[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 75: Mọi chuyện hạ màn (3) - Kết thúc phần học đường cấp 3
Ngụy Tầm nghe tiếng nhìn lại, trong mắt tức khắc tràn ngập vui mừng!Văn Tiêu Tiêu vẫn chưa thay đồng phục, đeo cặp sách, tóc hơi rối vì chạy vội, hơi thở dốc, ngơ ngác nhìn cô."Tiêu Tiêu!" Ngụy Tầm vùng vẫy định ngồi dậy, nhưng không cẩn thận chạm vào vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.Văn Tiêu Tiêu thấy thế vội vàng đi đến, ấn vai Ngụy Tầm, không cho cô lộn xộn.Ngụy Tầm chịu đựng đau đớn, hừ hừ hai tiếng: "Vết thương này tính là gì, hai ngày nữa mình sẽ ổn thôi."Nhìn Ngụy Tầm hoàn toàn không xem chuyện này là gì, Văn Tiêu Tiêu có chút tức giận, nàng đặt cặp sách xuống ghế bên cạnh, chuẩn bị đi lấy một cốc nước để bình tĩnh lại.Ngụy Tầm thấy Văn Tiêu Tiêu xoay người, lập tức đổi sang một biểu cảm khác: "Ai da, hình như vừa rồi lại chạm vào vết thương."Văn Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng rên đau của Ngụy Tầm liền quay lại ngay, định ấn chuông gọi y tá, nhưng Ngụy Tầm vươn tay giữ Văn Tiêu Tiêu lại, Văn Tiêu Tiêu quay đầu lại, thấy Ngụy Tầm vẻ mặt chột dạ nhìn mình: "Thôi đừng làm phiền bác sĩ."Văn Tiêu Tiêu lúc này mới phản ứng lại Ngụy Tầm vừa rồi là lừa mình, nàng thở mạnh ra một hơi, đánh thủ ngữ: Mình đi lấy nước.Ngụy Tầm lúc này mới biết mình đã hiểu lầm, "Ồ..."Trong phòng bệnh có sẵn máy lọc nước, không cần phải đi ra ngoài lấy, ánh mắt Ngụy Tầm di chuyển theo bóng dáng Văn Tiêu Tiêu, dưới đáy mắt nhóc câm treo một tầng quầng thâm nhàn nhạt, mặc dù trong ánh mắt tràn đầy niềm vui, nhưng vẫn không giấu được sự mệt mỏi sâu sắc dưới đáy mắt.Mấy ngày nay, Văn Tiêu Tiêu rất mệt. Nàng vừa lo lắng cho Ngụy Tầm, vừa phối hợp với cảnh sát phá án, lại còn phải chăm lo học tập. Tinh thần và thể chất đều luôn duy trì trạng thái căng thẳng cao độ, tự nhiên không thể ngủ ngon được.Tuy nhiên, may mắn là, Ngụy Tầm đã tỉnh, dưới sự giúp đỡ của cha mẹ Ngụy Tầm, vụ án của Trương Bách Thu và Tạ Tư Văn tiến triển rất nhanh, việc học tập cũng không bị bỏ bê.Nghĩ như vậy, khóe miệng Văn Tiêu Tiêu nở một nụ cười.Nàng dùng lòng bàn tay chạm vào thành cốc, cảm nhận độ ấm của nước trong cốc, là ấm áp, vừa vặn. Trong lúc đó, nàng luôn cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng từ phía sau, nàng biết là Ngụy Tầm đang nhìn mình, nhưng nhìn chằm chằm nóng rực như vậy, vẫn làm vành tai Văn Tiêu Tiêu nóng lên.Văn Tiêu Tiêu đi đến trước giường Ngụy Tầm, đưa nước cho cô, ra hiệu bảo cô uống nước. Nàng chú ý thấy, môi Ngụy Tầm hơi khô.