[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm

Chương 77: Say rượu, giúp nhóc câm tắm rửa



Ngụy Tầm nắm lấy gáy người còn muốn hôn tiếp, đỏ mặt vì xấu hổ, đóng cửa sổ xe lại.

Cắn răng: "Tiêu Tiêu, ngồi yên." Không ngờ Tiêu Tiêu say rượu không chỉ đáng yêu, mà còn rất lớn mật, ngày mai đợi Văn Tiêu Tiêu tỉnh rượu, cô nhất định phải đòi lại món nợ này!

Người say thì không nghe lệnh, Ngụy Tầm không cho nàng uống nước đã đành, lại còn mắng nàng! Văn Tiêu Tiêu uất ức bặm môi, hậm hực, vặn vẹo trong lòng Ngụy Tầm càng quá đáng hơn.

Mặt Ngụy Tầm đỏ từ đỉnh đầu xuống đến tận cổ, tài xế còn đang ở phía trước đấy!

Ngụy Tầm bắt lấy hai tay Văn Tiêu Tiêu, giữ chặt nàng trong lòng. Hai người ở rất gần nhau, Văn Tiêu Tiêu quả thực muốn ngồi vào lòng Ngụy Tầm. Hơi thở phả vào vành tai Văn Tiêu Tiêu, dấy lên một tầng cảm giác ngứa ngáy râm ran, Ngụy Tầm dùng chút sức, Văn Tiêu Tiêu lúc này mới cuối cùng chịu ngừng lại, nhưng chỉ là ngừng lại trong chốc lát.

Nhóc câm phiền phức làm Ngụy Tầm toát ra một thân mồ hôi mỏng.

Ba người một đường khó khăn lắm mới đến được tầng hầm của tiểu khu.

Tài xế lái hộ nói với Ngụy Tầm một tiếng, lấy xe điện mini của mình ra khỏi cốp xe rồi rời đi. Trong xe tài xế xấu hổ đến mức ngón chân đạp ga muốn đào ra ba phòng ngủ một phòng khách, người giàu thật biết cách chơi.

Ngụy Tầm không rảnh nghĩ nhiều nữa, Văn Tiêu Tiêu dường như cảm nhận được xung quanh yên tĩnh, lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Ngụy Tầm muốn mở cửa, liền buông lỏng một tay đang giữ Văn Tiêu Tiêu, không ngờ bị Văn Tiêu Tiêu bắt được cơ hội, đột nhiên thoát ra, mắt thấy Văn Tiêu Tiêu sắp đứng dậy đụng vào nóc xe, mặt Ngụy Tầm biến sắc, kéo tay Văn Tiêu Tiêu về phía mình dùng sức kéo.

Tư thế này càng thêm ái muội, từ tư thế dựa vào biến thành tư thế khóa ngồi.

Đôi mắt hạnh mơ màng phảng phất một tầng hơi nước mê ly, cả người ửng hồng, môi thơm khẽ nhếch, mặt mày hơi nhăn lại, nhìn Ngụy Tầm như bị bắt nạt, trong không gian chật hẹp, bầu không khí ái muội bao trùm xung quanh hai người lan tỏa ra.

Hô hấp Ngụy Tầm nghẹt lại, đáy mắt tức khắc trở nên sâu thẳm rất nhiều, trong mắt thêm một loại cảm xúc của mãnh thú, cô ấn hai tay Văn Tiêu Tiêu xuống ghế tựa lưng phía trước, tay kia bóp lấy vòng eo mềm mại của Văn Tiêu Tiêu.

Văn Tiêu Tiêu không nhịn được phát ra một tiếng ưm, ngượng ngùng vặn vẹo cơ thể.

Nhưng động tác như vậy, làm Ngụy Tầm càng thêm hăng say ép tới, không gian lần nữa bị nén lại, da thịt hai người dán vào da nhau, đến chóp mũi cũng gần sát vào nhau.

Ngụy Tầm từ từ áp sát, hơi thở phả vào mặt Văn Tiêu Tiêu, mùi rượu thoang thoảng quẩn quanh xung quanh, hòa lẫn trong không khí ái muội, không kiểm soát được mà lên men, từng đợt từng đợt khuếch tán ra ngoài, đôi môi đỏ khẽ nhếch kia như đang mê hoặc Ngụy Tầm, dụ dỗ Ngụy Tầm tiến gần hơn, sâu hơn để thăm dò.

