[BHTT - Edit] Bắt Nàng Làm Phản Diện, Xấu Tính Không Nổi Làm Sao Đây

Chương 2



"Không sao chứ?" Về đến xe, Cao Thiến lo lắng hỏi, lúc thấy người mở cửa là Khương Phù, cô đã có chút  sợ, bởi lẽ vị tiểu thư nhà họ Khương này cũng không phải loại người dễ đối phó, nhất là khi có dính dáng đến Thẩm Nguyên Tinh.

Mục Sương vốn chẳng có quan hệ gì với Thẩm Nguyên Tinh, nhưng từ sau lần hợp tác chung, trên mạng lại xuất hiện không ít tin đồn gán ghép couple, rõ ràng là có người cố tình dẫn dắt, phía cô hoàn toàn không nhúng tay. Dù sao trong giới này, cũng không có ai dám tùy tiện tạo couple với Thẩm Nguyên Tinh, bất cứ kẻ nào dám động đến Thẩm Nguyên Tinh đều chẳng có kết cục tốt đẹp.

"Không sao." Cô kéo lấy áo khoác, thân thể còn hơi mềm nhũn, Mục Sương nhìn về phía khách sạn, thấy mình có thể bình yên rời khỏi nơi đó, cô cũng cảm thấy khó lòng tin nổi, nhớ lại những gì Khương Phù đã làm trước đó, cô khẽ giọng tự nhủ: "Có lẽ cô ấy cũng không có ác ý gì đâu."

Trước hôm nay, những lời này cô khó lòng mà thốt ra nổi.

Thẩm Nguyên Tinh không phải là người mà vị kia để ý sao?

Sao tự nhiên lại chụp ảnh cô đủ kiểu như vậy? Còn khen cô "lớn lên" giống hệt gu thẩm mỹ nàng ấy, lạ lùng thật đấy. 

Loại hành vi kiểu này vốn dễ khiến người ta chán ghét, nhưng cô ấy cũng chưa làm gì quá đáng, khiến Mục Sương có đôi phần khó hiểu. Tất nhiên, điều này không đồng nghĩa cô cảm thấy nhị tiểu thư nhà họ Khương là người tốt. Nếu là người tốt thật, thì tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này.

"Em để tâm một chút đi, vị kia không phải dạng người hiền lành đâu, còn Thẩm Nguyên Tinh nữa, sau này tránh xa ra, dính dáng đến anh ta chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả." Cao Thiến tỏ vẻ chán ghét, "Về sau chị sẽ để ý hơn, cố gắng tránh đi những dự án có sự góp mặt của anh ta."

Nhưng giới giải trí này vốn chỉ lớn như thế, gặp miếng bánh béo bở thì Mục sương cũng khó lòng từ bỏ, có bỏ thì cũng mất nhiều hơn được, nên chỉ có thể thận trọng hơn một chút.

Mục Sương cũng cảm thấy có phần khó chịu, trong lần hợp tác trước, thái độ của Thẩm Nguyên Tinh quả thật có vài điểm bất thường, chẳng qua cô vẫn luôn giữ khoảng cách, tin rằng người đã trưởng thành đều có thể ý thức được giới hạn. Không nói tới cô vốn chẳng có hứng thú với đàn ông, mà dù có thích được đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối không phải là Thẩm Nguyên Tinh, từ đầu tới cuối người này đều để lại cho cô ấn tượng không mấy tốt đẹp.

Mục Sương vừa đi không lâu, Khương Phù cũng định rời đi.

Khi đi ngang qua phòng của Thẩm Nguyên Tinh, nàng liếc nhìn một cái, chắc lúc này Thẩm Nguyên Tinh còn chưa tỉnh, cũng không người có thể phát hiện ra điều bất thường nhanh như vậy, nếu anh ta đã dám đường hoàng đến căn phòng này, chắc hẳn đã sớm sắp đặt ổn thỏa, ở lại nghỉ ngơi một đêm cũng sẽ chẳng có chuyện gì.

Ra khỏi khách sạn, tài xế đã đợi sẵn ở đó.

Ngồi vào xe, tài xế liền hỏi: "Tiểu thư, tiếp theo mình đến đâu?"

