[BHTT - Edit] 108 Cách Bắt Nạt Nhóc Câm
Chương 2: Lòng tốt bị hiểu nhầm thành lòng lang dạ thú
Trải qua mấy ngày ở chung, Ngụy Tầm đã gần như nắm bắt được các mối quan hệ nhỏ trong lớp. Chỉ là cô không có hứng thú với những chuyện đó, thích nhất vẫn là trêu chọc cô bạn nhỏ cùng bàn.Trong phòng học buổi tối tự học, Ngụy Tầm lơ đãng xoay cây bút. Cô liếc nhìn Văn Tiêu Tiêu đang nghiêm túc làm bài, trong lòng dâng lên một tia hổ thẹn.Cả ngày hôm nay, cô đều trêu chọc cô bạn nhỏ cùng bàn trầm lặng này: đem cục tẩy của nàng giấu đi, khi nàng đang giải đề thì đột nhiên chọc vào người nàng, khi nàng đang chăm chú nghe giảng thì thổi khí vào tai nàng... Mỗi lần như vậy, Văn Tiêu Tiêu chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, thậm chí còn không đưa cho cô một tờ giấy nào, sau đó lại tiếp tục làm việc của mình."Quá vô vị đi." Ngụy Tầm nói thầm, nhưng rồi lại không nhịn được quan sát phản ứng của Văn Tiêu Tiêu.Đột nhiên, một ý nghĩ nảy ra. Ngụy Tầm giơ tay: "Thưa thầy, em đau bụng, có thể đi WC một lát được không ạ?"Trải qua vài ngày tiếp xúc với Ngụy Tầm, các giáo viên đã biết họ căn bản không thể quản được học sinh phản nghịch này, chi bằng cứ để cô đi. Thế là gật gật đầu.Ngụy Tầm ghé vào tai Văn Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói: "Chờ mình quay lại, mình có đồ vật này cho cậu." Sau đó không đợi Văn Tiêu Tiêu phản ứng, cô đã chuồn ra khỏi lớp học.Văn Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, lập tức viết lên vở: "Được", mặc dù Ngụy Tầm đã không còn ở đó để nhìn thấy.Trong màn đêm, Ngụy Tầm vừa đi vừa ngân nga một bài hát, đi về phía tiệm trà sữa ngoài cổng trường. Giờ này tiệm trà sữa vẫn chưa đóng cửa. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên hiền lành, thân thiện. Cửa hàng nhìn có vẻ bình thường không có gì lạ, nhưng trà sữa ở đây lại rất hợp khẩu vị của Ngụy Tầm, ngon hơn cả nhiều chuỗi cửa hàng trà sữa lớn ở thành phố."Bà chủ, cho hai ly trà sữa trân châu!" Ngụy Tầm nói xong lại suy nghĩ một chút, "Một ly năm phần đường, nóng ạ." Văn Tiêu Tiêu dạo gần đây đến kỳ kinh nguyệt.Cô nhớ lần trước mình mời Văn Tiêu Tiêu uống trà sữa, nàng chỉ uống một ngụm liền nhíu mày. Cô hỏi nàng tại sao nhíu mày, Văn Tiêu Tiêu lại không nói lời nào. Ngụy Tầm đã tức giận, không thèm để ý đến nàng nữa, đi cùng nàng lúc nào cũng nhanh hơn nàng nửa đoạn, Văn Tiêu Tiêu không còn cách nào, không thể làm gì đành phải kéo nhẹ góc áo cô và gõ chữ trên điện thoại: "Ngọt quá, năm phần đường là đủ rồi."Ngụy Tầm lúc này mới nguôi giận, nghiêm túc nói với nàng: "Nếu như không thích, cậu phải nói thẳng ra. Phải biết từ chối, hiểu không?"Văn Tiêu Tiêu gật đầu.Sau đó, Ngụy Tầm đã mua lại cho Văn Tiêu Tiêu một ly trà sữa năm phần đường khác.Trong lúc chờ đợi, Ngụy Tầm nhìn khu học lớp học đèn đuốc sáng choang. Cô bạn nhỏ cùng bàn chắc chắn đang nghiêm túc làm bài tập đi! Gió mát thổi qua người cô, xua tan cái nóng bức của mùa hè. Nghĩ đến chuyện trêu chọc cô bạn cùng bàn hôm nay, những phản ứng đáng yêu của