[BHTT] [EDIT] Bày Quán Ăn Nhỏ Công Lược Phú Bà
Chương 10
Chuyện chuyển nhà không thể một sớm một chiều mà xong. Quan trọng hơn, hầu hết các khu dân cư hiện nay đều không cho mang bình gas vào. Dù hệ thống đảm bảo bình gas của mình là an toàn tuyệt đối, không bao giờ xảy ra sự cố, thì cũng chẳng ai tin.
Vì thế, Tôn Miểu không nghĩ đến việc ở khu dân cư nữa, mà quyết định tìm một căn nhà ở vùng nông thôn gần ngoại ô. Loại nhà này thường do chính chủ tự xây dựng, cần phải rộng một chút, có thêm sân vườn để tiện cho công việc chuẩn bị.
May mắn thay, khu trọ hiện tại của cô cũng nằm ở khu vực làng trong phố, gần ngoại ô. Tôn Miểu nhanh chóng tìm được căn nhà ưng ý, nhưng sân nhỏ trước nhà phải dùng chung với người khác. Giá thuê cũng tăng từ 600 tệ lên 1200 tệ.
Điều này nằm trong khả năng chấp nhận của cô và cô nhanh chóng chuyển nhà.
Việc chuyển nhà do Tôn Miểu tự làm, vì từ khi xuyên không đến đây, cô chẳng có bao nhiêu đồ đạc. Quần áo chỉ có vài bộ, quan trọng nhất chính là chiếc xe bán hàng với công nghệ cao của cô.
Tôn Miểu đôi khi nghi ngờ mình là xuyên không bằng thân thể hay chỉ là linh hồn. Cuối cùng, cô phát hiện hệ thống đã tạo cho cô một cơ thể mới ở thế giới này, còn làm giả danh tính để cô không bị xem là cư trú bất hợp pháp. Giống như trước khi xuyên không, thân phận mới của cô vẫn là một cô nhi không cha không mẹ.
Hai ngày chuyển nhà trôi qua rất bận rộn. Đến ngày thứ ba, cô lái chiếc xe ba bánh điện của mình, xuất phát đến cổng phía Tây của khu Thúy Đình Nhã Uyển để bắt đầu bày hàng. Ban đầu cô nghĩ đây là một khu dân cư bình thường, nhưng đến nơi, cô mới ngạc nhiên: Đây là khu biệt thự! Ngay cả cổng phía Tây – chỉ là cổng phụ – cũng còn đẹp hơn cổng chính của nhiều khu dân cư khác.
Cổng phía Tây có hai làn đường tách biệt cho xe ra vào, được trang trí bằng cửa sắt hoa văn lớn, trông rất hoành tráng so với cổng kiểm soát thông thường. Khu vực bảo vệ cũng được thiết kế sang trọng hơn các khu dân cư khác.
Dù không có tiền mua nhà ở đây, Tôn Miểu từng thuê nhà tại các khu dân cư trước khi xuyên không, nên biết một khu bình thường trông như thế nào. Khu biệt thự này nhìn qua là biết thuộc hạng cao cấp.
Bắt đầu, cô hơi phân vân liệu mình có bán được lẩu xiên cay ở đây không.
Không lạ khi hệ thống chỉ yêu cầu cô bán 10 phần. Thì ra là vì ít người qua lại! Tôn Miểu ngồi phía sau xe bán hàng, bảo vệ khu vực còn đến kiểm tra, ban đầu định đuổi cô đi chỗ khác. Nhưng khi thấy cô có đủ giấy tờ và khu vực này được phép bán hàng, bảo vệ đành bỏ qua.
Nhìn thấy cô bán lẩu xiên cay, bảo vệ còn nói: “Cô chọn sai chỗ rồi. Ở đây toàn người đi ô tô, chẳng ai xuống xe mua lẩu xiên cay đâu. Tôi nghĩ chắc buôn bán sẽ khó đấy.”
