[BHTT] [EDIT] Bái Nhập Tông Môn Sau Chọc Một Thân Nghiệt Duyên
Chương 28
Quý Tri Tinh vẫn thản nhiên như thường, thu tay về, dịu dàng như ngọc, hướng nàng mỉm cười, trong đôi mày thanh tú đong đầy vẻ ôn hòa, dịu dàng đến mức khiến người ta không thể không chú ý.Lục Khanh An thỉnh thoảng vẫn nghĩ, không biết là gia đình thế nào mới có thể nuôi dạy ra một người như Quý Tri Tinh - nhẹ nhàng như gió xuân, dịu dàng, chu đáo, khéo léo đến độ khiến người ta muốn được ở gần.Ba năm đến Lưu Vân Tông, nàng thực lòng đã xem Quý Tri Tinh như tỷ tỷ.Quý Tri Tinh có dung mạo cũng vô cùng xuất sắc, đôi mắt dịu dàng, thanh tú luôn như ẩn chứa mặt nước mùa xuân, phảng phất gợn sóng lăn tăn, ôn nhu khiến người không thể dời mắt.Chỉ cần nàng lặng lẽ đứng ở đó thôi, mị lực riêng của nàng đã tự nhiên tỏa ra, như đóa hoa được chăm chút trong đình viện đầy hoa sen, khoe sắc dịu dàng.Nàng khẽ vén sợi tóc rơi trước trán ra sau tai, mỉm cười dịu dàng với Lục Khanh An, khiến người nhìn có cảm giác như nàng chính là người vợ đảm đang rửa tay nấu canh trong gia đình.Có lẽ, một sư tỷ thích tu luyện như thế, sẽ thấy chuyện tình cảm chỉ làm trì hoãn bước đường tu đạo.Lục Khanh An chợt bật cười vì ý nghĩ ấy vừa hiện lên trong đầu.Quý Tri Tinh bị nàng nhìn chăm chú một hồi, trong lòng vốn đã hơi bất an, lại thêm nụ cười ấy của Lục Khanh An, càng khiến nàng thêm thấp thỏm.Nàng cúi đầu ngắm kỹ y phục mình mặc hôm nay, là bộ áo trắng bằng gấm, được ủi thẳng tắp, không có lấy một nếp nhăn, cũng không phát hiện ra có gì không ổn."Khanh An, sao vậy?"
Nàng đưa tay lên sờ mặt, lộ ra vẻ không chắc chắn mà hỏi, "Trên mặt ta... có dính gì à?"Lục Khanh An lắc đầu, đôi mắt cong lên như trăng non, trong suốt nhìn nàng, chân thành nói,
"Ta vừa mới tưởng tượng ra... nếu như sư tỷ lập gia đình, trông sẽ thế nào."Câu nói ấy khiến tim Quý Tri Tinh khựng lại, nàng nín thở, bất giác chờ đợi những lời tiếp theo của Lục Khanh An, lòng bàn tay siết chặt."Nhưng mà, sư tỷ sao lại đi lấy chồng được chứ. Cưới xin, dù là cưới hay bị cưới, đều rất mệt mỏi."Lục Khanh An cười rạng rỡ, mang theo khí chất đặc trưng của thiếu nữ chưa trải đời, "Sư tỷ, ta biết ngươi rất thích tu luyện. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho ngươi."Quý Tri Tinh bật cười, trong mắt như có tiểu miêu đang vui đùa, "Vậy ngươi định làm hậu thuẫn cho ta thế nào?"Lục Khanh An nhất thời cứng họng, "Ta... ta... ta..." lắp bắp hồi lâu vẫn chưa nói được gì.Quả nhiên mới nãy chỉ là nói suông.Quý Tri Tinh đột nhiên cười lớn, như đóa sen bị gió lay động cánh hoa, khẽ lay nhẹ mang theo vài phần quyến rũ dịu dàng.Nàng mỉm cười nói: "Đứng lên, tiếp tục luyện tập đi, tiểu hậu thuẫn của ta."Lá trúc trong