[BHTT + EDIT] Bị Nam Chủ Vai Ác Mụ Mụ Coi Trọng - Tầm Không
Chương 2
Một câu, tựa hồ tuyên cáo tử hình.Hi Luân sẽ không vì một nhân loại mà khuyên bảo Lãnh Tư, chỉ ôm tay nhìn Cư Dao, đôi mắt lục bảo phảng phất chất chứa đồng tình cùng bất đắc dĩ."Tỷ tỷ đại nhân không thích nói, ta cũng hết cách. Chỉ tiếc một đứa nhỏ biết nói ngọt như vậy." Hi Luân khẽ cắn đầu lưỡi, dáng vẻ như một muội muội chưa trưởng thành, tiếp tục trò chuyện bên cạnh Lãnh Tư, giống như đã mặc định kẻ trong lồng sắt không còn cơ hội sống sót.An Sắt mừng rỡ, "Đại nhân, ta nhất định sẽ xử trí nàng thật tốt."Lãnh Tư đặt chén trà trở lại đĩa, giọng nói lạnh lẽo toát ra sự chán ghét mà Hi Luân và An Sắt đều hiểu rõ: "Đừng tưởng vì lâu rồi không gặp, sở thích của ta sẽ thay đổi. An Sắt, khẩu vị của ngươi chính là như vậy sao?"An Sắt không rõ Lãnh Tư ám chỉ hồng trà hay nhân loại kia, nghẹn nơi cổ họng, chỉ đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hi Luân.Hi Luân dường như không nghe ra ẩn ý trong lời Lãnh Tư, lại trào phúng An Sắt:
"Đến chiêu đãi Lãnh Tư thân vương cũng không làm được sao? Đừng tưởng có một đứa con gái lanh lợi thì có thể vai kề vai với Lãnh Tư đại nhân."Lời biện giải chỉ khiến đề tài vòng trở lại nhân loại. Không muốn chạm vào lôi khu của Lãnh Tư, An Sắt đành nuốt giận, miễn cho lôi liên quan đến Cư Dao.Trong lòng hắn thầm mắng, cơ hồ chưa từng rời khỏi cổ lâu của Lãnh Tư mà đã vội vã bước vào, thật sự xui xẻo.Ngoài miệng lại chỉ có thể cung kính hỏi: "Lãnh Tư đại nhân, ngài hạ mình tới đây, không biết là vì việc gì?"Mắt xanh thẳm của Lãnh Tư lạnh đi vài phần. "Tự nhiên là vì chuyện của Tu Thụy. Chỉ là lâu đài của ngươi còn giấu không ít thứ bẩn thỉu, xem ra ngươi và Tu Thụy có cùng suy nghĩ."An Sắt không rõ Tu Thụy rốt cuộc có ý tưởng gì, nhưng biết rõ đi theo phương hướng của Lãnh Tư thì sẽ không sai.Đồ vật không sạch sẽ kia, tất nhiên chính là nhân loại trong lồng, kẻ vì cầu sống mà run rẩy không ngừng."Ta trước sau vẫn đồng quan điểm với Lãnh Tư đại nhân, tuyệt không sa ngã làm bẩn chính mình. Tu Thụy thiếu gia gần đây chịu ảnh hưởng của An Đức, ta e hắn đi nhầm đường, mới đành dùng đến hạ sách này."Đến lúc này, An Sắt đem nguyên do bắt Cư Dao thêm mắm thêm muối trình bày với Lãnh Tư, cực lực phủi sạch quan hệ giữa mình và nhân loại, biểu lộ lòng trung thành.Ánh mắt khiến người run sợ của Lãnh Tư, theo lời An Sắt kết thúc, ép thẳng lên gương mặt Cư Dao trong lồng sắt.Ổ khóa kim loại bật mở, nàng thừa biết kẻ nhát gan này sẽ không ngu ngốc đến mức tưởng có thể trốn thoát trước mặt nàng.Nhân loại kia hẳn cũng đã hiểu rõ tình cảnh mình sắp phải đối mặt cận kề cái chết.Cư Dao nghe rõ từng chữ bọn họ nói, trong ánh mắt sợ hãi lại hiện lên một tầng ngập tràn, như thể so với An Sắt, Lãnh Tư còn ghét nàng hơn.Sự xuất hiện của Lãnh Tư vốn đã nằm trong dự liệu của nàng.Ngồi khoanh chân một lúc, máu huyết tê dại, nàng khẽ nhăn mày. Dù sao cũng trốn không thoát, mí mắt nặng trĩu, nàng ngáp khẽ, yên lặng không để phát ra một âm thanh.Dưới ba ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng duỗi người, đôi chân vươn thẳng, hai tay nắm lại thành quyền, gõ gõ nhẹ trên đùi để thư giãn mỏi mệt.Sau đó, nàng lấy cánh tay làm gối, nằm nghiêng, an nhiên thiếp đi.Nơi này ẩm lạnh, với một nhân loại đến từ Liên Bang phương Nam, quả thật rét buốt. Nàng chỉ cuộn mình lại, tìm chút hơi ấm.Toàn bộ quá trình, nàng không thốt ra một lời. Nhưng trong mắt bọn họ, thiếu nữ nhân loại yếu đuối này chẳng những không hề sợ hãi, mà còn thản nhiên ngủ bù, rõ ràng là hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.Tự nhiên chỉ còn kém một câu: "Ăn cơm nhớ gọi ta."