Tôn Miểu cười đáp: “Không sao, thử xem sao. Nếu không bán được, tuần sau tôi sẽ không đến nữa.”
Cô đến lúc 10 giờ sáng, đúng giờ ăn trưa gần kề. Bảo vệ cũng chuẩn bị đi mua cơm, nên ghé qua hỏi giá: “Bán thế nào?”
Tôn Miểu trả lời: “30 tệ một phần, gồm hai món mặn, ba món rau, kèm bún gạo. Khách tự chọn đồ, có hai vị: cay và không cay.”
“Bao nhiêu?!” Bảo vệ trợn tròn mắt. Tôn Miểu lặp lại lần nữa. Ánh mắt của bảo vệ nhìn cô thay đổi: “Tôi tưởng cô không biết đây là khu biệt thự nên mới đến bán. Hóa ra cô biết rõ nên mới bán giá cao như vậy.”
Tôn Miểu nghĩ ngợi: “Cũng bình thường thôi. Giờ lẩu xiên cay bên ngoài cũng giá này mà.”
Nhưng dù sao, mức giá 30 tệ một phần cũng khiến bảo vệ chùn bước. Anh ta quyết định lẳng lặng rút lui.
Tôn Miểu nhìn khách hàng tiềm năng của mình giảm đi một người, thở dài ngao ngán, ngồi sau quầy nghịch điện thoại. Đến khoảng 1 giờ chiều, một cô bé giúp việc theo giờ tan làm. Cô đi ra từ cửa dành cho người đi bộ, vừa ra đã thấy xe bán hàng của Tôn Miểu.
Sau một hồi do dự, cô tiến đến gần, nhìn quầy một chút rồi hỏi giá. Tôn Miểu báo giá lại lần nữa. Cô giúp việc rõ ràng còn lưỡng lự vì giá không rẻ. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô vẫn quyết định mua một phần.
Thực ra, xe đẩy của Tôn Miểu rất sạch sẽ, nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy ngon miệng, vì vậy cô ấy không tiếc tiền, trực tiếp mua một phần.
Chiếc tủ đông lớn của Tôn Miểu lần này được đặt ngay phía trước. Các khay bên trong được sắp xếp gọn gàng, phía trên cùng là một loạt đĩa rau, số lượng không nhiều lắm. So với các tủ đông của những quán lẩu Malatang (lẩu xiên cay) đầy ắp đồ tự chọn, tủ của cô chỉ bằng một nửa.
Nhưng rau đều là Tôn Miểu dậy sớm ra chợ lựa chọn, thịt cũng là mua tươi rồi tự chế biến. Mặc dù có một số là từ hai ngày trước, nhưng với công nghệ “hắc khoa học” của tủ đông từ hệ thống, độ tươi vẫn được đảm bảo và hương vị thì không gì sánh bằng các sản phẩm chế biến sẵn bên ngoài.
Cô bé giúp việc theo giờ đứng nhìn một lúc, sau đó quyết định chọn món mình muốn ăn, rồi gọi Tôn Miểu: “Lấy món như thế nào? Tôi chọn xong rồi.”
Tôn Miểu lấy một khay nhựa và một cái kẹp: “Cô nói đi, tôi sẽ giúp lấy.”
“Được rồi, hai món mặn, ba món chay, một phần bún gạo đúng không? Tôi muốn món viên bò nước tương, còn món này là gì? Cá basa à?”
“Đúng vậy.”
Sau khi trả lời, Tôn Miểu nhận ra cô gái có vẻ hơi do dự, nên giải thích: “Sáng nay tôi tự đi mua và chế biến đấy, cô yên tâm, không phải là thịt đông lạnh kém chất lượng đâu.” Nghe thế, cô gái vẫn không hoàn toàn yên tâm. Dẫu sao thì với một quán nhỏ như vậy, những lời này không mấy sức thuyết phục.
Nhưng vì cô thực sự rất thích ăn cá basa, nên vẫn chọn một phần.