rừng khẽ rụng bay tán loạn, hai bóng người luyện tập kiếm pháp giữa rừng như một đôi ăn ý đã lâu.Một thân trắng, một thân đen, bóng dáng giao hòa, quanh quẩn bên nhau, như gần như xa, càng lúc càng hòa hợp.Giống như diều bay trên trời, dây diều lại nằm trong tay đối phương.Giống như âm dương bát quái, không thể tách rời - trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.Hạ Khinh Diệc đến nơi, liền thấy cảnh ấy trước mắt.Nàng dừng bước, tay vô thức nắm chặt cây trúc giống như loại cùng nàng luyện tập, giọng mang theo giận dữ:
"Các ngươi... đây là luyện kiếm thuật đấy à?"Sự xuất hiện của Hạ Khinh Diệc cắt ngang buổi luyện tập trong rừng trúc.Lục Khanh An lập tức thu kiếm, chạy về phía nàng, đem đoạn đối thoại vừa rồi với Quý Tri Tinh kể lại."Khinh Diệc à, ta nghĩ ngươi nên bái Thất Tinh trưởng lão làm sư phụ là tốt nhất."Vừa luyện kiếm, mỗi chiêu thức đều phải dốc toàn lực, Lục Khanh An tiêu hao thể lực không ít, giờ thở hổn hển, thao thao bất tuyệt giới thiệu điểm tốt của Thất Tinh trưởng lão.Nhưng Quý Tri Tinh thì lại chẳng nghe lọt câu nào. Ánh mắt nàng vẫn lặng lẽ nhìn về phía bóng áo trắng giữa rừng trúc, ánh nhìn dịu dàng rồi mới quay lại nhìn Lục Khanh An."Các ngươi tu luyện cũng giống thế này sao?" nàng hỏi.Lục Khanh An cảm thấy kỳ lạ, tu luyện không cầm kiếm vung chiêu thì làm gì? Nàng đương nhiên gật đầu.Quý Tri Tinh đang cầm cây trúc trong tay, đột nhiên bốc lên bụi khói và ánh lửa, cháy rực.Lục Khanh An giật mình, lập tức kéo tay nàng ra, tránh cho bàn tay nàng bị bỏng vì lóng trúc đang cháy.Nàng cau mày, cúi đầu nhìn kỹ lòng bàn tay Quý Tri Tinh - làn da hồng nhuận, trắng nõn, hoàn toàn không bị thương.Lục Khanh An lại liếc cây trúc kia - thân trúc xanh biếc giờ in rõ một vết cháy tròn đen kịt hình lòng bàn tay."Ha ha ha! Quả nhiên có thiên phú! Ta không nhìn lầm ngươi rồi!"Giọng nói vang lên từ phía sau - Thất Tinh trưởng lão không biết từ đâu đột nhiên hiện ra, đứng chắn ngay trước Hạ Khinh Diệc, ánh mắt nóng rực nhìn nàng."Ta đã nói rồi, ngươi không bái ta làm thầy chính là đang lãng phí thiên phú bẩm sinh của ngươi!"Lục Khanh An nhíu mày, thấy bà như vậy, không khỏi tò mò hỏi, "Trưởng lão, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện?"Thất Tinh trưởng lão nhếch miệng, không đáp.Chẳng lẽ lại bảo mình nãy giờ lén theo dõi Quý Tri Tinh? Mất mặt quá đi."Chắc trưởng lão chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, trùng hợp thấy Khinh Diệc nên mới ghé lại xem."Quý Tri Tinh từ rừng trúc bước ra, đi đến cạnh Lục Khanh An, nhẹ nhàng lên tiếng, nụ cười dịu dàng như nước không mang chút công kích nào.Lục Khanh An nghi hoặc nhìn nàng, lại liếc nhìn Thất Tinh trưởng lão đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nghĩ mãi không thông nhưng cũng không muốn truy hỏi.Nàng liền nắm lấy tay Hạ Khinh Diệc, "Khinh Diệc, nghe lời tỷ tỷ."Hạ Khinh Diệc hiểu ý nàng, cầm ngược tay lại.Bình thường Lục Khanh An hay chủ động nắm tay người khác, ít khi bị động như thế, bị Hạ Khinh Diệc lật ngược tình thế khiến nàng có chút cảm giác kỳ lạ.