Đầu nhỏ Ngụy Tầm xoay chuyển, giơ tay, kết quả cánh tay còn chưa kịp nâng lên, trong miệng đã "ai da ai da" đau, mắt còn phải trộm liếc phản ứng của Văn Tiêu Tiêu.Ngụy Tầm bị thương ở thân thể, chứ không phải gần cánh tay, nâng tay lên sao có thể đau đến mức đó!Tâm tư nhỏ của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu tất nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn ra, nàng thở dài, vẫn chiều theo Ngụy Tầm, hơi cúi người, sợi tóc tơ mảnh chưa được buộc lên rơi xuống cánh tay Ngụy Tầm, làm cô ngứa.Cốc nước được Văn Tiêu Tiêu đưa đến miệng Ngụy Tầm, hơi nghiêng, nước ấm trong suốt liền dọc theo thành cốc chảy về phía miệng Ngụy Tầm.Ngụy Tầm hưởng thụ sự phục vụ của Văn Tiêu Tiêu, cứ như thể đây không phải nước uống bình thường, mà là suối nguồn trên núi, vào miệng ấm áp ngọt lành, dư vị vô tận. "Ngon quá!"Mẹ Ngụy Tầm vừa gọi điện thoại ở ngoài đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh này, mặt tức khắc như nở hoa, cười rạng rỡ. "Ai nha, Ngụy Tầm nhà chúng ta khi nào lại nũng nịu như vậy." Đôi mắt mẹ Ngụy Tầm cười thành hình trăng lưỡi liềm, phải biết, trước đây bà ấy đưa cốc cắm ống hút cho Ngụy Tầm cô còn không uống, cứ nhất quyết phải tự mình cầm uống. Bây giờ được đút nước không phải rất vui vẻ sao?"Mẹ ——" Ngụy Tầm bị mẹ bắt gặp, mặt hơi đỏ lên. Oán giận nói: "Sao mẹ vào không gõ cửa."Mặt Văn Tiêu Tiêu cũng hơi đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng, cho dù đã gặp mặt mẹ Ngụy Tầm rất nhiều lần, nhưng ở cùng một không gian, nàng vẫn sẽ cảm thấy rất căng thẳng, nàng giơ tay chào mẹ Ngụy Tầm."Tiêu Tiêu, Ngụy Tầm con bé không bắt nạt con chứ?" Mẹ Ngụy Tầm hỏi Văn Tiêu Tiêu một câu.Văn Tiêu Tiêu liên tục lắc đầu. Ngụy Tầm ở bên cạnh phụ họa gật đầu: "Con sao có thể bắt nạt người chứ."Mẹ Ngụy Tầm nhìn Ngụy Tầm một cái đầy ẩn ý. Ngụy Tầm không nói gì.Bây giờ đã hoàng hôn, nghĩ lát nữa bạn gái nhỏ của Ngụy Tầm đến chắc cũng đói rồi, vì thế liền đi đến tiệm cơm gần đó đóng gói một chút thức ăn cho hai người ăn.Theo mẹ Ngụy Tầm đến gần, mùi thơm của túi thức ăn bà ấy mang theo tràn ngập trong không khí.Kích thích vị giác của hai người, Ngụy Tầm nuốt nước miếng, trong lúc cô hôn mê, bệnh viện để duy trì dinh dưỡng cho cô đều truyền dịch dinh dưỡng và đường glucose, dạ dày cô vẫn luôn trong trạng thái trống rỗng.Nhìn Ngụy Tầm cái bộ dạng thèm thuồng như mèo con. Mẹ Ngụy Tầm đặt đồ ăn lên bàn, Văn Tiêu Tiêu đi qua giúp đỡ.Các hộp đựng đồ ăn dùng một lần lần lượt được mở ra, mùi thơm càng thêm nồng đậm, Ngụy Tầm mắt mong chờ nhìn chằm chằm đống thức ăn đó, nước miếng đều sắp chảy ra. Lúc đói bụng ăn gì cũng ngon, huống hồ, những món ăn này cô không hề không thích ăn.Mẹ Ngụy Tầm mở hộp cuối cùng, là cháo củ mài. Mẹ Ngụy Tầm trước tiên đỡ Ngụy Tầm từ tư thế nằm trên giường bệnh sang tư thế ngồi dậy. Trước giường bệnh có một cái bàn có thể di chuyển, mẹ Ngụy Tầm di chuyển cái bàn đến trước mặt Ngụy Tầm, sau đó bưng cháo củ mài đến trước mặt cô, đưa cho Ngụy Tầm cái thìa: "Này, ăn đi."Mặt Ngụy Tầm cứng đờ: "Mẹ... Con muốn ăn