Ánh mắt bức người mau chóng rời khỏi Cư Dao, Lãnh Tư khẽ vuốt ngón tay trên quyền trượng hoàng kim không thể ấm.Đây chính là nhân loại nữ tử trong miệng An Sắt, kẻ được cho là mê hoặc Tu Thụy?Trên đường đến lâu đài An Sắt, nàng còn vì nhi tử mà tranh chấp. Tu Thụy, kẻ giấu giếm thân phận để trộm chạy tới Liên Bang học đại học, hiện vẫn đang bị nàng phạt đứng trước cửa lâu đài.Nghĩ đến việc trong lúc nàng ngủ say, nhi tử lại hướng tư tưởng về phía đối thủ của nàng, An Đức thân vương, chẳng khác nào đang dùng bữa lại có từng con ruồi chết rơi vào.Vậy mà lúc này, từ miệng An Sắt nàng lại biết được, Tu Thụy còn vì một nhân loại nữ tử mà chống đối, từ chối hôn sự vốn được sắp đặt tốt đẹp cho hắn.So với việc ngả về An Đức, chuyện này càng khiến nàng ghê tởm."Đại nhân, để Tu Thụy thiếu gia không lạc đường, ta cho rằng trực tiếp xử trí nhân loại này mới thỏa đáng, miễn cho đêm dài lắm mộng."Hi Luân giành lời trước khi Lãnh Tư đáp, phản bác: "An Sắt, ta lại thấy đây chính là cơ hội khảo nghiệm Tu Thụy. Thời đại nào rồi, còn thô bạo mà tùy tiện giết người? Nhân lúc này, vừa hay có thể xem hắn có đủ tư cách làm người thừa kế hay không."An Sắt không dám châm chọc đáp lại một trong tám đại thân vương như Hi Luân, chỉ có thể dồn hết hy vọng vào Lãnh Tư, mong nàng nói ra điều hắn khẩn thiết muốn.Giết Cư Dao từ đó dứt bỏ hậu họa.Về phần Tu Thụy, hắn tin tuyệt đối sẽ không vì một nhân loại mà từ bỏ nhạc phụ bá tước có thể phụ trợ cho mình."Đến giờ vẫn chưa đổi cho ta một ly trà sao?"Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như băng, lập tức quăng An Sắt trở lại hàn băng thẳm sâu.An Sắt hoảng loạn đáp ứng, vội vàng bước tới tủ kính, lấy chén trà và lá trà mới.Cư Dao nghe rõ từng cử động, từng lời nói của bọn họ.An Sắt hẳn đã cẩn thận chọn loại trà hợp khẩu vị Lãnh Tư. Hi Luân lại dùng giọng điệu nghịch ngợm, đem chuyện thú vị thời thơ ấu của Tu Thụy ra trò chuyện cùng Lãnh Tư, chỉ bằng sức mình mà thay đổi bầu không khí. Nhưng trong con mắt đánh giá của Lãnh Tư, gương mặt vẫn lạnh lùng, chẳng để tất cả vào mắt.Cư Dao không phải hoàn toàn không sợ hãi, cũng không phải không lo lắng cho tương lai mình.Chỉ là so với huyết tộc cường đại nhất Lãnh Tư thân vương, nàng không có bất kỳ khả năng xoay chuyển cục diện bất lợi. Nếu không, Lãnh Tư đã sớm bị An Đức thân vương kéo xuống khỏi đài.Nỗi lo lớn nhất của nàng lại là không kịp nộp phần tác nghiệp giữa kỳ.Nếu còn sống, nàng e rằng phải tu sửa lại không ít môn học thường ngày.Sau đó, khi tự mình đến Phòng Giáo vụ nộp đơn xin trùng tu, vị học sinh kia trong lòng điên cuồng phun tào, mặc sức tưởng tượng cảnh chủ nhiệm Phòng Giáo vụ tóc vàng Địa Trung Hải, mũi to đỏ bừng, nước miếng tung tóe mà quát mắng: "Còn dám trùng tu? Năm ngoái làm gì hả? Tới đại học không học mà tưởng để cho ngươi chơi sao?"Vị chủ nhiệm kia, thích hợp làm trung học trực ban hơn, so với Lãnh Tư còn khiến người ta sợ. Sau này chắc chắn nàng sẽ trở thành phản diện tiêu biểu trong các bài giáo dục tân sinh đầu khóa.Thêm vào đó, chủ nhiệm tóc vàng Địa Trung Hải vốn là kẻ bảo thủ, một mực cho rằng sinh viên đại học phải bị quản nghiêm, phản đối giáo dục tự do.Chỉ có điều, Cư Dao hẳn sẽ không còn cơ hội sống sót để "hưởng thụ" ba giờ chửi rủa độc nhất vô nhị của bà ta.Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng chuông tuyên cáo tử vong, đều đặn có tiết tấu, ai nghe cũng biết kết cục đã định.Cư Dao như con thỏ hoang linh hoạt, trong nháy mắt bật dậy. Ngón tay khẽ đặt lên đôi môi hơi khô, nàng tung ra một nụ hôn gió."Mỹ nhân, ngọ an."Bóng dáng cao gầy theo sau lời nói phủ xuống một tầng âm u. Áo choàng nhung đen dài rộng che khuất ánh sáng phía sau, khiến căn ngục thất chật hẹp lập tức trở nên sâu thẳm như vực.Giữa ban ngày, rèm chưa kéo, chẳng có ánh mặt trời, chỉ mấy ngọn đèn được thắp sáng trong phòng. Với thị lực vượt trội của huyết tộc, thứ ánh sáng ấy không phải để nhìn, mà chỉ để dựng nên một bầu không khí.Tầm mắt Cư Dao lập tức bị một vệt sắc lạ chói mắt cướp đi.Bạc, suối tóc dài thẳng chảy đến tận eo, như trong đêm tối phát ra quầng sáng của vầng trăng lạnh, quạnh quẽ mà tuyệt mỹ.Trên đó là gương mặt chẳng thua gì ánh nguyệt, mày dài, sống mũi cao, đôi mắt xanh thẳm sâu hút, không hề vương chút cảm tình, khiến người ta liên tưởng đến đại dương vô tận.Có lẽ vì ánh nhìn của Cư Dao quá nóng rực, hoặc do câu nói tùy tiện kia mạo phạm đến huyết tộc bảo thủ lãnh khốc, mà lúc này vốn chẳng định bận tâm, Lãnh Tư lại đang đánh giá nàng.Quả đúng như Lãnh Tư tưởng tượng, nhân loại này nhỏ bé, yếu ớt nhưng tinh tế.Tóc đen, mắt đen mang đậm sắc thái thần bí phương Đông. Hình ảnh ấy nàng từng thấy trong sách cổ, tuy nay thời đại quốc tế hóa, người như vậy ở khắp nơi trên thế giới đều chẳng hiếm.So với nàng luôn chỉnh tề, mỗi sợi tóc đều được chăm chút để giữ sự dài thẳng nhu thuận, thì Cư Dao quả là lôi thôi, hỗn độn chính hiệu.Lãnh Tư khẽ nhíu đôi mày, động tác nhỏ gần như không thể nhận ra.Một chiếc hoodie vàng nhạt thùng thình, hai túi lớn quá khổ đủ để nuốt trọn đôi tay mảnh khảnh của tiểu nhân loại. Quần jean xanh nhạt lấm bùn, giày thể thao để trần vương vết nhớp.Thân phục này chẳng khác nào bước ra từ bức ảnh mấy trăm năm trước. Ấy thế mà giới trẻ Liên Bang hiện tại lại ưa chuộng loại trang phục không hề có chút thẩm mỹ nào như vậy.Dù trào lưu có xoay vòng bao nhiêu lần, Lãnh Tư cũng không sao hiểu nổi vì sao thanh niên nhân loại lại sùng bái kiểu ăn mặc ấy.Cư Dao hoàn toàn không ý thức được bản thân với bộ dạng "cá mặn trường học" kia đang bị ánh mắt Lãnh Tư hung hăng phán xét. Ở giảng đường đại học, nàng vốn chỉ muốn giản dị hết mức không nhuộm tóc, không trang điểm, không nổi bật cũng chẳng hoa lệ. Ngồi ở hàng giữa phía sau, như vậy vừa khéo tránh khỏi ánh nhìn soi mói của những giáo sư tóc không nhiều nhưng lời nói thì vô tận.Hi Luân thừa biết, ở trên người Cư Dao, Lãnh Tư tuyệt nhiên sẽ chẳng tìm thấy lấy một điểm vừa ý. Nói đúng hơn, muốn moi ra một tia ưu điểm cũng khó.Đúng lúc ấy, An Sắt bưng trà tiến lại, sống mũi hất cao, vẻ đắc ý lộ ra như hai sợi râu vểnh dưới mũi hắn.