Đến mức Hạ Khinh Diệc nói gì nàng cũng không nghe rõ, chỉ đến khi mọi người hoàn hồn thì Thất Tinh trưởng lão đã đỏ mặt rời đi, nhìn qua là biết Hạ Khinh Diệc lại từ chối bái sư."Khinh Diệc, ngươi muốn nhận ai làm sư phụ?" Lục Khanh An nghiêm túc hỏi.Có thiên phú thì có quyền chọn lựa. Chỉ cần Hạ Khinh Diệc gật đầu, người ta sẽ xếp hàng chờ nhận nàng làm đệ tử.Hạ Khinh Diệc chợt như nghĩ ra điều gì, quay sang Lục Khanh An, vỗ tay nói, "Ta muốn làm đồ đệ của ngươi."Lục Khanh An cười bất đắc dĩ, xoa đầu nàng, "Ta vào môn còn chưa đến mười năm, tu vi cũng chưa đủ, không thể nhận đồ đệ."Hạ Khinh Diệc nghe vậy, liền đá văng cục đá bên chân."Vậy sư phụ của ngươi là ai?" nàng hỏi.Lục Khanh An không giấu giếm, nói rõ ràng, "Sư phụ ta là Kỳ Mãn Mộng,Kỳ trưởng lão."Rồi nàng sực nhớ đến điều kiện nhập môn, trong lòng nhói lên một cái, "Không lẽ... ngươi muốn làm sư muội của ta?"Hạ Khinh Diệc gật đầu trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.Lục Khanh An chỉ cảm thấy bất lực.Nàng chờ đợi ba năm mới được nhập môn Kỳ Mãn Mộng, mà số lần gặp mặt sư phụ còn có thể đếm trên đầu ngón tay. Với kiểu nuôi thả ấy, Hạ Khinh Diệc mà vào thật thì thiên phú của nàng cũng sẽ bị lãng phí mất.Lục Khanh An nghiêm mặt nói: "Ta không đồng ý."Nàng vốn rất ít khi tức giận, giờ mặt lạnh xuống, lại khiến người khác có chút sợ.Nhưng Hạ Khinh Diệc không hề sợ nàng, đưa ngón trỏ chọc vào mi tâm của nàng:
"Lục Khanh An, ta muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh ngươi."Lời vừa dứt, Quý Tri Tinh đứng bên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang.Lục Khanh An nắm lấy cổ tay Hạ Khinh Diệc, kéo tay nàng đang siết chặt ra, nói:
"Ngươi bái Thất Tinh trưởng lão, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau mà."Nàng chỉ nghĩ Hạ Khinh Diệc giống như mình ngày trước, thích tìm nàng chơi đùa.Lục Khanh An hiểu rõ cảm giác đó - lúc mới vào Lưu Vân Tông, nàng cũng y như vậy, hận không thể khám phá mọi ngóc ngách mới mẻ trong tông môn.Nhưng Hạ Khinh Diệc lại giãy giụa kịch liệt, suýt nữa Lục Khanh An không giữ được nàng."Vậy không giống nhau!" Hạ Khinh Diệc nghiến răng, giọng trong trẻo nhưng lộ rõ oán khí.Lục Khanh An nghe ra oán giận, nhưng lại không hiểu đến từ đâu."Lục Khanh An, rốt cuộc tại sao ngươi không cho ta làm sư muội của ngươi? Là vì nàng ta?"