Món chay thì cô chọn những loại quen thuộc: cải bó xôi, nấm kim châm và đậu hũ cắt sợi. Tôn Miểu lần lượt lấy từng món, sau đó hỏi về khẩu vị và có cần loại trừ gì không.
Cô bé nói rằng mình ăn được cay, chọn hương vị thơm cay, muốn mức độ cay vừa, thêm thật nhiều rau mùi thái nhỏ. Tôn Miểu đáp ứng từng yêu cầu, sau đó xếp bàn ghế, bảo cô ngồi chờ một lát. Nhưng cô bé xua tay: “Tôi sẽ đứng đây nhìn cô làm, xong tôi ăn luôn ở đây, không cần đóng gói.”
Nhìn chiếc balo to nặng mà cô mang theo, chắc là đựng dụng cụ làm việc, Tôn Miểu cũng nghĩ cô ấy không thể cầm thêm một hộp lẩu Malatang đầy nước sốt mà đi lại được.
“Được rồi, cô chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.”
Cô bé đứng bên cạnh, còn Tôn Miểu thì hoàn toàn không căng thẳng, vì những việc này cô đã làm quá quen tay. Món lẩu Malatang này là thành quả sau sáu tháng cô học nâng cao. Trong suốt nửa năm đó, tay cô không lúc nào ngơi nghỉ, cứ liên tục làm lẩu Malatang.
Nếu chỉ vì có người đứng nhìn mà cô đã luống cuống, vậy thì thà đóng quán đi tìm dây điện mà treo cổ còn hơn.
Vì mỗi món rau cần thời gian nấu khác nhau, nên Tôn Miểu có rất nhiều rổ nhỏ, tất cả đều là do hệ thống cung cấp. Nồi lẩu của cô cũng là loại đặc chế, không phải loại nồi sâu phổ biến của các quán lẩu Malatang, mà giống như một nồi lẩu kiểu gia đình hơn.
Cô cho từng món rau vào rổ nhỏ, thả vào nồi nước dùng, trong khi tay không ngừng làm việc, chuẩn bị hộp đựng bằng nhựa hình trụ dùng một lần, bắt đầu cho gia vị vào. Vì lần này bán lẩu Malatang, nên hộp đựng cũng được thay từ loại phẳng sang loại này, đắt hơn một chút, nhìn cũng chắc chắn hơn.
Thêm gia vị xong, Tôn Miểu mở một trong hai thùng nước dùng lớn luôn được giữ nóng bên cạnh. Ngay khi nắp thùng vừa mở, cô bé giúp việc theo giờ đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của nước dùng cay. Ngay lúc đó, miệng cô tự động tiết nước bọt.
Thơm, quá thơm! Còn thơm hơn nhiều quán lẩu thông thường. Kỳ lạ là trước khi nắp thùng mở, cô không ngửi thấy mùi gì cả.
Tôn Miểu dùng một cái vá lớn, múc một ít nước dùng, đổ vào hộp nhựa, vừa đổ vừa xoay tay để nước dùng trộn đều với gia vị. Sau đó, cô đậy nắp thùng lại, đặt vá về chỗ cũ.
Tiếp theo, cô gắp các món rau trong nồi, lần lượt cho vào hộp. Sau đó mở thùng nước dùng lần nữa, rót vào hộp, cuối cùng rắc hành lá, rau mùi và thêm một muỗng tương ớt đặc chế lên trên.
Hoàn thành mọi thứ, Tôn Miểu nhìn cô bé: “Tôi để lên bàn bên cạnh nhé?”
“Được!”
Vậy là Tôn Miểu bán được phần lẩu Malatang đầu tiên. Nhìn cô bé ăn một cách ngon lành, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Hôm sau, cô bé giúp việc theo giờ lại đến, lần này chọn những món khác, tiếp tục thưởng thức. Cô ăn quá ngon, mùi thơm cay nồng lan ra xa, đến mức cư dân trong khu gần đó cũng ngửi thấy.