Đáng tiếc, nhân loại nhỏ bé kia chẳng hề biểu lộ lấy một chút sợ hãi. Không run rẩy trước tử vong, không thét gào, chẳng cho hắn cơ hội thưởng thức cái thú vui vặn vẹo khi ngắm kẻ khác thống khổ.An Sắt đành quy tất cả về sự ngu muội, ả đàn bà này ngay cả cái chết cũng chẳng hay biết, lại còn ngây ngô nghĩ rằng chỉ bằng vài câu khéo miệng là có thể khiến Lãnh Tư thân vương mở cho nàng một lối thoát.Mùi trà hoa quen thuộc Lãnh Tư vẫn thường dùng khẽ lan tỏa, xen lẫn hương bạc hà tươi mát, bất giác hòa vào mùi hương riêng của Cư Dao.Đối với huyết tộc mà nói, bọn họ có thể mẫn cảm nhận thấy hơi thở nhân loại."Tỷ tỷ, ta phía trước kiến nghị ngươi cảm thấy thế nào, dùng nàng tới khảo nghiệm Tu Thụy. Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, học hỏi kinh nghiệm Tu Thụy cũng không tồi." Hi Luân cười tủm tỉm mở miệng.An Sắt châm chọc: "Buồn cười, so với Bối Lâm, nhân loại này xấu xí thô bỉ, vô tri ngu xuẩn. Tu Thụy nếu có thể thích nàng, đủ để chứng minh hắn gần trăm năm thiếu đi Lãnh Tư đại nhân dạy dỗ, càng ngày càng dựa sát vào An Đức thân vương đáng xấu hổ kia."Lãnh Tư không nói một lời, nàng đồng ý với quan điểm của An Sắt.Bối Lâm chưa từng đạt tới tiêu chuẩn con dâu trong lòng nàng, nhưng so với nhân loại trước mắt, về gia thế, hành vi cử chỉ, dung nhan dáng vẻ, Bối Lâm để lộ ra vẻ mỹ lệ đều không thể bắt bẻ.Hoặc có thể nói, căn bản không có khả năng so sánh.Nhân loại này như từ trong bùn lầy bò ra, lỗ mãng thô tục, còn không biết chết sống mà dám nhìn thẳng vào nàng.Mắt đen nghiêm túc chuyên chú, khóe môi cong lên mang theo lười biếng tùy ý, cùng ánh mắt tạo nên đối lập rõ rệt. Loại mâu thuẫn này khiến Lãnh Tư không khỏi nảy sinh hoài nghi, càng muốn tìm tòi nghiên cứu.An Sắt định thừa cơ châm thêm một ngọn lửa. Trong mắt Lãnh Tư, mỹ lệ luôn là tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất, Cư Dao thì hoàn toàn đứng ngoài phạm vi thẩm mỹ của nàng, tựa như lâu đài hoàn mỹ không tì vết bị bụi bặm vấy bẩn.Lãnh Tư không thể chấp nhận việc người thừa kế được nàng dày công rèn giũa lại nhiễm dính tạp chất."Lãnh Tư đại nhân, từ xưa tới nay, chúng ta cùng nhân loại chưa từng có chung tư tưởng.""Nhân loại và chúng ta vốn tương khắc, tư tưởng bất đồng, không thể nhận được sự tán thành của chúng ta.""Cùng nhân loại sinh ra đồng cảm, hợp tác với nhân loại là hành vi ngu muội tột cùng. Nhân loại vĩnh viễn không thể hiểu được chúng ta, chúng ta càng không thể hạ thấp thân phận để cùng bọn họ lý giải lẫn nhau. Hành vi của An Đức là đáng xấu hổ, hắn phản bội huyết thống cùng tín ngưỡng. Bởi vậy, nữ nhân loại quấy nhiễu tư tưởng của Tu Thụy thiếu gia này, nhất định phải bị tiêu diệt."Lãnh Tư không tỏ thái độ.Nàng sẽ không tự hạ mình ra tay với một kẻ trong mắt chẳng khác gì con kiến. An Sắt xoa tay, hầm hừ muốn lập tức giải quyết Cư Dao."Hi Luân đại nhân, ngươi lúc này có gì để giải thích không?" An Sắt giả cười, giọng điệu hằn học.Hi Luân phẩy tay: "Nếu nhân loại này đáng chết, vậy giao cho An Sắt đại nhân xử trí đi."An Sắt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Hi Luân lại thuận miệng bổ sung: "Bất quá, để nhân loại này trước khi chết nói một câu di ngôn, coi như biểu hiện chúng ta có chút nhân ái."Lời ấy khiến An Sắt phì cười, còn buồn cười hơn cả mấy bài diễn thuyết hòa bình của An Đức.Một câu di ngôn? Không phải cầu xin tha mạng thì cũng chỉ là lời nguyền rủa.An Sắt không muốn để tai