Ánh mắt Hạ Khinh Diệc rơi lên người Quý Tri Tinh, hừ lạnh.Lục Khanh An tròn mắt, không hiểu, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?""Nghe ta nói đã..." nàng vừa mở miệng thì Hạ Khinh Diệc đã lắc đầu như trống bỏi, tóc đuôi ngựa phía sau cũng lay động không ngừng.Lục Khanh An đành dùng một tay khác nâng cằm nàng, ngón cái ấn một bên má, bốn ngón còn lại giữ bên kia.Người trước mặt lập tức ngừng lại.Thấy hai má nàng bị ấn thành má lúm, Lục Khanh An biết tư thế này có phần không thoải mái, liền buông ra, nhưng sợ nàng lại quậy, liền dùng cả hai tay giữ mặt nàng."Không phải ta không muốn ngươi làm sư muội. Chỉ là sư phụ ta luôn nuôi thả đệ tử. Ngươi có tư chất tốt như vậy, nếu bái sư phụ ta thì sẽ không có lợi cho việc tu hành.""Nghe lời."
Lục Khanh An ghé sát mặt vào, nghiêm túc nói từng chữ.Lúc đến gần mới phát hiện - ánh mắt Hạ Khinh Diệc đã chạy sang chỗ khác, chẳng hề nghe nàng nói gì. Cả khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.Lục Khanh An sờ nhẹ lên má nàng, giật mình vì nóng hổi.Nàng vô thức nhìn về phía Quý Tri Tinh.Quý Tri Tinh không khiến nàng thất vọng, vẫn mỉm cười trấn định, tiến đến chỗ Hạ Khinh Diệc đang đứng.Lục Khanh An buông tay, nhường chỗ đối diện.Rồi nàng thấy Quý Tri Tinh bước đến vị trí ban đầu của mình.Mà trên mặt Hạ Khinh Diệc, sắc đỏ lập tức tan biến, trở lại như thường.Hai người rõ ràng đứng gần nhau, nhưng Lục Khanh An lại cảm thấy giữa họ có một lớp khí không tên.Tựa như là dây pháo đón tết sắp bị châm lửa - chỉ chờ một tia lửa là bùng nổ.Một bên trắng, một bên hồng nhạt - rõ ràng màu sắc hòa hợp, giờ lại như sông ngòi phân chia, đến cả vạt áo bị gió thổi cũng không muốn hướng về phía đối phương.Lục Khanh An len lén quan sát sắc mặt Quý Tri Tinh - vẫn là nụ cười ôn nhu, như nước chảy không gợn sóng.Nàng liếm môi đã khô, thu ánh mắt lại, quay đầu nói với Hạ Khinh Diệc:"Khinh Diệc, hơn nữa sư phụ ta thu đồ đệ rất nghiêm khắc."Một giây sau, thanh âm quen thuộc khiến nửa người nàng cứng đờ vang lên phía sau:
"Ta sao lại không biết ta thu đồ đệ nghiêm khắc?"