Là một phú nhị đại vô công rỗi nghề, theo lẽ thường đương nhiên sẽ không về nhà ngủ sớm như vậy, luôn sẽ tìm thú vui tiêu khiển.

Nhưng Khương Phù đã thấm mệt.

Nàng ngáp một cái, nhắm mắt lại: "Về nhà đi."

Thử không tuân theo quỹ đạo bình thường của nhân vật này, liệu có khiến thế giới ngừng lại không, đều đã đến rồi, thì cũng phải thăm dò cho rõ. Dựa vào tình tiết vừa trải qua, xem ra thế giới này vốn chẳng quá coi trọng cốt truyện, cũng không cần tuân thủ nghiêm ngặt từng chi tiết.

Đối với Khương Phù, thì đây quả thật là một tin tốt.

Nàng không có hứng thú giúp đỡ thế giới này tiến hóa, nhưng mà cứ thế mà biến mất thì lại có chút đáng tiếc.

[Là không nỡ xa người yêu sét đánh thì có!] Hệ thống nhịn không được xen vào, giọng điệu không tốt lắm.

Khương Phù: [Bởi lý do đó thì sao nào?]

Hệ thống lại im lặng, còn sao chăng gì nữa?

Không biết đã trôi qua bao lâu, Khương Phù đã mơ màng ngủ, giọng nói của tài xế vang lên: "Tiểu thư, đã đến rồi."

Khương Phù mở mắt ra, nhìn ra ngoài, lúc mà biệt thự xuất hiện trong tầm mắt, cốt truyện trong đầu không còn chỉ là cốt truyện nữa, mà toàn là những ấn tượng quen thuộc về căn biệt thự này. Ở đây chỉ có một mình cô sống, nói đúng hơn là sau khi nguyên chủ trưởng thành đã chọn sống ở đây, tất nhiên là để được tự do tự tại. Tuy cả hai chị em là người cùng thế hệ, nhưng chêch lệch tuổi tác giữa cả hai khá lớn, mà Khương Chỉ còn là người nắm quyền to - tổng giám đốc Khương, với nguyên chủ mà nói thì không khác gì phụ huynh, sống chung mỗi ngày đều như đang bị giám sát.

Thế nhưng Khương Chỉ lại rất nuông chiều cô em gái của mình, đương nhiên là em gái nói gì thì chính là thế đó.

Trong cốt truyện tiểu thuyết, thiết lập của Khương Chỉ chính là chỗ dựa của Khương Phù, chỉ có vậy thôi, xuất hiện khi cần, khi không cần thì như ẩn như hiện, hình tượng có phần mơ hồ.

Không biết là giờ đây thế giới đã biến thành thật, thì liệu sẽ có thay đổi gì không.

Ý nghĩ ấy chỉ chợt lóe lên trong đầu Khương Phù, rồi nhanh chóng bị nàng gạt bỏ.

Bây giờ nàng chỉ muốn ngủ.

Nhưng khi đã vệ sinh cá nhân xong và đã nằm xuống, nàng lại cảm thấy khó ngủ, cầm lấy điện thoại bắt đầu lục những bức ảnh chụp ở khách sạn ra xem.

Trước đó Cao Thiến tìm đến phòng, hỏi nàng có phải Mục Sương ở bên trong không, nàng đã gật đầu, rồi cho người đi vào. Cả hai người họ đều không nhắc đến chuyện Mục Sương bị bỏ thuốc, mà còn nói Mục Sương uống say, cảm ơn nàng đã chăm sóc. Nhưng nhìn vẻ đề phòng trong mắt họ, đây chắc chắn là cho rằng chuyện này có liên quan đến nàng.

Đúng là do nguyên chủ làm, bây giờ cô đã là nhân vật này, cái nồi này phải gánh thôi.

[Đây có lẽ là một mối tình đơn phương vô vọng, không có kết quả.] Giọng hệ thống đột ngột vang lên, như là đang mỉa mai giễu cợt.

Tưởng rằng nói vậy, Khương Phù sẽ tức giận.

Nàng nghịch điện thoại: [Yêu đơn phương có khiến thế giới hủy diệt không?]