thịt xào ớt cay.""Không được," giọng mẹ Ngụy Tầm dứt khoát.Ngụy Tầm chuyển ánh mắt về phía Văn Tiêu Tiêu: "Nhóc câm... Mình muốn ăn," giọng nói đáng thương vô cùng.Nào ngờ nhóc câm ngày thường luôn chiều theo cô lại không dao động, Văn Tiêu Tiêu trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhìn Ngụy Tầm đang nằm trên giường bệnh, lại nhìn nhìn những món ăn có vị cay trên bàn, "tàn nhẫn" quay đầu đi.Ngụy Tầm kêu rên một trận, cô một chút cũng không muốn ăn cháo củ mài, cô muốn ăn thịt xào ớt cay, muốn ăn tiết bò, muốn ăn gà xào ớt!Mẹ Ngụy Tầm đẩy bát cháo củ mài lại gần Ngụy Tầm, giọng dịu xuống: "Được rồi, ngoan ngoãn ăn đi, bác sĩ nói con trong thời gian này đều phải kiêng ăn những đồ ăn nặng mùi, kích thích, hơn nữa con mấy ngày chưa ăn gì, ngày đầu tiên ăn một chút thức ăn lỏng là tốt nhất."Văn Tiêu Tiêu cũng đồng tình gật đầu. Mọi thứ đều là để sớm ngày hồi phục.Ngụy Tầm đành phải cầm lấy cái thìa khuấy khuấy cháo củ mài, trưa nay cũng đã uống cháo rồi.Mẹ Ngụy Tầm đã ăn xong, bà ấy quay đầu nhìn Văn Tiêu Tiêu: "Tiêu Tiêu, con mau ăn đi, lát nữa đồ ăn nguội, dì ăn rồi."Văn Tiêu Tiêu lúc này mới gật đầu, rụt rè ăn đồ ăn. Thường xuyên nhìn về phía Ngụy Tầm, chú ý xem cô có ăn tử tế không.Ngụy Tầm thấy đồ ăn bên nhóc câm thơm ngon như vậy, nhìn bát cháo củ mài thanh đạm đến cực điểm trong bát của mình, trong miệng càng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.Nhưng dạ dày bắt đầu kháng nghị, Ngụy Tầm đành phải múc một muỗng cháo củ mài nếm thử. Cháo củ mài vừa vào miệng, mắt Ngụy Tầm liền sáng lên, cháo củ mài thơm nhẹ nhàng, cháo mịn màng, vị mềm mại, thanh đạm lại mang theo một chút vị ngọt, rất ngon.Ngụy Tầm lúc này không oán giận nữa, cầm thìa là cắm đầu ăn. Một bát cháo củ mài rất nhanh xuống bụng, uống xong bụng ấm áp, rất thoải mái.Văn Tiêu Tiêu bên kia cũng ăn gần xong, mẹ Ngụy Tầm gọi nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp, rồi chào tạm biệt hai người nói có việc phải đi trước. Một là trong công ty thực sự còn có chút việc cần bà ấy họp trực tuyến xử lý, hai là bà ấy muốn chừa không gian nói chuyện cho đôi tình nhân nhỏ này.Văn Tiêu Tiêu hai tay đan vào nhau đặt giữa hai chân ngồi bên cạnh Ngụy Tầm, nhìn Ngụy Tầm tuy có hơi gầy, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần, mũi nàng cay xè, nhưng vẫn nhịn xuống cảm xúc muốn khóc.Ngụy Tầm hỏi: "Có thể kể cho mình nghe những chuyện đã xảy ra sau đó không?"Văn Tiêu Tiêu gật đầu, những chuyện này vốn dĩ nàng cũng chuẩn bị kể cho Ngụy Tầm.Sau khi phẫu thuật, nàng lập tức liên lạc với cha mẹ Ngụy Tầm, cha mẹ Ngụy Tầm nghe nói con gái mình xảy ra chuyện lớn như vậy, lập tức đến ngay, sắp xếp bác sĩ tốt nhất cho Ngụy Tầm, chuyển đến bệnh viện tốt nhất. May mắn là phát hiện kịp thời, không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng thương gân động cốt trăm ngày, Ngụy Tầm khó tránh khỏi phải chịu tội ở bệnh viện một thời gian.Cha mẹ Ngụy Tầm lập tức nói rõ với cảnh sát và Văn Tiêu Tiêu rằng họ đã thuê luật sư, trực tiếp kiện Tạ Tư Văn ra tòa.Sau khi Ngụy Tầm báo cảnh sát, Trương Bách Thu đã gửi tin nhắn cho Tạ Tư Văn. Mặc dù cô ta đã không còn quan tâm đến việc mình bị bắt, nhưng vẫn hy vọng Tạ Tư Văn có thể gây ra một chút phiền phức cho Ngụy Tầm, đây coi như là phản kích cuối cùng của cô ta. Nhưng điều không ngờ là, Tạ Tư Văn luôn nhát gan và không có đầu óc lại làm ra chuyện như vậy! Trực tiếp dùng dao đả thương người.Căn cứ theo lời khai của Tạ Tư Văn mà cảnh sát điều tra, Tạ Tư Văn sau khi Trương Bách Thu gửi tin nhắn cho cô ta, cô ta liền trốn học ra khỏi trường, vốn dĩ muốn tìm một nơi trốn trước, nhưng trong lòng buồn bực, vừa vặn gần đó có một quán bar, cô ta liền đi vào gọi rất nhiều rượu, uống đến say không biết gì. Rượu làm tăng thêm sự liều lĩnh, sự hận ý và oán hận không ngừng tích tụ trong lòng Tạ Tư Văn khiến cô ta nảy sinh một kế hoạch điên rồ, cô ta đi đến cửa hàng tiện lợi mua một con dao gấp. Sau đó trà trộn vào ký túc xá nữ, chờ đợi thời cơ.Vì thế đã xảy ra chuyện sau đó.Thì ra là như vậy, Ngụy Tầm gật đầu, bất quá ăn một nhát dao, thật sự rất đau, nghĩ đến vết thương dài trên bụng, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo, thật xấu.Ngụy Tầm còn có một chuyện quan tâm, cô ngẩng đầu hỏi Văn Tiêu Tiêu: "Tạ Tư Văn đủ tuổi thành niên chưa?"Văn Tiêu Tiêu sửng sốt, nàng gật đầu, rất trùng hợp là, ngày Ngụy Tầm bị thương, Tạ Tư Văn vừa vặn đủ tuổi thành niên.Ngụy Tầm lúc này mới hài lòng gật đầu, nếu đã thành niên, vậy phải chịu trách nhiệm hình sự thật tốt, yên tâm đi, Tạ Tư Văn, tôi nhất định sẽ khiến cậu phải ngồi tù đàng hoàng.Ngụy Tầm vươn tay, sờ sờ quầng thâm dưới mắt Văn Tiêu Tiêu, trong miệng như ăn phải quả quýt vừa chua vừa chát khó chịu: "Thế này tốt rồi, quãng đời học cấp ba còn lại, cậu ta thật sự sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa."Rất nhiều chuyện Ngụy Tầm còn chưa làm rõ, nhưng cô cũng không định tra xét nữa, chỉ cần cô và Văn Tiêu Tiêu đều ổn, như vậy là đủ rồi.Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, vươn tay bao phủ lên mu bàn tay Ngụy Tầm, đặt mặt dựa vào lòng bàn tay ấm áp của Ngụy Tầm, từ từ nhắm mắt lại. Cứ như vậy dựa vào một chút, sự mệt mỏi mấy ngày liền tan biến.Ngụy Tầm cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn. Lần này, là thực sự đã ổn.Hai người ấm áp chưa được bao lâu, sắc mặt Ngụy Tầm thay đổi, hai chân kẹp chặt. Người có ba gấp, quá gấp, gấp gáp, nóng ruột. Cô hiện tại, thuộc về cấp độ thứ nhất, quá gấp trong ba cấp độ.Nhìn nhóc câm vẫn ngoan ngoãn dựa vào lòng bàn tay mình, Ngụy Tầm trong lòng phát ra tiếng thét