[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 4: Bắt đầu phản kích
Bóng đêm dần buông, Ngụy Tầm ngồi bên cạnh giường bệnh của Văn Tiêu Tiêu.Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng nồng nặc gay mũi. Văn Tiêu Tiêu cuối cùng cũng tỉnh lại, nhìn thấy Ngụy Tầm canh giữ bên giường, trong mắt nàng lóe lên tia cảm động và áy náy. Một chuyến đến bệnh viện này chắc chắn tốn không ít tiền đi? Nàng muốn trả lại tiền thuốc men cho Ngụy Tầm."Tiền thuốc men hết bao nhiêu? Mình nhất định sẽ trả lại cho cậu." Văn Tiêu Tiêu cầm điện thoại bên cạnh giường, gõ chữ cho Ngụy Tầm xem, rồi cố gắng ngồi dậy.Ngụy Tầm bất đắc đĩ, đứng dậy đè vai nàng lại: "Đừng nghịch, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải nghỉ ngơi thật tốt.""Nhưng mà..." Văn Tiêu Tiêu còn chưa gõ xong, Ngụy Tầm đã giật lấy điện thoại của nàng. Cô nghiêm túc nói: "Nghe lời!"Bị Ngụy Tầm "hung", Văn Tiêu Tiêu cụp mặt xuống, khóe miệng cong cong, tỏ vẻ không vui.Ngụy Tầm nhìn bộ dáng ủy khuất của Văn Tiêu Tiêu, trong lòng cũng khó xử. Trước đây cô nhất quyết muốn mời nhốc câm trà sữa, Văn Tiêu Tiêu cũng đều dùng cách khác để trả lại. Văn Tiêu Tiêu có lòng tự trọng cao như vậy, chắc chắn sẽ không nhận tiền của cô. Nhưng theo những gì cô biết về Văn Tiêu Tiêu, nàng rất tiết kiệm, hẳn là không có nhiều tiền tiêu vặt.Ngụy Tầm chợt nảy ra một ý tưởng: "Vậy thế này đi, sau này mỗi ngày cậu mang bữa sáng cho mình, coi như trả tiền thuốc men.""Vừa hay mình lười dậy sớm có thể ngủ nướng thêm một chút." Ngụy Tầm nhe răng cười cười, một hòn đá hạ hai con chim.Văn Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười hiểu ý, gật đầu. Ngụy Tầm lúc này mới trả lại điện thoại cho nàng.Ngụy Tầm đưa cho nàng một cốc nước, nói: "Ngủ lâu như vậy chắc khát rồi, đây, vẫn còn ấm."Văn Tiêu Tiêu nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ. Nhớ lại lời Ngụy Tầm vừa nói, mỗi ngụm nước ấm trôi qua cổ họng đều như một dòng suối ấm áp, từ từ chảy vào trái tim."Văn Tiêu Tiêu, có muốn báo cảnh sát không?" Ngụy Tầm nghiêm túc hỏi.Văn Tiêu Tiêu trầm mặc một lúc lâu, rồi chậm rãi gõ chữ trên điện thoại: "Thôi bỏ đi. Ở đây ít camera, khó tìm bằng chứng lắm. Hơn nữa..." Nàng cắn môi, "Mình không muốn gia đình biết chuyện."Cha nhất định sẽ nói đều là lỗi của mình, nói mình thích gây chuyện thị phi. Mẹ dù có đau lòng mình nhưng cũng chỉ biết im lặng. Những lời này, Văn Tiêu Tiêu giấu sâu trong đáy lòng.Nhìn vành mắt Văn Tiêu Tiêu đỏ hoe, Ngụy Tầm không hỏi vì sao nàng không muốn người trong nhà biết, mà chỉ lau đi giọt nước mắt trên khóe mi nàng, kiên định nói: "Mình hiểu rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, phần còn lại cứ giao cho mình."Trở lại trường học, Ngụy Tầm kiên quyết yêu cầu Văn Tiêu Tiêu ở lại ký túc xá tĩnh dưỡng."Nhưng mà sẽ lỡ mất bài học." Văn Tiêu Tiêu lo lắng gõ chữ."Yên tâm, mình sẽ chép bài cho cậu, đảm bảo không thiếu một chữ nào." Ngụy Tầm thề thốt đảm bảo.Hai ngày sau, Ngụy Tầm thay đổi tác phong thường ngày, nghiêm túc nghe giảng và ghi chép bài vở, khiến thầy cô đều sợ không nhẹ. Chủ nhiệm còn thốt lên: "Mặt trời mọc từ hướng tây rồi!"Cùng lúc đó, cô bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.Đầu tiên, cô cố ý mỉa mai, châm chọc đám tùy tùng của Tạ Tư Văn ngay trong lớp, chọc cho bọn họ dậm chân tức giận. Sau đó ở căng-tin, cô "vô tình" làm đổ nước uống lên người Tạ Tư Văn, khiến cô ta nổi trận lôi đình."Thú vị đấy, con bé học sinh mới này dám khiêu khích chúng ta?" Tạ Tư Văn nghiến răng nói với đàn em.Đám đàn em tuy miệng phụ họa theo theo Tạ Tư Văn, nhưng trong lòng lại không ngừng nhổ nước bọt. Lần trước bị chửi cho sấp mặt mà chạy trối chết là bọn ta đấy lão đại!Ngụy Tầm nghe thấy những lời đó, khóe miệng hơi nhếch lên. Cô chính muốn chọc tức bọn chúng, để chúng không nhịn được mà đến gây chuyện với cô.Tạ Tư Văn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Ngụy Tầm, hận đến ngứa răng. Từ nhỏ đến lớn, trong lớp ai mà chẳng nhường nhịn, nịnh bợ cô ta. Dù có vài đứa không biết điều, cũng đã bị cô ta dạy cho dễ bảo. Vậy mà hôm nay lại phải chịu thua dưới tay một con nhỏ học sinh chuyển trường tóc đỏ.Không được, mình nhất định phải bắt nó trả giá thật lớn." Tạ Tư Văn nghĩ, nhưng cô ta lại không dám tự mình ra tay. Chuyện bị chửi thê thảm lần trước vẫn còn ám ảnh. Cô ta siết chặt điện thoại, nhắn tin cho mấy người bạn ở trường khác.Tạ Tư Văn trừng mắt nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Ngụy Tầm, vẻ mặt hung ác đến mức lớp phấn trên mặt cũng bong ra không ít.Ngụy Tầm đột nhiên quay người lại, biểu cảm của Tạ Tư Văn cứng đờ. Ngụy Tầm đi đến gần, Tạ Tư Văn cảnh giác nhìn cô ta."Này, thứ Bảy tuần này cậu rảnh không?" Ngụy Tầm thản nhiên hỏi."Cậu muốn làm gì?" Tạ Tư Văn lùi lại hai bước. Chuyện bị mắng lần trước vẫn còn in đậm trong ký ức của cô ta còn chưa phai.Ngụy Tầm cười một tiếng, "Đại tỷ, có phải chỉ bị mắng có hai câu thôi sao? Sợ đến thế à?""Ai sợ!" Tạ Tư Văn lớn tiếng nói."Cậu rất quen những chỗ vui chơi ở đây đi!" Ngụy Tầm hỏi."Tất nhiên." Tạ Tư Văn vẫn rất cảnh giác."Thứ Bảy này tôi có mấy người bạn đến, cậu quen thuộc thì dẫn bọn tôi đi chơi một chuyến?" Ngụy Tầm hỏi.Tạ Tư Văn vẫn còn đang suy nghĩ, luôn cảm thấy Ngụy Tầm có ý đồ gì đó không tốt."Chậc, quên đi." Ngụy Tầm quay người bỏ đi."Khoan đã!" Tạ Tư Văn cuống lên, cô ta đang lo không biết lấy cớ gì để hẹn Ngụy Tầm ra ngoài để dạy dỗ.Ngụy Tầm dừng lại tại chỗ, quay đầu."Tối thứ Bảy, KTV Tinh Quang?" Tạ Tư Văn nói tên một địa điểm, nơi này cô ta rất quen thuộc.Ngụy Tầm đứng yên tại chỗ, giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nói: "OK."Hôm nay là thứ Sáu, Ngụy Tầm như thường lệ cầm vở và bài tập của ngày hôm nay đi vào phòng ký túc xá của Văn Tiêu Tiêu. Trong phòng chỉ có Văn Tiêu Tiêu còn ở lại, các bạn cùng phòng khác đều đã về nhà.