Một số người thích ăn cay và không ngại quán vỉa hè, đỗ xe chạy tới mua một phần. Có người còn chia sẻ trong nhóm cư dân, khiến quán của Tôn Miểu một lần nữa đông đúc trở lại.
Trong khi Tôn Miểu đang bận rộn với lẩu Malatang, thì Tô Thụy Hi lại không vui. Từ lần chia tay hôm đó, cô chưa gặp lại Tôn Miểu. Cô ghi nhớ lời dạy của ba mẹ, việc gì cũng cần có chừng mực, dù món ăn ngon đến đâu, ăn ba ngày liên tục là đủ rồi.
Hơn nữa, cô đã không còn cần truyền nước biển, cũng không thể tranh thủ giờ làm đi mua, càng không thể sai trợ lý đi mua. Vì vậy, cô cố kìm chế cơn thèm, tập trung vào công việc.
Nhưng với người kén ăn như cô, sau khi đã được ăn cơm chiên trứng ngon như vậy, mọi món khác đều trở nên nhạt nhẽo. Sau bốn ngày ăn uống không hứng thú, cuối cùng cô từ bỏ.
Trong lòng cô tự nhủ: “Bốn ngày rồi không ăn cơm chiên trứng. Bây giờ mà đi ăn lại thì cũng không phải quá thường xuyên.” Nghĩ vậy, Tô Thụy Hi vui vẻ rời văn phòng sớm một chút sau giờ làm buổi tối, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Cô không muốn thừa nhận rằng mình cố tình tan làm sớm chỉ để mua một suất cơm chiên trứng ăn tối, thêm một phần để ăn trưa hôm sau. Bình thường, với tính cách của mình, tám giờ tối cô chắc chắn vẫn đang bận rộn ở công ty.
Nhưng khi đến cổng nam bệnh viện, cô chỉ thấy vài ngọn đèn đường trơ trọi, không hề có một quán ăn nào.
Cô đứng khựng lại, lần đầu tiên tự hỏi: “Có phải mình xuống xe sai cách không? Vậy Quán Ăn Di Động Của Miểu Miểu đâu? Chiếc xe ba bánh lớn đâu?”
Vì thế, Tôn Miểu không nghĩ đến việc ở khu dân cư nữa, mà quyết định tìm một căn nhà ở vùng nông thôn gần ngoại ô. Loại nhà này thường do chính chủ tự xây dựng, cần phải rộng một chút, có thêm sân vườn để tiện cho công việc chuẩn bị.
May mắn thay, khu trọ hiện tại của cô cũng nằm ở khu vực làng trong phố, gần ngoại ô. Tôn Miểu nhanh chóng tìm được căn nhà ưng ý, nhưng sân nhỏ trước nhà phải dùng chung với người khác. Giá thuê cũng tăng từ 600 tệ lên 1200 tệ.
Điều này nằm trong khả năng chấp nhận của cô và cô nhanh chóng chuyển nhà.
Việc chuyển nhà do Tôn Miểu tự làm, vì từ khi xuyên không đến đây, cô chẳng có bao nhiêu đồ đạc. Quần áo chỉ có vài bộ, quan trọng nhất chính là chiếc xe bán hàng với công nghệ cao của cô.
Tôn Miểu đôi khi nghi ngờ mình là xuyên không bằng thân thể hay chỉ là linh hồn. Cuối cùng, cô phát hiện hệ thống đã tạo cho cô một cơ thể mới ở thế giới này, còn làm giả danh tính để cô không bị xem là cư trú bất hợp pháp. Giống như trước khi xuyên không, thân phận mới của cô vẫn là một cô nhi không cha không mẹ.
Hai ngày chuyển nhà trôi qua rất bận rộn. Đến ngày thứ ba, cô lái chiếc xe ba bánh điện của mình, xuất phát đến cổng phía Tây của khu Thúy Đình Nhã Uyển để bắt đầu bày hàng. Ban đầu cô nghĩ đây là một khu dân cư bình thường, nhưng đến nơi, cô mới ngạc nhiên: Đây là khu biệt thự! Ngay cả cổng phía Tây – chỉ là cổng phụ – cũng còn đẹp hơn cổng chính của nhiều khu dân cư khác.
