng không giống mùi hương trên người Cát Vĩ như trong tưởng tượng.Có vài bạn học khác đi vào phòng tắm, Cố Hiểu Trì vội vàng thả áo sơ mi xuống, đặt vào trong chậu nước, đảo nhiều hơn bình thường so với việc giặt quần áo bằng bột giặt.Chiếc áo sơ mi hôm nay bị Cố Hiểu Trì mặc rồi dựa sát vào tường, mồ hôi đã thấm ướt hết.*******Chạng vạng năm giờ ngày hôm sau, Cố Hiểu Trì rời trường học và lên xe buýt đi đến Chanh Quả Giải Trí.Cát Vĩ đang ở phim trường, tham gia quay bộ phim gián điệp thời dân quốc. Hàn Tinh giao nhiệm vụ cho Cố Hiểu Trì, dặn cô nên đến sớm một chút, phòng trường hợp có tình huống bất ngờ, nếu cần dùng xe hay hỗ trợ gì, sẽ không phải để Cát Vĩ nhờ tài xế ca đem của phim trường."Cố Hiểu Trì xuất phát sớm, lái chiếc xe màu đen đi ra, chọn những đường ít người để đi.Cố Hiểu Trì cảm thấy không vấn đề gì, lái xe một cách đơn giản, thoải mái.Sau đó cô lái xe theo hướng mà Hàn Tinh chỉ dẫn để tới phim trường.Sau khi nắm rõ hướng dẫn, Cố Hiểu Trì không phí thời gian, liền đi tìm chỗ ở phim trường.Phim trường nằm sâu trong một ngõ nhỏ, kiến trúc cổ kính với những rường cột chạm trổ tinh xảo, mang đậm phong cách dân quốc xưa.Đoàn phim rất thận trọng, bố trí một khu vực phụ cận làm bãi đậu xe và nơi nghỉ cho diễn viên cùng nhân viên. Cố Hiểu Trì dừng xe, tiến thẳng vào bên trong phim trường.Đây cũng là yêu cầu của Hàn Tinh, cô không cần ngồi chờ trên xe mà có thể đi thẳng vào phim trường, để đảm bảo rằng Cát Vĩ sẽ có thể thấy cô ngay.Cố Hiểu Trì đi vào, nói rõ thân phận, nhân viên liền chỉ vào một chiếc ghế bên trong, nói cô có thể chọn bất cứ chỗ nào để chờ.Không quên nhắc nhở, "Điện thoại di động để ở chế độ im lặng."Cố Hiểu Trì đặt điện thoại ở chế độ im lặng, nhìn quanh toàn bộ phim trường. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn người ta quay phim, khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm.Một vài đèn chiếu lớn được bố trí xung quanh, mặc dù là cảnh quay tối, nhưng ánh sáng vẫn được sắp đặt cẩn thận. Các máy quay được đặt ở các vị trí khác nhau nhưng đều hướng về cùng một điểm quay.Máy quay tập trung vào vị trí trung tâm, nơi Cát Vĩ đứng, mặc bộ váy màu xanh lá nhạt với sườn xám, dáng người uyển chuyển, nhẹ nhàng như một yêu tinh bước xuống từ cành liễu.Một nhóm nhân viên trang điểm và trợ lý vây quanh Cát Vĩ, chỉnh sửa trang phục và make-up cho cô ấy.Du đạo ngồi ở vị trí trung tâm phía sau, trầm giọng ra lệnh, "Bắt đầu quay."Ngay lập tức, Cát Vĩ nhập vai rất nhanh.Vừa đúng lúc Cố Hiểu Trì bước vào ghi hình cảnh đầu tiên, thì đó cũng là cảnh hôm qua Cát Vĩ đã kéo Cố Hiểu Trì tham gia diễn cùng.Cát Vĩ nhịp eo nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển như nước, kết hợp với bộ quân phục, ánh mắt toàn toát lên vẻ kiên cường, tạo nên hình ảnh khó quên.Cát Vĩ tiến lại gần, nhìn từ góc độ của Cố Hiểu Trì, thân thể hai người dường như dính chặt vào nhau.Hóa ra cảnh hôm qua Cát Vĩ ép sát mình vào tường, chính là như thế này sao? Cố Hiểu Trì nuốt nước bọt một cái.Ngón tay trắng nõn duỗi ra một cách tinh tế, so với các diễn viên chính còn có thần thái hơn. Cát Vĩ vòng tay ôm lấy eo của người phụ nữ mặc quân phục, nhẹ nhàng chạm vào eo cô ấy bằng đầu ngón tay.Cố Hiểu Trì bỗng cảm thấy từ hông đến tim, đều lan tỏa một cảm giác nóng rực."Cắt." Du đạo nhìn thẳng vào camera, giọng nghiêm nghị, "San Dao, trạng thái của cô chưa đúng."Hoá ra vai nữ thứ hai trong bộ quân phục này chính là Dương San Dao mà Cát Vĩ từng nhắc đến. Cố Hiểu Trì nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta một lúc, nhưng không phát hiện ra dấu vết silicon nào.Chỉ là mặt cô ta có can thiệp thẩm mỹ, bên trong khóe mắt cũng sửa, mũi cũng sửa, nhìn kỹ thì không có nét đẹp tự nhiên, khí chất quyến rũ kiểu Cát Vĩ. Ngược lại toát ra một vẻ không phóng khoáng, hơi gượng gạo, mang tính dụ dỗ.Cố Hiểu Trì không hiểu vì sao lại không thích cô ta.Du đạo bước tới, "Cát Vĩ, em thấy cảnh này, San Dao nên diễn thế nào?"Cát Vĩ lười biếng tựa vào tường, trông như rất ghét việc Dương San Dao kéo chân mình, giọng nói cũng đầy biếng nhác, "Ở thời đại đó, các nữ sĩ quan quân nhân thích mấy cô gái phong trần, cơ bản là không dám đối mặt với cảm xúc thật của mình. Vậy mà vẫn mở to mắt trừng nhau, nhìn chằm chằm người khác, giống như bị thôi miên vậy."Một câu nói như vậy khiến các nhân viên hiện trường đều nở nụ cười, mặt Dương San Dao thoắt đỏ thoắt trắng.Du đạo gật đầu một cái, "Không sai. Liếc mắt nhìn, né một chút, đưa mắt nhìn, rồi rũ mắt xuống, mới phù hợp với tâm trạng của nhân vật lúc này."Khi Du đạo nói xong, Cố Hiểu Trì vẫn tập trung lắng nghe, chăm chú nhìn họ. Chợt Cát Vĩ tựa vào tường, ánh mắt thoáng nhìn về phía Cố Hiểu Trì trong đám người, cười tươi một tiếng.Thì ra Cát Vĩ đã sớm thấy Cố Hiểu Trì tới.Ánh mắt Cát Vĩ dường như đang muốn nói gì đó, cô ấy cười khanh khách, liếc nhìn về phía kia như thể muốn nói: Hôm qua em diễn còn hay hơn cô ta.Cố Hiểu Trì lại hạ mắt xuống, nhìn xuống đất, như thể trên mặt đất có gì đó đặc biệt xinh đẹp.Trong lòng cô rối bời, cảm giác thất thường, không yên.Dương San Dao nghe chỉ đạo, cười làm lành với đạo diễn, "Đã biết, Du đạo, để tôi tìm chút cảm giác."Du đạo chỉ dẫn Cát Vĩ, đi về hướng Cố Hiểu Trì, để cô ấy nghỉ một chút trước.Khi đi tới vị trí quay, Du đạo và Cát Vĩ đứng cách Cố Hiểu