[Danh tiếng của ngươi vốn đã thối nát, lại còn làm ra chuyện này, cô ấy đời nào lại thích ngươi cho được! Hơn nữa, cũng chưa chắc cô ấy đã thích con gái.] Hệ thống càng nói càng hả hê, như thể đã nhìn thấy Khương Phù cô độc cả một đời, yêu mà không có được.

Khương Phù vẫn thờ ơ: [Vậy thì sao?]

[Ý của ngươi là, cứ như vậy, không định phát triển chút gì với Mục Sương à?] Hệ thống đè nén sự kích động hỏi.

Hệ thống thực sự không biết cách che giấu cảm xúc, trong nháy mắt Khương Phù đã nhận ra được đối phương rất mong ngóng nàng từ bỏ.

[Ngươi chắc hẳn là một hệ thống độc thân, nên mới không chịu nổi cảnh người khác yêu đương!] Nàng đánh giá như vậy, khiến hệ thống tức đến muốn hộc máu.

[Chưa từng thử, người liền chắc chắn là Mục Sương sẽ ghét ta?] Khương Phù hừ một tiếng, [Chưa đến phút cuối, ai biết được kết quả sẽ ra sao? Thích nam hay nữ, cứ tiếp xúc nhiều hơn chút tự khắc sẽ biết.]

[Ha ha, ngươi ngay cả số điện thoại liên lạc của cô ấy cũng không có.] Hệ thống tiếp tục mỉa mai, dường như muốn dùng cách này để đả kích Khương Phù.

Khương Phù không thèm để ý đến cái trí tuệ nhân tạo thiểu năng này, tiếp tục lật xem ảnh của Mục Sương, quả là minh tinh, đẹp quá trời.

Nàng chọn ra chín bức ảnh, nói với hệ thống: [Hệ thống, giúp ta làm mờ đi!]

Hệ thống: ?

[Cái này mà cũng không biết làm à?] Giọng nàng như thể đang nói thật vô dụng, trong một khoảnh khắc, điện thoại đã có thêm một loạt chín bức ảnh đã được làm mờ. Nàng khen, [Làm nhanh đấy.]

Hệ thống cười khẩy: [Mấy thứ này đối với hệ thống như ta chẳng tính là khó khăn gì!]

Coi thường ai chứ!

Khương Phù đăng ký một tài khoản phụ, đăng chín bức ảnh lên. Đoạn cốt truyện này, nàng vẫn chưa quên. Đằng nào cũng là đăng ảnh Mục Sương, theo kinh nghiệm trước đó, như vậy chắc là đủ rồi.

Cơn buồn ngủ lại ập đến, Khương Phù tắt điện thoại, nhắm mắt ngủ.

Một đêm yên bình, Khương Phù bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nàng cầm lên xem, tên người gọi đến là Thẩm Thiên La.

Thẩm Thiên La, em gái song sinh của Thẩm Nguyên Tinh, là bạn tốt của nguyên chủ, cũng là người hoạt động trong giới giải trí, có chút tiếng tăm.

Có thể nói, anh em nhà họ Thẩm có thể tung hoành trong giới giải trí, không thể thiếu sự giúp đỡ của nguyên chủ.

Bọn họ quen nhau từ hồi còn rất nhỏ, nhà họ Thẩm trước đây chẳng là gì cả, chỉ giàu có hơn so với gia đình bình thường một chút, có thể quen biết là vì nhà họ Thẩm đã bỏ ra số tiền lớn để gửi hai anh em đến trường mẫu giáo của nguyên chủ. Thẩm Thiên La rất biết cách lấy lòng người khác, không lâu sau đã chiếm được vị trí bạn thân tốt nhất của nguyên chủ, cho đến tận ngày hôm nay. Tương tự, nhà họ Thẩm cũng nhờ vậy mà ngày càng phát triển, dưới sự giúp đỡ của nhà họ Khương, dần trở thành hào môn.

Đối với nguyên chủ mà nói, những người xung quanh làm nàng vui vẻ, chia sẻ chút lợi ích cũng không sao, đương nhiên Thẩm Thiên La cũng rất biết cách lấy lòng, nhiều năm như vậy vẫn chưa bị người khác thay thế.