mình bị bẩn."Nói đi, hài tử." Hi Luân nhìn Cư Dao.Cư Dao bình thản tiếp nhận thứ gọi là "nhân ái" mà Hi Luân ban cho.Nàng khẽ mỉm cười với Lãnh Tư:"Ngươi là 'người' mỹ lệ nhất ta từng gặp."Không khí xung quanh thoáng chốc lạnh xuống vài phần.Cư Dao ném ra một mệnh đề mang theo tử vong khí tức.Mồ hôi lạnh túa trên trán An Sắt. Hắn do dự có nên phản bác nhân loại trong mắt vốn không hề có giá trị thẩm mỹ này? Có nên thừa nhận cùng nhân loại tồn tại cái gọi là "cộng đồng tư tưởng"?.........Cách gây ấn tượng khi gặp ghệ khi sắp xuống lỗ.
"Đến chiêu đãi Lãnh Tư thân vương cũng không làm được sao? Đừng tưởng có một đứa con gái lanh lợi thì có thể vai kề vai với Lãnh Tư đại nhân."Lời biện giải chỉ khiến đề tài vòng trở lại nhân loại. Không muốn chạm vào lôi khu của Lãnh Tư, An Sắt đành nuốt giận, miễn cho lôi liên quan đến Cư Dao.Trong lòng hắn thầm mắng, cơ hồ chưa từng rời khỏi cổ lâu của Lãnh Tư mà đã vội vã bước vào, thật sự xui xẻo.Ngoài miệng lại chỉ có thể cung kính hỏi: "Lãnh Tư đại nhân, ngài hạ mình tới đây, không biết là vì việc gì?"Mắt xanh thẳm của Lãnh Tư lạnh đi vài phần. "Tự nhiên là vì chuyện của Tu Thụy. Chỉ là lâu đài của ngươi còn giấu không ít thứ bẩn thỉu, xem ra ngươi và Tu Thụy có cùng suy nghĩ."An Sắt không rõ Tu Thụy rốt cuộc có ý tưởng gì, nhưng biết rõ đi theo phương hướng của Lãnh Tư thì sẽ không sai.Đồ vật không sạch sẽ kia, tất nhiên chính là nhân loại trong lồng, kẻ vì cầu sống mà run rẩy không ngừng."Ta trước sau vẫn đồng quan điểm với Lãnh Tư đại nhân, tuyệt không sa ngã làm bẩn chính mình. Tu Thụy thiếu gia gần đây chịu ảnh hưởng của An Đức, ta e hắn đi nhầm đường, mới đành dùng đến hạ sách này."Đến lúc này, An Sắt đem nguyên do bắt Cư Dao thêm mắm thêm muối trình bày với Lãnh Tư, cực lực phủi sạch quan hệ giữa mình và nhân loại, biểu lộ lòng trung thành.Ánh mắt khiến người run sợ của Lãnh Tư, theo lời An Sắt kết thúc, ép thẳng lên gương mặt Cư Dao trong lồng sắt.Ổ khóa kim loại bật mở, nàng thừa biết kẻ nhát gan này sẽ không ngu ngốc đến mức tưởng có thể trốn thoát trước mặt nàng.Nhân loại kia hẳn cũng đã hiểu rõ tình cảnh mình sắp phải đối mặt cận kề cái chết.Cư Dao nghe rõ từng chữ bọn họ nói, trong ánh mắt sợ hãi lại hiện lên một tầng ngập tràn, như thể so với An Sắt, Lãnh Tư còn ghét nàng hơn.Sự xuất hiện của Lãnh Tư vốn đã nằm trong dự liệu của nàng.Ngồi khoanh chân một lúc, máu huyết tê dại, nàng khẽ nhăn mày. Dù sao cũng trốn không thoát, mí mắt nặng trĩu, nàng ngáp khẽ, yên lặng không để phát ra một âm thanh.Dưới ba ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng duỗi người, đôi chân vươn thẳng, hai tay nắm lại thành quyền, gõ gõ nhẹ trên đùi để thư giãn mỏi mệt.Sau đó, nàng lấy cánh tay làm gối, nằm nghiêng, an nhiên thiếp đi.Nơi này ẩm lạnh, với một nhân loại đến từ Liên Bang phương Nam, quả thật rét buốt. Nàng chỉ cuộn mình lại, tìm chút hơi ấm.Toàn bộ quá trình, nàng không thốt ra một lời. Nhưng trong mắt bọn họ, thiếu nữ nhân loại yếu đuối này chẳng những không hề sợ hãi, mà còn thản nhiên ngủ bù, rõ ràng là hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.Tự nhiên chỉ còn kém một câu: "Ăn cơm nhớ gọi ta."Ánh mắt bức người mau chóng rời khỏi Cư Dao, Lãnh Tư khẽ vuốt ngón tay trên quyền trượng hoàng kim không thể ấm.