Đẩy cửa bước vào, Văn Tiêu Tiêu đang ngồi trên giường đọc sách say sưa đến mức không hề nhận ra Ngụy Tầm đã đến.Ngụy Tầm nhìn thấy dáng vẻ chăm chú của Văn Tiêu Tiêu, ý định trêu chọc cô bạn nhỏ cùng bàn lại trỗi dậy. Cô rón rén đến gần Văn Tiêu Tiêu, rồi bất ngờ lớn tiếng gọi: "Này!"Văn Tiêu Tiêu giật mình đến mức không cầm chặt quyển sách, làm rơi xuống mặt đất.Ngụy Tầm ôm bụng cười to khi thấy phản ứng thú vị của Văn Tiêu Tiêu.Mặt Văn Tiêu Tiêu hơi ửng đỏ, Ngụy Tầm lúc nào cũng thích trêu chọc nàng những trò nhỏ nhặt thế này. Chỉ là... nàng cũng không tức giận.Ngụy Tầm thấy nàng ngồi im không nhúc nhích, lập tức ngừng cười, nhặt quyển sách Văn Tiêu Tiêu làm rơi trên mặt đất lên. Cô chọc nhẹ vào vai Văn Tiêu Tiêu, ánh mắt cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, rồi nhỏ giọng hỏi: "Này, nhóc câm, cậu sẽ không phải đã tức giận đi?""Nhóc câm" là biệt danh Ngụy Tầm dạo gần đây yêu thích dùng để gọi nàng. Thấy Văn Tiêu Tiêu không giận, cô liền cứ gọi nàng như thế.Văn Tiêu Tiêu lắc đầu, nhận lấy quyển sách từ tay Ngụy Tầm rồi cất đi.Thấy Văn Tiêu Tiêu lắc đầu tỏ ý không hề giận, Ngụy Tầm bĩu môi một cái, nói: "Nhạt nhẽo."Ngụy Tầm đưa cho nàng quyển vở ghi bài và bài tập cô giáo giao hôm nay: "Đây, của cậu hôm nay."Văn Tiêu Tiêu nhận lấy, gõ chữ vào điện thoại: "Cảm ơn."Khoảng thời gian này, vết thương của Văn Tiêu Tiêu đã gần như khỏi hẳn, tuần sau là có thể đi học lại. Nghĩ đến đây, Văn Tiêu Tiêu lén lút nhìn Ngụy Tầm đang đi lại trong phòng. Không hiểu vì sao, rõ ràng chuyện đi học lại là rất bình thường, nhưng nàng lại có chút sợ phải nói với Ngụy Tầm.Tại sao lại như vậy chứ?Phòng ký túc xá có tám giường, chỉ là thị trấn ít người, cũng không có nhiều học sinh ở ký túc xá, thêm Văn Tiêu Tiêu phòng ký túc xá cũng chỉ có bốn người. Tường xi măng loang lổ, giường sắt gỉ sét, lại còn hơi ẩm, không khí trong phòng lúc nào cũng có cảm giác ẩm ướt.Dù đến mấy lần, Ngụy Tầm vẫn rất ghét nơi này. Ngày đó Văn Tiêu Tiêu bị thương, Ngụy Tầm muốn nàng có thể chuyển đến chỗ mình ở tạm để tĩnh dưỡng. Thế nhưng Văn Tiêu Tiêu sống chết không chịu, nhất định muốn ở lại cái ký túc xá tồi tàn này. Cô thật sự không hiểu chỗ này có gì tốt.Văn Tiêu Tiêu định gõ chữ cho Ngụy Tầm xem, nhưng sự chú ý của Ngụy Tầm hiện tại không còn đặt trên người nàng nữa. Nàng đành kéo góc áo Ngụy Tầm.Lúc này, Ngụy Tầm mới phục hồi tinh thần, hỏi: "Sao thế?""Thứ hai tuần sau, mình có thể đi học lại được không?" Văn Tiêu Tiêu gõ chữ hỏi, ánh mắt đầy khao khát.Thứ hai tuần sau... Chắc là lúc đó đám người kia đã bị mình giải quyết xong rồi, Ngụy Tầm nghĩ thầm. Thế là cô trả lời: "Vừa vặn vết thương của cậu cũng đã gần như khỏi hẳn, tuần sau đi học lại đi."Nghe được Ngụy Tầm đồng ý, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh của Văn Tiêu Tiêu cong lên, rõ ràng là cực kỳ vui vẻ.Ngụy Tầm véo má Văn Tiêu Tiêu: "Đi học thôi mà, vui đến vậy sao?" Ngụy Tầm bày tỏ hoàn toàn không thể lý giải nổi thế giới của học bá.Tim Văn Tiêu Tiêu run lên một cái, mặt càng đỏ hơn, có chút đau... Nàng thầm nghĩ.Ngụy Tầm lại dặn dò Văn Tiêu Tiêu vài câu rồi về nhà.Về đến nhà, Ngụy Tầm gửi vài tin nhắn qua điện thoại.Mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn chờ đến ngày đó.