 Đối với Khương Chỉ mà nói, bạn bè của em gái có tâm tư là chuyện bình thường, dù có nhìn ra Thẩm Thiên La đang nịnh bợ em gái, chị cũng không để ý lắm, chỉ cần đối phương vẫn chơi với em gái, không có ý xấu, chia sẻ lợi ích cho nhà họ Thẩm cũng không sao. Đã cho cơ hội, không có năng lực thì khó mà thành công, nhưng nếu có năng lực thì nhận được thành quả xứng đáng cũng là bản lĩnh của họ.

Thẩm Nguyên Tinh cũng là một người có mưu tính, anh ta xây dựng cho mình hình tượng lạnh lùng, cao ngạo, chỉ muốn phát triển sự nghiệp để giữ chân nguyên chủ, nhưng lại thu hết mọi lợi ích, người ngoài nhìn vào, đều sẽ cho rằng nguyên chủ ép buộc đưa lợi ích cho Thẩm Nguyên Tinh. Dưới sự phối hợp ăn ý của hai anh em, Thẩm Nguyên Tinh trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng nguyên chủ, xoay cô nàng như chong chóng. 

"Tiểu Phù, hôm qua cậu về lúc nào vậy?"

Thanh âm trong điện thoại kéo Khương Phù về thực tại, nàng nhìn trần nhà, giọng điệu vô cùng qua loa: "Quên rồi."

Thật sự không có để ý.

Trong phòng hóa trang Thẩm Thiên La nắm chặt điện thoại, gần đây phải đi quay phim, vốn dĩ lúc này cô không có thời gian gọi điện thoại cho Khương Phù, chỉ vì sáng nay cô nhìn thấy Mục Sương đến, hiện tại hai người đang ở trong cùng một đoàn làm phim. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Mục Sương, cô có chút sửng sốt, rõ ràng Khương Phù đã có ý định dạy dỗ Mục Sương, hôm qua cô đã để ý. Với hiểu biết của cô về Khương Phù, tối qua chắc chắn sẽ ra tay, nếu không thì Khương Phù đã rủ cô đi cùng rồi, chứ không phải tách cô ra đi nơi khác. 

Thế nhưng sáng nay Mục Sương lại xuất hiện ở đoàn làm phim mà hoàn toàn không có chuyện gì, Khương Phù tha cho Mục Sương sao? Đương nhiên cô sẽ không ngu đến mức đi hỏi thẳng. Trên thực tế, cô chưa bao giờ nói muốn Khương Phù đi chèn ép một ai cả.

Chỉ cần úp mở một chút cho Khương Phù biết, có người đang nhắm vào anh trai cô ta, Khương Phù sẽ cho người đó một bài học nhớ đời, trước đây phần lớn là những cản trở trên con đường sự nghiệp.

Vừa hay Mục Sương đã mang đến cho nàng cảm giác nguy cơ rất lớn, đúng lúc anh trai cũng tiết lộ rằng, Mục Sương này lại có ý với anh ta, nhân cơ hội ấy cô lập tức ra tay mạnh mẽ bôi xấu Mục Sương với Khương Phù. Với sự để tâm của Khương Phù giành cho anh trai, thêm vài lời ám chỉ mơ hồ của cô ta, Mục Sương chắc chắn sẽ tiêu đời.

Nhưng không, trông Mục Sương không giống như đã trải qua rắc rối, thậm chí khuôn mặt cũng không hề có vẻ gì gọi là tiều tụy, rõ ràng tối qua ngủ rất ngon.

Thẩm Thiên La siết chặt điện thoại, chắc chắn đâu đó đã xảy ra sơ sót.

Cô không tin Khương Phù sẽ tha cho Mục Sương, dù sao anh trai cô cũng đã nói Mục Sương có ý đồ không trong sáng với anh ta rồi, với tính chiếm hữu của Khương Phù, không thể nào có thể bỏ qua.

Nhưng lúc này đang ở phòng hóa trang, cô cũng không tiện nói nhiều. Cô liếc nhìn vị trí của Mục Sương, rồi nảy ra ý định: "Tiểu Phù, hôm nay cậu có lịch trình gì không? Có muốn đến thăm đoàn làm phim không? Dạo này bận rộn quá, tối qua cũng có tiệc xã giao, không nói với cậu được câu nào, rồi lại còn bị người khác lôi kéo làm quen, muốn tìm cậu cũng chẳng có cách nào."