Cổng phía Tây có hai làn đường tách biệt cho xe ra vào, được trang trí bằng cửa sắt hoa văn lớn, trông rất hoành tráng so với cổng kiểm soát thông thường. Khu vực bảo vệ cũng được thiết kế sang trọng hơn các khu dân cư khác.
Dù không có tiền mua nhà ở đây, Tôn Miểu từng thuê nhà tại các khu dân cư trước khi xuyên không, nên biết một khu bình thường trông như thế nào. Khu biệt thự này nhìn qua là biết thuộc hạng cao cấp.
Bắt đầu, cô hơi phân vân liệu mình có bán được lẩu xiên cay ở đây không.
Không lạ khi hệ thống chỉ yêu cầu cô bán 10 phần. Thì ra là vì ít người qua lại! Tôn Miểu ngồi phía sau xe bán hàng, bảo vệ khu vực còn đến kiểm tra, ban đầu định đuổi cô đi chỗ khác. Nhưng khi thấy cô có đủ giấy tờ và khu vực này được phép bán hàng, bảo vệ đành bỏ qua.
Nhìn thấy cô bán lẩu xiên cay, bảo vệ còn nói: “Cô chọn sai chỗ rồi. Ở đây toàn người đi ô tô, chẳng ai xuống xe mua lẩu xiên cay đâu. Tôi nghĩ chắc buôn bán sẽ khó đấy.”
Tôn Miểu cười đáp: “Không sao, thử xem sao. Nếu không bán được, tuần sau tôi sẽ không đến nữa.”
Cô đến lúc 10 giờ sáng, đúng giờ ăn trưa gần kề. Bảo vệ cũng chuẩn bị đi mua cơm, nên ghé qua hỏi giá: “Bán thế nào?”
Tôn Miểu trả lời: “30 tệ một phần, gồm hai món mặn, ba món rau, kèm bún gạo. Khách tự chọn đồ, có hai vị: cay và không cay.”
“Bao nhiêu?!” Bảo vệ trợn tròn mắt. Tôn Miểu lặp lại lần nữa. Ánh mắt của bảo vệ nhìn cô thay đổi: “Tôi tưởng cô không biết đây là khu biệt thự nên mới đến bán. Hóa ra cô biết rõ nên mới bán giá cao như vậy.”
Tôn Miểu nghĩ ngợi: “Cũng bình thường thôi. Giờ lẩu xiên cay bên ngoài cũng giá này mà.”
Nhưng dù sao, mức giá 30 tệ một phần cũng khiến bảo vệ chùn bước. Anh ta quyết định lẳng lặng rút lui.
Tôn Miểu nhìn khách hàng tiềm năng của mình giảm đi một người, thở dài ngao ngán, ngồi sau quầy nghịch điện thoại. Đến khoảng 1 giờ chiều, một cô bé giúp việc theo giờ tan làm. Cô đi ra từ cửa dành cho người đi bộ, vừa ra đã thấy xe bán hàng của Tôn Miểu.
Sau một hồi do dự, cô tiến đến gần, nhìn quầy một chút rồi hỏi giá. Tôn Miểu báo giá lại lần nữa. Cô giúp việc rõ ràng còn lưỡng lự vì giá không rẻ. Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô vẫn quyết định mua một phần.
Thực ra, xe đẩy của Tôn Miểu rất sạch sẽ, nhìn vào đã khiến người ta cảm thấy ngon miệng, vì vậy cô ấy không tiếc tiền, trực tiếp mua một phần.
Chiếc tủ đông lớn của Tôn Miểu lần này được đặt ngay phía trước. Các khay bên trong được sắp xếp gọn gàng, phía trên cùng là một loạt đĩa rau, số lượng không nhiều lắm. So với các tủ đông của những quán lẩu Malatang (lẩu xiên cay) đầy ắp đồ tự chọn, tủ của cô chỉ bằng một nửa.