chói tai của loài chuột chũi: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!Giữa việc mất mặt phải nhờ bạn gái giúp mình đi vệ sinh và việc mất mặt tè dầm trên giường, Ngụy Tầm cuối cùng vẫn đưa ra lựa chọn, cô chọn vế trước. Tuy vẫn là mất mặt, nhưng vế trước vẫn tương đối thể diện hơn một chút."Nhóc câm..." Vì nhịn quá, giọng Ngụy Tầm thậm chí còn hơi nghẹn lại.Văn Tiêu Tiêu mở mắt, buông tay cô ra, nghi ngờ nhìn cô, đôi mắt to xinh đẹp đang hỏi cô: Làm sao vậy?"Mình..." Ngụy Tầm cắn răng, hơi quay mặt đi. Tai đỏ bừng."Mình muốn đi vệ sinh." Giọng nói đến phía sau, quả thực giống như tiếng muỗi kêu, không nghe kỹ đều không hiểu được.Văn Tiêu Tiêu sững sờ. Ngay sau đó phản ứng lại, Ngụy Tầm hiện tại không tiện di chuyển, đi vệ sinh cần nàng giúp đỡ.Ngụy Tầm cho rằng nhóc câm không nghe thấy, vì thế lại tăng giọng nói: "Mình muốn đi vệ sinh."Văn Tiêu Tiêu lúc này mới đột nhiên đứng dậy, trên mặt nén ý cười.Ngụy Tầm hiện tại không chỉ tai đỏ, mặt cũng đỏ, giọng nói không còn uy hiếp lực: "Không được cười."Tay kia của Ngụy Tầm còn đang truyền dịch, Văn Tiêu Tiêu trước tiên di chuyển giá treo chai thuốc một chút, sau đó đỡ Ngụy Tầm chậm rãi đứng dậy đi vệ sinh, mặc dù thực sự rất đau, nhưng Ngụy Tầm vẫn chịu đựng, vẻ mặt kiên nghị nhìn về phía nhà vệ sinh, tiến lại gần nhà vệ sinh, cô thực sự muốn nhịn chết mất!!Thực ra cô đã có ý muốn đi tiểu từ lúc ăn cơm, nhưng cô ngại, liền cứ nhịn đến bây giờ, cho đến vừa rồi, thực sự là không thể nhịn được nữa! Cô từng bước kéo từng bước đi về phía nhà vệ sinh.Cuối cùng, dưới sự kiên trì không ngừng đi tới, Ngụy Tầm cuối cùng cũng đến được cửa nhà vệ sinh, Văn Tiêu Tiêu đẩy Ngụy Tầm cùng với giá truyền dịch vào trong nhà vệ sinh.Vết thương của Ngụy Tầm ở bụng, các động tác như cúi người đều vô cùng khó khăn, cần người đỡ.Văn Tiêu Tiêu cũng có chút đỏ mặt, nàng đỡ Ngụy Tầm vào nhà vệ sinh, chuẩn bị giúp Ngụy Tầm cởi quần.Bị Ngụy Tầm bắt lấy cổ tay: "Nhóc câm, cậu muốn làm gì?"Văn Tiêu Tiêu nhìn bồn cầu, rồi lại nhìn vết thương ở bụng Ngụy Tầm, ý tứ vô cùng rõ ràng.Ngụy Tầm mặt đỏ bừng: "Cậu đi ra ngoài, mình tự mình làm được."Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, ánh mắt thậm chí không dám nhìn cô, đỏ mặt, hướng tay về phía Ngụy Tầm làm thủ ngữ: Mình không nhìn.Ngụy Tầm đẩy Văn Tiêu Tiêu, đỏ mặt kiên định nói: "Mình thực sự không cần! Mình tự mình có thể!"Dưới sự kiên trì của Ngụy Tầm, Văn Tiêu Tiêu đành phải vừa đi vừa quay đầu lại, lo lắng đi ra ngoài. Lúc đóng cửa cuối cùng còn đánh một thủ ngữ: Đừng ngại, cần giúp đỡ thì gọi mình bất cứ lúc nào."Mau đóng cửa!" Ngụy Tầm khóc không ra nước mắt, cô thực sự không nhịn được nữa.Ngụy Tầm chịu đựng đau đớn, một tay đỡ giá truyền dịch, nhanh chóng cởi quần ngồi xuống bồn cầu. Tiếng tí tách tí tách qua cánh cửa