Khương Phù không có hứng thú đến thăm đoàn làm phim của Thẩm Thiên La, đang định từ chối, đột nhiên nhớ đến Mục Sương hiện đang cùng đối phương ở cùng một đoàn làm phim.

Nàng nở một nụ cười thật tươi: "Được đấy!"

[Chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.] Khương Phù nói với hệ thống.

Hệ thống tự kỷ.

Mục Sương nhìn vào gương, mặc cho chuyên viên trang điểm làm việc trên mặt mình, thực tế cô đang quan sát Thẩm Thiên La qua gương.

Tuy ở chung một đoàn làm phim, nhưng cô không quen biết Thẩm Thiên La, bình thường cũng không để ý, hơn nữa cô mơ hồ cảm nhận được sự bài xích của Thẩm Thiên La đối với mình, càng không có khả năng giao du nhiều với người như vậy.

Vừa rồi nghe thấy đối phương gọi một tiếng "Tiểu Phù", lập tức khiến cô nhớ đến Khương Phù.

Thẩm Thiên La là bạn thân của nhị tiểu thư nhà họ Khương, người biết Thẩm Thiên La đều rõ điều này, hai người họ tương tác với nhau khá nhiều trên Weibo. Trên Weibo của Khương Phù, ngoài tương tác với Thẩm Thiên La, thì còn lại toàn là những bài đăng liên quan đến Thẩm Nguyên Tinh.

Vậy Khương Phù sẽ đến thăm đoàn làm phim sao? Trước đấy không biết có từng xảy ra chuyện này không, dù sao cô cũng không để ý. Thật ra, cô chỉ nghe nói về danh tiếng của Khương Phù, còn lại thì không hiểu rõ lắm, đây là lần đầu tiên cô hợp tác với Thẩm Thiên La.

Khi Khương Phù đến, đoàn làm phim đang bận rộn. 

Đạo diễn nhìn thấy Khương Phù, còn chào hỏi, trông rất quen thuộc.

Bất kỳ dự án nào có anh em nhà họ Thẩm tham gia, nguyên chủ đều sẽ đầu tư một phần. Nhà họ Khương cũng có một công ty giải trí, nguyên chủ thường xuyên dùng điều này để giúp đỡ anh em nhà họ Thẩm.

Khương Phù ngồi trên ghế, ngay bên cạnh đạo diễn.

"Khương tiểu thư đến tìm Thiên La à?" Sau khi kết thúc một cảnh quay, đạo diễn mỉm cười hỏi Khương Phù, người đang ngồi nghịch điện thoại chụp ảnh, ông không sợ nàng tiết lộ bí mật gì, bởi nhị tiểu thư nhà họ Khương, còn đầu tư không ít tiền vào dự án này, thậm chí còn không đòi hỏi gì.

Khương Phù liếc nhìn điện thoại, trên đó hiện rõ Mục Sương trong trang phục cổ trang, sau một giây chiêm ngưỡng, cô cất điện thoại đi, trên mặt đầy vẻ hài lòng. Trước đó là ảnh lúc hôn mê, khi ấy thiếu đi chút gì đó, hôm nay chụp thì khác hẳn, đẹp như là tiên nữ.

"Trang phục của đoàn rất đẹp." Khương Phù khen ngợi, nhìn về phía Mục Sương, mà thật ra Thẩm Thiên La cũng ở đó, mọi người đều cho rằng nàng đang nhìn Thẩm Thiên La, vì hai người là bạn thân. Nhưng Mục Sương luôn cảm thấy Khương Phù đang nhìn mình, trước đó còn chụp ảnh cô! Giống như tối qua ở khách sạn, hôm nay cảm giác còn rõ ràng hơn.