Nàng đưa tay lên sờ mặt, lộ ra vẻ không chắc chắn mà hỏi, "Trên mặt ta... có dính gì à?"Lục Khanh An lắc đầu, đôi mắt cong lên như trăng non, trong suốt nhìn nàng, chân thành nói,
"Ta vừa mới tưởng tượng ra... nếu như sư tỷ lập gia đình, trông sẽ thế nào."Câu nói ấy khiến tim Quý Tri Tinh khựng lại, nàng nín thở, bất giác chờ đợi những lời tiếp theo của Lục Khanh An, lòng bàn tay siết chặt."Nhưng mà, sư tỷ sao lại đi lấy chồng được chứ. Cưới xin, dù là cưới hay bị cưới, đều rất mệt mỏi."Lục Khanh An cười rạng rỡ, mang theo khí chất đặc trưng của thiếu nữ chưa trải đời, "Sư tỷ, ta biết ngươi rất thích tu luyện. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ là hậu thuẫn vững chắc cho ngươi."Quý Tri Tinh bật cười, trong mắt như có tiểu miêu đang vui đùa, "Vậy ngươi định làm hậu thuẫn cho ta thế nào?"Lục Khanh An nhất thời cứng họng, "Ta... ta... ta..." lắp bắp hồi lâu vẫn chưa nói được gì.Quả nhiên mới nãy chỉ là nói suông.Quý Tri Tinh đột nhiên cười lớn, như đóa sen bị gió lay động cánh hoa, khẽ lay nhẹ mang theo vài phần quyến rũ dịu dàng.Nàng mỉm cười nói: "Đứng lên, tiếp tục luyện tập đi, tiểu hậu thuẫn của ta."Lá trúc trong rừng khẽ rụng bay tán loạn, hai bóng người luyện tập kiếm pháp giữa rừng như một đôi ăn ý đã lâu.Một thân trắng, một thân đen, bóng dáng giao hòa, quanh quẩn bên nhau, như gần như xa, càng lúc càng hòa hợp.Giống như diều bay trên trời, dây diều lại nằm trong tay đối phương.Giống như âm dương bát quái, không thể tách rời - trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.Hạ Khinh Diệc đến nơi, liền thấy cảnh ấy trước mắt.Nàng dừng bước, tay vô thức nắm chặt cây trúc giống như loại cùng nàng luyện tập, giọng mang theo giận dữ:
"Các ngươi... đây là luyện kiếm thuật đấy à?"Sự xuất hiện của Hạ Khinh Diệc cắt ngang buổi luyện tập trong rừng trúc.Lục Khanh An lập tức thu kiếm, chạy về phía nàng, đem đoạn đối thoại vừa rồi với Quý Tri Tinh kể lại."Khinh Diệc à, ta nghĩ ngươi nên bái Thất Tinh trưởng lão làm sư phụ là tốt nhất."Vừa luyện kiếm, mỗi chiêu thức đều phải dốc toàn lực, Lục Khanh An tiêu hao thể lực không ít, giờ thở hổn hển, thao thao bất tuyệt giới thiệu điểm tốt của Thất Tinh trưởng lão.Nhưng Quý Tri Tinh thì lại chẳng nghe lọt câu nào. Ánh mắt nàng vẫn lặng lẽ nhìn về phía bóng áo trắng giữa rừng trúc, ánh nhìn dịu dàng rồi mới quay lại nhìn Lục Khanh An."Các ngươi tu luyện cũng giống thế này sao?" nàng hỏi.Lục Khanh An cảm thấy kỳ lạ, tu luyện không cầm kiếm vung chiêu thì làm gì? Nàng đương nhiên gật đầu.Quý Tri Tinh đang cầm cây trúc trong tay, đột nhiên bốc lên bụi khói và ánh lửa, cháy rực.Lục Khanh An giật mình, lập tức kéo tay nàng ra, tránh cho bàn tay nàng bị bỏng vì lóng trúc đang cháy.Nàng cau mày, cúi đầu nhìn kỹ lòng bàn tay Quý Tri Tinh - làn da hồng nhuận, trắng nõn, hoàn toàn không bị thương.Lục Khanh An lại liếc cây trúc kia - thân trúc xanh biếc giờ in rõ một vết cháy tròn đen kịt hình lòng bàn tay."Ha ha ha! Quả nhiên có thiên phú! Ta không nhìn lầm ngươi rồi!"Giọng nói vang lên từ phía sau - Thất Tinh trưởng lão không biết từ đâu đột nhiên hiện ra, đứng chắn ngay trước Hạ Khinh Diệc, ánh mắt nóng rực nhìn nàng."Ta đã nói rồi, ngươi không bái ta làm thầy chính là đang lãng