[BHTT] [EDIT] Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà

Chương 13



Đây là gì? Sao lại ngon đến thế này chứ?!

Tô Thụy Hi thốt lên một cảm thán thật lòng trong lòng. Sợi thịt gà mềm mại như mây khói, nhưng khi đưa vào miệng lại đem đến một cảm giác hoàn toàn bất ngờ. Nếu phải so sánh, cô cảm thấy nó hơi giống với món canh tam ti mà cô từng ăn trước đây. Chỉ là thịt gà của Tôn Miểu lại mềm mượt hơn, không hề khô; không quá đậm đà, nhưng cũng không làm lấn át hương vị của nước dùng hay thịt gà nguyên bản.

Ngon thật, quá ngon!

Với Tô Thụy Hi, người không thích ăn thịt, lý do lớn nhất chính là mùi vị đặc trưng của các loại thịt khiến cô không chịu nổi: thịt lợn thì có mùi hôi, cá thì tanh, thịt dê thì nồng, còn các loại thịt khác đều có những mùi kỳ quái. Cô chỉ ăn được thịt bò, nhưng ăn nhiều cũng không xong.

Còn sợi thịt gà này, không hề có mùi vị dư thừa nào, thậm chí cảm giác của thịt gà cũng rất nhẹ. Nguyên nhân là vì Tôn Miểu sử dụng ức gà một loại thịt có kết cấu mềm, dễ thấm gia vị và quan trọng hơn cả là rẻ.

Ngoài ra, ức gà rất dễ xé thành sợi. Khi bỏ vào nước dùng và khuấy nhẹ, những sợi thịt này như tơi ra thành từng đám nhỏ, nhẹ nhàng như bông tuyết.

Sau khi ăn sợi thịt gà, Tô Thụy Hi bắt đầu mong chờ món viên cá. Tuy nhiên, viên cá rất khó gắp. Cô dùng thìa múc một viên, nhìn thấy nó nhỏ nhắn, tròn trịa, kích cỡ chỉ bằng một đốt ngón tay. Khi nằm trong thìa, viên cá còn nhẹ nhàng lắc lư.

Viên cá có màu trắng sữa, nhìn hấp dẫn, nhưng Tô Thụy Hi vẫn chần chừ. Dù tin tưởng tay nghề của Tôn Miểu, nhưng đối với món ăn có mùi tanh như viên cá, cô vẫn ngập ngừng. Dù sao thì Tôn Miểu từng khẳng định, cả viên cá lẫn bò viên đều là cô ấy tự làm thủ công.

Sau một thoáng do dự, Tô Thụy Hi quyết định tin tưởng tay nghề của Tôn Miểu. Cô nhắm mắt, đưa viên cá vào miệng. Ngoài mong đợi, viên cá có hương vị cá rõ ràng nhưng không hề tanh và cũng không có mùi gia vị lấn át để che đi mùi tanh.

Điều quan trọng nhất là viên cá ngon tuyệt. Cô có thể cảm nhận rõ ràng đây là viên cá làm thủ công, cực kỳ dai và giòn. Khi cắn nhẹ, viên cá tách ra làm đôi, độ đàn hồi vẫn được giữ nguyên. Ăn xong, cô không thể tưởng tượng được viên cá nào có thể ngon hơn thế này.

Dù vốn không thích ăn thịt, Tô Thụy Hi lần này không để thừa bất kỳ thứ gì, kể cả nước dùng và hành lá. Sau khi ăn xong, cô cầm khăn giấy trên bàn lau miệng, nhìn vào chiếc hộp đựng đã trống rỗng, cô cảm thấy hơi hối hận.

——Đáng lẽ không nên để Tôn Miểu giảm bớt bún gạo.

Cùng lúc đó, cô cảm thấy xấu hổ khi trước đây từng coi thường món lẩu xiên cay. Quả nhiên, không nên đánh giá một thứ gì mà chưa hiểu rõ về nó.

Món lẩu xiên cay này thực sự quá thơm ngon.

Sau khi đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu nhỏ, Tô Thụy Hi bước chậm đến quầy bán hàng của Tôn Miểu. Lý do cô bước chậm rất đơn giản: cô ăn quá no. Dù buổi tối chỉ ăn chút ít, nhưng một bát lẩu xiên cay đầy đặn này khiến cô cảm thấy hơi nặng bụng. Hơn nữa, giờ đã 9 giờ rưỡi tối. Bình thường, sau 8 giờ cô chẳng ăn gì, thậm chí ít uống nước để giữ dáng.