"Nhờ có khoản đầu tư của Khương tiểu thư, nếu không trang phục đã không thể tốt như bây giờ." Đạo diễn nịnh nọt, lời nói cũng là lời thật lòng, vẻ mặt đầy chân thành. Nhị tiểu thư nhà họ Khương tiếng xấu đầy rẫy là một chuyện, nhưng đối phương đầu tư vào dự án nào, về cơ bản đều sẽ không can thiệp gì cả, người hiểu chuyện đều biết nàng đang chống lưng cho Thẩm Thiên La và Thẩm Nguyên Tinh, không để người khác chèn ép họ.

"Họ đóng vai gì vậy?" Khương Phù hỏi, nàng thật sự không hiểu vai diễn của hai người họ.

Bên kia lại bắt đầu rồi, vẫn là cảnh đánh nhau bằng dây cáp.

 Mục Sương mặc một bộ màu xanh lá, lúc bay lên như tiên nữ thật sự, mọi cử chỉ đều được kiểm soát rất tốt. Động tác dứt khoát, gọn gàng, rõ ràng dùng lụa làm vũ khí, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sức mạnh bên trong, cho thấy đã bỏ công sức vào đó.

Bên kia, Thẩm Thiên La dùng kiếm.

Hai người đánh nhau một lúc, kết thúc bằng việc Mục Sương dùng lụa cuốn lấy thanh kiếm trong tay Thẩm Thiên La, rồi đánh một đòn vào ngực cô ta, khiến cô ta bay ra ngoài.

"Thiên La đóng vai đệ tử chính đạo, Mục Sương đóng vai con gái của Ma chủ." Đạo diễn nói, một người là nữ chính, một người là phản diện.

Khương Phù ồ một tiếng, hóa ra không phải là tiên nữ, mà là ma nữ. Nhưng ma nữ này lại tiên khí lẫm lẫm, hoàn toàn áp đảo khí thế của Thẩm Thiên La.

[Ngươi không hiểu đâu, bây giờ thịnh hành kiểu này lắm, chính là kiểu phong cách này, nhân vật chính cần trưởng thành, ban đầu đã quá mạnh thì không còn gì hấp dẫn nữa, họ cần trải qua gian khổ.] Hệ thống hừ hừ hai tiếng, [Cảnh tiếp theo chắc sẽ là nam chính đến giúp đỡ.]

Cảnh tiếp theo quả nhiên nam chính xuất hiện, chỉ trích nhân vật do Mục Sương đóng là tàn nhẫn, rồi lại đánh nhau thêm trận nữa, kết quả nam chính cũng bị đánh cho một trận, rồi cả hai đều bị bắt đi.

Khương Phù nghi hoặc: [Vậy nên cả hai đều là đồ vô dụng?]

Hệ thống: [Đây chỉ là những thử thách thuộc về nam nữ chính thôi, cuối cùng họ sẽ chiến thắng đại phản diện.]

[Giống như ta sao, một đại phản diện, cuối cùng sẽ bị xử lý vì chọc vào nhân vật chính của thế giới à?] Giọng Khương Phù lạnh lùng vang lên, khiến hệ thống run rẩy.

[Thực ra chỉ là hơi thảm ở cuối thôi, trước đó sống khá thoải mái, cũng không lỗ.]

Nghe Khương Phù bổ sung, hệ thống càng cảm thấy lạnh lẽo hơn, vãi cả không lỗ! Khốn nạn thay lời này lại có lý.

Hệ thống đang định nói gì đó để phản bác, thế giới đột ngột chững lại.

Khương Phù nheo mắt nhìn Mục Sương đang đứng yên trên không trung, lại quét mắt nhìn xung quanh, cô chống cằm suy nghĩ lại có chỗ nào không đúng rồi.


----------


Update: 15 - 09 - 2025 

Lời edit: sr mọi người vì cập nhật chương khá trễ, dạo đây mấy con game michos vắt kiệt quá ( ᵒ̴̶̷᷄ д ᵒ̴̶̷᷅ ) btw toai còn hơi khodam vì lập thêm cái acc HSR trắng tinh tươm để gom đủ otp "sủng phi của hoàng đế"... cho nên, ừ thì... michos vắt quá, nên thông cảm hen. Sẽ ráng ra đều, mong có đủ động lực. Cảm ơn mọi người nhiều (・∀・)



Chương trước Chương tiếp
Loading...