Trì khá gần. Du đạo hạ giọng khuyên Cát Vĩ, "Chị biết San Dao hơi nhỏ nhen nên trước mặt mọi người em đừng làm cô ta mất mặt nếu không cô ta lại làm ra mấy trò quấy phá đó."Cát Vĩ bĩu môi, dù đã ngoài ba mươi, vẫn mang vẻ bướng bỉnh của thiếu nữ, không sợ trời, không sợ đất, ở đâu cũng có thể lẫn vào đám đông một cách dễ dàng.Cát Vĩ nói, "Em không thích việc cô ta dựa vào kim chủ mà ngang nhiên lộng hành trong đoàn phim. Diễn xuất của cô ta không tệ nhưng nhân phẩm thì thật đáng chê. Lần trước còn bày trò hại Miêu Lam bị tiêu chảy, nhìn thấy cô ta là em lại thấy khó chịu, ghê tởm đến tận cùng."Miêu Lam và Cát Vĩ vốn không có mối quan hệ gì, nhưng đều làm việc trong cùng một giới, những chuyện này rất dễ truyền vào tai.Cố Hiểu Trì nhìn Cát Vĩ với vẻ mặt nghiêng nghiêng, vừa thô tục vừa thẳng thắn, nhưng không hề hời hợt hay vô nghĩa.Một cô em nhỏ trong đội bưng một hộp cherry lớn đi tới, Hàn Tinh đi theo sau, khuyên Cát Vĩ, "Đừng tức giận, ăn chút cherry đi, sẽ dịu bớt cảm xúc."Cô em nhỏ này chính là Tiểu Bình, trợ lý sinh hoạt của Cát Vĩ. Những việc mà Hàn Tinh không rảnh xử lý đều được giao hết cho Tiểu Bình.Tiểu Bình mở hộp, từng trái cherry hồng nhuận, tròn trịa như trân châu, ánh hồng tỏa sáng, dính bọt nước vừa rửa xong, trông thật kiều diễm và hấp dẫn.Hóa ra đây gọi là cherry, chứ không phải anh đào. Cố Hiểu Trì chưa từng ăn cherry bao giờ, cái tên này lặng lẽ khắc sâu trong lòng cô.Cát Vĩ duỗi ngón tay, lấy ra một trái cherry từ trong hộp, Cố Hiểu Trì tưởng cô ấy sẽ đưa vào miệng, không ngờ Cát Vĩ lại tinh tế đem cherry đưa đến khóe miệng cô.Cát Vĩ mỉm cười, đôi môi căng mọng hé mở, "A--"Thật giống như đang đối đãi với một người bạn nhỏ, Cát Vĩ làm mẫu, hướng dẫn Cố Hiểu Trì há miệng.Đôi môi căng mọng, màu đỏ như quả mọng, ánh lên chút bóng mượt nhẹ. Cố Hiểu Trì nhất thời không nói nên lời, lúc này trong lòng cô mới thấm thía câu 'kiều diễm dục tích' vốn dùng để miêu tả cherry, nhưng lại còn thích hợp hơn khi hình dung đôi môi của Cát Vĩ.Cố Hiểu Trì chỉ ngây ngốc há miệng, để cô ấy đưa trái cherry vào miệng, nhai hai cái.Cát Vĩ khẽ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên môi dưới của Cố Hiểu Trì, " Dính bọt nước rồi."Như một tia chớp, Cát Vĩ đưa ngón tay ra. Mặt Cố Hiểu Trì đỏ bừng, nóng đến tận mang tai, ùng ục một tiếng, liền nuốt luôn trái cherry trong miệng."A nha, em nuốt cả hạt à?" Cát Vĩ cười ha hả, mặc sườn xám, nét mặt vừa tinh nghịch vừa mị hoặc, đôi mắt long lanh như tơ.Cô ấy lại nhẹ nhàng nói, "Không sao đâu, ị ra phân thì hạt cũng theo ra ấy mà."Cố Hiểu Trì:...========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!06/10/2025