Tô Thụy Hi rất quan tâm đến ngoại hình, không thể tưởng tượng nổi việc ăn quá nhiều ảnh hưởng đến vóc dáng sẽ như thế nào.

Cô rút điện thoại ra, quét mã thanh toán, thêm 50 tệ nữa.

Nghe tiếng thông báo thanh toán, Tôn Miểu cảm thán trong lòng, nhưng không còn ngạc nhiên nữa. Chủ yếu là vì khu vực cô bày quầy nằm trong khu biệt thự cao cấp. Hai ngày nay, những khách ghé ăn ở đây đa số đều giàu có, thường giống như Tô Thụy Hi, thanh toán ngay 50 tệ mà không mảy may do dự.

Có những người thậm chí lái siêu xe, dừng gần quầy của cô, mua hai phần, trả 100 tệ rồi lái xe đi ngay.

Nhưng với crush, mọi chuyện lại rất khác. Tôn Miểu từ sau xe lấy ra một hộp đựng dùng một lần đã đóng gói cẩn thận, đưa tới trước mặt Tô Thụy Hi:

“Đây là canh trong. Tôi thấy cô rất thích uống. Cô mỗi lần đều trả nhiều hơn giá món, hộp này coi như lời cảm ơn của tôi. Hy vọng cô không chê.”

Bên trong hộp là khoảng ba phần tư nước dùng, bên trên rắc chút hành lá. Chiếc túi nhựa trắng không che được màu sắc của nước dùng. Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng ra hương vị thơm ngon khi nãy vẫn còn vương vấn trong miệng.

Tô Thụy Hi muốn giữ sự lịch sự để từ chối, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Ừm, cảm ơn.” Sau đó đưa tay nhận lấy phần canh.

Cô vẫn có chút tò mò: “Nước dùng của cô làm thế nào vậy?”

Vừa hỏi xong, cô liền cảm thấy mình có chút đường đột. Dù sao đây cũng là bí quyết nấu ăn của người ta, hỏi thẳng như vậy có vẻ không lịch sự. Nếu ai đó trước mặt cô hỏi về bí mật kinh doanh của mình, chắc chắn cô đã dùng giày cao gót đá người đó bay xa mười dặm.

Nhưng Tôn Miểu lại không hề giấu giếm, mà rất thoải mái trả lời: “Đây là nước dùng ba loại hải sản nấu với xương heo, thêm tảo bẹ, bắp ngô và củ mài.”

Tô Thụy Hi gật đầu, nhưng cô không biết rằng, nếu không có kỹ thuật đặc biệt, nước dùng từ ba nguyên liệu này sẽ chỉ có màu vàng nhạt chứ không phải trắng sữa. Để có được màu trắng sữa, cần rất nhiều bí quyết. Chẳng hạn, củ mài phải được nghiền nhuyễn, thời điểm và lượng cho vào cũng cần chuẩn xác.

Việc nấu nước xương lại càng khó. Xương phải được chọn từ phần có tủy sống, đập nhỏ ra rồi hầm kỹ. Sau khi hầm xong, nước dùng phải được lọc qua. Phần nước này không hề dễ làm. Để tiện bảo quản, Tôn Miểu còn chế biến nước dùng thành các viên cô đặc, khi cần thì kết hợp thêm nước xương và sữa để nấu lại.

Chính vì vậy, một nồi nước dùng trắng sữa tưởng chừng đơn giản lại tiêu tốn không ít công sức của Tôn Miểu.

Nói gì đến nồi nước dùng cay, việc làm cho ra đúng vị còn khó hơn nhiều.

Trong sáu tháng nâng cao kỹ năng nấu ăn, gần một nửa thời gian của Tôn Miểu là để hoàn thiện hai nồi nước dùng này. Ngay cả những đầu bếp chuyên nghiệp, dù học lâu như vậy, cũng chưa chắc làm được như cô, bởi cô có hệ thống “gian lận” giúp sức.

Tuy nhiên, Tô Thụy Hi không biết những điều đó. Cô chỉ nghĩ rằng, sẽ bảo cô giúp việc trong nhà thử làm xem sao.

Mang phần canh đã đóng gói rời đi, khi vào gara, cô mới nhận ra một điều: hôm nay đã 9 giờ tối, vậy mà Tôn Miểu vẫn còn bày quán? Trước đây khi bán cơm chiên trứng, giờ cố định là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, nay đã hơn 9 giờ vẫn chưa dọn quán. Nghĩ một lát, cô đoán có thể là vì thức ăn chưa bán hết, mà khu này gần vùng ngoại ô, người qua lại không đông như ở cổng bệnh viện, nên bán chậm hơn.