"Ách xì!" Văn Tiêu Tiêu hắt xì một tiếng, đầu không kiểm soát được mà lên xuống, "Phanh" đụng phải trán Ngụy Tầm.

"A!" Ngụy Tầm phát ra một tiếng kêu đau, hai người cách nhau quá gần, lần này đâm trúng không nhẹ, trên trán cả hai đều toát ra vết đỏ.

Trong xe điều hòa mở quá lạnh, Văn Tiêu Tiêu chỉ mặc một chiếc váy quả thực có chút bị lạnh.

"Ai ——" Ngụy Tầm bất đắc dĩ thở dài, cởi áo khoác trên người ra, đắp lên người Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu trải qua cú va chạm vừa rồi, dường như cũng bị đau, nàng xoa xoa trán mình, ủy khuất nhìn Ngụy Tầm.

"Về nhà," Ngụy Tầm không có cách nào với cô bạn gái nhỏ say rượu này, bạn gái say rượu không nghe lời phải làm sao bây giờ, phải cưng chiều thôi.

Ngụy Tầm ôm nàng xuống xe, để nàng dựa vào xe một lát, cô chạy đến ghế lái tắt máy xe. Sau đó ôm lấy eo Văn Tiêu Tiêu, để nàng nửa dựa vào mình, đi về hướng nhà. Chỗ đậu xe Ngụy Tầm rất gần cửa thang máy, chỉ vài bước là đến.

Về đến nhà, Ngụy Tầm nhẹ nhàng đặt người say rượu xuống chiếc sô pha mềm mại.

Văn Tiêu Tiêu dường như biết vừa rồi mình đã làm chuyện sai, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, không nhúc nhích, trông thật đáng yêu, Ngụy Tầm nhìn người đó đặt tay lên đùi như trẻ mẫu giáo, sợ hãi nhìn cô, bật ra một tiếng cười khẽ.

Ngụy Tâm ngồi xổm xuống, ngửa đầu nói chuyện với nàng: "Cái này biết sai rồi? Vừa rồi ở trong xe mặt mình mất hết thể diện cậu có biết không?"

Văn Tiêu Tiêu vẫn sợ hãi nhìn cô, không có bất kỳ động tác nào, hai mắt to tròn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt long lanh chuyển động.

Yết hầu Ngụy Tầm nuốt một cái, vẫn nhịn không được tiến lên hôn môi Văn Tiêu Tiêu, liếm một cái, thật mềm, còn sót lại hương vị Cocktail, thoang thoảng vị ngọt.

Cô cởi giày của người đó ra, đặt ở cửa, bản thân quay lại cửa, đổi dép lê, sau đó lấy dép lê của Văn Tiêu Tiêu, chuẩn bị thay cho Văn Tiêu Tiêu.

Vừa quay đầu lại, người đó lại xuất hiện ở phía sau mình cách đó không xa, đi chân trần, mắt mong chờ nhìn cô.

Ngụy Tầm nhanh chóng đi lên bế ngang người đó lên, Văn Tiêu Tiêu rất nhẹ, Ngụy Tầm đã rèn luyện lâu ngày bế lên không chút khó khăn, thậm chí còn cảm thấy Văn Tiêu Tiêu có chút quá nhẹ, nên ăn nhiều một chút bồi bổ.

Ôm người trở về sô pha, quỳ một gối xuống mang dép lê cho người ta, lại giơ tay thử độ ấm tay Văn Tiêu Tiêu, may mà không lạnh, bất đắc dĩ nói: "Cậu vừa mới bị lạnh, bây giờ lại đi chân trần trên gạch men sứ, bị bệnh thì sao?"

Văn Tiêu Tiêu lại không nhận lỗi, chỉ là kéo tay Ngụy Tầm, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì, giống như chú chó nhỏ không rời chủ.

Tim Ngụy Tầm lập tức giống như kẹo bông gòn tan chảy vào mùa hè, vừa ngọt vừa mềm. Nhóc câm say rượu cũng quá đáng yêu đi! Thật làm người ta muốn hung hăng ôm hôn một trận. Nhìn Văn Tiêu Tiêu mềm mại kiều diễm, ý đồ xấu ác liệt trong lòng Ngụy Tầm càng thêm tăng lên.