phí thiên phú bẩm sinh của ngươi!"Lục Khanh An nhíu mày, thấy bà như vậy, không khỏi tò mò hỏi, "Trưởng lão, sao ngươi lại đột nhiên xuất hiện?"Thất Tinh trưởng lão nhếch miệng, không đáp.Chẳng lẽ lại bảo mình nãy giờ lén theo dõi Quý Tri Tinh? Mất mặt quá đi."Chắc trưởng lão chỉ là tình cờ đi ngang qua thôi, trùng hợp thấy Khinh Diệc nên mới ghé lại xem."Quý Tri Tinh từ rừng trúc bước ra, đi đến cạnh Lục Khanh An, nhẹ nhàng lên tiếng, nụ cười dịu dàng như nước không mang chút công kích nào.Lục Khanh An nghi hoặc nhìn nàng, lại liếc nhìn Thất Tinh trưởng lão đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, nghĩ mãi không thông nhưng cũng không muốn truy hỏi.Nàng liền nắm lấy tay Hạ Khinh Diệc, "Khinh Diệc, nghe lời tỷ tỷ."Hạ Khinh Diệc hiểu ý nàng, cầm ngược tay lại.Bình thường Lục Khanh An hay chủ động nắm tay người khác, ít khi bị động như thế, bị Hạ Khinh Diệc lật ngược tình thế khiến nàng có chút cảm giác kỳ lạ.Đến mức Hạ Khinh Diệc nói gì nàng cũng không nghe rõ, chỉ đến khi mọi người hoàn hồn thì Thất Tinh trưởng lão đã đỏ mặt rời đi, nhìn qua là biết Hạ Khinh Diệc lại từ chối bái sư."Khinh Diệc, ngươi muốn nhận ai làm sư phụ?" Lục Khanh An nghiêm túc hỏi.Có thiên phú thì có quyền chọn lựa. Chỉ cần Hạ Khinh Diệc gật đầu, người ta sẽ xếp hàng chờ nhận nàng làm đệ tử.Hạ Khinh Diệc chợt như nghĩ ra điều gì, quay sang Lục Khanh An, vỗ tay nói, "Ta muốn làm đồ đệ của ngươi."Lục Khanh An cười bất đắc dĩ, xoa đầu nàng, "Ta vào môn còn chưa đến mười năm, tu vi cũng chưa đủ, không thể nhận đồ đệ."Hạ Khinh Diệc nghe vậy, liền đá văng cục đá bên chân."Vậy sư phụ của ngươi là ai?" nàng hỏi.Lục Khanh An không giấu giếm, nói rõ ràng, "Sư phụ ta là Kỳ Mãn Mộng,Kỳ trưởng lão."Rồi nàng sực nhớ đến điều kiện nhập môn, trong lòng nhói lên một cái, "Không lẽ... ngươi muốn làm sư muội của ta?"Hạ Khinh Diệc gật đầu trong ánh mắt kinh ngạc của nàng.Lục Khanh An chỉ cảm thấy bất lực.Nàng chờ đợi ba năm mới được nhập môn Kỳ Mãn Mộng, mà số lần gặp mặt sư phụ còn có thể đếm trên đầu ngón tay. Với kiểu nuôi thả ấy, Hạ Khinh Diệc mà vào thật thì thiên phú của nàng cũng sẽ bị lãng phí mất.Lục Khanh An nghiêm mặt nói: "Ta không đồng ý."Nàng vốn rất ít khi tức giận, giờ mặt lạnh xuống, lại khiến người khác có chút sợ.Nhưng Hạ Khinh Diệc không hề sợ nàng, đưa ngón trỏ chọc vào mi tâm của nàng:
"Lục Khanh An, ta muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh ngươi."Lời vừa dứt, Quý Tri Tinh đứng bên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn sang.Lục Khanh An nắm lấy cổ tay Hạ Khinh Diệc, kéo tay nàng đang siết chặt ra, nói:
"Ngươi bái Thất Tinh trưởng lão, chúng ta vẫn có thể ở cùng nhau mà."Nàng chỉ nghĩ Hạ Khinh Diệc giống như mình ngày trước, thích tìm nàng chơi đùa.Lục Khanh An hiểu rõ cảm giác đó - lúc mới vào Lưu Vân Tông, nàng cũng y như vậy, hận không thể khám phá mọi ngóc ngách mới mẻ trong tông môn.Nhưng Hạ Khinh Diệc lại giãy giụa kịch liệt, suýt nữa Lục Khanh An không giữ được nàng."Vậy không giống nhau!" Hạ Khinh Diệc nghiến răng, giọng trong trẻo nhưng lộ rõ oán khí.Lục Khanh An nghe ra oán giận, nhưng lại không hiểu đến từ đâu."Lục Khanh An, rốt cuộc tại sao ngươi không cho ta làm sư muội của ngươi? Là vì nàng ta?"