Về đến nhà, cô lấy phần canh ra khỏi hộp nhựa dùng một lần, đổ vào tô thủy tinh nhà mình, đậy nắp rồi cất vào tủ lạnh. Cô không muốn để lâu trong hộp nhựa, tránh mùi nhựa thấm vào canh.

Nhìn phần canh trong tủ, tâm trạng của cô tốt lên hẳn. “Ừm, sáng mai đi làm, Miểu Miểu chắc chắn sẽ ở cổng khu nhà bày quán. Mình có thể mua một phần mang đi ăn trưa.”

Cô nghĩ tiếp, không nên mua bún gạo, vì đến trưa bún sẽ nở và mất ngon. Thay vào đó, cơm có lẽ hợp lý hơn. Rưới nước dùng nóng lên cơm, chắc chắn cũng sẽ rất ngon, dù không bằng khi ăn tại chỗ.

Dẫu sao, Tôn Miểu cũng không thể bày quán ngay trước công ty mình.

Hơn nữa, cô đã thử nghiệm khi ăn cơm chiên trứng, mặc dù đóng gói mang đi sẽ ảnh hưởng đến hương vị, nhưng vẫn hợp khẩu vị hơn các món ăn khác.

Về nhà sau giờ làm, cô vẫn có thể ra cổng khu nhà ăn tại chỗ. Chỉ cần ngồi xuống, ăn xong rồi về, rất tiện.

Nghĩ đến đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Tô Thụy Hi không khỏi nở một nụ cười.

Cô lại nhớ đến cơm chiên trứng trước đây, rồi so sánh với món lẩu Malatang: “Ừm, mình vẫn thích món lẩu xiên không cay hơn. Nước dùng hợp khẩu vị hơn, đều là loại thanh nhẹ. Cơm chiên trứng cũng ngon, nhưng dù Miểu Miểu làm nhạt đi, nó vẫn không bằng nước dùng này.”

Dù vậy, nếu có cơ hội ăn lại cơm chiên trứng, cô vẫn sẵn lòng.

Sau khi tắm và sấy tóc, đồng hồ đã điểm gần 11 giờ. Cô lên giường, thỏa mãn và chìm vào giấc ngủ. Cảm giác no bụng, dạ dày không khó chịu, giúp cô có một giấc ngủ thật ngon.

Sáng hôm sau, cô giúp việc đến làm bữa sáng như thường lệ. Mặc dù ở trong căn biệt thự lớn, Tô Thụy Hi không thích có người trong nhà, nên chỉ thuê giúp việc theo giờ để dọn dẹp và nấu ăn khi cần.

Thực tế, số lần cô ăn cơm nhà không nhiều, phần lớn là ăn ngoài, chỉ có bữa sáng là cô nhất định để người giúp việc làm.

Hôm nay, cô dậy sớm hơn cô giúp việc. Khi thấy người giúp việc đến, cô đặc biệt dặn dò: “Trong tủ lạnh có canh tôi mang về hôm qua. Dùng nó nấu một bát mì, thêm ít rau thôi.”

“Dạ vâng, thưa tiểu thư.”

Căn dặn xong, cô lên phòng trang điểm, khi xong việc và xuống lầu, bát mì đã được chuẩn bị sẵn, kèm theo vài món rau nhỏ tinh tế.

Ngay khi bước xuống, mùi thơm từ nước dùng đã khiến cô cảm thấy rất hài lòng.

Ngồi vào bàn ăn, cô nhìn bát mì trước mặt, càng cảm thấy vui hơn. Nước dùng trắng sữa vẫn như hôm qua, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng. Chỉ nhìn thôi đã khiến cô nhớ lại hương vị tối qua.

Trên mặt có hành lá và rau xanh, sợi mì trườn quanh trong bát canh.

Tuy rằng trình bày không đẹp bằng tối qua, nhưng cũng không tệ.

Nhất là khi bát sứ trong nhà cô trông sang trọng hơn nhiều so với hộp nhựa dùng một lần. Cô cầm muỗng và đũa lên, cảm giác cũng trang nhã hơn nhiều so với bữa ăn vỉa hè tối qua.

Cả khung cảnh đều hoàn hảo, cho đến khi cô gắp sợi mì đầu tiên và ăn thử.

“......”

Không đúng! Sao lại có vị như thế này? Tại sao lại không ngon?

Chương trước Chương tiếp
Loading...