nhà vệ sinh vô cùng rõ ràng.Ngụy Tầm ý thức được vấn đề này thì sắp mắc cỡ chết rồi, cô trốn trong nhà vệ sinh nửa ngày không dám đi ra ngoài. Cuối cùng, Ngụy Tầm chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuẩn bị đứng dậy mặc quần đi ra ngoài.Không ngờ ở đây Ngụy Tầm gặp phải nan đề lớn nhất đời, cởi quần dễ dàng nhưng mặc quần lại khó. Lúc cô đứng lên vì bụng đau nhói, buông lỏng tay kéo quần để đỡ giá truyền dịch, quần trực tiếp rơi xuống gót chân. Cô cúi người thế nào cũng không cúi xuống được, cúi quá mức, liền vô cùng đau đớn, cô thực sự sợ mình làm bung chỉ khâu.Cô tìm một vòng trong nhà vệ sinh, cũng không tìm thấy dụng cụ nào có thể sử dụng. Ngụy Tầm lo lắng ngó quanh trong nhà vệ sinh, dụng cụ dài duy nhất trong nhà vệ sinh, chính là bàn chải bồn cầu, í — nghĩ đến đã thấy ghê tởm.Ngụy Tầm đành phải thử lại dùng ngón tay câu quần, nhưng mỗi lần đều kết thúc bằng thất bại. Cho đến khi Văn Tiêu Tiêu có chút lo lắng gõ cửa nhà vệ sinh. Ngụy Tầm lâu như vậy còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.Ngụy Tầm tuyệt vọng nghĩ, không thể nào, cô sẽ không thực sự phải nhờ nhóc câm đến giúp cô mặc quần chứ! Nếu vậy cô thực sự sẽ phát điên mất."Mình không sao," Ngụy Tầm trả lời giọng buồn bã.Điện thoại trong túi quần vang lên một tiếng, âm báo này là tin nhắn của nhóc câm, Ngụy Tầm khóc không ra nước mắt, điện thoại ở trong túi quần. Mà túi quần, đang nằm trên mặt đất.Sau khi đấu tranh hồi lâu trong lòng, Ngụy Tầm vẫn quyết định thỏa hiệp với hiện thực."Nhóc câm! Mình!" Lời nói đến miệng Ngụy Tầm, lại không thể nói ra. Người cô sắp mắc cỡ đến mức muốn tìm khe đất chui xuống.Bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa làm đáp lại."Mình không mặc được quần!" Ngụy Tầm nhắm mắt lại, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa.Bên ngoài im lặng một lúc, lại gõ cửa thêm một lần.Nếu đã nói rồi, vậy thì nhanh chóng tìm cách khiến mình không quá xấu hổ đi, suy nghĩ một lúc, Ngụy Tầm nói: "Lát nữa cậu đi dọc theo bức tường bên phải cửa nhà vệ sinh đối diện cậu đi vào, mình sẽ nắm lấy vai cậu, cậu đừng mở mắt được không?"Bảo nhóc câm đừng mở mắt, là sự quật cường cuối cùng của Ngụy Tầm.Cửa lại truyền đến một tiếng gõ cửa làm đáp lại.Ngụy Tầm lộ ra biểu cảm liều chết không sợ hãi, dứt khoát kiên quyết nói: "Cậu vào đi."Theo tiếng "kẽo kẹt" của cánh cửa vang lên, tim Ngụy Tầm đập thình thịch thình thịch, cảm xúc căng thẳng lên đến đỉnh điểm.Văn Tiêu Tiêu nhắm chặt hai mắt, dựa theo hướng Ngụy Tầm nói, mò mẫm bức tường gạch men sứ trơn láng lạnh lẽo chậm rãi đi về phía Ngụy Tầm.Thấy Văn Tiêu Tiêu càng ngày càng gần, tim Ngụy Tầm cũng đập càng lúc càng nhanh. Thấy khoảng cách đã đủ, Ngụy Tầm vươn tay, đỡ lấy vai Văn Tiêu Tiêu, Văn Tiêu Tiêu dừng lại, hàng mi dài và cong đột nhiên run