Ánh mắt Hạ Khinh Diệc rơi lên người Quý Tri Tinh, hừ lạnh.Lục Khanh An tròn mắt, không hiểu, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?""Nghe ta nói đã..." nàng vừa mở miệng thì Hạ Khinh Diệc đã lắc đầu như trống bỏi, tóc đuôi ngựa phía sau cũng lay động không ngừng.Lục Khanh An đành dùng một tay khác nâng cằm nàng, ngón cái ấn một bên má, bốn ngón còn lại giữ bên kia.Người trước mặt lập tức ngừng lại.Thấy hai má nàng bị ấn thành má lúm, Lục Khanh An biết tư thế này có phần không thoải mái, liền buông ra, nhưng sợ nàng lại quậy, liền dùng cả hai tay giữ mặt nàng."Không phải ta không muốn ngươi làm sư muội. Chỉ là sư phụ ta luôn nuôi thả đệ tử. Ngươi có tư chất tốt như vậy, nếu bái sư phụ ta thì sẽ không có lợi cho việc tu hành.""Nghe lời."
Lục Khanh An ghé sát mặt vào, nghiêm túc nói từng chữ.Lúc đến gần mới phát hiện - ánh mắt Hạ Khinh Diệc đã chạy sang chỗ khác, chẳng hề nghe nàng nói gì. Cả khuôn mặt cũng dần ửng đỏ.Lục Khanh An sờ nhẹ lên má nàng, giật mình vì nóng hổi.Nàng vô thức nhìn về phía Quý Tri Tinh.Quý Tri Tinh không khiến nàng thất vọng, vẫn mỉm cười trấn định, tiến đến chỗ Hạ Khinh Diệc đang đứng.Lục Khanh An buông tay, nhường chỗ đối diện.Rồi nàng thấy Quý Tri Tinh bước đến vị trí ban đầu của mình.Mà trên mặt Hạ Khinh Diệc, sắc đỏ lập tức tan biến, trở lại như thường.Hai người rõ ràng đứng gần nhau, nhưng Lục Khanh An lại cảm thấy giữa họ có một lớp khí không tên.Tựa như là dây pháo đón tết sắp bị châm lửa - chỉ chờ một tia lửa là bùng nổ.Một bên trắng, một bên hồng nhạt - rõ ràng màu sắc hòa hợp, giờ lại như sông ngòi phân chia, đến cả vạt áo bị gió thổi cũng không muốn hướng về phía đối phương.Lục Khanh An len lén quan sát sắc mặt Quý Tri Tinh - vẫn là nụ cười ôn nhu, như nước chảy không gợn sóng.Nàng liếm môi đã khô, thu ánh mắt lại, quay đầu nói với Hạ Khinh Diệc:"Khinh Diệc, hơn nữa sư phụ ta thu đồ đệ rất nghiêm khắc."Một giây sau, thanh âm quen thuộc khiến nửa người nàng cứng đờ vang lên phía sau:
"Ta sao lại không biết ta thu đồ đệ nghiêm khắc?"