Nhưng rau đều là Tôn Miểu dậy sớm ra chợ lựa chọn, thịt cũng là mua tươi rồi tự chế biến. Mặc dù có một số là từ hai ngày trước, nhưng với công nghệ “hắc khoa học” của tủ đông từ hệ thống, độ tươi vẫn được đảm bảo và hương vị thì không gì sánh bằng các sản phẩm chế biến sẵn bên ngoài.
Cô bé giúp việc theo giờ đứng nhìn một lúc, sau đó quyết định chọn món mình muốn ăn, rồi gọi Tôn Miểu: “Lấy món như thế nào? Tôi chọn xong rồi.”
Tôn Miểu lấy một khay nhựa và một cái kẹp: “Cô nói đi, tôi sẽ giúp lấy.”
“Được rồi, hai món mặn, ba món chay, một phần bún gạo đúng không? Tôi muốn món viên bò nước tương, còn món này là gì? Cá basa à?”
“Đúng vậy.”
Sau khi trả lời, Tôn Miểu nhận ra cô gái có vẻ hơi do dự, nên giải thích: “Sáng nay tôi tự đi mua và chế biến đấy, cô yên tâm, không phải là thịt đông lạnh kém chất lượng đâu.” Nghe thế, cô gái vẫn không hoàn toàn yên tâm. Dẫu sao thì với một quán nhỏ như vậy, những lời này không mấy sức thuyết phục.
Nhưng vì cô thực sự rất thích ăn cá basa, nên vẫn chọn một phần.
Món chay thì cô chọn những loại quen thuộc: cải bó xôi, nấm kim châm và đậu hũ cắt sợi. Tôn Miểu lần lượt lấy từng món, sau đó hỏi về khẩu vị và có cần loại trừ gì không.
Cô bé nói rằng mình ăn được cay, chọn hương vị thơm cay, muốn mức độ cay vừa, thêm thật nhiều rau mùi thái nhỏ. Tôn Miểu đáp ứng từng yêu cầu, sau đó xếp bàn ghế, bảo cô ngồi chờ một lát. Nhưng cô bé xua tay: “Tôi sẽ đứng đây nhìn cô làm, xong tôi ăn luôn ở đây, không cần đóng gói.”
Nhìn chiếc balo to nặng mà cô mang theo, chắc là đựng dụng cụ làm việc, Tôn Miểu cũng nghĩ cô ấy không thể cầm thêm một hộp lẩu Malatang đầy nước sốt mà đi lại được.
“Được rồi, cô chờ một chút, sẽ xong ngay thôi.”
Cô bé đứng bên cạnh, còn Tôn Miểu thì hoàn toàn không căng thẳng, vì những việc này cô đã làm quá quen tay. Món lẩu Malatang này là thành quả sau sáu tháng cô học nâng cao. Trong suốt nửa năm đó, tay cô không lúc nào ngơi nghỉ, cứ liên tục làm lẩu Malatang.
Nếu chỉ vì có người đứng nhìn mà cô đã luống cuống, vậy thì thà đóng quán đi tìm dây điện mà treo cổ còn hơn.
Vì mỗi món rau cần thời gian nấu khác nhau, nên Tôn Miểu có rất nhiều rổ nhỏ, tất cả đều là do hệ thống cung cấp. Nồi lẩu của cô cũng là loại đặc chế, không phải loại nồi sâu phổ biến của các quán lẩu Malatang, mà giống như một nồi lẩu kiểu gia đình hơn.
Cô cho từng món rau vào rổ nhỏ, thả vào nồi nước dùng, trong khi tay không ngừng làm việc, chuẩn bị hộp đựng bằng nhựa hình trụ dùng một lần, bắt đầu cho gia vị vào. Vì lần này bán lẩu Malatang, nên hộp đựng cũng được thay từ loại phẳng sang loại này, đắt hơn một chút, nhìn cũng chắc chắn hơn.