rẩy mấy cái."Cậu đi thêm một chút nữa," Ngụy Tầm khó khăn mở miệng.Văn Tiêu Tiêu nghe lời bước tới nửa bước."Vừa vặn tốt!" Ngụy Tầm sau khi mở miệng một lần, đã không còn khó khăn như vậy nữa."Nhóc câm cậu ngồi xổm xuống, mình ở phía trước bên trái cậu, kéo quần mình lên là được," Ngụy Tầm tiếp tục chỉ dẫn, mặt cô đã mất hết thể diện.Văn Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống, theo chỉ dẫn của Ngụy Tầm mò về phía trước bên trái, quả nhiên, sờ thấy chiếc quần mềm mại xếp chồng lên nhau. Nàng lần theo chiếc quần đi lên, không cẩn thận chạm phải cẳng chân Ngụy Tầm, nàng giật mình rụt lại như bị điện giật, nghĩ đến mình đang làm gì, lại đặt tay trở lại, thành công tìm thấy cạp quần ngoài và quần lót của Ngụy Tầm, cùng nhau kéo quần lên, vì không nhìn thấy, không khỏi chạm vào da thịt Ngụy Tầm, chạm vào một chút, Văn Tiêu Tiêu lại run lên một cái."Dừng lại!!" Mắt thấy nhóc câm sắp chạm tới mông mình, đồng tử Ngụy Tầm đều trừng lớn hơn rất nhiều, lớn tiếng hô một câu.Văn Tiêu Tiêu phút chốc dừng lại.Ngụy Tầm nuốt nước miếng, duỗi dài tay, may mắn tay cô đủ dài, một lần liền bắt được quần."Được rồi," Ngụy Tầm như trút được gánh nặng nói.Văn Tiêu Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm buông tay ra.Chiếc quần, dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, cuối cùng cũng vững vàng mặc lên người Ngụy Tầm."Cậu có thể mở mắt," Giọng Ngụy Tầm ngượng nghịu truyền đến.Văn Tiêu Tiêu mở mắt ra, hai người đều không dám nhìn đối phương, mặt cả hai đều đỏ như cua hấp.Sau một lúc lâu, giọng Ngụy Tầm mới truyền đến: "Chúng ta quay về đi."Văn Tiêu Tiêu gật đầu, một tay kéo giá truyền dịch, một tay đỡ Ngụy Tầm, cuối cùng cũng đi ra khỏi nhà vệ sinh.Trải qua "thiên tân vạn khổ", Ngụy Tầm cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc giường bệnh của mình, Ngụy Tầm cảm động đến mức muốn rơi lệ, cô thề, cô chưa bao giờ muốn quay lại chiếc giường đó như vậy.Ngụy Tầm nửa nằm trên đó, Văn Tiêu Tiêu đắp chăn cho cô cẩn thận. Văn Tiêu Tiêu còn an ủi cô thật tốt, không sao không sao, đây cũng chỉ là một tai nạn thôi mà.Ngụy Tầm cắn môi dưới, nước mắt chảy trong lòng, lần sau trước khi nhóc câm đến, cô nhất định phải đi vệ sinh trước.Điện thoại Ngụy Tầm vang lên, cô từ trong túi móc điện thoại ra, là mẹ cô, cô nhấn nút nghe."Alo, Tầm Tầm," giọng mẹ Ngụy Tầm truyền đến từ điện thoại."Con đây, sao vậy?""Bên mẹ còn có việc, lát nữa mới qua được, tối nay mẹ bảo người đưa Tiêu Tiêu về, hay là con bé ở lại đây?"Ngụy Tầm nhìn chiếc giường phụ bên cạnh phòng bệnh này, rồi lại nhìn kích cỡ chiếc giường của mình. Cuối cùng nhìn về phía nhóc câm: "Nhóc câm, cậu về, hay là ở lại đây bầu bạn với mình?" Ngụy Tầm vừa nói chuyện, vừa nháy mắt, ý ám chỉ mười phần.Văn Tiêu Tiêu đánh thủ ngữ, Ngụy Tầm lại nói thêm: "Ai, mẹ hôm nay bận quá, tối cũng không rảnh ở lại với con..."Mẹ Ngụy Tầm ở đầu dây bên kia kêu lên: "Ngụy Tầm, ngay cả lời của mẹ con cũng nói dối, con đây là đang lừa Tiêu Tiêu đấy." Ngụy Tầm giả vờ không nghe thấy.Văn Tiêu Tiêu còn có thể nói gì, cuối cùng đành gật đầu."Yeah!" Ngụy Tầm reo lên một tiếng kinh hô: "Tạm biệt mẹ, tối nay mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt ở khách sạn đi.""Ngụy Tầm, mẹ nói cho con biết, Tiêu Tiêu là cô bé tốt, đừng bắt nạt người ta.""Con đâu có bắt nạt cậu ấy! Con và Tiêu Tiêu rất tốt mà!"Hai mẹ con lại đấu khẩu vài lần, lúc này mới cúp điện thoại.Ngụy Tầm nhìn Văn Tiêu Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh.Đến tối, mưu đồ toan tính của Ngụy Tầm vẫn không thành, Văn Tiêu Tiêu sợ đè trúng vết thương của cô, mặc dù Ngụy Tầm "lăn lộn khóc lóc om sòm", Văn Tiêu Tiêu vẫn không đồng ý ngủ chung giường với Ngụy Tầm. Nàng ngủ ở trên chiếc giường phụ bên cạnh.Tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối."Văn Tiêu Tiêu," giọng Ngụy Tầm nhẹ nhàng, là sự mềm mại mà Văn Tiêu Tiêu chưa từng nghe thấy."Yêu cậu," Lời này nghe trầm trầm, như thể Ngụy Tầm trốn trong chăn nói, giọng nói ngây ngô và căng thẳng.Văn Tiêu Tiêu cũng thầm lặng đáp lại trong lòng: Mình cũng yêu cậu.Ngụy Tầm còn trẻ, hồi phục rất nhanh, dưới sự điều trị tích cực, rất nhanh đã được xuất viện, bất quá vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, sinh hoạt hàng ngày vẫn cần chú ý nhiều.Dưới sự giúp đỡ của cha mẹ Ngụy Tầm, Tạ Tư Văn và Trương Bách Thu đều bị bắt giam. Trường học cũng bị ảnh hưởng bởi vụ việc này. Còn về vị hiệu trưởng vô trách nhiệm kia, tự nhiên là bị cách chức, Sở Giáo dục rất coi trọng chuyện này, nhằm vào "Bắt nạt học đường" đã triển khai giáo dục kiến thức cho học sinh và giáo viên, đồng thời xây dựng nội quy trường học tương ứng, chấn chỉnh phong cách trường học.Một năm thoáng cái đã qua.Ngụy Tầm nộp bài thi trước thời hạn, cô ra khỏi phòng thi sớm hơn Văn Tiêu Tiêu một chút, trên tay cô ôm một bó hoa xinh đẹp.Theo tiếng chuông cuối cùng của kỳ thi đại học vang lên, các thí sinh lần lượt từ trường thi đi ra.Văn Tiêu Tiêu vừa ra khỏi trường thi liền nhìn thấy Ngụy Tầm nổi bật này. Nàng tiến lên, Ngụy Tầm ôm nàng xoay một vòng tại chỗ: "Tốt nghiệp cấp ba vui vẻ!"Văn Tiêu Tiêu cười rạng rỡ, hai người nô đùa một lúc lâu, Ngụy Tầm đưa bó hoa trong tay cho Văn Tiêu Tiêu, bên trong có một bông hoa hướng dương.Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Văn Tiêu Tiêu thực ra cũng đã chuẩn bị quà cho Ngụy Tầm, nàng lấy ra một cái hộp nhỏ từ cặp sách, bên trong là một cặp nhẫn đôi màu bạc. Đây là nàng tự tay làm ở một cửa hàng thủ công, tuy các nàng còn nhỏ tuổi, nhưng Văn Tiêu Tiêu xác định, nếu Ngụy Tầm vẫn luôn yêu nàng, nàng cũng sẽ mãi mãi yêu Ngụy Tầm.