nàng, khóe miệng Ngụy Tầm không ngăn được nụ cười.Dù trường cấp ba ở thị trấn này điều kiện kém, nhưng ít ra cô cũng gặp được một cô bạn cùng bàn thú vị. Những lúc nàng bị cô trêu chọc đến phát giận, nàng chỉ mím chặt môi cố nhịn, trông cực kỳ đáng yêu."Bạn học nhỏ, trà sữa của cháu xong rồi đây." Giọng bà chủ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.Ngụy Tầm cầm lấy ly trà sữa chạy vội về, sợ lỡ mất giờ tan học. Nhưng vừa đến cửa lớp, cô thấy các bạn học đã lục tục đi ra, mà không thấy bóng dáng Văn Tiêu Tiêu đâu cả."Kỳ quái, người đâu rồi?" Ngụy Tầm nhìn xung quanh, đột nhiên bị một nhóm nữ sinh chặn lại.Nữ sinh cầm đầu trang điểm rất tinh xảo, đeo khuyên tai, chiếc quần đồng phục rộng ống cũng được xắn lên thành quần bo gấu."Cậu là Ngụy Tầm mới chuyển đến đúng không? Mình là Tạ Tư Văn." Nữ sinh đó đánh giá Ngụy Tầm từ trên xuống dưới."Bọn mình muốn nhắc nhở cậu một chút, đừng thân thiết quá với Văn Tiêu Tiêu." Tạ Tư Văn đã sớm khó chịu với việc Văn Tiêu Tiêu mấy ngày nay chơi vui vẻ với Ngụy Tầm. Một người câm thì làm sao có thể có bạn bè được.Nhưng Ngụy Tầm trước đây luôn ở bên cạnh Văn Tiêu Tiêu, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội gặp riêng cô."Tại sao?" Ngụy Tầm nhíu mày, chỉ thấy nhóm người này thật khó hiểu."Cậu ta là người câm, chơi với cậu ta thì có gì thú vị chứ. Hơn nữa..." Tạ Tư Văn ghé lại gần, "Cậu ta từ nhỏ đã như vậy rồi, nói không chừng là bệnh truyền nhiễm gì đó thì sao?"Ngụy Tầm siết chặt ly trà sữa trong tay. Nghe câu đầu tiên, Ngụy Tầm đã bắt đầu tức giận, nhưng vẫn cố nhịn hỏi: "Thế thì sao?""Thế nên," Tạ Tư Văn giả vờ quan tâm, "Nếu cậu muốn chơi vui vẻ ở trường, thì đừng để ý đến cậu ta. Có muốn hay không cùng bọn mình chơi đùa? Cha mình có một nhà xưởng ở thị trấn, tiền tiêu vặt của mình...""Cha cậu giàu lắm à?" Ngụy Tầm ngắt lời cô ta, "Thế thì đáng thương thật.""Cái gì?" Tạ Tư Văn sửng sốt."Đáng thương cha cậu có một đứa con gái ngu xuẩn như thế." Ngụy Tầm cười lạnh, "Cha cậu có giàu đến mấy cũng không che giấu được sự thật là trong đầu cậu toàn nước lã đâu.""Cậu!" Mặt Tạ Tư Văn đỏ bừng lên."Hơn nữa," Ngụy Tầm nói tiếp, "Bệnh truyền nhiễm? Cậu có phải là chưa từng nghe giảng môn Sinh học cấp hai không? Văn Tiêu Tiêu bị mất giọng là do vấn đề trung tâm ngôn ngữ trong đại não, hiểu không? À xin lỗi, từ ngữ mình dùng có lẽ vượt quá phạm vi hiểu biết của cậu rồi."Tạ Tư Văn bị nói đến mức mắt đỏ hoe: "Cậu!""Cậu cậu cậu, cậu cái gì mà cậu. Hơn hẳn cái loại người vừa mở miệng là bịa đặt." Ngụy Tầm lạnh lùng nói, "Tránh ra."Tạ Tư Văn bị khí thế của cô làm cho phát sợ, theo bản năng lùi lại nhường đường. Ngụy Tầm nhanh chân bước đi, để lại Tạ Tư Văn và đám tùy tùng còn trợn mắt ngoác mồm sững sờ tại chỗ.Trường học lớn như vậy, Văn Tiêu Tiêu có thể đi đâu được chứ? Ngụy Tầm quay lại tìm Tạ Tư Văn và đám bạn, nhưng đáng tiếc đám nữ sinh kia chắc chắn vì quá xấu hổ nên đã đi mất rồi.Ngụy Tầm có chút hối hận, lẽ ra nên hỏi đám "tiểu muội" kia xem Văn Tiêu Tiêu ở đâu rồi hãy đi. Bây giờ đành phải đi tìm từng chỗ một.Không có trong phòng học, cũng không có ở sân thể dục hay trong phòng thiết bị. Ngụy Tầm tìm lung tung khắp trường, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu."Văn Tiêu Tiêu!" Ngụy Tầm ở trên hành lang hô, chợt nghe thấy tiếng gõ yếu ớt từ trong nhà vệ sinh.Ngụy Tầm chú ý đến tiếng động này, lao thẳng vào trong nhà vệ sinh.Cô đẩy cửa nhà vệ sinh, lướt mắt qua và thấy chỉ có cánh cửa cuối cùng bị khóa trái."Văn Tiêu Tiêu? Là cậu sao?"Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ.Ngụy Tầm không nói hai lời, trực tiếp trèo qua vách ngăn bên cạnh. Cô thấy Văn Tiêu Tiêu đang ngồi co ro ở một góc tối, hai vai hơi run rẩy."Không sao rồi," Ngụy Tầm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, "Mình đến rồi."Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn còn đang lăn dài. Nàng lấy điện thoại ra, run rẩy gõ: "Xin lỗi...""Đám người đó cứ tìm mình mãi, mình sợ quá nên trốn vào nhà vệ sinh." Văn Tiêu Tiêu lại gõ tiếp."Đồ ngốc, xin lỗi gì chứ." Ngụy Tầm giúp nàng lau sạch nước mắt, "Là Tạ Tư Văn làm phải không?"Văn Tiêu Tiêu lắc đầu một cái, rồi lại gật đầu. Nàng do dự một chút, cuối cùng như hạ quyết tâm, gõ: "Cậu về sau đừng để ý đến mình nữa, nếu không bọn họ sẽ nhắm vào cậu.""Chậc, mình sẽ sợ bọn họ à?" Ngụy Tầm khinh thường nói, "Cậu cũng vậy, sao không phản kháng?"Văn Tiêu Tiêu cúi đầu, gõ chữ: "Mình từng thử rồi... Nhưng cuối cùng chỉ thê thảm hơn thôi. Người giúp mình cũng sẽ bị họ nhắm vào...""Vậy nên cậu cứ chịu đựng như thế sao?" Ngụy Tầm hơi tức giận, "Cậu cam tâm để họ bắt nạt?"Văn Tiêu Tiêu cắn môi, nước mắt lại rơi xuống. Nhìn dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của Văn Tiêu Tiêu, một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Ngụy Tầm."Chúng ta còn là bạn bè không? Cậu bị bắt nạt mà không tìm mình giúp sao?" Ngụy Tầm kéo nàng lại, chất vấn.Văn Tiêu Tiêu chỉ nhìn cô, không nói gì."Quên đi," Ngụy Tầm đứng dậy, "Nếu cậu thích bị bắt nạt, thì cứ tiếp tục bị bắt nạt đi!"Cô đặt ly trà sữa đã nguội ở trên bồn rửa tay bên ngoài, xoay người rời đi. Phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập của Văn Tiêu Tiêu, nhưng cô không quay đầu lại.Về đến nhà, Ngụy Tầm ném mạnh chiếc cặp sách lên sofa. Cô bật máy tính và bắt đầu chơi game. Trò chơi mà ngày thường cô đối chiến không hề có áp lực, nhưng hôm nay lại thua liên tiếp mấy ván."Phế vật!" Cô mắng vào màn hình, không biết là đang mắng đồng đội hay mắng chính mình.Cô mạnh tay đẩy bàn phím, nhìn hai chữ "thua trận" to đùng trên màn hình, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội. Cái nơi chết tiệt này có gì tốt chứ? Ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, lại còn có người chọc tức mình mỗi ngày."Đáng tiếc người chọc tức cô lại không ở đây, cô chỉ có thể phẫn nỗ một cách bất lực.Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu đổ mưa. Ngụy Tầm nhìn màn mưa mà thẫn thờ. Cô nhớ đến những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Văn Tiêu Tiêu, nhớ đến bờ vai gầy guộc run rẩy vì sợ hãi của nàng. Ngụy Tầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vừa bực vừa giận.Tức giận vì Văn Tiêu Tiêu không tin tưởng cô, vậy mà cô cứ nghĩ đến nàng, giận vì nàng quá yếu đuối."Rõ ràng có thành tích tốt như thế, vậy mà lại không bảo vệ được chính mình." Ngụy Tầm cắn răng lẩm bẩm.Cùng lúc đó, trong ký túc xá của trường, Văn Tiêu Tiêu ngồi thẫn thờ trên giường. Các bạn cùng phòng đều bận bịu làm việc riêng, không ai để ý đến Văn Tiêu Tiêu vốn đã rất yên tĩnh. Bên đầu giường, nàng đặt ly trà sữa đã lạnh ngắt, nàng một ngụm cũng chưa uống.Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của mẹ gửi đến: "Hôm nay con ở trường thế nào?"Văn Tiêu Tiêu trả lời: " tốt."Đặt điện thoại xuống, nàng sờ lên cổ. Ở đó có một vết sẹo nhàn nhạt. Hiện tại vết sẹo này đã rất mờ, nhưng nó vẫn gợi nhắc nàng nhớ về sự khuất nhục năm xưa. Đây là vết tích lưu lại sau lần nàng phản kháng hồi cấp hai.Nàng vẫn nhớ rõ ngày đó Tạ Tư Văn đã cùng một nhóm người chặn nàng trong con hẻm nhỏ, dùng dao nhỏ uy hiếp nàng, bảo nàng sau này đừng lởn vởn trước mặt cô ta nữa.Nhưng nàng mỗi ngày đều ngồi yên ở một chỗ chuyên tâm học tập, chưa bao giờ cố ý xuất hiện trước mặt ai. Nàng biết, Tạ Tư Văn chỉ muốn tìm lý do để bắt nạt nàng mà thôi.Sự oan ức tích tụ suốt mấy năm đã khiến Văn Tiêu Tiêu ngày đó bùng phát một dũng khí to lớn. Nàng phản kháng kịch liệt, muốn nói chuyện nhưng cổ họng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh nào. Trong lúc giằng co, Tạ Tư Văn không cẩn thận dùng dao nhỏ cứa vào cổ cô một chút. Máu từ cổ rỉ ra.Nhóm người kia thấy cổ Văn Tiêu Tiêu chảy máu, cả đám sợ đến mặt trắng bệch. Họ chỉ muốn dạy dỗ Văn Tiêu Tiêu một chút, chứ không hề muốn gây ra án mạng! Mọi người lập tức giải tán, chạy trốn không còn một bóng người.Chỉ còn lại Văn Tiêu Tiêu một mình trong hẻm nhỏ. Vết thương không sâu, chỉ xước da thịt, nhưng lúc đó Văn Tiêu Tiêu bi quan nghĩ, tại sao họ không dứt khoát giết chết nàng luôn đi? Như vậy Tạ Tư Văn không chừng có thể phải ngồi tù.Sau chuyện đó, nhóm người Tạ Tư Văn cũng thu liễm lại không ít. Nhưng sau này khi phát hiện Văn Tiêu Tiêu căn bản không có chuyện gì, bọn họ lại càng bắt nạt nàng thậm tệ hơn để lấy lại thể diện.Có một bạn học nhìn không nổi, lên tiếng bênh vực nàng, liền bị Tạ Tư Văn căm ghét và cũng chịu chung số phận giống với Văn Tiêu Tiêu.Sau đó không lâu, người bạn học giúp nàng liền chuyển trường, không rõ lý do, nhưng mọi người đều hiểu chắc chắn có liên quan đến Tạ Tư Văn.Kể từ đó, nàng đã học được cách im lặng. Nhưng Ngụy Tầm thì khác, cô dũng cảm như vậy, rực rỡ như vậy, giống như mái tóc đỏ nổi bật của cô. Một người như vậy, không nên bị mình liên lụy.Văn Tiêu Tiêu cầm lấy ly trà sữa đã nguội, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống cạn. Độ ngọt đúng là vị nàng yêu thích.Ngoài cửa sổ, mưa mỗi lúc một lớn hơn, dường như muốn nhấn chìm cả thế giới. Hai người cách nhau một màn mưa, mỗi người một nỗi niềm riêng. Buổi tối hôm nay thật dài.