Đây chính là nhân loại nữ tử trong miệng An Sắt, kẻ được cho là mê hoặc Tu Thụy?Trên đường đến lâu đài An Sắt, nàng còn vì nhi tử mà tranh chấp. Tu Thụy, kẻ giấu giếm thân phận để trộm chạy tới Liên Bang học đại học, hiện vẫn đang bị nàng phạt đứng trước cửa lâu đài.Nghĩ đến việc trong lúc nàng ngủ say, nhi tử lại hướng tư tưởng về phía đối thủ của nàng, An Đức thân vương, chẳng khác nào đang dùng bữa lại có từng con ruồi chết rơi vào.Vậy mà lúc này, từ miệng An Sắt nàng lại biết được, Tu Thụy còn vì một nhân loại nữ tử mà chống đối, từ chối hôn sự vốn được sắp đặt tốt đẹp cho hắn.So với việc ngả về An Đức, chuyện này càng khiến nàng ghê tởm."Đại nhân, để Tu Thụy thiếu gia không lạc đường, ta cho rằng trực tiếp xử trí nhân loại này mới thỏa đáng, miễn cho đêm dài lắm mộng."Hi Luân giành lời trước khi Lãnh Tư đáp, phản bác: "An Sắt, ta lại thấy đây chính là cơ hội khảo nghiệm Tu Thụy. Thời đại nào rồi, còn thô bạo mà tùy tiện giết người? Nhân lúc này, vừa hay có thể xem hắn có đủ tư cách làm người thừa kế hay không."An Sắt không dám châm chọc đáp lại một trong tám đại thân vương như Hi Luân, chỉ có thể dồn hết hy vọng vào Lãnh Tư, mong nàng nói ra điều hắn khẩn thiết muốn.Giết Cư Dao từ đó dứt bỏ hậu họa.Về phần Tu Thụy, hắn tin tuyệt đối sẽ không vì một nhân loại mà từ bỏ nhạc phụ bá tước có thể phụ trợ cho mình."Đến giờ vẫn chưa đổi cho ta một ly trà sao?"Giọng điệu vẫn lạnh nhạt như băng, lập tức quăng An Sắt trở lại hàn băng thẳm sâu.An Sắt hoảng loạn đáp ứng, vội vàng bước tới tủ kính, lấy chén trà và lá trà mới.Cư Dao nghe rõ từng cử động, từng lời nói của bọn họ.An Sắt hẳn đã cẩn thận chọn loại trà hợp khẩu vị Lãnh Tư. Hi Luân lại dùng giọng điệu nghịch ngợm, đem chuyện thú vị thời thơ ấu của Tu Thụy ra trò chuyện cùng Lãnh Tư, chỉ bằng sức mình mà thay đổi bầu không khí. Nhưng trong con mắt đánh giá của Lãnh Tư, gương mặt vẫn lạnh lùng, chẳng để tất cả vào mắt.Cư Dao không phải hoàn toàn không sợ hãi, cũng không phải không lo lắng cho tương lai mình.Chỉ là so với huyết tộc cường đại nhất Lãnh Tư thân vương, nàng không có bất kỳ khả năng xoay chuyển cục diện bất lợi. Nếu không, Lãnh Tư đã sớm bị An Đức thân vương kéo xuống khỏi đài.Nỗi lo lớn nhất của nàng lại là không kịp nộp phần tác nghiệp giữa kỳ.Nếu còn sống, nàng e rằng phải tu sửa lại không ít môn học thường ngày.Sau đó, khi tự mình đến Phòng Giáo vụ nộp đơn xin trùng tu, vị học sinh kia trong lòng điên cuồng phun tào, mặc sức tưởng tượng cảnh chủ nhiệm Phòng Giáo vụ tóc vàng Địa Trung Hải, mũi to đỏ bừng, nước miếng tung tóe mà quát mắng: "Còn dám trùng tu? Năm ngoái làm gì hả? Tới đại học không học mà tưởng để cho ngươi chơi sao?"Vị chủ nhiệm kia, thích hợp làm trung học trực ban hơn, so với Lãnh Tư còn khiến người ta sợ. Sau này chắc chắn nàng sẽ trở thành phản diện tiêu biểu trong các bài giáo dục tân sinh đầu khóa.Thêm vào đó, chủ nhiệm tóc vàng Địa Trung Hải vốn là kẻ bảo thủ, một mực cho rằng sinh viên đại học phải bị quản nghiêm, phản đối giáo dục tự do.Chỉ có điều, Cư Dao hẳn sẽ không còn cơ hội sống sót để "hưởng thụ" ba giờ chửi rủa độc nhất vô nhị của bà ta.Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng chuông tuyên cáo tử vong, đều đặn có tiết tấu, ai nghe cũng biết kết cục đã định.Cư Dao như con thỏ hoang linh hoạt, trong nháy mắt bật dậy. Ngón tay khẽ đặt lên đôi môi hơi khô, nàng tung ra một nụ hôn gió."Mỹ nhân, ngọ an."Bóng dáng cao gầy theo sau lời nói phủ xuống một tầng âm u. Áo choàng nhung đen dài rộng che khuất ánh sáng phía sau, khiến căn ngục thất chật hẹp lập tức trở nên sâu thẳm như vực.Giữa ban ngày, rèm chưa kéo, chẳng có ánh mặt trời, chỉ mấy ngọn đèn được thắp sáng trong phòng. Với thị lực vượt trội của huyết tộc, thứ ánh sáng ấy không phải để nhìn, mà chỉ để dựng nên một bầu không khí.Tầm mắt Cư Dao lập tức bị một vệt sắc lạ chói mắt cướp đi.Bạc, suối tóc dài thẳng chảy đến tận eo, như trong đêm tối phát ra quầng sáng của vầng trăng lạnh, quạnh quẽ mà tuyệt mỹ.Trên đó là gương mặt chẳng thua gì ánh nguyệt, mày dài, sống mũi cao, đôi mắt xanh thẳm sâu hút, không hề vương chút cảm tình, khiến người ta liên tưởng đến đại dương vô tận.Có lẽ vì ánh nhìn của Cư Dao quá nóng rực, hoặc do câu nói tùy tiện kia mạo phạm đến huyết tộc bảo thủ lãnh khốc, mà lúc này vốn chẳng định bận tâm, Lãnh Tư lại đang đánh giá nàng.Quả đúng như Lãnh Tư tưởng tượng, nhân loại này nhỏ bé, yếu ớt nhưng tinh tế.Tóc đen, mắt đen mang đậm sắc thái thần bí phương Đông. Hình ảnh ấy nàng từng thấy trong sách cổ, tuy nay thời đại quốc tế hóa, người như vậy ở khắp nơi trên thế giới đều chẳng hiếm.So với nàng luôn chỉnh tề, mỗi sợi tóc đều được chăm chút để giữ sự dài thẳng nhu thuận, thì Cư Dao quả là lôi thôi, hỗn độn chính hiệu.Lãnh Tư khẽ nhíu đôi mày, động tác nhỏ gần như không thể nhận ra.Một chiếc hoodie vàng nhạt thùng thình, hai túi lớn quá khổ đủ để nuốt trọn đôi tay mảnh khảnh của tiểu nhân loại. Quần jean xanh nhạt lấm bùn, giày thể thao để trần vương vết nhớp.Thân phục này chẳng khác nào bước ra từ bức ảnh mấy trăm năm trước. Ấy thế mà giới trẻ Liên Bang hiện tại lại ưa chuộng loại trang phục không hề có chút thẩm mỹ nào như vậy.Dù trào lưu có xoay vòng bao nhiêu lần, Lãnh Tư cũng không sao hiểu nổi vì sao thanh niên nhân loại lại sùng bái kiểu ăn mặc ấy.Cư Dao hoàn toàn không ý thức được bản thân với bộ dạng "cá mặn trường học" kia đang bị ánh mắt Lãnh Tư hung hăng phán xét. Ở giảng đường đại học, nàng vốn chỉ muốn giản dị hết mức không nhuộm tóc, không trang điểm, không nổi bật cũng chẳng hoa lệ. Ngồi ở hàng giữa phía sau, như vậy vừa khéo tránh khỏi ánh nhìn soi mói của những giáo sư tóc không nhiều nhưng lời nói thì vô tận.Hi Luân thừa biết, ở trên người Cư Dao, Lãnh Tư tuyệt nhiên sẽ chẳng tìm thấy lấy một điểm vừa ý. Nói đúng hơn, muốn moi ra một tia ưu điểm cũng khó.Đúng lúc ấy, An Sắt bưng trà tiến lại, sống mũi hất cao, vẻ đắc ý lộ ra như hai sợi râu vểnh dưới mũi hắn.Đáng tiếc, nhân loại nhỏ bé kia chẳng hề biểu lộ lấy một chút sợ hãi. Không run rẩy trước tử vong, không thét gào, chẳng cho hắn cơ hội thưởng thức cái thú vui vặn vẹo khi ngắm kẻ khác thống khổ.An Sắt đành quy tất cả về sự ngu muội, ả đàn bà này ngay cả cái chết cũng chẳng hay biết, lại còn ngây ngô nghĩ rằng chỉ bằng vài câu khéo miệng là có thể khiến Lãnh Tư thân vương mở cho nàng một lối thoát.Mùi trà hoa quen thuộc Lãnh Tư vẫn thường dùng khẽ lan tỏa, xen lẫn hương bạc hà tươi mát, bất giác hòa vào mùi hương riêng của Cư Dao.Đối với huyết tộc mà nói, bọn họ có thể mẫn cảm nhận thấy hơi thở nhân loại."Tỷ tỷ, ta phía trước kiến nghị ngươi cảm thấy thế nào, dùng nàng tới khảo nghiệm Tu Thụy. Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, học hỏi kinh nghiệm Tu Thụy cũng không tồi." Hi Luân cười tủm tỉm mở miệng.An Sắt châm chọc: "Buồn cười, so với Bối Lâm, nhân loại này xấu xí thô bỉ, vô tri ngu xuẩn. Tu Thụy nếu có thể thích nàng, đủ để chứng minh hắn gần trăm năm thiếu đi Lãnh Tư đại nhân dạy dỗ, càng ngày càng dựa sát vào An Đức thân vương đáng xấu hổ kia."Lãnh Tư không nói một lời, nàng đồng ý với quan điểm của An Sắt.Bối Lâm chưa từng đạt tới tiêu chuẩn con dâu trong lòng nàng, nhưng so với nhân loại trước mắt, về gia thế, hành vi cử chỉ, dung nhan dáng vẻ, Bối Lâm để lộ ra vẻ mỹ lệ đều không thể bắt bẻ.Hoặc có thể nói, căn bản không có khả năng so sánh.Nhân loại này như từ trong bùn lầy bò ra, lỗ mãng thô tục, còn không biết chết sống mà dám nhìn thẳng vào nàng.Mắt đen nghiêm túc chuyên chú, khóe môi cong lên mang theo lười biếng tùy ý, cùng ánh mắt tạo nên đối lập rõ rệt. Loại mâu thuẫn này khiến Lãnh Tư không khỏi nảy sinh hoài nghi, càng muốn tìm tòi nghiên cứu.An Sắt định thừa cơ châm thêm một ngọn lửa. Trong mắt Lãnh Tư, mỹ lệ luôn là tiêu chuẩn khắc nghiệt nhất, Cư Dao thì hoàn toàn đứng ngoài phạm vi thẩm mỹ của nàng, tựa như lâu đài hoàn mỹ không tì vết bị bụi bặm vấy bẩn.Lãnh Tư không thể chấp nhận việc người thừa kế được nàng dày công rèn giũa lại nhiễm dính tạp chất."Lãnh Tư đại nhân, từ xưa tới nay, chúng ta cùng nhân loại chưa từng có chung tư tưởng.""Nhân loại và chúng ta vốn tương khắc, tư tưởng bất đồng, không thể nhận được sự tán thành của chúng ta.""Cùng nhân loại sinh ra đồng cảm, hợp tác với nhân loại là hành vi ngu muội tột cùng. Nhân loại vĩnh viễn không thể hiểu được chúng ta, chúng ta càng không thể hạ thấp thân phận để cùng bọn họ lý giải lẫn nhau. Hành vi của An Đức là đáng xấu hổ, hắn phản bội huyết thống cùng tín ngưỡng. Bởi vậy, nữ nhân loại quấy nhiễu tư tưởng của Tu Thụy thiếu gia này, nhất định phải bị tiêu diệt."Lãnh Tư không tỏ thái độ.Nàng sẽ không tự hạ mình ra tay với một kẻ trong mắt chẳng khác gì con kiến. An Sắt xoa tay, hầm hừ muốn lập tức giải quyết Cư Dao."Hi Luân đại nhân, ngươi lúc này có gì để giải thích không?" An Sắt giả cười, giọng điệu hằn học.Hi Luân phẩy tay: "Nếu nhân loại này đáng chết, vậy giao cho An Sắt đại nhân xử trí đi."An Sắt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.Hi Luân lại thuận miệng bổ sung: "Bất quá, để nhân loại này trước khi chết nói một câu di ngôn, coi như biểu hiện chúng ta có chút nhân ái."Lời ấy khiến An Sắt phì cười, còn buồn cười hơn cả mấy bài diễn thuyết hòa bình của An Đức.Một câu di ngôn? Không phải cầu xin tha mạng thì cũng chỉ là lời nguyền rủa.An Sắt không muốn để tai mình bị bẩn."Nói đi, hài tử." Hi Luân nhìn Cư Dao.Cư Dao bình thản tiếp nhận thứ gọi là "nhân ái" mà Hi Luân ban cho.Nàng khẽ mỉm cười với Lãnh Tư:"Ngươi là 'người' mỹ lệ nhất ta từng gặp."Không khí xung quanh thoáng chốc lạnh xuống vài phần.Cư Dao ném ra một mệnh đề mang theo tử vong khí tức.Mồ hôi lạnh túa trên trán An Sắt. Hắn do dự có nên phản bác nhân loại trong mắt vốn không hề có giá trị thẩm mỹ này? Có nên thừa nhận cùng nhân loại tồn tại cái gọi là "cộng đồng tư tưởng"?.........Cách gây ấn tượng khi gặp ghệ khi sắp xuống lỗ.