"Ngô~" Văn Tiêu Tiêu lại phát ra một tiếng làm nũng, cắt ngang suy nghĩ Ngụy Tầm, tay đánh thủ ngữ mềm mại như bông, một tay duỗi thẳng, lòng bàn tay úp xuống, làm động tác gợn sóng.

Ngụy Tầm bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào vừa rồi ở trong xe... Nghĩ đến xúc cảm mềm mại ẩm ướt trong khoang miệng, mặt Ngụy Tầm nóng lên. Thì ra là muốn uống nước, nhưng cũng không thể giải khát như vậy chứ, Tiêu Tiêu thật là.

"Chờ, mình đi lấy nước cho cậu," Ngụy Tầm nói xong, đứng dậy đi đến quầy bar lấy nước cho Văn Tiêu Tiêu.

Lại cảm thấy góc áo bị kéo, Văn Tiêu Tiêu cũng đứng dậy, theo sát bước chân Ngụy Tầm, vừa bước vừa đuổi, giống như cái đuôi nhỏ.

Mặt mày Ngụy Tầm cong lên, sợ Văn Tiêu Tiêu say rượu bị ngã, thay vì nắm góc áo, cô nắm lấy tay Văn Tiêu Tiêu, dẫn nàng cùng đi đến quầy bar.

Ngụy Tầm rót cho Văn Tiêu Tiêu một cốc nước ấm.

Văn Tiêu Tiêu nhận lấy nước, nàng uống rất gấp, bưng cốc lên liền tu ừng ực vào miệng, xem ra thực sự rất khát, bọt nước trong suốt theo khóe môi chảy vào yết hầu đang nuốt, lại chảy qua xương quai xanh, ẩn vào dưới cổ áo.

Tích nước thành sông, Văn Tiêu Tiêu đổ quá nhiều, làm ướt cả áo trước ngực, chiếc váy màu nhạt dưới sự thấm ướt của bọt nước nhanh chóng dính chặt vào da thịt Văn Tiêu Tiêu, phác họa ra hình dáng tròn trịa.

Đối với cơ thể người mình thích tự nhiên là tràn đầy hấp dẫn, huống chi, cơ thể Văn Tiêu Tiêu rất đẹp.

Cả người Ngụy Tầm quả thực giống như bị lửa đốt lên, bụng dưới càng nảy lên một mảnh nóng rực, những đoạn phim giao lưu giữa nữ nhân cô đã xem trước đây không ngừng hiện lên trong đầu. Sự ngượng ngùng và dục vọng đánh nhau trong đầu.

Cô nhìn nhóc câm liếm liếm vệt nước còn sót lại ở khóe miệng, cổ họng mình càng khô khốc một mảnh, vừa khô vừa khát, cô lăn lăn yết hầu.

Văn Tiêu Tiêu uống cạn cốc nước, chiếc ly thủy tinh đặt xuống quầy bar, nhóc câm lại dùng ánh mắt đó nhìn cô! Tim Ngụy Tầm đập điên cuồng không ngừng, quả thực muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mới chịu thôi!

Nam mô A Di Đà Phật 

Nam mô A Di Đà Phật 

Nam mô A Di Đà Phật

Ngụy Tầm thầm niệm ba lần trong lòng, Tiêu Tiêu bây giờ còn đang say rượu, cô không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Loại chuyện này... ít nhất phải cả hai đều tỉnh táo mới được... Ngụy Tầm âm thầm nghĩ, mạnh mẽ áp chế dục vọng trong lòng xuống.

Bất quá, tắm rửa xong, Văn Tiêu Tiêu hẳn là sẽ tỉnh táo đi!

Ánh mắt Ngụy Tầm sáng lên, lời nói thốt ra từ cổ họng: "Bảo bối, mình tắm cho cậu!" Xem đó, người có tính toán trong lòng chính là không giống, Tiêu Tiêu cũng biến thành bảo bối.

Ngụy Tầm nói xong liền lập tức rụt rè, này có khác gì cầu hoan đâu.

Văn Tiêu Tiêu kéo kéo chiếc áo trước ngực dính sát vào da thịt, khó chịu, nàng ngả về phía Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm nhanh chóng đưa tay tiếp được Văn Tiêu Tiêu ngả tới, Văn Tiêu Tiêu đặt tay lên vai Ngụy Tầm, như cầu cứu nhìn Ngụy Tầm, gật đầu.