Thêm gia vị xong, Tôn Miểu mở một trong hai thùng nước dùng lớn luôn được giữ nóng bên cạnh. Ngay khi nắp thùng vừa mở, cô bé giúp việc theo giờ đã ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của nước dùng cay. Ngay lúc đó, miệng cô tự động tiết nước bọt.
Thơm, quá thơm! Còn thơm hơn nhiều quán lẩu thông thường. Kỳ lạ là trước khi nắp thùng mở, cô không ngửi thấy mùi gì cả.
Tôn Miểu dùng một cái vá lớn, múc một ít nước dùng, đổ vào hộp nhựa, vừa đổ vừa xoay tay để nước dùng trộn đều với gia vị. Sau đó, cô đậy nắp thùng lại, đặt vá về chỗ cũ.
Tiếp theo, cô gắp các món rau trong nồi, lần lượt cho vào hộp. Sau đó mở thùng nước dùng lần nữa, rót vào hộp, cuối cùng rắc hành lá, rau mùi và thêm một muỗng tương ớt đặc chế lên trên.
Hoàn thành mọi thứ, Tôn Miểu nhìn cô bé: “Tôi để lên bàn bên cạnh nhé?”
“Được!”
Vậy là Tôn Miểu bán được phần lẩu Malatang đầu tiên. Nhìn cô bé ăn một cách ngon lành, cô cũng cảm thấy vui vẻ.
Hôm sau, cô bé giúp việc theo giờ lại đến, lần này chọn những món khác, tiếp tục thưởng thức. Cô ăn quá ngon, mùi thơm cay nồng lan ra xa, đến mức cư dân trong khu gần đó cũng ngửi thấy.
Một số người thích ăn cay và không ngại quán vỉa hè, đỗ xe chạy tới mua một phần. Có người còn chia sẻ trong nhóm cư dân, khiến quán của Tôn Miểu một lần nữa đông đúc trở lại.
Trong khi Tôn Miểu đang bận rộn với lẩu Malatang, thì Tô Thụy Hi lại không vui. Từ lần chia tay hôm đó, cô chưa gặp lại Tôn Miểu. Cô ghi nhớ lời dạy của ba mẹ, việc gì cũng cần có chừng mực, dù món ăn ngon đến đâu, ăn ba ngày liên tục là đủ rồi.
Hơn nữa, cô đã không còn cần truyền nước biển, cũng không thể tranh thủ giờ làm đi mua, càng không thể sai trợ lý đi mua. Vì vậy, cô cố kìm chế cơn thèm, tập trung vào công việc.
Nhưng với người kén ăn như cô, sau khi đã được ăn cơm chiên trứng ngon như vậy, mọi món khác đều trở nên nhạt nhẽo. Sau bốn ngày ăn uống không hứng thú, cuối cùng cô từ bỏ.
Trong lòng cô tự nhủ: “Bốn ngày rồi không ăn cơm chiên trứng. Bây giờ mà đi ăn lại thì cũng không phải quá thường xuyên.” Nghĩ vậy, Tô Thụy Hi vui vẻ rời văn phòng sớm một chút sau giờ làm buổi tối, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Cô không muốn thừa nhận rằng mình cố tình tan làm sớm chỉ để mua một suất cơm chiên trứng ăn tối, thêm một phần để ăn trưa hôm sau. Bình thường, với tính cách của mình, tám giờ tối cô chắc chắn vẫn đang bận rộn ở công ty.
Nhưng khi đến cổng nam bệnh viện, cô chỉ thấy vài ngọn đèn đường trơ trọi, không hề có một quán ăn nào.
Cô đứng khựng lại, lần đầu tiên tự hỏi: “Có phải mình xuống xe sai cách không? Vậy Quán Ăn Di Động Của Miểu Miểu đâu? Chiếc xe ba bánh lớn đâu?”