Ma xui quỷ khiến, Ngụy Tầm nửa ôm nửa đỡ đưa người đến phòng tắm.

Nhìn bộ dạng mê mê hoặc hoặc này của Văn Tiêu Tiêu, hẳn là, đại khái, có thể tắm rửa đàng hoàng đi? Ánh mắt Văn Tiêu Tiêu theo sát Ngụy Tầm, Ngụy Tầm ở đâu, ánh mắt Văn Tiêu Tiêu liền theo đến đó.

Điều này làm Ngụy Tầm đang ôm ý đồ xấu trong lòng áp lực như núi, cô chạy ra ngoài, chuẩn bị quần áo cho Văn Tiêu Tiêu. Áo ngủ, quần lót, áo ngực, áo ngực thì thôi, ngủ không mặc áo ngực.

Ngụy Tầm cầm áo ngủ và quần lót, đẩy cửa phòng tắm ra.

Một vùng sáng choang tức khắc lóe mù mắt, Ngụy Tầm tức khắc máu nóng dâng trào, đầu óc trống rỗng.

Văn Tiêu Tiêu trong phòng tắm cư nhiên cởi hết quần áo!!! Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa mới thoáng qua, một luồng nhiệt lưu len lỏi trong lỗ mũi Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm cưỡng chế mình ngừng hồi ức, cố gắng giả vờ bình tĩnh hô: "Tiêu Tiêu cậu tắm xong gõ cửa, mình mang quần áo vào cho!"

Ngụy Tầm nói xong, trong phòng tắm lại không có một chút tiếng động nào, đợi thêm vài phút, ngay cả tiếng nước cũng không có, càng khỏi phải nói đến âm thanh khác. Ngụy Tầm có chút hoảng hốt, Văn Tiêu Tiêu say rượu, không phải là bị ngã trong phòng tắm chứ.

Ngụy Tầm hoàn toàn quên mất, mặc dù mình không nghe thấy tiếng nước, nhưng cũng không nghe thấy tiếng ngã.

Cảm xúc lo lắng trong nháy mắt nhấn chìm Ngụy Tầm, Ngụy Tầm đột nhiên đẩy cửa ra, nhóc câm đã cởi quần áo, nghiêng người ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ đợi cô, thấy Ngụy Tầm đến, ánh mắt sáng lên, đánh thủ ngữ: Tắm rửa.

Ngụy Tầm quay đầu đi, lần này càng rõ ràng hơn, làn da trắng nõn ửng hồng, đường cong duyên dáng, quan trọng nhất, là khuôn mặt vô tội và sạch sẽ đang nhìn cô! Cảm giác nóng rực vừa vặn không dễ dàng bị áp xuống lại từ lỗ mũi nảy lên, không được, không thể nghĩ nữa, lại muốn chảy máu mũi!

Ngụy Tầm cố gắng giả vờ bình tĩnh, không phải chỉ là tắm rửa thôi sao! Thứ gì trên người Văn Tiêu Tiêu mình không có chứ? Ngụy Tầm cưỡng bức mình quay người lại, cơ thể cứng đờ hơn cả robot.

Một vùng trắng bóng lại lần nữa hiện lên trước mắt.

Không được! Ngụy Tầm cấp tốc quay người lại, mặt đỏ như quả cà chua chín. Quá quá quá quá đáng, tim đập điên cuồng trong lồng ngực, Ngụy Tầm quả thực nghi ngờ mình có phải bị bệnh tim gì không mà tim đập nhanh như vậy.

Tiếng nước tí tách tí tách truyền đến, Văn Tiêu Tiêu mở nước.

Văn Tiêu Tiêu say rượu, lát nữa ngã thì sao?! Nước ấm bắn vào sau lưng Ngụy Tầm.

Ngụy Tầm quay đầu lại, vòi hoa sen rơi xuống đất, Văn Tiêu Tiêu vẻ mặt luống cuống nhìn Ngụy Tầm, cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi.

Chút kiều diễm trong lòng Ngụy Tầm tức khắc tan đi một nửa, cô nhặt vòi hoa sen lên, bất đắc dĩ than một tiếng, giọng nói vì xấu hổ còn có chút run: "Quay lưng lại, mình tắm cho cậu."

Chương trước Chương tiếp
Loading...